Nghe Nói Em Nói Chúng Ta Không Chung Đường
Chương 1
Tình yêu của thời thanh xuân của một người rất đẹp, nó chứa đựng những cảm xúc đầu đời, những cái chạm nhẹ khiến lòng ta bồi hồi, những cái nắm tay khiến lòng người xao xuyến hay một chiếc hôn nhẹ nhàng trên làn môi mỏng mang hương thơm bạc hà thân thuộc. Ai rồi cũng trải qua những nồng nhiệt của tuổi trẻ, của điên cuồng và bốc đồng mà chấp nhận hy sinh. Đến cuối cùng nhìn lại thì sau, chẳng có gì cả! Chẳng có gì ngoài những thương tích những lời nói, những hành động mà làm tổn thương nhau.
Yêu, đến tột cùng là thứ gì? Đến chính bản thân nó cũng không biết ý nghĩa cuối cùng mình sinh ra để làm gì? Là một thước đo để thử thách những người yêu nhau có đủ dũng khí để bước cùng nhau hay chỉ đơn giản là một lữ khách rú chân tại một trấn nhỏ do một trận mưa rào. Trên đời rất nhiều thứ, cũng rất nhiều điều mà chúng ta chưa đi đến cuối cùng thì chưa hẳn sẽ biết được kết quả, có thể hy vọng cũng có thể tuyệt vọng suy cho cùng mấy ai có đủ dũng khi để đi tìm một tình yêu duy nhất của bản thân mình.
Trong căn biệt thự ở ngoại ô thành phố, tiếng đồ đạc vỡ văng khắp nơi, Hứa Gia Văn đang điên cuồng phát tiết. Quản gia Trình chỉ biết lẳng lặng đứng nhìn cậu, ông muốn đến khuyên can nhưng đến cuối cùng ông lại không làm gì, phát tiết cũng tốt như vậy sẽ không buồn như vậy nữa.
Hôm nay là sinh nhật 25 của Hứa Gia Văn sẽ không có gì bất ngờ thì cậu sẽ cùng bạn trai mình trải qua một sinh nhật thật vui vẻ nhưng không. Trong không khí háo hức đó cậu nhận được một cuộc gọi kỳ lại thông báo với cậu rằng bạn trai cậu đang ở khách sạn M chờ cậu, cậu cũng không chú ý nhiều thay đồ rồi đi ra ngoài.
Đến trước cửa phòng khách sạn mà cậu được chỉ định, bất ngờ rằng bên ngoài có rất nhiều người có bố mẹ cậu và cả bố mẹ của Lục Bạch Cẩn bạn trai cậu, cho dù cả hai nhà đều biết việc cậu và Bạch Cẩn có quan hệ với nhau nhưng cũng chưa từng ngăn cản. Cậu cảm thấy kỳ lạ, trong lòng có một chút bất an cậu bước nhanh hơn đến trước cửa phòng.
Đập mạnh vào mắt cậu là hình ảnh đôi nam nữ đang ôm lấy nhau, chăn được phủ chỉ có thể thấy rõ được hai gương mặt. Trái tim của Hứa Gia Văn khẽ ngừng đập trong chốc lát bởi hai người kia cậu đều quen biết đó chính là chị gái cậu Hứa Giai Tình và bạn trai cậu Lục Bạch Cẩn. Cậu như bị sét đánh trúng đứng chết trân tại chỗ.
"Chuyện gì thế này? Giai Tình con nói cho mẹ biết xem nào"
Bà Hứa – Lý Vân Dung cũng ngạc nhiên không kém dù bà rất vừa lòng Lục Bạch Cẩn nhưng chuyện này rất khó có thể chấp nhận được, hơn nữa Lục Bạch Cẩn cùng Hứa Gia Văn còn có một tầng quan hệ khác.
Nghe được tiếng ồn ào, đôi nam nữ trên giường mở mắt tỉnh lại, Hứa Giai Tình là người tỉnh táo đầu tiên
"Cha mẹ, chuyện không như mọi người nghĩ đâu, con với Bạch Cẩn...." Hứa Giai Tình ánh mắt hoảng hốt, khoé mắt hơi đỏ lên như sắp khóc, cô nhìn Hứa Gia Văn một cái nói "Gia Văn em phải tin chị..."
Lúc này, ông Lục – Lục Niên cũng không nhìn được nữa tiến đến tát mạnh lên mặt của Lục Bạch Cẩn "Chẳng ra làm sao cả, mày xem ngươi đã làm ra việc gì?"
Lục Bạch Cẩn bị tát đến tỉnh táo, hắn lắc lắc đầu mình một cái rồi đưa tầm mắt nhìn về phía mọi người trong phòng, ánh mắt dừng trên người Hứa Gia Văn một lúc rồi nhìn người phụ nữ đang khóc bên cạnh mình mà nhíu mày.
"Tao cho mày nửa tiếng, ăn mặc tử tế trở về Lục gia cùng Giai Tình ngay lập tức, đừng cố gắng làm việc gì ngu ngốc, vệ sĩ tao cũng mang đến rất nhiều" ông Lục tức giận mà mắng hắn một câu rồi xoay lưng hướng đến ông bà Hứa bên cạnh mà nói "Lão Hứa, Vân Dung mời hai người cùng đến Lục gia một chuyến, Lục Gia sẽ là chủ cho Giai Tình" nói rồi Lục Niên tức giận đi ra ngoài
"Gia Văn, con về nhà trước đi" ông Hứa – Hứa Thành nhìn con trai gương mặt xanh mét bên cạnh nói
Ông Hứa vỗ vai con trai mình vài cái rồi được bà Hứa đưa ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại cậu cùng đôi nam nữ kia.
"Lục Bạch Cẩn, anh cảm thấy chơi rất vui đúng không?"
Hứa Gia Văn siết chặt tay mình nói tiếp "Chúng ta chia tay đi, tôi mong anh chăm sóc tốt cho chị gái tôi một chút"
"Được"
Giống nói lạnh lùng và trầm ấm của người đàn ông như vết dao đâm mạnh vào trái tim của Hứa Gia Văn. Cậu chẳng biết mình quay trở về nhà như thế nào. Trong căn nhà cậu tưởng chừng là mái ấm nhỏ của mình nay chỉ còn một mình cậu tự ôm lấy bản thân mình. Cậu gạt đổ hết mọi thứ trong phòng, những mảnh vỡ thuỷ tinh một lần rồi lại một lần đâm vào tay, vào chân và cả vào người cậu nhưng những đau đớn này đâu là gì so với mọi thứ cậu buộc phải chấp nhận. Lục Bạch Cẩn là chấp niệm đời này của cậu, có lẽ cậu đã quá cố chấp để ở bên anh ấy, chẳng qua từ đến cuối cậu chẳng qua là một công cụ để phát tiết để thoả mãn dục vọng của anh ấy.
Hứa Gia Văn điên cuồng đập phá điên cuồng gào khóc điên cuồng phát tiếng lên mọi thứ xung cậu. Cậu hiện tại giống như một người bị đuối nước một cái đầm sâu, cậu càng vùng vẫy thì chỉ khiến bản thân mệt mỏi mà chìm sâu xuống lòng sông, chẳng một ai chịu đưa một tay ra giúp cậu, chẳng một ai nguyện ý cho cậu được sống, cậu tuyệt vọng từng chút từng chút một chìm sâu trong màn nước đêm tối và lạnh lẽo.
"Lạnh quá!!!!"
5 năm sau, tại Paris – Nước Pháp
"Simon, cậu chậm một chút"
Một thanh niên da trắng, tóc vàng vừa nói vừa đuổi theo một thanh niên Châu Á khác trên một con đường nhỏ ngập đầy cỏ xanh của một giảng đường nào đó.
"Ryan, sao vậy" - Giọng nói đậm chất Á đông cùng mái tóc đen đặc trưng.
"Hey, ngày mai có một buổi hoà nhạc của ngài Peter, chẳng phải cậu rất thích ông ấy sao. Tớ khó khăn lắm mới mua được 2 vé, cậu cũng biết các buổi hoà nhạc của ông ấy đều cháy vé rất sớm mà. Đi đi" - cậu trai nọ giọng khá ngại ngùng, tay cầm tấm vé có chút khẩn trương.
"Được rồi, tớ đi là được"
"Ok, vậy hẹn gặp cậu ở buổi hoà nhạc nhé, tớ đi trước đây"
Hứa Gia Văn nhìn người thanh niên cao lớn khuất dần trong làn người tấp nập, rồi nhìn lại tấm vé trên tay mình cười khẽ.
Trời Paris hôm nay rất lạnh, Hứa Gia Văn mặc một chiếc áo măng tô màu nâu bên trong mặc một chiếc áo len màu trắng nhưng cái lạnh vẫn không giảm bớt chút nào, cậu xoa xoa tay mình rồi áp vào gò má lạnh ngắt của mình, cảm nhận được cái lạnh thấu xuyên vào da thịt, cậu đón chuyến tàu điện rời khỏi giảng đường.
Năm đó, sau khi sự việc kia cậu đã ra nước ngoài tiếp tục theo đuổi con đường mới của mình, cậu giấu hết tất cả mọi người đến Paris, cậu đăng ký vào học viện FSM của Paris chuyên ngành thiết kế thời trang.
Mọi thứ đối với cậu có lẽ rất khó khăn nhưng cậu cũng nên sống vì bản thân một lần dù cho kết quả như thế nào. Có lẽ may mắn cuối cùng mỉm cười với cậu, sau khi tốt nghiệp ở trường cậu tự lập cho mình một thương hiệu thời trang nhỏ có một chút danh tiếng, hơn nữa cậu còn nhận được lời mời làm trợ giảng ở học viện.
Hơn 7 giờ tối, Hứa Gia Văn trở về nhà, Tiểu Mao nghe tiếng động vội nhảy từ trong ổ mèo chạy ra cửa cọ cọ chân cậu. Hứa Gia Văn vỗ vỗ đầu nó một cái rồi nói:
"Ai nha, đói rồi sao, đợi một chút sẽ làm đồ ăn ngon cho con"
Hứa Gia Văn ôm chú mèo Ba Tư có đôi mắt màu tím một cái, Tiểu Mao làm nũng dụi dụi vào lòng cậu một cái rất ngoan ngoãn mà kêu "Meo~" một tiếng
Hứa Gia Văn đến tủ lấy một ít thức ăn cho mèo bỏ vào bát nó, sau đó vào bếp chuẩn bị bữa ăn tối cho chính mình.
Cuộc sống những năm qua của cậu khá đơn giản, sáng lên giảng đường, tối về xử lý một chút việc của cửa hàng, thỉnh thoảng sẽ không thể từ chối lời mời của một vì người bạn mà đi xem phim hoặc xem một buổi hoà nhạc nào đó mà cậu thích, tối về sẽ cùng bầu bạn với chú mèo nhỏ của mình. Cậu có rất ít bạn bè thân thiết chủ yếu chỉ duy trì xã giao một chút. Cậu cảm thấy cuộc sống như vậy rất tốt, ít nhất với cậu nó rất thoả mãn.
Hứa Gia Văn ngồi trên giường đưa tay cầm một tấm ảnh trên đầu giường vuốt ve, đây là thứ duy nhất cậu mang theo khi rời khỏi nơi đó, trên tấm ảnh là hình ảnh hai người, một người cười tươi để lộ hàm răng trắng cùng chiếc đồng tiền bên phải trong rất ngốc nghếch, người bên cạnh cậu là một thanh niên gương mặt lạnh lanh không rõ là vui hay buồn. Cậu đưa tay vô thức vuốt ve gương mặt lạnh lùng của thiếu niên kia một cái.
"Bạch Cẩn, em thật nhớ anh"
Yêu, đến tột cùng là thứ gì? Đến chính bản thân nó cũng không biết ý nghĩa cuối cùng mình sinh ra để làm gì? Là một thước đo để thử thách những người yêu nhau có đủ dũng khí để bước cùng nhau hay chỉ đơn giản là một lữ khách rú chân tại một trấn nhỏ do một trận mưa rào. Trên đời rất nhiều thứ, cũng rất nhiều điều mà chúng ta chưa đi đến cuối cùng thì chưa hẳn sẽ biết được kết quả, có thể hy vọng cũng có thể tuyệt vọng suy cho cùng mấy ai có đủ dũng khi để đi tìm một tình yêu duy nhất của bản thân mình.
Trong căn biệt thự ở ngoại ô thành phố, tiếng đồ đạc vỡ văng khắp nơi, Hứa Gia Văn đang điên cuồng phát tiết. Quản gia Trình chỉ biết lẳng lặng đứng nhìn cậu, ông muốn đến khuyên can nhưng đến cuối cùng ông lại không làm gì, phát tiết cũng tốt như vậy sẽ không buồn như vậy nữa.
Hôm nay là sinh nhật 25 của Hứa Gia Văn sẽ không có gì bất ngờ thì cậu sẽ cùng bạn trai mình trải qua một sinh nhật thật vui vẻ nhưng không. Trong không khí háo hức đó cậu nhận được một cuộc gọi kỳ lại thông báo với cậu rằng bạn trai cậu đang ở khách sạn M chờ cậu, cậu cũng không chú ý nhiều thay đồ rồi đi ra ngoài.
Đến trước cửa phòng khách sạn mà cậu được chỉ định, bất ngờ rằng bên ngoài có rất nhiều người có bố mẹ cậu và cả bố mẹ của Lục Bạch Cẩn bạn trai cậu, cho dù cả hai nhà đều biết việc cậu và Bạch Cẩn có quan hệ với nhau nhưng cũng chưa từng ngăn cản. Cậu cảm thấy kỳ lạ, trong lòng có một chút bất an cậu bước nhanh hơn đến trước cửa phòng.
Đập mạnh vào mắt cậu là hình ảnh đôi nam nữ đang ôm lấy nhau, chăn được phủ chỉ có thể thấy rõ được hai gương mặt. Trái tim của Hứa Gia Văn khẽ ngừng đập trong chốc lát bởi hai người kia cậu đều quen biết đó chính là chị gái cậu Hứa Giai Tình và bạn trai cậu Lục Bạch Cẩn. Cậu như bị sét đánh trúng đứng chết trân tại chỗ.
"Chuyện gì thế này? Giai Tình con nói cho mẹ biết xem nào"
Bà Hứa – Lý Vân Dung cũng ngạc nhiên không kém dù bà rất vừa lòng Lục Bạch Cẩn nhưng chuyện này rất khó có thể chấp nhận được, hơn nữa Lục Bạch Cẩn cùng Hứa Gia Văn còn có một tầng quan hệ khác.
Nghe được tiếng ồn ào, đôi nam nữ trên giường mở mắt tỉnh lại, Hứa Giai Tình là người tỉnh táo đầu tiên
"Cha mẹ, chuyện không như mọi người nghĩ đâu, con với Bạch Cẩn...." Hứa Giai Tình ánh mắt hoảng hốt, khoé mắt hơi đỏ lên như sắp khóc, cô nhìn Hứa Gia Văn một cái nói "Gia Văn em phải tin chị..."
Lúc này, ông Lục – Lục Niên cũng không nhìn được nữa tiến đến tát mạnh lên mặt của Lục Bạch Cẩn "Chẳng ra làm sao cả, mày xem ngươi đã làm ra việc gì?"
Lục Bạch Cẩn bị tát đến tỉnh táo, hắn lắc lắc đầu mình một cái rồi đưa tầm mắt nhìn về phía mọi người trong phòng, ánh mắt dừng trên người Hứa Gia Văn một lúc rồi nhìn người phụ nữ đang khóc bên cạnh mình mà nhíu mày.
"Tao cho mày nửa tiếng, ăn mặc tử tế trở về Lục gia cùng Giai Tình ngay lập tức, đừng cố gắng làm việc gì ngu ngốc, vệ sĩ tao cũng mang đến rất nhiều" ông Lục tức giận mà mắng hắn một câu rồi xoay lưng hướng đến ông bà Hứa bên cạnh mà nói "Lão Hứa, Vân Dung mời hai người cùng đến Lục gia một chuyến, Lục Gia sẽ là chủ cho Giai Tình" nói rồi Lục Niên tức giận đi ra ngoài
"Gia Văn, con về nhà trước đi" ông Hứa – Hứa Thành nhìn con trai gương mặt xanh mét bên cạnh nói
Ông Hứa vỗ vai con trai mình vài cái rồi được bà Hứa đưa ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại cậu cùng đôi nam nữ kia.
"Lục Bạch Cẩn, anh cảm thấy chơi rất vui đúng không?"
Hứa Gia Văn siết chặt tay mình nói tiếp "Chúng ta chia tay đi, tôi mong anh chăm sóc tốt cho chị gái tôi một chút"
"Được"
Giống nói lạnh lùng và trầm ấm của người đàn ông như vết dao đâm mạnh vào trái tim của Hứa Gia Văn. Cậu chẳng biết mình quay trở về nhà như thế nào. Trong căn nhà cậu tưởng chừng là mái ấm nhỏ của mình nay chỉ còn một mình cậu tự ôm lấy bản thân mình. Cậu gạt đổ hết mọi thứ trong phòng, những mảnh vỡ thuỷ tinh một lần rồi lại một lần đâm vào tay, vào chân và cả vào người cậu nhưng những đau đớn này đâu là gì so với mọi thứ cậu buộc phải chấp nhận. Lục Bạch Cẩn là chấp niệm đời này của cậu, có lẽ cậu đã quá cố chấp để ở bên anh ấy, chẳng qua từ đến cuối cậu chẳng qua là một công cụ để phát tiết để thoả mãn dục vọng của anh ấy.
Hứa Gia Văn điên cuồng đập phá điên cuồng gào khóc điên cuồng phát tiếng lên mọi thứ xung cậu. Cậu hiện tại giống như một người bị đuối nước một cái đầm sâu, cậu càng vùng vẫy thì chỉ khiến bản thân mệt mỏi mà chìm sâu xuống lòng sông, chẳng một ai chịu đưa một tay ra giúp cậu, chẳng một ai nguyện ý cho cậu được sống, cậu tuyệt vọng từng chút từng chút một chìm sâu trong màn nước đêm tối và lạnh lẽo.
"Lạnh quá!!!!"
5 năm sau, tại Paris – Nước Pháp
"Simon, cậu chậm một chút"
Một thanh niên da trắng, tóc vàng vừa nói vừa đuổi theo một thanh niên Châu Á khác trên một con đường nhỏ ngập đầy cỏ xanh của một giảng đường nào đó.
"Ryan, sao vậy" - Giọng nói đậm chất Á đông cùng mái tóc đen đặc trưng.
"Hey, ngày mai có một buổi hoà nhạc của ngài Peter, chẳng phải cậu rất thích ông ấy sao. Tớ khó khăn lắm mới mua được 2 vé, cậu cũng biết các buổi hoà nhạc của ông ấy đều cháy vé rất sớm mà. Đi đi" - cậu trai nọ giọng khá ngại ngùng, tay cầm tấm vé có chút khẩn trương.
"Được rồi, tớ đi là được"
"Ok, vậy hẹn gặp cậu ở buổi hoà nhạc nhé, tớ đi trước đây"
Hứa Gia Văn nhìn người thanh niên cao lớn khuất dần trong làn người tấp nập, rồi nhìn lại tấm vé trên tay mình cười khẽ.
Trời Paris hôm nay rất lạnh, Hứa Gia Văn mặc một chiếc áo măng tô màu nâu bên trong mặc một chiếc áo len màu trắng nhưng cái lạnh vẫn không giảm bớt chút nào, cậu xoa xoa tay mình rồi áp vào gò má lạnh ngắt của mình, cảm nhận được cái lạnh thấu xuyên vào da thịt, cậu đón chuyến tàu điện rời khỏi giảng đường.
Năm đó, sau khi sự việc kia cậu đã ra nước ngoài tiếp tục theo đuổi con đường mới của mình, cậu giấu hết tất cả mọi người đến Paris, cậu đăng ký vào học viện FSM của Paris chuyên ngành thiết kế thời trang.
Mọi thứ đối với cậu có lẽ rất khó khăn nhưng cậu cũng nên sống vì bản thân một lần dù cho kết quả như thế nào. Có lẽ may mắn cuối cùng mỉm cười với cậu, sau khi tốt nghiệp ở trường cậu tự lập cho mình một thương hiệu thời trang nhỏ có một chút danh tiếng, hơn nữa cậu còn nhận được lời mời làm trợ giảng ở học viện.
Hơn 7 giờ tối, Hứa Gia Văn trở về nhà, Tiểu Mao nghe tiếng động vội nhảy từ trong ổ mèo chạy ra cửa cọ cọ chân cậu. Hứa Gia Văn vỗ vỗ đầu nó một cái rồi nói:
"Ai nha, đói rồi sao, đợi một chút sẽ làm đồ ăn ngon cho con"
Hứa Gia Văn ôm chú mèo Ba Tư có đôi mắt màu tím một cái, Tiểu Mao làm nũng dụi dụi vào lòng cậu một cái rất ngoan ngoãn mà kêu "Meo~" một tiếng
Hứa Gia Văn đến tủ lấy một ít thức ăn cho mèo bỏ vào bát nó, sau đó vào bếp chuẩn bị bữa ăn tối cho chính mình.
Cuộc sống những năm qua của cậu khá đơn giản, sáng lên giảng đường, tối về xử lý một chút việc của cửa hàng, thỉnh thoảng sẽ không thể từ chối lời mời của một vì người bạn mà đi xem phim hoặc xem một buổi hoà nhạc nào đó mà cậu thích, tối về sẽ cùng bầu bạn với chú mèo nhỏ của mình. Cậu có rất ít bạn bè thân thiết chủ yếu chỉ duy trì xã giao một chút. Cậu cảm thấy cuộc sống như vậy rất tốt, ít nhất với cậu nó rất thoả mãn.
Hứa Gia Văn ngồi trên giường đưa tay cầm một tấm ảnh trên đầu giường vuốt ve, đây là thứ duy nhất cậu mang theo khi rời khỏi nơi đó, trên tấm ảnh là hình ảnh hai người, một người cười tươi để lộ hàm răng trắng cùng chiếc đồng tiền bên phải trong rất ngốc nghếch, người bên cạnh cậu là một thanh niên gương mặt lạnh lanh không rõ là vui hay buồn. Cậu đưa tay vô thức vuốt ve gương mặt lạnh lùng của thiếu niên kia một cái.
"Bạch Cẩn, em thật nhớ anh"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất