Ngày Yên Nghỉ

Chương 34

Trước Sau
Sáng hôm sau, Vinh Quý được Tiểu Mai gọi dậy, mấy ốc vít trong cơ thể bị cậu làm mất rồi, không cách nào kết nối cơ thể với nguồn năng lượng chính làm cho cậu hiếm khi có cảm giác “ngủ không đủ”, nhưng thật ra là do chưa sạc đủ pin.

Bên ngoài rất sáng, mới đầu Vinh Quý còn tưởng đây là thế giới khi xưa của cậu, hơn nữa là vào ban ngày, ánh sáng mặt trời xuyên qua cửa sổ phòng trọ đơn sơ của cậu.

Nhưng cậu nhanh chóng trở lại hiện thực rằng không phải như thế.

Ánh nắng mặt trời sẽ không lạnh lẽo thiếu sức sống như vậy.

Đây là ánh đèn chiếu xuyên suốt ngày đêm không ngừng nghỉ của thành phố Ngạc Ni.

Cơ thể máy của cậu được Tiểu Mai đặt phía sau, bên cạnh cơ thể người của họ, đầu của cậu thì được anh đặt lên chỗ ngồi cũ, còn thắt cả dây an toàn.

Nói thật, cảnh này bị người bình thường nhìn thấy sẽ trông rất kỳ dị.

=-=

Đáng tiếc Vinh Quý và Tiểu Mai đều không phải là người bình thường.

“Hôm nay cực khổ cho cậu phải đạp xe một mình rồi!” Thoải mái nói xong câu này với Tiểu Mai, Vinh Quý liền ngồi yên trên ghế.

Tiểu Mai không có ý kiến gì, chỉ khởi động xe rồi đi.

Xe chạy chưa lâu thì Vinh Quý đột nhiên nghe thấy tiếng ồn. Nếu là bình thường thì cậu đã xoay đầu qua từ lâu rồi ← đây là người trời sinh thích náo nhiệt.

Nhưng mà bây giờ cậu chỉ còn có cái đầu.

Xoay nửa ngày trời, cậu chỉ chuyển động được hai “mắt”, tai nghe thấy tiếng ồn càng lúc càng gần, cứ một hồi lại vang lên bên cạnh, Vinh Quý khó chịu rồi vội vàng nói với Tiểu Mai: “Tiểu Mai Tiểu Mai! Mau xoay đầu của tớ qua bên kia xem nào, tớ muốn xem là gì!”

Tiểu Mai cúi xuống lạnh lùng nhìn cậu, sau đó xoay cái đầu của cậu về hướng “có náo nhiệt”.

Vinh Quý liền vui vẻ quan sát từ trong xe.

Cậu gấp gáp như thế không phải là không có lý do, bởi vì cậu thấy giọng nam phát ra rất lớn ở bên ngoài nghe rất quen, đợi đến lúc cậu có thể nhìn rõ bên ngoài, quả nhiên…

Trung tâm của “chuyện vui” là ba tên côn đồ đánh nhau với họ ngày hôm qua.

Chỉ thấy ba người họ bực bội tức tối đứng vây trước một chiếc xe ← Không sai chính là chiếc xe hôm qua xém chút nữa đụng trúng Vinh Quý, chiếc xe mà cậu lén nói với Tiểu Mai canh cơ hội làm nổ lốp xe.

Say sưa vui thích nhìn bọn họ, Vinh Quý quan sát hồi lâu chợt phát hiện…

Ể… Chiếc xe đó hình như nổ lốp thật rồi? Mà đây cũng chính là nguyên nhân khiến ba người kia tức tối như thế, xung quanh có rất nhiều người vây lại xem trò cười của bọn họ, ba người họ liếc mọi người xung quanh rồi tùy tiện bắt lại tra hỏi có phải do đối phương dở trò hay không, đáng tiếc những người xung quanh xem trò cười cũng không phải hạng dễ chọc, người ta cũng không sợ ba kẻ xấu này.

Lại nhìn chằm chằm lốp xe của bọn họ một hồi, Vinh Quý đột nhiên lại hét lên: “Tiểu Mai Tiểu Mai, mau xoay đầu qua giúp tớ, tớ muốn nhìn cậu.”

Một giây sau, cậu và Tiểu Mai đối diện nhau. Tiểu Mai không cảm xúc từ trên cao nhìn cậu, mà Vinh Quý cũng không cảm xúc ngước nhìn Tiểu Mai.

“Hí Hí Hí” Vinh Quý bỗng dưng phát ra một tràng cười quái dị.

Tiểu Mai cao lãnh quay đầu đi, mà Vinh Quý đã xác nhận xong rồi.

Hí hí hí hí hí… Người đâm thủng bánh xe của họ quả nhiên là Tiểu Mai!

Tối qua sau khi cậu ngủ say, Tiểu Mai nhất định đã lén chuồn ra ngoài lấy cây dùi dài trong hộp dụng cụ ra, sau đó…

Bụp! Bụp! Bụp! Ba phát! Tiểu Mai báo thù giúp cậu rồi!

Tưởng tượng một hồi cảnh đêm qua Tiểu Mai hành động, Vinh Quý càng nghĩ càng hưng phấn.

“Đi thôi đi thôi!” Vinh Quý hô lớn, mấy chuyện này làm xong phải tranh thủ rút lui ngay, Tiểu Mai sao còn đợi đến sáng chứ? Gió lên rồi, họ phải mau chuồn thôi.

Vì vậy xe lại được khởi động, Vinh Quý lại cao hứng bắt đầu ca hát.

Vẫn là đọc lời bài hát, đại ý lời bài hát chính là “rất vui vẻ”.

Mặc kệ cậu ở bên cạnh thay thế nhạc nền Đại Hoàng phát ra, Tiểu Mai vẫn ổn định lái xe, muốn đến đâu, Vinh Quý hoàn toàn không hỏi.



Dù sao thì Tiểu Mai là một người rất đáng tin cậy mà!

Tiểu Mai đáng tin cuối cùng lái Đại Hoàng đến trước một căn nhà cũ nát. Không bao lâu sau có một người đi đến, Vinh Quý nghe một hồi liền hiểu: Người đến là môi giới, Tiểu Mai tìm anh ta thuê phòng.

Ai ya! Cậu chỉ nghĩ đến việc đi làm, lại quên nghĩ đến việc quan trọng là trước tiên phải tìm nơi nghỉ chân, Tiểu Mai quả nhiên tài giỏi!

Vinh Quý ở bên cạnh nghe Tiểu Mai nói chuyện với đối phương, ngay lúc bàn về giá cả, cậu quyết đoán xen vào vài câu, giúp đỡ trả giá, lại nịnh bợ đối phương mấy câu, người đó cuối cùng quyết định giảm cho họ 5 Nabi, tuy rằng không nhiều nhưng Vinh Quý đã cảm thấy rất vui, dù sao cậu cũng làm được chút gì đó giúp hai người họ tiết kiệm tiền nha.

Kết quả Tiểu Mai lấy giá 50 Nabi để thuê căn nhà này trong vòng một tháng, còn nghe nói sau này có thể dùng điểm tích lũy để trả tiền, cộng thêm phí đỗ xe hôm qua, tiền tiết kiệm của hai người họ phút chốc không còn bao nhiêu.

Nhưng mà có chỗ ở ổn định cũng là một chuyện tốt.

Lái Tiểu Hoàng vào trong sân, khóa cửa lại, trong một tháng kế tiếp, quyền sử dụng căn nhà này thuộc về bọn họ rồi.

Vinh Quý được Tiểu Mai đặt lên bàn rồi nhìn anh bận rộn dọn đồ trên xe xuống.

Hành lý bình thường thì không nói, một mình Tiểu Mai cũng bê được, nhưng còn khoang đông lạnh của hai người họ thì Tiểu Mai phải kéo rất mệt.

Nhưng Tiểu Mai chính là Tiểu Mai, thấy bản thân kéo không nổi, anh trước hết lấy nửa cơ thể máy của Vinh Quý đặt ở sau xe ra rồi lắp ráp lại, không lâu sau thì đã có nửa cơ thể (không có chân) có thể khiêng khoang đông lạnh lên cùng anh.

Vinh Quý thấy ngây người.

Ơ… Nói sao đây?

Cậu – chính chủ của cơ thể, cái đầu vẫn còn ở trên bàn! Cơ thể lại tự cử động, cảm giác này quá phức tạp nên người bình thường khó mà hiểu được.

May mà sau khi giúp khiêng khoang đông lạnh vào thì cơ thể đó đã ngừng cử động.

Tuy vẫn thấy khá kỳ dị nhưng Vinh Quý đã nhanh chóng chuyển lực chú ý sang những hành lý khác.

Tiểu Mai biết dọn đồ ra, nhưng anh dường như chỉ dọn ra mà thôi. Còn việc kế tiếp làm gì thì anh hoàn toàn không định quan tâm. Nhìn thấy Tiểu Mai dọn đồ ra xong liền bỏ mặc làm Vinh Quý nhịn không được.

“Tiểu Mai, còn chưa xong việc đâu!”

Thấy Tiểu Mai cuối cùng cũng ngước đầu lên nhìn mình, Vinh Quý tranh thủ chỉ huy Tiểu Mai làm này làm nọ “Lấy nấm… đậu đất trồng ở trong sân”, “Trải thảm ra sàn”, “Bây giờ phơi ra trải giường ngoài trời”,…

Thậm chí cậu còn bắt Tiểu Mai bày một chậu đậu đất bên cạnh cửa sổ.

Vừa làm cây cảnh vừa làm bóng đèn, vừa đẹp lại thực dụng.

“Ở chỗ tớ có một câu nói rất hay: Nhà là thuê, nhưng cuộc sống không phải thuê.” Vinh Quý tràn đầy tình cảm nói với Tiểu Mai.

Tiểu Mai không ý kiến gì với việc này.

Nhưng không thể phủ nhận là dưới sự chỉ huy của Vinh Quý, rõ ràng vẫn là căn phòng ấy nhưng cảm giác mang lại cho người ta đã hoàn toàn khác.

Băng ghế mà hai người hay dùng cũng được đặt ngay ngắn, thảm được trải gọn gàng, trang trí xong căn nhà cũng phảng phất giống căn nhà cũ ở quê của Tiểu Mai rồi.

Đương nhiên, Tiểu Mai sẽ không nói ra suy nghĩ trong lòng.

“Một tiếng nữa là có thể ra ngoài tìm việc làm.” Tiểu Mai nói rồi lấy hai tờ đơn hôm qua ra, ngẫm nghĩ một lát lại để lại một tờ.

“Tớ cũng muốn đi, tớ cũng muốn đi!” Vinh Quý sợ Tiểu Mai không đưa mình đi vội vã lên tiếng.

Tiểu Mai không phản đối.

Nhưng mà…

“Cơ thể của chúng ta phải làm sao đây?” Đây chính là tài sản quý giá nhất của họ, Vinh Quý nghĩ ngay đến vấn đề này.

Nhớ lại lúc nãy thấy khóa cửa ở đây không mấy chắc chắn, Vinh Quý càng nghĩ càng thấy không ổn, nhưng để cậu ở nhà trông chừng cơ thể thì lại không chịu, thứ nhất cậu muốn đi theo Tiểu Mai, thứ hai bây giờ cậu chỉ là một cái đầu ở nhà cũng không làm được gì, nhiều nhất chỉ có thể hô cứu mạng, nhưng cậu không cho rằng ở đây hô như vậy có tác dụng!

Bộ não của Vinh Quý đang vận hành với tốc độ cao chưa từng có.

Đối với một người dung lượng não có hạn, bình thường có thể không cần động não liền không động não mà nói thì cậu thật sự đang liều mạng suy nghĩ, cậu nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ đến sắp hết pin, sau đó…

Ding!



Bóng đèn sáng.

“Tiểu Mai, chúng ta đào một cái hố, chôn khoang đông lạnh xuống dưới đất được không? Dù sao cậu cũng nói khoang đông lạnh rất chắc chắn mà.” Vinh Quý nói ngay ý tưởng mà mình liều mạng suy nghĩ nãy giờ với Tiểu Mai.

Tiểu Mai: =-=

Tiểu Mai cuối cùng vẫn không bác bỏ ý kiến của cậu.

Thế nên, Vinh Quý phụ trách điều khiển, Tiểu Mai phụ trách đào hố, theo ý Vinh Quý mà đào một cái hố thật sâu, sau đó cùng với cơ thể máy của Vinh Quý đưa khoang đông lạnh xuống, rồi lấp đất, đạp đạp cho chắc chắn.

“Trồng thêm vài hạt đậu đất ở trên đi.” Vinh Quý nói.

Vì thế, một mảnh đậu mọc lên trên phần đất vừa được xới đó.

Đạp chắc đống đất kế bên, Vinh Quý trong khoảng khắc cảm thấy thỏa mãn.

“Nhưng mà… Sao càng nghĩ càng thấy kỳ kỳ? Sao cứ giống như đang mai táng vậy? Cậu nói xem, khoang đông lạnh nhìn sao mà cứ thấy giống quan tài?” Vinh Quý tặc lưỡi.

Giờ cậu mới để ý sao ← Đây là tiếng lòng của Tiểu Mai từ đầu đến cuối không kêu ca tiếng nào.

Anh chỉ nghĩ chứ không nói ra, thu dọn dụng cụ rồi chuẩn bị ra ngoài.

Tiểu Mai cảm thấy chỉ cần mang theo tờ đơn và giấy thông hành là đủ rồi, nhưng vì anh không từ chối mang theo Vinh Quý nên công tác chuẩn bị tăng thêm một việc: Đó chính là tìm nơi thích hợp để tựa cái đầu của Vinh Quý.

Mặc dù Tiểu Mai xem đây là chuyện lãng phí thời gian nhưng với Vinh Quý thì đây là việc không thể thỏa hiệp.

Chọn ra giường đẹp nhất trong nhà ← Đương nhiên phần đẹp rất là hữu hạn, lại bắt Tiểu Mai phải dựa theo phong cách hợp thời của Vinh Quý mà sửa sang lại một chút, cuối cùng làm thành một cái balo rất đẹp ← Là do Vinh Quý thấy vậy.

Balo vừa làm xong Vinh Quý liền bắt Tiểu Mai lấy đầu của mình… bỏ vô.

Chỉ huy Tiểu Mai sửa lại tư thế của mình cho thật đẹp, sau đó nhìn Tiểu Mai đeo balo lên.

Tiểu Mai đeo balo ở trước ngực.

Cũng không có gì kỳ lạ, xe buýt vốn rất đông người, vì để phòng trộm cắp rất nhiều người đều đeo balo phía trước.

Nhưng đây là balo hai dây đeo còn lộ cái đầu của Vinh Quý ra ngoài.

Vì thế khi Tiểu Mai vừa đeo lên, balo trông không giống balo nữa, giống như đai địu em bé hơn.

Vinh Quý: =-=



Cậu chính là em bé đó.

Tiểu Mai: “?”

Hiển nhiên Tiểu Mai vốn không biết gì về đai địu em bé, kiểu dáng là do chính mình nghĩ ra, bây giờ cũng không thể sửa lại được nữa, hơn nữa đó chính là ra giường đẹp nhất trong nhà họ, dùng nó đã xa xỉ lắm rồi…

Vinh Quý thở dài một hơi rồi nói với Tiểu Mai: “Đi thôi đi thôi, chúng ta phải ra ngoài tìm việc làm!”

Tiểu Mai lại cố định cái đầu của cậu rồi sau đó mở khóa, ra ngoài xong khóa cửa lại.

Trước khi đóng cổng lại Vinh Quý còn không quên hô to một câu vào bên trong: “Đại Hoàng ở nhà trông nhà cẩn thận nhé!”

Thấy Tiểu Mai cúi xuống nhìn mình, Vinh Quý nhỏ giọng nói: “Đây là để mọi người xung quanh biết: Nhà chúng ta còn người.”

Tiểu Mai: …

“Hơn nữa không phải là tớ lo Đại Hoàng sẽ sợ sao?”

Tiểu Mai: …

Vì vậy, Vinh Quý được bọc trong đai địu em bé bật chế độ độc thoại, sau cùng họ đi đến một hầm mỏ, xếp phía cuối của hàng dài người đến xin việc, bọn họ chuẩn bị xin việc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau