Ngày Nào Ma Tôn Sư Đệ Cũng Thả Thính Tôi
Chương 50
“Trong phòng chỉ có một chiếc giường, ngày nào chả phải lên.”
***
Tên này là kiểu si tình à?! Loại mới thấy một lần đã đổ đứ đừ ấy?
Hoa Tiểu Quất đang vươn tay ra tính túm Thẩm Tam Xuyên, đột nhiên có người đạp một cú thật mạnh vào đầu y từ đằng sau, y lảo đảo ngã sấp mặt xuống đất. Cú này có vẻ mạnh ra trò, y không đứng dậy được ngay, quỳ sụp trước mặt hai người, giống hệt vừa dập đầu. Y ôm mũi cả giận nói: “Đứa nào mù dở dám đá ta thế?!”
“Ta.”
Lâm Hạ Phong trông rõ là bình tĩnh, anh ta phủi phủi chân mình, ánh mắt nhìn ai đấy gần như có thể đọc ra mấy chữ “Chào nhá, thằng ngu”.
“Lâm Hạ Phong?!” Hoa Tiểu Quất xoa mũi đứng lên, “Sao tên chết tiệt nhà ngươi lại ở đây, chẳng phải thằng nhóc đeo kính họ Vạn mới là đứa chịu trách nhiệm chăm lũ đệ tử mới sao?”
“Trọng Sơn đang dưỡng thương, ta hộ nó một thời gian, thằng đần nhà ngươi tới đây làm gì?”
Hoa Tiểu Quất đặt một bàn tay lên vai Lâm Hạ Phong, cười tủm tỉm chỉ Thẩm Tam Xuyên, cái mũi vẫn còn đỏ au vì mới ngã: “Ta muốn biết tên người này, ngươi mau nói cho ta biết đi!”
“Nói cho ngươi làm gì? Ta cảnh cáo ngươi đây là địa phận của Ải Phong Nguyệt, không phải Ải Thanh Từ của các ngươi đâu. Tốt nhất ngươi nên biết điều chút đi, ngươi mà dám bắt nạt đệ tử mới bên ta, là ta tuyệt đối không tha cho ngươi!”
Không ngờ Lâm sư huynh lại bảo vệ mình, Thẩm Tam Xuyên hơi ngạc nhiên, rõ ràng mới đây thôi anh ta còn kèn cựa mình đủ kiểu mà.
Quả nhiên giữ gìn đúng truyền thống tốt đẹp của Ải Phong Nguyệt – bao che cho con.
“Bắt nạt đâu ra, ta chấm người ta, đang chuẩn bị đi xin Vu Nguyệt Thượng nhân cho rước người ta về đấy!” Y hồ hởi bảo, “Sau này chúng mình là người một nhà cả rồi. Thấy bên ấy mới ở kỳ Khống Khí, chắc cũng chẳng có chức tước gì trong Ải Phong Nguyệt các ngươi. Cùng lắm thì ta chịu thiệt một tẹo, gọi ngươi một tiếng Phong ca là được chứ gì?”
Lâm Hạ Phong khinh thường ra mặt: “Thứ đũa mốc như ngươi còn muốn chòi mâm son cơ à?”
“Làm sao, dù gì ta cũng là đệ tử thân truyền của Chưởng môn Ải Thanh Từ, đâu ai trong năm nhánh Thần Phong là không biết? Đám người mới gặp ta, ai chẳng phải thưa thốt một câu “Hoa sư huynh”? Được ta đem lòng mến mộ là cái phước đức phải tu mấy đời đấy!”
Lâm Hạ Phong liếc nhìn Thẩm Tam Xuyên vẫn đứng im thin thít nãy giờ: “Bây giờ cậu này nhà ta mới đích thực là kẻ không ai không biết trong năm nhánh Thần Phong đây này. Nói ra sợ ngươi không đỡ nổi đâu.”
“Ha ha ha ha ha, mạnh mồm gớm nhỉ. Chỉ là một đứa tay mơ đang ở kỳ Khống Khí thôi, lấy đâu ra bản lĩnh đấy… Chẳng lẽ họ Thẩm tên Tam Xuyên hay gì?”
Ba người đều lẳng lặng nhìn Hoa Tiểu Quất đang cười hô hố.
Hoa Tiểu Quất cười một lát, giọng dần lắng lại và nghẹn ngào. Nhận ra bầu không khí xung quanh rất là không ổn, y xấu hổ ngưng cười. Đoạn, y chỉ vào Thẩm Tam Xuyên với vẻ mặt không thể tin nổi: “Chẳng lẽ em chính là tên Thẩm Tam Xuyên đó ư? Kỳ tài mới nửa năm đã đột phá kỳ Khống Khí á?”
Kỳ Khống Khí không đáng sợ, đáng sợ là mới bắt đầu từ con số 0 nửa năm mà đã đột phá kỳ Khống Khí… Trong ấn tượng của y, chỉ có người đứng đầu năm nhánh Thần Phong – Vu Nguyệt Thượng nhân mới có chiến tích biến thái thế này. Người đẹp tuyệt trần trước mắt y hóa ra, hóa ra lại là… Có thật không vậy?
Lâm Hạ Phong: “Chứ ngươi tưởng là ai?”
“Tiên sư, Ải Phong Nguyệt các ngươi gớm ghê thật, ngày xưa thì Hoang Tịch, nay lại tới tên Thẩm Tam Xuyên này. Hay đệ tử thân truyền của sư tôn nhà các người toàn lên chức nhờ sắc đẹp?!”
“Cái đấy ngươi phải hỏi Chưởng môn sư tôn nhà ta thôi.”
Hoa Tiểu Quất xua tay, biểu cảm đổi khác ngay: “Không ngờ em lại là Thẩm Tam Xuyên! Khà, Tiểu Xuyên Nhi, em đã là đệ tử thân truyền của Vu Nguyệt Thượng nhân, thì ta cũng không thể qua loa được, cứ làm theo quy trình đi. Em chờ ta đi nhờ sư tôn ta tới tận nhà cầu hôn nhé, rồi ta nhất định sẽ cho em một hôn lễ nở nang mặt mày!”
“Ta khuyên ngươi nên bỏ cuộc thì hơn.” Lâm Hạ Phong ngoáy lỗ tai, rồi thổi ngón tay.
“Hả, tại sao chứ, Tiểu Xuyên Nhi cũng có từ chối ta đâu!”
Thẩm Tam Xuyên: “… Ta từ chối.”
“Ngoan nào, người lớn đang nói miệng, gà mờ chớ xen mồm.” Hoa Tiểu Quất cười ỏn ẻn nhìn Thẩm Tam Xuyên, “Không ngờ giọng Tiểu Xuyên Nhi cũng êm tai làm sao. Rõ ràng thốt ra câu từ chối, mà vẫn ngọt ngào như đang gọi mời ta. Ui chao, tim ta xao xuyến quá chừng.”
Thẩm Tam Xuyên: Tên này chẳng những nằm rừng mơ bắt con tưởng bở, mà còn hơi bị biến thái nữa, có vẻ là kiểu người mà tớ dở đối phó nhất…
【 Hệ thống: Nhưng y mạnh lắm đấy. May mà hôm nay có Lâm Hạ Phong ở đây. Nhan Hoán Chu còn kém y một bậc, hơn nữa Nhan Hoán Chu mà tới chắc cũng mừng rơn khi thấy cậu bị y bắt nạt… 】
“Cả Ải Phong Nguyệt đều biết nó với Lục Lâm Trạch Lục sư đệ là một đôi, còn từng biểu diễn trò người lớn giữa đám đông. Ngươi đừng có mà tưởng bở. Tự tiện chen chân vào, cẩn thận đội ngũ sư đệ sư muội ủng hộ cặp này sẽ hội đồng ngươi đấy.”
Thẩm Tam Xuyên hít một hơi vào: Biểu diễn trò người lớn, giữa đám đông??? Ai tung tin đồn nhảm này thế??? Phỉ báng là phải chịu trách nhiệm trước pháp luật đó!
【 Hệ thống: Một đồn mười, mười đồn trăm thôi. Đồn qua đồn lại kiểu gì chả thêm thắt nói quá chỗ này chỗ kia. Giờ hai người đang là tâm điểm hóng hớt của cả Ải Phong Nguyệt đấy! Mới lại, không phải đó giờ cậu vẫn giả vờ thích Tôn thượng đó sao. Còn Tôn thượng thì khỏi cần phải diễn, lúc nào cũng chỉ có mình cậu thôi… Hai người đã thế rồi, còn chặn không cho người ta thêm mắm dặm muối được chắc? 】
Nụ cười của Hoa Tiểu Quất đông cứng trên gương mặt. Bấy giờ y mới lại đưa mắt về phía Lục Lâm Trạch đang đứng cạnh Thẩm Tam Xuyên. Mẹ cha, nãy không nhìn kỹ, giờ ngắm lại mới thấy. Hai kẻ này đúng là… xứng đôi vô cùng! Nhưng xứng thì đã sao, chỉ cần chưa lập khế ước là vẫn cướp được, cùng lắm thì chinh phục trên giường thôi!
“Hề, chỉ cần Tiểu Xuyên Nhi còn chưa lập khế ước,” Hoa Tiểu Quất nhìn Lục Lâm Trạch với vẻ cực kỳ đắc ý, “là ta còn có cơ hội! Nhìn sơ đã biết hai đứa chưa ngủ với nhau, Tiểu Xuyên Nhi của ta chắc hẳn vẫn còn trinh trắng.”
Lục Lâm Trạch nở nụ cười thương hiệu: “Sao lại thế được, tối qua sư huynh còn ngủ trong lòng ta, nói không thể xa ta, kẻo sẽ chết vì cô đơn mất.”
Thẩm Tam Xuyên cuống lên: Ơ ơ ơ… đúng là hôm qua tớ nói thế thật, nhưng có phải theo ý ấy đâu? Sao giờ nghe lại thấy nghĩa khác hẳn đi vậy nhỉ?
【 Hệ thống: Khà, bắt đầu bật tình địch tanh tách rồi đấy 】
Hoa Tiểu Quất trợn tròn mắt: “Ngủ cùng nhau??? Ngươi và y ư??? Tiểu Xuyên Nhi, chẳng phải em còn độc thân sao, chưa kết hôn mà đã lên giường với người ta rồi à, dễ dãi thế? Không ổn, không ổn rồi, trái tim ta chịu đòn này hiểm quá!”
Thẩm Tam Xuyên đang do dự không biết có nên giải thích hay không, thì Lục Lâm Trạch chợt thì thầm một câu nhẹ nhàng bên tai anh chàng. Nhìn từ góc độ của Hoa Tiểu Quất và Lâm Hạ Phong, quả thật Lục Lâm Trạch như đang cắn nhẹ lên tai người ấy.
“Sư huynh diễn theo đệ đi, đệ đuổi ong bướm cho huynh.”
Hóa ra sư đệ đang chọc tức tên kia. Cũng phải, tụi mình diễn mãi trong Ải Phong Nguyệt, giờ cũng gần quen vai rồi.
Nhưng liêm sỉ của Thẩm Tam Xuyên vẫn ngăn anh chàng nói thành lời. Anh chàng chỉ có thể đỏ mặt đứng đằng sau Lục Lâm Trạch, biểu cảm như ngầm thừa nhận.
Hoa Tiểu Quất tỏ vẻ đau đớn khôn cùng: “Không sao, tuy Tiểu Xuyên Nhi đã lỡ bước sang ngang, nhưng ta vẫn có thể chấp nhận em!”
Thẩm Tam Xuyên nắm tay Lục Lâm Trạch, khẽ cúi đầu bảo: “Không cần… Ta chỉ thích sư đệ thôi, không lập khế ước với huynh đâu.”
Hoa Tiểu Quất lại trúng một hit 10 ngàn điểm!
Lục Lâm Trạch mỉm cười nói: “Hoa sư huynh còn nghi vấn gì nữa không?”
Hoa Tiểu Quất: “Những chuyện thế này, ta cảm thấy vẫn nên nghe theo lời cha mẹ, lời mối lái! Tiểu Xuyên Nhi, em bị hắn mê hoặc rồi. Em cứ chờ ta, ta sẽ túm sư tôn nhà ta đi cầu hôn ngay. Trước đó, em đừng lên giường với hắn nữa được không?”
Lục Lâm Trạch: “Trong phòng chỉ có một chiếc giường, ngày nào chả phải lên.”
Hoa Tiểu Quất: “…”
Ui, gấp lắm rồi! Tiểu Xuyên Nhi kiều diễm nhường kia, không đủ sức chịu đựng đâu!!! Nhưng với gương mặt và vóc dáng của Tiểu Xuyên Nhi, ai cưới về mà chẳng muốn lên giường mỗi ngày?! Không lên thì có còn là đàn ông nữa không?
Y chảy máu mũi: “Giờ ta về áp giải sư tôn nhà ta qua liền!!! Luôn và ngay!”
Dứt lời, y biến nhanh như lắp tên lửa!
Lâm Hạ Phong ho khan nhè nhẹ. Anh ta không nhìn thẳng vào hai người, mà bỗng ngửa mặt lên trời hỏi một câu ra chiều tỉnh ngộ: “Vậy là sáng nay hai đứa đến trễ, là vì tối còn bận song tu vất vả cần cù ư…”
Lục Lâm Trạch: “Vâng.”
Mặt Lâm Hạ Phong cũng hơi đỏ: “Người trẻ hừng hực khí huyết cũng là điều khó tránh. Bảo sao hai đứa lại thăng cấp nhanh thế, hóa ra ban ngày khổ luyện, về đêm cũng khổ luyện luôn, cần mẫn thiệt đấy. Ta thẹn không bằng!”
Mặt Thẩm Tam Xuyên đỏ ối: … Không, không muốn giải thích nữa! Hiểu lầm thì cứ hiểu lầm đi, dù sao giải thích cũng không nổi…
【 Hệ thống: Ký chủ, hay là cậu tính chuyện song tu thử xem? Lên level lẹ lắm, hơn nữa với thực lực của Tôn thượng, hùng hục nguyên đêm là cậu đột phá được liền 】
Thẩm Tam Xuyên: Cút!
Lâm Hạ Phong lại ho khan tiếng nữa, nói: “Thật ra tên ngốc Hoa Tiểu Quất ấy chẳng có ý xấu gì đâu, hắn chỉ thích những người có bề ngoài xinh đẹp thôi. Nhưng ta cũng mới thấy hắn đưa ra lời mời lập khế ước lần đầu… Đừng lo, nếu hắn còn dám tới trêu chọc Thẩm sư đệ, hai đứa cứ gọi ta, ta nhất định sẽ đét cho mông hắn nở hoa.”
Thẩm Tam Xuyên vội nói: “Đa tạ Lâm sư huynh.”
Lâm Hạ Phong phẩy tay: “Tuy ta không thân thiết với đệ, nhưng dù gì đệ cũng là người thuộc Ải Phong Nguyệt chúng ta. Ta là sư huynh, tuyệt đối không thể để người ngoài bắt nạt mấy đứa được.”
…
Đêm tới trở về các Lâm Uyên Thủy, Thiên Lũng Cảnh lấy một phong thư mật của năm nhánh Thần Phong ra, nói với Thẩm Tam Xuyên: “Người ta chưa tới, thư đề nghị lập khế ước đã tới trước rồi.”
Thẩm Tam Xuyên ngẩn người: “Chẳng lẽ lại là của Ải Thanh Từ?”
Thằng nhóc kia tốc cao vậy á? Chưa gì mà đã…
“Không, của Các Xuân Thu… sao con lại cho là của Ải Thanh Từ?”
Thẩm Tam Xuyên bèn kể hết chuyện xảy ra hôm nay cho Thiên Lũng Cảnh. Thiên Lũng Cảnh nghe xong thì gật đầu: “Đệ tử thân truyền của Lê Bạch Tán nhân đúng là có thể làm thế thật. Xem ra ít ngày nữa Chưởng môn sẽ đích thân đến tận nơi cầu hôn.”
Thẩm Tam Xuyên cạn lời nói: “Sư tôn, vậy chuyện Các Xuân Thu là sao ạ?”
“Các Xuân Thu là môn phái tu tiên duy nhất chỉ nhận đệ tử nữ trong năm nhánh Thần Phong. Chưởng môn Tô Khê Thu được gọi là Dao Tinh Quân, dưới bà ta có ba đệ tử thân truyền, đứa được bà ta chiều chuộng nhất mà cũng nhỏ tuổi nhất tên là Tân Thần, giờ đang đến tuổi lấy chồng. Tô Khê Thu vẫn luôn tìm hôn phu cho đồ đệ, chắc là ngắm con rồi đó.”
“Chờ chút đã, trước kia thầy bảo năm nhánh Thần Phong tới là để thử con… Sao giờ con thấy như sắp biến thành đại hội xem mắt rồi vậy?”
“Thật ra chuyện liên hôn giữa năm nhánh Thần Phong cũng xảy ra khá thường xuyên. Chẳng qua gần trăm năm nay thầy không nhận đệ tử thân truyền, nên trước kia họ cũng chẳng rục rịch tính chuyện làm thân với Ải Phong Nguyệt. Giờ con tự dưng xuất hiện, đương nhiên họ sẽ muốn mượn sức con rồi. Dù gì rất có thể con sẽ trở thành Chưởng môn tương lai của Ải Phong Nguyệt. Được làm đạo lữ của con, cũng tương đương sở hữu một nửa Ải Phong Nguyệt còn gì?”
Hóa ra là liên hôn chính trị! Chậc chậc chậc, đâu đâu cũng là bẫy rập!
“Con hiểu rồi, nhưng sư tôn ơi, thầy nhất định sẽ từ chối hết hộ con đúng không ạ?”
Thiên Lũng Cảnh nói: “Con chưa từng đính ước với ai, nếu gặp được người thích hợp trong năm nhánh Thần Phong, thì lấy nhau cũng không phải là không được. Với thực lực của Ải Phong Nguyệt, họ chỉ có thể ăn bám theo nhà mình thôi.”
Y nhìn Thẩm Tam Xuyên đang tỏ vẻ kháng cự ra mặt: “Hay là, con đã có lựa chọn tốt hơn? Ví dụ như cái đứa đang trốn trong phòng con bây giờ ấy?”
Thẩm Tam Xuyên sợ tới độ quỳ sụp xuống đất: “Sư tôn, lỗi tại con ạ, tại con ép sư đệ phải tới ở chung với con, thầy cứ trách phạt con đi ạ!”
Thiên Lũng Cảnh nâng Thẩm Tam Xuyên dậy: “Nếu thầy đây trách con, thì làm sao sư đệ của con vào các Lâm Uyên Thủy được?”
Thẩm Tam Xuyên xí hết cả hổ: “Vậy là tối qua sư tôn biết cả rồi ạ?”
Thiên Lũng Cảnh: “Hẳn con cũng biết các Lâm Uyên Thủy có thuật cấm. Kẻ không được cho phép sẽ chẳng thể bước vào. Huống chi, Uyên Quang cũng không cho ai tự tiện xông vào.
“Thầy đây thấy đêm qua Uyên Quang yên ắng lắm, chắc nó cũng tán thành đấy.”
Uyên Quang luôn đứng một bên không phản ứng gì lập tức nổ sét ầm ầm!
Tức! Run! Người!
[HẾT CHƯƠNG 50]
***
Tên này là kiểu si tình à?! Loại mới thấy một lần đã đổ đứ đừ ấy?
Hoa Tiểu Quất đang vươn tay ra tính túm Thẩm Tam Xuyên, đột nhiên có người đạp một cú thật mạnh vào đầu y từ đằng sau, y lảo đảo ngã sấp mặt xuống đất. Cú này có vẻ mạnh ra trò, y không đứng dậy được ngay, quỳ sụp trước mặt hai người, giống hệt vừa dập đầu. Y ôm mũi cả giận nói: “Đứa nào mù dở dám đá ta thế?!”
“Ta.”
Lâm Hạ Phong trông rõ là bình tĩnh, anh ta phủi phủi chân mình, ánh mắt nhìn ai đấy gần như có thể đọc ra mấy chữ “Chào nhá, thằng ngu”.
“Lâm Hạ Phong?!” Hoa Tiểu Quất xoa mũi đứng lên, “Sao tên chết tiệt nhà ngươi lại ở đây, chẳng phải thằng nhóc đeo kính họ Vạn mới là đứa chịu trách nhiệm chăm lũ đệ tử mới sao?”
“Trọng Sơn đang dưỡng thương, ta hộ nó một thời gian, thằng đần nhà ngươi tới đây làm gì?”
Hoa Tiểu Quất đặt một bàn tay lên vai Lâm Hạ Phong, cười tủm tỉm chỉ Thẩm Tam Xuyên, cái mũi vẫn còn đỏ au vì mới ngã: “Ta muốn biết tên người này, ngươi mau nói cho ta biết đi!”
“Nói cho ngươi làm gì? Ta cảnh cáo ngươi đây là địa phận của Ải Phong Nguyệt, không phải Ải Thanh Từ của các ngươi đâu. Tốt nhất ngươi nên biết điều chút đi, ngươi mà dám bắt nạt đệ tử mới bên ta, là ta tuyệt đối không tha cho ngươi!”
Không ngờ Lâm sư huynh lại bảo vệ mình, Thẩm Tam Xuyên hơi ngạc nhiên, rõ ràng mới đây thôi anh ta còn kèn cựa mình đủ kiểu mà.
Quả nhiên giữ gìn đúng truyền thống tốt đẹp của Ải Phong Nguyệt – bao che cho con.
“Bắt nạt đâu ra, ta chấm người ta, đang chuẩn bị đi xin Vu Nguyệt Thượng nhân cho rước người ta về đấy!” Y hồ hởi bảo, “Sau này chúng mình là người một nhà cả rồi. Thấy bên ấy mới ở kỳ Khống Khí, chắc cũng chẳng có chức tước gì trong Ải Phong Nguyệt các ngươi. Cùng lắm thì ta chịu thiệt một tẹo, gọi ngươi một tiếng Phong ca là được chứ gì?”
Lâm Hạ Phong khinh thường ra mặt: “Thứ đũa mốc như ngươi còn muốn chòi mâm son cơ à?”
“Làm sao, dù gì ta cũng là đệ tử thân truyền của Chưởng môn Ải Thanh Từ, đâu ai trong năm nhánh Thần Phong là không biết? Đám người mới gặp ta, ai chẳng phải thưa thốt một câu “Hoa sư huynh”? Được ta đem lòng mến mộ là cái phước đức phải tu mấy đời đấy!”
Lâm Hạ Phong liếc nhìn Thẩm Tam Xuyên vẫn đứng im thin thít nãy giờ: “Bây giờ cậu này nhà ta mới đích thực là kẻ không ai không biết trong năm nhánh Thần Phong đây này. Nói ra sợ ngươi không đỡ nổi đâu.”
“Ha ha ha ha ha, mạnh mồm gớm nhỉ. Chỉ là một đứa tay mơ đang ở kỳ Khống Khí thôi, lấy đâu ra bản lĩnh đấy… Chẳng lẽ họ Thẩm tên Tam Xuyên hay gì?”
Ba người đều lẳng lặng nhìn Hoa Tiểu Quất đang cười hô hố.
Hoa Tiểu Quất cười một lát, giọng dần lắng lại và nghẹn ngào. Nhận ra bầu không khí xung quanh rất là không ổn, y xấu hổ ngưng cười. Đoạn, y chỉ vào Thẩm Tam Xuyên với vẻ mặt không thể tin nổi: “Chẳng lẽ em chính là tên Thẩm Tam Xuyên đó ư? Kỳ tài mới nửa năm đã đột phá kỳ Khống Khí á?”
Kỳ Khống Khí không đáng sợ, đáng sợ là mới bắt đầu từ con số 0 nửa năm mà đã đột phá kỳ Khống Khí… Trong ấn tượng của y, chỉ có người đứng đầu năm nhánh Thần Phong – Vu Nguyệt Thượng nhân mới có chiến tích biến thái thế này. Người đẹp tuyệt trần trước mắt y hóa ra, hóa ra lại là… Có thật không vậy?
Lâm Hạ Phong: “Chứ ngươi tưởng là ai?”
“Tiên sư, Ải Phong Nguyệt các ngươi gớm ghê thật, ngày xưa thì Hoang Tịch, nay lại tới tên Thẩm Tam Xuyên này. Hay đệ tử thân truyền của sư tôn nhà các người toàn lên chức nhờ sắc đẹp?!”
“Cái đấy ngươi phải hỏi Chưởng môn sư tôn nhà ta thôi.”
Hoa Tiểu Quất xua tay, biểu cảm đổi khác ngay: “Không ngờ em lại là Thẩm Tam Xuyên! Khà, Tiểu Xuyên Nhi, em đã là đệ tử thân truyền của Vu Nguyệt Thượng nhân, thì ta cũng không thể qua loa được, cứ làm theo quy trình đi. Em chờ ta đi nhờ sư tôn ta tới tận nhà cầu hôn nhé, rồi ta nhất định sẽ cho em một hôn lễ nở nang mặt mày!”
“Ta khuyên ngươi nên bỏ cuộc thì hơn.” Lâm Hạ Phong ngoáy lỗ tai, rồi thổi ngón tay.
“Hả, tại sao chứ, Tiểu Xuyên Nhi cũng có từ chối ta đâu!”
Thẩm Tam Xuyên: “… Ta từ chối.”
“Ngoan nào, người lớn đang nói miệng, gà mờ chớ xen mồm.” Hoa Tiểu Quất cười ỏn ẻn nhìn Thẩm Tam Xuyên, “Không ngờ giọng Tiểu Xuyên Nhi cũng êm tai làm sao. Rõ ràng thốt ra câu từ chối, mà vẫn ngọt ngào như đang gọi mời ta. Ui chao, tim ta xao xuyến quá chừng.”
Thẩm Tam Xuyên: Tên này chẳng những nằm rừng mơ bắt con tưởng bở, mà còn hơi bị biến thái nữa, có vẻ là kiểu người mà tớ dở đối phó nhất…
【 Hệ thống: Nhưng y mạnh lắm đấy. May mà hôm nay có Lâm Hạ Phong ở đây. Nhan Hoán Chu còn kém y một bậc, hơn nữa Nhan Hoán Chu mà tới chắc cũng mừng rơn khi thấy cậu bị y bắt nạt… 】
“Cả Ải Phong Nguyệt đều biết nó với Lục Lâm Trạch Lục sư đệ là một đôi, còn từng biểu diễn trò người lớn giữa đám đông. Ngươi đừng có mà tưởng bở. Tự tiện chen chân vào, cẩn thận đội ngũ sư đệ sư muội ủng hộ cặp này sẽ hội đồng ngươi đấy.”
Thẩm Tam Xuyên hít một hơi vào: Biểu diễn trò người lớn, giữa đám đông??? Ai tung tin đồn nhảm này thế??? Phỉ báng là phải chịu trách nhiệm trước pháp luật đó!
【 Hệ thống: Một đồn mười, mười đồn trăm thôi. Đồn qua đồn lại kiểu gì chả thêm thắt nói quá chỗ này chỗ kia. Giờ hai người đang là tâm điểm hóng hớt của cả Ải Phong Nguyệt đấy! Mới lại, không phải đó giờ cậu vẫn giả vờ thích Tôn thượng đó sao. Còn Tôn thượng thì khỏi cần phải diễn, lúc nào cũng chỉ có mình cậu thôi… Hai người đã thế rồi, còn chặn không cho người ta thêm mắm dặm muối được chắc? 】
Nụ cười của Hoa Tiểu Quất đông cứng trên gương mặt. Bấy giờ y mới lại đưa mắt về phía Lục Lâm Trạch đang đứng cạnh Thẩm Tam Xuyên. Mẹ cha, nãy không nhìn kỹ, giờ ngắm lại mới thấy. Hai kẻ này đúng là… xứng đôi vô cùng! Nhưng xứng thì đã sao, chỉ cần chưa lập khế ước là vẫn cướp được, cùng lắm thì chinh phục trên giường thôi!
“Hề, chỉ cần Tiểu Xuyên Nhi còn chưa lập khế ước,” Hoa Tiểu Quất nhìn Lục Lâm Trạch với vẻ cực kỳ đắc ý, “là ta còn có cơ hội! Nhìn sơ đã biết hai đứa chưa ngủ với nhau, Tiểu Xuyên Nhi của ta chắc hẳn vẫn còn trinh trắng.”
Lục Lâm Trạch nở nụ cười thương hiệu: “Sao lại thế được, tối qua sư huynh còn ngủ trong lòng ta, nói không thể xa ta, kẻo sẽ chết vì cô đơn mất.”
Thẩm Tam Xuyên cuống lên: Ơ ơ ơ… đúng là hôm qua tớ nói thế thật, nhưng có phải theo ý ấy đâu? Sao giờ nghe lại thấy nghĩa khác hẳn đi vậy nhỉ?
【 Hệ thống: Khà, bắt đầu bật tình địch tanh tách rồi đấy 】
Hoa Tiểu Quất trợn tròn mắt: “Ngủ cùng nhau??? Ngươi và y ư??? Tiểu Xuyên Nhi, chẳng phải em còn độc thân sao, chưa kết hôn mà đã lên giường với người ta rồi à, dễ dãi thế? Không ổn, không ổn rồi, trái tim ta chịu đòn này hiểm quá!”
Thẩm Tam Xuyên đang do dự không biết có nên giải thích hay không, thì Lục Lâm Trạch chợt thì thầm một câu nhẹ nhàng bên tai anh chàng. Nhìn từ góc độ của Hoa Tiểu Quất và Lâm Hạ Phong, quả thật Lục Lâm Trạch như đang cắn nhẹ lên tai người ấy.
“Sư huynh diễn theo đệ đi, đệ đuổi ong bướm cho huynh.”
Hóa ra sư đệ đang chọc tức tên kia. Cũng phải, tụi mình diễn mãi trong Ải Phong Nguyệt, giờ cũng gần quen vai rồi.
Nhưng liêm sỉ của Thẩm Tam Xuyên vẫn ngăn anh chàng nói thành lời. Anh chàng chỉ có thể đỏ mặt đứng đằng sau Lục Lâm Trạch, biểu cảm như ngầm thừa nhận.
Hoa Tiểu Quất tỏ vẻ đau đớn khôn cùng: “Không sao, tuy Tiểu Xuyên Nhi đã lỡ bước sang ngang, nhưng ta vẫn có thể chấp nhận em!”
Thẩm Tam Xuyên nắm tay Lục Lâm Trạch, khẽ cúi đầu bảo: “Không cần… Ta chỉ thích sư đệ thôi, không lập khế ước với huynh đâu.”
Hoa Tiểu Quất lại trúng một hit 10 ngàn điểm!
Lục Lâm Trạch mỉm cười nói: “Hoa sư huynh còn nghi vấn gì nữa không?”
Hoa Tiểu Quất: “Những chuyện thế này, ta cảm thấy vẫn nên nghe theo lời cha mẹ, lời mối lái! Tiểu Xuyên Nhi, em bị hắn mê hoặc rồi. Em cứ chờ ta, ta sẽ túm sư tôn nhà ta đi cầu hôn ngay. Trước đó, em đừng lên giường với hắn nữa được không?”
Lục Lâm Trạch: “Trong phòng chỉ có một chiếc giường, ngày nào chả phải lên.”
Hoa Tiểu Quất: “…”
Ui, gấp lắm rồi! Tiểu Xuyên Nhi kiều diễm nhường kia, không đủ sức chịu đựng đâu!!! Nhưng với gương mặt và vóc dáng của Tiểu Xuyên Nhi, ai cưới về mà chẳng muốn lên giường mỗi ngày?! Không lên thì có còn là đàn ông nữa không?
Y chảy máu mũi: “Giờ ta về áp giải sư tôn nhà ta qua liền!!! Luôn và ngay!”
Dứt lời, y biến nhanh như lắp tên lửa!
Lâm Hạ Phong ho khan nhè nhẹ. Anh ta không nhìn thẳng vào hai người, mà bỗng ngửa mặt lên trời hỏi một câu ra chiều tỉnh ngộ: “Vậy là sáng nay hai đứa đến trễ, là vì tối còn bận song tu vất vả cần cù ư…”
Lục Lâm Trạch: “Vâng.”
Mặt Lâm Hạ Phong cũng hơi đỏ: “Người trẻ hừng hực khí huyết cũng là điều khó tránh. Bảo sao hai đứa lại thăng cấp nhanh thế, hóa ra ban ngày khổ luyện, về đêm cũng khổ luyện luôn, cần mẫn thiệt đấy. Ta thẹn không bằng!”
Mặt Thẩm Tam Xuyên đỏ ối: … Không, không muốn giải thích nữa! Hiểu lầm thì cứ hiểu lầm đi, dù sao giải thích cũng không nổi…
【 Hệ thống: Ký chủ, hay là cậu tính chuyện song tu thử xem? Lên level lẹ lắm, hơn nữa với thực lực của Tôn thượng, hùng hục nguyên đêm là cậu đột phá được liền 】
Thẩm Tam Xuyên: Cút!
Lâm Hạ Phong lại ho khan tiếng nữa, nói: “Thật ra tên ngốc Hoa Tiểu Quất ấy chẳng có ý xấu gì đâu, hắn chỉ thích những người có bề ngoài xinh đẹp thôi. Nhưng ta cũng mới thấy hắn đưa ra lời mời lập khế ước lần đầu… Đừng lo, nếu hắn còn dám tới trêu chọc Thẩm sư đệ, hai đứa cứ gọi ta, ta nhất định sẽ đét cho mông hắn nở hoa.”
Thẩm Tam Xuyên vội nói: “Đa tạ Lâm sư huynh.”
Lâm Hạ Phong phẩy tay: “Tuy ta không thân thiết với đệ, nhưng dù gì đệ cũng là người thuộc Ải Phong Nguyệt chúng ta. Ta là sư huynh, tuyệt đối không thể để người ngoài bắt nạt mấy đứa được.”
…
Đêm tới trở về các Lâm Uyên Thủy, Thiên Lũng Cảnh lấy một phong thư mật của năm nhánh Thần Phong ra, nói với Thẩm Tam Xuyên: “Người ta chưa tới, thư đề nghị lập khế ước đã tới trước rồi.”
Thẩm Tam Xuyên ngẩn người: “Chẳng lẽ lại là của Ải Thanh Từ?”
Thằng nhóc kia tốc cao vậy á? Chưa gì mà đã…
“Không, của Các Xuân Thu… sao con lại cho là của Ải Thanh Từ?”
Thẩm Tam Xuyên bèn kể hết chuyện xảy ra hôm nay cho Thiên Lũng Cảnh. Thiên Lũng Cảnh nghe xong thì gật đầu: “Đệ tử thân truyền của Lê Bạch Tán nhân đúng là có thể làm thế thật. Xem ra ít ngày nữa Chưởng môn sẽ đích thân đến tận nơi cầu hôn.”
Thẩm Tam Xuyên cạn lời nói: “Sư tôn, vậy chuyện Các Xuân Thu là sao ạ?”
“Các Xuân Thu là môn phái tu tiên duy nhất chỉ nhận đệ tử nữ trong năm nhánh Thần Phong. Chưởng môn Tô Khê Thu được gọi là Dao Tinh Quân, dưới bà ta có ba đệ tử thân truyền, đứa được bà ta chiều chuộng nhất mà cũng nhỏ tuổi nhất tên là Tân Thần, giờ đang đến tuổi lấy chồng. Tô Khê Thu vẫn luôn tìm hôn phu cho đồ đệ, chắc là ngắm con rồi đó.”
“Chờ chút đã, trước kia thầy bảo năm nhánh Thần Phong tới là để thử con… Sao giờ con thấy như sắp biến thành đại hội xem mắt rồi vậy?”
“Thật ra chuyện liên hôn giữa năm nhánh Thần Phong cũng xảy ra khá thường xuyên. Chẳng qua gần trăm năm nay thầy không nhận đệ tử thân truyền, nên trước kia họ cũng chẳng rục rịch tính chuyện làm thân với Ải Phong Nguyệt. Giờ con tự dưng xuất hiện, đương nhiên họ sẽ muốn mượn sức con rồi. Dù gì rất có thể con sẽ trở thành Chưởng môn tương lai của Ải Phong Nguyệt. Được làm đạo lữ của con, cũng tương đương sở hữu một nửa Ải Phong Nguyệt còn gì?”
Hóa ra là liên hôn chính trị! Chậc chậc chậc, đâu đâu cũng là bẫy rập!
“Con hiểu rồi, nhưng sư tôn ơi, thầy nhất định sẽ từ chối hết hộ con đúng không ạ?”
Thiên Lũng Cảnh nói: “Con chưa từng đính ước với ai, nếu gặp được người thích hợp trong năm nhánh Thần Phong, thì lấy nhau cũng không phải là không được. Với thực lực của Ải Phong Nguyệt, họ chỉ có thể ăn bám theo nhà mình thôi.”
Y nhìn Thẩm Tam Xuyên đang tỏ vẻ kháng cự ra mặt: “Hay là, con đã có lựa chọn tốt hơn? Ví dụ như cái đứa đang trốn trong phòng con bây giờ ấy?”
Thẩm Tam Xuyên sợ tới độ quỳ sụp xuống đất: “Sư tôn, lỗi tại con ạ, tại con ép sư đệ phải tới ở chung với con, thầy cứ trách phạt con đi ạ!”
Thiên Lũng Cảnh nâng Thẩm Tam Xuyên dậy: “Nếu thầy đây trách con, thì làm sao sư đệ của con vào các Lâm Uyên Thủy được?”
Thẩm Tam Xuyên xí hết cả hổ: “Vậy là tối qua sư tôn biết cả rồi ạ?”
Thiên Lũng Cảnh: “Hẳn con cũng biết các Lâm Uyên Thủy có thuật cấm. Kẻ không được cho phép sẽ chẳng thể bước vào. Huống chi, Uyên Quang cũng không cho ai tự tiện xông vào.
“Thầy đây thấy đêm qua Uyên Quang yên ắng lắm, chắc nó cũng tán thành đấy.”
Uyên Quang luôn đứng một bên không phản ứng gì lập tức nổ sét ầm ầm!
Tức! Run! Người!
[HẾT CHƯƠNG 50]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất