Ngày Kết Hôn Chớp Nhoáng Với Hổ Tiên Sinh
Chương 61: Cuộc sống thường ngày trên phim trường
Vương Dần Nhất cảm thấy cánh tay đau nhói, cúi đầu nhìn thấy một bàn tay khỏe mạnh đang nhéo mình, ngẩng đầu phát hiện chủ nhân bàn tay đó sắc mặt vô cảm, như không có chuyện gì xảy ra lại có vẻ "đạo mạo".
Vương Dần Nhất ở cùng Miêu Húc đã lâu, dần dần nhận ra sự trong ngoài không đồng nhất của anh, trong lòng hiển nhiên rất hưng phấn nhưng trên mặt lại phải giả vờ lãnh đạm.
Chẳng qua gần đây khi ở nhà, Miêu Húc đôi khi bỏ chiếc mặt nạ này sang một bên và thể hiện tình yêu của anh với những thứ dễ thương một cách tự nhiên.
Nhưng ở bên ngoài đừng nghĩ tới, ví dụ như hiện tại anh ta đang bị véo mà chết đi sống lại, lại cũng chỉ có thể phối hợp với Miêu Húc, giả vờ như không có chuyện gì.
Vương Dần Nhất: "..." Thật sự rất đau.
Lúc này trợ lý định giao con chó con cho Chiêu Chiêu, Chiêu Chiêu duỗi cánh tay ngắn ngủn ra, cẩn thận ôm lấy con chó con vào lòng. Tiểu Sài không hề náo loạn, mở to đôi mắt tò mò nằm trong lòng đứa bé, tựa cằm lên vai Chiêu Chiêu, hừ hừ. Đối với trẻ em thì kích thước của chó con quá lớn, một người một chó ôm vào nhau trông hơi giống một con gấu túi đang bám cây.
Cảnh tượng này không chỉ khiến Miêu Húc tan chảy mà còn khiến mọi người có mặt đều đáng yêu. Đạo diễn kìm nén nội tâm hưng phấn, vỗ đùi hét lớn: "Chính là như thế! Bắt đầu quay phim ngay!"
Làm sao có thể nhanh như vậy, Vương Dần Nhất bước tới, muốn đem Chiêu Chiêu kéo về.
Ai ngờ vừa lọt vào tầm nhìn của cún con, Tiểu Sài lập tức kêu ré lên, đá chân loạn lên, nhảy ra khỏi vòng tay Chiêu Chiêu, vặn mông đào, vội vàng chạy mất.
Vương Dần Nhất trừng mắt nhìn vật nhỏ không nể mặt mình, Miêu Húc vội vàng kéo anh ta lại nhỏ giọng nói: "Ài, hổ lớn như anh đừng hù dọa con chó con đó." Cả hai đều không được chó con ưa thích, chỉ có Chiêu Chiêu mới có thể giữ lại chút tôn nghiêm cho bọn họ..
Bùi Lăng ở một bên nhìn, cười lớn: "Hai người các cậu thật thú vị, chồng chồng chó không thèm để ý."
2
*
Tổng đạo diễn quyết định cho Chiêu Chiêu chính thức diễn vai này.
Nhưng Chiêu Chiêu lại không có kinh nghiệm diễn xuất, mặc dù rất ngoan ngoãn nhưng vẫn cần phải dạy dỗ rất nhiều. Hơn nữa nhóc lại không muốn nói chuyện, mặc dù không cần nói nhiều trong vai diễn của mình nhưng rất khó để giao tiếp, Vương Dần Nhất đã nghỉ phép ở lại trường quay suốt ngày đêm để giúp nhóc giao tiếp với thầy dạy diễn.
Kết quả là đến lúc thực sự quay thì vẫn xảy ra sự cố.
Chiêu Chiêu rất sợ người lạ, ngay cả khi có Vương Dần Nhất ở bên cạnh, đứa trẻ vẫn khóc nhiều lần khi đối mặt với nhiều máy quay trên phim trường và các nhân viên ra vào.
Lúc mới bắt đầu khóc, khuôn mặt đứa trẻ đầm đìa nước mắt, đôi mắt như sũng nước, lặng lẽ khóc nức nở khiến ai cũng không đành lòng, họ sẽ dỗ dành nhưng nhóc lại khóc nhiều hơn, mà đoàn làm phim đang cố gắng đuổi kịp tiến độ, mọi người khó tránh khỏi cảm thấy mất kiên nhẫn.
Vương Dần Nhất rất đau lòng, nhưng anh cũng biết nếu lùi bước vào lúc này, đứa trẻ sẽ thực sự không thể ứng phó trước mọi người và càng trở nên tự kỷ hơn.
Anh ôm đứa trẻ vào lòng, nhẹ nhàng động viên Chiêu Chiêu hòa nhập, coi các nhân viên như bạn cùng lớp ở trường mẫu giáo và nói Chiêu Chiêu nhớ lại khoảng thời gian nhóc biểu diễn ở trường mẫu giáo. Buộc nhóc tự đối mặt khó khăn chứ không cho phép chạy về tìm bố.
Ngay cả Bùi Lăng cũng ngạc nhiên, con hổ lớn lại kiên nhẫn và tỉ mỉ với hổ con như vậy, không còn gì để nói.
May mắn thay, mỗi lần bế chú chó con lên, sự chú ý của Chiêu Chiêu đều tập trung vào con vật. Trẻ em không có kỹ năng quay phim nhưng có thể thể hiện bản thân tốt hơn. Tình yêu của Chiêu Chiêu dành cho chú chó con là chân thành, một khi nhóc chặn hoàn cảnh xung quanh và coi mình như đứa trẻ trong sách tranh, Chiêu Chiêu thật lòng muốn cho con chó ăn.
Dần dần, từng chút một, quá trình quay phim thế mà cũng khá tốt.
Kỳ nghỉ hè sắp bắt đầu, trong trường mẫu giáo không có chuyện gì xảy ra, Vương Dần Nhất thậm chí còn nói mình đã xin nghỉ phép, ngược lại Miêu Húc là người bận rộn nhất.
Dù gần đây đoàn làm phim đã gió êm sóng lặng nhưng kẻ gây rối vẫn chưa bị bắt.
Nhắc mới nhớ, tên giở trò đồi bại và manh mối duy nhất là ID WeChat của anh ta và bọn lưu manh.
Bởi vì gần đây không có chuyện gì xảy ra nên đoàn làm phim vẫn hoạt động bình thường, mọi người đều chăm chú quay phim, như thể chuyện khó chịu trước đó chưa từng xảy ra.
Nhưng Bạch Dụ tựa hồ không nghĩ như vậy, anh càng ngày càng lo lắng, luôn bất an, thỉnh thoảng nhìn vào góc tường tựa như đang tìm kiếm cái gì.
Miêu Húc không nhịn được hỏi anh ta: "Anh đang nhìn cái gì?"
Bạch Dụ cau mày trả lời: "Tôi không thể giải thích rõ ràng, tôi luôn cảm thấy thiếu thiếu gì đó."
Nếu Bạch Dụ nói lời này, Miêu Húc vẫn là tin tưởng, xét về mặt trực giác thì Bạch Dụ chính xác đến kinh người.
Bạch Dụ dùng lòng bàn tay xoa xoa gáy, bực bội nói: "Mấy ngày nay thật kỳ lạ, tôi luôn cảm thấy khó chịu, trước đây tôi chưa bao giờ như thế này."
Miêu Húc lo lắng hỏi: "Nơi nào không thoải mái? Bị bệnh à?"
Bạch Dụ lắc đầu: "Tôi cũng không biết, dù sao toàn thân nóng lên, thân nhiệt càng ngày càng cao, nhưng không phải sốt, tôi luôn là ban đêm tỉnh giấc, cậu có thể nói là bệnh, nhưng cảm giác thèm ăn của tôi đã được cải thiện và sức lực của tôi còn trở nên mạnh mẽ hơn."
1
Sao nghe lạ thế nhỉ? Miêu Húc hơi lo lắng: "Đi bệnh viện thì thế nào?"
Bạch Dụ bất đắc dĩ nói: "Tôi nên đi bệnh viện khoa nào? Thị lực tốt lên, khứu giác cũng tốt lên, đây chẳng lẽ là bệnh?"
Miêu Húc sửng sốt, thật đúng là không thể hiểu được, vỗ vỗ vai Bạch Dụ hỏi: "Là bởi vì gần đây anh chịu rất nhiều áp lực sao?" Anh suy nghĩ một chút, chân thành nói: "Đừng thúc ép bản thân quá vất vả chỉ vì buổi xem mắt thất bại. Cỏ nơi nào mà không có, sẽ luôn tìm được người phù hợp ".
Bạch Dụ sửng sốt, nghi hoặc nói: "Là nguyên nhân này sao..."
Miêu Húc tiếp tục vỗ vai anh ta, gật đầu chắc nịch và trịnh trọng.
Nếu Bạch Dụ không phải đã sống quá ba mươi năm, lời nói của Miêu Húc anh ta đã xém tin. Anh cười lắc đầu: "Chuyện đó đừng nói nữa, nhắc đến, tôi cuối cùng cũng biết mùi trên người cậu đến từ đâu."
"Ngày đó tôi nhìn thấy chồng cậu, phát hiện mùi hương trên người anh ta giống hệt mùi của cậu." Bạch Dụ nhếch môi cười tà ác, "Vợ chồng mới cưới luôn muốn ở bên nhau cũng là điều dễ hiểu."
Miêu Húc trừng mắt nhìn anh ta: "Anh đang nói cái gì?" Nói xong, Miêu Húc hơi quay đầu lại, chóp tai hơi đỏ bừng.
"Còn một điều nữa, tôi khẳng định, mùi hương trên cơ thể cậu thật sự khác với lần trước tôi ngửi thấy." Bạch Dụ nói, lại cau mày, dò hỏi nhìn chung quanh, "Rốt cuộc là mùi gì chứ?, cả phim trường toàn là mùi này."
Cho dù Bạch Dụ thông qua khứu giác cảm nhận được có điều gì đó không ổn cũng không thể dùng làm bằng chứng, tin nhắn của nghi phạm đều được bộ phận kỹ thuật theo dõi, hai cảnh sát Miêu và Bạch càng giống nhân viên an ninh thành phố cử đến. Phim trường của đoàn làm phim đều lấy bối cảnh ở khu đô thị, bản thân hai người đã thỉnh thoảng đi loanh quanh trường quay để đảm bảo an toàn khi quay phim.
Hôm đó trời đã khuya, Miêu Húc đang định rời khỏi phim trường thì phát hiện Vương Dần Nhất và Chiêu Chiêu vẫn còn ở đó.
Hai ngày qua đều tập trung quay cảnh Chiêu Chiêu, dự kiến sẽ sớm hoàn thành, Miêu Húc đi tới trước mặt hai cha con hỏi: "Sao còn chưa về nhà?"
Vương Dần Nhất ôm con trai nói với Miêu Húc: "Đạo diễn bảo Chiêu Chiêu xem người lớn quay phim cho có kinh nghiệm."
Cảnh cho chó con ăn được đánh giá là diễn chân thực và tương đối dễ quay, sau đó còn có cảnh xung đột, là cao trào nhỏ của cả phim và đòi hỏi việc thể hiện cảm xúc, quá khó đối với trẻ em nên đạo diễn nói Chiêu Chiêu trải nghiệm thử.
Nhưng một đứa trẻ làm sao có thể biết cách trải nghiệm, hôm nay có cảnh của Bùi Lăng, Vương Dần Nhất đưa đứa bé đi xem.
"Nhân tiện nhận hộp cơm ăn." Vương Dần Nhất nói.
Miêu Húc biết anh ta không thèm hộp cơm trưa mà chỉ nói như vậy thôi, anh ở lại cùng nhau xem Bùi Lăng quay phim.
Bùi Lăng đóng vai nhân vật chính trong truyện tranh, một nhân viên văn phòng bình thường, làm công việc bình thường, có bạn gái, không làm điều xấu nhưng cũng có những suy nghĩ nho nhỏ của riêng mình. Anh ta sẽ mua một con chó và tặng nó cho ông nội vì anh ta không muốn sống với một ông già, anh ta cũng dọa sẽ ném Tiểu Sài ra ngoài vì muốn bạn gái anh ta vui vẻ.
Đối với một người bình thường khó ưa như vậy, Bùi Lăng quả thực đã làm sống lại những hỉ nộ ái ố mà một người như vậy nên có.
Cảnh này là cảnh trong nhà, thể hiện sự thay đổi tâm lý của nhân vật chính sau khi phát hiện Tiểu Sài mất tích, ngay từ đầu anh đã không muốn đi tìm, nhưng về sau lương tâm lại bất an.
Nhân vật chính bắt đầu mơ về ông nội của mình khi anh ta đi ngủ vào ban đêm.
Anh ta mơ thấy hồi nhỏ ông nội dẫn anh ta đi chợ mua kẹo táo, anh ta cũng mơ thấy ông ngồi trên tấm ván gỗ trên sườn dốc cạnh nhà và trượt trên cát, chơi đến chổng vó bị ông nội xách về đánh.
Trong giấc mơ, anh ta lớn lên chậm rãi, ông nội cũng già đi, sau đó anh ta đến một thành phố lớn để học tập và làm việc, ông nội gọi anh ta bảo anh ta quay về thường xuyên hơn, anh ta nghĩ ngợi rồi mua một con Shiba Inu rất đắt tiền.
Có vẻ như con chó càng đắt tiền thì nó càng thể hiện được tâm ý của anh ta.
Anh ta nhớ rõ ông nội rất bối rối khi nhìn thấy anh ta mang theo một con chó đến, điều này khiến anh cảm thấy có chút chột dạ, nhưng anh ta nhanh chóng phát hiện ra rằng ông nội rất thích chó, dần dần anh ta cũng thấy thoải mái hơn còn số lần về quê thì lại ít đi nhiều.
Nhắc mới nhớ, Shiba Inu đó trông giống Tiểu Sài.
Phần diễn của Bùi Lăng bắt đầu từ đây, nhân vật chính tỉnh dậy từ giấc mơ, ngồi trên giường, thở hổn hển và sững sờ nhìn chằm chằm vào một điểm nào đó trong phòng.
Anh ta ngồi ngây người một lúc rồi từ từ trèo xuống giường, giống như một người máy, không phản ứng và vô cảm, như thể không thể cử động nếu không được bôi trơn.
Anh ta bước đến tủ, khó khăn mở ngăn kéo, lấy ra một chiếc hộp nhỏ từ bên trong.
Anh ta ngơ ngác cầm chiếc hộp, rồi mở hộp với đôi tay run rẩy hồi lâu.
Nó chứa đầy những di vật do ông nội để lại, đã cũ và không có giá trị, trong đó có bức ảnh của ông nội và Shiba Inu.
Nhân vật chính nhìn chằm chằm di vật hồi lâu, thời gian trôi qua, cuối cùng anh ta đột nhiên đứng dậy, bật máy tính, làm một thông báo tìm chó, nhưng vừa viết, anh ta lại phát hiện mình thậm chí còn không có ảnh của Tiểu Sài.
Chỉ là một cảnh diễn như vậy, cảnh quay dài được rút ra ngay lập tức, từ đầu đến cuối, nhân vật chính ngơ ngác mấy lần, mỗi lần xuất thần Bùi Lăng lại biểu hiện một cảm giác khác nhau, từng tầng cảm giác biểu đạt ra tâm tình hức tạp của nhân vật.
Khi một người nửa đêm tỉnh dậy sau giấc mơ, màn đêm mát mẻ mà tĩnh lặng, liệu người đó có cảm thấy cô đơn, có hối tiếc, trong lòng sẽ có những nỗi khao khát không thể nguôi ngoai.
Bùi Lăng không hổ là ảnh đế, cảnh này được hoàn thành trong một lần, bên ngoài lạnh lùng nhưng thực chất lại tràn đầy cảm xúc không nói nên lời.
Chiêu Chiêu đứng ngoài quan sát, không thực sự hiểu được cảm xúc trong vở diễn mà chỉ ngạc nhiên, chú báo tuyệt vời đến mức gần như biến thành một con người khác.
Vương Dần Nhất trong lòng biệt nữu thừa nhận kỹ thuật diễn xuất của Bùi Lăng không tệ, quay người định thảo luận với Miêu Húc, lại thấy Miêu Húc ngơ ngác nhìn về phía trước, không biết đang suy nghĩ gì.
Vương Dần Nhất nhìn theo tầm mắt của anh, phát hiện anh không có tiêu điểm.
"A Húc." Không biết tại sao khi nhìn thấy vẻ mặt trống rỗng của Miêu Húc, Vương Dần Nhất có chút hoảng sợ, vội vàng gọi anh.
Miêu Húc ngơ ngác quay đầu lại, đôi mắt mơ hồ, trống rỗng và vô hồn.
Anh chớp mắt hồi thần, nhìn chằm chằm Vương Dần Nhất, bình tĩnh hỏi: "Sao vậy?"
Vẻ mặt của anh thay đổi nhanh đến mức trái tim của Vương Dần Nhất đập nhanh hơn: "Tôi thấy em đang ngẩn người."
"Ồ." Miêu Húc bình tĩnh nói: "Tôi vừa xem Bùi Lăng quay phim, khiến tôi nhớ lại chuyện trước kia."
Vương Dần Nhất giơ tay lên, lòng bàn tay đặt ở sau gáy anh, xoa xoa đốt sống cổ, Miêu Húc cũng không từ chối, anh cảm giác được nhiệt độ ấm áp từ cổ truyền đến tứ chi, khiến anh thoải mái hơn rất nhiều.
Ở đây ngoài gia đình hổ, còn có một người khác đang theo dõi hiện trường, nhưng trọng tâm của anh ta không phải ở trường quay.
Bạch Dụ bối rối nhìn Vương Dần Nhất và Wang Yingzhao, rồi nhìn Bùi Lăng, anh có thể chính xác nhìn ra ba người này trong đám đông, ba người họ khác với người thường.
Nhưng cụ thể thì khác nhau thế nào, Bạch Dụ không thể nói được.
Anh cảm thấy mình càng ngày càng kỳ quái, Bạch Dụ nhớ lại, sự kỳ quái này hình như bắt đầu từ buổi xem mắt với Hùng Hùng.
Vương Dần Nhất ở cùng Miêu Húc đã lâu, dần dần nhận ra sự trong ngoài không đồng nhất của anh, trong lòng hiển nhiên rất hưng phấn nhưng trên mặt lại phải giả vờ lãnh đạm.
Chẳng qua gần đây khi ở nhà, Miêu Húc đôi khi bỏ chiếc mặt nạ này sang một bên và thể hiện tình yêu của anh với những thứ dễ thương một cách tự nhiên.
Nhưng ở bên ngoài đừng nghĩ tới, ví dụ như hiện tại anh ta đang bị véo mà chết đi sống lại, lại cũng chỉ có thể phối hợp với Miêu Húc, giả vờ như không có chuyện gì.
Vương Dần Nhất: "..." Thật sự rất đau.
Lúc này trợ lý định giao con chó con cho Chiêu Chiêu, Chiêu Chiêu duỗi cánh tay ngắn ngủn ra, cẩn thận ôm lấy con chó con vào lòng. Tiểu Sài không hề náo loạn, mở to đôi mắt tò mò nằm trong lòng đứa bé, tựa cằm lên vai Chiêu Chiêu, hừ hừ. Đối với trẻ em thì kích thước của chó con quá lớn, một người một chó ôm vào nhau trông hơi giống một con gấu túi đang bám cây.
Cảnh tượng này không chỉ khiến Miêu Húc tan chảy mà còn khiến mọi người có mặt đều đáng yêu. Đạo diễn kìm nén nội tâm hưng phấn, vỗ đùi hét lớn: "Chính là như thế! Bắt đầu quay phim ngay!"
Làm sao có thể nhanh như vậy, Vương Dần Nhất bước tới, muốn đem Chiêu Chiêu kéo về.
Ai ngờ vừa lọt vào tầm nhìn của cún con, Tiểu Sài lập tức kêu ré lên, đá chân loạn lên, nhảy ra khỏi vòng tay Chiêu Chiêu, vặn mông đào, vội vàng chạy mất.
Vương Dần Nhất trừng mắt nhìn vật nhỏ không nể mặt mình, Miêu Húc vội vàng kéo anh ta lại nhỏ giọng nói: "Ài, hổ lớn như anh đừng hù dọa con chó con đó." Cả hai đều không được chó con ưa thích, chỉ có Chiêu Chiêu mới có thể giữ lại chút tôn nghiêm cho bọn họ..
Bùi Lăng ở một bên nhìn, cười lớn: "Hai người các cậu thật thú vị, chồng chồng chó không thèm để ý."
2
*
Tổng đạo diễn quyết định cho Chiêu Chiêu chính thức diễn vai này.
Nhưng Chiêu Chiêu lại không có kinh nghiệm diễn xuất, mặc dù rất ngoan ngoãn nhưng vẫn cần phải dạy dỗ rất nhiều. Hơn nữa nhóc lại không muốn nói chuyện, mặc dù không cần nói nhiều trong vai diễn của mình nhưng rất khó để giao tiếp, Vương Dần Nhất đã nghỉ phép ở lại trường quay suốt ngày đêm để giúp nhóc giao tiếp với thầy dạy diễn.
Kết quả là đến lúc thực sự quay thì vẫn xảy ra sự cố.
Chiêu Chiêu rất sợ người lạ, ngay cả khi có Vương Dần Nhất ở bên cạnh, đứa trẻ vẫn khóc nhiều lần khi đối mặt với nhiều máy quay trên phim trường và các nhân viên ra vào.
Lúc mới bắt đầu khóc, khuôn mặt đứa trẻ đầm đìa nước mắt, đôi mắt như sũng nước, lặng lẽ khóc nức nở khiến ai cũng không đành lòng, họ sẽ dỗ dành nhưng nhóc lại khóc nhiều hơn, mà đoàn làm phim đang cố gắng đuổi kịp tiến độ, mọi người khó tránh khỏi cảm thấy mất kiên nhẫn.
Vương Dần Nhất rất đau lòng, nhưng anh cũng biết nếu lùi bước vào lúc này, đứa trẻ sẽ thực sự không thể ứng phó trước mọi người và càng trở nên tự kỷ hơn.
Anh ôm đứa trẻ vào lòng, nhẹ nhàng động viên Chiêu Chiêu hòa nhập, coi các nhân viên như bạn cùng lớp ở trường mẫu giáo và nói Chiêu Chiêu nhớ lại khoảng thời gian nhóc biểu diễn ở trường mẫu giáo. Buộc nhóc tự đối mặt khó khăn chứ không cho phép chạy về tìm bố.
Ngay cả Bùi Lăng cũng ngạc nhiên, con hổ lớn lại kiên nhẫn và tỉ mỉ với hổ con như vậy, không còn gì để nói.
May mắn thay, mỗi lần bế chú chó con lên, sự chú ý của Chiêu Chiêu đều tập trung vào con vật. Trẻ em không có kỹ năng quay phim nhưng có thể thể hiện bản thân tốt hơn. Tình yêu của Chiêu Chiêu dành cho chú chó con là chân thành, một khi nhóc chặn hoàn cảnh xung quanh và coi mình như đứa trẻ trong sách tranh, Chiêu Chiêu thật lòng muốn cho con chó ăn.
Dần dần, từng chút một, quá trình quay phim thế mà cũng khá tốt.
Kỳ nghỉ hè sắp bắt đầu, trong trường mẫu giáo không có chuyện gì xảy ra, Vương Dần Nhất thậm chí còn nói mình đã xin nghỉ phép, ngược lại Miêu Húc là người bận rộn nhất.
Dù gần đây đoàn làm phim đã gió êm sóng lặng nhưng kẻ gây rối vẫn chưa bị bắt.
Nhắc mới nhớ, tên giở trò đồi bại và manh mối duy nhất là ID WeChat của anh ta và bọn lưu manh.
Bởi vì gần đây không có chuyện gì xảy ra nên đoàn làm phim vẫn hoạt động bình thường, mọi người đều chăm chú quay phim, như thể chuyện khó chịu trước đó chưa từng xảy ra.
Nhưng Bạch Dụ tựa hồ không nghĩ như vậy, anh càng ngày càng lo lắng, luôn bất an, thỉnh thoảng nhìn vào góc tường tựa như đang tìm kiếm cái gì.
Miêu Húc không nhịn được hỏi anh ta: "Anh đang nhìn cái gì?"
Bạch Dụ cau mày trả lời: "Tôi không thể giải thích rõ ràng, tôi luôn cảm thấy thiếu thiếu gì đó."
Nếu Bạch Dụ nói lời này, Miêu Húc vẫn là tin tưởng, xét về mặt trực giác thì Bạch Dụ chính xác đến kinh người.
Bạch Dụ dùng lòng bàn tay xoa xoa gáy, bực bội nói: "Mấy ngày nay thật kỳ lạ, tôi luôn cảm thấy khó chịu, trước đây tôi chưa bao giờ như thế này."
Miêu Húc lo lắng hỏi: "Nơi nào không thoải mái? Bị bệnh à?"
Bạch Dụ lắc đầu: "Tôi cũng không biết, dù sao toàn thân nóng lên, thân nhiệt càng ngày càng cao, nhưng không phải sốt, tôi luôn là ban đêm tỉnh giấc, cậu có thể nói là bệnh, nhưng cảm giác thèm ăn của tôi đã được cải thiện và sức lực của tôi còn trở nên mạnh mẽ hơn."
1
Sao nghe lạ thế nhỉ? Miêu Húc hơi lo lắng: "Đi bệnh viện thì thế nào?"
Bạch Dụ bất đắc dĩ nói: "Tôi nên đi bệnh viện khoa nào? Thị lực tốt lên, khứu giác cũng tốt lên, đây chẳng lẽ là bệnh?"
Miêu Húc sửng sốt, thật đúng là không thể hiểu được, vỗ vỗ vai Bạch Dụ hỏi: "Là bởi vì gần đây anh chịu rất nhiều áp lực sao?" Anh suy nghĩ một chút, chân thành nói: "Đừng thúc ép bản thân quá vất vả chỉ vì buổi xem mắt thất bại. Cỏ nơi nào mà không có, sẽ luôn tìm được người phù hợp ".
Bạch Dụ sửng sốt, nghi hoặc nói: "Là nguyên nhân này sao..."
Miêu Húc tiếp tục vỗ vai anh ta, gật đầu chắc nịch và trịnh trọng.
Nếu Bạch Dụ không phải đã sống quá ba mươi năm, lời nói của Miêu Húc anh ta đã xém tin. Anh cười lắc đầu: "Chuyện đó đừng nói nữa, nhắc đến, tôi cuối cùng cũng biết mùi trên người cậu đến từ đâu."
"Ngày đó tôi nhìn thấy chồng cậu, phát hiện mùi hương trên người anh ta giống hệt mùi của cậu." Bạch Dụ nhếch môi cười tà ác, "Vợ chồng mới cưới luôn muốn ở bên nhau cũng là điều dễ hiểu."
Miêu Húc trừng mắt nhìn anh ta: "Anh đang nói cái gì?" Nói xong, Miêu Húc hơi quay đầu lại, chóp tai hơi đỏ bừng.
"Còn một điều nữa, tôi khẳng định, mùi hương trên cơ thể cậu thật sự khác với lần trước tôi ngửi thấy." Bạch Dụ nói, lại cau mày, dò hỏi nhìn chung quanh, "Rốt cuộc là mùi gì chứ?, cả phim trường toàn là mùi này."
Cho dù Bạch Dụ thông qua khứu giác cảm nhận được có điều gì đó không ổn cũng không thể dùng làm bằng chứng, tin nhắn của nghi phạm đều được bộ phận kỹ thuật theo dõi, hai cảnh sát Miêu và Bạch càng giống nhân viên an ninh thành phố cử đến. Phim trường của đoàn làm phim đều lấy bối cảnh ở khu đô thị, bản thân hai người đã thỉnh thoảng đi loanh quanh trường quay để đảm bảo an toàn khi quay phim.
Hôm đó trời đã khuya, Miêu Húc đang định rời khỏi phim trường thì phát hiện Vương Dần Nhất và Chiêu Chiêu vẫn còn ở đó.
Hai ngày qua đều tập trung quay cảnh Chiêu Chiêu, dự kiến sẽ sớm hoàn thành, Miêu Húc đi tới trước mặt hai cha con hỏi: "Sao còn chưa về nhà?"
Vương Dần Nhất ôm con trai nói với Miêu Húc: "Đạo diễn bảo Chiêu Chiêu xem người lớn quay phim cho có kinh nghiệm."
Cảnh cho chó con ăn được đánh giá là diễn chân thực và tương đối dễ quay, sau đó còn có cảnh xung đột, là cao trào nhỏ của cả phim và đòi hỏi việc thể hiện cảm xúc, quá khó đối với trẻ em nên đạo diễn nói Chiêu Chiêu trải nghiệm thử.
Nhưng một đứa trẻ làm sao có thể biết cách trải nghiệm, hôm nay có cảnh của Bùi Lăng, Vương Dần Nhất đưa đứa bé đi xem.
"Nhân tiện nhận hộp cơm ăn." Vương Dần Nhất nói.
Miêu Húc biết anh ta không thèm hộp cơm trưa mà chỉ nói như vậy thôi, anh ở lại cùng nhau xem Bùi Lăng quay phim.
Bùi Lăng đóng vai nhân vật chính trong truyện tranh, một nhân viên văn phòng bình thường, làm công việc bình thường, có bạn gái, không làm điều xấu nhưng cũng có những suy nghĩ nho nhỏ của riêng mình. Anh ta sẽ mua một con chó và tặng nó cho ông nội vì anh ta không muốn sống với một ông già, anh ta cũng dọa sẽ ném Tiểu Sài ra ngoài vì muốn bạn gái anh ta vui vẻ.
Đối với một người bình thường khó ưa như vậy, Bùi Lăng quả thực đã làm sống lại những hỉ nộ ái ố mà một người như vậy nên có.
Cảnh này là cảnh trong nhà, thể hiện sự thay đổi tâm lý của nhân vật chính sau khi phát hiện Tiểu Sài mất tích, ngay từ đầu anh đã không muốn đi tìm, nhưng về sau lương tâm lại bất an.
Nhân vật chính bắt đầu mơ về ông nội của mình khi anh ta đi ngủ vào ban đêm.
Anh ta mơ thấy hồi nhỏ ông nội dẫn anh ta đi chợ mua kẹo táo, anh ta cũng mơ thấy ông ngồi trên tấm ván gỗ trên sườn dốc cạnh nhà và trượt trên cát, chơi đến chổng vó bị ông nội xách về đánh.
Trong giấc mơ, anh ta lớn lên chậm rãi, ông nội cũng già đi, sau đó anh ta đến một thành phố lớn để học tập và làm việc, ông nội gọi anh ta bảo anh ta quay về thường xuyên hơn, anh ta nghĩ ngợi rồi mua một con Shiba Inu rất đắt tiền.
Có vẻ như con chó càng đắt tiền thì nó càng thể hiện được tâm ý của anh ta.
Anh ta nhớ rõ ông nội rất bối rối khi nhìn thấy anh ta mang theo một con chó đến, điều này khiến anh cảm thấy có chút chột dạ, nhưng anh ta nhanh chóng phát hiện ra rằng ông nội rất thích chó, dần dần anh ta cũng thấy thoải mái hơn còn số lần về quê thì lại ít đi nhiều.
Nhắc mới nhớ, Shiba Inu đó trông giống Tiểu Sài.
Phần diễn của Bùi Lăng bắt đầu từ đây, nhân vật chính tỉnh dậy từ giấc mơ, ngồi trên giường, thở hổn hển và sững sờ nhìn chằm chằm vào một điểm nào đó trong phòng.
Anh ta ngồi ngây người một lúc rồi từ từ trèo xuống giường, giống như một người máy, không phản ứng và vô cảm, như thể không thể cử động nếu không được bôi trơn.
Anh ta bước đến tủ, khó khăn mở ngăn kéo, lấy ra một chiếc hộp nhỏ từ bên trong.
Anh ta ngơ ngác cầm chiếc hộp, rồi mở hộp với đôi tay run rẩy hồi lâu.
Nó chứa đầy những di vật do ông nội để lại, đã cũ và không có giá trị, trong đó có bức ảnh của ông nội và Shiba Inu.
Nhân vật chính nhìn chằm chằm di vật hồi lâu, thời gian trôi qua, cuối cùng anh ta đột nhiên đứng dậy, bật máy tính, làm một thông báo tìm chó, nhưng vừa viết, anh ta lại phát hiện mình thậm chí còn không có ảnh của Tiểu Sài.
Chỉ là một cảnh diễn như vậy, cảnh quay dài được rút ra ngay lập tức, từ đầu đến cuối, nhân vật chính ngơ ngác mấy lần, mỗi lần xuất thần Bùi Lăng lại biểu hiện một cảm giác khác nhau, từng tầng cảm giác biểu đạt ra tâm tình hức tạp của nhân vật.
Khi một người nửa đêm tỉnh dậy sau giấc mơ, màn đêm mát mẻ mà tĩnh lặng, liệu người đó có cảm thấy cô đơn, có hối tiếc, trong lòng sẽ có những nỗi khao khát không thể nguôi ngoai.
Bùi Lăng không hổ là ảnh đế, cảnh này được hoàn thành trong một lần, bên ngoài lạnh lùng nhưng thực chất lại tràn đầy cảm xúc không nói nên lời.
Chiêu Chiêu đứng ngoài quan sát, không thực sự hiểu được cảm xúc trong vở diễn mà chỉ ngạc nhiên, chú báo tuyệt vời đến mức gần như biến thành một con người khác.
Vương Dần Nhất trong lòng biệt nữu thừa nhận kỹ thuật diễn xuất của Bùi Lăng không tệ, quay người định thảo luận với Miêu Húc, lại thấy Miêu Húc ngơ ngác nhìn về phía trước, không biết đang suy nghĩ gì.
Vương Dần Nhất nhìn theo tầm mắt của anh, phát hiện anh không có tiêu điểm.
"A Húc." Không biết tại sao khi nhìn thấy vẻ mặt trống rỗng của Miêu Húc, Vương Dần Nhất có chút hoảng sợ, vội vàng gọi anh.
Miêu Húc ngơ ngác quay đầu lại, đôi mắt mơ hồ, trống rỗng và vô hồn.
Anh chớp mắt hồi thần, nhìn chằm chằm Vương Dần Nhất, bình tĩnh hỏi: "Sao vậy?"
Vẻ mặt của anh thay đổi nhanh đến mức trái tim của Vương Dần Nhất đập nhanh hơn: "Tôi thấy em đang ngẩn người."
"Ồ." Miêu Húc bình tĩnh nói: "Tôi vừa xem Bùi Lăng quay phim, khiến tôi nhớ lại chuyện trước kia."
Vương Dần Nhất giơ tay lên, lòng bàn tay đặt ở sau gáy anh, xoa xoa đốt sống cổ, Miêu Húc cũng không từ chối, anh cảm giác được nhiệt độ ấm áp từ cổ truyền đến tứ chi, khiến anh thoải mái hơn rất nhiều.
Ở đây ngoài gia đình hổ, còn có một người khác đang theo dõi hiện trường, nhưng trọng tâm của anh ta không phải ở trường quay.
Bạch Dụ bối rối nhìn Vương Dần Nhất và Wang Yingzhao, rồi nhìn Bùi Lăng, anh có thể chính xác nhìn ra ba người này trong đám đông, ba người họ khác với người thường.
Nhưng cụ thể thì khác nhau thế nào, Bạch Dụ không thể nói được.
Anh cảm thấy mình càng ngày càng kỳ quái, Bạch Dụ nhớ lại, sự kỳ quái này hình như bắt đầu từ buổi xem mắt với Hùng Hùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất