Ngày Ngày Đêm Đêm Tìm Kiếm Ma Tôn

Chương 15: Xích Thạch Mãng

Trước Sau
Thì sao?

Thì ngươi đâu có cần cái viên nội đan này!!!!

Nếu nó vô dụng với ngươi, sao lại không cho chúng ta!?

Chỉ là lời này Viên Phàm không dám nói ra, hắn dừng một chút, sau đó nói: "Không sao cả, ngươi cứ cầm nó trước đi."

Trần Triển cũng giả vờ rộng lượng: "Vậy, vậy ngươi cứ cầm đi. Dù sao chúng ta cũng là đồng đội cả."

Ồ.

Rộng lượng ghê, muốn ta cảm ơn các ngươi không?

Tạ Kha cười cười, cất nội đan vào trong tay áo, một câu cũng không nói. Hắn nhanh chóng xoay người, vượt qua xác sói xám, tiếp tục đi về phía trước.

Rừng tùng đầy lá rụng, bụi bay lơ lửng.

Thôi Thống ôm cánh tay, sắc mặt đen sì, nhưng vẫn cắn răng theo sau Tạ Kha.

Viên Phàm và Trần Triển ôm một bụng tính toán, cũng lặng lẽ đi theo.

Bọn họ luôn duy trì một khoảng cách đối với Tạ Kha, không xa cũng chẳng gần. Đại khái là khoảng cách mà đánh không lại có thể chạy, đánh thắng được có thể chạy tới hôi của.

Của để hôi cũng nhanh chóng xuất hiện, lần này là một con rắn.

Con rắn khổng lồ cả người màu sắc hoa văn sặc sỡ, lưỡi rắn tanh hồng phun ra nuốt vào, thân thể nửa dựng lên, con mắt đỏ tươi lạnh nhạt nhìn Tạ Kha.

Tạ Kha ngửa đầu, áo xanh phần phật, tóc dài thổi qua che mi mắt.

Đây là một con tam giai Xích Thạch mãng chưa khai trí.

Xích Thạch mãng.

Đại khái gần đây còn có một con Xích Thạch Điểu nữa.

Vì Xích Thạch Mãng và Xích Thạch Điểu có mối quan hệ cộng sinh với nhau.

Có bài học về con sói xám lúc nãy, lần này đám Thôi Thống cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.

Xích Thạch Mãng đột nhiên cúi đầu, công kích đầu tiên. Nó giương miệng, nước bọt tanh hôi thi nhau chảy xuống, cỏ cây lập tức héo khô.

Tạ Kha đang đợi Xích Thạch Điểu xuất hiện, hiện tại không muốn cùng nó cứng đối cứng.

Hắn né tránh công kích của Xích Thạch Mãng, nhưng vẫn không hề ra tay.

Từ bên ngoài nhìn qua, hắn như đang rơi vào cục diện bị động, bị áp chế gắt gao.

Đám người Thôi Thống quyết định giúp Tạ Kha một phen.

Thôi Thống rút kiếm từ bên hông, lặng lẽ công kích từ phía sau con rắn. Mà Trần Triển và Viên Phàm đi theo sau lưng Tạ Kha, cũng giơ vũ khí lên.

Tạ Kha trong lòng có chút bực bội.

Hắn né tránh công kích của cự xà, quay người, tay phải nắm lấy roi của Viên Phàm, ném mạnh hắn về phía sau.

"Cút!"

Viên Phàm cả kinh: "Ngươi–"

Hắn còn chưa nói xong, đã nghe thấy Trần Triển kêu một tiếng tê tâm liệt phế.

Vừa quay người nhìn qua, sắc mặt hắn lập tức trắng bệch.

Không biết từ nơi nào xuất hiện một con Xích Thạch điểu khổng lồ, chiếc mỏ dài bén nhọn cắn chặt bả vai Trần Triển, hàm răng sắc nhọn cắm sâu vào da thịt, chạm đến xương cốt. Xích Thạch Điểu giương cánh ngậm Trần Triển bay lên cao, định cho hắn ngã chết luôn.

"Tạ Kha cứu ta! Cứu ta!"

Trần Triển tuyệt vọng kêu gào.

Mà bên này, Xích Thạch mãng tấn công lần thứ ba. Kiếm của Thôi Thống không gây bất cứ thương tổn đáng kể nào cho nó, đuôi nó đảo qua, thân rắn cuộn tròn, đem Tạ Kha Thôi Thống giam cầm trong một vòng tròn.

Hiện tại người an toàn duy nhất chỉ có Viên Phàm bị Tạ Kha ném ra lúc nãy.

Biến cố tới quá đột ngột, tất cả mọi người chưa kịp phục hồi lại tinh thần, sao tự nhiên lại có một con chim xuất hiện???

Tạ Kha quyết định, sau vụ này phải quăng ba tên ngu xuẩn này đi. Hắn bị hố hai lần là quá đủ rồi, quá tam ba bận, còn giữ lại thì có ngày hắn phơi thây ngoài bụi cỏ mất.

Thôi thống ngây người.

Tạ Kha trực tiếp cướp lấy thanh kiếm trong tay hắn.

Thôi Thống trừng lớn mắt: "Tạ Kha!?"

Muốn dùng thân rắn quấn chết hắn?

Được nha, hắn còn đang sợ nó không lộ ra bảy tấc rắn kia kìa.

Tạ Kha cầm kiếm bước nhanh về phía trước, ngay khi thân rắn cuộn thành vòng ngày càng nhỏ, hắn dùng kiếm đâm vào thân rắn, cả người nhảy lên không trung.



Xích Thạch Mãng không chút hoang mang, đao kiếm cũng chẳng gây thương tổn lớn đến nó. Nó giương miệng, chờ Tạ Kha đưa tới cửa.

Không ngờ, Tạ Kha không hề nghĩ đến việc phải đối phó với nó, hắn nhảy ra khỏi vòng vây, chạy về phía trước.

Thôi Thống cả người bị rắn cuốn chặt, lại bị Tạ Kha cướp vũ khí, cả người tức giận đến phát run.

"------Tạ Kha!!!"

Thôi Thống nghĩ bản thân mình hao hết tâm tư để giúp hắn, ai ngờ tên chó chết này vừa thoát ra liền bỏ của chạy lấy người.

Tạ Kha chạy như bay, cũng chẳng quan tâm Viên Phàm đang đứng đơ ra đó.

Thanh kiếm đã từng chém vào thân rắn ở trong tay hắn lần nữa cắm vào thân cây, hắn đứng trên ngọn cây, tính toán vị trí của Xích Thạch điểu.

Chính là bây giờ.

Năng lực hiện tại của Tạ Kha không đủ để lăng không phi hành, hắn chỉ có thể mượn ngoại lực, mượn tán cây, mượn gió.

Xích Thạch điểu cũng đã phát hiện ra Tạ Kha, nó lập tức buông lỏng bả vai Trần Triển.

Nhưng độ cao hiện tại cũng đủ để Trần Triển tan xương nát thịt.

Mắt Xích Thạch Điểu đỏ ngầu, kêu lên một tiếng.Đôi cánh khổng lồ vây quanh Tạ Kha không cho hắn trốn, chiếc mỏ dài xông thẳng xuống đỉnh đầu Tạ Kha.

Tạ Kha giơ kiếm, chém về phía cổ Xích Thạch Điểu.

Xích Thạch điểu nghiêng người né tránh, kiếm bị Tạ Kha ném bay ra ngoài, thân kiếm bùng cháy sượt qua lông Xích Thạch Điểu, lập tức bén lửa.

Nhưng Xích Thạch Điểu không quan tâm.

Nó thay đổi ý định, dang rộng đôi cánh muốn tạm thời bay đi, nhưng Tạ Kha nào để cho nó toại nguyện. Hắn nắm lấy một túm lông chim trước ngực Xích Thạch Điểu, nhảy lên, vòng tay bóp chặt cổ Xích Thạch Điểu.

Xích Thạch Điểu trợn mắt.

Chiếc mỏ thật dài chỉ cần hơi cúi xuống cũng đủ để chọc thủng đầu Tạ Kha, nên nó cũng chẳng quan tâm tay Tạ Kha đang làm gì

Tạ Kha chỉ chờ lúc nó cúi đầu xuống, lửa tụ ở lòng bàn tay thật lâu chưa phóng ra nhưng y cũng không định bóp chết cổ nó.

Nhưng lửa vẫn tiếp tục cháy.

Ngay lúc Xích Thạch Điểu cúi đầu, Tạ Kha tung người lên không trung né tránh mỏ chim, rồi tiện đà nương theo lông chim, chạm đến đôi mắt của Xích Thạch Điểu.

Đầu ngón tay ngưng tụ lửa lớn, hai tay hắn uốn lượn, trực tiếp móc ra đôi mắt của Xích Thạch điểu.

Xích Thạch điểu giận giữ kêu to. Tiếng kêu lan ra khắp rừng rậm, hấp dẫn một đám người không xa.

Xích Thạch điểu mù.

Nó hiện tại chỉ muốn giết chết tên nhân loại chó chết này

Tạ Kha ở trên lưng Xích Thạch điểu, dẫn nó tấn công mình và lao thẳng về phía Xích Thạch mãng.

Thôi Thống đang bị mãng xà kẹp chặt, đôi mắt mở to phản chiếu bộ dạng của Tạ Kha.

Dưới thân chim đỏ rực dữ tợn, vạt áo thiếu niên tung bay, tóc đen phần phật, từ trên trời giáng xuống, trong mắt chỉ có một mảng lạnh nhạt.

Khí thế này.

Loại khí thế này... Hắn chỉ thấy ở trên người Thẩm Vân Cố.

Cuối cùng thì.

Chiếc mỏ nhọn dài của Xích Thạch điểu trực tiếp cắn vào thân Xích Thạch mãng.

Da của Xích Thạch mãng vô cùng rắn chắc, răng của Xích Thạch điểu cũng nhọn vô cùng, bởi vì dùng sức quá mức, nhất thời không nhả được ra.

Xích Thạch mãng gầm lên giận dữ, há miệng cắn vào cổ Xích Thạch điểu, muốn quăng nó ra.

Răng của mãng xà có kịch độc, cơ bản cắn một cái là chết.

Trần Triển rốt cục cũng không ngã chết, lúc ấy kiếm của Tạ Kha rơi xuống, xuyên qua cổ áo hắn, cố định hắn trên thân cây.

Trần Triển kinh hồn táng đảm giờ đã coi Tạ Kha như ân nhân tổ tiên mà thờ phụng.

"Kiếm."

Tạ Kha nhàn nhạt mở miệng, duỗi tay về phía hắn.

Bả vai Trần Triển bị cắn ra hai lỗ máu lớn, sắc mặt hắn trắng bệch, cố hết sức đưa thanh kiếm cho Tạ Kha.

Trong bóng tối, sườn mặt Tạ Kha trắng đến trong suốt, hắn chậm rì rì cầm ống tay áo lau khô kiếm, sau đó bước lên, giơ kiếm, dùng sức lực toàn thân đâm vào điểm yếu của Xích Thạch mãng đang hoàn toàn không phòng bị.

Máu tươi bắn lên mặt hắn, Tạ Kha dùng sức, thanh kiếm trực tiếp cắt đôi con rắn.

Sau một lúc, xác của con Xích Thạch mãng ngã xuống, nằm cạnh thi thể Xích Thạch điểu.

Đầu óc Viên Phàm kêu ong ong một lúc lâu.



Thậm chí vừa nãy hắn còn chẳng thấy rõ Tạ Kha đang làm gì. Mà nháy mắt một cái, hai quái thú đều đã chết?

Trần Triển che bả vai bước tới, Viên Phàm cũng vội vàng lê xác qua.

Tạ Kha mổ bụng con rắn, nhẹ nhàng lấy viên nội đan hoàng kim ra, cất vào tay áo. Sau đó hắn bước lên, cầm kiếm, muốn mổ bụng Xích Thạch điểu.

Lần này, đám người Trần Triển đã phát hiện ra điều không thích hợp.

Bọn họ trừng lớn mắt: "Tạ Kha, ngươi muốn độc chiếm?"

Tạ Kha dùng tay lau máu bắn trên mặt mình nói: "Thì sao?"

Sao trên đời này có nhiều tên vừa ngu vừa bảo thủ thế nhỉ.

Trần Triển tức giận đến đỏ mắt: "Bọn ta cực khổ đánh, thiếu chút nữa mất mạng, ngươi lại còn muốn độc chiếm? Nếu bọn ta không kéo chân chúng, ngươi nghĩ rằng ngươi có thể sống sót sao?"

Tạ Kha:.....

Tạ Kha cười: "Nếu không có các ngươi, ta sẽ giết bọn chúng nhanh hơn."

Thôi Thống: "Ta phi!"

Viên Phàm nói: "Tạ Kha ngươi táng tận lương tâm vậy sao! Ngươi đã là đệ tử nội môn còn muốn đoạt nội đan của chúng ta!"

Tạ Kha nghĩ thầm biết vậy cho bọn họ chết trong bụng rắn luôn cho rồi.

Hắn cũng chẳng thèm quay đầu, đi về phía trước: "Đừng đi theo ta nữa."

"Ngươi—-----!!"

Sao trên đời lại có tên chó chết ích kỷ như hắn chứ! Rõ ràng không cần còn muốn cướp của bọn họ!!

Tại sao họ phải đưa hắn tất cả những gì mà họ gần như đã đánh đổi cả mạng sống của mình!!

Tạ Kha quá lười để nói với bọn họ.

Có người chỉ biết mình hy sinh nhiều hay ít, sẽ chẳng quan tâm sự hi sinh đó có giá trị hay không.

Nhưng hắn chưa đi được mấy bước, đã nghe thấy tiếng kêu vui mừng của một đám người.

"Các ngươi mau nhìn xem! Hai con yêu thú đánh nhau, đều đã chết! Hahaha, lần này chúng ta lời to rồi!!"

Người tới không phải người của Xích Dương cung, là người của môn phái khác đến rèn luyện.

Xem y phục của bọn họ, hẳn là một tông môn trung đẳng.

"Ai?" Thiếu niên vốn đang rất vui mừng bỗng dưng chần chờ một chút, thất vọng nói: "Đến muộn rồi, đã có người nhanh chân cướp mất, oa, vận khí người kia cũng thật tốt."

Đám người Thôi Thống vừa xoay người đã nhìn thấy mười mấy tu sĩ, tất cả đều mặc bạch y.

Hắn bây giờ cũng đã bị Tạ Kha làm tức giận đến mức hồ đồ rồi.

"Chính là hắn! Là hắn đã cướp lấy nội đan!!"

Tạ Kha đột nhiên bị người phía sau chỉ vào.

Mười người hai mặt nhìn nhau, cũng không biết làm gì bây giờ. Đây là may mắn của người ta, cướp thì cũng vô lý quá, không cướp thì lại thấy không cam lòng.

Trần Triển nghiến răng nghiến lợi, trong mắt ánh lên tia thâm độc: "Xin các vị đạo hữu giúp đỡ! Người kia vốn là đồng đội của chúng ta. Ba người chúng ta hợp lực giết chết hai con yêu thú này, suýt nữa mất mạng, hắn lại nhân lúc cuối cùng ra tay, đả thương ba người chúng ta, một mình độc chiếm nội đan!!"

Ngươi đã vô tình, đừng trách chúng ta vô nghĩa!!

Muốn độc chiếm cũng không có cửa đâu,dù gì chúng ta cũng phải kéo ngươi xuống!

Trần Triển liều mạng bất chấp lí lẽ, bởi hẵn đã sớm quan sát, nơi rừng sâu như vậy, sẽ không có trận pháp giám sát.

Bọn họ có trả thù thế nào, Tạ Kha cũng không có chứng cớ cáo trạng.

Chưởng môn sẽ không tin lời hắn, không nói đến chưởng môn, có khả năng ngay cả cha hắn cũng sẽ không tin.

Tạ Kha lạnh nhạt nghe, quả nhiên, vừa nãy nên để bọn họ chết trong bụng rắn cmnl cho rồi, sống làm đếch gì.

Hắn đưa mắt liếc qua mười người mới tới kia một cái.

Mười tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ mà cũng đòi bắt được hắn?

Thật là, không biết tự lượng sức mình.

Sâu trong rừng rậm không có trận pháp giám sát, dù sao nơi đó cũng là địa bàn của yêu thú cấp ba cấp bốn, trận pháp sẽ sinh ra năng lượng, khiến cho các yêu thú trở nên táo bạo.

Nhưng này cũng không có nghĩa là, nhất cử nhất động của bọn họ người bên ngoài không nhìn thấy.

Xích Dương trưởng lão thả một tia thần thức ở phía rừng rậm sâu trong Vân Trạch bí cảnh, sợ có đệ tử đi lạc vào.

Mà Vân Trạch bí cảnh lớn như vậy, hắn phải quản rất nhiều nơi, không rảnh đi quản cái sự tình ít xuất hiện này, dứt khoát ném cục tạ này cho đệ tử hắn đắc ý nhất.

Thẩm Vân Cố.

Tác giả có lời muốn nói: Đại khái sẽ có một chương tương đối "Đặc biệt" anh hùng cứu mỹ nhân......

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau