Chương 63: Thâu đêm
img src="https://static.trumtruyen.vip/chapter-image/37620/d9c740541576f3d44ff7ee425d799e72.jpg" width="563" height="700" layout="responsive">
Chương 66 - Thâu đêm
Mật đạo không rộng, một người đàn ông cao lớn như Hạ Huyên chỉ có thể lom khom đi về phía trước. Ba mươi năm đã trôi qua, không ai có thể đảm bảo liệu con đường bí mật này có thể thuận lợi đi đến lãnh cung không người dòm ngó trong cung hay không, liệu dọc đường đi có gặp chuyện bất ngờ gì không.
Hạ Huyên chỉ có thể đánh cược vào nó.
Y nhiều lần vào sinh ra tử trên chiến trường, từ lâu đã chẳng màng đến sống chết.
Trong mật đạo im lìm tĩnh mịch, ngoài tiếng hít thở của mọi người thì chỉ có tiếng sột soạt bò trườn của lũ động vật nhỏ bé, và tiếng gió lướt vi vu qua tai.
Đây đều là những dấu hiệu tốt, chứng tỏ phía trước của mật đạo vẫn chưa bị sập hay bị phá hỏng.
Đất bụi ấm áp không ngừng quét qua đầu và mặt Hạ Huyên. Mật đạo không dài, nhưng đoàn người bước đi chậm chạp, thời gian trong bóng đêm dường như ngưng đọng lại.
Con đường cuối cùng cũng đi đến hồi kết.
Hạ Huyên hít một hơi thật sâu, nín thở lắng nghe động tĩnh bên ngoài mật đạo, bàn tay cuộn thành nắm đấm ngập ngừng đưa ra trước thăm dò.
So với chốn hoang phế ở ngoại ô, bên trong lãnh cung cũng chẳng hề phồn hoa náo nhiệt gì mấy, trong đêm tối tăm mù mịt thậm chí không có nổi một ngọn đèn, chỉ có vầng trăng lạnh lẽo treo trên bức tường cao của cung điện.
Nhóm gia thần tản ra, kiểm tra toàn bộ cung điện, “Công tử, chung quanh không có người, bên ngoài cung cũng không có thủ vệ.”
Hạ Huyên khẽ gật đầu.
Quả thật trong cung đã nằm trong tay Mạc Doãn, nhưng cung điện quá lớn, mà mật đạo này lại là bí mật hàng đầu trong số những bí mật hàng đầu. Đây là bí mật truyền thừa của Hạ thị, Mạc Doãn hẳn là không ngờ sẽ có thể đi từ ngoài cung thẳng đến trong cung.
Trong giây phút yên tĩnh và căng thẳng này, Hạ Huyên chợt nhớ đến lời nói lạnh lùng của Mạc Doãn trên tháp.
“Hạ tướng quân có gia thế che chở, thật là may mắn.”
Hàm dưới y căng chặt, Hạ Huyên nói: “Đi thôi.”
Mọi người quay trở lại mật đạo để thoát ra, rồi trở về phủ tướng quân dưới màn đêm bao phủ.
Trong phòng ngủ, Hạ Huyên cởi thắt lưng, cẩn thận suy nghĩ, trong đầu có mục tiêu nhiệm vụ rất rõ ràng —— nghĩ cách giải cứu đại hoàng tử, hỗ trợ cậu lên ngôi.
Trong ba hoàng tử, đại hoàng tử là người tài đức sáng suốt nhất, hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu quân chủ.
Mạc Doãn nhốt đại hoàng tử vào cấm cung, cái gọi là “bệnh đậu mùa” chỉ là cái cớ. Chỉ cần tìm cách cứu đại hoàng tử thoát ra ngoài thì quân đội liền có thể giương cờ cần vương.
Trong cung có bao nhiêu thủ vệ, bản đồ trong cung, nội bộ trong cung... Những thứ này đều cần phải điều tra, hoàn thiện từng cái một.
Đây là một cuộc đấu tranh quân sự trá hình.
Y và Mạc Doãn là chủ soái của hai đội quân đối lập.
Họ đã kề vai sát cánh chiến đấu nhiều năm như vậy, không ngờ rằng cuối cùng mình lại đi đến bước này.
Vì sao? Vì sao lại thế này?
Chờ đến lúc Hạ Huyên nhận ra mình đang làm gì, y đã vận y phục dạ hành đáp xuống sân trong xinh đẹp và yên tĩnh. Lần trước khi vào đây thám thính, y đã phát hiện ra một vài góc chết trong sân. Phủ thái sư mới quả thực được canh gác rất nghiêm ngặt, nhưng trong mắt Hạ Huyên vẫn chỉ là trò trẻ con. Nhưng tối nay không biết vì lý do gì mà trong sân không hề thấy bóng dáng một thủ vệ nào.
Cửa sổ bị phá lần trước đã được thay mới. Hạ Huyên tựa lưng vào tường, nhất thời không dám lẻn vào.
Giờ Tý đã qua, đây là thời điểm người ta chìm trong giấc ngủ say sưa. Có lẽ lúc này Mạc Doãn đang ôm mấy cô tỳ nữ ôn hương nhuyễn ngọc đến quên cả trời đất.
Hạ Huyên híp mắt nhìn căn phòng tối tăm.
Y điên rồi.
Y thực sự điên rồi.
Y tới đây làm gì?
Họ đã rơi vào tình cảnh đối đầu với nhau như nước với lửa, Mạc Doãn thậm chí còn dùng người nhà y để đe dọa y. Bây giờ tới đây, nếu như không phải vì ám sát thì ngay cả bản thân y cũng sẽ coi thường chính mình.
Hạ Huyên nắm chặt bàn tay, đấm ngược vào tường.
Đêm mùa hè, gió hiếm khi mát mẻ như thế này. Bước chân Hạ Huyên nhúc nhích, đang định trèo tường đi ra ngoài thì nghe thấy trong phòng truyền đến một tiếng ho rất nhẹ.
Từ sau lần ho ra máu trước mặt tỳ nữ, Mạc Doãn đã rút toàn bộ thủ vệ và tỳ nữ ra khỏi sân. Ngoại trừ việc dùng bề ngoài yếu đuối làm công cụ để mê hoặc kẻ thù, hắn không thích thể hiện sự yếu ớt trước mặt người khác.
Cơ thể này thật sự càng ngày càng tệ hại, ngay trong mùa hè mà tay chân vẫn lạnh lẽo. Mạc Doãn ôm bình nước nóng trong chăn ngủ đến nửa đêm thì bình lạnh ngắt, thế là cũng liền tỉnh dậy. Hắn không muốn gọi tỳ nữ đem nước nóng tới, cũng không thể ngủ lại, bèn dứt khoát ngồi dậy chờ trời sáng.
Mạc Doãn dựa vào đầu giường ho nhẹ, hơi thở chậm đến mức tưởng chừng như sắp chìm vào giấc ngủ lần nữa, nhưng lại ngủ không ngon giấc, ngực đau như muốn ngất đi.
Cảm giác dường như sứ mỏng chạm vào môi, Mạc Doãn mở miệng theo thói quen, bị đổ một ngụm đầy nước khiến hắn ho khan một tiếng. Hắn dùng sức đẩy bàn tay trước mặt ra, che ngực nhẹ giọng mắng: “Tay chân vụng về, cút ra ngoài đi!” Mạc Doãn híp mắt cau có nhìn qua, thấy một đôi mắt sáng rực trong bóng đêm trên khuôn mặt đã bịt mặt.
Mạc Doãn ngừng ho một lúc rồi bắt đầu ho càng dữ dội hơn.
Hạ Huyên vốn đang đứng sững người ra, nhưng khi nhìn thấy Mạc Doãn ho khan không ngừng thì không nhịn được, bắt chước điệu bộ người tỳ nữ mà y nhìn thấy hôm đó, bước tới đút nước cho hắn.
Lần này Hạ Huyên làm chậm tay hơn, bản thân Mạc Doãn cũng tỉnh táo đôi chút, thuận lợi uống mấy ngụm nước ấm mới đè nén cơn đau trong lồng ngực.
Trong phòng lập tức yên tĩnh trở lại, trong bóng tối chỉ còn lại tiếng thở khò khè của hắn.
“Ngươi ốm rồi.”
Hạ Huyên lên tiếng trước, bởi vì bịt mặt nên giọng nói xuyên qua lớp vải có hơi lạ lẫm.
“Bệnh cũ thôi.”
Mạc Doãn hờ hững trả lời.
Hắn không hỏi tại sao Hạ Huyên lại đột nhiên xông vào. Hai người cứ như đã hẹn trước với nhau, bắt đầu cuộc trò chuyện yên bình nhất kể từ khi gặp lại mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.
“Đã gọi ngự y đến khám chưa?”
“Đã nói là bệnh cũ rồi, ngự y thì giúp ích được gì chứ?”
Hạ Huyên yên lặng đặt bát trà lên bàn: “Đám tỳ nữ của ngươi đâu?”
Mạc Doãn không trả lời.
Không biết qua bao lâu, Hạ Huyên xoay người lại, đưa tay về phía chăn bông của Mạc Doãn.
Mạc Doãn liếc xéo qua, ánh mắt lạnh lùng thờ ơ trong bóng tối.
Hạ Huyên lôi bình nước nóng lộ ra dưới chăn: “Trời nóng như vậy mà vẫn dùng cái này à?”
Mạc Doãn nói: “Hạ Tàng Phong, đêm hôm khuya khoắt ngươi lẻn vào phủ ta chỉ vì muốn làm nha hoàn của ta sao?”
Sắc mặt Hạ Huyên cứng ngắc, y đưa tay bắt mạch Mạc Doãn.
Mạc Doãn không trốn tránh, hắn có tinh thần lực chống đỡ, bắt mạch sẽ không nhìn ra được gì.
Hạ Huyên không phát hiện mạch đập có vấn đề gì, nhưng lại phát hiện cổ tay Mạc Doãn cực kỳ lạnh lẽo. Bàn tay y nóng bừng, còn tay của Mạc Doãn cứ như một tảng băng, Hạ Huyên không kịp nghĩ ngợi nhiều đã dùng tay mình bao lấy bàn tay lạnh giá của Mạc Doãn.
Mạc Doãn vẫn không nhúc nhích, lòng bàn tay của Hạ Huyên giống như một cái bếp lò vậy, ấm áp mà lại cứng rắn, dễ chịu hơn bình nước nóng nhiều.
Cả hai người không ai động đậy hay lên tiếng.
Hạ Huyên cảm giác như mình đã trở về biên giới, bầu trời trên đỉnh đầu rộng lớn mênh mông, trong tầm mắt đều là cát bụi vô tận, không có hoàng đế, không có triều thần, không có tranh giành quyền lực, không có tranh đấu, không có gì cả.
“Năm ngoái Trình Võ và Thần Nương kết hôn rồi.”
Mạc Doãn nhắm hờ mắt: “Vậy à?”
“Lão tộc trưởng truyền lại chức vụ tộc trưởng mới cho Thần Nương, Trình Võ xem như là ở rể.”
Khuôn mặt tươi cười thành thật của người đàn ông khỏe mạnh cường tráng hiện lên trong đầu Mạc Doãn, hắn hơi nhoẻn cười, “Tốt rồi.”
“Trình Võ có hỏi ta về ngươi.”
Bởi vì đã lâu Mạc Doãn không trở lại Dung Thành nên Trình Võ không biết thật ra hắn đã trở về kinh sư. Trình Võ chỉ nghĩ là hắn quá bận rộn, thế là đến quân doanh, nhờ Lý Viễn giúp hắn ta chuyển tin tức.
“Tiên sinh đã lâu không về thành. Ngày ta và Thần Nương kết hôn, có thể xin tướng quân cho hắn nghỉ phép một ngày được không?”
Lý Viễn nghe xong thì vẻ mặt quái dị, không trả lời ngay lập tức mà chỉ chắp tay xem như đã nghe rồi. Hạ Huyên đang lau vũ khí, nghe Lý Viễn báo lại thì im lặng một lúc rồi nói: “Biết rồi.”
Lý Viễn ngớ người, không biết Hạ Huyên có ý gì.
Ngày Trình Võ kết hôn, Hạ Huyên đích thân đến Dung Thành để chúc mừng. Cho dù là vậy, nhưng khi Trình Võ không thấy Mạc Doãn đến, trong lòng vẫn không giấu được sự thất vọng.
“Biên cảnh Di Lan lại xảy ra chuyện, quân sư dẫn quân đi giải quyết.” Hạ Huyên rất ít khi nói dối, sắc mặt rất căng thẳng.
Chính Thần Nương đã an ủi Trình Võ: “Trong lòng tiên sinh nhất định vẫn nhớ đến chúng ta, chỉ là quân vụ quan trọng hơn. Cảm ơn Tướng quân đã đến dự hôn lễ của ta và Trình Võ.”
Trước khi rời đi, Trình Võ đưa cho Hạ Huyên một vò rượu: “Rượu này do đích thân ta ủ đấy, tiên sinh rất thích uống.”
“Hắn ta gửi cho ngươi một vò rượu,“ Hạ Huyên nói, “ta đặt nó trong lều quân sư ban đầu của ngươi.”
Mạc Doãn mở mắt ra, ánh mắt hai người giao nhau trong bóng tối, một lúc sau hắn lên tiếng: “Trong kinh thiếu gì rượu ngon, mấy loại rượu nhà quê đó, khi nào ngươi về thì uống hay đổ tùy ngươi.”
Hạ Huyên nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Mạc Doãn, đôi mắt ấy lạnh lùng sắc bén, không hề mềm mại chút nào.
“Ngươi muốn dùng cái này để khiến ta cảm động? Hạ Tàng Phong, ngươi quá ngây thơ rồi. Ngươi từ nhỏ đã được Hạ thị nâng niu trong lòng bàn tay, ngoại trừ đánh giết trên chiến trường, những chuyện khác ngươi chẳng hiểu gì cả. Ngươi cho rằng những chuyện nhỏ nhặt tầm thường này có thể khiến ta bỏ cuộc ư?”
Mạc Doãn cong môi, “Vậy tại sao ngươi không rút lui? Những gì ngươi kiên trì nhất định phải kiên trì đến cùng, còn những gì ta kiên trì sẽ dễ dàng bị lung lay? Đừng quên, ngươi chưa bao giờ đánh bại được ta.”
“Đại hoàng tử là người hiền đức,“ Hạ Huyên nói, “Hắn sẽ là một vị minh quân.”
“Vậy thì sao? Thần Nương tính tình kiên nghị, lễ nghĩa phép tắc đều chu toàn, ta thấy nàng ấy cũng có thể làm minh quân.”
“Giang sơn này năm đó là do chính tay Duệ Đế chinh phục, ngai vàng không phải là vị trí tộc trưởng, sao có thể so sánh như trò đùa được chứ?”
“Nếu năm đó ông ta có thể chinh phục giang sơn của người khác, vậy thì tại sao bây giờ ta không thể cướp nó khỏi tay ông ta?”
Hạ Huyên nằm mơ cũng không bao giờ nghĩ đến chuyện có ngày mình sẽ bình tĩnh tranh luận với người khác xem có nên mưu phản hay không. Y nói: “Bây giờ thiên hạ thái bình...”
“Đó là công lao của ta.”
Hạ Huyên liếc nhìn hắn.
“Tiên hoàng ngu ngốc, đừng nói ngươi không biết đấy nhé.” Mạc Doãn bình tĩnh nói.
“Bá tánh Sơn Thành vì sao lại nổi loạn? Thái Thế Tân căn bản không phải là người có tài, vì sao hắn ta có thể nhất hô bá ứng?”
“Đó là vì quan viên cứu trợ thiên tai đã lơ là nhiệm vụ, tham ô không làm tròn trách nhiệm.”
“Cấp dưới không nghiêm, chẳng lẽ không phải là do lỗi của hoàng đế? Làm hoàng đế thì có thể cao cao tại thượng, nếu quan viên làm tốt thì đó là công đức của hắn, còn quan viên phạm sai lầm thì là do kẻ gian dối trá lừa gạt Hoàng Thượng ư? Thế thì vị trí hoàng đế này cũng quá thoải mái rồi, ta cũng muốn ngồi vào vị trí đó.”
Hạ Huyên phát hiện mình không thể thuyết phục được Mạc Doãn.
Ngược lại trong lòng y lại có hơi dao động.
Hạ Huyên buông tay Mạc Doãn ra, quay lưng về phía Mạc Doãn.
“Hạ Huyên, ngươi có thể làm tướng quân, ta có thể làm thái sư. Chúng ta đều dựa vào năng lực của mình. Nếu đã như vậy, tại sao chúng ta không thể đều dựa vào năng lực của mình mà đoạt lấy ngai vàng?”
Hạ Huyên đứng thẳng hồi lâu rồi quay lại hỏi: “Nghiêm Tề thật sự có quan hệ với phản tặc Sơn Thành năm đó ư?”
“Tất nhiên.” Mạc Doãn nói không chút do dự.
Hạ Huyên khẽ chớp mắt: “Những bức thư đó không phải do ngươi giả mạo.”
“Không phải.”
Căn phòng tối om im lìm không tiếng động.
Hạ Huyên nhìn chằm chằm Mạc Doãn, “Vậy ngươi thật sự chưa bao giờ coi ta là bạn sao?”
Lần này, Mạc Doãn im lặng, hắn tựa người vào giường, ánh mắt xa xăm. Thời gian lặng lẽ trôi qua, lâu đến nỗi Hạ Huyên cứ ngỡ hắn sẽ không trả lời, Mạc Doãn mới lên tiếng.
Hắn nói, “Không phải.”
Mạc Doãn cảm thấy nhiệt độ trong phòng nhất thời tăng cao. Hóa ra niềm vui mãnh liệt của một người cũng có thể ảnh hưởng đến người khác như vậy. Sự thật rõ ràng là với hai câu hỏi đầu tiên, hắn đều nói dối. Hắn là phản diện kia mà, nói dối thì có sao, chỉ cần mở miệng là tuôn ra thôi, chẳng khác nào ngựa quen đường cũ. Sau đó thừa dịp Hạ Huyên đang dao động thì lại đào hố cho y.
Binh bất yếm trá, Hạ Huyên xông pha chiến trường nhiều năm như vậy, chắc hắn y nên hiểu điều đó.
Vậy còn câu hỏi cuối cùng thì sao?
Hắn cũng đang nói dối ư?
Hắn có thể lừa dối bất cứ ai, nhưng có một người, dù trong hoàn cảnh nào, hắn cũng sẽ không bao giờ lừa dối —— đó chính là bản thân hắn.
Vì vậy, khi Hạ Huyên tiến về phía hắn, Mạc Doãn cũng không chống cự hay trốn tránh.
Hạ Huyên phát hiện Mạc Doãn gầy đi so với lúc chia tay ở tòa tháp ba năm trước.
Có lẽ là do lúc đó cách một lớp áo lông chồn nên y không cảm nhận được rõ ràng. Còn bây giờ Mạc Doãn chỉ mặc một bộ quần áo trong, y thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ trên da thịt Mạc Doãn, cũng khá lạnh lẽo. Hạ Huyên ôm choàng lấy Mạc Doãn vào lòng mình, dùng nhiệt độ của bản thân để sưởi ấm cho người tưởng chừng như không bao giờ ấm áp trong vòng tay mình.
Mới cách đây không lâu, Mạc Doãn còn uy hiếp sẽ giết sạch toàn bộ Hạ thị. Ngược lại y cũng cứng cỏi nói rằng mình sẽ vĩnh viễn không bao giờ cúi đầu xưng thần trước Mạc Doãn.
Hai người giương cung bạt kiếm như kẻ thù truyền kiếp. Giữa họ là rào cản mưu nghịch và trung quân gần như không thể vượt qua. Cũng có thể là còn nhiều âm mưu và dối trá khác nữa...
Nhưng Hạ Huyên vẫn ôm Mạc Doãn thật chặt, thật cẩn thận.
Mạc Doãn dựa vào lòng ngực, ho nhẹ một tiếng. Hạ Huyên vuốt ve tấm lưng gầy gò của hắn, nhặt chiếc chăn bông mềm mại phủ lên lưng Mạc Doãn, dần dần cảm nhận được hơi thở của Mạc Doãn trở nên đều đặn.
Mãi đến khi ánh mặt trời ngoài cửa sổ rọi vào, Hạ Huyên mới bừng tỉnh hoàn hồn. Y cúi đầu, nhìn gương mặt nhợt nhạt và hàng mi đen nhánh của Mạc Doãn đang tựa vào ngực y, ngủ thật bình yên thanh thản.
21/O6/2O24
Chương 66 - Thâu đêm
Mật đạo không rộng, một người đàn ông cao lớn như Hạ Huyên chỉ có thể lom khom đi về phía trước. Ba mươi năm đã trôi qua, không ai có thể đảm bảo liệu con đường bí mật này có thể thuận lợi đi đến lãnh cung không người dòm ngó trong cung hay không, liệu dọc đường đi có gặp chuyện bất ngờ gì không.
Hạ Huyên chỉ có thể đánh cược vào nó.
Y nhiều lần vào sinh ra tử trên chiến trường, từ lâu đã chẳng màng đến sống chết.
Trong mật đạo im lìm tĩnh mịch, ngoài tiếng hít thở của mọi người thì chỉ có tiếng sột soạt bò trườn của lũ động vật nhỏ bé, và tiếng gió lướt vi vu qua tai.
Đây đều là những dấu hiệu tốt, chứng tỏ phía trước của mật đạo vẫn chưa bị sập hay bị phá hỏng.
Đất bụi ấm áp không ngừng quét qua đầu và mặt Hạ Huyên. Mật đạo không dài, nhưng đoàn người bước đi chậm chạp, thời gian trong bóng đêm dường như ngưng đọng lại.
Con đường cuối cùng cũng đi đến hồi kết.
Hạ Huyên hít một hơi thật sâu, nín thở lắng nghe động tĩnh bên ngoài mật đạo, bàn tay cuộn thành nắm đấm ngập ngừng đưa ra trước thăm dò.
So với chốn hoang phế ở ngoại ô, bên trong lãnh cung cũng chẳng hề phồn hoa náo nhiệt gì mấy, trong đêm tối tăm mù mịt thậm chí không có nổi một ngọn đèn, chỉ có vầng trăng lạnh lẽo treo trên bức tường cao của cung điện.
Nhóm gia thần tản ra, kiểm tra toàn bộ cung điện, “Công tử, chung quanh không có người, bên ngoài cung cũng không có thủ vệ.”
Hạ Huyên khẽ gật đầu.
Quả thật trong cung đã nằm trong tay Mạc Doãn, nhưng cung điện quá lớn, mà mật đạo này lại là bí mật hàng đầu trong số những bí mật hàng đầu. Đây là bí mật truyền thừa của Hạ thị, Mạc Doãn hẳn là không ngờ sẽ có thể đi từ ngoài cung thẳng đến trong cung.
Trong giây phút yên tĩnh và căng thẳng này, Hạ Huyên chợt nhớ đến lời nói lạnh lùng của Mạc Doãn trên tháp.
“Hạ tướng quân có gia thế che chở, thật là may mắn.”
Hàm dưới y căng chặt, Hạ Huyên nói: “Đi thôi.”
Mọi người quay trở lại mật đạo để thoát ra, rồi trở về phủ tướng quân dưới màn đêm bao phủ.
Trong phòng ngủ, Hạ Huyên cởi thắt lưng, cẩn thận suy nghĩ, trong đầu có mục tiêu nhiệm vụ rất rõ ràng —— nghĩ cách giải cứu đại hoàng tử, hỗ trợ cậu lên ngôi.
Trong ba hoàng tử, đại hoàng tử là người tài đức sáng suốt nhất, hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu quân chủ.
Mạc Doãn nhốt đại hoàng tử vào cấm cung, cái gọi là “bệnh đậu mùa” chỉ là cái cớ. Chỉ cần tìm cách cứu đại hoàng tử thoát ra ngoài thì quân đội liền có thể giương cờ cần vương.
Trong cung có bao nhiêu thủ vệ, bản đồ trong cung, nội bộ trong cung... Những thứ này đều cần phải điều tra, hoàn thiện từng cái một.
Đây là một cuộc đấu tranh quân sự trá hình.
Y và Mạc Doãn là chủ soái của hai đội quân đối lập.
Họ đã kề vai sát cánh chiến đấu nhiều năm như vậy, không ngờ rằng cuối cùng mình lại đi đến bước này.
Vì sao? Vì sao lại thế này?
Chờ đến lúc Hạ Huyên nhận ra mình đang làm gì, y đã vận y phục dạ hành đáp xuống sân trong xinh đẹp và yên tĩnh. Lần trước khi vào đây thám thính, y đã phát hiện ra một vài góc chết trong sân. Phủ thái sư mới quả thực được canh gác rất nghiêm ngặt, nhưng trong mắt Hạ Huyên vẫn chỉ là trò trẻ con. Nhưng tối nay không biết vì lý do gì mà trong sân không hề thấy bóng dáng một thủ vệ nào.
Cửa sổ bị phá lần trước đã được thay mới. Hạ Huyên tựa lưng vào tường, nhất thời không dám lẻn vào.
Giờ Tý đã qua, đây là thời điểm người ta chìm trong giấc ngủ say sưa. Có lẽ lúc này Mạc Doãn đang ôm mấy cô tỳ nữ ôn hương nhuyễn ngọc đến quên cả trời đất.
Hạ Huyên híp mắt nhìn căn phòng tối tăm.
Y điên rồi.
Y thực sự điên rồi.
Y tới đây làm gì?
Họ đã rơi vào tình cảnh đối đầu với nhau như nước với lửa, Mạc Doãn thậm chí còn dùng người nhà y để đe dọa y. Bây giờ tới đây, nếu như không phải vì ám sát thì ngay cả bản thân y cũng sẽ coi thường chính mình.
Hạ Huyên nắm chặt bàn tay, đấm ngược vào tường.
Đêm mùa hè, gió hiếm khi mát mẻ như thế này. Bước chân Hạ Huyên nhúc nhích, đang định trèo tường đi ra ngoài thì nghe thấy trong phòng truyền đến một tiếng ho rất nhẹ.
Từ sau lần ho ra máu trước mặt tỳ nữ, Mạc Doãn đã rút toàn bộ thủ vệ và tỳ nữ ra khỏi sân. Ngoại trừ việc dùng bề ngoài yếu đuối làm công cụ để mê hoặc kẻ thù, hắn không thích thể hiện sự yếu ớt trước mặt người khác.
Cơ thể này thật sự càng ngày càng tệ hại, ngay trong mùa hè mà tay chân vẫn lạnh lẽo. Mạc Doãn ôm bình nước nóng trong chăn ngủ đến nửa đêm thì bình lạnh ngắt, thế là cũng liền tỉnh dậy. Hắn không muốn gọi tỳ nữ đem nước nóng tới, cũng không thể ngủ lại, bèn dứt khoát ngồi dậy chờ trời sáng.
Mạc Doãn dựa vào đầu giường ho nhẹ, hơi thở chậm đến mức tưởng chừng như sắp chìm vào giấc ngủ lần nữa, nhưng lại ngủ không ngon giấc, ngực đau như muốn ngất đi.
Cảm giác dường như sứ mỏng chạm vào môi, Mạc Doãn mở miệng theo thói quen, bị đổ một ngụm đầy nước khiến hắn ho khan một tiếng. Hắn dùng sức đẩy bàn tay trước mặt ra, che ngực nhẹ giọng mắng: “Tay chân vụng về, cút ra ngoài đi!” Mạc Doãn híp mắt cau có nhìn qua, thấy một đôi mắt sáng rực trong bóng đêm trên khuôn mặt đã bịt mặt.
Mạc Doãn ngừng ho một lúc rồi bắt đầu ho càng dữ dội hơn.
Hạ Huyên vốn đang đứng sững người ra, nhưng khi nhìn thấy Mạc Doãn ho khan không ngừng thì không nhịn được, bắt chước điệu bộ người tỳ nữ mà y nhìn thấy hôm đó, bước tới đút nước cho hắn.
Lần này Hạ Huyên làm chậm tay hơn, bản thân Mạc Doãn cũng tỉnh táo đôi chút, thuận lợi uống mấy ngụm nước ấm mới đè nén cơn đau trong lồng ngực.
Trong phòng lập tức yên tĩnh trở lại, trong bóng tối chỉ còn lại tiếng thở khò khè của hắn.
“Ngươi ốm rồi.”
Hạ Huyên lên tiếng trước, bởi vì bịt mặt nên giọng nói xuyên qua lớp vải có hơi lạ lẫm.
“Bệnh cũ thôi.”
Mạc Doãn hờ hững trả lời.
Hắn không hỏi tại sao Hạ Huyên lại đột nhiên xông vào. Hai người cứ như đã hẹn trước với nhau, bắt đầu cuộc trò chuyện yên bình nhất kể từ khi gặp lại mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.
“Đã gọi ngự y đến khám chưa?”
“Đã nói là bệnh cũ rồi, ngự y thì giúp ích được gì chứ?”
Hạ Huyên yên lặng đặt bát trà lên bàn: “Đám tỳ nữ của ngươi đâu?”
Mạc Doãn không trả lời.
Không biết qua bao lâu, Hạ Huyên xoay người lại, đưa tay về phía chăn bông của Mạc Doãn.
Mạc Doãn liếc xéo qua, ánh mắt lạnh lùng thờ ơ trong bóng tối.
Hạ Huyên lôi bình nước nóng lộ ra dưới chăn: “Trời nóng như vậy mà vẫn dùng cái này à?”
Mạc Doãn nói: “Hạ Tàng Phong, đêm hôm khuya khoắt ngươi lẻn vào phủ ta chỉ vì muốn làm nha hoàn của ta sao?”
Sắc mặt Hạ Huyên cứng ngắc, y đưa tay bắt mạch Mạc Doãn.
Mạc Doãn không trốn tránh, hắn có tinh thần lực chống đỡ, bắt mạch sẽ không nhìn ra được gì.
Hạ Huyên không phát hiện mạch đập có vấn đề gì, nhưng lại phát hiện cổ tay Mạc Doãn cực kỳ lạnh lẽo. Bàn tay y nóng bừng, còn tay của Mạc Doãn cứ như một tảng băng, Hạ Huyên không kịp nghĩ ngợi nhiều đã dùng tay mình bao lấy bàn tay lạnh giá của Mạc Doãn.
Mạc Doãn vẫn không nhúc nhích, lòng bàn tay của Hạ Huyên giống như một cái bếp lò vậy, ấm áp mà lại cứng rắn, dễ chịu hơn bình nước nóng nhiều.
Cả hai người không ai động đậy hay lên tiếng.
Hạ Huyên cảm giác như mình đã trở về biên giới, bầu trời trên đỉnh đầu rộng lớn mênh mông, trong tầm mắt đều là cát bụi vô tận, không có hoàng đế, không có triều thần, không có tranh giành quyền lực, không có tranh đấu, không có gì cả.
“Năm ngoái Trình Võ và Thần Nương kết hôn rồi.”
Mạc Doãn nhắm hờ mắt: “Vậy à?”
“Lão tộc trưởng truyền lại chức vụ tộc trưởng mới cho Thần Nương, Trình Võ xem như là ở rể.”
Khuôn mặt tươi cười thành thật của người đàn ông khỏe mạnh cường tráng hiện lên trong đầu Mạc Doãn, hắn hơi nhoẻn cười, “Tốt rồi.”
“Trình Võ có hỏi ta về ngươi.”
Bởi vì đã lâu Mạc Doãn không trở lại Dung Thành nên Trình Võ không biết thật ra hắn đã trở về kinh sư. Trình Võ chỉ nghĩ là hắn quá bận rộn, thế là đến quân doanh, nhờ Lý Viễn giúp hắn ta chuyển tin tức.
“Tiên sinh đã lâu không về thành. Ngày ta và Thần Nương kết hôn, có thể xin tướng quân cho hắn nghỉ phép một ngày được không?”
Lý Viễn nghe xong thì vẻ mặt quái dị, không trả lời ngay lập tức mà chỉ chắp tay xem như đã nghe rồi. Hạ Huyên đang lau vũ khí, nghe Lý Viễn báo lại thì im lặng một lúc rồi nói: “Biết rồi.”
Lý Viễn ngớ người, không biết Hạ Huyên có ý gì.
Ngày Trình Võ kết hôn, Hạ Huyên đích thân đến Dung Thành để chúc mừng. Cho dù là vậy, nhưng khi Trình Võ không thấy Mạc Doãn đến, trong lòng vẫn không giấu được sự thất vọng.
“Biên cảnh Di Lan lại xảy ra chuyện, quân sư dẫn quân đi giải quyết.” Hạ Huyên rất ít khi nói dối, sắc mặt rất căng thẳng.
Chính Thần Nương đã an ủi Trình Võ: “Trong lòng tiên sinh nhất định vẫn nhớ đến chúng ta, chỉ là quân vụ quan trọng hơn. Cảm ơn Tướng quân đã đến dự hôn lễ của ta và Trình Võ.”
Trước khi rời đi, Trình Võ đưa cho Hạ Huyên một vò rượu: “Rượu này do đích thân ta ủ đấy, tiên sinh rất thích uống.”
“Hắn ta gửi cho ngươi một vò rượu,“ Hạ Huyên nói, “ta đặt nó trong lều quân sư ban đầu của ngươi.”
Mạc Doãn mở mắt ra, ánh mắt hai người giao nhau trong bóng tối, một lúc sau hắn lên tiếng: “Trong kinh thiếu gì rượu ngon, mấy loại rượu nhà quê đó, khi nào ngươi về thì uống hay đổ tùy ngươi.”
Hạ Huyên nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Mạc Doãn, đôi mắt ấy lạnh lùng sắc bén, không hề mềm mại chút nào.
“Ngươi muốn dùng cái này để khiến ta cảm động? Hạ Tàng Phong, ngươi quá ngây thơ rồi. Ngươi từ nhỏ đã được Hạ thị nâng niu trong lòng bàn tay, ngoại trừ đánh giết trên chiến trường, những chuyện khác ngươi chẳng hiểu gì cả. Ngươi cho rằng những chuyện nhỏ nhặt tầm thường này có thể khiến ta bỏ cuộc ư?”
Mạc Doãn cong môi, “Vậy tại sao ngươi không rút lui? Những gì ngươi kiên trì nhất định phải kiên trì đến cùng, còn những gì ta kiên trì sẽ dễ dàng bị lung lay? Đừng quên, ngươi chưa bao giờ đánh bại được ta.”
“Đại hoàng tử là người hiền đức,“ Hạ Huyên nói, “Hắn sẽ là một vị minh quân.”
“Vậy thì sao? Thần Nương tính tình kiên nghị, lễ nghĩa phép tắc đều chu toàn, ta thấy nàng ấy cũng có thể làm minh quân.”
“Giang sơn này năm đó là do chính tay Duệ Đế chinh phục, ngai vàng không phải là vị trí tộc trưởng, sao có thể so sánh như trò đùa được chứ?”
“Nếu năm đó ông ta có thể chinh phục giang sơn của người khác, vậy thì tại sao bây giờ ta không thể cướp nó khỏi tay ông ta?”
Hạ Huyên nằm mơ cũng không bao giờ nghĩ đến chuyện có ngày mình sẽ bình tĩnh tranh luận với người khác xem có nên mưu phản hay không. Y nói: “Bây giờ thiên hạ thái bình...”
“Đó là công lao của ta.”
Hạ Huyên liếc nhìn hắn.
“Tiên hoàng ngu ngốc, đừng nói ngươi không biết đấy nhé.” Mạc Doãn bình tĩnh nói.
“Bá tánh Sơn Thành vì sao lại nổi loạn? Thái Thế Tân căn bản không phải là người có tài, vì sao hắn ta có thể nhất hô bá ứng?”
“Đó là vì quan viên cứu trợ thiên tai đã lơ là nhiệm vụ, tham ô không làm tròn trách nhiệm.”
“Cấp dưới không nghiêm, chẳng lẽ không phải là do lỗi của hoàng đế? Làm hoàng đế thì có thể cao cao tại thượng, nếu quan viên làm tốt thì đó là công đức của hắn, còn quan viên phạm sai lầm thì là do kẻ gian dối trá lừa gạt Hoàng Thượng ư? Thế thì vị trí hoàng đế này cũng quá thoải mái rồi, ta cũng muốn ngồi vào vị trí đó.”
Hạ Huyên phát hiện mình không thể thuyết phục được Mạc Doãn.
Ngược lại trong lòng y lại có hơi dao động.
Hạ Huyên buông tay Mạc Doãn ra, quay lưng về phía Mạc Doãn.
“Hạ Huyên, ngươi có thể làm tướng quân, ta có thể làm thái sư. Chúng ta đều dựa vào năng lực của mình. Nếu đã như vậy, tại sao chúng ta không thể đều dựa vào năng lực của mình mà đoạt lấy ngai vàng?”
Hạ Huyên đứng thẳng hồi lâu rồi quay lại hỏi: “Nghiêm Tề thật sự có quan hệ với phản tặc Sơn Thành năm đó ư?”
“Tất nhiên.” Mạc Doãn nói không chút do dự.
Hạ Huyên khẽ chớp mắt: “Những bức thư đó không phải do ngươi giả mạo.”
“Không phải.”
Căn phòng tối om im lìm không tiếng động.
Hạ Huyên nhìn chằm chằm Mạc Doãn, “Vậy ngươi thật sự chưa bao giờ coi ta là bạn sao?”
Lần này, Mạc Doãn im lặng, hắn tựa người vào giường, ánh mắt xa xăm. Thời gian lặng lẽ trôi qua, lâu đến nỗi Hạ Huyên cứ ngỡ hắn sẽ không trả lời, Mạc Doãn mới lên tiếng.
Hắn nói, “Không phải.”
Mạc Doãn cảm thấy nhiệt độ trong phòng nhất thời tăng cao. Hóa ra niềm vui mãnh liệt của một người cũng có thể ảnh hưởng đến người khác như vậy. Sự thật rõ ràng là với hai câu hỏi đầu tiên, hắn đều nói dối. Hắn là phản diện kia mà, nói dối thì có sao, chỉ cần mở miệng là tuôn ra thôi, chẳng khác nào ngựa quen đường cũ. Sau đó thừa dịp Hạ Huyên đang dao động thì lại đào hố cho y.
Binh bất yếm trá, Hạ Huyên xông pha chiến trường nhiều năm như vậy, chắc hắn y nên hiểu điều đó.
Vậy còn câu hỏi cuối cùng thì sao?
Hắn cũng đang nói dối ư?
Hắn có thể lừa dối bất cứ ai, nhưng có một người, dù trong hoàn cảnh nào, hắn cũng sẽ không bao giờ lừa dối —— đó chính là bản thân hắn.
Vì vậy, khi Hạ Huyên tiến về phía hắn, Mạc Doãn cũng không chống cự hay trốn tránh.
Hạ Huyên phát hiện Mạc Doãn gầy đi so với lúc chia tay ở tòa tháp ba năm trước.
Có lẽ là do lúc đó cách một lớp áo lông chồn nên y không cảm nhận được rõ ràng. Còn bây giờ Mạc Doãn chỉ mặc một bộ quần áo trong, y thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ trên da thịt Mạc Doãn, cũng khá lạnh lẽo. Hạ Huyên ôm choàng lấy Mạc Doãn vào lòng mình, dùng nhiệt độ của bản thân để sưởi ấm cho người tưởng chừng như không bao giờ ấm áp trong vòng tay mình.
Mới cách đây không lâu, Mạc Doãn còn uy hiếp sẽ giết sạch toàn bộ Hạ thị. Ngược lại y cũng cứng cỏi nói rằng mình sẽ vĩnh viễn không bao giờ cúi đầu xưng thần trước Mạc Doãn.
Hai người giương cung bạt kiếm như kẻ thù truyền kiếp. Giữa họ là rào cản mưu nghịch và trung quân gần như không thể vượt qua. Cũng có thể là còn nhiều âm mưu và dối trá khác nữa...
Nhưng Hạ Huyên vẫn ôm Mạc Doãn thật chặt, thật cẩn thận.
Mạc Doãn dựa vào lòng ngực, ho nhẹ một tiếng. Hạ Huyên vuốt ve tấm lưng gầy gò của hắn, nhặt chiếc chăn bông mềm mại phủ lên lưng Mạc Doãn, dần dần cảm nhận được hơi thở của Mạc Doãn trở nên đều đặn.
Mãi đến khi ánh mặt trời ngoài cửa sổ rọi vào, Hạ Huyên mới bừng tỉnh hoàn hồn. Y cúi đầu, nhìn gương mặt nhợt nhạt và hàng mi đen nhánh của Mạc Doãn đang tựa vào ngực y, ngủ thật bình yên thanh thản.
21/O6/2O24
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất