Ngày Kết Hôn Chớp Nhoáng Với Hổ Tiên Sinh
Chương 99: Phiên ngoại Vẫn là chuyện chó lớn
"Hùng Hùng, em rất lo lắng."
Trên tay Bạch Dụ xách theo túi lớn túi nhỏ, sắc mặt trắng bệch, trên trán hơi nhiều mồ hôi, lúc nói cùng Hùng Hùng còn run rẩy.
Hùng Hùng nhìn anh, nói: "Đến nỗi như vậy sao, cha mẹ anh cũng sẽ không ăn thịt người."
"Nhưng em sợ hãi." Bạch Dụ cầm đồ trong tay túm túm, nuốt nước miếng, hỏi Hùng Hùng, "Quần áo em có chỉnh tề không, tóc có rối không?"
Hùng Hùng móc khăn giấy giúp anh lau lau mồ hôi trên trán, nói: "Khá tốt, rất có tinh thần, cha mẹ anh tính cách rất tốt, anh chưa từng thất bọn họ tức giận, không cần lo lắng."
Bạch Dụ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, song thân của Hùng Hùng nghe nói cũng rất bình dị gần gũi.
Tuần trước cha mẹ Hùng Hùng đột nhiên nói Hùng Hùng kêu bạn trai về nhà ăn bữa cơm, vì thế Hùng Hùng nói với Bạch Dụ chuyện này, Bạch Dụ sợ tới mức té ghế.
Đây là lần đầu tiên Bạch Dụ đến nhà Hùng Hùng bái phỏng, khẩn trương đến cả đêm không ngủ ngon, mua một đống lớn lễ vật, hôm nay bị Hùng Hùng dẫn qua nhà.
Anh cùng Hùng Hùng yêu đương gần một năm, hiểu biết lẫn nhau càng sâu. Bạch Dụ biết Hùng Hùng lạnh mặt nhưng kỳ thật ổn trọng lại kiên nhẫn, càng ở chung càng thích, vốn dĩ anh đã lên kế hoạch cầu hôn Hùng Hùng, còn chưa tích đủ dũng khí, kết quả người ta mở miệng mời mình trước.
Bạch Dụ tận đáy lòng cổ vũ bản thân, tin tưởng chú dì nhất định cũng là người dễ ở chung, anh nghĩ một khi lấy được tín nhiệm của cha mẹ Hùng Hùng, bước tiếp theo liền cầu hôn Hùng Hùng, cho nên hôm nay đến nhà Hùng Hùng rất quan trọng.
Bạch Dụ rất sợ không thể tạo ấn tượng tốt với cha mẹ Hùng Hùng, Hùng Hùng thấy thần sắc anh lại bắt đầu không đúng, nói: "Sắp tới rồi."
Bạch Dụ run cả người, mạnh mẽ lên tinh thần, làm bộ soái khí.
Bạch Dụ đi theo Hùng Hùng từ thang máy ra, cửa nhà Hùng gia đã mở ra cho họ, Bạch Dụ nhìn qua, thấy có một dì dáng người nhỏ xinh, khuôn mặt tú lệ đứng ở cửa, rất giống Hùng Hùng.
Này, này nhất định là mẹ vợ!
Bạch Dụ vội vàng tiến lên, chủ động kêu: "Con chào dì."
Mẹ Hùng ngẩng đầu nhìn Bạch Dụ, nói: "chào con."
Dì quả nhiên giống Hùng Hùng, nho nhỏ, thật đáng yêu, Bạch Dụ mới nghĩ như vậy đã thấy phía sau mẹ Hùng, sửng sốt.
Ba Hùng hơi cúi đầu, nhìn Bạch Dụ, nói: "Chào con."
Bạch Dụ: "...... chào chú."
Bạch Dụ cảm thấy mình 1m85 đã được rồi, anh nghĩ Hùng Hùng không quá cao, cha mẹ hẳn là cũng không khác lắm, ai ngờ ba Hùng nhìn còn cao hơn anh, này chắc phải hơn 1m9.
anh vô thức nhìn qua mẹ Hùng, mẹ Hùng đã sớm quen với ánh mắt này, nói: "Gien của cô không tốt, liên lụy Hùng Hùng."
Bạch Dụ vội vàng nói: "Không, con không có ý kia, Hùng Hùng rất giống dì, thật xinh đẹp."
mẹ Hùng nghe xong rất vui, nâng tay chạm mặt, nhưng trên mặt không có biểu cảm.
ba Hùng nhìn Bạch Dụ, cũng không biểu cảm gì.
Bạch Dụ lúc này mới phát hiện, cả dù cả chú đều không cười.
...... Xong rồi, ấn tượng đầu tiên đã không tốt.
Hùng Hùng thấy mọi người đứng ở cửa, nói: "Vào nhà đi."
Vợ chồng gấu nâu lúc này mới tránh ra, tiếp đón Bạch Dụ vào, Bạch Dụ xách theo lễ vật, ba Hùng nhận lấy, nói: "Tới ăn cơm là được, không cần tiêu pha."
Bạch Dụ vội vàng nói: "Nên làm nên làm."
Bạch Dụ ngày thường nói rất nhiều, hiện tại vào nhà Hùng Hùng không có nổi một chữ, sợ nhiều lời nhiều sai.
Đoàn người vào nhà, ngồi trong phòng khách, mẹ hùng muốn rót nước cho Bạch Dụ, sợ tới mức Bạch Dụ nói: "Không cần không cần, để con tự rót."
Bạch Dụ trời xa đất lạ, Hùng Hùng mở miệng: "Con đi chút."
Vì thế Bạch Dụ ở trong phòng khách cùng vợ chồng gấu nâu hai mặt nhìn nhau.
Chú dì không cười, Bạch Dụ cũng không dám cười.
"Cái kia, tiểu Bạch đúng không." Mẹ Hùng hỏi, "Nghe nói con cũng là cảnh sát?"
"Vâng, đúng vậy." Bạch Dụ thẳng eo, nghiêm túc trả lời, "Con làm ở đội trị an."
"Rất tốt rất tốt." Mẹ Hùng trừ rất tốt cũng không nói gì khác.
Bạch Dụ sợ vợ chồng gấu nâu ghét bỏ anh cũng là cảnh sát, sau này sẽ rất bận không thể chăm sóc gia đình, biện giải nói: "Con cũng là cảnh sát, cùng Hùng Hùng...... Hùng Hùng có nhiều tiếng nói chung hơn, như vậy hiệu suất càng cao, ở bên nhau cũng sẽ không thêm phiền toái."
Bạch Dụ ngầm luôn kêu "Tiểu Hùng Hùng" "Đại Hùng Hùng" loạn lên, nhất thời chưa kịp sửa.
Ba Hùng hiểu ý Bạch Dụ, nói: "Các bác không có ý kiến với nghề nghiệp của con, về sau có đứa nhỏ, các con không có thời gian chăm thì hai bác có thể giúp."
Bạch Dụ sửng sốt, đề tài nhảy đến quá xa rồi nhỉ...... đến cả con luôn rồi, mình còn chưa cầu hôn.
Mẹ Hùng dùng khuỷu tay chọc chồng mình, bảo ông đừng nói, bát tự còn chưa xem.
Vì thế vợ chồng gấu nâu trầm mặc tiếp.
Bạch Dụ kinh hoảng thất thố, sao lại không hé răng, là anh nói sai gì sao.
Anh bất an động động, chủ động tìm đề tài: "Mọi việc sau này đều sẽ sắp xếp tốt ạ." Anh câu nệ nói, "Tới lúc ấy thật con sẽ thương lượng với Hùng Hùng, ý kiến anh ấy là chính, con thế nào cũng được."
Bạch Dụ thiệt tình thấy thế, bản thân độc thân 30 năm, cùng Hùng Hùng ở bên nhau mới biết được cái gì là thoả đáng.
Mặc kệ thế nào, thái độ này của anh khiến ba Hùng mẹ hùng rất vui vẻ, đương nhiên kiểu vui vẻ đều không thể hiện trên mặt, mẹ hùng hỏi: "Các con là quen qua xem mắt sao?"
Kỳ thật không thể coi như vậy, lúc trước bọn họ đã gặp mặt chuyện công việc, nhưng Bạch Dụ một chốc một lát không có biện pháp giải thích, liền nói theo: "Vâng ạ, lúc xem mắt con có hảo cảm với anh ấy, sau đó thì ở bên nhau."
Bạch Dụ nói lại ngượng ngùng cúi đầu.
Ba Hùng rất vui mừng, nói: "Tôi đã bảo ai cũng thích con chúng ta mà, đã từng có một người mắt bị mù, xem mắt với Hùng Hùng không thành. Nhưng may mà mắt mù nên Hùng Hùng gặp được người tốt hơn."
Mẹ Hùng lại chọt chồng, nói với tiểu Bạch mấy thứ đó làm gì.
Bạch Dụ: "......"
Người kia hình như là con...
Hùng Hùng cố ý cọ xát một hồi, để cha mẹ cùng Bạch Dụ nói chuyện phiếm, thấy được rồi mới bưng trà trở lại phòng khách.
Kết quả không khí xấu hổ trong phòng khách thế này là như thế nào, Hùng Hùng im lặng nói Bạch Dụ uống nước.
Bạch Dụ nhận chén trà, cuối cùng cũng dám cười, tươi cười với Hùng Hùng: "Cảm ơn."
Thấy Hùng Hùng lại đây, Bạch Dụ rõ ràng đã lỏng hơn nhiều, không khí giữa hai người vợ chồng gấu nâu nhìn thấy, mẹ hùng rất vui vẻ, đẩy đẩy mâm đựng trái cây trên bàn trà, trong đó có rất nhiều điểm tâm đáng yêu, nói với Bạch Dụ: "Ăn chút đi."
Bạch Dụ cười nói: "Cảm ơn dì ạ."
Anh cúi đầu nhìn mâm đựng trái cây, bên trong đều là kẹo nhỏ đóng gói đáng yêu, giống phong cách trang trí nhà này, không khỏi lấy tay bốc lên một cái.
Bà Hùng đột nhiên bắt lấy tay Bạch Dụ, Bạch Dụ hoảng sợ: "Chú, làm sao vậy?"
"Không thể ăn." Ba Hùng nghiêm túc nói.
Bạch Dụ lùi tay, không ăn thì không ăn, hơi đáng sợ.
ba Hùng nói: "Kẹo vàng này bên trong có chocolate, chó không thể ăn chocolate, con ăn màu đỏ với màu lam." ( cười chết má ơi)
Bạch Dụ: "......"
Thảo nào không khí xấu hổ như vậy, Hùng Hùng thở dài trong lòng, anh duỗi tay cầm lấy một viên kẹo, lột giấy gói kẹo ra ném vào miệng Bạch Dụ, nói: "Em ấy là người, ăn gì cũng được."
Trải qua một buổi trưa nói chuyện phiếm, Bạch Dụ đã có bước đầu nhận thức với nhà họ Hùng, cả nhà họ đều là mặt than, cũng không phải bởi vì bất mãn với anh mà không cười. Anh cùng Hùng Hùng ở bên nhau lâu rồi, đại khái có thể phân biệt mặt Poker hỉ nộ ai ố thế nào, ứng đối cũng không tệ lắm, ba Hùng cùng mẹ hùng rất thích anh.
Bạch Dụ ở lại ăn cơm, bữa tối thế mà là ba Hùng làm, anh muốn đi giúp lại bị mẹ Hùng ngăn cản, mẹ Hùng rất hứng thú với nguyên hình của Bạch Dụ, nhưng Bạch Dụ không tiện biến thân nên chỉ có thể đưa ảnh cho bà xem.
"Chó lớn thật đáng yêu." Mẹ Hùng mặt không biểu cảm mà nâng mặt, "Về sau hai đứa nhất định phải sinh một đứa chó con lông dài đấy."
Bạch Dụ cùng Hùng Hùng liếc nhau, đều nhìn ra tia lửa trong mắt nhau.
Bữa tối rất phong phú, có rất nhiều món chính ăn thịt, vừa vặn Bạch Dụ cũng rất thích. Bạch Dụ biết gấu nâu sẽ không cười, dứt khoát thả lỏng nên thân thiện hơn nhiều, kính rượu chú, gắp đồ ăn cho dì, thỉnh thoảng khơi mào câu chuyện, làm mọi người đều nói.
Bàn ăn Hùng gia chưa từng náo nhiệt như vậy, tất cả mọi người ăn thật sự cao hứng.
Cơm nước xong, Bạch Dụ nói thế nào cũng phải đi thu thập chén đũa, mẹ Hùng muốn ngăn lại bị Hùng Hùng ngăn lại: "Để em ấy làm."
Vợ chồng gấu nâu nhìn Bạch Dụ bưng chén vào phòng bếp, khen nói: "Thật tốt, cứ như nhiều thêm một đứa con trai."
Bạch Dụ ở trong phòng bếp rửa chén, Hùng Hùng đi đến cạnh anh, dựa vào bồn nhìn anh làm, cũng không ra tay hỗ trợ.
"Không hổ là chó lớn, biết chọc cười người lớn." Hùng Hùng bình luận.
Bạch Dụ xoay đầu cười: "Chứ gì nữa, em chính là người gặp người thích."
"Tự luyến." Hùng Hùng đã quen, dù sao cha mẹ thích Bạch Dụ là được.
"Anh rất giống cha mẹ." Bạch Dụ một bên rửa chén một bên cười nói, "Đều là bề ngoài cao lãnh, nội tâm đáng yêu."
Hùng Hùng lẳng lặng hỏi: "Em cảm thấy ba tôi đáng yêu?" ba Hùng biến thành gấu tới 3 mét."
"...... em là nói nội tâm, tính cách, hiểu ngầm một chút." Bạch Dụ nói thầm nói, "Không cần ba anh lên sân khấu, anh đã có thể thu thập em."
"Không tình nguyện?"
Bạch Dụ vội vàng nói: "Không dám không dám."
Anh quay đầu đi, thấy Hùng Hùng đang nhìn anh, trong mắt chớp động ánh sáng, anh lập tức hiểu Hùng Hùng đang chọc mình. Bạch Dụ rửa chén xong, lau khô tay, xoay người ôm lấy Hùng Hùng.
Vóc dáng Hùng Hùng với Bạch Dụ mà nói là vừa vặn tốt, có thể ôm chặt vào lòng ngực, môi còn có thể dán sát vào lỗ tai anh, cả người bao anh lại, Bạch Dụ rất thích ôm Hùng Hùng.
Đương nhiên lúc biến thành động vật liền thành gấu lớn ôm Alaska, đó là một chuyện khác.
Bạch Dụ gắt gao ôm Hùng Hùng, nhẹ nhàng lay động, nói: "Thích anh, cũng thích cha mẹ anh."
Hùng Hùng dựa vào vai Bạch Dụ, trầm mặc không nói lời nào.
Nhưng cảm xúc của anh truyền đến Bạch Dụ, Bạch Dụ có thể biết anh đang vui sướng.
Hai người lẳng lặng ôm, Bạch Dụ thay đổi góc độ thình lình thấy cửa phòng bếp cửa có hai bóng người lén lút. Bạch Dụ sợ tới mức buông Hùng Hùng ra, xấu hổ kêu: "Chú dì...rửa chén xong rồi."
Ba Hùng cùng mẹ Hùng mặt không biểu cảm đối diện.
Xem ra thật sự chuẩn bị có con.
Trên tay Bạch Dụ xách theo túi lớn túi nhỏ, sắc mặt trắng bệch, trên trán hơi nhiều mồ hôi, lúc nói cùng Hùng Hùng còn run rẩy.
Hùng Hùng nhìn anh, nói: "Đến nỗi như vậy sao, cha mẹ anh cũng sẽ không ăn thịt người."
"Nhưng em sợ hãi." Bạch Dụ cầm đồ trong tay túm túm, nuốt nước miếng, hỏi Hùng Hùng, "Quần áo em có chỉnh tề không, tóc có rối không?"
Hùng Hùng móc khăn giấy giúp anh lau lau mồ hôi trên trán, nói: "Khá tốt, rất có tinh thần, cha mẹ anh tính cách rất tốt, anh chưa từng thất bọn họ tức giận, không cần lo lắng."
Bạch Dụ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, song thân của Hùng Hùng nghe nói cũng rất bình dị gần gũi.
Tuần trước cha mẹ Hùng Hùng đột nhiên nói Hùng Hùng kêu bạn trai về nhà ăn bữa cơm, vì thế Hùng Hùng nói với Bạch Dụ chuyện này, Bạch Dụ sợ tới mức té ghế.
Đây là lần đầu tiên Bạch Dụ đến nhà Hùng Hùng bái phỏng, khẩn trương đến cả đêm không ngủ ngon, mua một đống lớn lễ vật, hôm nay bị Hùng Hùng dẫn qua nhà.
Anh cùng Hùng Hùng yêu đương gần một năm, hiểu biết lẫn nhau càng sâu. Bạch Dụ biết Hùng Hùng lạnh mặt nhưng kỳ thật ổn trọng lại kiên nhẫn, càng ở chung càng thích, vốn dĩ anh đã lên kế hoạch cầu hôn Hùng Hùng, còn chưa tích đủ dũng khí, kết quả người ta mở miệng mời mình trước.
Bạch Dụ tận đáy lòng cổ vũ bản thân, tin tưởng chú dì nhất định cũng là người dễ ở chung, anh nghĩ một khi lấy được tín nhiệm của cha mẹ Hùng Hùng, bước tiếp theo liền cầu hôn Hùng Hùng, cho nên hôm nay đến nhà Hùng Hùng rất quan trọng.
Bạch Dụ rất sợ không thể tạo ấn tượng tốt với cha mẹ Hùng Hùng, Hùng Hùng thấy thần sắc anh lại bắt đầu không đúng, nói: "Sắp tới rồi."
Bạch Dụ run cả người, mạnh mẽ lên tinh thần, làm bộ soái khí.
Bạch Dụ đi theo Hùng Hùng từ thang máy ra, cửa nhà Hùng gia đã mở ra cho họ, Bạch Dụ nhìn qua, thấy có một dì dáng người nhỏ xinh, khuôn mặt tú lệ đứng ở cửa, rất giống Hùng Hùng.
Này, này nhất định là mẹ vợ!
Bạch Dụ vội vàng tiến lên, chủ động kêu: "Con chào dì."
Mẹ Hùng ngẩng đầu nhìn Bạch Dụ, nói: "chào con."
Dì quả nhiên giống Hùng Hùng, nho nhỏ, thật đáng yêu, Bạch Dụ mới nghĩ như vậy đã thấy phía sau mẹ Hùng, sửng sốt.
Ba Hùng hơi cúi đầu, nhìn Bạch Dụ, nói: "Chào con."
Bạch Dụ: "...... chào chú."
Bạch Dụ cảm thấy mình 1m85 đã được rồi, anh nghĩ Hùng Hùng không quá cao, cha mẹ hẳn là cũng không khác lắm, ai ngờ ba Hùng nhìn còn cao hơn anh, này chắc phải hơn 1m9.
anh vô thức nhìn qua mẹ Hùng, mẹ Hùng đã sớm quen với ánh mắt này, nói: "Gien của cô không tốt, liên lụy Hùng Hùng."
Bạch Dụ vội vàng nói: "Không, con không có ý kia, Hùng Hùng rất giống dì, thật xinh đẹp."
mẹ Hùng nghe xong rất vui, nâng tay chạm mặt, nhưng trên mặt không có biểu cảm.
ba Hùng nhìn Bạch Dụ, cũng không biểu cảm gì.
Bạch Dụ lúc này mới phát hiện, cả dù cả chú đều không cười.
...... Xong rồi, ấn tượng đầu tiên đã không tốt.
Hùng Hùng thấy mọi người đứng ở cửa, nói: "Vào nhà đi."
Vợ chồng gấu nâu lúc này mới tránh ra, tiếp đón Bạch Dụ vào, Bạch Dụ xách theo lễ vật, ba Hùng nhận lấy, nói: "Tới ăn cơm là được, không cần tiêu pha."
Bạch Dụ vội vàng nói: "Nên làm nên làm."
Bạch Dụ ngày thường nói rất nhiều, hiện tại vào nhà Hùng Hùng không có nổi một chữ, sợ nhiều lời nhiều sai.
Đoàn người vào nhà, ngồi trong phòng khách, mẹ hùng muốn rót nước cho Bạch Dụ, sợ tới mức Bạch Dụ nói: "Không cần không cần, để con tự rót."
Bạch Dụ trời xa đất lạ, Hùng Hùng mở miệng: "Con đi chút."
Vì thế Bạch Dụ ở trong phòng khách cùng vợ chồng gấu nâu hai mặt nhìn nhau.
Chú dì không cười, Bạch Dụ cũng không dám cười.
"Cái kia, tiểu Bạch đúng không." Mẹ Hùng hỏi, "Nghe nói con cũng là cảnh sát?"
"Vâng, đúng vậy." Bạch Dụ thẳng eo, nghiêm túc trả lời, "Con làm ở đội trị an."
"Rất tốt rất tốt." Mẹ Hùng trừ rất tốt cũng không nói gì khác.
Bạch Dụ sợ vợ chồng gấu nâu ghét bỏ anh cũng là cảnh sát, sau này sẽ rất bận không thể chăm sóc gia đình, biện giải nói: "Con cũng là cảnh sát, cùng Hùng Hùng...... Hùng Hùng có nhiều tiếng nói chung hơn, như vậy hiệu suất càng cao, ở bên nhau cũng sẽ không thêm phiền toái."
Bạch Dụ ngầm luôn kêu "Tiểu Hùng Hùng" "Đại Hùng Hùng" loạn lên, nhất thời chưa kịp sửa.
Ba Hùng hiểu ý Bạch Dụ, nói: "Các bác không có ý kiến với nghề nghiệp của con, về sau có đứa nhỏ, các con không có thời gian chăm thì hai bác có thể giúp."
Bạch Dụ sửng sốt, đề tài nhảy đến quá xa rồi nhỉ...... đến cả con luôn rồi, mình còn chưa cầu hôn.
Mẹ Hùng dùng khuỷu tay chọc chồng mình, bảo ông đừng nói, bát tự còn chưa xem.
Vì thế vợ chồng gấu nâu trầm mặc tiếp.
Bạch Dụ kinh hoảng thất thố, sao lại không hé răng, là anh nói sai gì sao.
Anh bất an động động, chủ động tìm đề tài: "Mọi việc sau này đều sẽ sắp xếp tốt ạ." Anh câu nệ nói, "Tới lúc ấy thật con sẽ thương lượng với Hùng Hùng, ý kiến anh ấy là chính, con thế nào cũng được."
Bạch Dụ thiệt tình thấy thế, bản thân độc thân 30 năm, cùng Hùng Hùng ở bên nhau mới biết được cái gì là thoả đáng.
Mặc kệ thế nào, thái độ này của anh khiến ba Hùng mẹ hùng rất vui vẻ, đương nhiên kiểu vui vẻ đều không thể hiện trên mặt, mẹ hùng hỏi: "Các con là quen qua xem mắt sao?"
Kỳ thật không thể coi như vậy, lúc trước bọn họ đã gặp mặt chuyện công việc, nhưng Bạch Dụ một chốc một lát không có biện pháp giải thích, liền nói theo: "Vâng ạ, lúc xem mắt con có hảo cảm với anh ấy, sau đó thì ở bên nhau."
Bạch Dụ nói lại ngượng ngùng cúi đầu.
Ba Hùng rất vui mừng, nói: "Tôi đã bảo ai cũng thích con chúng ta mà, đã từng có một người mắt bị mù, xem mắt với Hùng Hùng không thành. Nhưng may mà mắt mù nên Hùng Hùng gặp được người tốt hơn."
Mẹ Hùng lại chọt chồng, nói với tiểu Bạch mấy thứ đó làm gì.
Bạch Dụ: "......"
Người kia hình như là con...
Hùng Hùng cố ý cọ xát một hồi, để cha mẹ cùng Bạch Dụ nói chuyện phiếm, thấy được rồi mới bưng trà trở lại phòng khách.
Kết quả không khí xấu hổ trong phòng khách thế này là như thế nào, Hùng Hùng im lặng nói Bạch Dụ uống nước.
Bạch Dụ nhận chén trà, cuối cùng cũng dám cười, tươi cười với Hùng Hùng: "Cảm ơn."
Thấy Hùng Hùng lại đây, Bạch Dụ rõ ràng đã lỏng hơn nhiều, không khí giữa hai người vợ chồng gấu nâu nhìn thấy, mẹ hùng rất vui vẻ, đẩy đẩy mâm đựng trái cây trên bàn trà, trong đó có rất nhiều điểm tâm đáng yêu, nói với Bạch Dụ: "Ăn chút đi."
Bạch Dụ cười nói: "Cảm ơn dì ạ."
Anh cúi đầu nhìn mâm đựng trái cây, bên trong đều là kẹo nhỏ đóng gói đáng yêu, giống phong cách trang trí nhà này, không khỏi lấy tay bốc lên một cái.
Bà Hùng đột nhiên bắt lấy tay Bạch Dụ, Bạch Dụ hoảng sợ: "Chú, làm sao vậy?"
"Không thể ăn." Ba Hùng nghiêm túc nói.
Bạch Dụ lùi tay, không ăn thì không ăn, hơi đáng sợ.
ba Hùng nói: "Kẹo vàng này bên trong có chocolate, chó không thể ăn chocolate, con ăn màu đỏ với màu lam." ( cười chết má ơi)
Bạch Dụ: "......"
Thảo nào không khí xấu hổ như vậy, Hùng Hùng thở dài trong lòng, anh duỗi tay cầm lấy một viên kẹo, lột giấy gói kẹo ra ném vào miệng Bạch Dụ, nói: "Em ấy là người, ăn gì cũng được."
Trải qua một buổi trưa nói chuyện phiếm, Bạch Dụ đã có bước đầu nhận thức với nhà họ Hùng, cả nhà họ đều là mặt than, cũng không phải bởi vì bất mãn với anh mà không cười. Anh cùng Hùng Hùng ở bên nhau lâu rồi, đại khái có thể phân biệt mặt Poker hỉ nộ ai ố thế nào, ứng đối cũng không tệ lắm, ba Hùng cùng mẹ hùng rất thích anh.
Bạch Dụ ở lại ăn cơm, bữa tối thế mà là ba Hùng làm, anh muốn đi giúp lại bị mẹ Hùng ngăn cản, mẹ Hùng rất hứng thú với nguyên hình của Bạch Dụ, nhưng Bạch Dụ không tiện biến thân nên chỉ có thể đưa ảnh cho bà xem.
"Chó lớn thật đáng yêu." Mẹ Hùng mặt không biểu cảm mà nâng mặt, "Về sau hai đứa nhất định phải sinh một đứa chó con lông dài đấy."
Bạch Dụ cùng Hùng Hùng liếc nhau, đều nhìn ra tia lửa trong mắt nhau.
Bữa tối rất phong phú, có rất nhiều món chính ăn thịt, vừa vặn Bạch Dụ cũng rất thích. Bạch Dụ biết gấu nâu sẽ không cười, dứt khoát thả lỏng nên thân thiện hơn nhiều, kính rượu chú, gắp đồ ăn cho dì, thỉnh thoảng khơi mào câu chuyện, làm mọi người đều nói.
Bàn ăn Hùng gia chưa từng náo nhiệt như vậy, tất cả mọi người ăn thật sự cao hứng.
Cơm nước xong, Bạch Dụ nói thế nào cũng phải đi thu thập chén đũa, mẹ Hùng muốn ngăn lại bị Hùng Hùng ngăn lại: "Để em ấy làm."
Vợ chồng gấu nâu nhìn Bạch Dụ bưng chén vào phòng bếp, khen nói: "Thật tốt, cứ như nhiều thêm một đứa con trai."
Bạch Dụ ở trong phòng bếp rửa chén, Hùng Hùng đi đến cạnh anh, dựa vào bồn nhìn anh làm, cũng không ra tay hỗ trợ.
"Không hổ là chó lớn, biết chọc cười người lớn." Hùng Hùng bình luận.
Bạch Dụ xoay đầu cười: "Chứ gì nữa, em chính là người gặp người thích."
"Tự luyến." Hùng Hùng đã quen, dù sao cha mẹ thích Bạch Dụ là được.
"Anh rất giống cha mẹ." Bạch Dụ một bên rửa chén một bên cười nói, "Đều là bề ngoài cao lãnh, nội tâm đáng yêu."
Hùng Hùng lẳng lặng hỏi: "Em cảm thấy ba tôi đáng yêu?" ba Hùng biến thành gấu tới 3 mét."
"...... em là nói nội tâm, tính cách, hiểu ngầm một chút." Bạch Dụ nói thầm nói, "Không cần ba anh lên sân khấu, anh đã có thể thu thập em."
"Không tình nguyện?"
Bạch Dụ vội vàng nói: "Không dám không dám."
Anh quay đầu đi, thấy Hùng Hùng đang nhìn anh, trong mắt chớp động ánh sáng, anh lập tức hiểu Hùng Hùng đang chọc mình. Bạch Dụ rửa chén xong, lau khô tay, xoay người ôm lấy Hùng Hùng.
Vóc dáng Hùng Hùng với Bạch Dụ mà nói là vừa vặn tốt, có thể ôm chặt vào lòng ngực, môi còn có thể dán sát vào lỗ tai anh, cả người bao anh lại, Bạch Dụ rất thích ôm Hùng Hùng.
Đương nhiên lúc biến thành động vật liền thành gấu lớn ôm Alaska, đó là một chuyện khác.
Bạch Dụ gắt gao ôm Hùng Hùng, nhẹ nhàng lay động, nói: "Thích anh, cũng thích cha mẹ anh."
Hùng Hùng dựa vào vai Bạch Dụ, trầm mặc không nói lời nào.
Nhưng cảm xúc của anh truyền đến Bạch Dụ, Bạch Dụ có thể biết anh đang vui sướng.
Hai người lẳng lặng ôm, Bạch Dụ thay đổi góc độ thình lình thấy cửa phòng bếp cửa có hai bóng người lén lút. Bạch Dụ sợ tới mức buông Hùng Hùng ra, xấu hổ kêu: "Chú dì...rửa chén xong rồi."
Ba Hùng cùng mẹ Hùng mặt không biểu cảm đối diện.
Xem ra thật sự chuẩn bị có con.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất