Ngày Ngày Đêm Đêm Tìm Kiếm Ma Tôn
Chương 26: Rời đi
Sự việc khu rừng tơ bạc được phơi bày, mọi người ồ lên, năm ấy vốn là chuyện tình chấn động Võ Lăng Nguyên, mười mấy năm sau, ân oán vẫn chưa dứt.
Dao Quang trưởng lão Tố Nữ tông dùng tay áo lau nước mắt, sâu kín thở dài: "Nàng ấy như vậy cũng coi như yên ổn."
Có lẽ là do từng thấy nàng lúc tuổi trẻ xinh đẹp nhất, cho nên không đành lòng nhìn nàng nửa đời sau sa sút, hèn mọn như vậy.
Hiện giờ lấy cái chết làm kết thúc, có lẽ với nàng, cũng là giải thoát.
Quỳnh Yến an tĩnh đứng bên cạnh Dao Quang trưởng lão, trong tâm trí vẫn đọng lại hình bóng nữ nhân hồng y đêm đó cười trong nước mắt.
Dao Quang trưởng lão nhẹ giọng nói: "Nếu nàng muốn trở về, Tố Nữ tông có lẽ cũng sẽ không ai chấp nhận nàng."
"Nhưng tính tình nàng ấy rất cực đoan."
Quỳnh Yến có chút mờ mịt: " Nàng ấy rốt cục nghĩ gì?"
Dao Quang trưởng lão: "Ai mà biết được."
Chuyện này cũng dính dáng tới Thiền Ẩn cốc.
Mười mấy năm trước, hồ tộc xâm lấn Thiền Ẩn cốc, mọi người hỏi tại sao, nhưng trả lời bọn họ chỉ là những nụ cười gượng ép của các trưởng lão trong cốc. Bọn họ đều biết đáp án, nhưng không thể nói ra.
Một tiểu hòa thượng vừa nhập cốc không lâu kéo tay áo Giới Tuệ, hỏi: "Giới Tuệ ca ca, chuyện năm đó rốt cuộc là thế nào?"
Trưởng lão bên cạnh không nói gì.
Giới Tuệ cúi người, ôn nhu xoa đầu hắn, ngón trỏ đặt trên môi, âm thầm từ chối y, âm thầm cự tuyệt y.
Suỵt, đừng hỏi nữa.
Đừng hỏi nữa.
Dì Vương đã chết.
Người dân trong thôn ngập tràn bi thương.
Tại sao lại chết, tiên nhân không chịu nói, bọn họ cũng chẳng rõ nguyên do.
Sau khi mọi người nguôi ngoai, bàn bạc mỗi tháng sẽ chu cấp chút ít cho bà lão nhà họ Vương.
Vốn tưởng Vương Khanh Văn trở về, bà lão tuổi già có thể hưởng phúc. Ai ngờ, tin tức này không những là giả, con dâu nhà họ cũng bỏ mạng theo.
Bước trên con đường nhỏ ngoằn ngoèo, sương sớm làm ướt váy áo, thiếu phụ nghĩ đến mọi chuyện, không kìm được một tiếng thở dài.
Hàng ngày cô rất hay vui vẻ nán lại đây.
Vui vẻ líu ríu nói chuyện với dì Vương không ngừng.
Có lẽ vì chồng cô là người câm, cô rất cô đơn, mà dì Vương lại là người biết lắng nghe, người nói gì nàng cũng không xen vào chỉ trỏ, cũng không bày tỏ gì, thật tốt.
"Bà Vương có ở nhà không?"
Cô cầm giỏ cơm trong tay, sốt sắng gõ trên cánh cửa tồi tàn, sau đó ngồi đợi một lúc. Ánh mắt cô nhìn về bốn phía, có chút kinh ngạc phát hiện, mấy cây dâu dì Vương trồng đều đã héo úa sau một đêm, cô muốn lại gần nhìn xem thì cửa đột nhiên mở ra.
Không phải có người mở ra, mà là gió thổi cánh cửa động đậy.
Thiếu phụ sửng sốt, từng bước đi tới phía trước: "Bà Vương có ở nhà không?"
"Bà Vương?"
Cô đi vào, không tự chủ được mà nín thở, liền thấy tơ vải đầy đất, một bà lão đang thoi thóp nằm trên giường.
Bà lão dường như sắp chết, nghe tiếng, đầu óc choáng váng, hơi thở mỏng manh: "Tố Y về rồi à?"
Tố Y là ai?
Thiếu phụ sửng sốt, nhưng bà lão dường như thần chí không rõ, cô nuốt lại lời định nói, ngồi xuống bên cạnh bà lão.
Bà lão liều mạng muốn mở mắt, nhưng ánh sáng ảm đạm, bà chỉ nhìn thấy một thân ảnh mờ mịt.
Là bóng dáng của nữ tử.
Bà lão nói: "Dạo này mẹ ngủ không ngon, trí nhớ cũng suy giảm, hôm qua mẹ nằm mơ, gặp được Khanh Văn."
Bà lão khụ một tiếng, lại nói: "Khanh Văn nói với mẹ rất nhiều, sau khi mẹ tỉnh dậy cũng không nhớ được gì nhiều."
Bà than thở: "Con vốn là tiên thân cao cao tại thượng, lại nguyện ý gả vào làm dâu nhà chúng ta. Mẹ nói với Khanh Văn, cả đời này nó cũng chẳng gặp được một cô nương ngốc thứ hai đối tốt với nó như vậy, Khanh Văn trong mơ ngượng ngùng cười."
"Nó muốn đối xử với con thật tốt, định chờ con một trăm năm dưới địa phủ, chờ đến khi con tới, đi đầu thai."
"Nó nói, con không muốn chờ nó, nhưng không sao cả, nó nguyện ý chờ con. Lời này thật ra mẹ cũng không hiểu lắm, sao con lại không muốn chờ nó."
"Mẹ già rồi, cũng không sống được bao lâu. Tố Y, ta cũng sắp chết, sắp chết rồi, giảm bớt cho con rất nhiều gánh nặng."
Thiếu phụ đặt giỏ cơm sang bên cạnh, cố gắng nhịn không phát ra tiếng.
Bà lão liên miên nói rất nhiều, nói được một nửa, đột nhiên ngừng, nhẹ giọng nói: "Tố Y, con rót cho mẹ chén nước đi."
".........Dạ."
Nữ nhân cả người run rẩy, quay đầu, cũng chẳng đứng dậy bước đi. Nàng ngừng ba giây, rồi quay đầu trở lại....
Quả nhiên, bà lão đã nhắm mắt, không còn hơi thở.
Nó nói, con không muốn chờ nó, nhưng không sao cả, nó nguyện ý chờ con.
Lúc ấy, hắn nói với nàng ba chữ, thật ra là "Hãy đợi ta."
Nhưng lúc hắn quay lại, căn phòng không một bóng người, chỉ còn con rắn đang le lưỡi tiến đến.
...........
Tạ Kha đi với Quỳnh Sơ không lâu đã tách ra.
Quỳnh Sơ muốn tới Bất Chu sơn, còn Tạ kha muốn du ngoạn ở phàm giới một chút, du lịch bốn phương tìm mồi lửa.
Sau khi Tạ Kha rời khỏi Thiền Ẩn cốc, một đường đi theo hướng bắc, theo thứ tự là nhân giới, hoang mạc, Bất Chu Sơn.
Hắn ở một khách điếm, viết thư gửi về Xích Dương cung, đưa cho Trọng Dương đạo nhân.
Hắn nói bản thân muốn ra ngoài du lịch một chút, mong cha đừng lo lắng.
Hắn sẽ tìm cơ hội nói rõ tất cả, nhưng không phải bây giờ.
Nếu có thể tìm thấy thi thể chính mình thì tốt rồi, nhưng biển Vô Độ sâu như vậy, sao hắn có thể tìm được.
Trong Xích Dương cung, Trọng Dương đạo nhân nhìn phong thư, tự hào nói với người bên cạnh: "Con của ta thừa hưởng khí phách ta năm đó, một lời không hợp đã quyết định ra ngoài du ngoạn, lần này hắn đi, lúc trở về chắc chắn sẽ thay đổi, các ngươi cứ chờ đi."
Nhưng mà thật ra, lúc y quay lại luyện khí phong, liền tức giận lôi đình, hận không thể bay tới trước mặt Tạ Kha đấm cho hắn bay xa vài mét.
Ra ngoài du ngoạn?
Y không hề biết đứa con phá của của mình lại có vài cái công phu mèo cào cơ đấy???
Có khác gì ra ngoài chịu chết không???
Nhưng sự việc đã đến bước này, hắn cũng không còn biện pháp nào.
Từ lần đầu tiên Tạ Kha mắc lỗi, y nhớ lại, có phải mình đã nuông chiều nó quá hay không? Làm cho đứa con ngoan của y biến thành một người lạnh lùng như vậy. Bây giờ, bất kể y có muốn hay không, Tạ Kha cũng đã rời khỏi Xích Dương cung du ngoạn, không còn ở đây nữa.
Dao Quang trưởng lão Tố Nữ tông dùng tay áo lau nước mắt, sâu kín thở dài: "Nàng ấy như vậy cũng coi như yên ổn."
Có lẽ là do từng thấy nàng lúc tuổi trẻ xinh đẹp nhất, cho nên không đành lòng nhìn nàng nửa đời sau sa sút, hèn mọn như vậy.
Hiện giờ lấy cái chết làm kết thúc, có lẽ với nàng, cũng là giải thoát.
Quỳnh Yến an tĩnh đứng bên cạnh Dao Quang trưởng lão, trong tâm trí vẫn đọng lại hình bóng nữ nhân hồng y đêm đó cười trong nước mắt.
Dao Quang trưởng lão nhẹ giọng nói: "Nếu nàng muốn trở về, Tố Nữ tông có lẽ cũng sẽ không ai chấp nhận nàng."
"Nhưng tính tình nàng ấy rất cực đoan."
Quỳnh Yến có chút mờ mịt: " Nàng ấy rốt cục nghĩ gì?"
Dao Quang trưởng lão: "Ai mà biết được."
Chuyện này cũng dính dáng tới Thiền Ẩn cốc.
Mười mấy năm trước, hồ tộc xâm lấn Thiền Ẩn cốc, mọi người hỏi tại sao, nhưng trả lời bọn họ chỉ là những nụ cười gượng ép của các trưởng lão trong cốc. Bọn họ đều biết đáp án, nhưng không thể nói ra.
Một tiểu hòa thượng vừa nhập cốc không lâu kéo tay áo Giới Tuệ, hỏi: "Giới Tuệ ca ca, chuyện năm đó rốt cuộc là thế nào?"
Trưởng lão bên cạnh không nói gì.
Giới Tuệ cúi người, ôn nhu xoa đầu hắn, ngón trỏ đặt trên môi, âm thầm từ chối y, âm thầm cự tuyệt y.
Suỵt, đừng hỏi nữa.
Đừng hỏi nữa.
Dì Vương đã chết.
Người dân trong thôn ngập tràn bi thương.
Tại sao lại chết, tiên nhân không chịu nói, bọn họ cũng chẳng rõ nguyên do.
Sau khi mọi người nguôi ngoai, bàn bạc mỗi tháng sẽ chu cấp chút ít cho bà lão nhà họ Vương.
Vốn tưởng Vương Khanh Văn trở về, bà lão tuổi già có thể hưởng phúc. Ai ngờ, tin tức này không những là giả, con dâu nhà họ cũng bỏ mạng theo.
Bước trên con đường nhỏ ngoằn ngoèo, sương sớm làm ướt váy áo, thiếu phụ nghĩ đến mọi chuyện, không kìm được một tiếng thở dài.
Hàng ngày cô rất hay vui vẻ nán lại đây.
Vui vẻ líu ríu nói chuyện với dì Vương không ngừng.
Có lẽ vì chồng cô là người câm, cô rất cô đơn, mà dì Vương lại là người biết lắng nghe, người nói gì nàng cũng không xen vào chỉ trỏ, cũng không bày tỏ gì, thật tốt.
"Bà Vương có ở nhà không?"
Cô cầm giỏ cơm trong tay, sốt sắng gõ trên cánh cửa tồi tàn, sau đó ngồi đợi một lúc. Ánh mắt cô nhìn về bốn phía, có chút kinh ngạc phát hiện, mấy cây dâu dì Vương trồng đều đã héo úa sau một đêm, cô muốn lại gần nhìn xem thì cửa đột nhiên mở ra.
Không phải có người mở ra, mà là gió thổi cánh cửa động đậy.
Thiếu phụ sửng sốt, từng bước đi tới phía trước: "Bà Vương có ở nhà không?"
"Bà Vương?"
Cô đi vào, không tự chủ được mà nín thở, liền thấy tơ vải đầy đất, một bà lão đang thoi thóp nằm trên giường.
Bà lão dường như sắp chết, nghe tiếng, đầu óc choáng váng, hơi thở mỏng manh: "Tố Y về rồi à?"
Tố Y là ai?
Thiếu phụ sửng sốt, nhưng bà lão dường như thần chí không rõ, cô nuốt lại lời định nói, ngồi xuống bên cạnh bà lão.
Bà lão liều mạng muốn mở mắt, nhưng ánh sáng ảm đạm, bà chỉ nhìn thấy một thân ảnh mờ mịt.
Là bóng dáng của nữ tử.
Bà lão nói: "Dạo này mẹ ngủ không ngon, trí nhớ cũng suy giảm, hôm qua mẹ nằm mơ, gặp được Khanh Văn."
Bà lão khụ một tiếng, lại nói: "Khanh Văn nói với mẹ rất nhiều, sau khi mẹ tỉnh dậy cũng không nhớ được gì nhiều."
Bà than thở: "Con vốn là tiên thân cao cao tại thượng, lại nguyện ý gả vào làm dâu nhà chúng ta. Mẹ nói với Khanh Văn, cả đời này nó cũng chẳng gặp được một cô nương ngốc thứ hai đối tốt với nó như vậy, Khanh Văn trong mơ ngượng ngùng cười."
"Nó muốn đối xử với con thật tốt, định chờ con một trăm năm dưới địa phủ, chờ đến khi con tới, đi đầu thai."
"Nó nói, con không muốn chờ nó, nhưng không sao cả, nó nguyện ý chờ con. Lời này thật ra mẹ cũng không hiểu lắm, sao con lại không muốn chờ nó."
"Mẹ già rồi, cũng không sống được bao lâu. Tố Y, ta cũng sắp chết, sắp chết rồi, giảm bớt cho con rất nhiều gánh nặng."
Thiếu phụ đặt giỏ cơm sang bên cạnh, cố gắng nhịn không phát ra tiếng.
Bà lão liên miên nói rất nhiều, nói được một nửa, đột nhiên ngừng, nhẹ giọng nói: "Tố Y, con rót cho mẹ chén nước đi."
".........Dạ."
Nữ nhân cả người run rẩy, quay đầu, cũng chẳng đứng dậy bước đi. Nàng ngừng ba giây, rồi quay đầu trở lại....
Quả nhiên, bà lão đã nhắm mắt, không còn hơi thở.
Nó nói, con không muốn chờ nó, nhưng không sao cả, nó nguyện ý chờ con.
Lúc ấy, hắn nói với nàng ba chữ, thật ra là "Hãy đợi ta."
Nhưng lúc hắn quay lại, căn phòng không một bóng người, chỉ còn con rắn đang le lưỡi tiến đến.
...........
Tạ Kha đi với Quỳnh Sơ không lâu đã tách ra.
Quỳnh Sơ muốn tới Bất Chu sơn, còn Tạ kha muốn du ngoạn ở phàm giới một chút, du lịch bốn phương tìm mồi lửa.
Sau khi Tạ Kha rời khỏi Thiền Ẩn cốc, một đường đi theo hướng bắc, theo thứ tự là nhân giới, hoang mạc, Bất Chu Sơn.
Hắn ở một khách điếm, viết thư gửi về Xích Dương cung, đưa cho Trọng Dương đạo nhân.
Hắn nói bản thân muốn ra ngoài du lịch một chút, mong cha đừng lo lắng.
Hắn sẽ tìm cơ hội nói rõ tất cả, nhưng không phải bây giờ.
Nếu có thể tìm thấy thi thể chính mình thì tốt rồi, nhưng biển Vô Độ sâu như vậy, sao hắn có thể tìm được.
Trong Xích Dương cung, Trọng Dương đạo nhân nhìn phong thư, tự hào nói với người bên cạnh: "Con của ta thừa hưởng khí phách ta năm đó, một lời không hợp đã quyết định ra ngoài du ngoạn, lần này hắn đi, lúc trở về chắc chắn sẽ thay đổi, các ngươi cứ chờ đi."
Nhưng mà thật ra, lúc y quay lại luyện khí phong, liền tức giận lôi đình, hận không thể bay tới trước mặt Tạ Kha đấm cho hắn bay xa vài mét.
Ra ngoài du ngoạn?
Y không hề biết đứa con phá của của mình lại có vài cái công phu mèo cào cơ đấy???
Có khác gì ra ngoài chịu chết không???
Nhưng sự việc đã đến bước này, hắn cũng không còn biện pháp nào.
Từ lần đầu tiên Tạ Kha mắc lỗi, y nhớ lại, có phải mình đã nuông chiều nó quá hay không? Làm cho đứa con ngoan của y biến thành một người lạnh lùng như vậy. Bây giờ, bất kể y có muốn hay không, Tạ Kha cũng đã rời khỏi Xích Dương cung du ngoạn, không còn ở đây nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất