Chương 61
Tiêu Chi Viễn cứ ngỡ mọi thứ đang dần tốt đẹp hơn.
Mỗi một ngày thức giấc, hắn có thể nhìn thấy Ngôn Hành Nhất, hắn có thể chạm vào anh mỗi phút giây, tất cả những tưởng tượng của hắn với anh đều biến thành sự thật. Mỗi ngày diễn ra đều là những ngày chân thực trong cuộc sống sinh hoạt thường nhật của hắn.
Hắn cứ ngỡ những ngày này mãi mãi không có kết thúc, hoặc có lẽ sẽ không kết thúc nhanh đến thế.
Người ta vẫn thường hay nói, ngày vui ngắn chẳng tày gang.
Nào chỉ ngắn ngủi, tất thảy như một cái chớp mắt vội vàng.
Mội ký ức đẹp đẽ vẫn còn vẹn nguyên sống động như mới ngày hôm qua. Vậy mà ngay khắc sau đã phát hiện mình đang ở một xứ sở xa lạ, bên cạnh đã sớm chẳng còn sự tồn tại của người kia.
Những ngày hiện hữu lặp đi lặp lại trong giấc mộng của hắn đều không khác gì những ngày bình thường vô vị: Bữa sáng, bữa trưa, tản bộ, đi ngủ. Đó là mỗi ngày hắn ở cùng Ngôn Hành Nhất.
Nhưng khi tỉnh lại, mọi sự đẹp đẽ trong mơ tưởng chỉ khiến lòng hắn càng lúc dấy thêm nỗi thù hận.
“Em không bằng cậu ta.”
Câu nói ấy là dằm gai độc đâm sâu vào lòng hắn, trái tim mỗi lần đập là một lần đớn đau, nhắc nhở không ngớt đó chính là lý do người này vứt bỏ hắn.
Anh cho tôi điều tốt đẹp nhất, cũng gieo cho tôi thứ tàn nhẫn nhất.
Sự tuyệt vọng trong nháy mắt ấy cuối cùng hóa thành động lực lớn nhất trong đời Tiêu Chi Viễn.
Hắn muốn Ngôn Hành Nhất nhìn cho rằng, hắn có thật sự không bằng Chu Cẩm hay không.
Dù phải trả cái giá đắt đỏ thế nào, dù phải tiêu tốn bao nhiêu thời gian; hắn nhất định phải đứng trước mặt Ngôn Hành Nhất, khiến anh hối hận vì đã thốt ra câu nói ấy.
Hắn mất gần bảy năm để có được ngày hôm nay.
Trong một khoảng thời gian rất dài, mỗi ngày hắn tồn tại đã từng dài bằng một năm. Hoặc có lẽ chăng, cuộc sống kể từ khi rời khỏi Ngôn Hành Nhất của hắn chưa từng có lấy một giây tốt đẹp.
Thằng nhóc nghèo không có tiền, không có ô dù hậu thuẫn, không có người thân lấy được tiền và hộ chiếu bằng việc cắt đứt hoàn toàn quan hệ với mẹ ruột. Khoảnh khắc bước ra biên giới cũng đồng nghĩa với việc dứt bỏ toàn bộ liên hệ trong nước. Chưa kể đến sự đơn độc lẻ loi nơi đất khách quê người, hắn đã trải qua gần như tất cả khổ cực một du học sinh phải chịu, rửa chén đến độ bong tróc hết da tay, bị cướp khi đang giao đồ ăn, thậm chí chỉ vì bảo vệ mấy đô la lẻ trong túi quần mà đã từng bị tên côn đồ đầu đường xó chợ đá suýt gãy xương sườn.
Ngày hôm sau, hắn vác cái thân đầy vết thương đi học, các sinh viên bắt đầu gọi hắn là “cậu người Trung Quốc liều mạng” sau lưng.
Ý niệm giúp hắn gắng gượng vượt qua cuộc sống như địa ngục trần gian ấy trừ Ngôn Hành Nhất vẫn chỉ có Ngôn Hành Nhất, người hắn vừa yêu lại vừa hận.
Song khi nhìn thấy gương mặt khiến hắn nhớ thương kia, hắn đã chẳng thể phân rõ đó là bảy năm ròng rã hay là một cái chớp mắt vội vàng —— Người trước mặt hắn này rõ ràng chỉ như vừa nhìn thấy hôm qua, ghi khắc thật sâu vào trong hồi ức của hắn.
Nhưng tôi sẽ cho anh biết những gì đã xảy đến và những gì đã thay đổi trong bảy năm qua. Tôi sẽ không còn là Tiêu Chi Viễn mà anh từng quen thuộc, không phải là Tiêu Chi Viễn vẫn còn yêu vẫn còn si mê anh. Tôi là, Tiêu Chi Viễn đến để báo thù.
Ôn hòa, điềm tĩnh, ân cần, chu đáo như anh đã từng nói, “Như một người trưởng thành thật sự.”
Nhưng ở góc Ngôn Hành Nhất không nhìn thấy được, hắn vẫn cần nguồn nghị lực đến cực đại để vỗ về nhịp tim nhảy nhót rối loạn và xoa dịu nỗi nhớ nhung vô phương kiềm chế.
Ngôn Hành Nhất sẽ không thể nào biết, trong đêm đầu tiên gặp mặt hôm đó, tay hắn đã run rẩy đến mức không cầm được tay lái.
Đó cũng là lúc hắn bắt đầu hút nhiều thuốc hơn.
Tiêu Chi Viễn ghét cay ghét đắng mùi vị thuốc lá và ni-cô-tin.
Chính vì căm ghét, hắn mới cần đến thứ mùi này kích thích lên não ép mình chuyển suy nghĩ sang điều gì khác ngoài anh.
Hắn đã tưởng tượng vô số lần vẻ bàng hoàng kinh ngạc của Ngôn Hành Nhất, biểu cảm của anh đúng thật đã gây cho hắn khoái chí đến vỡ òa.
Nhưng nhiều hơn vẫn là nỗi nhớ.
Hắn không thể cưỡng lại khát khao dục vọng của mình, không thể khống chế mình nhìn anh, trộm nghĩ khuôn mặt và biểu cảm của anh ở phía bên kia máy tính sẽ là gì đây, nhớ những khi anh nói chuyện với hắn, tự hỏi anh có nghĩ về mình như mình cồn cào nhớ đến anh không?
Hắn thêm Cao Lăng và nhóm chat, vậy mà không bỏ qua bất kỳ đoạn hội thoại nào trong nhóm. Hắn đã nhìn chăm chăm ảnh đại diện của Ngôn Hành Nhất hàng giờ đồng hồ, đoán xem khi nào nó sẽ động đậy nhảy thông báo. Ngay cả trước khi Ngôn Hành Nhất đến phòng làm việc, hắn đã thiếu kiểm soát đến mức đứng ngồi không yên chờ đợi.
Nhìn thấy đôi tay run lẩy bẩy của Ngôn Hành Nhất, sau cùng hắn cũng biết ở trước mặt mình anh cũng không thể giữ nổi tỉnh táo.
Anh chột dạ, đúng chứ?
Lúc này, Tiêu Chi Viễn rốt cuộc có cảm giác được báo thù.
Vẫn còn lâu mới đủ, tôi trả đũa anh bằng những thủ đoạn đê hèn hơn cả thế. Tôi sẽ làm anh phải hiểu cho rõ một lần nữa: Tôi trở về để chuốc lấy đau khổ cho anh.
Đó là lý do mà Tiêu Chi Viễn vẫn ôn hòa chu đáo như trước, nhằm làm bước đệm cho “lần sau” và “lần sau nữa”. Đến nỗi có lúc, hắn còn không thể phân biệt được mình đối xử với Ngôn Hành Nhất tốt như thế rốt cuộc là trả thù hay thói quen.
Song khi cái tên Chu Cẩm này lần nữa xuất hiện trước mặt hắn, cuối cùng, hắn không giữ nổi ôn hòa được nữa.
“Nghe nói là anh giới thiệu.”
Ngôn Hành Nhất không giải thích lấy một lời.
Hắn nghĩ, mình chỉ cần nghe được một câu “Không phải tôi” mà thôi, thì dù là lừa lọc giả dối hắn cũng sẽ tin. Thế nhưng Ngôn Hành Nhất không nói, đến cả biểu cảm cũng không thay đổi, cứ vậy lạnh nhạt đáp “Tôi về được rồi?”
Nỗi thù hận chưa từng thấy ngấu nghiến tràn ngập khắp cơ thể Tiêu Chi Viễn. Nếu hắn nói mình không kích động đến độ muốn bóp chết Ngôn Hành Nhất, đó là nói dối.
Sau này biết chuyện từ An Tiểu Nguyên thật ra vấn đề này không liên quan gì đến Ngôn Hành Nhất, sự phẫn uất của hắn không hề suy suyển —— Hắn hận vì cớ gì Ngôn Hành Nhất thà chọn im lặng để mình phải thù hằn anh. Như thể mọi nơi chốn, hằng ngày hằng giờ nhắc nhở hắn phải nhớ cho rõ quan hệ giữa hai người, nói cho hắn biết: Cậu cứ ra sức mà hận tôi đi, đừng ngại.
Tốt thôi, tôi sẽ làm thế.
Chu Cẩm đối xử với anh tốt bao nhiêu, tôi sẽ tàn nhẫn với anh bấy nhiêu.
Vậy nên hắn xâm phạm Ngôn Hành Nhất không thương tiếc, vừa thô bạo lại vừa dã man.
Hắn muốn nhìn thấy Ngôn Hành Nhất khóc lóc với hắn, cầu xin hắn tha thứ, nói xin lỗi em anh sai rồi, muốn nghe anh gọi cái tên “Chi Viễn” chứ không phải “Họa sĩ Tiêu”, dù chỉ một lần thôi.
Chỉ cần anh nói, tôi sẽ dịu dàng với anh hơn một chút mà.
Chỉ cần anh nói, tôi sẽ chẳng cách nào hận anh được nữa.
Thế nhưng, Ngôn Hành Nhất lại khiến hắn thất vọng thêm một lần.
Có đau đớn chật vật bao nhiêu, dù phải rơi nước mắt, cắn nghiến môi đến mức chảy máu Ngôn Hành Nhất cũng không hề phản kháng, anh dùng cả cơ thể mình nói cho hắn biết: Tôi chấp nhận tất thảy căm hận của em.
Tiêu Chi Viễn lần nữa tuyệt vọng nhận ra, hắn không thắng nổi Ngôn Hành Nhất. Bất kể bảy năm trước hay bảy năm sau, cho đến tận bây giờ hắn đều không phải đối thủ của anh. Thì ra hận đến nước này rồi, hắn vẫn không nỡ lòng nhẫn tâm nhắm mắt làm ngơ trước nỗi đau của Ngôn Hành Nhất.
Khi hắn ôm lấy Ngôn Hành Nhất, trong tư thế khiến hắn cao trào như bao ngày trong quá khứ, nghe anh gọi tên một lần rồi lại một lần nữa. Hắn đã thật sự cho rằng họ có thể quay về như trước kia, trở lại khoảng thời gian dịu dàng đầy ắp những tươi đẹp ấy.
Thậm chí hắn còn nghĩ, nếu được như vậy thì tốt lắm. Hành Nhất, van anh, mình quay lại đi anh.
Nhưng mà Ngôn Hành Nhất sẽ không thuận theo ý của hắn đâu.
Bấy giờ, Tiêu Chi Viễn phát hiện đến báo thù mình cũng chẳng còn đủ sức. Dù là yêu hay hận, Ngôn Hành Nhất luôn cho hắn sự thỏa mãn trong nháy mắt, và sau đó lại mang đến cho hắn thất vọng đời đời kiếp kiếp. Đến muôn đời, hắn sẽ không bao giờ nhìn thấy được những gì mình muốn thấy, có được những gì mình muốn có ở Ngôn Hành Nhất.
Trước mặt anh hắn định trước là bên thua cuộc.
Giống hệt như hiện tại, hắn liều mình lao tới đuổi theo, kêu gào tên Ngôn Hành Nhất, van xin anh hãy vì thế mà dừng lại dẫu chỉ một giây đồng hồ thôi, để hắn có thể bắt kịp và ôm lấy anh.
Nếu Ngôn Hành Nhất chết đi, vậy tất cả những gì hắn làm đến tận ngày hôm nay có còn nghĩa lý gì.
Hắn nỗ lực đến giờ phút này, nói vì mình muốn báo thù trả đũa ngu độn gì đó đều là tự lừa mình dối người, mượn cớ lần nữa về bên Ngôn Hành Nhất. Nguyện vọng ẩn sâu thẳm nơi tận cùng nhất nhưng là chân thật nhất, cũng là hèn mọn nhất; chỉ là hắn muốn Ngôn Hành Nhất lại yêu mình thêm một lần.
Tôi sẽ thành người tốt hơn anh ta, vậy nên anh có thể lần nữa nhìn đến tôi, lần nữa yêu lấy tôi được không anh?
Kể từ lần đầu tiên Tiêu Chi Viễn gặp được Ngôn Hành Nhất, cuộc đời của hắn đã định sẵn sẽ không có bất cứ ai quan trọng sánh cho bằng sự tồn tại của anh.
Người đầu tiên sưởi ấm hắn, người đầu tiên để hắn dựa vào, người đầu tiên dạy hắn biết yêu, người đầu tiên đáp lại tình yêu của hắn, người đầu tiên cho hắn những hy vọng đẹp đẽ nhất, lẫn những tận cùng tuyệt vọng nhất đời.
Tiêu Chi Viễn trở thành được Tiêu Chi Viễn như ngày hôm nay, tất cả là bởi vì anh.
Nên cầu xin anh, đừng rời bỏ em.
“Hành Nhất —— !”
Mỗi một ngày thức giấc, hắn có thể nhìn thấy Ngôn Hành Nhất, hắn có thể chạm vào anh mỗi phút giây, tất cả những tưởng tượng của hắn với anh đều biến thành sự thật. Mỗi ngày diễn ra đều là những ngày chân thực trong cuộc sống sinh hoạt thường nhật của hắn.
Hắn cứ ngỡ những ngày này mãi mãi không có kết thúc, hoặc có lẽ sẽ không kết thúc nhanh đến thế.
Người ta vẫn thường hay nói, ngày vui ngắn chẳng tày gang.
Nào chỉ ngắn ngủi, tất thảy như một cái chớp mắt vội vàng.
Mội ký ức đẹp đẽ vẫn còn vẹn nguyên sống động như mới ngày hôm qua. Vậy mà ngay khắc sau đã phát hiện mình đang ở một xứ sở xa lạ, bên cạnh đã sớm chẳng còn sự tồn tại của người kia.
Những ngày hiện hữu lặp đi lặp lại trong giấc mộng của hắn đều không khác gì những ngày bình thường vô vị: Bữa sáng, bữa trưa, tản bộ, đi ngủ. Đó là mỗi ngày hắn ở cùng Ngôn Hành Nhất.
Nhưng khi tỉnh lại, mọi sự đẹp đẽ trong mơ tưởng chỉ khiến lòng hắn càng lúc dấy thêm nỗi thù hận.
“Em không bằng cậu ta.”
Câu nói ấy là dằm gai độc đâm sâu vào lòng hắn, trái tim mỗi lần đập là một lần đớn đau, nhắc nhở không ngớt đó chính là lý do người này vứt bỏ hắn.
Anh cho tôi điều tốt đẹp nhất, cũng gieo cho tôi thứ tàn nhẫn nhất.
Sự tuyệt vọng trong nháy mắt ấy cuối cùng hóa thành động lực lớn nhất trong đời Tiêu Chi Viễn.
Hắn muốn Ngôn Hành Nhất nhìn cho rằng, hắn có thật sự không bằng Chu Cẩm hay không.
Dù phải trả cái giá đắt đỏ thế nào, dù phải tiêu tốn bao nhiêu thời gian; hắn nhất định phải đứng trước mặt Ngôn Hành Nhất, khiến anh hối hận vì đã thốt ra câu nói ấy.
Hắn mất gần bảy năm để có được ngày hôm nay.
Trong một khoảng thời gian rất dài, mỗi ngày hắn tồn tại đã từng dài bằng một năm. Hoặc có lẽ chăng, cuộc sống kể từ khi rời khỏi Ngôn Hành Nhất của hắn chưa từng có lấy một giây tốt đẹp.
Thằng nhóc nghèo không có tiền, không có ô dù hậu thuẫn, không có người thân lấy được tiền và hộ chiếu bằng việc cắt đứt hoàn toàn quan hệ với mẹ ruột. Khoảnh khắc bước ra biên giới cũng đồng nghĩa với việc dứt bỏ toàn bộ liên hệ trong nước. Chưa kể đến sự đơn độc lẻ loi nơi đất khách quê người, hắn đã trải qua gần như tất cả khổ cực một du học sinh phải chịu, rửa chén đến độ bong tróc hết da tay, bị cướp khi đang giao đồ ăn, thậm chí chỉ vì bảo vệ mấy đô la lẻ trong túi quần mà đã từng bị tên côn đồ đầu đường xó chợ đá suýt gãy xương sườn.
Ngày hôm sau, hắn vác cái thân đầy vết thương đi học, các sinh viên bắt đầu gọi hắn là “cậu người Trung Quốc liều mạng” sau lưng.
Ý niệm giúp hắn gắng gượng vượt qua cuộc sống như địa ngục trần gian ấy trừ Ngôn Hành Nhất vẫn chỉ có Ngôn Hành Nhất, người hắn vừa yêu lại vừa hận.
Song khi nhìn thấy gương mặt khiến hắn nhớ thương kia, hắn đã chẳng thể phân rõ đó là bảy năm ròng rã hay là một cái chớp mắt vội vàng —— Người trước mặt hắn này rõ ràng chỉ như vừa nhìn thấy hôm qua, ghi khắc thật sâu vào trong hồi ức của hắn.
Nhưng tôi sẽ cho anh biết những gì đã xảy đến và những gì đã thay đổi trong bảy năm qua. Tôi sẽ không còn là Tiêu Chi Viễn mà anh từng quen thuộc, không phải là Tiêu Chi Viễn vẫn còn yêu vẫn còn si mê anh. Tôi là, Tiêu Chi Viễn đến để báo thù.
Ôn hòa, điềm tĩnh, ân cần, chu đáo như anh đã từng nói, “Như một người trưởng thành thật sự.”
Nhưng ở góc Ngôn Hành Nhất không nhìn thấy được, hắn vẫn cần nguồn nghị lực đến cực đại để vỗ về nhịp tim nhảy nhót rối loạn và xoa dịu nỗi nhớ nhung vô phương kiềm chế.
Ngôn Hành Nhất sẽ không thể nào biết, trong đêm đầu tiên gặp mặt hôm đó, tay hắn đã run rẩy đến mức không cầm được tay lái.
Đó cũng là lúc hắn bắt đầu hút nhiều thuốc hơn.
Tiêu Chi Viễn ghét cay ghét đắng mùi vị thuốc lá và ni-cô-tin.
Chính vì căm ghét, hắn mới cần đến thứ mùi này kích thích lên não ép mình chuyển suy nghĩ sang điều gì khác ngoài anh.
Hắn đã tưởng tượng vô số lần vẻ bàng hoàng kinh ngạc của Ngôn Hành Nhất, biểu cảm của anh đúng thật đã gây cho hắn khoái chí đến vỡ òa.
Nhưng nhiều hơn vẫn là nỗi nhớ.
Hắn không thể cưỡng lại khát khao dục vọng của mình, không thể khống chế mình nhìn anh, trộm nghĩ khuôn mặt và biểu cảm của anh ở phía bên kia máy tính sẽ là gì đây, nhớ những khi anh nói chuyện với hắn, tự hỏi anh có nghĩ về mình như mình cồn cào nhớ đến anh không?
Hắn thêm Cao Lăng và nhóm chat, vậy mà không bỏ qua bất kỳ đoạn hội thoại nào trong nhóm. Hắn đã nhìn chăm chăm ảnh đại diện của Ngôn Hành Nhất hàng giờ đồng hồ, đoán xem khi nào nó sẽ động đậy nhảy thông báo. Ngay cả trước khi Ngôn Hành Nhất đến phòng làm việc, hắn đã thiếu kiểm soát đến mức đứng ngồi không yên chờ đợi.
Nhìn thấy đôi tay run lẩy bẩy của Ngôn Hành Nhất, sau cùng hắn cũng biết ở trước mặt mình anh cũng không thể giữ nổi tỉnh táo.
Anh chột dạ, đúng chứ?
Lúc này, Tiêu Chi Viễn rốt cuộc có cảm giác được báo thù.
Vẫn còn lâu mới đủ, tôi trả đũa anh bằng những thủ đoạn đê hèn hơn cả thế. Tôi sẽ làm anh phải hiểu cho rõ một lần nữa: Tôi trở về để chuốc lấy đau khổ cho anh.
Đó là lý do mà Tiêu Chi Viễn vẫn ôn hòa chu đáo như trước, nhằm làm bước đệm cho “lần sau” và “lần sau nữa”. Đến nỗi có lúc, hắn còn không thể phân biệt được mình đối xử với Ngôn Hành Nhất tốt như thế rốt cuộc là trả thù hay thói quen.
Song khi cái tên Chu Cẩm này lần nữa xuất hiện trước mặt hắn, cuối cùng, hắn không giữ nổi ôn hòa được nữa.
“Nghe nói là anh giới thiệu.”
Ngôn Hành Nhất không giải thích lấy một lời.
Hắn nghĩ, mình chỉ cần nghe được một câu “Không phải tôi” mà thôi, thì dù là lừa lọc giả dối hắn cũng sẽ tin. Thế nhưng Ngôn Hành Nhất không nói, đến cả biểu cảm cũng không thay đổi, cứ vậy lạnh nhạt đáp “Tôi về được rồi?”
Nỗi thù hận chưa từng thấy ngấu nghiến tràn ngập khắp cơ thể Tiêu Chi Viễn. Nếu hắn nói mình không kích động đến độ muốn bóp chết Ngôn Hành Nhất, đó là nói dối.
Sau này biết chuyện từ An Tiểu Nguyên thật ra vấn đề này không liên quan gì đến Ngôn Hành Nhất, sự phẫn uất của hắn không hề suy suyển —— Hắn hận vì cớ gì Ngôn Hành Nhất thà chọn im lặng để mình phải thù hằn anh. Như thể mọi nơi chốn, hằng ngày hằng giờ nhắc nhở hắn phải nhớ cho rõ quan hệ giữa hai người, nói cho hắn biết: Cậu cứ ra sức mà hận tôi đi, đừng ngại.
Tốt thôi, tôi sẽ làm thế.
Chu Cẩm đối xử với anh tốt bao nhiêu, tôi sẽ tàn nhẫn với anh bấy nhiêu.
Vậy nên hắn xâm phạm Ngôn Hành Nhất không thương tiếc, vừa thô bạo lại vừa dã man.
Hắn muốn nhìn thấy Ngôn Hành Nhất khóc lóc với hắn, cầu xin hắn tha thứ, nói xin lỗi em anh sai rồi, muốn nghe anh gọi cái tên “Chi Viễn” chứ không phải “Họa sĩ Tiêu”, dù chỉ một lần thôi.
Chỉ cần anh nói, tôi sẽ dịu dàng với anh hơn một chút mà.
Chỉ cần anh nói, tôi sẽ chẳng cách nào hận anh được nữa.
Thế nhưng, Ngôn Hành Nhất lại khiến hắn thất vọng thêm một lần.
Có đau đớn chật vật bao nhiêu, dù phải rơi nước mắt, cắn nghiến môi đến mức chảy máu Ngôn Hành Nhất cũng không hề phản kháng, anh dùng cả cơ thể mình nói cho hắn biết: Tôi chấp nhận tất thảy căm hận của em.
Tiêu Chi Viễn lần nữa tuyệt vọng nhận ra, hắn không thắng nổi Ngôn Hành Nhất. Bất kể bảy năm trước hay bảy năm sau, cho đến tận bây giờ hắn đều không phải đối thủ của anh. Thì ra hận đến nước này rồi, hắn vẫn không nỡ lòng nhẫn tâm nhắm mắt làm ngơ trước nỗi đau của Ngôn Hành Nhất.
Khi hắn ôm lấy Ngôn Hành Nhất, trong tư thế khiến hắn cao trào như bao ngày trong quá khứ, nghe anh gọi tên một lần rồi lại một lần nữa. Hắn đã thật sự cho rằng họ có thể quay về như trước kia, trở lại khoảng thời gian dịu dàng đầy ắp những tươi đẹp ấy.
Thậm chí hắn còn nghĩ, nếu được như vậy thì tốt lắm. Hành Nhất, van anh, mình quay lại đi anh.
Nhưng mà Ngôn Hành Nhất sẽ không thuận theo ý của hắn đâu.
Bấy giờ, Tiêu Chi Viễn phát hiện đến báo thù mình cũng chẳng còn đủ sức. Dù là yêu hay hận, Ngôn Hành Nhất luôn cho hắn sự thỏa mãn trong nháy mắt, và sau đó lại mang đến cho hắn thất vọng đời đời kiếp kiếp. Đến muôn đời, hắn sẽ không bao giờ nhìn thấy được những gì mình muốn thấy, có được những gì mình muốn có ở Ngôn Hành Nhất.
Trước mặt anh hắn định trước là bên thua cuộc.
Giống hệt như hiện tại, hắn liều mình lao tới đuổi theo, kêu gào tên Ngôn Hành Nhất, van xin anh hãy vì thế mà dừng lại dẫu chỉ một giây đồng hồ thôi, để hắn có thể bắt kịp và ôm lấy anh.
Nếu Ngôn Hành Nhất chết đi, vậy tất cả những gì hắn làm đến tận ngày hôm nay có còn nghĩa lý gì.
Hắn nỗ lực đến giờ phút này, nói vì mình muốn báo thù trả đũa ngu độn gì đó đều là tự lừa mình dối người, mượn cớ lần nữa về bên Ngôn Hành Nhất. Nguyện vọng ẩn sâu thẳm nơi tận cùng nhất nhưng là chân thật nhất, cũng là hèn mọn nhất; chỉ là hắn muốn Ngôn Hành Nhất lại yêu mình thêm một lần.
Tôi sẽ thành người tốt hơn anh ta, vậy nên anh có thể lần nữa nhìn đến tôi, lần nữa yêu lấy tôi được không anh?
Kể từ lần đầu tiên Tiêu Chi Viễn gặp được Ngôn Hành Nhất, cuộc đời của hắn đã định sẵn sẽ không có bất cứ ai quan trọng sánh cho bằng sự tồn tại của anh.
Người đầu tiên sưởi ấm hắn, người đầu tiên để hắn dựa vào, người đầu tiên dạy hắn biết yêu, người đầu tiên đáp lại tình yêu của hắn, người đầu tiên cho hắn những hy vọng đẹp đẽ nhất, lẫn những tận cùng tuyệt vọng nhất đời.
Tiêu Chi Viễn trở thành được Tiêu Chi Viễn như ngày hôm nay, tất cả là bởi vì anh.
Nên cầu xin anh, đừng rời bỏ em.
“Hành Nhất —— !”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất