Ngày Nào Ma Tôn Sư Đệ Cũng Thả Thính Tôi
Chương 76
“Mấy đứa có vẻ không muốn nhìn thấy ta lắm nhỉ?”
***
Nếu chuyện này ở hoàn cảnh hiện đại, thì sẽ trở thành một vụ án bạo lực học đường rất nghiêm trọng! Thẩm Tam Xuyên cau mày. Anh chàng không hiểu tại sao bạn bè chung trường bên nhau sớm chiều mà lại đi đến bước đường này. Hơn nữa dù tất cả đã chết, oán khí còn ngưng tụ thành con yêu tà xấu xí nhường này!
Điều đáng buồn nhất là, anh hùng cuối cùng lại thành phản diện. Đào Nhiên giết bọn bắt nạt vì Quan Dã, cuối cùng lại trở thành một mảnh ghép trong quả cầu thây ma kia, hợp vào làm một với những oán linh bị anh ta hạ độc hại chết.
Quan Dã tính tình dịu dàng như nước, quan sát ảo cảnh do Ứng Kiếp thả ra, đã khóc đến mức không thở nổi. Chàng ta vừa dụi đôi mắt sưng đỏ vừa không kìm được tiếng nức nở: “Đào Nhiên, tôi những tưởng huynh ghét tôi… Tôi tưởng huynh đuổi tôi đi vì chê tôi yêu người cùng giới tính! Nhưng tại sao huynh không nói với tôi, mà lại tự hạ độc bản thân… Tôi không đáng để huynh làm vậy đâu!”
Bóng dáng Đào Nhiên thấp thoáng hiện lên giữa quả cầu thây ma, anh ta bất lực thả tay xuống: “Ta đã bỏ lỡ cơ hội bảo vệ đệ, nếu ta không chạy trốn một tháng, thì đệ cũng chẳng…”
Quan Dã khóc thật to: “Không phải, tại tôi yếu đuối quá thôi. Tôi không dám từ chối, cũng không dám phản kháng! Tôi tưởng mình nhẫn nhục chịu đựng thì chúng sẽ buông tha cho tôi. Nhưng tôi đã sai rồi, ỷ mạnh hiếp yếu mới là bản tính của con người. Sự nhường nhịn của tôi chỉ khiến chúng mê bắt nạt tôi hơn thôi… Tôi chỉ nghĩ chờ huynh về là mọi chuyện sẽ ổn, chưa bao giờ suy tính tới việc đấu tranh…
“Tôi đã quá vô dụng, yếu ớt bất tài! Bị lũ oán linh này quấy nhiễu, mà tôi cũng chẳng dám kể với ai. Tôi nhát gan, không thể cứu nổi bản thân… Một kẻ bỏ đi như tôi, làm sao đáng để huynh dứt bỏ tiền đồ xán lạn của mình, làm sao đáng để huynh trả giá bằng tính mạng mình để báo thù cho tôi…”
“Quan Dã, người thật sự hèn nhát phải là ta mới đúng!” Giọng Đào Nhiên bắt đầu run rẩy, “Ta đã thích đệ từ lâu, nhưng không dám nói ra, vì sợ mình sẽ trở thành kẻ lạc loài… Nửa năm trước, lẽ ra chúng ta phải tham gia hội đạp thanh với trường, nhưng đệ đột nhiên đổ bệnh sốt cao, ta chủ động ở lại chăm sóc đệ. Vì khi đó ta đã nhận ra, mình thà ở bên đệ chứ chẳng muốn đi chơi với mọi người!
“Mấy hôm đó đệ luôn hôn mê bất tỉnh, ta không ngủ không nghỉ chăm sóc đệ, đút cơm mớm thuốc cho đệ, rửa mặt mặc đồ giúp đệ. Khi đó ta đã cảm thấy, thế giới này dường như chỉ còn hai ta. Cảm giác đệ chỉ có thể dựa dẫm vào mình ta thực sự khiến lòng ta rung động… Ta thậm chí còn nhân lúc đệ hôn mê, không kìm được lòng mình mà hôn trộm đệ…”
Quan Dã nức nở khẽ khàng, vẫn chú mục vào bóng dáng Đào Nhiên: “… Huynh vừa mới nói, huynh thích tôi ư? Huynh thật sự, thích tôi ư?”
“Đúng vậy, trước cả khi đệ thích ta, ta đã thích đệ hết thuốc chữa rồi.”
“Huynh… huynh gạt tôi, hồi đó rõ ràng, rõ ràng huynh đã từ chối tôi… còn, còn…” Quan Dã khóc đến gần như kiệt lực, vô cùng kích động nhìn Đào Nhiên.
“Bởi vì ta không dám, ta sợ bị kẻ khác cười nhạo. Dù ta rất rất thích đệ, dù đệ đã tự tới thổ lộ với ta. Nhưng ta lại đẩy đệ ra, còn nói những lời vô cùng quá đáng với đệ, khiến đệ xấu hổ, để đệ biết khó mà lui…
“Ta hối hận lắm, nếu lúc đó ta dũng cảm hơn, dẫu có bị người đời đâm chọc chỉ trích, ta cũng nên che chắn cho đệ, chứ không phải để đệ một mình gánh chịu tất cả ác ý…
“Ta có lỗi với đệ. Sau khi bị ép quan hệ với đệ, ta chẳng những không an ủi đệ, mà còn sợ hãi trốn chạy! Đến khi ta nhận ra đệ quan trọng với ta nhường nào, thì đệ đã bị chúng… Ta rất hận, rất hận chúng đối xử với đệ như thế, càng hận bản thân vì đã trốn tránh không chịu trách nhiệm! Nếu không thể kéo đệ ra khỏi vực sâu, thì ta sẽ chết chung với chúng…
“Quan Dã, đệ có hận ta không?”
Quan Dã khóc đến độ nước mắt nước mũi giàn giụa, cơ thể run rẩy không ngừng.
Quan Dã còn chưa kịp trả lời, quả cầu thây ma trước mặt chàng ta bỗng vươn vô số bàn tay ma quái. Chúng rít gào xé rách cái bóng mờ của Đào Nhiên, như thể muốn xẻ anh ta thành trăm mảnh.
“Vì thứ đi3m thối này, mà ngươi nhẫn tâm giết chúng ta, ha ha ha ha ha. Nhưng Đào Nhiên ạ, chắc ngươi chẳng bao giờ ngờ được là, lúc thức tỉnh ngươi lại dung hợp với bọn ta. Ngươi đã trở thành một phần của chúng ta rồi, nên mình cùng chung một giuộc thôi! Một tháng nay chúng ta quay về đây tra tấn Quan Dã, giờ ngươi còn làm được gì nữa? Muốn cứu nó à, có cứu nổi nó không?”
Những bàn tay quái quỷ và hồn ma bóng quế kia cất tiếng cười nhạo vang dội: “Ngươi xem, kẻ trong lòng ngươi đó, dù bị người ăn hiếp, hay ma bắt nạt, đều chẳng dám nói cho ai! Nó mê đàn ông như thế, chắc hẳn muốn biến thành đàn bà lắm. Nên bọn ta đã nhét thai ma vào bụng nó! Ngươi xem, vậy coi như Quan Dã mang thai con của chúng ta còn gì. Nó có mang với bọn này, ngươi cũng vui chứ hả, ha ha ha ha ha, bởi vì ngươi là một phần của chúng ta mà, đấy cũng là con ngươi đó!”
Đám bàn tay ma ở trên cao lại ghìm chặt ảnh ảo của Đào Nhiên xuống đất. Đào Nhiên phẫn nộ muốn chống cự, nhưng không thể thoát khỏi gọng kìm của nhiều bàn tay ma như thế!
“Lũ bi3n thái tội ác tày trời này! Ta chết rồi, nhưng sẽ không trốn tránh nữa đâu. Dẫu phải nát tan hồn phách, ta cũng quyết bảo vệ Quan Dã!!!”
Anh ta gào to hết sức có thể, nhưng lại bị lũ bàn tay ma ép mạnh tới mức gần như chui vào lòng đất.
“Ha ha ha ha, chỉ với chút sức lực ít ỏi của mi ư? Mau tan biến đi, quân giết người!!”
Thấy đống ma quỷ xé toang ảnh ảo của Đào Nhiên, chẳng rõ Quan Dã lấy sức lực ở đâu ra, chàng ta lập tức nhảy vào giữa quả cầu thây ma, đánh thật mạnh vào con quái vật được tạo thành từ muôn vàn thân xác và đôi tay, liều mình muốn kéo ảnh ảo của Đào Nhiên ra từ dưới ấy. Nhưng chàng ta vừa nắm được tay Đào Nhiên, thì lại bị vô số bàn tay ma co kéo không thể nhúc nhích!
Bóng roi đen quật về phía quả cầu thây ma. Hỗn hợp thi thể bị roi quất thì tru tréo rõ to, sợ hãi nhìn cây roi chẳng biết xông ra từ đâu!
Tức Ảnh không nhân nhượng tẹo nào, nó quật thân thể của cầu thây ma thành từng mảnh. Vô số bàn tay ma quái rơi xuống đất, run rẩy, quay cuồng…
Quả cầu thây ma phát ra tiếng gào thê thảm, cuối cùng đành buông lỏng Quan Dã ra. Quan Dã vừa được thả thì ôm chặt lấy ảnh ảo của Đào Nhiên ở trên mặt đất. Nhưng ảnh ảo của Đào Nhiên là một phần của quả cầu thây ma, cũng phải gánh chịu đòn roi của Tức Ảnh. Thân thể vốn đã trong suốt của anh ta lại càng thêm yếu ớt, gần như sắp tan biến!
Thẩm Tam Xuyên đè tay Lục Lâm Trạch lại, lắc đầu nói: “Còn đánh nữa, thì Đào Nhiên cũng sẽ tiêu tán mất.”
Lục Lâm Trạch nghe vậy, bèn dừng Tức Ảnh lại. Những thứ quái dị kia như có lực hút, chỉ lát sau đã liền lại với nhau.
“Tiểu tiên quân tính phá tan chúng ta à? Vậy đánh cả Đào Nhiên đi, sao lại chùn tay? Ha ha ha ha ha! Nếu các ngươi đã chùn tay, thì chúng ta xin xả láng!”
Thẩm Tam Xuyên nhìn Ứng Kiếp trong tay mình, nói với Lục Lâm Trạch: “Để ta thử xem sao!”
Dứt lời, anh chàng cầm Ứng Kiếp xông lên một mình. Ngẫm lại ngày xưa mình còn không cầm nổi Ứng Kiếp, nhưng giờ, nhờ được sư tôn và Uyên Quang huấn luyện không ngơi nghỉ, anh chàng đã có thể kề vai chiến đấu với thanh kiếm này! Tuy có lẽ vẫn chưa phát huy được dẫu chỉ 1% sức mạnh của nó…
Quả cầu thây ma nhận ra sức mạnh to lớn từ Tiên Khí trong tay Thẩm Tam Xuyên, nó lập tức kéo Quan Dã lên, tính dùng chàng ta để chặn kiếm. Động tác của Thẩm Tam Xuyên nhanh lẹ mà hoa lệ, sau khi vung một kiếm cắt sạch những bàn tay ma đang kéo Quan Dã, anh chàng bèn đẩy chàng ta về hướng Lục Lâm Trạch! Sau đấy anh chàng trèo hẳn lên quả cầu thây ma. Cầu thây ma cảm nhận được sự uy hiếp từ Ứng Kiếp, nó điên cuồng rung lắc hòng hất Thẩm Tam Xuyên xuống!
Quan Dã vất vả lắm mới thoát khỏi đống tay ma thấy cảnh này, lại muốn xông lên cứu Đào Nhiên, nhưng bị Lục Lâm Trạch đằng sau giữ chặt: “Sư huynh sẽ nghĩ cách cứu anh ta, cậu đừng đi, kẻo làm huynh ấy phân tâm.”
Thẩm Tam Xuyên bị quả cầu thây ma lắc loạn lên, tính đâm kiếm vào nó. Nhưng cầu thây ma biết ý định của anh chàng thì lập tức đẩy Đào Nhiên ra lần nữa, ép Thẩm Tam Xuyên phải dừng tay!
“Tiên quân, đừng bận tâm đ ến tôi, cứ phá hủy tất cả đi! Chúng tôi đều là tội nhân, sao lại được quyền tồn tại tiếp.” Đào Nhiên bị đẩy ra làm khiên chắn nhìn Thẩm Tam Xuyên với vẻ vô cùng kiên quyết, “Làm đi ạ, hãy đâm thẳng vào thân thể tôi, phá hủy hoàn toàn con quái vật ghê tởm này đi! Tiêu trừ tất cả nghiệp chướng!”
“Đừng mà, đừng mà! Thẩm công tử, Thẩm tiên quân, van xin người đừng làm hại Đào Nhiên!” Quan Dã khóc lóc quỳ rạp ra đất. Lúc bị bao nhiêu bàn tay ma ức hiếp chàng ta cũng không khóc, nhưng khi thấy Đào Nhiên quyết tâm chịu chết, chàng lại sợ hãi đến độ khóc bù lu bù loa.
“Đồ ngốc, ta đã chết rồi, dù đệ có cứu ta, chúng ta cũng không thể quay về như xưa được nữa.”
“Em không cần, em không thể trơ mắt nhìn chàng biến mất. Người cũng được, ma cũng chẳng sao, em vẫn muốn ở bên chàng! Đào Nhiên, em chưa bao giờ hận chàng cả, từ đầu chí cuối chỉ thích chàng, chàng không rõ ư? Làm gì có ai lại muốn thấy người mình yêu chết trước mắt mình?”
Đào Nhiên cuối cùng cũng nhận được lời hồi đáp của Quan Dã, anh ta như trút được gánh nặng, nhưng chỉ thở dài rồi rằng: “Quan Dã, ta không xứng được nhận tình cảm của em… Hiện giờ, điều duy nhất ta có thể làm cho em, chính là cùng diệt trừ con quái vật này!”
Dứt lời, bàn tay ma của Đào Nhiên bỗng túm lấy Ứng Kiếp. Ngay sau đó, bắt đầu từ cái bóng mờ của Đào Nhiên, toàn bộ quả cầu thây ma dần dần đông cứng. Căn phòng lạnh như băng, mấy bàn tay quái dị chưa bị đông còn định trốn chạy, nhưng không thoát khỏi số phận đóng đá!
Thẩm Tam Xuyên rút Ứng Kiếp ra, vẻ mặt lạnh lẽo: “Ta sẽ không để anh phải chết chung với thứ quái quỷ này lần nữa đâu.”
Sư tôn từng bảo anh chàng rằng, Ứng Kiếp khác với những Thần Khí khác, nó còn có khả năng thanh lọc, phải tội rất khó khống chế, một khi không kiểm soát tốt, những tà ma mình muốn thanh lọc sẽ cắn ngược lại mình.
Nhưng, hiện tại mình không có thời gian để đắn đo nhiều thế!
Ứng Kiếp, ngươi nhất định phải giúp ta!
Vừa dứt lời, quả cầu thây ma đang đóng băng bắt đầu phá lớp phong ấn. Thẩm Tam Xuyên căn đúng khoảnh khắc Đào Nhiên ở trên cùng hóa giải được phong ấn, thì vung Ứng Kiếp cắt anh ta ra và thanh lọc!
Cơn đau chia cắt cũng ngang ngửa thân thể bị xé làm đôi. Hơn nữa những bàn tay ma đã sống lại bên dưới Đào Nhiên có vẻ đã biết Thẩm Tam Xuyên muốn làm gì, chúng đồng loạt kéo chân anh chàng hòng cản trở hành động của anh chàng. Thẩm Tam Xuyên bị những bàn tay ma kia ghìm xuống, hào quang của Ứng Kiếp bỗng bùng lên khắp nơi, sau đấy Đào Nhiên và quả cầu thây ma đồng thời phát ra tiếng gào đau đớn. Không biết bao lâu sau, Đào Nhiên nhuộm đầy máu me, lưng như bị xé rách thật sự được Ứng Kiếp tách khỏi quả cầu!!!
Tốt quá rồi! Hữu dụng thật, anh chàng có thể cứu được Đào Nhiên!
Nhưng vì mới sử dụng thần lực của Ứng Kiếp lần đầu, nên cơ thể Thẩm Tam Xuyên không chịu nổi. Anh chàng kiệt sức, bị những bàn tay ma đã sống lại kéo vào trong quả cầu thây ma. Anh chàng nghe thấy tiếng tiếng hô sốt sắng của sư đệ, nhưng cơ thể lại ko nghe theo ý mình mà rơi xuống!
“Ngươi hay lo chuyện bao đồng thật đấy! Nếu đã vậy, thì ngươi hãy chết thay chúng đi!!!”
Vô số bàn tay ma vồ về phía anh chàng. Ngay khoảnh khắc anh chàng cảm nhận được những bàn tay ma kia bóp chặt cổ mình, muốn giết mình để trả thù, thì một thanh kiếm tiên lập tức xuyên thủng cả quả cầu thây ma. Ngay sau đó, anh chàng nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết như bị thứ gì nuốt trọn của những bóng ma, âm thanh xì xèo vang lên không ngừng!
“Uầy, tà linh cấp cao thế này, mà thằng nhóc nhà con lại định thu phục một mình cơ đấy.”
Thẩm Tam Xuyên vất vả lắm mới quay về mặt đất. Anh chàng yếu ớt chống Ứng Kiếp, được Lục Lâm Trạch chạy tới đỡ. Sau đó, hai người tận mắt nhìn thấy quả cầu thây ma chậm rãi tan chảy như ngọn nến sắp tắt.
Tới đây, Thẩm Tam Xuyên mới thấy rõ người vừa tới cứu mình, anh chàng lập tức đờ ra.
“Hàn trưởng lão… Sao, sao người lại tới đây?”
Hàn Vãn Lâu thu kiếm, nhìn quanh quất rồi hỏi: “Lũng Cảnh đâu? Sao không thấy ai nữa vậy? Tưởng bảo đi chung cơ mà?”
Thẩm Tam Xuyên, Lục Lâm Trạch: “…”
Hàn Vãn Lâu quan sát hai người, hơi buồn bực: “Hình như hai đứa có vẻ không muốn thấy ta lắm nhỉ?”
Thôi, thế này là toang rồi!
Còn một ngày nữa cơ mà!
[HẾT CHƯƠNG 76]
***
Nếu chuyện này ở hoàn cảnh hiện đại, thì sẽ trở thành một vụ án bạo lực học đường rất nghiêm trọng! Thẩm Tam Xuyên cau mày. Anh chàng không hiểu tại sao bạn bè chung trường bên nhau sớm chiều mà lại đi đến bước đường này. Hơn nữa dù tất cả đã chết, oán khí còn ngưng tụ thành con yêu tà xấu xí nhường này!
Điều đáng buồn nhất là, anh hùng cuối cùng lại thành phản diện. Đào Nhiên giết bọn bắt nạt vì Quan Dã, cuối cùng lại trở thành một mảnh ghép trong quả cầu thây ma kia, hợp vào làm một với những oán linh bị anh ta hạ độc hại chết.
Quan Dã tính tình dịu dàng như nước, quan sát ảo cảnh do Ứng Kiếp thả ra, đã khóc đến mức không thở nổi. Chàng ta vừa dụi đôi mắt sưng đỏ vừa không kìm được tiếng nức nở: “Đào Nhiên, tôi những tưởng huynh ghét tôi… Tôi tưởng huynh đuổi tôi đi vì chê tôi yêu người cùng giới tính! Nhưng tại sao huynh không nói với tôi, mà lại tự hạ độc bản thân… Tôi không đáng để huynh làm vậy đâu!”
Bóng dáng Đào Nhiên thấp thoáng hiện lên giữa quả cầu thây ma, anh ta bất lực thả tay xuống: “Ta đã bỏ lỡ cơ hội bảo vệ đệ, nếu ta không chạy trốn một tháng, thì đệ cũng chẳng…”
Quan Dã khóc thật to: “Không phải, tại tôi yếu đuối quá thôi. Tôi không dám từ chối, cũng không dám phản kháng! Tôi tưởng mình nhẫn nhục chịu đựng thì chúng sẽ buông tha cho tôi. Nhưng tôi đã sai rồi, ỷ mạnh hiếp yếu mới là bản tính của con người. Sự nhường nhịn của tôi chỉ khiến chúng mê bắt nạt tôi hơn thôi… Tôi chỉ nghĩ chờ huynh về là mọi chuyện sẽ ổn, chưa bao giờ suy tính tới việc đấu tranh…
“Tôi đã quá vô dụng, yếu ớt bất tài! Bị lũ oán linh này quấy nhiễu, mà tôi cũng chẳng dám kể với ai. Tôi nhát gan, không thể cứu nổi bản thân… Một kẻ bỏ đi như tôi, làm sao đáng để huynh dứt bỏ tiền đồ xán lạn của mình, làm sao đáng để huynh trả giá bằng tính mạng mình để báo thù cho tôi…”
“Quan Dã, người thật sự hèn nhát phải là ta mới đúng!” Giọng Đào Nhiên bắt đầu run rẩy, “Ta đã thích đệ từ lâu, nhưng không dám nói ra, vì sợ mình sẽ trở thành kẻ lạc loài… Nửa năm trước, lẽ ra chúng ta phải tham gia hội đạp thanh với trường, nhưng đệ đột nhiên đổ bệnh sốt cao, ta chủ động ở lại chăm sóc đệ. Vì khi đó ta đã nhận ra, mình thà ở bên đệ chứ chẳng muốn đi chơi với mọi người!
“Mấy hôm đó đệ luôn hôn mê bất tỉnh, ta không ngủ không nghỉ chăm sóc đệ, đút cơm mớm thuốc cho đệ, rửa mặt mặc đồ giúp đệ. Khi đó ta đã cảm thấy, thế giới này dường như chỉ còn hai ta. Cảm giác đệ chỉ có thể dựa dẫm vào mình ta thực sự khiến lòng ta rung động… Ta thậm chí còn nhân lúc đệ hôn mê, không kìm được lòng mình mà hôn trộm đệ…”
Quan Dã nức nở khẽ khàng, vẫn chú mục vào bóng dáng Đào Nhiên: “… Huynh vừa mới nói, huynh thích tôi ư? Huynh thật sự, thích tôi ư?”
“Đúng vậy, trước cả khi đệ thích ta, ta đã thích đệ hết thuốc chữa rồi.”
“Huynh… huynh gạt tôi, hồi đó rõ ràng, rõ ràng huynh đã từ chối tôi… còn, còn…” Quan Dã khóc đến gần như kiệt lực, vô cùng kích động nhìn Đào Nhiên.
“Bởi vì ta không dám, ta sợ bị kẻ khác cười nhạo. Dù ta rất rất thích đệ, dù đệ đã tự tới thổ lộ với ta. Nhưng ta lại đẩy đệ ra, còn nói những lời vô cùng quá đáng với đệ, khiến đệ xấu hổ, để đệ biết khó mà lui…
“Ta hối hận lắm, nếu lúc đó ta dũng cảm hơn, dẫu có bị người đời đâm chọc chỉ trích, ta cũng nên che chắn cho đệ, chứ không phải để đệ một mình gánh chịu tất cả ác ý…
“Ta có lỗi với đệ. Sau khi bị ép quan hệ với đệ, ta chẳng những không an ủi đệ, mà còn sợ hãi trốn chạy! Đến khi ta nhận ra đệ quan trọng với ta nhường nào, thì đệ đã bị chúng… Ta rất hận, rất hận chúng đối xử với đệ như thế, càng hận bản thân vì đã trốn tránh không chịu trách nhiệm! Nếu không thể kéo đệ ra khỏi vực sâu, thì ta sẽ chết chung với chúng…
“Quan Dã, đệ có hận ta không?”
Quan Dã khóc đến độ nước mắt nước mũi giàn giụa, cơ thể run rẩy không ngừng.
Quan Dã còn chưa kịp trả lời, quả cầu thây ma trước mặt chàng ta bỗng vươn vô số bàn tay ma quái. Chúng rít gào xé rách cái bóng mờ của Đào Nhiên, như thể muốn xẻ anh ta thành trăm mảnh.
“Vì thứ đi3m thối này, mà ngươi nhẫn tâm giết chúng ta, ha ha ha ha ha. Nhưng Đào Nhiên ạ, chắc ngươi chẳng bao giờ ngờ được là, lúc thức tỉnh ngươi lại dung hợp với bọn ta. Ngươi đã trở thành một phần của chúng ta rồi, nên mình cùng chung một giuộc thôi! Một tháng nay chúng ta quay về đây tra tấn Quan Dã, giờ ngươi còn làm được gì nữa? Muốn cứu nó à, có cứu nổi nó không?”
Những bàn tay quái quỷ và hồn ma bóng quế kia cất tiếng cười nhạo vang dội: “Ngươi xem, kẻ trong lòng ngươi đó, dù bị người ăn hiếp, hay ma bắt nạt, đều chẳng dám nói cho ai! Nó mê đàn ông như thế, chắc hẳn muốn biến thành đàn bà lắm. Nên bọn ta đã nhét thai ma vào bụng nó! Ngươi xem, vậy coi như Quan Dã mang thai con của chúng ta còn gì. Nó có mang với bọn này, ngươi cũng vui chứ hả, ha ha ha ha ha, bởi vì ngươi là một phần của chúng ta mà, đấy cũng là con ngươi đó!”
Đám bàn tay ma ở trên cao lại ghìm chặt ảnh ảo của Đào Nhiên xuống đất. Đào Nhiên phẫn nộ muốn chống cự, nhưng không thể thoát khỏi gọng kìm của nhiều bàn tay ma như thế!
“Lũ bi3n thái tội ác tày trời này! Ta chết rồi, nhưng sẽ không trốn tránh nữa đâu. Dẫu phải nát tan hồn phách, ta cũng quyết bảo vệ Quan Dã!!!”
Anh ta gào to hết sức có thể, nhưng lại bị lũ bàn tay ma ép mạnh tới mức gần như chui vào lòng đất.
“Ha ha ha ha, chỉ với chút sức lực ít ỏi của mi ư? Mau tan biến đi, quân giết người!!”
Thấy đống ma quỷ xé toang ảnh ảo của Đào Nhiên, chẳng rõ Quan Dã lấy sức lực ở đâu ra, chàng ta lập tức nhảy vào giữa quả cầu thây ma, đánh thật mạnh vào con quái vật được tạo thành từ muôn vàn thân xác và đôi tay, liều mình muốn kéo ảnh ảo của Đào Nhiên ra từ dưới ấy. Nhưng chàng ta vừa nắm được tay Đào Nhiên, thì lại bị vô số bàn tay ma co kéo không thể nhúc nhích!
Bóng roi đen quật về phía quả cầu thây ma. Hỗn hợp thi thể bị roi quất thì tru tréo rõ to, sợ hãi nhìn cây roi chẳng biết xông ra từ đâu!
Tức Ảnh không nhân nhượng tẹo nào, nó quật thân thể của cầu thây ma thành từng mảnh. Vô số bàn tay ma quái rơi xuống đất, run rẩy, quay cuồng…
Quả cầu thây ma phát ra tiếng gào thê thảm, cuối cùng đành buông lỏng Quan Dã ra. Quan Dã vừa được thả thì ôm chặt lấy ảnh ảo của Đào Nhiên ở trên mặt đất. Nhưng ảnh ảo của Đào Nhiên là một phần của quả cầu thây ma, cũng phải gánh chịu đòn roi của Tức Ảnh. Thân thể vốn đã trong suốt của anh ta lại càng thêm yếu ớt, gần như sắp tan biến!
Thẩm Tam Xuyên đè tay Lục Lâm Trạch lại, lắc đầu nói: “Còn đánh nữa, thì Đào Nhiên cũng sẽ tiêu tán mất.”
Lục Lâm Trạch nghe vậy, bèn dừng Tức Ảnh lại. Những thứ quái dị kia như có lực hút, chỉ lát sau đã liền lại với nhau.
“Tiểu tiên quân tính phá tan chúng ta à? Vậy đánh cả Đào Nhiên đi, sao lại chùn tay? Ha ha ha ha ha! Nếu các ngươi đã chùn tay, thì chúng ta xin xả láng!”
Thẩm Tam Xuyên nhìn Ứng Kiếp trong tay mình, nói với Lục Lâm Trạch: “Để ta thử xem sao!”
Dứt lời, anh chàng cầm Ứng Kiếp xông lên một mình. Ngẫm lại ngày xưa mình còn không cầm nổi Ứng Kiếp, nhưng giờ, nhờ được sư tôn và Uyên Quang huấn luyện không ngơi nghỉ, anh chàng đã có thể kề vai chiến đấu với thanh kiếm này! Tuy có lẽ vẫn chưa phát huy được dẫu chỉ 1% sức mạnh của nó…
Quả cầu thây ma nhận ra sức mạnh to lớn từ Tiên Khí trong tay Thẩm Tam Xuyên, nó lập tức kéo Quan Dã lên, tính dùng chàng ta để chặn kiếm. Động tác của Thẩm Tam Xuyên nhanh lẹ mà hoa lệ, sau khi vung một kiếm cắt sạch những bàn tay ma đang kéo Quan Dã, anh chàng bèn đẩy chàng ta về hướng Lục Lâm Trạch! Sau đấy anh chàng trèo hẳn lên quả cầu thây ma. Cầu thây ma cảm nhận được sự uy hiếp từ Ứng Kiếp, nó điên cuồng rung lắc hòng hất Thẩm Tam Xuyên xuống!
Quan Dã vất vả lắm mới thoát khỏi đống tay ma thấy cảnh này, lại muốn xông lên cứu Đào Nhiên, nhưng bị Lục Lâm Trạch đằng sau giữ chặt: “Sư huynh sẽ nghĩ cách cứu anh ta, cậu đừng đi, kẻo làm huynh ấy phân tâm.”
Thẩm Tam Xuyên bị quả cầu thây ma lắc loạn lên, tính đâm kiếm vào nó. Nhưng cầu thây ma biết ý định của anh chàng thì lập tức đẩy Đào Nhiên ra lần nữa, ép Thẩm Tam Xuyên phải dừng tay!
“Tiên quân, đừng bận tâm đ ến tôi, cứ phá hủy tất cả đi! Chúng tôi đều là tội nhân, sao lại được quyền tồn tại tiếp.” Đào Nhiên bị đẩy ra làm khiên chắn nhìn Thẩm Tam Xuyên với vẻ vô cùng kiên quyết, “Làm đi ạ, hãy đâm thẳng vào thân thể tôi, phá hủy hoàn toàn con quái vật ghê tởm này đi! Tiêu trừ tất cả nghiệp chướng!”
“Đừng mà, đừng mà! Thẩm công tử, Thẩm tiên quân, van xin người đừng làm hại Đào Nhiên!” Quan Dã khóc lóc quỳ rạp ra đất. Lúc bị bao nhiêu bàn tay ma ức hiếp chàng ta cũng không khóc, nhưng khi thấy Đào Nhiên quyết tâm chịu chết, chàng lại sợ hãi đến độ khóc bù lu bù loa.
“Đồ ngốc, ta đã chết rồi, dù đệ có cứu ta, chúng ta cũng không thể quay về như xưa được nữa.”
“Em không cần, em không thể trơ mắt nhìn chàng biến mất. Người cũng được, ma cũng chẳng sao, em vẫn muốn ở bên chàng! Đào Nhiên, em chưa bao giờ hận chàng cả, từ đầu chí cuối chỉ thích chàng, chàng không rõ ư? Làm gì có ai lại muốn thấy người mình yêu chết trước mắt mình?”
Đào Nhiên cuối cùng cũng nhận được lời hồi đáp của Quan Dã, anh ta như trút được gánh nặng, nhưng chỉ thở dài rồi rằng: “Quan Dã, ta không xứng được nhận tình cảm của em… Hiện giờ, điều duy nhất ta có thể làm cho em, chính là cùng diệt trừ con quái vật này!”
Dứt lời, bàn tay ma của Đào Nhiên bỗng túm lấy Ứng Kiếp. Ngay sau đó, bắt đầu từ cái bóng mờ của Đào Nhiên, toàn bộ quả cầu thây ma dần dần đông cứng. Căn phòng lạnh như băng, mấy bàn tay quái dị chưa bị đông còn định trốn chạy, nhưng không thoát khỏi số phận đóng đá!
Thẩm Tam Xuyên rút Ứng Kiếp ra, vẻ mặt lạnh lẽo: “Ta sẽ không để anh phải chết chung với thứ quái quỷ này lần nữa đâu.”
Sư tôn từng bảo anh chàng rằng, Ứng Kiếp khác với những Thần Khí khác, nó còn có khả năng thanh lọc, phải tội rất khó khống chế, một khi không kiểm soát tốt, những tà ma mình muốn thanh lọc sẽ cắn ngược lại mình.
Nhưng, hiện tại mình không có thời gian để đắn đo nhiều thế!
Ứng Kiếp, ngươi nhất định phải giúp ta!
Vừa dứt lời, quả cầu thây ma đang đóng băng bắt đầu phá lớp phong ấn. Thẩm Tam Xuyên căn đúng khoảnh khắc Đào Nhiên ở trên cùng hóa giải được phong ấn, thì vung Ứng Kiếp cắt anh ta ra và thanh lọc!
Cơn đau chia cắt cũng ngang ngửa thân thể bị xé làm đôi. Hơn nữa những bàn tay ma đã sống lại bên dưới Đào Nhiên có vẻ đã biết Thẩm Tam Xuyên muốn làm gì, chúng đồng loạt kéo chân anh chàng hòng cản trở hành động của anh chàng. Thẩm Tam Xuyên bị những bàn tay ma kia ghìm xuống, hào quang của Ứng Kiếp bỗng bùng lên khắp nơi, sau đấy Đào Nhiên và quả cầu thây ma đồng thời phát ra tiếng gào đau đớn. Không biết bao lâu sau, Đào Nhiên nhuộm đầy máu me, lưng như bị xé rách thật sự được Ứng Kiếp tách khỏi quả cầu!!!
Tốt quá rồi! Hữu dụng thật, anh chàng có thể cứu được Đào Nhiên!
Nhưng vì mới sử dụng thần lực của Ứng Kiếp lần đầu, nên cơ thể Thẩm Tam Xuyên không chịu nổi. Anh chàng kiệt sức, bị những bàn tay ma đã sống lại kéo vào trong quả cầu thây ma. Anh chàng nghe thấy tiếng tiếng hô sốt sắng của sư đệ, nhưng cơ thể lại ko nghe theo ý mình mà rơi xuống!
“Ngươi hay lo chuyện bao đồng thật đấy! Nếu đã vậy, thì ngươi hãy chết thay chúng đi!!!”
Vô số bàn tay ma vồ về phía anh chàng. Ngay khoảnh khắc anh chàng cảm nhận được những bàn tay ma kia bóp chặt cổ mình, muốn giết mình để trả thù, thì một thanh kiếm tiên lập tức xuyên thủng cả quả cầu thây ma. Ngay sau đó, anh chàng nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết như bị thứ gì nuốt trọn của những bóng ma, âm thanh xì xèo vang lên không ngừng!
“Uầy, tà linh cấp cao thế này, mà thằng nhóc nhà con lại định thu phục một mình cơ đấy.”
Thẩm Tam Xuyên vất vả lắm mới quay về mặt đất. Anh chàng yếu ớt chống Ứng Kiếp, được Lục Lâm Trạch chạy tới đỡ. Sau đó, hai người tận mắt nhìn thấy quả cầu thây ma chậm rãi tan chảy như ngọn nến sắp tắt.
Tới đây, Thẩm Tam Xuyên mới thấy rõ người vừa tới cứu mình, anh chàng lập tức đờ ra.
“Hàn trưởng lão… Sao, sao người lại tới đây?”
Hàn Vãn Lâu thu kiếm, nhìn quanh quất rồi hỏi: “Lũng Cảnh đâu? Sao không thấy ai nữa vậy? Tưởng bảo đi chung cơ mà?”
Thẩm Tam Xuyên, Lục Lâm Trạch: “…”
Hàn Vãn Lâu quan sát hai người, hơi buồn bực: “Hình như hai đứa có vẻ không muốn thấy ta lắm nhỉ?”
Thôi, thế này là toang rồi!
Còn một ngày nữa cơ mà!
[HẾT CHƯƠNG 76]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất