Ngày Thống Nhất

Chương 10

Trước Sau
Editor: VIÊN NGỌC THÁNG 10 (oct_opal)

Felix đứng trong sân vận động to lớn của trung tâm leo núi ở thị trấn, cảnh tượng trước mắt khiến y nhất thời choáng váng: những bức tường leo núi vô tận và đủ loại cột leo, những bức tường và đinh tán dày đặc kéo dài từ mặt đất lên đến hai, ba chục mét đỉnh; đám đông trong sân vận động đầy tiếng huyên náo, đâu đâu cũng có những sợi dây thừng và những chiếc mũ bảo hộ đầy màu sắc treo lơ lửng trên những vách núi. So với khối tài sản hoành tráng và không thể tin được này, phòng tập nhà Fritz chỉ gần giống như một khu vui chơi trong trường mẫu giáo, không có gì ngạc nhiên khi mấy năm nay họ hoạt động kém như thế, y nghĩ.

"Không ngờ ở đây lại có một trung tâm leo núi lớn như vậy." Y thì thầm với cô gái trước quầy.

"Nhờ hào quang của 'Romans', chúng tôi mới có rất nhiều du khách. Đến mùa đông, nơi này còn náo nhiệt hơn nữa." Cô gái nháy mắt với y. Cô ấy có một đôi mắt rất đẹp, ánh lên màu xanh tím quyến rũ dưới lớp mascara đậm và bóng mắt màu xanh ngọc trai. "Nghe nói năm sau sẽ có sân trượt băng trong nhà ở gần đây." Cô đưa cho y một cốc trà đá. "Ba đồng rưỡi."

"Cảm ơn." Felix cẩn thận đếm số tiền xu và đặt chúng vào chiếc đĩa vuông.

"Lớp học của Erik kết thúc lúc tám giờ rưỡi. Anh có muốn đến chơi một lúc không? Tôi có thể là người bảo hộ cho anh."

"Không, cảm ơn." Felix nói. "Tôi sẽ đợi anh ấy ở đây."

Y ngồi trên ghế dài, uống cốc trà đá. Có một cô gái cũng bước đến và ngồi xuống bên cạnh anh. Đây là một cô gái có ngoại hình vô cùng nổi bật, ngoài hai mươi tuổi, khuôn mặt duyên dáng, đáng yêu, vóc dáng nuột nà, đặc biệt thu hút với áo len dệt kim màu hồng nhạt và quần short denim màu xám.

"Anh có phải là bạn của Erik không?" Cô hỏi.

"Không phải, chúng tôi vừa mới quen mà thôi."

Cô đặt một cái chân dài trắng như tuyết lên trên cái chân còn lại. "Anh từ đâu đến?"

"Strasbourg."

"Tôi thích giọng Pháp của anh. Tôi chưa bao giờ có sức chống cự trước người Pháp." Cô nở một nụ cười quyến rũ về phía y. "Đến đây để trải qua cuối tuần?"

"Đúng vậy."

"Thật đáng tiếc." cô nói với một giọng kéo dài. "Anh chỉ có thể ở lại cuối tuần này?"

"Ừ, chủ nhật tôi sẽ về."

"Vậy thì, tối nay anh có kế hoạch gì không?" Cô tiến lại gần y hơn. "Khi giờ làm việc hôm nay kết thúc, chúng tôi có tổ chức một bữa tiệc. Anh có muốn đến không?"

"Cám ơn lời mời." Y ngây ngô cười, hơi hơi dời sang hướng bên cạnh không chút lưu tình. "Cô cũng sẽ mời Erik?"

"Nếu anh đến thì tôi cũng mời hắn đi." Cô mím môi đỏ mọng làm bộ như đang tức giận. "Nhưng hắn rất nhàm chán, tôi không có hứng thú với hắn." Cô liếc nhìn y dưới hàng mi dài. "Tôi thích người nước ngoài hơn."

"Erik có thường xuyên làm việc ở đây không?" Y hỏi, vờ như không hiểu ý cô.

"Có. Hắn dạy các khóa học sơ cấp và chuyên sâu, và đôi khi còn đảm nhận các nhiệm vụ khác." cô nói. "Hắn yêu cầu một mức giá thấp hơn những người khác vì thế chúng tôi đồng ý với hắn để quảng cáo ở đây."

"Tại sao cô lại đồng ý? Hai người không phải là quan hệ cạnh tranh sao?"

"Không, phòng leo núi cũ như vậy không thể cạnh tranh với chúng tôi. Họ chủ yếu hợp tác với Hiệp hội leo núi cho các dự án ngoài trời, và hầu hết các con đường leo núi ở khu vực này đều do họ phát triển." Cô gái thích thú, nhướng một bên mày nói. "Nhưng mấy năm qua, ông già Fritz của hắn thực sự gặp rắc rối với chúng tôi, bởi vì khi chúng tôi khai trương, ông ấy vừa vay một khoản tiền lớn từ ngân hàng để cải tạo phòng tập của mình, nhưng không phải là lỗi của chúng tôi, đúng không? Gặp chuyện như vậy chỉ có thể tự trách vận may của mình không tốt." Cô cười khinh thường. "Nhưng hai, ba năm Erik đã thuyết phục được ông già của hắn và bố tôi, vì vậy bây giờ chúng tôi coi như đang có quan hệ hợp tác: chỗ của bọn họ chỉ được sử dụng để cung cấp đào tạo cá nhân và đào tạo có mục tiêu cho những người tham gia các dự án leo núi ngoài trời. Đổi lại, chúng tôi cũng sẽ giới thiệu khách đến cho bọn họ. Tôi nghĩ hắn khá thông minh, dù sao, hầu hết khách của dự án trong nhà sẽ chỉ đến với chúng tôi, trực tiếp bỏ qua bọn họ. "

"Tôi nghe nói phòng tập đó đã đóng cửa."

"Đúng vậy. Buổi chiều Erik đã gọi đến để nói chuyện đó. Hắn sẽ bán phòng tập. Tôi đã hẹn hắn gặp bố và chú Albert vào thứ tư tới."

"Các người có định thu mua phòng tập không?"

"Ai mà biết được. Tôi không nghĩ chúng tôi muốn nơi đó có ích lợi gì - mọi thứ ở đó đều cũ và lỗi thời. Nhưng bố tôi thực sự thích Erik. Tôi nghĩ bố có thể rất vui khi thuê hắn làm việc ở đây."

Lúc này, cánh cửa trong góc mở ra, một nhóm thiếu niên đi ra, bọn họ có vẻ là học sinh cùng trường, tay cầm nhiều loại dây an toàn, một đường đùa giỡn đi đến tường huấn luyện ở phía đông. Có vẻ như phần lý thuyết đã kết thúc và phần thực hành trên thực địa sắp bắt đầu.

Felix nhìn đám đông đằng kia. Erik đứng bên bức tường thực hiện mẫu những cách sử dụng treo móc nhanh chóng khác nhau, và một nhóm học sinh - chủ yếu là nữ sinh - vây xung quanh hắn, ríu rít đặt câu hỏi.

"Thoạt nhìn anh ấy rất nổi tiếng."

"Những nữ sinh đó rất bị hắn mê hoặc." Cô chế nhạo. "Mọi người thường mang bánh đến cho hắn, nhưng tất cả đều vô ích. Erik sẽ không thích họ."

Felix nhìn cô ấy với một nụ cười. "Cô có thích anh ấy?"

"Tôi đã nói điều đó sớm rồi, và tôi không có chút hứng thú nào với hắn." Cô đảo mắt nhìn y.

Không hứng thú mới là lạ. Felix nghĩ.

"Tên đó quái lạ lắm. Đừng tưởng rằng hắn ta trông đẹp trai, nhưng chỗ này của hắn có vấn đề." Cô dùng ngón tay có phần móng nhọn được sơn màu hồng chỉ chỉ vào trán mình. "Hắn từng học ở một trường đặc biệt và đến trung tâm giáo dục phụ trợ để học cùng với những đứa trẻ mù khác. Cho nên hắn chưa bao giờ có bạn gái."



"Chưa từng có?"

"Đã từng có một lần." Cô có vẻ miễn cưỡng nói. "Chuyện xảy ra cách đây nhiều năm rồi. Hắn thậm chí còn quen lại bạn gái cũ của một người bạn của mình. Bạn của hắn học đại học ở Berlin và bỏ lại bạn gái thời cấp ba của mình ở đây. Sau đó cô ta cũng đá hắn. Bây giờ, tôi còn nghe được hắn không giỏi chuyện đó."

Felix nhìn sang đó. Đám đông đã giải tán, và các học viên tụm năm tụm ba tập luyện theo nhóm. Erik đang kiểm tra thiết bị của một số học sinh, thỉnh thoảng quay lại nói chuyện với một người phụ nữ trẻ. Cô ấy nhỏ nhắn, rất thanh lịch và xinh xắn, mặc đồng phục của nhân viên trung tâm leo núi, và cô ấy dường như quen biết với Erik - y nhớ rằng đây là cô gái đã chào họ khi hắn bước vào cửa, Lisa Faber – quản lý địa điểm ở đây. Một lúc sau, một thanh niên tóc đen khác trong bộ đồng phục trung tâm chạy đến, đấm cho Erik một cái vào lưng và khoác tay qua vai hắn nói vài câu. Sau đó tất cả cùng cười.

...Một hơi thở ấm áp phả vào tai y. Y hoàn hồn và thấy rằng không biết cô gái đã đến gần bên vai y từ lúc nào.

"...Anh chắc chắn sẽ đến bữa tiệc của chúng tôi tối nay, phải không?" Cô thì thầm vào tai y. "Rất nhiều người sẽ đến. Chúng tôi có một DJ tuyệt vời, tôi đảm bảo rằng âm nhạc sẽ rất high...và diễn ra suốt đêm."

Cô đặt một tay lên đầu gối y.

"Con nhện cái nhỏ của chúng ta đêm nay có vẻ sẽ rất tự hào." Lisa nói, liếc nhìn về phía góc tường một cách ghê tởm. "Có vẻ như không đến một giờ nữa người bạn đẹp trai của anh sẽ bị cô ta nuốt trọn đấy."

Erik biết cô ấy đang nói về điều gì. Hắn đã rất cẩn thận để không nhìn về hướng đó, nhưng tầm mắt thỉnh thoảng vẫn xuất hiện một số hình ảnh: Felix ban đầu ngồi ở giữa băng ghế, nhưng bây giờ y đã lùi về cuối ghế, quay lưng lại dựa vào tường, và Nina Hoff gần như đặt toàn bộ cơ thể của mình lên người y.

"Anh có cần tôi giải cứu anh ấy không?" Cô trầm giọng hỏi hắn. Giống như hầu hết phụ nữ ở đây, Lisa luôn ghét Nina: kể từ khi Nina cố gắng quyến rũ bạn trai Fabian của cô, Lisa chưa bao giờ gọi tên của Nina mà sử dụng tên của nhiều loại động vật khác nhau – thông thường là tên của loại côn trùng cái ăn thịt bạn tình sau khi giao phối – để chỉ cô ta.

"Mặc kệ bọn họ." Erik nói.

"Cô ả sẽ nói xấu anh trước mặt anh ta, anh cũng biết gần đây cô ả đều như thế." Lisa nói. "Tất nhiên ở đây không ai tin cả: chúng tôi đều biết cô ả luôn muốn dây dưa với anh nhưng không thành nên gần như phát điên. Nhưng bạn của anh là người nước ngoài, anh ta không biết đức tính của con chó cái đó, không chừng anh ta sẽ nghe và tin vào mấy lời hoang đường đó mất."

"Tùy tiện đi." Erik nói. "Dù sao cậu ấy cũng không phải là bạn của tôi."

Hắn xoay người phân loại dây an toàn và túi đựng cân trên mặt đất, cố hết sức không nghĩ đến hai người đằng kia, nhưng suy nghĩ của hắn lại giống như một con chuột bị mắc kẹt trong con lăn, quay đi quay lại vẫn luôn giữ nguyên vị trí. Công bằng mà nói, nếu người đàn ông mà Nina đang hẹn hò là Felix, hắn sẽ rất cao hứng, vì khi đó sự chú ý của cô ta sẽ không đổ dồn vào hắn nữa - những cô gái như Nina Hoff là những người hắn sợ nhất: một cô gái xinh đẹp tuyệt vời và gợi cảm đến mức khiến người khác choáng váng, nhưng lại rất vênh váo và hung hãn. Hắn không hiểu tại sao cô ta lại có hứng thú với hắn. Những hành động của cô ta và những lời ám chỉ hoạch tẹt đó khiến hắn vô cùng xấu hổ. Hắn không muốn làm xấu mặt một cô gái chủ động bày tỏ ý thích với anh, cũng không muốn làm mất lòng con gái của người quản lý trung tâm leo núi, vì vậy hắn rất cẩn thận khi đối phó với cô ta. Tuy nhiên, Nina đã phát cáu: trong một, hai tháng qua, cô ta không còn thể hiện lòng tốt của mình với hắn nữa, nhưng lại bắt đầu đồn đại không hay về hắn cho tất cả những người họ cùng quen biết.

Giờ đây, cô ta dường như coi Felix là con mồi của mình trong buổi tối hôm nay, với một khí thế quyết tâm chiến thắng. Và Felix tựa hồ không muốn từ chối cô ta...Có lẽ đêm nay họ sẽ đến được với nhau. Hắn ủ rũ nghĩ. Nhưng đó không phải việc của hắn.

"Anh có một số cảm xúc sai lầm với tôi". Y nói với hắn.

Đúng. Hắn bực bội nghĩ. Hắn đang mong đợi điều gì?

Felix Lorbeer không liên quan gì đến hắn. Mái tóc vàng và đôi mắt xanh lục của y. Những đường nét đẹp đẽ trên môi y. Giọng Pháp nhẹ nhàng của y... Không thứ nào trong số chúng có bất cứ quan hệ gì với hắn.

Y thật sự là một con người kỳ lạ. Một người sẽ đi đến một nơi không quen biết ai, rồi chẳng đi đến đâu, chỉ ngồi trong phòng nghe nhạc trên máy tính, nhìn những cây linh sam và những chú sóc ngoài cửa sổ. Y sẽ thắp nhiều ngọn nến tròn nhỏ vào ban đêm và cắm một bông hoa trên bàn ăn sáng. Y sẽ nướng một vài chiếc bánh quy hạnh nhân mật ong mềm mịn cho bữa trà chiều. —— Trông y thật ngọt ngào và ấm áp. Nhưng khoảnh khắc tiếp theo y sẽ nói ra những lời sắc bén, tàn nhẫn và khủng khiếp đó.

Y nói đúng. Không ai có thể nghĩ rằng ai đó có liên quan đến mình chỉ vì người đó đã ngã vào vòng tay của mình và khóc nức nở không kiểm soát chỉ trong một thời gian ngắn.

...Một trận náo động cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn, có người gọi tên hắn thật to. Erik nhìn lên và thấy Fabian tóc đen ở đầu kia đang liều mạng vẫy tay với hắn.

"Tôi đang nói với họ rằng cậu có thể leo lên Đường 29 trong mười phút. Nhưng họ không tin." Mặt anh ta đỏ bừng, và đôi mắt xanh của anh ta lóe lên sự phấn khích. "Erik, hãy để họ xem cậu đã làm như thế nào."

Erik đi đến phía dưới Đường 29, và một nhóm người đã tụ tập ở góc đó, thì thầm. Khi bắt đầu thắt dây an toàn trên người, không khí vui tươi, phấn khởi lan nhanh trong đám đông. Mọi người bắt đầu vỗ tay và huýt sáo, có người còn rút điện thoại ra. Nhiều người khác bị thu hút bởi động tĩnh bên này nên cũng chen chúc đến xem chuyện gì đã xảy ra.

Với vai trò là người bảo hộ, Fabian trong khi kiểm tra an toàn định kỳ cũng không quên dạy các học viên xung quanh: "Các bạn đã thấy chưa? Là một người bảo hộ, bạn phải tuân thủ các quy tắc trước mọi hành động: 'Hãy kiểm tra đồng đội của bạn, nếu không hợp tác sẽ biến mất' (Partnercheck statt Partner weg)."

Lisa chen vào với chiếc đồng hồ bấm giờ. "Bắt đầu đi." cô nói.

Erik nhảy lên tường. Sử dụng tay và chân của mình, hắn bám chắc vào các lỗ lồi trên tường như một con tắc kè, và di chuyển lên phía trên với một tốc độ đáng kinh ngạc. Động tác móc khóa an toàn móc treo thật nhanh, sau đó bắt lấy dây an toàn để leo lên. Tất cả các động tác đều nhanh chóng và trôi chảy, và ngay cả bề mặt treo lơ lửng cũng không thể ngăn cản hắn dù một chút - trông hắn gần như nhẹ nhàng và nhanh nhẹn như thoát khỏi tác động của trọng lực. Đám đông liên tục há hốc mồm ngạc nhiên và phát những âm thanh thán phục.

Hắn nhanh chóng vượt qua mốc nửa chặng đường và bắt đầu leo ​​lên con dốc nối với trần nhà. "Năm phút." Giọng Lisa từ bên dưới vang lên.

Bây giờ hắn đã đến đoạn khó nhất của Đường 29. Erik thở hồng hộc. Dừng lại một lúc ở điểm hỗ trợ lớn hơn màu xanh lam, đeo móc khóa nhanh và dùng một tay nắm lấy phần nhô ra ở phía trên bên phải; giữa sự cảm thán của mọi người, cơ thể hắn rời khỏi bức tường và lắc lư nửa người trên không xoay nửa vòng tròn bên phải là đủ để đạt đến điểm hỗ trợ tiếp theo.

"Tám phút." Lisa gọi. Mọi người bắt đầu nhiệt liệt tán thưởng.

"Nào, Erik!"

Erik giẫm phải một khối tròn bất ngờ nổi lên. Hắn nhanh chóng đứng vững, đặt chiếc móc lên chiếc móc khóa phía trên, sau đó vươn cánh tay sang phía bên kia, với lấy chiếc địu ngắn treo trên chiếc chuông nhỏ và kéo nó.

Chuông phát ra tiếng leng keng vui tai. Hắn nhìn xuống. Lisa đã làm một cử chỉ thành công với hắn. "Chín phút mười lăm giây, một kỷ lục mới."

Một nụ cười xuất hiện trên miệng Erik. Hắn định quay đi quay lại thì đột nhiên nhìn thấy Felix bên dưới - y đứng trong đám đông đang cười nói, bất động ngước lên nhìn hắn: ánh mắt y chứa đựng một thứ gì đó ấm áp lạ thường, gần như là cảm xúc rõ ràng.

Erik cảm thấy trái tim mình đột nhiên bị một bàn tay vô hình nắm lấy. Hắn bị trượt chân và rơi thẳng xuống. —— Móc khóa an toàn nhanh chóng phát huy tác dụng, sợi dây an toàn được thắt chặt, cả người bị treo trên không trung lắc lư, giống như con cá vừa phóng lên khỏi mặt nước.

Đám đông cười nhẹ, và sau đó họ lại vỗ tay mạnh mẽ một cách thân thiện.



Erik trở lại mặt đất. Fabian tiến đến và ôm chặt lấy vai anh: "Anh bạn tốt! Rốt cuộc, cậu đã ngã xuống sau khi bấm chuông thay vì ngược lại. Tôi thắng năm mươi đô la. Cậu muốn uống gì?"

Erik lắc đầu. Lisa bước đến gần hắn. "Anh không sao chứ?" Cô quan tâm hỏi.

"Không sao đâu." Erik trả lời, tháo dây an toàn. "Trượt trên đó."

Lisa nhìn hắn. "Những năm gần đây, tôi chưa từng thấy anh ngã xuống một lần."

"Ngã cũng là một phần của leo núi." Erik trả lời, bước sang một bên và ngồi xuống cái ghế trong khu vực tiếp khách. Đôi mắt hắn theo tiềm thức tìm kiếm trong đám đông, nhưng không thấy bóng dáng của người kia đâu.

Fabian chạy đến với hai lon đồ uống và đưa cho anh ấy một lon Coca.

"Này, có vẻ như bạn cậu cũng định thử thách Đường 29." Anh ta cười nói, và mở lon Coca.

Erik không thể không đứng dậy. Qua đầu đám đông, hắn nhìn thấy Felix đang đứng trước bức tường với chiếc mũ bảo hiểm đã được cài nút. Hai người phụ nữ, Lisa và Nina, đối mặt với nhau, giương cung bạt ​​kiếm. Những lời nói mơ hồ cho thấy rõ ràng Nina có ý định đóng vai trò là người bảo hộ, và Lisa — do trách nhiệm của người quản lý địa điểm hoặc hoàn toàn là do ác ý với Nina, phụ thuộc vào góc nhìn của một người xem – ngang ngược cản trở.

"Fabian, cậu đến làm người bảo hộ cho cậu ấy đi." Erik nói.

Fabian đang háo hức uống Coca, nghe vậy không khỏi ngạc nhiên. "Tại sao lại là tôi?"

"Tôi không thể tin vào lực chú ý của Nina." Erik nói đơn giản. "Và nếu Lisa là người bảo hộ, Nina sẽ tiếp tục ầm ĩ."

Fabian chớp mắt và muốn nói điều gì đó, Erik đã chộp tay anh ta và giật lấy lon Coca. "Đi đi!"

"Sao cậu lại..." Fabian lẩm bẩm, nhưng không thể chịu được cánh tay của hắn đẩy trên lưng mình, và chạy tới đó.

Erik nhìn Fabian thuyết phục hai người phụ nữ và bắt đầu thắt nút an toàn, làm thử nghiệm đối tác, thầm thở phào nhẹ nhõm. Hắn muốn quay lại và tiếp tục ngồi xuống ghế uống nước của mình, nhưng phát hiện ra rằng mình không thể làm được điều đó - kể từ khi Felix thực hiện bước đầu tiên trên bức tường không bằng phẳng, hắn đã hoàn toàn chăm chú nhìn y.

Felix xem ra cũng không phải là một vận động viên leo núi điêu luyện. Trong năm sáu mét đầu tiên, y di chuyển khá chậm, rõ ràng là thể hiện một chút thiếu tự tin, ở một số chỗ rất đơn giản, y cần phải dừng lại và xác nhận trước khi tiến hành bước tiếp theo. Nếu cứ tiếp tục như vậy, y sẽ kiệt sức trước khi đến đoạn dốc khó khăn nhất, Erik nghĩ. Một sai lầm điển hình của người mới. Bởi vì còn chưa khắc chế được sợ hãi, cơ bắp đã ở trong trạng thái căng thẳng quá mức, năng lượng vốn không đủ sẽ lại tiêu hao càng nhanh, khi đến đoạn đường cuối cùng cần nhiều năng lượng nhất lại không còn chút sức lực nào. —— Xét cho cùng, Đường 29 hoàn toàn không phải là một con đường thích hợp dành cho người mới.

Tuy nhiên, sau đó ít phút, Felix dường như đã thích nghi với cảm giác sút thẳng vào khung thành. Các thao tác của y bắt đầu trơn tru hơn, tốc độ tìm điểm hỗ trợ và treo móc cũng nhanh hơn rất nhiều. Y tiếp tục leo lên trên, không nhanh nhưng cũng không có ý bỏ cuộc giữa chừng. Chẳng bao lâu, y đã vượt qua mốc nửa chặng đường.

... Erik phát hiện không biết từ lúc nào hắn đã đi đến trước bức tường, đứng trong đám đông, nhìn lên. Hắn nhìn thân ảnh càng ngày càng cách xa mặt đất: Felix cởi bỏ chiếc áo hoodie màu đỏ cam, trên người chỉ mặc một bộ quần áo thể thao ngắn tay màu trắng. Dây an toàn màu xanh xám ôm chặt lấy eo thon và gốc đùi của y, mấy chùm dây lủng la lủng lẳng quanh chiếc quần đùi màu đen.

Erik không thể rời mắt. Hắn đứng bất động, để những cảm xúc phức tạp dâng lên trong lòng, lan tỏa và dần dần bao trùm khắp cơ thể; mặt khác, hắn nhìn và đánh giá y bằng con mắt chuyên nghiệp của mình, và bí mật ước tính khả năng hoàn thành lộ trình; tuy nhiên, việc nhìn chằm chằm vào cơ thể y một cách chăm chú và nắm bắt từng cử động chân tay của y khiến hắn cảm thấy hơi khó chịu, xen lẫn cảm giác phấn khích lạ lùng và cảm giác bất an nhàn nhạt, dường như hắn chưa bao giờ nhìn cơ thể người khác với những cảm xúc mạnh mẽ như vậy. ——Hắn không chắc nó là gì, nhưng theo bản năng cảm nhận được sự nguy hiểm.

Felix đến con dốc. Trên mặt hiện lên một tia đỏ bừng, lồng ngực kịch liệt nhấp nhô, xem ra thể lực đã đến cực hạn. Y ở trên điểm đánh dấu màu xanh lam một lúc, ôm chặt vào tường, cố gắng giữ thăng bằng cơ thể, rồi đột ngột buông tay ra — giống như Erik đã làm cách đây vài phút, y xoay nửa vòng tròn trong không trung, móc nhô ra bằng bàn chân phải của mình. Chân y trượt lên nó, nhưng y phản ứng ngay lập tức, siết chặt cơ thể, chạm đến phần nhô ra một lần nữa, và dẫm mạnh lên.

Quá mạo hiểm. Erik nghĩ. Khi hắn nhìn thấy hành động đó, tim hắn như muốn nhảy lên cổ họng, và dừng lại một hai giây trước khi ngã lại vào lồng ngực hắn, đập thình thịch. Đối với những người mới bắt đầu, cần phải có một chút can đảm để chiến đấu chống lại chứng sợ độ cao và không trọng tâm bẩm sinh ở con người.

Và hắn không cần phải làm điều đó chút nào. Erik nghĩ khi không kiểm soát được nhịp tim của mình. Felix và hắn không giống nhau, y thấp hơn hắn rất nhiều và chân y cũng nhỏ hơn, vì vậy khi y uốn cong đầu gối, y sẽ không bị cản trở bởi mặt cong nhô ra, có thể êm ái và an toàn hơn để vượt qua bề mặt nhô ra đó. Tại sao y lại có một bước đi mạo hiểm như vậy?

Có phải vì thiếu kinh nghiệm? Đó là lý do tại sao y chọn bắt chước cách tiếp cận của hắn mà không cần suy nghĩ?

Erik không thể không tiến thêm một bước nữa, để tầm nhìn của hắn nắm bắt tốt hơn toàn bộ con người của Felix. Y đã leo đến phía bên kia của con dốc, đeo chiếc móc khóa nhanh và đưa tay sang phía bên kia. Chiếc áo lót màu trắng ướt đẫm mồ hôi bám vào lưng y, lộ ra hình dáng của cơ lưng. Một dáng người săn chắc, cong, đẹp và đầy sức sống.

Đây cũng có thể là những gì Felix nhìn thấy khi y nhìn hắn từ bên dưới. Hắn mơ hồ nghĩ. Tất nhiên, nó sẽ không hoàn toàn giống nhau. Thể chất của họ rất khác nhau, và ngoại hình của họ cũng hoàn toàn khác nhau. Nhưng trên bức tường đá cách đó hơn mười mét, những khác biệt trên cơ thể đã bị xóa đi rất nhiều, chỉ có tư thế và trạng thái căng cơ là gần như giống nhau.

Có phải vì vậy mà y mới biểu hiện ra như vậy không? Hắn nghĩ.

Nhưng biểu hiện đó có thật không? Hay y (lại) là một ảo ảnh do trí tưởng tượng của hắn tạo ra?

Erik cố gắng tái tạo lại hình ảnh mà hắn nhìn thấy một hoặc hai giây trước khi hiện ra trong tâm trí, nhưng thực sự không chắc bao nhiêu là từ trí nhớ hữu hình và bao nhiêu là bổ sung của trí tưởng tượng: ấn tượng về cái nhìn thoáng qua tuyệt đẹp đó là quá ngắn, tràn đầy cảm giác không thực tế. Hắn chỉ nhớ rõ đôi mắt xanh đang mở to, trong mắt có một tầng sương mờ, có vẻ có chút bối rối, nhưng đồng thời lại có một tia khẩn trương không thể che giấu được ở đó. ——Nếu cho phép trí tưởng tượng của mình phát triển hơn nữa, hắn gần như muốn nói ánh mắt tràn đầy dục vọng... gần như khát khao.

Erik giật mình với suy nghĩ của chính mình.

Hắn nhìn Felix ngây người. Tiếng động xung quanh đột nhiên rời xa hắn, chỉ còn lại một mình hắn ở một không gian khác, bối rối không nghe được gì ngoại trừ tiếng máu chảy đột ngột bên tai. Felix là người duy nhất trong tầm nhìn của hắn. Có một mái tóc ngắn màu vàng dưới chiếc mũ bảo hiểm. Cổ, lưng căng và các cơ ở chân phồng lên vì lực. Viền áo lót của y bung ra khỏi dây an toàn, để lộ ra một vòng eo nhỏ. Hắn có thể nhìn thấy chỗ lõm ở xương sống giữa, những đường nét tuyệt đẹp từ hông đến ống chân, ẩn hiện trong tấm vải đen và dây an toàn xanh xám.

"Này, Erik, lau nước bọt đi." Một giọng nói mang theo tia trêu chọc. Hắn không thể biết nó đến từ xung quanh mình hay từ thế giới khác.

"..Dáng vẻ của cậu nhìn người đó trông như đang mê mệt đến đòi mạng."

"Ừ, đúng là như thế."

Sau khi nói xong, hắn liền trở nên tỉnh táo. Tiếng người và tiếng ồn ào trong khu vực leo núi đột nhiên trở lại bên tai. Hắn nhìn thấy Fabian đang đứng trước mặt mình, nụ cười cợt nhả trên mặt anh ta vẫn chưa hoàn toàn thu lại, và miệng anh ta đã mở ra thành hình chữ O tròn trịa. Có một sự náo động nhỏ trong đám đông xung quanh. Một số người bắt đầu thì thầm và cười cùng một lúc. "Chà, Erik!" Ai đó huýt sáo.

Erik chết lặng. Lý trí nói với hắn rằng hắn nên phản ứng vào lúc này, cười hoặc chỉ nói điều gì đó: Nếu hắn hành động đúng lúc, sẽ có thời gian để thuyết phục mọi người rằng đó chỉ là một trò đùa. Nhưng hắn không làm được. Hắn nghĩ vẻ mặt của mình hiện giờ nhất định là phản bội hắn, hắn không tự chủ được. Hắn như một người trong lúc vô tình nhấn nút, rồi kinh hoàng nhìn quả bom hạt nhân nổ tung ở phía chân trời. Một sự thật đang nhanh chóng hình thành và cố định trước mặt hắn, giống như đám mây hình nấm đang bay lên trên bầu trời, và tất cả những gì hắn có thể làm là trầm mặc nhìn nó phát sinh, không có gì phải làm, không có cách nào để giải thích, và không có gì để thay đổi.

——Hắn ở trước mặt học viên, bạn bè, đồng nghiệp - một vòng tròn nhỏ người quen - của mình công khai.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau