Ngày Kết Hôn Chớp Nhoáng Với Hổ Tiên Sinh
Chương 86: Cuộc sống hằng ngày
Ngày hôm sau, Miêu Húc bị tiếng kêu ngoài cửa đánh thức.
Anh mở mắt ra, phát hiện lưng mình đang quay về phía Vương Dần Nhất, anh ta đang ôm anh vào lòng, Vương Dần Nhất một tay ôm eo anh, tay còn lại nắm lấy tay anh, rụt lại trước người anh.
Miêu Húc không nhỏ, hai tên đàn ông lớn dựa lưng và ngực vào nhau ngủ, nói thật thì có hơi chật.
Nhưng loại chen chúc này đại biểu cho sự thân mật, Miêu Húc hơi động đậy, toàn thân đều cảm thấy đau nhức, giống như bị xe cán qua.
Nghĩ đến chuyện xảy ra tối qua, mặt anh đỏ bừng, Vương Dần Nhất một lần nữa thể hiện mặt cứng rắn của mình đêm qua, nhưng Miêu Húc không phải là người ăn chay và đã đấm Vương Dần Nhất mấy phát trong lúc hỗn loạn.
1
Anh vừa cử động, Vương Dần Nhất liền siết chặt tay anh, không biết dậy sớm hay bị Miêu Húc đánh thức. Vương Dần Nhất đưa môi tới sau gáy Miêu Húc, mơ hồ hỏi: "Em tỉnh rồi à?"
Miêu Húc lẩm bẩm: "Nóng."
Kết quả, Vương Dần Nhất không những không buông ra, còn giơ tay chỉnh điều hòa xuống vài độ mà còn kéo chăn lên che kín vai. Ít nhất nhìn từ bên ngoài thì có vẻ như chăn đã che phủ họ thật quy củ, còn bàn tay dưới chăn đang làm gì thì chỉ có hai người họ biết.
Miêu Húc bị hành động nhỏ của Vương Dần Nhất làm phiền, anh nắm lấy móng vuốt không an phận, nhéo thật mạnh nói: "Đừng nháo."
Lúc này Vương Dần Nhất mới thành thật lại, ôm Miêu Húc vào lòng ngủ nướng.
Đôi khi chính Miêu Húc nghi ngờ rằng trong khi anh coi con hổ lớn như một con thú bông, Vương Dần Nhất cũng coi anh làm gối.
Hai người ôm nhau, tiếp tục tình cảm một lúc, Miêu Húc thật ra khi tỉnh lại không thể ngủ lại được mà chỉ muốn nằm ăn vạ một lát vì hôm nay là cuối tuần.
Chim ngoài cửa sổ vẫn hót líu lo, hoa hồng nguyệt quý nở rộ rực rỡ, mặt trời đang dần nhô lên, ánh sáng xuyên qua rèm cửa càng lúc càng sáng, cho dù Vương Dần Nhất không muốn buông tay anh ta vẫn phải đứng dậy chăm sóc con.
Vương Dần Nhất miễn cưỡng đứng dậy, mặc quần áo vào, nói với Miêu Húc: "Em có thể ngủ thêm một lát."
Miêu Húc quay đầu lại, lộ ra hai con mắt đen từ trong chăn, nhìn vào vết xanh trên người anh ta.
Vương Dần Nhất đi tới hôn lên môi anh, cười nói: "Cám ơn vợ anh đêm qua đã thương xót, không đấm vào mặt anh."
Miêu Húc há miệng cắn anh ta nói: "Hiện tại muốn mắt gấu trúc cũng chưa muộn."
Vương Dần Nhất muốn nuốt Miêu Húc ngọt ngào vào bụng, nhưng ngày vẫn còn dài nên anh quyết định tạm thời kiềm chế bản thân, dành lại từng miếng để ăn từ từ.
Ngay lúc Vương Dần Nhất đang vui vẻ, Miêu Húc đột nhiên nhớ tới một chuyện, ngày hôm qua trở về bầu không khí rất tốt nhưng lại chưa có cơ hội nói chuyện, anh nói: "Sáng hôm qua em gặp một đám thú kì quái."
Vương Dần Nhất kinh ngạc nhìn anh.
Miêu Húc kể cho Vương Dần Nhất mọi chuyện về chó rừng, vẻ mặt của Vương Dần Nhất ngay lập tức trở nên nghiêm túc, anh ta nghe càng tức giận hơn, cuối cùng anh ta đứng dậy nói một cách u ám: "Anh sẽ xử lý."
Anh ta gọi điện thoại sau lưng Miêu Húc, nói chuyện gay gắt với cấp dưới bên kia điện thoại và ra lệnh cho cấp dưới của mình làm công việc của họ.
Đây là Miêu Húc lần đầu tiên nhìn thấy Vương Dần Nhất giao nhiệm vụ cho cấp dưới, anh quấn chăn bông như một con sâu bướm tò mò nhìn chằm chằm vào Vương Dần Nhất.
1
Nửa đầu những gì Vương Dần Nhất nói là về đấu thầu và những thứ tương tự, anh không thể hiểu được. Sau đó Vương Dần Nhất bắt đầu mất bình tĩnh nói cấp dưới của mình tìm kiếm tung tích chó rừng, thấy một con đánh một con.
Miêu Húc ở phía sau Vương Dần Nhất ho khan, hắng giọng nói: "Nghiêm cấm tư hình, phải đi báo án."
"......" Vương Dần Nhất sửa miệng, "Thấy chó rừng thì bắt lại giao cho cảnh sát."
Vương Dần Nhất vừa cúp điện thoại, cũng không có vội vàng tỉnh dậy, ngược lại ngồi ở mép giường, rũ mắt nhìn Miêu Húc, sắc mặt vẫn như cũ không tốt, nói: "Khi gặp nguy hiểm em nên gọi cho tôi ngay lúc đó."
Vương Dần Nhất cảm thấy đau lòng khi nghĩ đến cảnh Miêu Húc một mình đối mặt với bầy chó rừng, còn làm bộ như mình vẫn ổn.
Miêu Húc bình tĩnh nói: "Họ không thể làm gì em, hơn nữa em còn gọi cảnh sát Hùng."
Vương Dần Nhất không biết đánh giá hành vi của Miêu Húc, thà gọi cảnh sát trước còn hơn thông báo cho anh ta thế nào. Anh giúp Miêu Húc đắp chăn, nói: "Dám đụng vào người của anh, anh nhất định sẽ làm cho bọn họ đẹp mắt."
Bỏ qua những nhận xét gay gắt như vậy, Miêu Húc muốn biết giữa đàn chó rừng và Vương Dần Nhất tốt cuộc có mối hận thù gì.
Vương Dần Nhất nói với anh: "Gần đây có một mảnh đất mới được rao bán trong thành phố. Mặc dù mảnh đất không lớn nhưng lại ở một vị trí tốt. Anh muốn lấy nhưng có người đang cạnh tranh với anh".
"Cho nên gần đây công ty bị nhiều đối thủ quấy rối, bôi nhọ. Anh lười ra tay xử lý, bây giờ lại buộc phải ra tay."
Miêu Húc không hiểu: "Sao lại lười quản?" Rốt cuộc anh có muốn mảnh đất kia không? Rốt cuộc là tranh với ai?
Ánh mắt Vương Dần Nhất dời đi, anh ta mím môi nói: "Bởi vì trước đây theo đuổi vợ nên anh không quan tâm."
Miêu Húc: "..." Được rồi, cuối cùng là anh dụ vua hại nước.
1
"Người cướp đất của anh tên là Lạc Thành, người tổ chức bữa tiệc lần trước." Vương Dần Nhất nhắc đến bữa tiệc vẫn còn tức giận, khi nói về Lạc Thành, anh ta càng tức giận hơn." Là một hồ ly vừa từ nước ngoài về, muốn đặt chân ở thành phố này, lại động lên đầu Vương gia."
Miêu Húc ngay lập tức xác định Lạc Thành là người qua đường đã hỏi đường anh, không ngờ anh lại là một con hồ ly.
Chẳng trách khứu giác lại nhạy bén như vậy.
"Chính bọn chó rừng đến bất động sản và trung tâm mua sắm của chúng ta để gây rắc rối. Bây giờ xem ra Lạc Thành đã hối lộ bọn chó rừng và nhờ chúng giúp đỡ mọi việc. Chúng quấy rối muốn anh từ bỏ việc đấu thầu và giao đất cho cậu ta."
Miêu Húc nghe xong cau mày nói: "Con hồ ly này có vẻ không thông minh lắm." Thủ đoạn đúng là độc ác và nhỏ mọn.
Vương Dần Nhất mỉm cười, sờ sờ tóc anh nói: "Trong trung tâm thương mại có rất nhiều tiểu xảo vô liêm sỉ như thế này, cho dù không cạnh tranh được với em thì cũng không thể khiến em thoải mái. Rất nhiều người ôm ý nghĩ này trong lòng, muốn chỉnh người khác."
"Nhưng quấy rầy đến người nhà anh đừng trách anh không khách khí." Vương Dần Nhất nheo mắt.
Kể từ khi Chiêu Chiêu xảy ra chuyện, anh ta sợ nhất là người khác đụng vào người thân của mình, tiểu hồ ly hết lần này đến lần khác khiêu khích anh ta, Vương Dần Nhất tuyệt đối không cho người khác đào trên đầu mình.
Miêu Húc không hiểu những doanh nhân như họ, anh đưa tay ra khỏi chăn, vỗ nhẹ vào cánh tay của Vương Dần Nhất nói: "Dù sao nếu vượt quá giới hạn, hãy nhớ sử dụng pháp luật."
Vương Dần Nhất mỉm cười, nắm lấy tay anh hôn thật mạnh, Miêu Húc chính trực thật sự quá đáng yêu.
Hai người ở trong phòng ngủ rất lâu, khi Vương Dần Nhất đi tới phòng ngủ chính gọi Chiêu Chiêu thì phát hiện đứa trẻ đã tỉnh.
Vương Dần Nhất mặc quần áo cho đứa bé, làm đồ ăn cho nhóc như thường lệ, Miêu Húc thấy trời đã khuya, khó nhọc bò ra khỏi giường, mặc dù toàn thân đau nhức nhưng cũng tuyệt đối không ôm eo mà đứng thẳng dậy, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Vương Dần Nhất điềm tĩnh ân cần chăm sóc anh, trải đệm lên ghế, nấu bữa ăn thanh đạm.
Miêu Húc ngửa mặt ngồi ở bàn ăn, nhìn bạn nhỏ Chiêu Chiêu dùng thìa múc cháo.
Anh bỏ nhà đi một tuần, dường như không có gì thay đổi, nhưng dường như có gì đó đã thay đổi.
Ví dụ như măng xanh trong bát cháo của Chiêu Chiêu nhỏ nhỏ nộn nộn, không phải chất lượng có thể mua ở siêu thị thông thường hoặc chợ tươi mùa này, mà chắc là một loại nguyên liệu đặc sản nào đó.
Ăn sáng xong, Vương Dần Nhất dẫn Chiêu Chiêu đến thư phòng đọc sách, vẽ tranh, Miêu Húc nhìn quanh căn nhà tầng một, lấy điện thoại di động ra chụp ảnh đồ trang trí trong nhà, sau đó tiến hành tìm kiếm bằng hình ảnh. nhãn hiệu và giá cả được tìm thấy khiến anh ngạc nhiên "Chậc" một tiếng, ngay cả những hình chạm khắc tinh tế trên lan can cầu thang cũng không dưới năm con số.
Trước đây anh mù thế nào mà khi sống trong môi trường như thế này lại không biết chứ.
1
Miêu Húc nhìn một hồi rồi bỏ cuộc, quý thì quý, bạn đời giàu có sao có thể ly hôn đây?
Ăn trưa xong, Chiêu Chiêu ngoan ngoãn leo lên giường ngủ trưa, Vương Dần Nhất không tránh mặt Miêu Húc nữa, nói thẳng với anh: "Anh có việc phải xử lý, lên trước."
Miêu Húc gật đầu.
Vương Dần Nhất xin lỗi nói: "Thật ra bình thường anh không có nhiều việc như vậy, anh đã lui về phía sau hậu trường. Hoạt động thực tế là do người khác thực hiện, nhưng lần này lại liên quan đến hồ ly và chó rừng, cho nên..."
"Được." Miêu Húc cắt ngang lời giải thích của anh ta: "Em không phải người vô lý như vậy, nếu anh cần làm thì cứ làm."
Vương Dần Nhất nhịn không được đi tới hôn Miêu Húc một cái trước khi đi lên lầu. Cuối tuần trọng đại, ai mà không muốn ôm vợ làm nũng, ai lại muốn đi làm.
Vương Dần Nhất đã thiên đao vạn quả con hồ ly nhỏ trong lòng.
Miêu Húc đang nhàn nhã xem video trong phòng ngủ để giết thời gian, những cánh hoa hồng đáng sợ đó đã sớm được dọn dẹp, anh đổ một ít rượu lên bàn cạnh giường uống, rượu rất ngon, nhưng dư vị lại có chút chua chát, anh cảm thấy không dễ chịu. Lần sau để Vương Dần Nhất mang về hai chai Ngũ Lương Dịch.
Miêu Húc đêm qua vất vả mệt mỏi nên chợp mắt một lát, khi tỉnh dậy Vương Dần Nhất vẫn chưa đi xuống.
Anh bước lên lầu, phát hiện Vương Dần Nhất không có ở tầng hai, vậu chắc chắn đang ở tầng ba thần bí.
Khi Miêu Húc mới chuyển đến, Vương Dần Nhất đã dặn anh không được tùy tiện lên tầng ba, anh luôn tuân thủ quy định này, ngay cả khi ban đầu anh nghi ngờ Vương Dần Nhất đang nuôi động vật hoang dã trên tầng ba, anh chỉ muốn thu hút sự chú ý của động vật đi xuống chứ chưa bao giờ đi lên.
Miêu Húc đứng ở cầu thang từ tầng hai lên tầng ba, ngơ ngác nhìn lên.
Lúc này Vương Dần Nhất đi xuống, thấy Miêu Húc ngơ ngác đứng đó, giật mình rồi cười lớn, tự nhiên nói với anh: "Muốn đi lên nhìn xem không? Trên đó là văn phòng của anh."
Miêu Húc theo Vương Dần Nhất bước lên cầu thang, đi lên lầu 3.
Cách bố trí của tầng ba và tầng dưới khác nhau, gần như toàn bộ đã được thông biến thành một văn phòng lớn.
Khi Vương Dần Nhất còn là giám đốc điều hành của công ty, văn phòng của anh nằm rải rác khắp nơi, khi anh từ giã tiền tuyến, những văn phòng đó dần dần được sử dụng vào mục đích khác, chỉ còn lại một căn phòng trên tầng cao nhất của trụ sở công ty, ở nhà chính có một thư phòng riêng, sau đó chính là nơi này.
Ồ, vâng, chỗ môi giới bất động sản cũng có văn phòng của anh ta.
Văn phòng rộng lớn này chứa đầy các tủ tư liệu và thiết bị văn phòng, có vài chiếc máy tính, ở giữa có một màn hình hiển thị lớn dành cho hội nghị truyền hình, bên cạnh là một chiếc bàn làm việc rất rộng, trông rất phong cách ông chủ.
Miêu Húc đi vòng quanh, sau đó mất đi hứng thú nói: "Em vốn còn tưởng rằng trên lầu sẽ giấu đồ gì quái dị."
Vương Dần Nhất hỏi: "Đồ kỳ quái là cái gì, ví dụ nào?"
Như một rạp xiếc? Miêu Húc không thể giải thích tại sao mình lại có suy nghĩ như vậy, lắc đầu.
Vương Dần Nhất vừa ngồi xuống ghế liền kéo Miêu Húc lại để anh dựa vào bàn, dùng hai chân kẹp chặt anh. Vương Dần Nhất rất hài lòng với tư thế của hai người, đáng tiếc Miêu Húc cần nghỉ ngơi, nếu không anh ta rất muốn bảo Miêu Húc mặc vest đến văn phòng phay.
Miêu Húc không biết trong đầu Vương Dần Nhất đầy chất thải màu vàng, liền dựa vào bàn hỏi: "Công việc của anh đã làm xong chưa?"
Vương Dần Nhất gật đầu, cười nói: "Thời gian còn lại đều thuộc về em."
Nghe anh ta nói như vậy, Miêu Húc liền hưng phấn, xác nhận: "Thật sao?"
Vương Dần Nhất tiếp tục gật đầu.
Miêu Húc đứng lên: "Được, đi theo em."
Vương Dần Nhất bối rối, đứng lên theo Miêu Húc, đi theo anh xuống lầu.
"Mặc dù chạy khỏi nhà và đã trở lại, nhưng trong lòng em còn nghẹn một hơi." Miêu Húc nói.
Tim Vương Dần Nhất nảy lên, lăn cả giường rồi mà sao còn chưa nguôi giận, nhanh chóng nói: "Trong nhà này chẳng có gì giấu giếm cả, mọi chuyện đều đã nói cho em rồi."
Miêu Húc ra hiệu cho anh ta dừng lại, tỏ vẻ anh không phải vì cái này.
Miêu Húc dẫn Vương Dần Nhất trở lại phòng và lấy vật ấp ủ từ lâu từ sâu trong tủ ra.
Vẻ mặt của Vương Dần Nhất thay đổi ngay khi nhìn thấy nó.
Miêu Húc giơ chiếc lược lớn màu xanh lam lên, nhìn Vương Dần Nhất, khóe môi nhếch lên một nụ cười hiếm hoi chắc chắn phải được.
"Em suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng đi đến kết luận, chỉ có lông xù xù mới có thể làm em cảm thấy dễ chịu hơn." Anh hất cằm ra hiệu cho Vương Dần Nhất bước sang một bên nói: "Mau lên."
1
Vào tai Vương Dần Nhất, giọng nói của Miêu Húc tựa như đang nói: "Mau biến thành hổ để đại gia đây hưởng thụ mau."
Anh mở mắt ra, phát hiện lưng mình đang quay về phía Vương Dần Nhất, anh ta đang ôm anh vào lòng, Vương Dần Nhất một tay ôm eo anh, tay còn lại nắm lấy tay anh, rụt lại trước người anh.
Miêu Húc không nhỏ, hai tên đàn ông lớn dựa lưng và ngực vào nhau ngủ, nói thật thì có hơi chật.
Nhưng loại chen chúc này đại biểu cho sự thân mật, Miêu Húc hơi động đậy, toàn thân đều cảm thấy đau nhức, giống như bị xe cán qua.
Nghĩ đến chuyện xảy ra tối qua, mặt anh đỏ bừng, Vương Dần Nhất một lần nữa thể hiện mặt cứng rắn của mình đêm qua, nhưng Miêu Húc không phải là người ăn chay và đã đấm Vương Dần Nhất mấy phát trong lúc hỗn loạn.
1
Anh vừa cử động, Vương Dần Nhất liền siết chặt tay anh, không biết dậy sớm hay bị Miêu Húc đánh thức. Vương Dần Nhất đưa môi tới sau gáy Miêu Húc, mơ hồ hỏi: "Em tỉnh rồi à?"
Miêu Húc lẩm bẩm: "Nóng."
Kết quả, Vương Dần Nhất không những không buông ra, còn giơ tay chỉnh điều hòa xuống vài độ mà còn kéo chăn lên che kín vai. Ít nhất nhìn từ bên ngoài thì có vẻ như chăn đã che phủ họ thật quy củ, còn bàn tay dưới chăn đang làm gì thì chỉ có hai người họ biết.
Miêu Húc bị hành động nhỏ của Vương Dần Nhất làm phiền, anh nắm lấy móng vuốt không an phận, nhéo thật mạnh nói: "Đừng nháo."
Lúc này Vương Dần Nhất mới thành thật lại, ôm Miêu Húc vào lòng ngủ nướng.
Đôi khi chính Miêu Húc nghi ngờ rằng trong khi anh coi con hổ lớn như một con thú bông, Vương Dần Nhất cũng coi anh làm gối.
Hai người ôm nhau, tiếp tục tình cảm một lúc, Miêu Húc thật ra khi tỉnh lại không thể ngủ lại được mà chỉ muốn nằm ăn vạ một lát vì hôm nay là cuối tuần.
Chim ngoài cửa sổ vẫn hót líu lo, hoa hồng nguyệt quý nở rộ rực rỡ, mặt trời đang dần nhô lên, ánh sáng xuyên qua rèm cửa càng lúc càng sáng, cho dù Vương Dần Nhất không muốn buông tay anh ta vẫn phải đứng dậy chăm sóc con.
Vương Dần Nhất miễn cưỡng đứng dậy, mặc quần áo vào, nói với Miêu Húc: "Em có thể ngủ thêm một lát."
Miêu Húc quay đầu lại, lộ ra hai con mắt đen từ trong chăn, nhìn vào vết xanh trên người anh ta.
Vương Dần Nhất đi tới hôn lên môi anh, cười nói: "Cám ơn vợ anh đêm qua đã thương xót, không đấm vào mặt anh."
Miêu Húc há miệng cắn anh ta nói: "Hiện tại muốn mắt gấu trúc cũng chưa muộn."
Vương Dần Nhất muốn nuốt Miêu Húc ngọt ngào vào bụng, nhưng ngày vẫn còn dài nên anh quyết định tạm thời kiềm chế bản thân, dành lại từng miếng để ăn từ từ.
Ngay lúc Vương Dần Nhất đang vui vẻ, Miêu Húc đột nhiên nhớ tới một chuyện, ngày hôm qua trở về bầu không khí rất tốt nhưng lại chưa có cơ hội nói chuyện, anh nói: "Sáng hôm qua em gặp một đám thú kì quái."
Vương Dần Nhất kinh ngạc nhìn anh.
Miêu Húc kể cho Vương Dần Nhất mọi chuyện về chó rừng, vẻ mặt của Vương Dần Nhất ngay lập tức trở nên nghiêm túc, anh ta nghe càng tức giận hơn, cuối cùng anh ta đứng dậy nói một cách u ám: "Anh sẽ xử lý."
Anh ta gọi điện thoại sau lưng Miêu Húc, nói chuyện gay gắt với cấp dưới bên kia điện thoại và ra lệnh cho cấp dưới của mình làm công việc của họ.
Đây là Miêu Húc lần đầu tiên nhìn thấy Vương Dần Nhất giao nhiệm vụ cho cấp dưới, anh quấn chăn bông như một con sâu bướm tò mò nhìn chằm chằm vào Vương Dần Nhất.
1
Nửa đầu những gì Vương Dần Nhất nói là về đấu thầu và những thứ tương tự, anh không thể hiểu được. Sau đó Vương Dần Nhất bắt đầu mất bình tĩnh nói cấp dưới của mình tìm kiếm tung tích chó rừng, thấy một con đánh một con.
Miêu Húc ở phía sau Vương Dần Nhất ho khan, hắng giọng nói: "Nghiêm cấm tư hình, phải đi báo án."
"......" Vương Dần Nhất sửa miệng, "Thấy chó rừng thì bắt lại giao cho cảnh sát."
Vương Dần Nhất vừa cúp điện thoại, cũng không có vội vàng tỉnh dậy, ngược lại ngồi ở mép giường, rũ mắt nhìn Miêu Húc, sắc mặt vẫn như cũ không tốt, nói: "Khi gặp nguy hiểm em nên gọi cho tôi ngay lúc đó."
Vương Dần Nhất cảm thấy đau lòng khi nghĩ đến cảnh Miêu Húc một mình đối mặt với bầy chó rừng, còn làm bộ như mình vẫn ổn.
Miêu Húc bình tĩnh nói: "Họ không thể làm gì em, hơn nữa em còn gọi cảnh sát Hùng."
Vương Dần Nhất không biết đánh giá hành vi của Miêu Húc, thà gọi cảnh sát trước còn hơn thông báo cho anh ta thế nào. Anh giúp Miêu Húc đắp chăn, nói: "Dám đụng vào người của anh, anh nhất định sẽ làm cho bọn họ đẹp mắt."
Bỏ qua những nhận xét gay gắt như vậy, Miêu Húc muốn biết giữa đàn chó rừng và Vương Dần Nhất tốt cuộc có mối hận thù gì.
Vương Dần Nhất nói với anh: "Gần đây có một mảnh đất mới được rao bán trong thành phố. Mặc dù mảnh đất không lớn nhưng lại ở một vị trí tốt. Anh muốn lấy nhưng có người đang cạnh tranh với anh".
"Cho nên gần đây công ty bị nhiều đối thủ quấy rối, bôi nhọ. Anh lười ra tay xử lý, bây giờ lại buộc phải ra tay."
Miêu Húc không hiểu: "Sao lại lười quản?" Rốt cuộc anh có muốn mảnh đất kia không? Rốt cuộc là tranh với ai?
Ánh mắt Vương Dần Nhất dời đi, anh ta mím môi nói: "Bởi vì trước đây theo đuổi vợ nên anh không quan tâm."
Miêu Húc: "..." Được rồi, cuối cùng là anh dụ vua hại nước.
1
"Người cướp đất của anh tên là Lạc Thành, người tổ chức bữa tiệc lần trước." Vương Dần Nhất nhắc đến bữa tiệc vẫn còn tức giận, khi nói về Lạc Thành, anh ta càng tức giận hơn." Là một hồ ly vừa từ nước ngoài về, muốn đặt chân ở thành phố này, lại động lên đầu Vương gia."
Miêu Húc ngay lập tức xác định Lạc Thành là người qua đường đã hỏi đường anh, không ngờ anh lại là một con hồ ly.
Chẳng trách khứu giác lại nhạy bén như vậy.
"Chính bọn chó rừng đến bất động sản và trung tâm mua sắm của chúng ta để gây rắc rối. Bây giờ xem ra Lạc Thành đã hối lộ bọn chó rừng và nhờ chúng giúp đỡ mọi việc. Chúng quấy rối muốn anh từ bỏ việc đấu thầu và giao đất cho cậu ta."
Miêu Húc nghe xong cau mày nói: "Con hồ ly này có vẻ không thông minh lắm." Thủ đoạn đúng là độc ác và nhỏ mọn.
Vương Dần Nhất mỉm cười, sờ sờ tóc anh nói: "Trong trung tâm thương mại có rất nhiều tiểu xảo vô liêm sỉ như thế này, cho dù không cạnh tranh được với em thì cũng không thể khiến em thoải mái. Rất nhiều người ôm ý nghĩ này trong lòng, muốn chỉnh người khác."
"Nhưng quấy rầy đến người nhà anh đừng trách anh không khách khí." Vương Dần Nhất nheo mắt.
Kể từ khi Chiêu Chiêu xảy ra chuyện, anh ta sợ nhất là người khác đụng vào người thân của mình, tiểu hồ ly hết lần này đến lần khác khiêu khích anh ta, Vương Dần Nhất tuyệt đối không cho người khác đào trên đầu mình.
Miêu Húc không hiểu những doanh nhân như họ, anh đưa tay ra khỏi chăn, vỗ nhẹ vào cánh tay của Vương Dần Nhất nói: "Dù sao nếu vượt quá giới hạn, hãy nhớ sử dụng pháp luật."
Vương Dần Nhất mỉm cười, nắm lấy tay anh hôn thật mạnh, Miêu Húc chính trực thật sự quá đáng yêu.
Hai người ở trong phòng ngủ rất lâu, khi Vương Dần Nhất đi tới phòng ngủ chính gọi Chiêu Chiêu thì phát hiện đứa trẻ đã tỉnh.
Vương Dần Nhất mặc quần áo cho đứa bé, làm đồ ăn cho nhóc như thường lệ, Miêu Húc thấy trời đã khuya, khó nhọc bò ra khỏi giường, mặc dù toàn thân đau nhức nhưng cũng tuyệt đối không ôm eo mà đứng thẳng dậy, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Vương Dần Nhất điềm tĩnh ân cần chăm sóc anh, trải đệm lên ghế, nấu bữa ăn thanh đạm.
Miêu Húc ngửa mặt ngồi ở bàn ăn, nhìn bạn nhỏ Chiêu Chiêu dùng thìa múc cháo.
Anh bỏ nhà đi một tuần, dường như không có gì thay đổi, nhưng dường như có gì đó đã thay đổi.
Ví dụ như măng xanh trong bát cháo của Chiêu Chiêu nhỏ nhỏ nộn nộn, không phải chất lượng có thể mua ở siêu thị thông thường hoặc chợ tươi mùa này, mà chắc là một loại nguyên liệu đặc sản nào đó.
Ăn sáng xong, Vương Dần Nhất dẫn Chiêu Chiêu đến thư phòng đọc sách, vẽ tranh, Miêu Húc nhìn quanh căn nhà tầng một, lấy điện thoại di động ra chụp ảnh đồ trang trí trong nhà, sau đó tiến hành tìm kiếm bằng hình ảnh. nhãn hiệu và giá cả được tìm thấy khiến anh ngạc nhiên "Chậc" một tiếng, ngay cả những hình chạm khắc tinh tế trên lan can cầu thang cũng không dưới năm con số.
Trước đây anh mù thế nào mà khi sống trong môi trường như thế này lại không biết chứ.
1
Miêu Húc nhìn một hồi rồi bỏ cuộc, quý thì quý, bạn đời giàu có sao có thể ly hôn đây?
Ăn trưa xong, Chiêu Chiêu ngoan ngoãn leo lên giường ngủ trưa, Vương Dần Nhất không tránh mặt Miêu Húc nữa, nói thẳng với anh: "Anh có việc phải xử lý, lên trước."
Miêu Húc gật đầu.
Vương Dần Nhất xin lỗi nói: "Thật ra bình thường anh không có nhiều việc như vậy, anh đã lui về phía sau hậu trường. Hoạt động thực tế là do người khác thực hiện, nhưng lần này lại liên quan đến hồ ly và chó rừng, cho nên..."
"Được." Miêu Húc cắt ngang lời giải thích của anh ta: "Em không phải người vô lý như vậy, nếu anh cần làm thì cứ làm."
Vương Dần Nhất nhịn không được đi tới hôn Miêu Húc một cái trước khi đi lên lầu. Cuối tuần trọng đại, ai mà không muốn ôm vợ làm nũng, ai lại muốn đi làm.
Vương Dần Nhất đã thiên đao vạn quả con hồ ly nhỏ trong lòng.
Miêu Húc đang nhàn nhã xem video trong phòng ngủ để giết thời gian, những cánh hoa hồng đáng sợ đó đã sớm được dọn dẹp, anh đổ một ít rượu lên bàn cạnh giường uống, rượu rất ngon, nhưng dư vị lại có chút chua chát, anh cảm thấy không dễ chịu. Lần sau để Vương Dần Nhất mang về hai chai Ngũ Lương Dịch.
Miêu Húc đêm qua vất vả mệt mỏi nên chợp mắt một lát, khi tỉnh dậy Vương Dần Nhất vẫn chưa đi xuống.
Anh bước lên lầu, phát hiện Vương Dần Nhất không có ở tầng hai, vậu chắc chắn đang ở tầng ba thần bí.
Khi Miêu Húc mới chuyển đến, Vương Dần Nhất đã dặn anh không được tùy tiện lên tầng ba, anh luôn tuân thủ quy định này, ngay cả khi ban đầu anh nghi ngờ Vương Dần Nhất đang nuôi động vật hoang dã trên tầng ba, anh chỉ muốn thu hút sự chú ý của động vật đi xuống chứ chưa bao giờ đi lên.
Miêu Húc đứng ở cầu thang từ tầng hai lên tầng ba, ngơ ngác nhìn lên.
Lúc này Vương Dần Nhất đi xuống, thấy Miêu Húc ngơ ngác đứng đó, giật mình rồi cười lớn, tự nhiên nói với anh: "Muốn đi lên nhìn xem không? Trên đó là văn phòng của anh."
Miêu Húc theo Vương Dần Nhất bước lên cầu thang, đi lên lầu 3.
Cách bố trí của tầng ba và tầng dưới khác nhau, gần như toàn bộ đã được thông biến thành một văn phòng lớn.
Khi Vương Dần Nhất còn là giám đốc điều hành của công ty, văn phòng của anh nằm rải rác khắp nơi, khi anh từ giã tiền tuyến, những văn phòng đó dần dần được sử dụng vào mục đích khác, chỉ còn lại một căn phòng trên tầng cao nhất của trụ sở công ty, ở nhà chính có một thư phòng riêng, sau đó chính là nơi này.
Ồ, vâng, chỗ môi giới bất động sản cũng có văn phòng của anh ta.
Văn phòng rộng lớn này chứa đầy các tủ tư liệu và thiết bị văn phòng, có vài chiếc máy tính, ở giữa có một màn hình hiển thị lớn dành cho hội nghị truyền hình, bên cạnh là một chiếc bàn làm việc rất rộng, trông rất phong cách ông chủ.
Miêu Húc đi vòng quanh, sau đó mất đi hứng thú nói: "Em vốn còn tưởng rằng trên lầu sẽ giấu đồ gì quái dị."
Vương Dần Nhất hỏi: "Đồ kỳ quái là cái gì, ví dụ nào?"
Như một rạp xiếc? Miêu Húc không thể giải thích tại sao mình lại có suy nghĩ như vậy, lắc đầu.
Vương Dần Nhất vừa ngồi xuống ghế liền kéo Miêu Húc lại để anh dựa vào bàn, dùng hai chân kẹp chặt anh. Vương Dần Nhất rất hài lòng với tư thế của hai người, đáng tiếc Miêu Húc cần nghỉ ngơi, nếu không anh ta rất muốn bảo Miêu Húc mặc vest đến văn phòng phay.
Miêu Húc không biết trong đầu Vương Dần Nhất đầy chất thải màu vàng, liền dựa vào bàn hỏi: "Công việc của anh đã làm xong chưa?"
Vương Dần Nhất gật đầu, cười nói: "Thời gian còn lại đều thuộc về em."
Nghe anh ta nói như vậy, Miêu Húc liền hưng phấn, xác nhận: "Thật sao?"
Vương Dần Nhất tiếp tục gật đầu.
Miêu Húc đứng lên: "Được, đi theo em."
Vương Dần Nhất bối rối, đứng lên theo Miêu Húc, đi theo anh xuống lầu.
"Mặc dù chạy khỏi nhà và đã trở lại, nhưng trong lòng em còn nghẹn một hơi." Miêu Húc nói.
Tim Vương Dần Nhất nảy lên, lăn cả giường rồi mà sao còn chưa nguôi giận, nhanh chóng nói: "Trong nhà này chẳng có gì giấu giếm cả, mọi chuyện đều đã nói cho em rồi."
Miêu Húc ra hiệu cho anh ta dừng lại, tỏ vẻ anh không phải vì cái này.
Miêu Húc dẫn Vương Dần Nhất trở lại phòng và lấy vật ấp ủ từ lâu từ sâu trong tủ ra.
Vẻ mặt của Vương Dần Nhất thay đổi ngay khi nhìn thấy nó.
Miêu Húc giơ chiếc lược lớn màu xanh lam lên, nhìn Vương Dần Nhất, khóe môi nhếch lên một nụ cười hiếm hoi chắc chắn phải được.
"Em suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng đi đến kết luận, chỉ có lông xù xù mới có thể làm em cảm thấy dễ chịu hơn." Anh hất cằm ra hiệu cho Vương Dần Nhất bước sang một bên nói: "Mau lên."
1
Vào tai Vương Dần Nhất, giọng nói của Miêu Húc tựa như đang nói: "Mau biến thành hổ để đại gia đây hưởng thụ mau."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất