Ngày Yên Nghỉ

Chương 38

Trước Sau
Đã là người nhà rồi, vậy thì… phải chuẩn bị thêm đồ gia dụng thôi!



By lối tư duy kỳ quặc của Vinh Quý.

Vì thế trong lúc Tiểu Mai nghiên cứu khoáng thạch, cậu cũng siêu cấp nghiêm túc nghiên cứu, người ngoài không biết còn tưởng cậu cũng là dân trong nghề nữa.

Đáng tiếc…

Cậu chỉ nghiên cứu màu sắc và hình dạng của mấy viên đá đó thôi.

Cậu muốn tìm một cái có thể làm giá đỡ đầu, như vậy thì Tiểu Mai không cần lấy cái giỏ để đựng đầu cho mình nữa, tuy rằng hành động sợ để đầu cậu dưới đất dơ mà đặt trên giỏ rất là ấm áp nhưng cậu vẫn thấy như vậy lãng phí quá.

Cho nên cứ tìm một tảng đá nhỏ làm kệ đỡ đầu là được rồi. Vừa khéo ở đây có rất nhiều đá.

‎Tóc của mình màu vàng, cái mũ màu đỏ, như vậy đã rất khoa trương rồi, theo lý mà nói cái giá đỡ đầu nên có màu nhạt tí thì tốt hơn, như màu đen chẳng hạn, nhưng mà… cái đầu kim loại bây giờ của cậu cũng khá là đen rồi…

‎Cuối cùng Vinh Quý chọn một khối đá màu trắng, sau đó cậu liền gọi Tiểu Mai: “Tiểu Mai ơi Tiểu Mai à, tụi mình mang khối đá trắng trắng kia về được có không?”

‎Tiểu Mai: Lẽ nào cậu ấy có thể nhìn ra khối đá đó là loại đá hiếm hay sao?

‎Tiểu Mai không trả lời mà im lặng nhìn Vinh Quý.

‎Sau đó…

‎Vinh Quý cứ như sinh ra là để phủ định mọi suy đoán của Tiểu Mai:

‎”Tiểu Mai, dùng khối đá trắng đó làm bệ đỡ đầu cho tớ có được không? Màu trắng là màu kinh điển dễ phối nhất, dù là tóc vàng, mũ đỏ của tớ hay cái mặt đen… cũng không bị chỏi.”

‎Biết ngay là nghĩ quá nhiều rồi – By Tiểu Mai.

‎Thế nên, khi Tiểu Mai mang khối đá đó ra ngoài cũng dùng lý do của Vinh Quý để giải thích với quản lý.

Đương nhiên, việc giải thích là do Vinh Quý phụ trách, ngoại trừ nghiêm túc trình bày lý do cậu muốn có khối đá kia, Vinh Quý còn bày tỏ lòng biết ơn với viên quản lý kia, sẵn nói luôn cái máy cát sét trong túi nhỏ có ích thế nào, đáng tiếc là nó chỉ bắt được một vài tần số thôi…

“Chỉ có một tần số âm nhạc mà thôi, ngẫu nhiên còn phát một số bài hát rất buồn, nếu không có Tiểu Mai ở đấy cháu còn cảm thấy bản thân bị trầm cảm đó…” Cuối cùng Vinh Quý buồn rầu nói.

‎Viên quản lý chỉ “Ha ha”.

“Yên tâm đi, ai bị trầm cảm chứ cậu thì không đâu.” Sau cùng ông ta nói như vậy.

Vinh Quý: Đây là khen ngợi hả? Cứ thấy có hàm ý khác… Là ảo giác sao?

‎Từ đầu đến cuối, Tiểu Mai chỉ nói đúng một câu, chính xác là hỏi đúng một câu: “Ở đây có chợ không? Loại chợ có thể buôn bán khoáng thạch ấy.”

Câu trả lời chắc chắn 100% là có rồi.

‎Từ sáng sớm lúc đi vào thành, thông qua câu hỏi của mấy nhân viên làm việc ở tháp đèn liền có thể đoán ra được. Ở đó tổng cộng có thể đi qua ba thành phố, mà ở đây là nơi cần điểm tích lũy thấp nhất, đối với người không có điểm tích lũy như họ thì đây quả thật là lựa chọn duy nhất, nhưng đối với nhiều người thì đây chỉ là một trong hai, một trong ba hay một trong rất nhiều sự lựa chọn.

‎Vậy mấy người đó đến đây làm gì?

‎Suy đoán họ đến đây để mua bán khoáng thạch là đáng tin cậy nhất, cũng trực tiếp nhất.

‎Dù sao ở đây ngoài người ra thì chỉ có khoáng thạch, người không đủ điểm tích lũy không mang đi được mà có mang theo cũng vô ích, vậy thì thứ bọn họ muốn chỉ còn khoáng thạch mà thôi.

‎Mà ở bãi đậu xe anh cũng chú ý có những người đến đây không giống để làm việc.

“Đương nhiên là có, thành Ngạc Ni nổi tiếng nhất chính là khoáng thạch mà!” Quả nhiên quản lý cao to trả lời như thế.

“Có thể nói cho tôi biết ở đâu không?” Tiểu Mai theo đó mà hỏi tiếp vấn đề thật sự muốn biết.

‎Hỏi thăm ở bên ngoài tất nhiên cũng sẽ biết được thôi, nhưng hỏi thăm những người cũng làm thợ mỏ thì rủi ro quá lớn, đối phương không biết hay không định trả lời còn đỡ, lo lắng nhất là đối phương cho tin tức giả.



Người kia nhìn Tiểu Mai, lát sau lấy ra một miếng giấy vẽ vài đường trên đó: “Nơi các cậu có thể đến bây giờ chỉ có chỗ này.”

“Cảm ơn ông, Rhodes!” Vinh Quý lập tức thay Tiểu Mai cảm ơn.

‎”Đừng khách sáo, A Quý.” Viên quản lý cao to được gọi là “Rhodes” phẩy phẩy tay.

‎Tiểu Mai lúc này mới nhận ra hai người này không biết vì sao cả tên họ nhau cũng biết rồi.

“Cảm ơn.” Quét nhanh qua mảnh giấy, ghi nhớ hết hình vẽ trên đó, Tiểu Mai trả lại mảnh giấy cho Rhodes.

‎Sau đó anh cũng nói tiếng cảm ơn.

“Ngày mai nhớ đến làm việc đúng giờ nhé, giờ giấc như hôm nay.” Rhodes vẫy tay với hai người họ rồi nói.

“Nhất định, nhất định.” Người trả lời vẫn chỉ có Vinh Quý, đợi Vinh Quý tạm biệt Rhodes xong, Tiểu Mai cũng bắt đầu dời bước.

‎Gần đó có một chiếc xe, sau khi đón Tiểu Mai, đợi thêm hai thợ mỏ nữa mới khởi động, giấy thông hành đều do tài xế giữ, lúc cho họ xuống xe, tài xế dặn dò một câu: “Mỗi tiếng đúng giờ sẽ có một đợt xe.”

Người đó không nói hậu quả thế nhưng ai cũng đoán được: Chỉ có tài xế giữ giấy thông hành, không lên được xe thì hầm mỏ cũng không vào được, công việc cũng mất.

‎Hậu quả rất nghiêm trọng, không thợ mỏ nào dám đến trễ.

‎Cửa xe mở ra, các thợ mỏ lần lượt đi xuống.

‎Tiểu Mai và A Quý vẫn chọn xuống cuối cùng vì cơ thể của Tiểu Mai quá nhỏ, chen trong đám đông cảm giác rất dễ vỡ.

‎‎Họ phát hiện ra bên ngoài là một bãi đậu xe rất lớn, không ít xe của những công nhân khác cũng đậu ở đây, Vinh Quý để Tiểu Mai hỏi thăm thì phát hiện ở đây được đậu xe miễn phí tám tiếng đồng hồ, hiển nhiên là để những công nhân ở xa có thể lái xe đi làm thuận tiện, vì thế Vinh Quý lập tức nói với Tiểu Mai: “Ngày mai tụi mình cũng lái Đại Hoàng đến nha.”

‎Tiểu Mai không phản đối.

‎Lái Đại Hoàng đến là chuyện của ngày mai, hôm nay bọn họ vẫn chưa có xe nên con đường còn lại chỉ có thể dựa vào chân.

‎Lúc trước bọn họ định là đến hầm mỏ số bốn cách nhà cũng gần, đi bộ tới cũng không quá xa, nhưng hầm số bảy thì hơi xa hơn một chút.

Cũng may hầm mỏ số bảy cách cái chợ trên bản đồ của Rhodes không quá xa.

‎Sau khi đi hết hai tiếng đồng hồ thì hai người họ đã đến chợ.

‎Trên đường, Vinh Quý còn lo lắng nói với Tiểu Mai: Cậu sợ bọn họ đến quá trễ chợ sẽ đóng cửa mất, dù sao Rhodes cũng không nói giờ đóng mở cửa, Vinh Quý khi đó thế mà không nghĩ tới hỏi vấn đề này.

‎Thế nhưng vừa đến nơi thì Vinh Quý không còn lo lắng nữa: Ở đây đèn đuốc sáng trưng, người đông tấp nập, náo nhiệt!

‎Nhưng mà Vinh Quý rất nhanh lại có nỗi lo khác: Người đông có khi nào sẽ có trộm không?

Vì vậy trước khi Tiểu Mai bước chân vào biển người, cậu quyết đoán gọi Tiểu Mai lại, bắt Tiểu Mai tìm một nơi bí mật một chút rồi giấu đầu mình dưới đồng phục thợ mỏ.

“Cái đầu của tớ là vật quý nhất trên người cậu! Tiểu Mai nhất định phải xem chừng thật cẩn thận đó! Tớ có quan sát rồi, dưới thắt lưng của đồng phục thợ mỏ là an toàn nhất, cậu nhét tớ vào đó đi.”

‎Tiểu Mai:…

‎Sau đó anh quyết đoán nâng đầu Vinh Quý lên, rồi đặt túi đeo hông vào chỗ Vinh Quý vừa nói.

Này… đây là ý nói đống đá đó quý hơn đầu của cậu… Hay thật ra Tiểu Mai cho rằng đặt ở ngực an toàn hơn ở hông?

‎Vinh Quý suy nghĩ một hồi rồi quyết định tin tưởng giả thuyết thứ hai.

‎Thế nhưng giấu trong ngực còn có thể mở một nút áo nhìn ra ngoài, nếu ở hông thì không được rồi, dù sao cũng không thể bắt Tiểu Mai không kéo phẹc mơ tuya?

Vinh Quý được nhìn ngắm xung quanh vui vẻ trở lại.

Tiểu Mai cảm thấy Vinh Quý lâu lâu cũng nghĩ được ý tưởng hay ho, tâm trạng cũng không tệ.

Vì thế…



Hai người đều không chú ý đến dáng vẻ hiện nay của mình:

Bên hông cột cái túi tiền lớn to ra một vòng, trước ngực nhét cái đầu to của Vinh Quý, cả người Tiểu Mai bao bọc dưới lớp đồng phục thợ mỏ trông không giống Tiểu Mai nhỏ bé yếu ớt nữa, anh hiện tại trông giống một người đàn ông cường tráng lùn tịt hông to! Ách… Trước ngực trồi lên, vẫn là nữ hán tử thì đúng hơn!

Tuy rằng dáng người thấp bé, nhưng vẫn rất mạnh mẽ.

Vậy mà có vài phần giống với tộc người lùn thành thạo khoáng vật trong truyền thuyết rồi.

Vinh Quý hay chú trọng ngoại hình cũng chưa phát hiện ra điểm này.

Trước giờ vẫn không chú ý như Tiểu Mai càng không phát hiện ra.

Khi Tiểu Mai bước vào trong chợ thì phát hiện lần đầu tiên xung quanh họ có không gian trống, tất cả mọi người đều giữ một khoảng cách nhất định với họ, Vinh Quý cảm thấy kì lạ.

“Họ đang chê tụi mình bẩn sao? Họ cũng có sạch sẽ hơn đâu!”

‎Tiểu Mai… Tiểu Mai tuy không gật đầu, nhưng trong lòng thật ra cũng đồng tình với cách nói của cậu.

Bởi vì anh cũng không nghĩ ra được lý do khác.

“Nhưng mà Tiểu Mai này, cậu đến chợ làm gì vậy? Muốn mua khoáng sản sao? Hay là mua vật liệu làm cơ thể cho tớ?” Âm thanh của Vinh Quý vang lên trong đầu Tiểu Mai. Vì không muốn bị người khác chú ý, hai người dùng cách đối thoại qua sóng não.

“Không phải mua khoáng vật hay vật liệu, tới nay đã biết được thành Ngạc Ni có ba loại khoáng sản là gecmani, đá đen và cát Nepan, đây đều là vật liệu xây dựng, không có cái nào có thể dùng để chế tạo cơ thể của cậu.” Giọng nói của Tiểu Mai vẫn bình thản như cũ.

Vinh Quý cảm thấy kỳ:

“Không mua… Vậy đến đây làm gì?”

“Đến khảo sát, khoáng thạch buôn bán ở đây đều là được khai thác và giám định qua rồi, có thể học tập nghiên cứu, ngoài ra, thông qua các loại đá được bày bán có thể biết thêm nhiều khoáng sản ở thành Ngạc Ni.”

“Ố ô ồ!” Nghe Tiểu Mai trả lời xong Vinh Quý trong lòng càng khâm phục.

‎Đây là khác biệt giữa nhất lớp và đội sổ sao?

‎Đừng nói cùng học tập, cậu ngay cả mục đích Tiểu Mai đến đây cũng đoán không ra!

‎Hoàn toàn không cách nào cùng tiến bộ được!

‎Nhưng cũng không trở ngại họ cùng chung sống, bởi vì:

Cậu và Tiểu Mai bây giờ là người một nhà rồi.

‎Trong lòng tiếp tục vui như nở hoa, Vinh Quý cũng không lên tiếng nữa.

‎Cậu cũng biết bản thân hay lải nhải, nhưng nhiều khi lảm nhảm là vì xung quanh quá yên tĩnh, sợ Tiểu Mai cô đơn, ở đây nhiều người nhộn nhịp như vậy, cuối cùng cậu cũng có thể làm lại một… cái đầu đẹp trai yên tĩnh rồi.

‎Trong khoảng thời gian tiếp theo, bề ngoài Vinh Quý yên lặng không nói câu nào, thật ra vì đang thông qua khe hở trên áo Tiểu Mai cố gắng nhìn ra ngoài xem náo nhiệt, còn Tiểu Mai đi hết sạp hàng này đến sạp hàng khác, nghiêm túc học hỏi đặc điểm của khoáng sản chân chính.

‎Vốn dĩ người bu xung quanh sạp hàng rất nhiều nhưng vì Tiểu Mai đến mà đều tránh đi hết, ai cũng biết tính khí của người lùn rất nóng nảy, hơn nữa đánh nhau rất khá!

‎Nhất là người lùn nữ!

‎Bởi vì tỷ lệ chênh lệch nam nữ khá lớn, người lùn nữ trong tộc đặc biệt hiếm cũng đặc biệt có giá, một người lùn nữ có thể có tận 20 người theo đuổi, điều này nói lên gì? Nghĩa là khi bạn chọc một tên người lùn nam, nhiều nhất là hắn ta đánh lại bạn một trận thôi, nhưng bạn chọc một người lùn nữ, vậy có ít nhất 20 người lùn bao vây cho bạn no đòn, à không, còn bao gồm cả ba, anh trai, em trai, hàng xóm của người lùn nữ đó nữa…

Không chọc được đâu!

‎Những người có hiểu biết xung quanh đều yên lặng tránh xa Tiểu Mai, chủ sạp cũng rất nhiệt tình, cho dù Tiểu Mai xem thế nào cũng không đuổi người, còn chủ động thuyết minh, thấy Tiểu Mai xem không bao lâu lại để xuống thì cho rằng đối phương không vừa ý, liền lấy ra khoáng thạch tốt hơn nữa chủ động cho anh xem, vậy cũng được đi, đến cuối Tiểu Mai cái gì cũng không mua rồi bỏ đi, chủ sạp còn cảm thấy yêu cầu của đối phương quá cao còn hàng hóa của mình quá kém, người ta không vừa ý cũng đáng đời.

‎Còn vẫy tay vui vẻ tạm biệt anh nữa.

“Buôn bán ở đây không dễ làm, chúng ta cái gì cũng không mua mà còn nhiệt tình như thế.” Xem từ đầu đến cuối, Vinh Quý chỉ rút ra được kết luận như vậy.

‎Trong lòng Tiểu Mai hiếm thấy lại đồng ý lần nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau