Nghe Được Tiếng Lòng Của Ta, Đám Vai Ác Hoảng Hồn
Chương 6: Hôm Nay Ăn Ngỗng Nướng
Quan ma ma nhẹ nhàng lui ra khỏi phòng, đợi bà ấy đi rồi, Nhan Mộc An vào hệ thống hỗ trợ, vốn định tra thông tin chi tiết về quá khứ của nguyên chủ, không còn cách nào khác, nguyên chủ không được coi trọng trong truyện, thông tin về nàng không được miêu tả chi tiết.
Kết quả hệ thống nhắc nhở nàng chưa có quyền hạn tìm kiếm, chỉ có thể trả lời câu hỏi trên diễn đàn để tăng kinh nghiệm.
Câu hỏi trên diễn đàn muôn hình vạn trạng, không biết từ đâu ra nhiều người xuyên không như vậy, đủ loại câu hỏi kỳ quặc cũng xuất hiện liên tục, nàng lướt một vòng, thấy có người nói nàng tỉnh lại trong hang động, hiện tại đã xác định là xuyên đến thời kỳ nguyên thủy, hỏi làm sao để nung ra một cái nồi, nàng ấy ăn thịt nướng đến mức lợi chảy máu hết cả.
Trời ơi, thật sự là thời kỳ nguyên thủy sao?
Nhan Mộc An tỏ vẻ may mắn, đột nhiên cảm thấy màn mở đầu "bùng nổ" của mình cũng không quá khó khăn, nàng còn có thể nằm trên giường gỗ lim, chẳng phải thoải mái hơn ngủ trong hang động sao?
Đáng tiếc nàng không biết nung nồi: [Hy vọng tỷ muội tiếp theo biết.]
Vệ Liên Tâm nước Sở: [Tỷ muội ơi, có ai biết cách rửa lòng lợn khi không có bột mì không?]
Cái này nàng biết!
Nhan Mộc An nước Nam Tề: [Dùng tro bếp, tro bếp có tính kiềm, ngươi dùng nhiều một chút, nhưng khi luộc vẫn phải cho nhiều gia vị! Tỷ muội, trong truyện xuyên không, lòng lợn rất dễ bán, ngươi sắp phát tài rồi!!!]
Sở Tương nước Đại Vân: [Cầu cứu, ta phát hiện ra hạt giống lạc, cho ta hỏi lạc được trồng vào tháng mấy?]
Cái này nàng cũng biết!
Nhan Mộc An nước Nam Tề: [Mùa xuân, giữa tháng tư, gieo hạt trực tiếp, tỷ muội, phát hiện ra giống cây trồng mới, vận may của ngươi tốt thật đấy!]
Lộ Hoan Hoan vương triều Bắc Miện: [Cầu cứu, cần gấp một bài thơ tả cảnh chiến tranh, phải oai phong, hùng tráng]
Nhan Mộc An nước Nam Tề: [Của vĩ nhân, Gió mưa Chung Sơn nổi dậy ầm ầm, Triệu quân hùng mạnh vượt Trường Giang... Trời xanh còn đó sao nỡ già, Lẽ phải muôn đời là lẽ sống! Tỷ muội, chỉ có thể giúp ngươi đến đây thôi!]
Trước khi ăn cơm, nàng đã cần mẫn trả lời hơn hai mươi bài đăng, biết thì nói đáp án, không biết thì cũng chúc phúc cho các tỷ muội đang nỗ lực sinh tồn ở dị thời không, sau đó giúp đỡ đẩy bài đăng lên, coi như là kiếm kinh nghiệm.
Nửa canh giờ sau, nàng đã thành công nhập môn, hệ thống nhắc nhở nàng đã thăng cấp từ cấp 0 lên cấp 1, có chức năng hỗ trợ để lựa chọn, vì quá kích động nên tay nàng run run, bấm nhầm vào cái gì đó, khi nhìn kỹ lại thì khung nhắc nhở đã biến mất, chỉ nhớ là có hai chữ "chia sẻ".
"Cụ thể là chia sẻ cái gì vậy?"
"Chia sẻ cho ai?"
Loay hoay trong hệ thống một lúc lâu cũng không biết, cuối cùng nàng đành bỏ cuộc, quay sang xem thông tin chi tiết của nguyên chủ.
Lúc này, người được Hoa quản gia phái đi đã gặp Quan ma ma, biết được Trình Anh chỉ được đối đãi như mưu sĩ, Quan ma ma thở phào nhẹ nhõm, người đến nhỏ giọng khuyên nhủ:
"Ý của Hoa quản gia là, nếu ma ma có cơ hội, vẫn nên khuyên vương phi về vương phủ, ma ma biết đấy, nếu lại xảy ra chuyện..."
Những lời sau không cần nói rõ, Quan ma ma đã hiểu, không nói thêm gì nữa.
Cùng lúc đó, nha hoàn Hồng Yến được phân công kiêm nhiệm việc hầu hạ Trình Anh dẫn nàng ta đến nơi: “Trình cô nương, đây là phòng của cô, đồ đạc trong phòng đầy đủ hết, còn cần gì cứ dặn dò."
Thấy căn phòng rộng rãi, đồ đạc tuy đơn giản nhưng cái gì cũng có, Trình Anh gật đầu nói lời cảm ơn.
Hồng Yến đứng im không đi, Trình Anh mỉm cười: "Những việc còn lại ta tự làm được rồi, không cần làm phiền Hồng Yến cô nương."
Hồng Yến cười ngại ngùng, nàng ta muốn ở lại giúp đỡ ấy hả?
Không không, theo lệ thường nên cho nàng ta tiền thưởng, nhờ nàng ta sau này quan tâm nhiều hơn, nhưng Trình Anh rõ ràng là không hiểu, nha hoàn tên Hồng Yến này chỉ có thể mặt mày ủ rũ rời đi.
Vừa ra khỏi cửa thêm mắm dặm muối nói chuyện của Trình Anh khắp nơi, đúng lúc này Hoa quản gia đang thu dọn tàn cuộc cho việc vương phi nhà hắn ta đột nhiên về quận chúa phủ. Hơn nữa biết được Ung Sưởng đã về kinh, thiếp mời của các nhà bỗng chốc nhiều lên, nhất thời không có biện pháp phân thân, đám hạ nhân trong phủ cũng to gan hơn, tuy không đến mức hỗn loạn, nhưng chung quy là không còn yên bình như trước.
Giữa trưa, vì Nhan Mộc An trở về phủ, quận chúa phủ vốn yên tĩnh bỗng chốc náo nhiệt như Tết, tiếng cười truyền đến tận phủ đệ của Uy Vũ tướng quân Cao Trì cách đó một bức tường.
"Mẹ, mẹ nghe xem bên cạnh là chuyện gì vậy, sao con nghe thấy tiếng giết gà, tiếng sai người đến Túy Hương Lâu mua ngỗng quay, ăn tết sớm vậy?"
"Ôi chao, đang nấu món gì vậy, mùi thơm bay sang tận bên này, thật là không có ý thức cộng đồng."
Người nói là nhị cô nương Cao Phỉ Phỉ của tướng quân phủ, vừa nói vừa không ngừng hít hà mùi thơm bay sang từ đối diện, Cao phu nhân bất đắc dĩ điểm nhẹ lên mi tâm con gái:
“Con bé tham ăn này, đó là Vĩnh An vương phi đã trở về, đương nhiên là náo nhiệt rồi."
Kết quả hệ thống nhắc nhở nàng chưa có quyền hạn tìm kiếm, chỉ có thể trả lời câu hỏi trên diễn đàn để tăng kinh nghiệm.
Câu hỏi trên diễn đàn muôn hình vạn trạng, không biết từ đâu ra nhiều người xuyên không như vậy, đủ loại câu hỏi kỳ quặc cũng xuất hiện liên tục, nàng lướt một vòng, thấy có người nói nàng tỉnh lại trong hang động, hiện tại đã xác định là xuyên đến thời kỳ nguyên thủy, hỏi làm sao để nung ra một cái nồi, nàng ấy ăn thịt nướng đến mức lợi chảy máu hết cả.
Trời ơi, thật sự là thời kỳ nguyên thủy sao?
Nhan Mộc An tỏ vẻ may mắn, đột nhiên cảm thấy màn mở đầu "bùng nổ" của mình cũng không quá khó khăn, nàng còn có thể nằm trên giường gỗ lim, chẳng phải thoải mái hơn ngủ trong hang động sao?
Đáng tiếc nàng không biết nung nồi: [Hy vọng tỷ muội tiếp theo biết.]
Vệ Liên Tâm nước Sở: [Tỷ muội ơi, có ai biết cách rửa lòng lợn khi không có bột mì không?]
Cái này nàng biết!
Nhan Mộc An nước Nam Tề: [Dùng tro bếp, tro bếp có tính kiềm, ngươi dùng nhiều một chút, nhưng khi luộc vẫn phải cho nhiều gia vị! Tỷ muội, trong truyện xuyên không, lòng lợn rất dễ bán, ngươi sắp phát tài rồi!!!]
Sở Tương nước Đại Vân: [Cầu cứu, ta phát hiện ra hạt giống lạc, cho ta hỏi lạc được trồng vào tháng mấy?]
Cái này nàng cũng biết!
Nhan Mộc An nước Nam Tề: [Mùa xuân, giữa tháng tư, gieo hạt trực tiếp, tỷ muội, phát hiện ra giống cây trồng mới, vận may của ngươi tốt thật đấy!]
Lộ Hoan Hoan vương triều Bắc Miện: [Cầu cứu, cần gấp một bài thơ tả cảnh chiến tranh, phải oai phong, hùng tráng]
Nhan Mộc An nước Nam Tề: [Của vĩ nhân, Gió mưa Chung Sơn nổi dậy ầm ầm, Triệu quân hùng mạnh vượt Trường Giang... Trời xanh còn đó sao nỡ già, Lẽ phải muôn đời là lẽ sống! Tỷ muội, chỉ có thể giúp ngươi đến đây thôi!]
Trước khi ăn cơm, nàng đã cần mẫn trả lời hơn hai mươi bài đăng, biết thì nói đáp án, không biết thì cũng chúc phúc cho các tỷ muội đang nỗ lực sinh tồn ở dị thời không, sau đó giúp đỡ đẩy bài đăng lên, coi như là kiếm kinh nghiệm.
Nửa canh giờ sau, nàng đã thành công nhập môn, hệ thống nhắc nhở nàng đã thăng cấp từ cấp 0 lên cấp 1, có chức năng hỗ trợ để lựa chọn, vì quá kích động nên tay nàng run run, bấm nhầm vào cái gì đó, khi nhìn kỹ lại thì khung nhắc nhở đã biến mất, chỉ nhớ là có hai chữ "chia sẻ".
"Cụ thể là chia sẻ cái gì vậy?"
"Chia sẻ cho ai?"
Loay hoay trong hệ thống một lúc lâu cũng không biết, cuối cùng nàng đành bỏ cuộc, quay sang xem thông tin chi tiết của nguyên chủ.
Lúc này, người được Hoa quản gia phái đi đã gặp Quan ma ma, biết được Trình Anh chỉ được đối đãi như mưu sĩ, Quan ma ma thở phào nhẹ nhõm, người đến nhỏ giọng khuyên nhủ:
"Ý của Hoa quản gia là, nếu ma ma có cơ hội, vẫn nên khuyên vương phi về vương phủ, ma ma biết đấy, nếu lại xảy ra chuyện..."
Những lời sau không cần nói rõ, Quan ma ma đã hiểu, không nói thêm gì nữa.
Cùng lúc đó, nha hoàn Hồng Yến được phân công kiêm nhiệm việc hầu hạ Trình Anh dẫn nàng ta đến nơi: “Trình cô nương, đây là phòng của cô, đồ đạc trong phòng đầy đủ hết, còn cần gì cứ dặn dò."
Thấy căn phòng rộng rãi, đồ đạc tuy đơn giản nhưng cái gì cũng có, Trình Anh gật đầu nói lời cảm ơn.
Hồng Yến đứng im không đi, Trình Anh mỉm cười: "Những việc còn lại ta tự làm được rồi, không cần làm phiền Hồng Yến cô nương."
Hồng Yến cười ngại ngùng, nàng ta muốn ở lại giúp đỡ ấy hả?
Không không, theo lệ thường nên cho nàng ta tiền thưởng, nhờ nàng ta sau này quan tâm nhiều hơn, nhưng Trình Anh rõ ràng là không hiểu, nha hoàn tên Hồng Yến này chỉ có thể mặt mày ủ rũ rời đi.
Vừa ra khỏi cửa thêm mắm dặm muối nói chuyện của Trình Anh khắp nơi, đúng lúc này Hoa quản gia đang thu dọn tàn cuộc cho việc vương phi nhà hắn ta đột nhiên về quận chúa phủ. Hơn nữa biết được Ung Sưởng đã về kinh, thiếp mời của các nhà bỗng chốc nhiều lên, nhất thời không có biện pháp phân thân, đám hạ nhân trong phủ cũng to gan hơn, tuy không đến mức hỗn loạn, nhưng chung quy là không còn yên bình như trước.
Giữa trưa, vì Nhan Mộc An trở về phủ, quận chúa phủ vốn yên tĩnh bỗng chốc náo nhiệt như Tết, tiếng cười truyền đến tận phủ đệ của Uy Vũ tướng quân Cao Trì cách đó một bức tường.
"Mẹ, mẹ nghe xem bên cạnh là chuyện gì vậy, sao con nghe thấy tiếng giết gà, tiếng sai người đến Túy Hương Lâu mua ngỗng quay, ăn tết sớm vậy?"
"Ôi chao, đang nấu món gì vậy, mùi thơm bay sang tận bên này, thật là không có ý thức cộng đồng."
Người nói là nhị cô nương Cao Phỉ Phỉ của tướng quân phủ, vừa nói vừa không ngừng hít hà mùi thơm bay sang từ đối diện, Cao phu nhân bất đắc dĩ điểm nhẹ lên mi tâm con gái:
“Con bé tham ăn này, đó là Vĩnh An vương phi đã trở về, đương nhiên là náo nhiệt rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất