Chương 63
Tờ mờ sáng hôm sau, Tiêu Chi Viễn vội vàng chạy đến bệnh viện nơi Ngôn Hành Nhất biến mất. Tin đồn về những hành động bất thường và ý đồ tự sát được bệnh nhân cùng phòng dặm mắm thêm muối đồn đại ra phạm vi nhỏ khu chữa trị. Bây giờ sống không thấy người chết không thấy xác, vụ này thể nào cũng náo loạn ầm trời lên mà đám người nọ ưa chõ mũi vào nghe ngóng.
Sự xuất hiện của Tiêu Chi Viễn làm bệnh viện thở phào nhẹ nhõm đồng thời tức giận. Nói người nhà kiểu gì mà bệnh nhân có khuynh hướng tự sát nghiêm trọng như vậy mà không lo chữa chạy cho đàng hoàng. Nếu mà chuyện đã rồi thì đổ trách nghiệm lên đầu ai? Tiêu Chi Viễn mặt mũi sầm sì nghe bệnh viện chỉ trích không nói một lời, nghe xong thì đi giải quyết các thủ tục cần thiết, dọn đồ đạc của Ngôn Hành Nhất rồi quay về.
Chỉ cần nghĩ đến chuyện hôm qua là sống lưng hắn lập tức lạnh lẽo dựng đứng cả lên. Muộn một phút nữa thôi, hắn đã thấy được tên Ngôn Hành Nhất trên bản tin địa phương.
Hắn không có bất kỳ trực giác hay dự cảm không lành nào như người ta nói. Hắn đơn giản nghĩ gần đây sức khỏe của Ngôn Hành Nhất quá kém, trạng thái tinh thần còn khiến người ta bất an hơn. Đầu tiên là uống cả đống thuốc giảm đau nhưng vẫn đau đầu đến bất tỉnh, vài ngày sau lại bị đụng xe không cử động được cả hai chân.
Có thể nói, số lần Ngôn Hành Nhất vào bệnh viện dạo gần đây còn nhiều hơn cả số lần Tiêu Chi Viễn nhập viện trong hơn hai mươi năm qua.
Tiêu Chi Viễn không biết, rốt cuộc mấy ngày vừa rồi anh xảy ra chuyện gì.
Anh mải ngơ ngác nằm trên giường bệnh rất đỗi kỳ lạ, mặt mũi thất thần như mọi suy nghĩ bị ai rút rỗng. Tại sao không một ai phát hiện Ngôn Hành Nhất lầm bầm tự hỏi tự trả lời đầy rẫy những bất thường?
Anh hỏi “Cậu nói cái chân nào”, còn nói “Không việc gì, hai cái đùi này không làm sao hết”. Sau đó anh cúi đầu nhìn hai chân mình, tiếp tục: “Phải không? Không sao chứ?”
Anh không nhìn Tiêu Chi Viễn cũng không nhìn bất cứ ai, như thể đôi mắt anh đã chẳng thấy được điều gì, cũng không còn cảm giác gì nữa.
Tiêu Chi Viễn vừa mắng mình đê hèn ti tiện vừa không kiềm chế nổi lo lắng về Ngôn Hành Nhất. Song khi nhìn thấy giường bệnh rỗng không và bình dịch nhỏ từng giọt trên nền đất, hắn phát giác chuyện mình chưa bao giờ nghĩ đến thực sự sẽ diễn ra.
Hắn lao khỏi phòng bệnh, lần mò tìm kiếm tất cả những chỗ có thể treo cổ. Cuối cùng hắn tìm thấy ống truyền và chiếc cán treo hư chỏng chơ trong nhà vệ sinh, xác thực suy đoán của bệnh nhân cùng phòng nọ: Cậu ta muốn treo cổ tự sát.
Giây phút đó hẳn là thời khắc Tiêu Chi Viễn sợ hãi nhất trong đời —— Hắn sợ đến mức chân tay lạnh toát, sợ đến mức muốn bật khóc.
Thái tim đập mạnh như muốn nổ tung trong lồng ngực, nện thình thịch với tần suất nhanh chưa từng thấy, trong màng nhĩ hắn chỉ có duy nhất tiếng tim mình đập.
Nếu ngồi trong xe nhìn bóng dáng Ngôn Hành Nhất chậm một chút nữa thôi, Tiêu Chi Viễn nghĩ mình cũng chết mất.
Về đến nhà, Từ Lý nghe tiếng mở cửa ló đầu khỏi phòng ngủ.
“Thầy ấy tỉnh một lần, nghe em thấy thầy sẽ về ngay thì ngủ tới giờ.” Từ Lý nhẹ nhàng khép cửa phòng, gập sách lại, không chờ Tiêu Chi Viễn hỏi đã tự động báo cáo.
Tiêu Chi Viễn gật đầu, đáp: “Xin lỗi cậu, phiền cậu từ hôm qua đến giờ rồi.”
Từ Lý như mất sạch hứng cúi gằm đầu, nhỏ giọng: “Thầy không cần khách sáo với em như vậy.”
Sau vài giây im ắng, Tiêu Chi Viễn nở nụ cười đầu tiên trong suốt mấy ngày qua: “Cảm ơn cậu.”
“Em vẫn ở phòng làm việc, có gì cần phụ một tay thầy cứ gọi em.”
“Được.”
Đưa mắt nhìn Từ Lý đi khỏi, Tiêu Chi Viễn mới mở cửa phòng ngủ ra. Hắn vừa đến cạnh giường, Ngôn Hành Nhất đã mở mắt nhìn hắn.
Xem ra vẫn đang thức đó thôi.
Hắn áp tay lên trán anh, lòng bàn tay hơi nóng ran lên: “Anh sốt nhẹ rồi, chiều nay đi bệnh viện.” Ngôn Hành Nhất muốn nói gì đó, Tiêu Chi Viễn lập tức nói thêm: “Bắt buộc.”
Ngôn Hành Nhất nhìn điện thoại của mình, ngẫm nghĩ nửa buổi trời mới chìa tay nhận lấy. Đầu ngón tay vừa chạm tới chuông báo đã reo lên như cảm ứng được. Ngôn Hành Nhất như sợ hãi rụt tay lại, sắc mặt trắng bệnh trợn mắt nhìn chằm chằm điện thoại.
Trên màn hình hiện cái tên Phương Tư.
Tiêu Chi Viễn đưa tay cầm điện thoại, Ngôn Hành Nhất đột ngột nắm lấy tay hắn: “… Đừng nghe máy! Tôi…”
“Không biết phải đối mặt với người nhà ra sao à?”
Tiêu Chi Viễn biết Phương Tư, biết từ thời điểm cả hai còn ở với nhau. Đối với Ngôn Hành Nhất, người chị này vừa là chị gái, cũng đồng thời vừa là một người đồng đội.
Bị nói trúng tim đen rồi, Ngôn Hành Nhất cắn chặt môi.
Tiêu Chi Viễn nhìn anh, ấn xuống trả lời. Ngôn Hành Nhất cuống quít buông tay ra.
“Chào chị.”
Phương Tư nghe thấy giọng nói xa lạ trong điện thoại, ngờ ngợ hỏi: “Anh là?”
“Chào chị.” Tiêu Chi Viễn lặp lại lần nữa, “Tôi là Tiêu Chi Viễn, bạn của Hành Nhất. Tôi là họa sĩ minh họa hiện đang hợp tác với anh ấy làm tiểu thuyết “Lạc Đường”. Hành Nhất anh ấy… đang ở chỗ tôi.”
“…” Có giải thích thế cũng không giải tỏa được nghi hoặc của Phương Tư, “Ở chỗ nào của cậu? Em ấy xuất viện…?”
Ngôn Hành Nhất vươn tay định lấy điện thoại về, bị Tiêu Chi Viễn đè xuống: “Đúng vậy, hôm qua anh ấy —— “
Đừng nói nữa ——
Biểu cảm của Ngôn Hành Nhất rõ ràng là đang khẩn thiết cầu xin.
Tiêu Chi Viễn cảm giác được anh đang run rẩy không thôi, thế nhưng ánh mắt van lơn này lần nữa dấy lên ngọn lửa giận trong lòng hắn. Cơn phẫn nộ ấy hiện hữu rõ ràng trên gương mặt, khiến Ngôn Hành Nhất càng thêm sợ hãi.
Trái với biểu cảm gương mặt, giọng điệu của hắn vẫn lịch sự ôn hòa và đầy thân thiết, hắn tiếp tục: “Hôm qua anh ấy rất mệt nên bây giờ còn đang ngủ. Chút nữa để tôi nói anh ấy gửi tin nhắn cho chị, được không?”
“Ra là vậy, nhờ cậu lát nữa nói em ấy gọi điện lại cho tôi.”
“Được.”
Thấy Tiêu Chi Viễn cúp điện thoại, Ngôn Hành Nhất đang chuẩn bị thở phào một hơi, cánh tay bị hắn nắm lấy chợt đau nhói lên.
“Anh sợ bị phát hiện? Sợ làm họ lo lắng?”
Sự cam chịu của Ngôn Hành Nhất làm hắn như phát điên lên.
“Còn tôi thì sao?! Anh có từng nghĩ đến tôi sẽ cảm thấy thế nào không?” Tiêu Chi Viễn ghì sát lại gần anh từng chút một, tay càng lúc càng ra sức, “Đến bây giờ trong mắt anh vẫn chưa từng có tôi, cũng không nhất thiết phải lo lắng cho tôi đúng chứ?”
“Không phải, không phải mà, Chi Viễn, xin lỗi…” Ngôn Hành Nhất liều mạng lắc đầu.
“Tôi không muốn nghe anh xin lỗi, nói lý do cho tôi biết.”
Ngôn Hành Nhất cúi gằm đầu nín thinh, Tiêu Chi Viễn nghiến răng chờ đợi.
“Được thôi, Ngôn Hành Nhất, chắc anh chưa quên tôi quay về đây để làm gì nhỉ?”
Ngôn Hành Nhất ngước mắt nhìn hắn, như đang tìm kiếm đáp án.
“Tôi đã nói, tôi quay về để báo thù.”
Hô hấp của Ngôn Hành Nhất rõ ràng cứng lại, chăm chăm dõi theo Tiêu Chi Viễn. Hắn nhẩn nha như đang thưởng thức vẻ mặt của anh, chậm rãi lên tiếng: “Nếu anh thật sự cảm thấy có lỗi, vậy trước khi tôi tha thứ anh phải sống thật khỏe mạnh cho tôi —— “
” —— Đến khi tôi thấy phát chán.”
Sự xuất hiện của Tiêu Chi Viễn làm bệnh viện thở phào nhẹ nhõm đồng thời tức giận. Nói người nhà kiểu gì mà bệnh nhân có khuynh hướng tự sát nghiêm trọng như vậy mà không lo chữa chạy cho đàng hoàng. Nếu mà chuyện đã rồi thì đổ trách nghiệm lên đầu ai? Tiêu Chi Viễn mặt mũi sầm sì nghe bệnh viện chỉ trích không nói một lời, nghe xong thì đi giải quyết các thủ tục cần thiết, dọn đồ đạc của Ngôn Hành Nhất rồi quay về.
Chỉ cần nghĩ đến chuyện hôm qua là sống lưng hắn lập tức lạnh lẽo dựng đứng cả lên. Muộn một phút nữa thôi, hắn đã thấy được tên Ngôn Hành Nhất trên bản tin địa phương.
Hắn không có bất kỳ trực giác hay dự cảm không lành nào như người ta nói. Hắn đơn giản nghĩ gần đây sức khỏe của Ngôn Hành Nhất quá kém, trạng thái tinh thần còn khiến người ta bất an hơn. Đầu tiên là uống cả đống thuốc giảm đau nhưng vẫn đau đầu đến bất tỉnh, vài ngày sau lại bị đụng xe không cử động được cả hai chân.
Có thể nói, số lần Ngôn Hành Nhất vào bệnh viện dạo gần đây còn nhiều hơn cả số lần Tiêu Chi Viễn nhập viện trong hơn hai mươi năm qua.
Tiêu Chi Viễn không biết, rốt cuộc mấy ngày vừa rồi anh xảy ra chuyện gì.
Anh mải ngơ ngác nằm trên giường bệnh rất đỗi kỳ lạ, mặt mũi thất thần như mọi suy nghĩ bị ai rút rỗng. Tại sao không một ai phát hiện Ngôn Hành Nhất lầm bầm tự hỏi tự trả lời đầy rẫy những bất thường?
Anh hỏi “Cậu nói cái chân nào”, còn nói “Không việc gì, hai cái đùi này không làm sao hết”. Sau đó anh cúi đầu nhìn hai chân mình, tiếp tục: “Phải không? Không sao chứ?”
Anh không nhìn Tiêu Chi Viễn cũng không nhìn bất cứ ai, như thể đôi mắt anh đã chẳng thấy được điều gì, cũng không còn cảm giác gì nữa.
Tiêu Chi Viễn vừa mắng mình đê hèn ti tiện vừa không kiềm chế nổi lo lắng về Ngôn Hành Nhất. Song khi nhìn thấy giường bệnh rỗng không và bình dịch nhỏ từng giọt trên nền đất, hắn phát giác chuyện mình chưa bao giờ nghĩ đến thực sự sẽ diễn ra.
Hắn lao khỏi phòng bệnh, lần mò tìm kiếm tất cả những chỗ có thể treo cổ. Cuối cùng hắn tìm thấy ống truyền và chiếc cán treo hư chỏng chơ trong nhà vệ sinh, xác thực suy đoán của bệnh nhân cùng phòng nọ: Cậu ta muốn treo cổ tự sát.
Giây phút đó hẳn là thời khắc Tiêu Chi Viễn sợ hãi nhất trong đời —— Hắn sợ đến mức chân tay lạnh toát, sợ đến mức muốn bật khóc.
Thái tim đập mạnh như muốn nổ tung trong lồng ngực, nện thình thịch với tần suất nhanh chưa từng thấy, trong màng nhĩ hắn chỉ có duy nhất tiếng tim mình đập.
Nếu ngồi trong xe nhìn bóng dáng Ngôn Hành Nhất chậm một chút nữa thôi, Tiêu Chi Viễn nghĩ mình cũng chết mất.
Về đến nhà, Từ Lý nghe tiếng mở cửa ló đầu khỏi phòng ngủ.
“Thầy ấy tỉnh một lần, nghe em thấy thầy sẽ về ngay thì ngủ tới giờ.” Từ Lý nhẹ nhàng khép cửa phòng, gập sách lại, không chờ Tiêu Chi Viễn hỏi đã tự động báo cáo.
Tiêu Chi Viễn gật đầu, đáp: “Xin lỗi cậu, phiền cậu từ hôm qua đến giờ rồi.”
Từ Lý như mất sạch hứng cúi gằm đầu, nhỏ giọng: “Thầy không cần khách sáo với em như vậy.”
Sau vài giây im ắng, Tiêu Chi Viễn nở nụ cười đầu tiên trong suốt mấy ngày qua: “Cảm ơn cậu.”
“Em vẫn ở phòng làm việc, có gì cần phụ một tay thầy cứ gọi em.”
“Được.”
Đưa mắt nhìn Từ Lý đi khỏi, Tiêu Chi Viễn mới mở cửa phòng ngủ ra. Hắn vừa đến cạnh giường, Ngôn Hành Nhất đã mở mắt nhìn hắn.
Xem ra vẫn đang thức đó thôi.
Hắn áp tay lên trán anh, lòng bàn tay hơi nóng ran lên: “Anh sốt nhẹ rồi, chiều nay đi bệnh viện.” Ngôn Hành Nhất muốn nói gì đó, Tiêu Chi Viễn lập tức nói thêm: “Bắt buộc.”
Ngôn Hành Nhất nhìn điện thoại của mình, ngẫm nghĩ nửa buổi trời mới chìa tay nhận lấy. Đầu ngón tay vừa chạm tới chuông báo đã reo lên như cảm ứng được. Ngôn Hành Nhất như sợ hãi rụt tay lại, sắc mặt trắng bệnh trợn mắt nhìn chằm chằm điện thoại.
Trên màn hình hiện cái tên Phương Tư.
Tiêu Chi Viễn đưa tay cầm điện thoại, Ngôn Hành Nhất đột ngột nắm lấy tay hắn: “… Đừng nghe máy! Tôi…”
“Không biết phải đối mặt với người nhà ra sao à?”
Tiêu Chi Viễn biết Phương Tư, biết từ thời điểm cả hai còn ở với nhau. Đối với Ngôn Hành Nhất, người chị này vừa là chị gái, cũng đồng thời vừa là một người đồng đội.
Bị nói trúng tim đen rồi, Ngôn Hành Nhất cắn chặt môi.
Tiêu Chi Viễn nhìn anh, ấn xuống trả lời. Ngôn Hành Nhất cuống quít buông tay ra.
“Chào chị.”
Phương Tư nghe thấy giọng nói xa lạ trong điện thoại, ngờ ngợ hỏi: “Anh là?”
“Chào chị.” Tiêu Chi Viễn lặp lại lần nữa, “Tôi là Tiêu Chi Viễn, bạn của Hành Nhất. Tôi là họa sĩ minh họa hiện đang hợp tác với anh ấy làm tiểu thuyết “Lạc Đường”. Hành Nhất anh ấy… đang ở chỗ tôi.”
“…” Có giải thích thế cũng không giải tỏa được nghi hoặc của Phương Tư, “Ở chỗ nào của cậu? Em ấy xuất viện…?”
Ngôn Hành Nhất vươn tay định lấy điện thoại về, bị Tiêu Chi Viễn đè xuống: “Đúng vậy, hôm qua anh ấy —— “
Đừng nói nữa ——
Biểu cảm của Ngôn Hành Nhất rõ ràng là đang khẩn thiết cầu xin.
Tiêu Chi Viễn cảm giác được anh đang run rẩy không thôi, thế nhưng ánh mắt van lơn này lần nữa dấy lên ngọn lửa giận trong lòng hắn. Cơn phẫn nộ ấy hiện hữu rõ ràng trên gương mặt, khiến Ngôn Hành Nhất càng thêm sợ hãi.
Trái với biểu cảm gương mặt, giọng điệu của hắn vẫn lịch sự ôn hòa và đầy thân thiết, hắn tiếp tục: “Hôm qua anh ấy rất mệt nên bây giờ còn đang ngủ. Chút nữa để tôi nói anh ấy gửi tin nhắn cho chị, được không?”
“Ra là vậy, nhờ cậu lát nữa nói em ấy gọi điện lại cho tôi.”
“Được.”
Thấy Tiêu Chi Viễn cúp điện thoại, Ngôn Hành Nhất đang chuẩn bị thở phào một hơi, cánh tay bị hắn nắm lấy chợt đau nhói lên.
“Anh sợ bị phát hiện? Sợ làm họ lo lắng?”
Sự cam chịu của Ngôn Hành Nhất làm hắn như phát điên lên.
“Còn tôi thì sao?! Anh có từng nghĩ đến tôi sẽ cảm thấy thế nào không?” Tiêu Chi Viễn ghì sát lại gần anh từng chút một, tay càng lúc càng ra sức, “Đến bây giờ trong mắt anh vẫn chưa từng có tôi, cũng không nhất thiết phải lo lắng cho tôi đúng chứ?”
“Không phải, không phải mà, Chi Viễn, xin lỗi…” Ngôn Hành Nhất liều mạng lắc đầu.
“Tôi không muốn nghe anh xin lỗi, nói lý do cho tôi biết.”
Ngôn Hành Nhất cúi gằm đầu nín thinh, Tiêu Chi Viễn nghiến răng chờ đợi.
“Được thôi, Ngôn Hành Nhất, chắc anh chưa quên tôi quay về đây để làm gì nhỉ?”
Ngôn Hành Nhất ngước mắt nhìn hắn, như đang tìm kiếm đáp án.
“Tôi đã nói, tôi quay về để báo thù.”
Hô hấp của Ngôn Hành Nhất rõ ràng cứng lại, chăm chăm dõi theo Tiêu Chi Viễn. Hắn nhẩn nha như đang thưởng thức vẻ mặt của anh, chậm rãi lên tiếng: “Nếu anh thật sự cảm thấy có lỗi, vậy trước khi tôi tha thứ anh phải sống thật khỏe mạnh cho tôi —— “
” —— Đến khi tôi thấy phát chán.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất