Chương 26
Cố Tiếu An lái xe vòng vòng mấy lần mới tìm thấy Dung Trạm đang đứng dưới chân một cột đèn đường ánh sáng mập mờ, một mình thất thần nhìn xa xăm.
Dung Trạm đang mải suy nghĩ lời Phong Tu Văn nói khi này, không chú ý xe của Cố Tiếu An đã lái tới bên cạnh.
Cố Tiếu An hạ cửa sổ xuống, lại bấm thêm mấy hồi còi y mới giật mình hồi thần lại, leo lên xe.
Cố Tiếu An cầm bó hoa hồng trên ghế phó lái lên, đợi Dung Trạm ngồi vào, hắn đưa bó hoa hồng sâm banh thuần trắng tới trước mặt y, nói "Chúc mừng đoạt giải."
"Cảm ơn." Dung Trạm khẽ ngửi, nhàn nhạt nói.
"Sao em lại ở đây?" Cố Tiếu An kì quái hỏi, hắn rõ ràng vẫn đứng cách cửa sau không xa nhưng không hề nhìn thấy Dung Trạm đi ra.
"Lên nhầm xe." Dung Trạm nói.
"Hả? Lên nhầm xe ai?" Thanh âm Cố Tiếu An tăng lên hai độ, cảm thấy giống như Dung Trạm vừa leo nhầm lên giường kẻ khác, trong lòng có một loại dự cảm cực kì không tốt.
"Phong đại thiếu."
"TMD." Cố Tiếu An trong nháy mắt dẫm phanh xe, quay sang nhìn Dung Trạm từ trên xuống dưới.
"Sao em lại lên xe của hắn?" Ngữ khí kích động phẫn nộ cùng đố kị giống như khi bắt kẻ thông dâm "sao em lại lên giường của hắn?".
Dung Trạm hoài nghi nhìn Cố Tiếu An không biết làm sao đột nhiên tức giận, sau đó đạm nhiên giải thích "Không phải nói là lên nhầm xe rồi sao?"
"Vậy sao không trực tiếp nhảy xuống, lại để cho hắn đưa đi xa như vậy? Hắn còn chưa có làm gì với em đấy chứ?" Cố Tiếu An hận không thể biến thành một cái quáy quét, đem Dung Trạm soi kĩ từ trong ra ngoài một lượt.
Dung Trạm lúc này mới hiểu được Cố Tiếu An đang nghiêm túc, tâm tình lập tức rơi xuống đáy vực, ngữ khí lạnh lẽo "Từ lúc gọi điện thoại đến giờ đến thời gian cởi quần cũng không đủ, có thể làm gì được? Nếu như bị chó săn chụp được cảnh em từ trên xe hắn bước xuống, đầu đề báo ngày mai còn không phải là tin Cố thiếu anh bị cắm sừng sao."
Dung Trạm một hơi nói hết, bực bội quay mặt ra ngoài cửa xe nhìn cảnh đêm.
Cố Tiếu An cũng nhận ra mình có hơi quá khích, hắn liếc nhìn Dung Trạm đang tức giận, đột nhiên muốn cho mình hai cái bạt tai.
Đều tại câu nói ở dưới đài khi đó của Phong Tu Văn đã kích động hắn, khiến bản thân đố kị đến mất lí trí, trong lòng lo sợ sẽ mất đi Dung Trạm nên mới nói ra những lời đó.
"Anh xin lỗi." Cố Tiếu An cúi thấp đầu, hắn đưa tay qua tính kéo y ôm vào lòng lại bị Dung Trạm hất ra.
Nhìn Dung Trạm cố chấp không thèm để ý hắn như vậy, trong lòng Cố Tiếu An lại có chút ngọt ngào. Bình thường y quá mức cứng nhắc, thi thoảng nháo một chút lại khiến lòng người ngứa ngáy không yên.
"Dung Trạm, anh yêu em, quan tâm em, sợ sẽ mất đi em, cho nên...đừng giận anh nữa được không?" Cố Tiếu An đột nhiên tháo đai an toàn chồm người qua, ở trên khuôn mặt quật cường của Dung Trạm ấn xuống một nụ hôn, khe khẽ nói.
Dung Trạm vừa quay đầu lại vô tình đụng phải môi Cố Tiếu An, hắn thuận đà làm sâu sắc thêm nụ hôn này. Sau nay khi Cố Tiếu An nhắc lại sự việc này, Dung Trạm luôn cãi rằng ban đầu mình có phản kháng lại, chỉ là càng hôn càng có cảm giác.
Hai người cuối cùng cũng tìm lại lí trí, Cố Tiếu An mở miệng "Bây giờ đi chúc mừng em đoạt giải, đi thôi, vợ nhỏ."
Lần này Dung Trạm cũng không mắng hắn nữa, bởi tất cả lí trí của y đều trộn cùng câu nói "anh yêu em" vừa rồi của hắn, không cách nào thoát ra được.
Y vốn nghĩ hắn nói chúc mừng là hai người sẽ trở về nhà chúc mừng, không ngờ hắn lại đưa mình đến nhà hàng của một hộp đêm trong thành phố. May mà nơi này không có nhiều người, cũng không lo bị fan rượt đuổi.
Dung Trạm nhìn những người ở đây ăn mặc rất tùy tiện, lại nhìn một thân chính trang của mình, trong lòng nổi lên chút quẫn bách.
"Em...không biết chúng ta sẽ đến hộp đêm ăn tối...để em đi thay quần áo đã."
"Không sao hết, Trạm ca, anh mặc như vậy rất hấp dẫn. Chỉ cần An ca thích, bọn em thế nào cũng được hết." Tôn Uy cười hềnh hệch trêu chọc.
Nhất thời, vành tai Dung Trạm càng đỏ hơn, y ngồi xuống bên cạnh Vệ Thanh.
"Không hay đến sao?" Vệ Thanh hiếu kì hỏi. Cô không biết chút nào hết về đời sống cá nhân của Dung Trạm, bởi vì từ khi quen biết đến giờ, Dung Trạm vừa hết giờ làm việc là lập tức về nhà. Mà y cùng Cố thiếu từ đầu đã ở bên nhau rồi.
"Ừ." Dung Trạm gật đầu.
"Không khí ở đây rất tốt, đồ ăn cũng không thua gì đầu bếp nổi tiếng làm." Vệ Thanh lè lưỡi, trực tiếp gắp một con tôm lên bóc ăn.
"Cũng khá ngon." Dung Trạm nhìn Cố Tiếu An quen thuộc đi ra cùng phục vụ gọi món, trong lòng tràn đầy ấm áp.
Cuối cùng, Cố Tiếu An cởi áo ngoài ra ngồi xuống cạnh Dung Trạm, nhìn xung quanh còn có Vệ Thanh, Tôn Uy cùng hai phu phu Lương Thiệu Giang Hàn.
Cố Tiếu An cũng không mời thêm ai khác, hắn lo Dung Trạm sẽ cảm thấy không thoải mái, vì vậy hắn cũng chỉ mời vài người quen tới cùng nhau ăn mừng.
"Trạm ca, sao em lại cảm thấy lời phát biểu cảm nghĩ sau khi nhận giải của anh có chút không đúng nhỉ?" Tôn Uy trêu chọc nhìn Dung Trạm, tiện tay gắp một con sò vào bát mình. Khó khăn lắm mới có một lần An ca hào phóng như vậy, còn kêu mọi người có thể thoải mái nói chuyện, hắn tất nhiên sẽ đem tất cả những lời muốn nói nói ra hết.
"Chỗ nào không đúng?" Dung Trạm hỏi ngược lại.
"Lúc anh nói cảm ơn một người ánh mắt thẳng như vậy, không giống dáng vẻ như đang cảm ơn Vệ Thanh a." Tôn Uy cười hê hê, ánh mắt làm như vô ý mà quét qua Cố Tiếu An.
"Cậu đố kị Trạm ca nói cảm ơn tôi?" Vệ Thanh cơ trí ứng đối.
Cố Tiếu An bên kia thì hứng thú nhìn bọn họ người qua kẻ lại, lại nhìn Dung Trạm lúc đầu có chút lúng túng, sau chỉ đành cười trừ đối phó.
Cố Tiếu An cảm thấy đây chính là điều thành công nhất của bữa tiệc khánh công này.
"Trạm ca, tôi cũng chưa nhìn thấy cậu uống rượu lần nào, hôm nay có thể uống một chút không?" Vệ Thanh lên tiếng hỏi, cô thực sự rất muốn biết dáng vẻ sau khi say rượu của Dung Trạm có bao nhiêu nhuyễn manh.
"Thật sự muốn nhìn sao?" Ngữ khí Dung Trạm nhu hòa như gió xuân.
"Muốn! muốn!" Vệ Thanh tự bổ não ra hình ảnh mát mắt khi Dung Trạm say rượu mềm nhũn manh manh ngã vào lòng Cố Tiếu An làm nũng, lại không có phát giác ra sự khác thường trong ngữ điệu ôn hòa của y.
"Được thôi." Y gật đầu, sau đó nhìn tất cả mọi người đang trưng ra một bộ mặt tràn đầy mong đợi, cuối cùng liếc tới Cố Tiếu An, khóe môi treo lên nụ cười đồng tình.
Dung Trạm ưu nhã nâng cốc bia lên coi nó như một li rượu vang đỏ đắt tiền, mọi người cảm thán, giá trị nhan sắc cao thực bá đạo, chỉ uống một cốc bia thôi mà cũng giống như đang đóng phim thần tượng vậy.
Dung Trạm đưa cốc bia tới bên miệng, đột nhiên như nhớ ra cái gì, y hướng cốc bia về phía Vệ Thanh. Vệ Thanh cũng chột dạ nâng cốc của mình lên kính lại y, không biết vì sao trong lòng luôn có một loại dự cảm không tốt.
Dung Trạm thử thăm dò uống một hớp, chậc chậc, đúng là không ra làm sao cả. Chỉ là nhìn mọi người tràn ngập chờ mong, Dung Trạm cũng chỉ đành cứng rắn uống hết cốc bia.
Mới đầu hơi men chưa bốc lên Dung Trạm còn biểu hiện rất bình thường, dần dần liền có chút không bình thường nữa.
Lương Thiệu đang sôi nổi bừng bừng cùng Tôn Uy uống rượu thì thấy Dung Trạm ôm lấy cổ Vệ Thanh hôn xuống, mà Cố tổng của bọn hắn thì mặt mũi xanh lét đang liều mạng kéo y ra.
Nếu như không thấy cái má đỏ bừng bất thường của Dung Trạm, bọn hắn suýt chút nữa thì cho là Dung Trạm thẳng lại rồi cơ đấy.
Người đầu tiên phát hiện Dung Trạm không đúng là Giang Hàn, hắn ngay lập tức xông tới kéo y ra. Dung Trạm nửa say nửa tỉnh mơ hồ dán lên người Giang Hàn, ý đồ muốn cọ mặt mình lên môi hắn. Dung Trạm chưa đạt được mục đích liền liều mạng dùng mặt cọ cọ ngực Giang Hàn.
Cố Tiếu An một phát kéo mặt Dung Trạm lại, dùng lực hôn xuống, không lâu sau Dung Trạm liền từ bỏ phản kháng.
Khi mọi người đều cho rằng những hành động thất thố của y đã ngừng lại, chuẩn bị xem một màn động tác nóng bỏng thì Dung Trạm lại mạnh mẽ đẩy Cố Tiếu An ra, lớn tiếng nói "Không đúng, mùi vị không đúng."
Mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, gân xanh trên trán Cố Tiếu An khó nhịn mà giật giật hai cái, hắn nhìn Dung Trạm cười lạnh hỏi "Em muốn mùi vị thế nào?"
"Dù sao cũng là mùi vị không đúng." Dung Trạm nửa treo trên người Cố Tiếu An, giọng điệu ngạo kiều cố chấp.
Cố Tiếu An đen mặt xốc eo y lên, Dung Trạm ngược lại vắt ngang lên người hắn, vừa đấm đá nện vào thắt lưng hắn, vừa vùng vẫy giận dữ bắt hắn thả y xuống.
Cố Tiếu An vỗ hai cái lên cái mông nộn nộn của y, lại liếc mắt ý nói Tôn Uy đi theo mình, sau đó nhìn cũng không nhìn lấy một cái liền xách người rời khỏi hộp đêm. Tôn Uy nhún nhún vai chào mọi người sau đó đi theo Cố Tiếu An ra ngoài. Vệ Thanh cực kì hối hận, sớm biết Dung Trạm sau khi uống rượu sẽ là bộ dáng này, có đánh chết cô cũng không để y uống đâu. Nhưng mà, Dung Trạm như thế này cũng quá dễ thương đó chứ!
Mà Lương Thiệu với Giang Hàn lại là một bộ vuốt cằm xem kịch vui, còn đánh cược xem Dung Trạm mấy ngày mới có thể xuống giường. Vệ Thanh bất lực thở dài.
Cố Tiếu An rất không thương tiếc mà nhét Dung Trạm vào ghế sau xe, sau đó nhanh chóng leo lên ngồi cạnh y. Dung Trạm ngọ ngoạy thân thể, tay lần nữa mò lên người Cố Tiếu An, ngón tay không ngừng sờ loạn trên lồng ngực hắn, sờ đến mức khiến hơi thở của hắn càng ngày càng trầm trọng.
Mà Dung Trạm vẫn không biết đủ đem môi tiến lại gần khóe miệng hắn, ý đồ muốn hôn hắn. Cố Tiếu An nắm chặt tay, kiềm chế mình không được xúc động đem y ăn sạch, một tay đẩy mặt Dung Trạm ra xa.
Khi Tôn Uy mở cửa xe ngồi vào ghế lại, nhìn thấy một màn kì lạ này. Trước giờ Cố thiếu vẫn luôn mong ngóng có một ngày Dung Trạm chịu chủ động sà vào lòng mình, bây giờ người cũng đã sà rồi, vậy mà hắn còn đẩy y ra, cũng lạ lùng như chuyện chó không ăn xương người khác chủ động cho vậy.
Phi phi! So sánh kiểu gì thế!
"Cậu uống rượu?" Cố Tiếu An cau mày hỏi.
"Vâng." Tôn Uy thành thực trả lời.
"Gọi giúp tôi hai chiếc xe taxi." Hắn phân phó.
Thấy Tôn Uy đã đi xa, hắn cúi đầu không do dự hôn xuống đôi môi đang chủ động dán tới của Dung Trạm, vô cùng khát vọng mà ngậm lấy cắn mút, đầu lưỡi mang theo trừng phạt luồn vào khoang miệng y điên cuồng khuấy đảo. Tay hắn đỡ sau đầu y, dần dần làm sâu sắc thêm nụ hôn này, hôn đến mức Dung Trạm mềm nhũn.
Khi hắn cúi đầu nhìn y, Dung Trạm đã ghé vào trong lòng mình hô hô ngủ mất. Hắn dở khóc dở cười giúp y chỉnh lại tư thế cho thoải mái một chút.
Thì ra tửu lượng của Dung Trạm kém như vậy, mới uống có một cốc bia mà đã say thành cái dạng này. Khó trách lần đầu tiên hai người phát sinh quan hệ y lại nhiệt tình phối hợp như thế. Thì ra bởi vì khi đó y đang say bí tỉ chứ không phải khát vọng thân thể đối phương như hắn. Sau một màn hôm nay, Cố Tiếu An lại càng cạn lời, nhưng dù kết quả ra sao thì y cũng đã là người của hắn.
Dung Trạm đang mải suy nghĩ lời Phong Tu Văn nói khi này, không chú ý xe của Cố Tiếu An đã lái tới bên cạnh.
Cố Tiếu An hạ cửa sổ xuống, lại bấm thêm mấy hồi còi y mới giật mình hồi thần lại, leo lên xe.
Cố Tiếu An cầm bó hoa hồng trên ghế phó lái lên, đợi Dung Trạm ngồi vào, hắn đưa bó hoa hồng sâm banh thuần trắng tới trước mặt y, nói "Chúc mừng đoạt giải."
"Cảm ơn." Dung Trạm khẽ ngửi, nhàn nhạt nói.
"Sao em lại ở đây?" Cố Tiếu An kì quái hỏi, hắn rõ ràng vẫn đứng cách cửa sau không xa nhưng không hề nhìn thấy Dung Trạm đi ra.
"Lên nhầm xe." Dung Trạm nói.
"Hả? Lên nhầm xe ai?" Thanh âm Cố Tiếu An tăng lên hai độ, cảm thấy giống như Dung Trạm vừa leo nhầm lên giường kẻ khác, trong lòng có một loại dự cảm cực kì không tốt.
"Phong đại thiếu."
"TMD." Cố Tiếu An trong nháy mắt dẫm phanh xe, quay sang nhìn Dung Trạm từ trên xuống dưới.
"Sao em lại lên xe của hắn?" Ngữ khí kích động phẫn nộ cùng đố kị giống như khi bắt kẻ thông dâm "sao em lại lên giường của hắn?".
Dung Trạm hoài nghi nhìn Cố Tiếu An không biết làm sao đột nhiên tức giận, sau đó đạm nhiên giải thích "Không phải nói là lên nhầm xe rồi sao?"
"Vậy sao không trực tiếp nhảy xuống, lại để cho hắn đưa đi xa như vậy? Hắn còn chưa có làm gì với em đấy chứ?" Cố Tiếu An hận không thể biến thành một cái quáy quét, đem Dung Trạm soi kĩ từ trong ra ngoài một lượt.
Dung Trạm lúc này mới hiểu được Cố Tiếu An đang nghiêm túc, tâm tình lập tức rơi xuống đáy vực, ngữ khí lạnh lẽo "Từ lúc gọi điện thoại đến giờ đến thời gian cởi quần cũng không đủ, có thể làm gì được? Nếu như bị chó săn chụp được cảnh em từ trên xe hắn bước xuống, đầu đề báo ngày mai còn không phải là tin Cố thiếu anh bị cắm sừng sao."
Dung Trạm một hơi nói hết, bực bội quay mặt ra ngoài cửa xe nhìn cảnh đêm.
Cố Tiếu An cũng nhận ra mình có hơi quá khích, hắn liếc nhìn Dung Trạm đang tức giận, đột nhiên muốn cho mình hai cái bạt tai.
Đều tại câu nói ở dưới đài khi đó của Phong Tu Văn đã kích động hắn, khiến bản thân đố kị đến mất lí trí, trong lòng lo sợ sẽ mất đi Dung Trạm nên mới nói ra những lời đó.
"Anh xin lỗi." Cố Tiếu An cúi thấp đầu, hắn đưa tay qua tính kéo y ôm vào lòng lại bị Dung Trạm hất ra.
Nhìn Dung Trạm cố chấp không thèm để ý hắn như vậy, trong lòng Cố Tiếu An lại có chút ngọt ngào. Bình thường y quá mức cứng nhắc, thi thoảng nháo một chút lại khiến lòng người ngứa ngáy không yên.
"Dung Trạm, anh yêu em, quan tâm em, sợ sẽ mất đi em, cho nên...đừng giận anh nữa được không?" Cố Tiếu An đột nhiên tháo đai an toàn chồm người qua, ở trên khuôn mặt quật cường của Dung Trạm ấn xuống một nụ hôn, khe khẽ nói.
Dung Trạm vừa quay đầu lại vô tình đụng phải môi Cố Tiếu An, hắn thuận đà làm sâu sắc thêm nụ hôn này. Sau nay khi Cố Tiếu An nhắc lại sự việc này, Dung Trạm luôn cãi rằng ban đầu mình có phản kháng lại, chỉ là càng hôn càng có cảm giác.
Hai người cuối cùng cũng tìm lại lí trí, Cố Tiếu An mở miệng "Bây giờ đi chúc mừng em đoạt giải, đi thôi, vợ nhỏ."
Lần này Dung Trạm cũng không mắng hắn nữa, bởi tất cả lí trí của y đều trộn cùng câu nói "anh yêu em" vừa rồi của hắn, không cách nào thoát ra được.
Y vốn nghĩ hắn nói chúc mừng là hai người sẽ trở về nhà chúc mừng, không ngờ hắn lại đưa mình đến nhà hàng của một hộp đêm trong thành phố. May mà nơi này không có nhiều người, cũng không lo bị fan rượt đuổi.
Dung Trạm nhìn những người ở đây ăn mặc rất tùy tiện, lại nhìn một thân chính trang của mình, trong lòng nổi lên chút quẫn bách.
"Em...không biết chúng ta sẽ đến hộp đêm ăn tối...để em đi thay quần áo đã."
"Không sao hết, Trạm ca, anh mặc như vậy rất hấp dẫn. Chỉ cần An ca thích, bọn em thế nào cũng được hết." Tôn Uy cười hềnh hệch trêu chọc.
Nhất thời, vành tai Dung Trạm càng đỏ hơn, y ngồi xuống bên cạnh Vệ Thanh.
"Không hay đến sao?" Vệ Thanh hiếu kì hỏi. Cô không biết chút nào hết về đời sống cá nhân của Dung Trạm, bởi vì từ khi quen biết đến giờ, Dung Trạm vừa hết giờ làm việc là lập tức về nhà. Mà y cùng Cố thiếu từ đầu đã ở bên nhau rồi.
"Ừ." Dung Trạm gật đầu.
"Không khí ở đây rất tốt, đồ ăn cũng không thua gì đầu bếp nổi tiếng làm." Vệ Thanh lè lưỡi, trực tiếp gắp một con tôm lên bóc ăn.
"Cũng khá ngon." Dung Trạm nhìn Cố Tiếu An quen thuộc đi ra cùng phục vụ gọi món, trong lòng tràn đầy ấm áp.
Cuối cùng, Cố Tiếu An cởi áo ngoài ra ngồi xuống cạnh Dung Trạm, nhìn xung quanh còn có Vệ Thanh, Tôn Uy cùng hai phu phu Lương Thiệu Giang Hàn.
Cố Tiếu An cũng không mời thêm ai khác, hắn lo Dung Trạm sẽ cảm thấy không thoải mái, vì vậy hắn cũng chỉ mời vài người quen tới cùng nhau ăn mừng.
"Trạm ca, sao em lại cảm thấy lời phát biểu cảm nghĩ sau khi nhận giải của anh có chút không đúng nhỉ?" Tôn Uy trêu chọc nhìn Dung Trạm, tiện tay gắp một con sò vào bát mình. Khó khăn lắm mới có một lần An ca hào phóng như vậy, còn kêu mọi người có thể thoải mái nói chuyện, hắn tất nhiên sẽ đem tất cả những lời muốn nói nói ra hết.
"Chỗ nào không đúng?" Dung Trạm hỏi ngược lại.
"Lúc anh nói cảm ơn một người ánh mắt thẳng như vậy, không giống dáng vẻ như đang cảm ơn Vệ Thanh a." Tôn Uy cười hê hê, ánh mắt làm như vô ý mà quét qua Cố Tiếu An.
"Cậu đố kị Trạm ca nói cảm ơn tôi?" Vệ Thanh cơ trí ứng đối.
Cố Tiếu An bên kia thì hứng thú nhìn bọn họ người qua kẻ lại, lại nhìn Dung Trạm lúc đầu có chút lúng túng, sau chỉ đành cười trừ đối phó.
Cố Tiếu An cảm thấy đây chính là điều thành công nhất của bữa tiệc khánh công này.
"Trạm ca, tôi cũng chưa nhìn thấy cậu uống rượu lần nào, hôm nay có thể uống một chút không?" Vệ Thanh lên tiếng hỏi, cô thực sự rất muốn biết dáng vẻ sau khi say rượu của Dung Trạm có bao nhiêu nhuyễn manh.
"Thật sự muốn nhìn sao?" Ngữ khí Dung Trạm nhu hòa như gió xuân.
"Muốn! muốn!" Vệ Thanh tự bổ não ra hình ảnh mát mắt khi Dung Trạm say rượu mềm nhũn manh manh ngã vào lòng Cố Tiếu An làm nũng, lại không có phát giác ra sự khác thường trong ngữ điệu ôn hòa của y.
"Được thôi." Y gật đầu, sau đó nhìn tất cả mọi người đang trưng ra một bộ mặt tràn đầy mong đợi, cuối cùng liếc tới Cố Tiếu An, khóe môi treo lên nụ cười đồng tình.
Dung Trạm ưu nhã nâng cốc bia lên coi nó như một li rượu vang đỏ đắt tiền, mọi người cảm thán, giá trị nhan sắc cao thực bá đạo, chỉ uống một cốc bia thôi mà cũng giống như đang đóng phim thần tượng vậy.
Dung Trạm đưa cốc bia tới bên miệng, đột nhiên như nhớ ra cái gì, y hướng cốc bia về phía Vệ Thanh. Vệ Thanh cũng chột dạ nâng cốc của mình lên kính lại y, không biết vì sao trong lòng luôn có một loại dự cảm không tốt.
Dung Trạm thử thăm dò uống một hớp, chậc chậc, đúng là không ra làm sao cả. Chỉ là nhìn mọi người tràn ngập chờ mong, Dung Trạm cũng chỉ đành cứng rắn uống hết cốc bia.
Mới đầu hơi men chưa bốc lên Dung Trạm còn biểu hiện rất bình thường, dần dần liền có chút không bình thường nữa.
Lương Thiệu đang sôi nổi bừng bừng cùng Tôn Uy uống rượu thì thấy Dung Trạm ôm lấy cổ Vệ Thanh hôn xuống, mà Cố tổng của bọn hắn thì mặt mũi xanh lét đang liều mạng kéo y ra.
Nếu như không thấy cái má đỏ bừng bất thường của Dung Trạm, bọn hắn suýt chút nữa thì cho là Dung Trạm thẳng lại rồi cơ đấy.
Người đầu tiên phát hiện Dung Trạm không đúng là Giang Hàn, hắn ngay lập tức xông tới kéo y ra. Dung Trạm nửa say nửa tỉnh mơ hồ dán lên người Giang Hàn, ý đồ muốn cọ mặt mình lên môi hắn. Dung Trạm chưa đạt được mục đích liền liều mạng dùng mặt cọ cọ ngực Giang Hàn.
Cố Tiếu An một phát kéo mặt Dung Trạm lại, dùng lực hôn xuống, không lâu sau Dung Trạm liền từ bỏ phản kháng.
Khi mọi người đều cho rằng những hành động thất thố của y đã ngừng lại, chuẩn bị xem một màn động tác nóng bỏng thì Dung Trạm lại mạnh mẽ đẩy Cố Tiếu An ra, lớn tiếng nói "Không đúng, mùi vị không đúng."
Mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, gân xanh trên trán Cố Tiếu An khó nhịn mà giật giật hai cái, hắn nhìn Dung Trạm cười lạnh hỏi "Em muốn mùi vị thế nào?"
"Dù sao cũng là mùi vị không đúng." Dung Trạm nửa treo trên người Cố Tiếu An, giọng điệu ngạo kiều cố chấp.
Cố Tiếu An đen mặt xốc eo y lên, Dung Trạm ngược lại vắt ngang lên người hắn, vừa đấm đá nện vào thắt lưng hắn, vừa vùng vẫy giận dữ bắt hắn thả y xuống.
Cố Tiếu An vỗ hai cái lên cái mông nộn nộn của y, lại liếc mắt ý nói Tôn Uy đi theo mình, sau đó nhìn cũng không nhìn lấy một cái liền xách người rời khỏi hộp đêm. Tôn Uy nhún nhún vai chào mọi người sau đó đi theo Cố Tiếu An ra ngoài. Vệ Thanh cực kì hối hận, sớm biết Dung Trạm sau khi uống rượu sẽ là bộ dáng này, có đánh chết cô cũng không để y uống đâu. Nhưng mà, Dung Trạm như thế này cũng quá dễ thương đó chứ!
Mà Lương Thiệu với Giang Hàn lại là một bộ vuốt cằm xem kịch vui, còn đánh cược xem Dung Trạm mấy ngày mới có thể xuống giường. Vệ Thanh bất lực thở dài.
Cố Tiếu An rất không thương tiếc mà nhét Dung Trạm vào ghế sau xe, sau đó nhanh chóng leo lên ngồi cạnh y. Dung Trạm ngọ ngoạy thân thể, tay lần nữa mò lên người Cố Tiếu An, ngón tay không ngừng sờ loạn trên lồng ngực hắn, sờ đến mức khiến hơi thở của hắn càng ngày càng trầm trọng.
Mà Dung Trạm vẫn không biết đủ đem môi tiến lại gần khóe miệng hắn, ý đồ muốn hôn hắn. Cố Tiếu An nắm chặt tay, kiềm chế mình không được xúc động đem y ăn sạch, một tay đẩy mặt Dung Trạm ra xa.
Khi Tôn Uy mở cửa xe ngồi vào ghế lại, nhìn thấy một màn kì lạ này. Trước giờ Cố thiếu vẫn luôn mong ngóng có một ngày Dung Trạm chịu chủ động sà vào lòng mình, bây giờ người cũng đã sà rồi, vậy mà hắn còn đẩy y ra, cũng lạ lùng như chuyện chó không ăn xương người khác chủ động cho vậy.
Phi phi! So sánh kiểu gì thế!
"Cậu uống rượu?" Cố Tiếu An cau mày hỏi.
"Vâng." Tôn Uy thành thực trả lời.
"Gọi giúp tôi hai chiếc xe taxi." Hắn phân phó.
Thấy Tôn Uy đã đi xa, hắn cúi đầu không do dự hôn xuống đôi môi đang chủ động dán tới của Dung Trạm, vô cùng khát vọng mà ngậm lấy cắn mút, đầu lưỡi mang theo trừng phạt luồn vào khoang miệng y điên cuồng khuấy đảo. Tay hắn đỡ sau đầu y, dần dần làm sâu sắc thêm nụ hôn này, hôn đến mức Dung Trạm mềm nhũn.
Khi hắn cúi đầu nhìn y, Dung Trạm đã ghé vào trong lòng mình hô hô ngủ mất. Hắn dở khóc dở cười giúp y chỉnh lại tư thế cho thoải mái một chút.
Thì ra tửu lượng của Dung Trạm kém như vậy, mới uống có một cốc bia mà đã say thành cái dạng này. Khó trách lần đầu tiên hai người phát sinh quan hệ y lại nhiệt tình phối hợp như thế. Thì ra bởi vì khi đó y đang say bí tỉ chứ không phải khát vọng thân thể đối phương như hắn. Sau một màn hôm nay, Cố Tiếu An lại càng cạn lời, nhưng dù kết quả ra sao thì y cũng đã là người của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất