Nghe Được Tiếng Lòng Của Tổng Tài Mặt Lạnh

Chương 7: Thái Cẩn Ngôn Cảm Thấy Bản Thân Đang Tự Vả Mặt

Trước Sau
Ánh mắt ngập tràn quá nhiều cảm xúc của Triệu Chân Tâm chiếu thẳng vào mặt Thái Cẩn Ngôn khiến hắn lại cảm thấy nhột nhạt. Không hiểu sao, Thái Cẩn Ngôn lại cảm thấy đó là ánh mắt biểu thị nỗi lo sợ và đề phòng mà cậu dành cho hắn. Ngẫm lại thấy cũng hợp lý, Thái Cẩn Ngôn nghiến răng nén tiếng thở dài. Dù sao thì cuộc hôn nhân này cũng là do hắn ép buộc cậu. Bây giờ lại còn phải ở cùng hắn trong một căn phòng như thế này, một cậu trai trẻ như Triệu Chân Tâm sao lại có thể không sợ hãi và đề phòng. Có lẽ cậu còn cảm thấy chán ghét và phản cảm nữa kìa. Khẽ hít sâu một hơi, Thái Cẩn Ngôn cất giọng lạnh nhạt nói:

- Không cần lo lắng. Tôi kết hôn với em chỉ trên danh nghĩa thôi. Tôi sẽ không ép buộc em làm điều mà em không thích.

Thái Cẩn Ngôn nói đến đấy thì nghẹn lời. Câu tuyên bố của hắn cứ như đang tự vả vào mặt của mình vậy. Triệu Chân Tâm mím môi, buồn cười nhìn gương mặt lạnh ngắt của Thái Cẩn Ngôn trong khi bên tai của cậu lại vang lên giọng nói ão não của hắn:

[Mày nói mà không thấy ngượng mồm sao Thái Cẩn Ngôn? Mày mà không ép buộc Chân Tâm làm điều mà em ấy không thích sao? Mày vốn đã và đang ép buộc em ấy phải kết hôn với mày còn gì? Thật khốn kiếp mà!]

Thái Cẩn Ngôn thở hắt ra, ủ rũ nói:

- Tôi... sẽ ngủ ở phòng riêng. Em cứ an tâm nghỉ ngơi đi.

Thái Cẩn Ngôn nói xong thì vội vã rời khỏi phòng tân hôn. Bóng dáng cao to của Thái Cẩn Ngôn đã khuất khỏi cánh cửa rồi mà tiếng lòng của hắn vẫn còn vang vọng bên tai của Triệu Chân Tâm:

[Mau bước đi đi. Không được nhìn lại. Không được nấn ná. Mày có muốn cũng không được ở lại chung phòng với Chân Tâm, không được để em ấy khó chịu nữa.]

[Nhưng mà… mình muốn ở lại bên cạnh em ấy… ]

[Không được, không được làm bừa. Mày đừng để Chân Tâm ghét mày thêm nữa. Hu hu hu…]



Triệu Chân Tâm phì cười. Hóa ra Tổng giám đốc mặt lạnh của tập đoàn nhà họ Thái lại có một mặt nội tâm thật... thú vị đến như vậy.

Ngược lại với sự vui vẻ của Triệu Chân Tâm, bên ngoài căn phòng tân hôn, Thái Cẩn Ngôn đang đi như chạy, không dám dừng lại dù chỉ một bước. Hắn xoay người đi thẳng xuống phòng khách, sợ rằng chỉ một chút chần chừ thôi hắn sẽ đổi ý mà nhào trở lại phòng tân hôn mất.

Trước khi kết hôn Thái Cẩn Ngôn đã nghĩ qua vấn đề này rồi, dù sao thì hắn cũng là ép hôn con trai nhà người ta. Nếu bây giờ hắn lại nổi thú tính mà cưỡng ép Triệu Chân Tâm làm chuyện này nọ thì đừng nói cậu sẽ hận hắn, ngay cả chính Thái Cẩn Ngôn cũng sẽ không thể tha thứ cho bản thân mình. Thế nên, ngay trước khi cử hành hôn lễ, Thái Cẩn Ngôn đã đem hết đồ đạc của mình chuyển vào phòng khách. Tuy nhiên trong phòng ngủ hắn vẫn cố ý chừa lại một số vật dụng cần thiết. Thái Cẩn Ngôn thật ra rất mâu thuẫn. Hắn không muốn Triệu Chân Tâm vì có sự hiện diện của hắn mà cảm thấy không thoải mái, nhưng tâm tư hắn vẫn muốn để lại một ít đồ vật này nọ, như một con chó nhỏ muốn đánh dấu địa bàn, cũng là muốn để Triệu Chân Tâm phải cảm nhận được sự tồn tại của hắn trong cuộc sống của cậu, dù chỉ là mơ hồ và mờ nhạt qua vài món đồ vật.

Thái Cẩn Ngôn tắm rửa xong liền ra khỏi phòng tắm, rồi lấy từ tủ quần áo một bộ đồ ngủ để thay. Đầu nhức buốt, Thái Cẩn Ngôn xoa xoa hai bên thái dương, mệt mỏi thở dài, vừa xoa hai bên thái dương vừa đi tới phòng bếp tìm nước uống.

Lảo đảo bước mấy bước đã tới phòng bếp, trong lòng Thái Cẩn Ngôn thầm tiếc nuối đã không thể mua cho Triệu Chân Tâm căn nhà rộng rãi, thoải mái hơn. Bây giờ hắn đã huy động vốn của công ty rất nhiều, không thể ngay lúc này lại mua thêm một căn biệt thự to. Đừng nói hiện tại hắn không còn đủ tiền, cho dù có đủ tiền, Thái Cẩn Ngôn cũng không dám phung phí. Một là vì không muốn có thêm phiền phức không đáng có; hai là vì không muốn Triệu Chân Tâm phải chịu thêm lời đồn đãi gì nữa, việc cậu phải kết hôn với hắn đã gây xôn xao không nhỏ trong dư luận rồi.

Thái Cẩn Ngôn thở dài, đứng ngẩn ra nhìn khoảng sân vườn là nơi bản thân hắn ưng ý nhất khi chọn mua căn nhà này. Mong là Triệu Chân Tâm sẽ thích. Trong sân vẫn còn để trống, nhưng với một người có thú vui tao nhã như Triệu Chân Tâm, cậu có thể tùy ý trồng thêm hoa cỏ, cây cảnh.

Trong sân còn có nuôi một con chó, tên là Ha Ha. Con chó này là do Thái Cẩn Ngôn nhặt về từ ven đường, nuôi đã nhiều năm, Thái Cẩn Ngôn cũng rất thích nó, hắn thậm chí còn gọi nó là con và xưng cha, để cuộc sống đỡ phần hiu quạnh.

Tuy vậy, sáng mai Ha Ha phải bị đưa đi. Bởi vì... Triệu Chân Tâm sợ chó.

Thái Cẩn Ngôn uống xong cốc nước thì loạng choạng đi ra, vừa ra khỏi cửa thì thấy Triệu Chân Tâm từ trên lầu đi xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau