Nghe Được Tiếng Lòng Của Tổng Tài Mặt Lạnh
Chương 53: Chiếc Khăn Choàng Cổ Bị Vứt Đi Rồi
Lê Thiên Chi đùa một chút, phát hiện ra Thái Cẩn Ngôn đã thật sự nổi giận, bèn thu lại điệu bộ ngả ngớn, nghiêm nghiêm nghị nghị mà lên giọng khuyên răn:
- Em làm có thể không giống Triệu Chân Tâm, nhưng những cảm xúc và cảm nghĩ ấy, là đúng với tâm lý của một người bình thường đấy. Anh cứ thử đặt anh vào vị trí của Triệu Chân Tâm mà nghĩ thử xem. Nếu sau đêm tân hôn, Triệu Chân Tâm lại bỏ anh ở nhà một mình mà rời đi, thì anh có tủi thân không, có đau buồn không?
Thái Cẩn Ngôn nghẹn lời, đứng sững ra. Gợi ý của Lê Thiên Chi quả thật rất khủng khiếp. Đêm qua, Triệu Chân Tâm chỉ là không tỏ chút thái độ gì khi Thái Cẩn Ngôn thông báo về chuyến công tác đã khiến hắn đau lòng không ngớt rồi. Dù sau đó niềm đau chôn giấu kia đã được chiếc khăn choàng cứu vớt lại một chút, nhưng giờ nghĩ lại, Thái Cẩn Ngôn vẫn thấy xót xa. Và ngay sau đó, hắn hốt hoảng kêu lên:
- Khăn choàng của tôi đâu?
Hả? Khăn choàng gì? Lê Thiên Chi nhìn Phương Hiệp Hòa, khó hiểu. Phương Hiệp Hòa thở dài, kể sơ lược sự việc sáng nay mà anh ta đã nhìn lén qua kính chiếu hậu. Vốn là Phương Hiệp Hòa cũng muốn kể cho rõ ràng hơn một chút, Lê Thiên Chi cũng muốn thêm mắm dặm muối hơn một chút, nhưng Thái Cẩn Ngôn đã luống cuống chạy ra ngoài. Khăn choàng của hắn, ban nãy hắn vẫn luôn quàng trên cổ, lúc vào gặp đối tác, hắn vẫn còn sờ thấy trên cổ. Tại sao sau khi đàm phán xong thì khăn choàng lại biến mất?
Thái Cẩn Ngôn đi được một quãng thì nhớ ra. Lúc đối tác châm rượu cho hắn đã sơ ý làm ướt một phần của góc khăn choàng cổ. Thế nên hắn đã tháo ra, vắt vào thành ghế cạnh chiếc quạt gió để hong khô. Sau đó… sau đó không thấy khăn choàng đâu nữa.
Thái Cẩn Ngôn đi như chạy quay trở lại căn phòng vừa gặp đối tác ban nãy thì phục vụ đã dọn dẹp căn phòng sạch sẽ, không hề thấy khăn choàng của hắn đâu. Thái Cẩn Ngôn chạy đi tìm người phục vụ và dọn phòng kia thì họ đã tan ca. Thái Cẩn Ngôn xin số điện thoại của họ, nhưng lại không liên lạc được. Đến khi Thái Cẩn Ngôn tìm được người phục vụ nọ thì trời đã quá khuya. Và câu trả lời của anh ta khiến Thái Cẩn Ngôn cảm thấy toàn thân lạnh ngắt.
Chiếc khăn choàng bị rơi xuống đất, ai đó đã giẫm lên, rất bẩn, cho nên người phục vụ tưởng là khách đã vứt đi. Anh ta đã dồn nó vào chung trong túi rác và đem bỏ rồi. Mà giờ này thì xe chở rác có lẽ đã mang số rác kia đến bãi rác rồi.
Thái Cẩn Ngôn tái mét mặt mày, đứng ngẩn ra trong gió lạnh. Đây chính là ý trời sao? Ông trời muốn cảnh tỉnh hắn, để hắn đừng mơ mộng hão huyền về sự ấm áp mà hắn không xứng để có. Hay đây là quả báo của hắn, vì hắn đã để cho Triệu Chân Tâm chịu đựng sự lạnh nhạt, cho nên bây giờ hắn cũng phải lạnh thấu tâm can thế này?
Đó vốn là chiếc khăn choàng cổ đan bằng len bình thường mà Thái Cẩn Ngôn tiện tay mua trong một dịp nào đó chính hắn cũng không nhớ nữa. Bình thường khi ra cửa hắn cũng không nhớ mang theo, vẫn luôn là thím Hai nhắc nhở hoặc mang ra cho hắn. Nhưng hôm nay, chiếc khăn đó là do Triệu Chân Tâm mang ra. Không chỉ vậy, cậu còn tận tay choàng khăn lên cổ cho hắn, còn dặn hắn phải giữ gìn sức khỏe. Vậy mà bây giờ, chiếc khăn mất rồi. Không, chiếc khăn đã bị xem như rác thải mà vứt đi rồi.
Một cơn gió lạnh thổi qua, Thái Cẩn Ngôn hắt hơi liền mấy cái, mặt mày xây xẩm. Lê Thiên Chi và Phương Hiệp Hòa lúc này mới nhớ ra, ban nãy Thái Cẩn Ngôn vẫn chưa ăn được bao nhiêu, chỉ uống rượu. Cả hai vội đưa Thái Cẩn Ngôn đến một quán ăn, nhưng ăn chưa được vài miếng, Thái Cẩn Ngôn đã ôm bụng, gục xuống. Lê Thiên Chi và Phương Hiệp Hòa vội vã đưa Thái Cẩn Ngôn vào bệnh viện.
Suốt đêm hôm đó, Thái Cẩn Ngôn bị dạ dày hành hạ, lại bị cảm lạnh mà phát sốt. Lê Thiên Chi và Phương Hiệp Hòa còn nghĩ rằng, sau khi tỉnh lại hắn sẽ hỏi về chiếc khăn choàng, hoặc muốn quay về gặp Triệu Chân Tâm. Nhưng không, sáng hôm sau, Thái Cẩn Ngôn đã khôi phục bộ dáng lạnh lùng quen thuộc. Dù vẫn còn đang sốt và dạ dày vẫn còn âm ỉ đau, Thái Cẩn Ngôn vẫn tiếp tục tiến hành đàm phán các hạng mục tiếp theo với đối tác.
Lê Thiên Chi băn khoăn, Phương Hiệp Hòa thì hoang mang. Tổng giám đốc có lẽ lại bị “sang chấn tâm lý” ở mức độ cao hơn rồi. Cả hai thậm thà thậm thụt bàn bạc với nhau. Cuối cùng, họ dựa vào trí nhớ của Phương Hiệp Hòa, đi tìm mua một chiếc khăn quàng cổ bằng len có cùng kiểu dáng, chất liệu, màu sắc với chiếc khăn quàng cổ kia, mang đến đưa cho Thái Cẩn Ngôn.
Thế nhưng Thái Cẩn Ngôn chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra đó là “hàng giả”. Chiếc khăn này quá mới, hơn nữa, không có hương vị của Triệu Chân Tâm. Dù Lê Thiên Chi có cam đoan rằng, cái gọi là hương vị kia vốn chỉ là do ám ảnh tâm lý của Thái Cẩn Ngôn mà thôi. Thậm chí, Phương Hiệp Hòa còn đưa ra gợi ý, muốn chiếc khăn có hương vị của Triệu Chân Tâm, thì Thái Cẩn Ngôn chỉ việc mang về, sau đó đưa cho Triệu Chân Tâm cầm lấy thì được rồi.
- Em làm có thể không giống Triệu Chân Tâm, nhưng những cảm xúc và cảm nghĩ ấy, là đúng với tâm lý của một người bình thường đấy. Anh cứ thử đặt anh vào vị trí của Triệu Chân Tâm mà nghĩ thử xem. Nếu sau đêm tân hôn, Triệu Chân Tâm lại bỏ anh ở nhà một mình mà rời đi, thì anh có tủi thân không, có đau buồn không?
Thái Cẩn Ngôn nghẹn lời, đứng sững ra. Gợi ý của Lê Thiên Chi quả thật rất khủng khiếp. Đêm qua, Triệu Chân Tâm chỉ là không tỏ chút thái độ gì khi Thái Cẩn Ngôn thông báo về chuyến công tác đã khiến hắn đau lòng không ngớt rồi. Dù sau đó niềm đau chôn giấu kia đã được chiếc khăn choàng cứu vớt lại một chút, nhưng giờ nghĩ lại, Thái Cẩn Ngôn vẫn thấy xót xa. Và ngay sau đó, hắn hốt hoảng kêu lên:
- Khăn choàng của tôi đâu?
Hả? Khăn choàng gì? Lê Thiên Chi nhìn Phương Hiệp Hòa, khó hiểu. Phương Hiệp Hòa thở dài, kể sơ lược sự việc sáng nay mà anh ta đã nhìn lén qua kính chiếu hậu. Vốn là Phương Hiệp Hòa cũng muốn kể cho rõ ràng hơn một chút, Lê Thiên Chi cũng muốn thêm mắm dặm muối hơn một chút, nhưng Thái Cẩn Ngôn đã luống cuống chạy ra ngoài. Khăn choàng của hắn, ban nãy hắn vẫn luôn quàng trên cổ, lúc vào gặp đối tác, hắn vẫn còn sờ thấy trên cổ. Tại sao sau khi đàm phán xong thì khăn choàng lại biến mất?
Thái Cẩn Ngôn đi được một quãng thì nhớ ra. Lúc đối tác châm rượu cho hắn đã sơ ý làm ướt một phần của góc khăn choàng cổ. Thế nên hắn đã tháo ra, vắt vào thành ghế cạnh chiếc quạt gió để hong khô. Sau đó… sau đó không thấy khăn choàng đâu nữa.
Thái Cẩn Ngôn đi như chạy quay trở lại căn phòng vừa gặp đối tác ban nãy thì phục vụ đã dọn dẹp căn phòng sạch sẽ, không hề thấy khăn choàng của hắn đâu. Thái Cẩn Ngôn chạy đi tìm người phục vụ và dọn phòng kia thì họ đã tan ca. Thái Cẩn Ngôn xin số điện thoại của họ, nhưng lại không liên lạc được. Đến khi Thái Cẩn Ngôn tìm được người phục vụ nọ thì trời đã quá khuya. Và câu trả lời của anh ta khiến Thái Cẩn Ngôn cảm thấy toàn thân lạnh ngắt.
Chiếc khăn choàng bị rơi xuống đất, ai đó đã giẫm lên, rất bẩn, cho nên người phục vụ tưởng là khách đã vứt đi. Anh ta đã dồn nó vào chung trong túi rác và đem bỏ rồi. Mà giờ này thì xe chở rác có lẽ đã mang số rác kia đến bãi rác rồi.
Thái Cẩn Ngôn tái mét mặt mày, đứng ngẩn ra trong gió lạnh. Đây chính là ý trời sao? Ông trời muốn cảnh tỉnh hắn, để hắn đừng mơ mộng hão huyền về sự ấm áp mà hắn không xứng để có. Hay đây là quả báo của hắn, vì hắn đã để cho Triệu Chân Tâm chịu đựng sự lạnh nhạt, cho nên bây giờ hắn cũng phải lạnh thấu tâm can thế này?
Đó vốn là chiếc khăn choàng cổ đan bằng len bình thường mà Thái Cẩn Ngôn tiện tay mua trong một dịp nào đó chính hắn cũng không nhớ nữa. Bình thường khi ra cửa hắn cũng không nhớ mang theo, vẫn luôn là thím Hai nhắc nhở hoặc mang ra cho hắn. Nhưng hôm nay, chiếc khăn đó là do Triệu Chân Tâm mang ra. Không chỉ vậy, cậu còn tận tay choàng khăn lên cổ cho hắn, còn dặn hắn phải giữ gìn sức khỏe. Vậy mà bây giờ, chiếc khăn mất rồi. Không, chiếc khăn đã bị xem như rác thải mà vứt đi rồi.
Một cơn gió lạnh thổi qua, Thái Cẩn Ngôn hắt hơi liền mấy cái, mặt mày xây xẩm. Lê Thiên Chi và Phương Hiệp Hòa lúc này mới nhớ ra, ban nãy Thái Cẩn Ngôn vẫn chưa ăn được bao nhiêu, chỉ uống rượu. Cả hai vội đưa Thái Cẩn Ngôn đến một quán ăn, nhưng ăn chưa được vài miếng, Thái Cẩn Ngôn đã ôm bụng, gục xuống. Lê Thiên Chi và Phương Hiệp Hòa vội vã đưa Thái Cẩn Ngôn vào bệnh viện.
Suốt đêm hôm đó, Thái Cẩn Ngôn bị dạ dày hành hạ, lại bị cảm lạnh mà phát sốt. Lê Thiên Chi và Phương Hiệp Hòa còn nghĩ rằng, sau khi tỉnh lại hắn sẽ hỏi về chiếc khăn choàng, hoặc muốn quay về gặp Triệu Chân Tâm. Nhưng không, sáng hôm sau, Thái Cẩn Ngôn đã khôi phục bộ dáng lạnh lùng quen thuộc. Dù vẫn còn đang sốt và dạ dày vẫn còn âm ỉ đau, Thái Cẩn Ngôn vẫn tiếp tục tiến hành đàm phán các hạng mục tiếp theo với đối tác.
Lê Thiên Chi băn khoăn, Phương Hiệp Hòa thì hoang mang. Tổng giám đốc có lẽ lại bị “sang chấn tâm lý” ở mức độ cao hơn rồi. Cả hai thậm thà thậm thụt bàn bạc với nhau. Cuối cùng, họ dựa vào trí nhớ của Phương Hiệp Hòa, đi tìm mua một chiếc khăn quàng cổ bằng len có cùng kiểu dáng, chất liệu, màu sắc với chiếc khăn quàng cổ kia, mang đến đưa cho Thái Cẩn Ngôn.
Thế nhưng Thái Cẩn Ngôn chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra đó là “hàng giả”. Chiếc khăn này quá mới, hơn nữa, không có hương vị của Triệu Chân Tâm. Dù Lê Thiên Chi có cam đoan rằng, cái gọi là hương vị kia vốn chỉ là do ám ảnh tâm lý của Thái Cẩn Ngôn mà thôi. Thậm chí, Phương Hiệp Hòa còn đưa ra gợi ý, muốn chiếc khăn có hương vị của Triệu Chân Tâm, thì Thái Cẩn Ngôn chỉ việc mang về, sau đó đưa cho Triệu Chân Tâm cầm lấy thì được rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất