Nghe Nói Kiếp Trước Tôi Là Tra Công

Chương 3

Trước Sau
Phương Việt vẫn cứ cầm giữ lại thái độ: "Cậu vì việc này mà gọi anh dậy?"

"Aizza, ai biết anh đang ngủ đâu. Vừa lúc cũng giữa trưa rồi, lại muốn cùng Phương ca cùng nhau ăn một bữa cơm." Ngô Giang hắc hắc cười nói, "Nhưng mà, em vẫn cảm thấy cẩn thận một chút có vẻ thỏa đáng, em nhìn những người vây xem chụp ảnh, toàn là máu me thôi a."

"Ngu ngốc." Phương Việt cười nhạo, "Chết đến nơi còn nghĩ đến chuyện chụp ảnh, gan cũng đủ lớn." Anh vẫn không quá tin chuyện này.

"Thà rằng tin còn hơn không tin, cẩn thận một chút vẫn hơn. Phương ca, anh gần đây cũng đừng nên ở bên ngoài nhiều......"

Phương Việt run tay: "Cứ cho bọn họ là zombie đi, cũng không thể chiếm được món lời nào trên người anh đâu."

"Phương ca!"

"Ok, ok, anh biết rồi." Phương Việt đành phải thỏa hiệp, "Cam đoan buổi tối sau 8 giờ sẽ không ra khỏi cửa, đóng một khuê nữ đoan chính, được rồi chứ?"



Ngô Giang lúc này mới vừa lòng.

Phương Việt không tin chuyện quỷ thần, nhưng anh không thể không thừa nhận cái loại trực giác dã tính ở một phương diện nào đó của thằng nhóc Ngô Giang này, đối nguy hiểm cũng có khứu giác khá nhạy bén. Nếu đối phương đã nói như vậy, anh cũng nên chú ý một chút ―― việc cứ nói mà không làm khiến anh cảm thấy có chút biệt nữu. Tạm biệt Ngô Giang, Phương Việt gọi một cuộc điện thoại cho Trần Cảnh Tông, đối phương vẫn cứ tắt máy, xem ra là cố ý trốn anh. Hơn nữa mấy ngày nay đối phương cũng không quay trở về ký túc xá, cũng không biết đang ở nơi nào.

Không sao, chờ ngày mai đi học rồi chắc có thể gặp.

Nhưng mà ngày hôm sau Trần Cảnh Tông cũng không đi học, Phương Việt bỗng nhiên nhận ra, trừ mình ra căn bản không ai biết chuỵen Trần Cảnh Tông tỉnh lại, vì vậy cho dù hắn trốn học nguyên một học kỳ cũng là chuyện có lý do. Nhưng vì sao lại làm như vậy, chỉ là vì muốn trốn anh sao?

Phương Việt tâm phiền ý loạn, cả tiết khóa cũng chưa hề chú ý nghe giảng chút nào. Nữ sinh ngồi bên cạnh cũng không biết làm sao, mùa hè nóng như thế mà còn mắc áo tay dài và quần dài, bụng còn luôn phát ra thanh âm kỳ quái.

Ninh Kỳ Tuyết lúc soi gương, phát hiện cái bụng nhỏ của mình hơi hơi phồng lên, cô ban đầu không quá để ý, cho rằng gần đây ăn tương đối nhiều nên béo, liền ăn uống điều độ mấy ngày. Nào biết bụng vẫn không thấy nhỏ đi chút nào, vài lần vỗ lên bụng, còn thỉnh thoảng đau bụng không thôi. Cô có chút sợ hãi ―― mình sẽ không mang thai chứ? Cô khi cùng bạn trai quan hệ luôn nhớ mang theo 'áo mưa'...... Tuy rằng không thể trăm phần trăm tránh thai ngoài ý muốn. Cô mới 20 tuổi, làm sao có thể để đứa con nhỏ mày trói buộc, huống chi cô cũng không có ý muốn cùng bạn trai hiện tại sống chung cả đời.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau