Chương 15
Rối rắm của Vinh Quý kết thúc bằng việc vì thiếu năng lượng nên tự động tắt nguồn.
Đây là kết quả của việc chỉ nạp trong chốc lát đã rút khỏi máy nạp điện.
Thế là cuối cùng Tiểu Mai kéo cậu về.
Đặt Vinh Quý lên máy nạp điện xong, Tiểu Mai thấy nguồn điện dự trữ trong cơ thể mình còn đủ, ma xui quỷ khiến anh nhìn về phía khoang đông lạnh.
Anh nhìn thật lâu.
Sau đó, đi thẳng về phía giường.
Vì mép giường hơi cao nên anh kéo cái ghế nhỏ kê bên dưới, sau đó từ từ bò lên giường.
Phải rồi, ghế nhỏ cũng là do anh làm.
Sáng ý vẫn là đến từ Vinh Quý.
Người máy thấp bé đứng trên giường vừa lúc cao hơn khoang đông một chút, tiểu người máy có thể từ trên nhìn xuống bao quát người nằm trong khoang đông.
Khiến anh bất ngờ chính là anh nhìn thấy có nước đọng trên khuôn mặt của Vinh Quý ở trong khoang đông.
Bắt nguồn từ dưới lông mi, nhẹ nhàng chảy qua gò má gầy gò rồi sắp chảy vào miệng và mũi.
Cũng không biết có phải là do mấy hôm nay đã bị Vinh Quý huấn luyện thành phản xạ tự nhiên hay không mà anh lập tức cầm lấy chiếc khăn được xếp ngay ngắn trên đầu giường lên, sau đó cố hết sức một mình đẩy nắp khoang đông ra, cúi người lau đi vệt nước dưới đáy mắt Vinh Quý.
Anh chợt nhớ tới một ca khúc: “… Đưa tay nhẹ lau đi nước mắt đau lòng của cậu…”
Anh tựa hồ nghe được tiếng ca này vang lên.
Tựa như rất gần, lại dường như rất xa.
Đó là lời trong bài hát của ca sĩ duy nhất mà anh yêu thích.
Cuộc đời anh chỉ chảy nước mắt một lần.
Chính là lúc ở trên máy bay, anh ở giữa không trung cùng người trong màn hình được đặt ở giữa trung tâm Hoàng Kim nhìn nhau.
Sau một hồi lâu anh mới ý thức được đó là màn hình, đối phương vốn không phải đang nhìn anh.
Mà là đang hát.
Anh chợt kéo cửa sổ máy bay xuống, tiếng hát cứ thế tràn vào.
Đó là âm thanh tuyệt vời nhất mà anh từng nghe!
Anh ngẩn ngơ, khi tiếng hát đến cao trào, mu bàn tay của anh bỗng nhiên có một giọt nước.
Ngay khoảnh khắc ấy trong đầu anh trống rỗng, anh không rõ mình vì sao lại khóc, là do tiếng hát kia dường như có thể hoàn toàn tinh lọc linh hồn sao?
Thoáng chốc toàn thân anh run rẩy, không hiểu tại sao nước mắt lại chảy xuống.
Từ đó, yêu thích của anh rốt cuộc nhiều hơn một thứ.
Anh bí mật mua đĩa của đối phương, cũng đi xem buổi hòa nhạc của đối phương.
Tuy sau này đã không còn chảy nước mắt nữa, nhưng tiếng hát của đối phương vẫn rất êm tai.
Cho dù thân thể anh dần dần biến thành kim loại, anh vẫn yêu thích giai điệu của đối phương.
Anh chủ yếu là nghe giọng hát, đối với ca từ thì không chú ý ghi nhớ, nhưng nghe trong thời gian dài tự nhiên sẽ nhớ, huống chi trí nhớ của anh vốn rất vượt trội.
Song trí nhớ của vị ca sĩ kia dường như không được tốt lắm, trong lúc biểu diễn mỗi lần kích động thì thường xuyên quên từ, chỉ là hắn không chỉ là ca sĩ trời sinh mà còn là thi nhân trời sinh, dù có quên từ cũng không sao, hắn luôn có thể dựa vào cảm xúc của mình mà sửa lại lời bài hát.
Những bài hát được sửa lời kia ngay lập tức trở thành “phiên bản số lượng có hạn”, trở thành vật phẩm được fan hâm mộ thích nhất.
Anh nhớ câu ấy là một trong rất nhiều “phiên bản số lượng có hạn” của đối phương.
Cũng không có gì đặc biệt, chẳng qua khi hắn biểu diễn lựa chọn một fan hâm mộ may mắn, mời đối phương lên sân khấu sau đó vừa hát vừa lau đi nước mắt kích động của đối phương.
Bầu không khí của buổi hòa nhạc lần đó gần như nổ tung!
Bên tai của anh khắp nơi đều là tiếng hét chói tai.
Mới nãy khi lau nước mắt cho Vinh Quý, anh bỗng nhiên nhớ đến câu hát này, cũng chợt nhớ đến động tác của đối phương.
Đã từng cho rằng mình vô duyên với động tác này, vậy mà giờ đây anh lại thực hiện nó trong hoàn cảnh này.
Cẩn thận lau sạch vết nước xung quanh mắt của Vinh Quý, thậm chí còn giúp cậu làm sạch lông mi, thuần thục hoàn thành động tác này một cách trọn vẹn xong anh mới giật mình.
Anh không đóng nắp khoang lại ngay mà chỉ từ phía trên quan sát người nằm bên trong.
A… Người này là Vinh Quý.
Không có lúc nào so với lúc này làm anh ý thức rõ hơn thân thể đang nằm trong khoang đông này mới là chính chủ.
Đại khái là do thường ngày người máy Vinh Quý luôn làm ầm ĩ, trong lòng anh Vinh Quý chính là dáng vẻ kia, tuy rằng mỗi ngày đều tiếp xúc, tuy Vinh Quý luôn miệng lặp đi lặp lại nhấn mạnh cơ thể của mình tốt cỡ nào, nhưng anh lại chưa bao giờ xem cỗ thân thể này và Vinh Quý là một.
Cho tới bây giờ.
Thì ra đây chính là gương mặt của người tên là Vinh Quý kia…
Vừa nãy ngồi xổm bên bờ ruộng là do Vinh Quý đang khổ sở sao?
Nếu như không khó chịu thì vì sao lại khóc chứ?
Thì ra sau khi thân thể và ý thức chia lìa, thân thể vẫn sẽ bị ý thức ảnh hưởng!
Tiểu Mai suy nghĩ rất nhiều.
Trong lúc quan sát thân thể của Vinh Quý anh không thể tránh khỏi nhìn qua bộ dáng của mình.
Đối với mình thuở niên thiếu, anh cảm thấy rất xa lạ.
Anh nhìn thân thể mình tựa như đang nhìn một người hoàn toàn xa lạ.
Người kia yên tĩnh ngủ bên cạnh thân thể Vinh Quý, hắn rất yếu ớt.
Yếu ớt mà… tốt đẹp.
Hai từ hình dung phía sau không phải do anh mà là do Vinh Quý nói.
Lại nhìn một hồi, tranh thủ trước khi sử dụng hết nguồn năng lượng anh đậy nắp khoang đông lại, bò xuống giường, đẩy ghế nhỏ vào dưới giường, cuối cùng mới trở về bên cạnh Vinh Quý rồi kết nối với cơ thể máy của cậu.
Sáng hôm sau lúc khởi động máy, như thường lệ anh nhìn thấy đầu tiên là đầu to của Vinh Quý.
“Hì hì hì!” cảm xúc của đối phương đã trở lại như thường ngày, dường như… còn thật vui vẻ?
“Tớ nghe được nha!” Nếu bây giờ bề ngoài của cậu là con người, vẻ tươi cười treo trên mặt cậu nhất định chính là “cười ranh mãnh”.
“?” Dùng bất biến ứng vạn biến, người máy Tiểu Mai quyết định dùng loại hình phòng thủ để phản ứng.
“Tiểu Mai đêm qua cậu hát ở trong mơ!” Quả nhiên, sau nửa ngày không thấy Tiểu Mai trả lời, Vinh Quý liền tự nói ra.
“Đưa tay nhẹ lau nước mắt đau lòng của cậu, a a a, Tiểu Mai cậu rất lãng mạn nha!” Vinh Quý lớn tiếng nói.
Tiểu Mai: …
Tiểu Mai quyết định lát nữa sẽ kiểm tra hệ thống an toàn của mình một chút.
Kế đó suốt một ngày, Vinh Quý đều biểu hiện vô cùng bình thường, dường như việc ngắt điện đêm qua đã ảnh hưởng đến trí nhớ của cậu, chuyện đêm qua tựa như không hề xảy ra.
Cho đến tối, sau một ngày làm việc vất vả, lúc hai người lại cùng nhau cắm vào ổ nạp điện thì…
Đã qua mười giờ đêm, lúc này là mười giờ rưỡi, Vinh Quý đã ngủ… không, là tắt máy nửa giờ rồi.
Ngay lúc Tiểu Mai định kiểm tra hệ thống an toàn thì Vinh Quý được cho là đã tắt máy bên cạnh anh đột nhiên nói chuyện:
“Tiểu Mai, đêm qua cậu nói, nếu như tớ chê thân thể hiện tại cũ nát, sau này có thể đi ra ngoài mua thứ tốt hơn.”
Tiểu Mai yên lặng quay đầu về phía cậu.
“Bên ngoài… cậu nói đi ra bên ngoài, nghĩa là ngoại trừ chỗ này, bên ngoài! Còn có bên ngoài sao!” Khả năng biểu đạt của Vinh Quý luôn không tốt lắm, thế nhưng Tiểu Mai lại hiểu ý của cậu.
“Xem ra cậu không quên.” Một lúc lâu sau, Tiểu Mai chỉ nói một câu như vậy.
“Sao tớ có thể quên chứ? Trí nhớ của tớ không kém nha, tuy không thể nhớ toàn bộ nhưng nhớ chung chung lại rất đơn giản á!” Vinh Quý ra vẻ rất chi là xấu xa nói.
Tiểu Mai: …
“Cậu nói tớ nghe đi, bên ngoài như thế nào vậy? Tiểu Mai cậu có biết không?”
“Không biết” Đây là lời nói thật, trước đây anh đều sớm rời khỏi nơi này, anh thực sự không biết hết chuyện ở đây, cũng không hề hứng thú với nơi này.
Anh nghĩ rằng cậu nghe câu trả lời của anh xong sẽ thất vọng, nào ngờ…
“Không biết hả? Hắc hắc hắc, Tiểu Mai thì ra cậu cũng là người nhà quê chưa trải sự đời nha!”
Tiểu Mai nghẹn họng.
Chỉ là chẳng mấy chốc anh lại nghe cậu nói tiếp:
“Giống tớ! Hai người chúng ta đều là người nhà quê chưa thấy qua cảnh đời!”
Tiểu Mai: …
“Đừng lo, sau này hai người nhà quê chúng mình cùng đi ra ngoài đi! Tớ lớn hơn cậu bốn tuổi, tớ sẽ bảo vệ cậu!” Thế là sau đó, Vinh Quý cũng không cần Tiểu Mai nói gì đã một mình nói liên hồi.
“Năm đó lúc tớ đến thành phố lớn dốc sức làm việc cũng chỉ đi một mình đấy, không nghe lời Vinh Phúc mà cứ một mình u u mê mê đi luôn, không có chuẩn bị gì hết, không có tiền nên bị người ta lừa gạt ký hợp đồng, rốt cuộc chỉ có thể làm diễn viên đóng thế kiếm chút tiền…”
“Thiệt là quá đau xót mà!”
“Giờ thì không thể cũng ngu dốt như vậy nữa, chúng ta phải chuẩn bị kỹ rồi hãy đi, đầu tiên là tiết kiệm tiền!”
“Nhưng ở đây làm sao tiết kiệm tiền được?!”
“Vậy thì dự trữ đồ đạc!”
“Dự trữ đậu!”
Trong khi Vinh Quý hùng tâm vạn trượng nêu ra đủ mọi kế hoạch tiết kiệm tiền, Tiểu Mai đã tắt máy.
Đây là kết quả của việc chỉ nạp trong chốc lát đã rút khỏi máy nạp điện.
Thế là cuối cùng Tiểu Mai kéo cậu về.
Đặt Vinh Quý lên máy nạp điện xong, Tiểu Mai thấy nguồn điện dự trữ trong cơ thể mình còn đủ, ma xui quỷ khiến anh nhìn về phía khoang đông lạnh.
Anh nhìn thật lâu.
Sau đó, đi thẳng về phía giường.
Vì mép giường hơi cao nên anh kéo cái ghế nhỏ kê bên dưới, sau đó từ từ bò lên giường.
Phải rồi, ghế nhỏ cũng là do anh làm.
Sáng ý vẫn là đến từ Vinh Quý.
Người máy thấp bé đứng trên giường vừa lúc cao hơn khoang đông một chút, tiểu người máy có thể từ trên nhìn xuống bao quát người nằm trong khoang đông.
Khiến anh bất ngờ chính là anh nhìn thấy có nước đọng trên khuôn mặt của Vinh Quý ở trong khoang đông.
Bắt nguồn từ dưới lông mi, nhẹ nhàng chảy qua gò má gầy gò rồi sắp chảy vào miệng và mũi.
Cũng không biết có phải là do mấy hôm nay đã bị Vinh Quý huấn luyện thành phản xạ tự nhiên hay không mà anh lập tức cầm lấy chiếc khăn được xếp ngay ngắn trên đầu giường lên, sau đó cố hết sức một mình đẩy nắp khoang đông ra, cúi người lau đi vệt nước dưới đáy mắt Vinh Quý.
Anh chợt nhớ tới một ca khúc: “… Đưa tay nhẹ lau đi nước mắt đau lòng của cậu…”
Anh tựa hồ nghe được tiếng ca này vang lên.
Tựa như rất gần, lại dường như rất xa.
Đó là lời trong bài hát của ca sĩ duy nhất mà anh yêu thích.
Cuộc đời anh chỉ chảy nước mắt một lần.
Chính là lúc ở trên máy bay, anh ở giữa không trung cùng người trong màn hình được đặt ở giữa trung tâm Hoàng Kim nhìn nhau.
Sau một hồi lâu anh mới ý thức được đó là màn hình, đối phương vốn không phải đang nhìn anh.
Mà là đang hát.
Anh chợt kéo cửa sổ máy bay xuống, tiếng hát cứ thế tràn vào.
Đó là âm thanh tuyệt vời nhất mà anh từng nghe!
Anh ngẩn ngơ, khi tiếng hát đến cao trào, mu bàn tay của anh bỗng nhiên có một giọt nước.
Ngay khoảnh khắc ấy trong đầu anh trống rỗng, anh không rõ mình vì sao lại khóc, là do tiếng hát kia dường như có thể hoàn toàn tinh lọc linh hồn sao?
Thoáng chốc toàn thân anh run rẩy, không hiểu tại sao nước mắt lại chảy xuống.
Từ đó, yêu thích của anh rốt cuộc nhiều hơn một thứ.
Anh bí mật mua đĩa của đối phương, cũng đi xem buổi hòa nhạc của đối phương.
Tuy sau này đã không còn chảy nước mắt nữa, nhưng tiếng hát của đối phương vẫn rất êm tai.
Cho dù thân thể anh dần dần biến thành kim loại, anh vẫn yêu thích giai điệu của đối phương.
Anh chủ yếu là nghe giọng hát, đối với ca từ thì không chú ý ghi nhớ, nhưng nghe trong thời gian dài tự nhiên sẽ nhớ, huống chi trí nhớ của anh vốn rất vượt trội.
Song trí nhớ của vị ca sĩ kia dường như không được tốt lắm, trong lúc biểu diễn mỗi lần kích động thì thường xuyên quên từ, chỉ là hắn không chỉ là ca sĩ trời sinh mà còn là thi nhân trời sinh, dù có quên từ cũng không sao, hắn luôn có thể dựa vào cảm xúc của mình mà sửa lại lời bài hát.
Những bài hát được sửa lời kia ngay lập tức trở thành “phiên bản số lượng có hạn”, trở thành vật phẩm được fan hâm mộ thích nhất.
Anh nhớ câu ấy là một trong rất nhiều “phiên bản số lượng có hạn” của đối phương.
Cũng không có gì đặc biệt, chẳng qua khi hắn biểu diễn lựa chọn một fan hâm mộ may mắn, mời đối phương lên sân khấu sau đó vừa hát vừa lau đi nước mắt kích động của đối phương.
Bầu không khí của buổi hòa nhạc lần đó gần như nổ tung!
Bên tai của anh khắp nơi đều là tiếng hét chói tai.
Mới nãy khi lau nước mắt cho Vinh Quý, anh bỗng nhiên nhớ đến câu hát này, cũng chợt nhớ đến động tác của đối phương.
Đã từng cho rằng mình vô duyên với động tác này, vậy mà giờ đây anh lại thực hiện nó trong hoàn cảnh này.
Cẩn thận lau sạch vết nước xung quanh mắt của Vinh Quý, thậm chí còn giúp cậu làm sạch lông mi, thuần thục hoàn thành động tác này một cách trọn vẹn xong anh mới giật mình.
Anh không đóng nắp khoang lại ngay mà chỉ từ phía trên quan sát người nằm bên trong.
A… Người này là Vinh Quý.
Không có lúc nào so với lúc này làm anh ý thức rõ hơn thân thể đang nằm trong khoang đông này mới là chính chủ.
Đại khái là do thường ngày người máy Vinh Quý luôn làm ầm ĩ, trong lòng anh Vinh Quý chính là dáng vẻ kia, tuy rằng mỗi ngày đều tiếp xúc, tuy Vinh Quý luôn miệng lặp đi lặp lại nhấn mạnh cơ thể của mình tốt cỡ nào, nhưng anh lại chưa bao giờ xem cỗ thân thể này và Vinh Quý là một.
Cho tới bây giờ.
Thì ra đây chính là gương mặt của người tên là Vinh Quý kia…
Vừa nãy ngồi xổm bên bờ ruộng là do Vinh Quý đang khổ sở sao?
Nếu như không khó chịu thì vì sao lại khóc chứ?
Thì ra sau khi thân thể và ý thức chia lìa, thân thể vẫn sẽ bị ý thức ảnh hưởng!
Tiểu Mai suy nghĩ rất nhiều.
Trong lúc quan sát thân thể của Vinh Quý anh không thể tránh khỏi nhìn qua bộ dáng của mình.
Đối với mình thuở niên thiếu, anh cảm thấy rất xa lạ.
Anh nhìn thân thể mình tựa như đang nhìn một người hoàn toàn xa lạ.
Người kia yên tĩnh ngủ bên cạnh thân thể Vinh Quý, hắn rất yếu ớt.
Yếu ớt mà… tốt đẹp.
Hai từ hình dung phía sau không phải do anh mà là do Vinh Quý nói.
Lại nhìn một hồi, tranh thủ trước khi sử dụng hết nguồn năng lượng anh đậy nắp khoang đông lại, bò xuống giường, đẩy ghế nhỏ vào dưới giường, cuối cùng mới trở về bên cạnh Vinh Quý rồi kết nối với cơ thể máy của cậu.
Sáng hôm sau lúc khởi động máy, như thường lệ anh nhìn thấy đầu tiên là đầu to của Vinh Quý.
“Hì hì hì!” cảm xúc của đối phương đã trở lại như thường ngày, dường như… còn thật vui vẻ?
“Tớ nghe được nha!” Nếu bây giờ bề ngoài của cậu là con người, vẻ tươi cười treo trên mặt cậu nhất định chính là “cười ranh mãnh”.
“?” Dùng bất biến ứng vạn biến, người máy Tiểu Mai quyết định dùng loại hình phòng thủ để phản ứng.
“Tiểu Mai đêm qua cậu hát ở trong mơ!” Quả nhiên, sau nửa ngày không thấy Tiểu Mai trả lời, Vinh Quý liền tự nói ra.
“Đưa tay nhẹ lau nước mắt đau lòng của cậu, a a a, Tiểu Mai cậu rất lãng mạn nha!” Vinh Quý lớn tiếng nói.
Tiểu Mai: …
Tiểu Mai quyết định lát nữa sẽ kiểm tra hệ thống an toàn của mình một chút.
Kế đó suốt một ngày, Vinh Quý đều biểu hiện vô cùng bình thường, dường như việc ngắt điện đêm qua đã ảnh hưởng đến trí nhớ của cậu, chuyện đêm qua tựa như không hề xảy ra.
Cho đến tối, sau một ngày làm việc vất vả, lúc hai người lại cùng nhau cắm vào ổ nạp điện thì…
Đã qua mười giờ đêm, lúc này là mười giờ rưỡi, Vinh Quý đã ngủ… không, là tắt máy nửa giờ rồi.
Ngay lúc Tiểu Mai định kiểm tra hệ thống an toàn thì Vinh Quý được cho là đã tắt máy bên cạnh anh đột nhiên nói chuyện:
“Tiểu Mai, đêm qua cậu nói, nếu như tớ chê thân thể hiện tại cũ nát, sau này có thể đi ra ngoài mua thứ tốt hơn.”
Tiểu Mai yên lặng quay đầu về phía cậu.
“Bên ngoài… cậu nói đi ra bên ngoài, nghĩa là ngoại trừ chỗ này, bên ngoài! Còn có bên ngoài sao!” Khả năng biểu đạt của Vinh Quý luôn không tốt lắm, thế nhưng Tiểu Mai lại hiểu ý của cậu.
“Xem ra cậu không quên.” Một lúc lâu sau, Tiểu Mai chỉ nói một câu như vậy.
“Sao tớ có thể quên chứ? Trí nhớ của tớ không kém nha, tuy không thể nhớ toàn bộ nhưng nhớ chung chung lại rất đơn giản á!” Vinh Quý ra vẻ rất chi là xấu xa nói.
Tiểu Mai: …
“Cậu nói tớ nghe đi, bên ngoài như thế nào vậy? Tiểu Mai cậu có biết không?”
“Không biết” Đây là lời nói thật, trước đây anh đều sớm rời khỏi nơi này, anh thực sự không biết hết chuyện ở đây, cũng không hề hứng thú với nơi này.
Anh nghĩ rằng cậu nghe câu trả lời của anh xong sẽ thất vọng, nào ngờ…
“Không biết hả? Hắc hắc hắc, Tiểu Mai thì ra cậu cũng là người nhà quê chưa trải sự đời nha!”
Tiểu Mai nghẹn họng.
Chỉ là chẳng mấy chốc anh lại nghe cậu nói tiếp:
“Giống tớ! Hai người chúng ta đều là người nhà quê chưa thấy qua cảnh đời!”
Tiểu Mai: …
“Đừng lo, sau này hai người nhà quê chúng mình cùng đi ra ngoài đi! Tớ lớn hơn cậu bốn tuổi, tớ sẽ bảo vệ cậu!” Thế là sau đó, Vinh Quý cũng không cần Tiểu Mai nói gì đã một mình nói liên hồi.
“Năm đó lúc tớ đến thành phố lớn dốc sức làm việc cũng chỉ đi một mình đấy, không nghe lời Vinh Phúc mà cứ một mình u u mê mê đi luôn, không có chuẩn bị gì hết, không có tiền nên bị người ta lừa gạt ký hợp đồng, rốt cuộc chỉ có thể làm diễn viên đóng thế kiếm chút tiền…”
“Thiệt là quá đau xót mà!”
“Giờ thì không thể cũng ngu dốt như vậy nữa, chúng ta phải chuẩn bị kỹ rồi hãy đi, đầu tiên là tiết kiệm tiền!”
“Nhưng ở đây làm sao tiết kiệm tiền được?!”
“Vậy thì dự trữ đồ đạc!”
“Dự trữ đậu!”
Trong khi Vinh Quý hùng tâm vạn trượng nêu ra đủ mọi kế hoạch tiết kiệm tiền, Tiểu Mai đã tắt máy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất