Nghe Được Tiếng Lòng Của Ta, Đám Vai Ác Hoảng Hồn
Chương 38: Bàn Tán
“Lưu phu nhân còn chưa biết sao, ngày Vương gia thay trời tuần thú trở về, Vương phi đã dẫn người về Quận chúa phủ rồi.”
Lời này vừa nói ra không ít người che miệng cười, “Nghe nói lần này Vương gia hồi kinh còn mang về một cô nương, xem ra vị Vương phi của chúng ta trong lòng đang khó chịu lắm.”
Bản thân không có được sủng ái của Vĩnh An Vương cũng không cho phép bất kỳ nữ nhân nào đến gần Vương gia, hiện tại Vương gia tự mình mang nữ nhân vào phủ, nàng ta không vui cũng chỉ có thể nhịn!
“Cho nên nói quả dưa ép chín rốt cuộc sẽ không ngọt, các ngươi nói hôm nay Vương phi có đến hay không?”
“Nếu là ta, ta nhất định sẽ không xuất hiện, đến làm gì?”
Mọi người đều cười lên, có người lại nói: “Ta ngược lại rất hy vọng nàng ta đến, nàng ta nếu không đến chẳng phải hôm nay sẽ mất vui sao?”
Mọi người lại một trận cười duyên, nhìn người đến càng ngày càng đông, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Nhan Mộc An, những người có mặt ít nhiều gì cũng ngầm hiểu, “Trước kia lần nào cũng không phải đến sớm để ra oai phủ đầu, hôm nay e là không gặp được người rồi.”
Lúc này ở Xuân Ý điện của Hoàng đế, Nhan Mộc An nhịn cơn buồn ngủ ngáp một cái, thấy Hoàng đế và Ung Sưởng đều còn chưa có ý định đứng dậy đi dự tiệc, thật sự rất muốn dựa vào ghế nhắm mắt một lát.
[Biết thế đã không dậy sớm như vậy, sai lầm rồi.]
[Haizzz, ta đến muộn như vậy, các vị phu nhân tiểu thư chắc là cười đến mức méo cả miệng rồi, bọn họ nhất định cho rằng hôm nay ta không đến.]
Hoàng đế liếc mắt nhìn nàng một cái, đợi lâu như vậy rồi nàng không thể nghĩ chút chuyện gì có ích sao?
Lại nhìn sang Ung Sưởng, “Trời càng ngày càng lạnh, canh tuyết nhĩ Miêu phi hầm rất ngon, lát nữa bảo nàng ấy hầm một thố mang đến, hai người các đệ mỗi người một bát.”
Ung Sưởng ngẩng mắt nhìn Nhan Mộc An rồi ‘ừ’ một tiếng.
[Đừng cho ta, ta không cần, sao gan to thế, dám uống canh của Miêu phi?]
Nhan Mộc An trong lòng điên cuồng phun tào, [Hai anh em này khẩu vị nặng thật đấy, ay da không được, nếu Ung Sưởng xảy ra chuyện thì ta phải làm sao, ta còn nhiều tiền như vậy chưa tiêu, ta không muốn chết.]
[Không biết đến lúc đó ta mang theo một khoản tiền lớn đến Thiên Thánh đầu hàng có được không?]
[Phì phì, ý nghĩ này không được, vạn nhất hai anh em này lúc quyết đấu với Thiên Thánh lại giải quyết ta trước thì sao? Nhỡ đâu tên biến thái Thiên Thánh triều kia thèm muốn nhan sắc của ta thì làm thế nào, dù sao thì thân phận hiện tại của ta cũng là nữ nhân của Vương gia, haizzz ~~~]
[Để ta xem thử cổ của Miêu phi ai có thể giải, ta phải tìm người đó trước để phòng hờ.]
Hoàng thượng nhắm mắt hít sâu một hơi, đè nén suy nghĩ muốn lập tức giải quyết Nhan thị, nàng ta thế mà còn muốn đi Thiên Thánh đầu thành?
Hắn có thể cho nàng ta cơ hội đó sao?
Ung Sưởng có chút nghẹn lời, Vương phi quả nhiên lừa hắn, nào là yêu hắn đến hóa điên dại, nào là trong lòng chỉ có hắn, hừ!
Nhan Mộc An đã vào hệ thống, vốn định lên diễn đàn hỏi thăm, nhưng nàng còn chẳng biết cổ là gì nên chỉ có thể chọn tìm kiếm cốt truyện. May mắn hệ thống rất mạnh, miêu tả về Miêu phi cũng rất chi tiết, [Có thể khắc chế con trùng trên người Miêu phi là một con trùng khác?]
[Là loại trùng gì? Ở đâu?]
Tai Hoàng thượng dựng lên, Nhan thị hỏi đúng điều hắn muốn biết, mau nói cho hắn biết!
[Ồ, hóa ra là vậy, cũng không phải quá khó.]
Hoàng thượng: Rốt cuộc là thứ gì, làm sao có được?
[Ta hiểu rồi, quả nhiên lợi hại, hiếm thấy, hiếm thấy.]
Hoàng thượng: Muốn lập tức giải quyết Nhan thị!
Ngươi nói ra đi!
"Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương cùng các vị nương nương khác đã đến."
Hừ, lúc này ánh mắt Nhan Mộc An đã nhìn về phía cửa lớn, chuyện cổ trùng cứ thế kết thúc dang dở, Hoàng thượng tức giận đến chết, nhìn nội thị ánh mắt đầy lửa giận, lúc này đối với Hoàng hậu và những phi tần kia đều bất mãn!
Thời gian dự tiệc đã đến, Hoàng hậu dẫn theo các phi tần tự mình đến mời, người còn chưa đến mùi son phấn đã xộc vào mũi. Chờ nhìn rõ những người phía sau Hoàng hậu, ngoại trừ một vị phi tần có nhan sắc diễm lệ, những người còn lại...
Thực sự khác xa so với tưởng tượng của Nhan Mộc An, những bộ phim cung đấu trước đây nàng xem, bỏ qua vấn đề trí tuệ, thì ai mà chẳng xinh đẹp mỗi người một vẻ?
Nàng còn tưởng hậu cung của Hoàng thượng cũng như vậy.
[Chẳng trách Hoàng thượng sủng ái Miêu phi kia, đổi lại là ta ta cũng sủng, liều mạng mà sủng.]
[Ngoại trừ Hoàng hậu và Miêu phi, những người còn lại là cái gì?]
[Thật đáng thương a, ha ha ha ha ha ~~~]
[Ừm, Hoàng thượng quả là minh quân, nếu ta là Hoàng thượng, những nữ nhân này ta một người cũng không cần, tất cả đều ban cho Ung Sưởng hoặc mấy đứa con trai của mình, Hoàng thượng thật là đại nghĩa a, ừm, ta không vào địa ngục thì ai vào?]
Lời này vừa nói ra không ít người che miệng cười, “Nghe nói lần này Vương gia hồi kinh còn mang về một cô nương, xem ra vị Vương phi của chúng ta trong lòng đang khó chịu lắm.”
Bản thân không có được sủng ái của Vĩnh An Vương cũng không cho phép bất kỳ nữ nhân nào đến gần Vương gia, hiện tại Vương gia tự mình mang nữ nhân vào phủ, nàng ta không vui cũng chỉ có thể nhịn!
“Cho nên nói quả dưa ép chín rốt cuộc sẽ không ngọt, các ngươi nói hôm nay Vương phi có đến hay không?”
“Nếu là ta, ta nhất định sẽ không xuất hiện, đến làm gì?”
Mọi người đều cười lên, có người lại nói: “Ta ngược lại rất hy vọng nàng ta đến, nàng ta nếu không đến chẳng phải hôm nay sẽ mất vui sao?”
Mọi người lại một trận cười duyên, nhìn người đến càng ngày càng đông, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Nhan Mộc An, những người có mặt ít nhiều gì cũng ngầm hiểu, “Trước kia lần nào cũng không phải đến sớm để ra oai phủ đầu, hôm nay e là không gặp được người rồi.”
Lúc này ở Xuân Ý điện của Hoàng đế, Nhan Mộc An nhịn cơn buồn ngủ ngáp một cái, thấy Hoàng đế và Ung Sưởng đều còn chưa có ý định đứng dậy đi dự tiệc, thật sự rất muốn dựa vào ghế nhắm mắt một lát.
[Biết thế đã không dậy sớm như vậy, sai lầm rồi.]
[Haizzz, ta đến muộn như vậy, các vị phu nhân tiểu thư chắc là cười đến mức méo cả miệng rồi, bọn họ nhất định cho rằng hôm nay ta không đến.]
Hoàng đế liếc mắt nhìn nàng một cái, đợi lâu như vậy rồi nàng không thể nghĩ chút chuyện gì có ích sao?
Lại nhìn sang Ung Sưởng, “Trời càng ngày càng lạnh, canh tuyết nhĩ Miêu phi hầm rất ngon, lát nữa bảo nàng ấy hầm một thố mang đến, hai người các đệ mỗi người một bát.”
Ung Sưởng ngẩng mắt nhìn Nhan Mộc An rồi ‘ừ’ một tiếng.
[Đừng cho ta, ta không cần, sao gan to thế, dám uống canh của Miêu phi?]
Nhan Mộc An trong lòng điên cuồng phun tào, [Hai anh em này khẩu vị nặng thật đấy, ay da không được, nếu Ung Sưởng xảy ra chuyện thì ta phải làm sao, ta còn nhiều tiền như vậy chưa tiêu, ta không muốn chết.]
[Không biết đến lúc đó ta mang theo một khoản tiền lớn đến Thiên Thánh đầu hàng có được không?]
[Phì phì, ý nghĩ này không được, vạn nhất hai anh em này lúc quyết đấu với Thiên Thánh lại giải quyết ta trước thì sao? Nhỡ đâu tên biến thái Thiên Thánh triều kia thèm muốn nhan sắc của ta thì làm thế nào, dù sao thì thân phận hiện tại của ta cũng là nữ nhân của Vương gia, haizzz ~~~]
[Để ta xem thử cổ của Miêu phi ai có thể giải, ta phải tìm người đó trước để phòng hờ.]
Hoàng thượng nhắm mắt hít sâu một hơi, đè nén suy nghĩ muốn lập tức giải quyết Nhan thị, nàng ta thế mà còn muốn đi Thiên Thánh đầu thành?
Hắn có thể cho nàng ta cơ hội đó sao?
Ung Sưởng có chút nghẹn lời, Vương phi quả nhiên lừa hắn, nào là yêu hắn đến hóa điên dại, nào là trong lòng chỉ có hắn, hừ!
Nhan Mộc An đã vào hệ thống, vốn định lên diễn đàn hỏi thăm, nhưng nàng còn chẳng biết cổ là gì nên chỉ có thể chọn tìm kiếm cốt truyện. May mắn hệ thống rất mạnh, miêu tả về Miêu phi cũng rất chi tiết, [Có thể khắc chế con trùng trên người Miêu phi là một con trùng khác?]
[Là loại trùng gì? Ở đâu?]
Tai Hoàng thượng dựng lên, Nhan thị hỏi đúng điều hắn muốn biết, mau nói cho hắn biết!
[Ồ, hóa ra là vậy, cũng không phải quá khó.]
Hoàng thượng: Rốt cuộc là thứ gì, làm sao có được?
[Ta hiểu rồi, quả nhiên lợi hại, hiếm thấy, hiếm thấy.]
Hoàng thượng: Muốn lập tức giải quyết Nhan thị!
Ngươi nói ra đi!
"Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương cùng các vị nương nương khác đã đến."
Hừ, lúc này ánh mắt Nhan Mộc An đã nhìn về phía cửa lớn, chuyện cổ trùng cứ thế kết thúc dang dở, Hoàng thượng tức giận đến chết, nhìn nội thị ánh mắt đầy lửa giận, lúc này đối với Hoàng hậu và những phi tần kia đều bất mãn!
Thời gian dự tiệc đã đến, Hoàng hậu dẫn theo các phi tần tự mình đến mời, người còn chưa đến mùi son phấn đã xộc vào mũi. Chờ nhìn rõ những người phía sau Hoàng hậu, ngoại trừ một vị phi tần có nhan sắc diễm lệ, những người còn lại...
Thực sự khác xa so với tưởng tượng của Nhan Mộc An, những bộ phim cung đấu trước đây nàng xem, bỏ qua vấn đề trí tuệ, thì ai mà chẳng xinh đẹp mỗi người một vẻ?
Nàng còn tưởng hậu cung của Hoàng thượng cũng như vậy.
[Chẳng trách Hoàng thượng sủng ái Miêu phi kia, đổi lại là ta ta cũng sủng, liều mạng mà sủng.]
[Ngoại trừ Hoàng hậu và Miêu phi, những người còn lại là cái gì?]
[Thật đáng thương a, ha ha ha ha ha ~~~]
[Ừm, Hoàng thượng quả là minh quân, nếu ta là Hoàng thượng, những nữ nhân này ta một người cũng không cần, tất cả đều ban cho Ung Sưởng hoặc mấy đứa con trai của mình, Hoàng thượng thật là đại nghĩa a, ừm, ta không vào địa ngục thì ai vào?]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất