Ngày Nào Ma Tôn Sư Đệ Cũng Thả Thính Tôi
Chương 112
“Sư huynh quên ngày xưa đệ từng bảo huynh là, đệ không chỉ bảy ngày thôi ư?”
***
Cảm nhận được Tức Ảnh đang chậm rãi siết chặt, Thẩm Tam Xuyên lập tức thấp thỏm nói: “Đệ đừng có mà quá quắt…”
Lục Lâm Trạch kề sát gần, tay còn lại áp lên mạn sườn anh chàng. Đường eo của sư huynh vô cùng hoàn mỹ, vừa chạm tay vào, hắn đã hồi tưởng đến cảnh mình giữ eo y hôm qua. Hắn cố tình ve vuốt: “Ồ? Tối qua sư huynh có nói vậy đâu…”
Hắn nghiêng đầu nhìn anh chàng, giọng điệu vừa ướt vừa nóng: “Tối qua huynh bảo, càng quá quắt càng tốt mà.”
Thẩm Tam Xuyên lắc đầu, căng thẳng nói: “Tối qua, tối qua ta bị lú lẫn đấy…”
Lục Lâm Trạch bật cười: “Nhưng sau đêm qua, đệ đã phát hiện, mình càng quá quắt, tiếng rên của sư huynh lại càng êm tai.”
“… Đừng nói linh tinh, ta không thích đệ thô bạo vậy đâu.” Anh chàng gian nan nuốt nước miếng, không dám nhìn Lục Lâm Trạch nữa.
“Ban đầu đệ cũng tưởng sư huynh thích dịu dàng, nhưng có lẽ chính sư huynh còn chưa nhận ra, đêm qua, sau khi bị trói, huynh càng nhiệt tình và mẫn cảm hơn đấy.”
“… Không được nói nữa, mau ra lệnh cho Tức Ảnh thả ta ra!” Anh chàng nhìn hắn, luống cuống đến độ dòng lệ trong suốt dâng lên trong mắt, sư đệ đang ăn hiếp anh chàng!
“Nếu thả ra, là tr@n truồng hết đấy, sư huynh không thấy ngại à?”
“Cái kiểu bây giờ còn ngại hơn tr@n truồng ấy chứ!”
“Nếu sư huynh đã nói vậy, thì đệ xin không khách khí mở quà cưới của mình ngay. Bọc tỉ mẩn xinh tươi thế này, quả thực làm người ta không nỡ mở ra, huynh thấy có đúng không nào?”
“Đệ!” Mặt Thẩm Tam Xuyên đỏ lên, “Lục Lâm Trạch, đệ đúng là đồ lưu manh!”
Lục Lâm Trạch cười nói: “Sư huynh nói gì vậy, rõ ràng đệ đã làm gì đâu, đệ cởi trói giúp huynh trước nhé?”
Dứt lời, hắn ngoắc đoạn Tức Ảnh trên đùi anh chàng lên, giật mạnh một cái là kéo hết bụi gai xuống ngay. Tức Ảnh để lại những vết lằn đỏ trên đôi chân thon dài săn chắc của anh chàng, quả thực như bị quất roi răn dạy, vừa đỏ vừa ứ, đẹp theo kiểu vụn vỡ vì bị ngược đãi, khiến anh chàng trông yếu ớt đáng thương hẳn…
Thân thể Thẩm Tam Xuyên run nhè nhẹ, làn da được tháo dây tiếp xúc với không khí, bỗng thấy trống trái lạ thường.
Nhưng giây tiếp theo, Lục Lâm Trạch đã trói hai tay anh chàng lại bằng đoạn dây Tức Ảnh hắn đang cầm. Sau đó hắn ấn tay Thẩm Tam Xuyên, quay lưng anh chàng về phía mình, đẩy lên tường. Hắn đứng đằng sau anh chàng, tựa như một con dã thú đã chờ đợi rất lâu, d*c vọng trong mắt như muốn nuốt chửng người trước mặt: “Tiên Tôn, ngài đẹp nhường này, làm sao kẻ khác không hóa điên cho nổi…”
“Lục Lâm Trạch, đệ đừng có… ưm, ha a… đau…”
Thẩm Tam Xuyên không chịu nổi phải nhắm mắt lại.
Hơi thở loạn nhịp của Lục Lâm Trạch phả bên tai anh chàng: “Đệ đã nói rồi, đệ phải đòi lại hết, từng ly từng tấc trên cơ thể huynh. Tiên Tôn đừng hòng trốn, dù ngài có mọc cánh cũng chẳng thoát nổi đâu…”
…
Đầu óc Thẩm Tam Xuyên mơ màng hỗn loạn: Đồ chết tiệt! Ai cần đệ đọc tên truyện lúc này chứ! Tên gốc của nguyên tác bi3n thái lắm ok!
…
Khi Minh Sơ thức dậy, người y ấm sực. Lần đầu y uống loại rượu này, dù đã tỉnh táo, nhưng đầu vẫn đau như búa bổ. Dây thần kinh trong não như đang giật đùng đùng liên tục, y đang định day trán, một bàn tay khác đã xoa bóp hộ y trước rồi.
“Bé cưng dậy đấy à?”
Minh Sơ mở mắt ra, ngơ ngác liếc Hoang Tịch, rồi lại cúi đầu nhìn trạng thái của cả hai bây giờ, lập tức giận sôi máu: “Ai cho huynh ôm ta!”
“Bé cưng, tối qua em say xỉn, cứ bắt ta phải ôm em, còn không cho ta buông ra. Ta ôm em suốt đêm đấy.” Hoang Tịch hớn hở, “Còn ngắm em cả đêm nữa, chẳng nỡ nhắm mắt lại luôn.”
Minh Sơ nhìn Hoang Tịch với vẻ khó hiểu, cảm thấy hình như tên này hơi khác mọi ngày, có vẻ đang vui lắm: “Còn không thả ra à?”
“Em đau đầu mà, ta ấn cho em thêm một lát. Chốc em muốn ăn gì, ta sẽ sai người nấu cho…” Gã ngập ngừng, rồi lại nói thêm, “Đáng ra ta nên tự nấu, nhưng ta bận quá, không thể làm chuyện khác được.”
Minh Sơ bối rối hỏi: “Huynh bận gì?”
Đôi mắt Hoang Tịch như đang phát sáng khi nhìn y: “Đương nhiên là bận ôm em rồi!”
Minh Sơ: “… Huynh uống lộn thuốc à, mắc gì vui thế?”
Hoang Tịch sung sướng nói: “Tối qua ta tìm lại được báu vật ngỡ đã mất từ lâu, tất nhiên là phải rất vui rồi!”
“Báu vật gì?”
Hoang Tịch lắc đầu, muốn nén cười, nhưng vẫn không nín nổi, khóe miệng gã nhếch lên: “Giờ chưa nói được, dù sao đấy cũng là báu vật rất quan trọng với ta.”
Minh Sơ liếc gã: “Hôm qua con trai huynh kết hôn mà có thấy huynh vui vậy đâu.”
Hoang Tịch bỗng nhiên đắc ý nói: “Em có biết tối qua em quá chén, đã nói rất nhiều lời say xỉn với ta không?”
Minh Sơ nhíu mày: “Ta đã nói gì cơ?”
“Em không nhớ à?” Hoang Tịch vừa day trán giúp y, vừa vui tươi hớn hở nói, “Bé cưng, em nhớ thật kỹ lại coi?”
Minh Sơ nghĩ bụng: Chẳng lẽ mình bất cẩn làm lộ thân phận rồi? Chắc không đâu, nếu lộ rồi, sao thằng bé còn đối xử với mình như thế?
Sau đấy y quay đầu nhìn cái chén trên bàn, bỗng dưng nhớ lại cơn đau ngắn ngủi. Y vô thức nhìn xuống ngón tay mình, phát hiện quả nhiên có vết cắn, mà ngón tay Hoang Tịch cũng có vết rách tương tự. Y đột nhiên nổi khùng bảo: “Huynh dám trích máu nhận người thân nhân lúc ta say hả? Huynh dám làm chuyện hoang đường thế ư?!”
Hoang Tịch nói khéo: “Ừm… Thật ra không phải ta đâu…”
“Không phải huynh thì còn ai nữa!”
Hoang Tịch bình tĩnh lại, quyết định hy sinh bản thân để lấy lòng người kia: “Được rồi, thật ra là ta đấy… Bé cưng à, ta sai rồi! Em tha thứ cho ta nhé? Em xem, cuối cùng ta đã biết lời em nói trước đó không sai, em quả thực không phải là con của ta và Thiên Lũng Cảnh…”
Bởi vì người chính là Thiên Lũng Cảnh.
Nhưng nếu người muốn gạt con, thì con sẽ tiếp tục vờ như không biết. Đến bao giờ người hết giận con, vừa lòng với con, con hẵng vạch trần người. Kẻo không, người nhất định sẽ lại muốn thoát khỏi con, đúng không, sư tôn?
Lần này con muốn cắt đứt tất cả đường lui của người, để từ nay về sau người phải cam tâm tình nguyện ở lại bên con.
Chúng ta, sẽ không bao giờ xa cách nữa.
Minh Sơ nói: “Ừ, lần sau không được làm vậy nữa. Nếu huynh muốn trích máu nhận người thân thì cứ nói với ta, hà tất phải nhân lúc ta say rượu…”
Hoang Tịch vội gật đầu lia lịa: “Ta biết lỗi rồi, lần sau làm gì ta cũng sẽ xin ý kiến em trước nhé, được không?”
Minh Sơ gật đầu, tuy y cảm thấy có chỗ nào đấy sai sai, nhưng không thể chỉ ra ngay được. Đứa đồ đệ này của y, hình như đang cố tình lấy lòng y thì phải?
“Đúng rồi, lát nữa ăn sáng xong mình lên đường luôn nhé, hiếm khi được tới ba châu Huyền Sát một lần, ta đưa bé cưng đi dạo khắp nơi ha?”
Minh Sơ nhìn gã: “Huynh không vội về với y luôn à?”
Thân thể Thiên Lũng Cảnh chẳng phải vẫn đang ở biệt viện Sùng Phùng sao? Con nỡ rời xa y lâu đến vậy ư? Rõ ràng trước đấy con còn định đi trong ngày rồi về với y luôn…
Ánh mắt gã chân thành tha thiết, thoáng chờ mong ẩn giấu trong nụ cười: “Không vội, ta muốn đưa em đi thăm thú đã, được không?”
Minh Sơ ngẫm nghĩ, đáp: “Được thì được, nhưng phải dặn trước một câu với sư phụ ta.”
“Ta khuyên em đừng quấy rầy chúng nó. Theo hiểu biết của ta về A Trạch, hôm qua làm đám cưới chắc chắn nó chưa chơi đã đời, về sau chưa hết mười ngày nửa tháng, nó sẽ không đành lòng thả sư phụ em ra đâu.”
Minh Sơ: “…”
Hai cha con nhà này…
…
“Sư huynh, mình xuống nước đi, chân huynh cứ run rẩy mãi, nếu làm trong nước, huynh sẽ không phải vất vả vậy nữa…”
Thẩm Tam Xuyên giãy giụa tính chạy, nhưng chân nhũn nhùn đến độ vừa cất bước đã suýt ngã khuỵu: “Lục Lâm Trạch, trời sáng bảnh rồi, đệ còn tiếp nữa hả!”
Lục Lâm Trạch bế người nhếch nhác tả tơi kia lên: “Sư huynh không ngây thơ đến mức tưởng trời sáng là xong chuyện đấy chứ?”
“… Đệ!!!”
…
Hai ngày sau, Hoang Tịch và Minh Sơ khoan thai đi xe ngựa về Tông Long Dã. Từ sau khi Lục Lâm Trạch trở thành Ma Tôn, Tông Long Dã vang bóng một thời nay đã dần mai một. Tuy trên danh nghĩa Hoang Tịch vẫn là Tông chủ của Tông Long Dã, nhưng thật ra gã mặc xác tất cả. Tông Long Dã đã hoàn toàn theo lệnh Lục Lâm Trạch, đến cả hộ pháp Yếm Ngũ Sát của gã còn trở thành hộ pháp của Núi Phù Linh.
Nhưng Hoang Tịch không thấy có vấn đề gì, ngược lại còn có cảm giác như Thái Thượng Hoàng trút được gánh nặng. Chẳng qua trước kia gã toàn ở trong biệt viện Sùng Phùng để hầu sư tôn, giờ được đưa người mình thương yêu nhất đi khắp nơi, cảm giác này mới tuyệt vời làm sao. Nay gã đã có thể làm những điều mà ngày xưa không làm được.
Gã mãn nguyện nhìn Minh Sơ ngồi bên cạnh mình.
“Sao huynh cứ nhìn ta rồi cười đần độn mãi thế?”
“À, không phải, ta chỉ đột nhiên nhớ ra chắc hẳn bé cưng mới tới Tông Long Dã lần đầu. Thực ra ta đã muốn đưa em tới đó từ lâu lắm rồi.”
Minh Sơ hơi ngập ngừng: “Chúng ta quen nhau bao lâu đâu? Chắc người huynh muốn dẫn đi phải là Thiên Lũng Cảnh chứ?”
Hoang Tịch cười nói: “Ừ, nhanh nhảu quá lỡ nói nhịu. Trước kia ta từng mong được trói người ấy tới đây, cầm tù người cả đời, ít nhất có thể kìm hãm Triền Tình Ti trên cơ thể người…
“Nhưng ta biết, với bản tính của người, chắc chắn người sẽ không đồng ý.”
Minh Sơ không nói gì. Sao y có thể đồng ý được, y thà chết chứ không cam tâm bị Hoang Tịch cầm tù!
“Có phải em đang nghĩ, thời ấy Thiên Lũng Cảnh là người đứng đầu năm nhánh Thần Phong, sao lại để ta trói nghiến cầm tù dễ dàng vậy đúng không?” Hoang Tịch nắm tay Minh Sơ, hai người chậm rãi bước đi, “Thật ra người của Đài Yên Vân từng tới tìm ta, muốn âm thầm hợp tác với ta để đối phó Ải Phong Nguyệt. Hơn nữa, theo lời ám chỉ của kẻ đó, trong năm nhánh Thần Phong, chắc hẳn không chỉ mình Đài Yên Vân phản bội Ải Phong Nguyệt.
“Khi ấy ta từng nhắc nhở Thiên Lũng Cảnh, bảo người đừng tin những kẻ trong năm nhánh Thần Phong quá. Giờ ngẫm lại, lúc đó ta không trả lời Đài Yên Vân, nên chúng đã âm thầm lung lạc 36 hung thần…”
Minh Sơ nhớ lại: “Xác của Viên Sân quả thực có dòng linh lực của năm nhánh Thần Phong, ắt hẳn lão đã nghe lời sai khiến của năm nhánh Thần Phong nên mới dùng Nghiệp Liên để hãm hại bá tánh thôn Đào Nguyên.”
Hoang Tịch cố ý giả vờ nghi hoặc: “Đấy là chuyện mười chín năm trước rồi, hồi đấy bé cưng còn chưa ra đời đúng không, sao em biết rõ thế?”
Minh Sơ khựng lại, ngẩng đầu giải thích: “Ta từng nghe sư phụ ta kể, thầy bảo Viên Sân cũng là một trong 36 hung thần, nên ghi nhớ lại thôi.”
“Thì ra là thế.” Hoang Tịch cười, đoạn nói tiếp, “Nếu lúc ấy ta đồng ý kết liên minh với Đài Yên Vân, nhân lúc Triền Tình Ti của Thiên Lũng Cảnh phát tác, mang đại quân ma tu đến xâm chiếm Ải Phong Nguyệt, cộng thêm đòn phản kích của năm nhánh Thần Phong nữa… Thì dù Thiên Lũng Cảnh có mạnh cỡ nào, cũng đành phải đi theo ta để bảo vệ Ải Phong Nguyệt thôi. Người mà theo ta, thì ta sẽ không đời nào thả người ra.”
Minh Sơ nói: “Nếu huynh làm thế, e là sẽ ép y tới chỗ chết ngay.”
“Vậy nên ta không dám, ta không dám để người xảy ra cơ sự gì.”
Gã nhìn về phía Minh Sơ, nỗi buồn thương thấp thoáng hiện lên trong ánh mắt: “Nhưng ta không ngờ, cuối cùng vì ta, nên người vẫn…”
Minh Sơ nói: “Y là sư tôn của huynh, một ngày làm thầy cả đời làm cha. Dù có phải lấy cái chết chuộc tội cho huynh, y cũng chẳng oán hận câu nào.”
Hoang Tịch nhẹ nhõm nói: “Bé cưng hiểu người ấy thật đó, thậm chí còn hiểu hơn cả ta… À, đúng rồi, nếu em đã hiểu người như thế, liệu em có thể lý giải một lá thư giúp ta được không?”
Minh Sơ chớp mắt nhìn gã: “Thư ư?”
Hoang Tịch gật đầu, vô cùng cẩn thận lấy chiếc túi gấm mình luôn mang theo bên cạnh ra. Gã mở túi gấm, rút một phong thư đề tên mình ra khỏi túi. Sau bao năm tháng, phong thư đã mòn vẹt đi rất nhiều.
Gã đưa thư cho Minh Sơ: “Năm đó ta xin người ấy một câu trả lời, muốn biết liệu người có bằng lòng ở bên ta không. Đáng lẽ người ấy đã bỏ đi không nói tiếng nào, nhưng bỗng dưng người lại quay về, để lá thư này cho ta, nói rằng đấy chính là câu trả lời… Nhưng ta nghĩ trăm lần cũng chẳng ra, vì trong ấy là một trang giấy trắng.”
Hồi đó, sau khi cái hẹn ở bên Hoang Tịch ba ngày của Thiên Lũng Cảnh kết thúc, y không cho gã câu trả lời thẳng thừng ngay, chỉ để lại một phong thư. Hoang Tịch luôn mang theo lá thư này bên cạnh, bầu bạn với gã suốt 18 năm.
Minh Sơ nhận thư, nhưng không mở ra xem, mà chỉ cầm nó, ngón tay nhẹ nhàng ve vuốt bì ngoài.
Gã nhìn vào mắt y, đôi mắt đượm vẻ chờ mong: “Bé cưng, em có biết, ý nghĩa của bức thư này là gì không?”
…
Núi Phù Linh, tẩm điện của Ma Tôn.
“Sư huynh, huynh dậy chưa?”
Cảm nhận được có người nhẹ nhàng vuốt v e gò má mình, Thẩm Tam Xuyên nằm trên giường, ôm cái gối trong lòng, yếu xìu quay đầu đi không muốn nhìn hắn nữa: “Ba ngày rồi, sao đệ vẫn còn hừng hực thế…”
“Sư huynh quên ngày xưa đệ từng bảo huynh là, đệ không chỉ bảy ngày thôi ư?”
“…”
Nhớ chứ, không lại không nhớ được. Hồi đấy biết phải ch1ch nhau bảy ngày bảy đêm mới giải được Triền Tình Ti, anh chàng đã cảm thấy quá sức tưởng tượng. Lúc đó anh chàng còn bảo chắc chắn mình không làm nổi đâu, thế là sư đệ bèn nói ẻm không chỉ bảy ngày…
Nhưng, nhưng anh chàng vốn tưởng đấy chỉ là lời nói đùa thôi!!!
“Sư huynh làm chuyện ấy với đệ, chẳng lẽ không thấy sướng à?”
Thẩm Tam Xuyên lẩm bẩm: “Ta thừa nhận kỹ thuật của đệ giỏi thiệt, cũng thừa nhận lần nào cũng sướng điên… Nhưng, đệ buông thả quá đấy!”
Eo anh chàng như không thuộc về anh chàng nữa rồi!!!
Ui cha, không thể nói to quá, kẻo lại nhức ở eo đây này…
“Người tu ma luôn đắm chìm trong sắc dục. Đối với bọn đệ, song tu cũng là một kiểu tu luyện bình thường, tất nhiên sẽ không mệt, mà còn rất sung sướng nữa. Sư huynh sống giữ kẽ trong sạch nhiều năm, lại toàn học hỏi phép tắc chính thống nhất của giới Tu Tiên, chưa quen được ngay cũng là bình thường. Đệ sẽ không ép huynh, nhưng cũng không tha cho huynh đâu. Bao giờ huynh lại sức, chúng ta sẽ tiếp tục.”
“Chẳng lẽ đệ định chơi đủ bảy ngày hả?”
“Đương nhiên là không rồi.”
Thẩm Tam Xuyên nghe vậy thì thở phào.
“Bảy ngày đâu có đủ?”
“???”
Lục Lâm Trạch chống đầu cười: “Thân phận hiện tại của sư huynh là người thương hầu giường cho đệ. Đệ đường đường là Ma Tôn, mới cưới được 7 ngày đã ra khỏi điện, sau này sẽ bị lũ tu ma kia cười chê là bất lực. Cho nên, phải khoảng một tháng mới được.”
Thẩm Tam Xuyên sợ tái mào: “Khoảng một tháng?!
“Ta kệ đấy, giờ ta phải về Ải Phong Nguyệt luôn! Sư tôn, cứu con!”
Thẩm Tam Xuyên giãy giụa tính chạy, lại bị Lục Lâm Trạch bế ngang kéo về: “Nhắc đến Ải Phong Nguyệt, về sau huynh không được dựng kết giới chắn đệ nữa. Đệ là đạo lữ của Hàn Diễn Tiên Tôn, tất nhiên phải được hưởng đặc quyền tự do ra vào các Lâm Uyên Thủy của Ải Phong Nguyệt. Tiên Tôn, ngài nói có phải không nào?”
Thẩm Tam Xuyên mặt đỏ tai hồng: “Đệ… đệ còn muốn tự do ra vào Ải Phong Nguyệt nữa, không được! Ta tuyệt đối không đồng ý!”
Em tưởng anh không biết em đang ấp ủ trò quái quỷ gì chắc!
Lục Lâm Trạch đè anh chàng dưới thân, ánh mắt đượm vẻ khiêu khích: “Vậy giờ huynh cứ cho đệ khoảng một tháng, là giải quyết được vấn đề ngay thôi!”
Thẩm Tam Xuyên lảng mắt đi, ấp a ấp úng nói: “Vậy… nếu đệ thả ta ra ngoài sau bảy ngày, ta sẽ không đặt lệnh cấm với đệ nữa.”
Lục Lâm Trạch: “Ba mươi ngày.”
Thẩm Tam Xuyên: “… Mười ngày!”
Lục Lâm Trạch: “Hai lăm ngày.”
Thẩm Tam Xuyên cắn răng: “Mười lăm ngày!”
“Được, quyết thế nhé!” Lục Lâm Trạch cười, hôn anh chàng một cái, “Huynh không được từ chối đệ trong 15 ngày này đâu, đệ sẽ khiến huynh lên tiên hơn nữa.”
Người nào đó khóc không ra nước mắt.
Một lúc sau, anh chàng cẩn thận ngẫm lại, hình như mình không chỉ tặng không 15 ngày, mà còn trao cả quãng đời còn lại cho ẻm nữa…
Uiiii, Lục Lâm Trạch đúng là ác quỷ!!!
Tác giả có lời muốn nói:
Ngọt khum? Còn muốn ngọt nữa khum?
ngay-nao-ma-ton-su-de-cung-tha-thinh-toi-112-0
[HẾT CHƯƠNG 112]
***
Cảm nhận được Tức Ảnh đang chậm rãi siết chặt, Thẩm Tam Xuyên lập tức thấp thỏm nói: “Đệ đừng có mà quá quắt…”
Lục Lâm Trạch kề sát gần, tay còn lại áp lên mạn sườn anh chàng. Đường eo của sư huynh vô cùng hoàn mỹ, vừa chạm tay vào, hắn đã hồi tưởng đến cảnh mình giữ eo y hôm qua. Hắn cố tình ve vuốt: “Ồ? Tối qua sư huynh có nói vậy đâu…”
Hắn nghiêng đầu nhìn anh chàng, giọng điệu vừa ướt vừa nóng: “Tối qua huynh bảo, càng quá quắt càng tốt mà.”
Thẩm Tam Xuyên lắc đầu, căng thẳng nói: “Tối qua, tối qua ta bị lú lẫn đấy…”
Lục Lâm Trạch bật cười: “Nhưng sau đêm qua, đệ đã phát hiện, mình càng quá quắt, tiếng rên của sư huynh lại càng êm tai.”
“… Đừng nói linh tinh, ta không thích đệ thô bạo vậy đâu.” Anh chàng gian nan nuốt nước miếng, không dám nhìn Lục Lâm Trạch nữa.
“Ban đầu đệ cũng tưởng sư huynh thích dịu dàng, nhưng có lẽ chính sư huynh còn chưa nhận ra, đêm qua, sau khi bị trói, huynh càng nhiệt tình và mẫn cảm hơn đấy.”
“… Không được nói nữa, mau ra lệnh cho Tức Ảnh thả ta ra!” Anh chàng nhìn hắn, luống cuống đến độ dòng lệ trong suốt dâng lên trong mắt, sư đệ đang ăn hiếp anh chàng!
“Nếu thả ra, là tr@n truồng hết đấy, sư huynh không thấy ngại à?”
“Cái kiểu bây giờ còn ngại hơn tr@n truồng ấy chứ!”
“Nếu sư huynh đã nói vậy, thì đệ xin không khách khí mở quà cưới của mình ngay. Bọc tỉ mẩn xinh tươi thế này, quả thực làm người ta không nỡ mở ra, huynh thấy có đúng không nào?”
“Đệ!” Mặt Thẩm Tam Xuyên đỏ lên, “Lục Lâm Trạch, đệ đúng là đồ lưu manh!”
Lục Lâm Trạch cười nói: “Sư huynh nói gì vậy, rõ ràng đệ đã làm gì đâu, đệ cởi trói giúp huynh trước nhé?”
Dứt lời, hắn ngoắc đoạn Tức Ảnh trên đùi anh chàng lên, giật mạnh một cái là kéo hết bụi gai xuống ngay. Tức Ảnh để lại những vết lằn đỏ trên đôi chân thon dài săn chắc của anh chàng, quả thực như bị quất roi răn dạy, vừa đỏ vừa ứ, đẹp theo kiểu vụn vỡ vì bị ngược đãi, khiến anh chàng trông yếu ớt đáng thương hẳn…
Thân thể Thẩm Tam Xuyên run nhè nhẹ, làn da được tháo dây tiếp xúc với không khí, bỗng thấy trống trái lạ thường.
Nhưng giây tiếp theo, Lục Lâm Trạch đã trói hai tay anh chàng lại bằng đoạn dây Tức Ảnh hắn đang cầm. Sau đó hắn ấn tay Thẩm Tam Xuyên, quay lưng anh chàng về phía mình, đẩy lên tường. Hắn đứng đằng sau anh chàng, tựa như một con dã thú đã chờ đợi rất lâu, d*c vọng trong mắt như muốn nuốt chửng người trước mặt: “Tiên Tôn, ngài đẹp nhường này, làm sao kẻ khác không hóa điên cho nổi…”
“Lục Lâm Trạch, đệ đừng có… ưm, ha a… đau…”
Thẩm Tam Xuyên không chịu nổi phải nhắm mắt lại.
Hơi thở loạn nhịp của Lục Lâm Trạch phả bên tai anh chàng: “Đệ đã nói rồi, đệ phải đòi lại hết, từng ly từng tấc trên cơ thể huynh. Tiên Tôn đừng hòng trốn, dù ngài có mọc cánh cũng chẳng thoát nổi đâu…”
…
Đầu óc Thẩm Tam Xuyên mơ màng hỗn loạn: Đồ chết tiệt! Ai cần đệ đọc tên truyện lúc này chứ! Tên gốc của nguyên tác bi3n thái lắm ok!
…
Khi Minh Sơ thức dậy, người y ấm sực. Lần đầu y uống loại rượu này, dù đã tỉnh táo, nhưng đầu vẫn đau như búa bổ. Dây thần kinh trong não như đang giật đùng đùng liên tục, y đang định day trán, một bàn tay khác đã xoa bóp hộ y trước rồi.
“Bé cưng dậy đấy à?”
Minh Sơ mở mắt ra, ngơ ngác liếc Hoang Tịch, rồi lại cúi đầu nhìn trạng thái của cả hai bây giờ, lập tức giận sôi máu: “Ai cho huynh ôm ta!”
“Bé cưng, tối qua em say xỉn, cứ bắt ta phải ôm em, còn không cho ta buông ra. Ta ôm em suốt đêm đấy.” Hoang Tịch hớn hở, “Còn ngắm em cả đêm nữa, chẳng nỡ nhắm mắt lại luôn.”
Minh Sơ nhìn Hoang Tịch với vẻ khó hiểu, cảm thấy hình như tên này hơi khác mọi ngày, có vẻ đang vui lắm: “Còn không thả ra à?”
“Em đau đầu mà, ta ấn cho em thêm một lát. Chốc em muốn ăn gì, ta sẽ sai người nấu cho…” Gã ngập ngừng, rồi lại nói thêm, “Đáng ra ta nên tự nấu, nhưng ta bận quá, không thể làm chuyện khác được.”
Minh Sơ bối rối hỏi: “Huynh bận gì?”
Đôi mắt Hoang Tịch như đang phát sáng khi nhìn y: “Đương nhiên là bận ôm em rồi!”
Minh Sơ: “… Huynh uống lộn thuốc à, mắc gì vui thế?”
Hoang Tịch sung sướng nói: “Tối qua ta tìm lại được báu vật ngỡ đã mất từ lâu, tất nhiên là phải rất vui rồi!”
“Báu vật gì?”
Hoang Tịch lắc đầu, muốn nén cười, nhưng vẫn không nín nổi, khóe miệng gã nhếch lên: “Giờ chưa nói được, dù sao đấy cũng là báu vật rất quan trọng với ta.”
Minh Sơ liếc gã: “Hôm qua con trai huynh kết hôn mà có thấy huynh vui vậy đâu.”
Hoang Tịch bỗng nhiên đắc ý nói: “Em có biết tối qua em quá chén, đã nói rất nhiều lời say xỉn với ta không?”
Minh Sơ nhíu mày: “Ta đã nói gì cơ?”
“Em không nhớ à?” Hoang Tịch vừa day trán giúp y, vừa vui tươi hớn hở nói, “Bé cưng, em nhớ thật kỹ lại coi?”
Minh Sơ nghĩ bụng: Chẳng lẽ mình bất cẩn làm lộ thân phận rồi? Chắc không đâu, nếu lộ rồi, sao thằng bé còn đối xử với mình như thế?
Sau đấy y quay đầu nhìn cái chén trên bàn, bỗng dưng nhớ lại cơn đau ngắn ngủi. Y vô thức nhìn xuống ngón tay mình, phát hiện quả nhiên có vết cắn, mà ngón tay Hoang Tịch cũng có vết rách tương tự. Y đột nhiên nổi khùng bảo: “Huynh dám trích máu nhận người thân nhân lúc ta say hả? Huynh dám làm chuyện hoang đường thế ư?!”
Hoang Tịch nói khéo: “Ừm… Thật ra không phải ta đâu…”
“Không phải huynh thì còn ai nữa!”
Hoang Tịch bình tĩnh lại, quyết định hy sinh bản thân để lấy lòng người kia: “Được rồi, thật ra là ta đấy… Bé cưng à, ta sai rồi! Em tha thứ cho ta nhé? Em xem, cuối cùng ta đã biết lời em nói trước đó không sai, em quả thực không phải là con của ta và Thiên Lũng Cảnh…”
Bởi vì người chính là Thiên Lũng Cảnh.
Nhưng nếu người muốn gạt con, thì con sẽ tiếp tục vờ như không biết. Đến bao giờ người hết giận con, vừa lòng với con, con hẵng vạch trần người. Kẻo không, người nhất định sẽ lại muốn thoát khỏi con, đúng không, sư tôn?
Lần này con muốn cắt đứt tất cả đường lui của người, để từ nay về sau người phải cam tâm tình nguyện ở lại bên con.
Chúng ta, sẽ không bao giờ xa cách nữa.
Minh Sơ nói: “Ừ, lần sau không được làm vậy nữa. Nếu huynh muốn trích máu nhận người thân thì cứ nói với ta, hà tất phải nhân lúc ta say rượu…”
Hoang Tịch vội gật đầu lia lịa: “Ta biết lỗi rồi, lần sau làm gì ta cũng sẽ xin ý kiến em trước nhé, được không?”
Minh Sơ gật đầu, tuy y cảm thấy có chỗ nào đấy sai sai, nhưng không thể chỉ ra ngay được. Đứa đồ đệ này của y, hình như đang cố tình lấy lòng y thì phải?
“Đúng rồi, lát nữa ăn sáng xong mình lên đường luôn nhé, hiếm khi được tới ba châu Huyền Sát một lần, ta đưa bé cưng đi dạo khắp nơi ha?”
Minh Sơ nhìn gã: “Huynh không vội về với y luôn à?”
Thân thể Thiên Lũng Cảnh chẳng phải vẫn đang ở biệt viện Sùng Phùng sao? Con nỡ rời xa y lâu đến vậy ư? Rõ ràng trước đấy con còn định đi trong ngày rồi về với y luôn…
Ánh mắt gã chân thành tha thiết, thoáng chờ mong ẩn giấu trong nụ cười: “Không vội, ta muốn đưa em đi thăm thú đã, được không?”
Minh Sơ ngẫm nghĩ, đáp: “Được thì được, nhưng phải dặn trước một câu với sư phụ ta.”
“Ta khuyên em đừng quấy rầy chúng nó. Theo hiểu biết của ta về A Trạch, hôm qua làm đám cưới chắc chắn nó chưa chơi đã đời, về sau chưa hết mười ngày nửa tháng, nó sẽ không đành lòng thả sư phụ em ra đâu.”
Minh Sơ: “…”
Hai cha con nhà này…
…
“Sư huynh, mình xuống nước đi, chân huynh cứ run rẩy mãi, nếu làm trong nước, huynh sẽ không phải vất vả vậy nữa…”
Thẩm Tam Xuyên giãy giụa tính chạy, nhưng chân nhũn nhùn đến độ vừa cất bước đã suýt ngã khuỵu: “Lục Lâm Trạch, trời sáng bảnh rồi, đệ còn tiếp nữa hả!”
Lục Lâm Trạch bế người nhếch nhác tả tơi kia lên: “Sư huynh không ngây thơ đến mức tưởng trời sáng là xong chuyện đấy chứ?”
“… Đệ!!!”
…
Hai ngày sau, Hoang Tịch và Minh Sơ khoan thai đi xe ngựa về Tông Long Dã. Từ sau khi Lục Lâm Trạch trở thành Ma Tôn, Tông Long Dã vang bóng một thời nay đã dần mai một. Tuy trên danh nghĩa Hoang Tịch vẫn là Tông chủ của Tông Long Dã, nhưng thật ra gã mặc xác tất cả. Tông Long Dã đã hoàn toàn theo lệnh Lục Lâm Trạch, đến cả hộ pháp Yếm Ngũ Sát của gã còn trở thành hộ pháp của Núi Phù Linh.
Nhưng Hoang Tịch không thấy có vấn đề gì, ngược lại còn có cảm giác như Thái Thượng Hoàng trút được gánh nặng. Chẳng qua trước kia gã toàn ở trong biệt viện Sùng Phùng để hầu sư tôn, giờ được đưa người mình thương yêu nhất đi khắp nơi, cảm giác này mới tuyệt vời làm sao. Nay gã đã có thể làm những điều mà ngày xưa không làm được.
Gã mãn nguyện nhìn Minh Sơ ngồi bên cạnh mình.
“Sao huynh cứ nhìn ta rồi cười đần độn mãi thế?”
“À, không phải, ta chỉ đột nhiên nhớ ra chắc hẳn bé cưng mới tới Tông Long Dã lần đầu. Thực ra ta đã muốn đưa em tới đó từ lâu lắm rồi.”
Minh Sơ hơi ngập ngừng: “Chúng ta quen nhau bao lâu đâu? Chắc người huynh muốn dẫn đi phải là Thiên Lũng Cảnh chứ?”
Hoang Tịch cười nói: “Ừ, nhanh nhảu quá lỡ nói nhịu. Trước kia ta từng mong được trói người ấy tới đây, cầm tù người cả đời, ít nhất có thể kìm hãm Triền Tình Ti trên cơ thể người…
“Nhưng ta biết, với bản tính của người, chắc chắn người sẽ không đồng ý.”
Minh Sơ không nói gì. Sao y có thể đồng ý được, y thà chết chứ không cam tâm bị Hoang Tịch cầm tù!
“Có phải em đang nghĩ, thời ấy Thiên Lũng Cảnh là người đứng đầu năm nhánh Thần Phong, sao lại để ta trói nghiến cầm tù dễ dàng vậy đúng không?” Hoang Tịch nắm tay Minh Sơ, hai người chậm rãi bước đi, “Thật ra người của Đài Yên Vân từng tới tìm ta, muốn âm thầm hợp tác với ta để đối phó Ải Phong Nguyệt. Hơn nữa, theo lời ám chỉ của kẻ đó, trong năm nhánh Thần Phong, chắc hẳn không chỉ mình Đài Yên Vân phản bội Ải Phong Nguyệt.
“Khi ấy ta từng nhắc nhở Thiên Lũng Cảnh, bảo người đừng tin những kẻ trong năm nhánh Thần Phong quá. Giờ ngẫm lại, lúc đó ta không trả lời Đài Yên Vân, nên chúng đã âm thầm lung lạc 36 hung thần…”
Minh Sơ nhớ lại: “Xác của Viên Sân quả thực có dòng linh lực của năm nhánh Thần Phong, ắt hẳn lão đã nghe lời sai khiến của năm nhánh Thần Phong nên mới dùng Nghiệp Liên để hãm hại bá tánh thôn Đào Nguyên.”
Hoang Tịch cố ý giả vờ nghi hoặc: “Đấy là chuyện mười chín năm trước rồi, hồi đấy bé cưng còn chưa ra đời đúng không, sao em biết rõ thế?”
Minh Sơ khựng lại, ngẩng đầu giải thích: “Ta từng nghe sư phụ ta kể, thầy bảo Viên Sân cũng là một trong 36 hung thần, nên ghi nhớ lại thôi.”
“Thì ra là thế.” Hoang Tịch cười, đoạn nói tiếp, “Nếu lúc ấy ta đồng ý kết liên minh với Đài Yên Vân, nhân lúc Triền Tình Ti của Thiên Lũng Cảnh phát tác, mang đại quân ma tu đến xâm chiếm Ải Phong Nguyệt, cộng thêm đòn phản kích của năm nhánh Thần Phong nữa… Thì dù Thiên Lũng Cảnh có mạnh cỡ nào, cũng đành phải đi theo ta để bảo vệ Ải Phong Nguyệt thôi. Người mà theo ta, thì ta sẽ không đời nào thả người ra.”
Minh Sơ nói: “Nếu huynh làm thế, e là sẽ ép y tới chỗ chết ngay.”
“Vậy nên ta không dám, ta không dám để người xảy ra cơ sự gì.”
Gã nhìn về phía Minh Sơ, nỗi buồn thương thấp thoáng hiện lên trong ánh mắt: “Nhưng ta không ngờ, cuối cùng vì ta, nên người vẫn…”
Minh Sơ nói: “Y là sư tôn của huynh, một ngày làm thầy cả đời làm cha. Dù có phải lấy cái chết chuộc tội cho huynh, y cũng chẳng oán hận câu nào.”
Hoang Tịch nhẹ nhõm nói: “Bé cưng hiểu người ấy thật đó, thậm chí còn hiểu hơn cả ta… À, đúng rồi, nếu em đã hiểu người như thế, liệu em có thể lý giải một lá thư giúp ta được không?”
Minh Sơ chớp mắt nhìn gã: “Thư ư?”
Hoang Tịch gật đầu, vô cùng cẩn thận lấy chiếc túi gấm mình luôn mang theo bên cạnh ra. Gã mở túi gấm, rút một phong thư đề tên mình ra khỏi túi. Sau bao năm tháng, phong thư đã mòn vẹt đi rất nhiều.
Gã đưa thư cho Minh Sơ: “Năm đó ta xin người ấy một câu trả lời, muốn biết liệu người có bằng lòng ở bên ta không. Đáng lẽ người ấy đã bỏ đi không nói tiếng nào, nhưng bỗng dưng người lại quay về, để lá thư này cho ta, nói rằng đấy chính là câu trả lời… Nhưng ta nghĩ trăm lần cũng chẳng ra, vì trong ấy là một trang giấy trắng.”
Hồi đó, sau khi cái hẹn ở bên Hoang Tịch ba ngày của Thiên Lũng Cảnh kết thúc, y không cho gã câu trả lời thẳng thừng ngay, chỉ để lại một phong thư. Hoang Tịch luôn mang theo lá thư này bên cạnh, bầu bạn với gã suốt 18 năm.
Minh Sơ nhận thư, nhưng không mở ra xem, mà chỉ cầm nó, ngón tay nhẹ nhàng ve vuốt bì ngoài.
Gã nhìn vào mắt y, đôi mắt đượm vẻ chờ mong: “Bé cưng, em có biết, ý nghĩa của bức thư này là gì không?”
…
Núi Phù Linh, tẩm điện của Ma Tôn.
“Sư huynh, huynh dậy chưa?”
Cảm nhận được có người nhẹ nhàng vuốt v e gò má mình, Thẩm Tam Xuyên nằm trên giường, ôm cái gối trong lòng, yếu xìu quay đầu đi không muốn nhìn hắn nữa: “Ba ngày rồi, sao đệ vẫn còn hừng hực thế…”
“Sư huynh quên ngày xưa đệ từng bảo huynh là, đệ không chỉ bảy ngày thôi ư?”
“…”
Nhớ chứ, không lại không nhớ được. Hồi đấy biết phải ch1ch nhau bảy ngày bảy đêm mới giải được Triền Tình Ti, anh chàng đã cảm thấy quá sức tưởng tượng. Lúc đó anh chàng còn bảo chắc chắn mình không làm nổi đâu, thế là sư đệ bèn nói ẻm không chỉ bảy ngày…
Nhưng, nhưng anh chàng vốn tưởng đấy chỉ là lời nói đùa thôi!!!
“Sư huynh làm chuyện ấy với đệ, chẳng lẽ không thấy sướng à?”
Thẩm Tam Xuyên lẩm bẩm: “Ta thừa nhận kỹ thuật của đệ giỏi thiệt, cũng thừa nhận lần nào cũng sướng điên… Nhưng, đệ buông thả quá đấy!”
Eo anh chàng như không thuộc về anh chàng nữa rồi!!!
Ui cha, không thể nói to quá, kẻo lại nhức ở eo đây này…
“Người tu ma luôn đắm chìm trong sắc dục. Đối với bọn đệ, song tu cũng là một kiểu tu luyện bình thường, tất nhiên sẽ không mệt, mà còn rất sung sướng nữa. Sư huynh sống giữ kẽ trong sạch nhiều năm, lại toàn học hỏi phép tắc chính thống nhất của giới Tu Tiên, chưa quen được ngay cũng là bình thường. Đệ sẽ không ép huynh, nhưng cũng không tha cho huynh đâu. Bao giờ huynh lại sức, chúng ta sẽ tiếp tục.”
“Chẳng lẽ đệ định chơi đủ bảy ngày hả?”
“Đương nhiên là không rồi.”
Thẩm Tam Xuyên nghe vậy thì thở phào.
“Bảy ngày đâu có đủ?”
“???”
Lục Lâm Trạch chống đầu cười: “Thân phận hiện tại của sư huynh là người thương hầu giường cho đệ. Đệ đường đường là Ma Tôn, mới cưới được 7 ngày đã ra khỏi điện, sau này sẽ bị lũ tu ma kia cười chê là bất lực. Cho nên, phải khoảng một tháng mới được.”
Thẩm Tam Xuyên sợ tái mào: “Khoảng một tháng?!
“Ta kệ đấy, giờ ta phải về Ải Phong Nguyệt luôn! Sư tôn, cứu con!”
Thẩm Tam Xuyên giãy giụa tính chạy, lại bị Lục Lâm Trạch bế ngang kéo về: “Nhắc đến Ải Phong Nguyệt, về sau huynh không được dựng kết giới chắn đệ nữa. Đệ là đạo lữ của Hàn Diễn Tiên Tôn, tất nhiên phải được hưởng đặc quyền tự do ra vào các Lâm Uyên Thủy của Ải Phong Nguyệt. Tiên Tôn, ngài nói có phải không nào?”
Thẩm Tam Xuyên mặt đỏ tai hồng: “Đệ… đệ còn muốn tự do ra vào Ải Phong Nguyệt nữa, không được! Ta tuyệt đối không đồng ý!”
Em tưởng anh không biết em đang ấp ủ trò quái quỷ gì chắc!
Lục Lâm Trạch đè anh chàng dưới thân, ánh mắt đượm vẻ khiêu khích: “Vậy giờ huynh cứ cho đệ khoảng một tháng, là giải quyết được vấn đề ngay thôi!”
Thẩm Tam Xuyên lảng mắt đi, ấp a ấp úng nói: “Vậy… nếu đệ thả ta ra ngoài sau bảy ngày, ta sẽ không đặt lệnh cấm với đệ nữa.”
Lục Lâm Trạch: “Ba mươi ngày.”
Thẩm Tam Xuyên: “… Mười ngày!”
Lục Lâm Trạch: “Hai lăm ngày.”
Thẩm Tam Xuyên cắn răng: “Mười lăm ngày!”
“Được, quyết thế nhé!” Lục Lâm Trạch cười, hôn anh chàng một cái, “Huynh không được từ chối đệ trong 15 ngày này đâu, đệ sẽ khiến huynh lên tiên hơn nữa.”
Người nào đó khóc không ra nước mắt.
Một lúc sau, anh chàng cẩn thận ngẫm lại, hình như mình không chỉ tặng không 15 ngày, mà còn trao cả quãng đời còn lại cho ẻm nữa…
Uiiii, Lục Lâm Trạch đúng là ác quỷ!!!
Tác giả có lời muốn nói:
Ngọt khum? Còn muốn ngọt nữa khum?
ngay-nao-ma-ton-su-de-cung-tha-thinh-toi-112-0
[HẾT CHƯƠNG 112]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất