Chương 123: Leto
Mưa thu kéo theo tiết trời mát mẻ, ngay sau những trận mưa rào là từng cơn gió lạnh thổi qua, trên mỗi nẻo đường của Ninh thành có không ít lá rụng ướt đẫm nước mưa, tựa như chỉ trong một đêm đã đến cuối thu.
Thi Nhu lấy một bình giữ nhiệt ra từ trong balo rồi đưa mấy viên thuốc cho Dư Niên, thấy Dư Niên lại ho khùng khục, cô sốt ruột nói, “Em thật sự không muốn tới bệnh viện khám sao?”
Dư Niên cầm lấy bình nước vào thuốc, há miệng nuốt xuống, vặn chặt nắp bình rồi mới trả lại cho Thi Nhu, giọng nói hơi khàn, “Không sao, không nghiêm trọng, qua vài ngày chắc sẽ khá hơn.” Khi cậu nói chuyện có giọng mũi rất nặng, tinh thần cũng hơi uể oải nhưng vẫn tươi cười, “Chẳng phải em vừa tự giác uống thuốc sao?”
Thi Nhu vẫn lo cho cậu, lại nói, “Vừa nãy người của tổ chương trình tới hỏi tí nữa em có muốn hát nhép trong khâu hát không, bọn họ biết em bị bệnh, sợ lúc hát xảy ra chuyện gì không ổn.”
Dư Niên không do dự, thẳng thừng từ chối, “Có lẽ âm mũi của em hơi nặng một chút nhưng sẽ không ảnh hưởng tới hiệu quả hiện trường. Hát nhép một lần, sau này cho dù em có hát thật thì cũng sẽ bị nói là hát nhép.”
“Chị cũng nghĩ như vậy, người xem và fans cũng không ngu, hát nhép dễ bị nhìn ra lắm.” Tay Thi Nhu nắm chặt dải băng balo, “Ừm... Niên Niên.”
“Ừ?” Dư Niên uống thuốc, đang lật xem kịch bản chương trình, thấy bộ dáng ngại ngùng không dám nói của Thi Nhu, “Sao vậy?”
Thi Nhu cắn môi, vẫn quyết định nói, “Trên mạng lại bắt đầu bàn tán tình huống gia đình của em, ” cô xoắn xuýt, dứt khoát nói tiếp, “Nói lúc Niên Niên tham gia “Thiên Lại”, ba mẹ Hạ Minh Hi và Tiết Nhã Lâm đều tới trường quay cổ vũ cho bọn họ cho bọn họ nhưng em lại không có.”
Thi Nhu vội vàng nói, “Mấy người một lòng một dạ ngày ngày muốn hắc em thấy em căn bản không có chỗ nào để bọn họ công kích, vậy nên mới nghĩ cách tìm nhược điểm của em.”
“Ừ, em biết, chị Nhu Nhu đang sợ em để bụng chuyện này.” Trái lại Dư Niên không bị ảnh hưởng gì, còn hỏi thêm, “Trên mạng nói như thế nào?”
Thấy Dư Niên quả thật không để bụng chuyện này, Thi Nhu mới chọn ra vài câu, trả lời, “Có người nói lúc trẻ mẹ Niên Niên yêu một người giúp việc anh tuấn trong nhà, muốn gả cho người đó nhưng ông bà ngoại Niên Niên không đồng ý. Sau nhiều lần cãi vã, ông bà ngoại giữ em lại, đoạn tuyệt quan hệ với mẹ em rồi đuổi mẹ em ra khỏi nhà.”
Dư Niên hiểu rõ, chắc Thi Nhu chỉ chọn những lời có thể nghe được nói cho cậu, những lời còn lại, chắc là những giả thiết tràn đầy ác ý.
Lúc này, nhân viên nhắc bọn họ sắp phải lên sân khấu, Dư Niên đóng quyển kịch bản lại, đứng dậy ra khỏi phòng nghỉ.
Lần này Dư Niên tham gia một show phỏng vấn, thời gian không lâu, tổng cộng chỉ có ba mươi phút. Sau khi hát xong “Tươi Đẹp” để mở màn, Dư Niên đứng bên ghế salon bắt tay với MC nữ Lâm Sa.
Lâm Sa có mái tóc xoăn dài, bề ngoài nhìn hiền thục nết na nhưng trước khi tới trường quay, Mạnh Viễn đã dặn đi dặn lại cậu, show do Lâm Sa chủ trì vô cùng hot, có nhiều fans, nhiệt độ cũng cao nhưng nghệ sĩ tham gia show này luôn có một trải nghiệm cay đắng. Bởi vì phong cách dẫn dắt của Lâm Sa hoàn toàn trái ngược với ngoại hình của cô ấy, cô ấy luôn hỏi một ít câu hỏi khiến người khác khó lòng phòng bị, sơ sẩy một li chui đầu vào rọ, nói Dư Niên nhất định phải cẩn thận 120%.
Sau khi Lâm Sa giới thiệu xong thì hỏi một cách tự nhiên, “Hôm nay là ngày mười chín tháng mười Dương lịch, vậy Dư Niên có biết hôm nay là ngày mấy trong Âm lịch không?”
Dư Niên trả lời, “Biết, hôm nay là mùng chín tháng chín, Tết Trùng cửu.”
Lâm Sa mỉm cười hiền hòa, “Đúng vậy, Tết Trùng cửu là ngày lễ truyền thống của chúng ta, còn được gọi là Tết Kính lão, vào ngày này sẽ có rất nhiều người gửi gắm lời chúc hy vọng ba mẹ mạnh khỏe sống lâu trăm tuổi, thế Dư Niên thì sao?”
Nghe câu hỏi này, nụ cười Dư Niên nhạt đi, cách vài giây mới trả lời, “Gần đây ba tôi không khỏe lắm, tôi hy vọng ông ấy có thể tốt hơn.”
Hồi trước Lâm Sa từng cố ý tìm hiểu qua, Dư Niên vô cùng kiêng kỵ đề tài liên quan tới ba mẹ, vậy nên cô không nghĩ rằng Dư Niên lại thẳng thắn trả lời câu hỏi này. Cô sững người vài giây rồi mới tiếp lời, “Đúng vậy, khoảng thời gian này mẹ tôi phải vào bệnh viện, tôi rất hiểu tâm trạng của cậu.”
Sau khi ghi hình xong, Dư Niên đi xuống đằng sau sân khấu, Thi Nhu đi tới phía sau Dư Niên, thấp giọng nói, “Trước đó tổ chương trình không có đánh tiếng sẽ hỏi câu này, 80% chính là vì độ hot, muốn đánh em trở tay không kịp!”
Dư Niên gật đầu, “Không sao, trước đó Mạnh ca đã nhắc nhở em, nói rất có thể Lâm Sa sẽ hỏi câu hỏi liên quan. Nhưng mà cũng đúng lúc, có lẽ sau khi mọi người nghe được câu trả lời này của em thì các loại suy đoán trên mạng sẽ ít hơn rất nhiều.”
Thi Nhu lo lắng nhìn Dư Niên, “Niên Niên, em có cảm thấy... mệt mỏi không?”
Biết Thi Nhu đang ám chỉ cái gì, Dư Niên cười một tiếng, “Lúc em quyết định dấn thân vào cái nghề này cũng đã chuẩn bị xong tâm lý rồi. Muốn đạt được thứ gì đó, ví như danh hoặc lợi, vậy nhất định phải trả một cái giá tương ứng. Được nhiều người yêu thích và bảo vệ, tất nhiên cũng sẽ có nhiều người căm ghét và chửi rủa.”
Thi Nhu gật đầu, đang định nói gì đó, điện thoại của Dư Niên vang lên.
Nhìn thấy dãy số trên màn hình là của Hà Kiêu, Dư Niên nhấn nhận.
“Cháu có bận không?”
Dư Niên vui vẻ trả lời, “Không có, cháu vừa mới ghi hình xong, lúc sau cũng không có bận gì hết.”
“Ừ, bác muốn nói cho cháu, chuyện của thẻ tre đã có manh mối rồi. Lúc người bên bác liên lạc với người bán, đối phương đã sớm muốn bán đồ lấy tiền nên thương lượng rất thuận lợi. Đến lúc đó cháu sẽ lấy danh nghĩa của bác, ra mặt thay bác mua đồ về, đồ đưa thẳng cho cháu, sẽ không thành vấn đề.”
Dư Niên biết rõ chắc chắn quá trình không thuận lợi như Hà Kiêu nói nhưng cậu không hỏi nhiều, chỉ nói, “Vâng, cháu sẽ nghe theo sự sắp xếp của bác.”
Trong điện thoại truyền tới tiếng cười rất nhẹ, Hà Kiêu tủm tỉm cười, “Ừ, ngoan.”
Dư Niên rủ mắt, nhìn cái bóng nhạt màu trên đất, “Không ngoan, bác đã nhắc cháu phải mặc thêm quần áo nhưng cháu vẫn bị cảm. Lúc đứng hát trên sân khấu cháu bị nghẹt mũi, thuốc cảm không có tác dụng chút nào, rất khó chịu.”
Nghe Dư Niên nhỏ giọng than phiền, giọng nói của Hà Kiêu càng dịu dàng, “Ừ, không phải Niên Niên của chúng ta không ngoan, là vô tình bị cảm, thuốc cũng không tốt.” Vừa nói, y vừa ho nhẹ vài tiếng, “Bác sĩ tới rồi, bác cúp điện thoại nhé, được không?”
Dư Niên muốn nói, cháu muốn nhìn thấy bác, được không? Nhưng lời đến bên miệng lại bị nuốt xuống, cậu chỉ nhẹ giọng nói, “Vâng, bác nghỉ ngơi cho khỏe.”
Lúc Dư Niên về nhà vừa đúng lúc Lộ Dịch Sâm gửi chi tiết thời gian và địa điểm giao dịch thẻ tre “Quốc Thư” tới cho cậu. Tạ Du ngồi bên cạnh nghe rõ địa danh Dư Niên đọc ra, trong nháy mắt sững người, “Anh biết nơi này.”
Dư Niên vừa gõ chữ trả lời “Cảm ơn bác” vừa tò mò hỏi, “Anh đã từng tới rồi hả?”
“Ừ, học viện âm nhạc Leto cách nơi này không xa, lúc còn học ở đó anh rất thích tới bờ sông cho bồ câu và thiên nga ăn vào cuối tuần.”
Dư Niên không nghĩ tới việc này, cậu cầm tay Tạ Du, chăm chú nhìn vào đôi mắt của đối phương, nhẹ nhàng mỉm cười, “Vậy anh đi cùng em nhé?” Cậu đắn đo lựa lời, “Nếu dư thời gian thì chúng ta có thể cùng tới bờ sông cho bồ câu và thiên nga ăn, sau đó sẽ tới xem Leto một chút?”
Sau khi hỏi xong, Dư Niên có thể nhận ra rõ ràng hô hấp của Tạ Du ngừng lại một khoảng ngắn. Không biết bao lâu sau, cậu mới nghe Tạ Du trả lời, “Ừ.”
Ngày hôm sau, Dư Niên đã tới phòng thu âm từ sớm, album đã tiến vào giai đoạn phối xướng, thấy Mạnh Viễn đã đến trước mình, Dư Niên chào hắn, “Chào buổi sáng, Mạnh ca!”
“Hôm nay tinh thần cậu không tệ nhỉ?” Dư Niên rảnh, Mạnh Viễn cũng rảnh, nhưng do thói quen cuồng việc khó bỏ nên hắn dứt khoát hằng ngày chạy tới giám sát Dư Niên thu âm. Trong tay cầm ly cà phê giấy bốc hơi nghi ngút, Mạnh Viễn nhớ ra, “Đúng rồi. Nhu Nhu có kể lại chuyện ghi hình show tối qua cho tôi, tôi cố ý tìm đoạn phim phỏng vấn tới xem, câu trả lời của cậu không có vấn đề gì, không cần lo lắng.”
Hắn chỉ biết là Dư Niên từng đi gặp mặt cha ruột, khoảng thời gian trước mỗi ngày cậu đều chạy tới chỗ của ông ấy nhưng mà Dư Niên không kể, hắn cũng không hỏi.
“Ok, ” Dư Niên gật đầu rồi cười, “Tôi lại phải xin nghỉ phép mấy ngày rồi, tôi phải bay một chuyến tới nước Áo.”
Động tác uống cà phê của Mạnh Viễn ngừng lại, nhanh chóng phản ứng, “Có tin tức của thẻ tre?”
“Ừ, có tin tức, nếu không xảy ra biến cố gì thì chắc lần này sẽ mua về được, nhưng mà phải nán lại đó mấy ngày.”
Mạnh Viễn khoát tay, “Bây giờ mỗi ngày cậu rảnh đến mức đầu mọc đầy hoa rồi kìa, bay một chuyến tới nước Áo thì có là gì, cậu còn dư thời gian bay từ Nam Cực sang Bắc Cực kia mà! Trong lúc thu âm trạng thái cậu cực tốt, một hai lần đã qua, dù sao thì cậu tự sắp xếp thời gian đi, tôi không quan tâm.”
Thời gian giao dịch thẻ tre Lộ Dịch Sâm gửi Dư Niên là vào buổi chiều ngày hai mươi ba. Buổi sáng Dư Niên thu xong một ca khúc, buổi chiều lập tức ngồi máy bay với Tạ Du đến nước Áo.
Thời gian máy bay hạ cánh là năm giờ chiều theo giờ địa phương, đồng hồ sinh học của Dư Niên rất chính xác, từ khi bắt đầu lên xe đã dựa vào vai Tạ Du ngủ gật, nhưng cậu cố gắng duy trì tỉnh táo, mơ màng hỏi, “Lúc anh đi học ở Leto thì anh trọ ngoài trường hả?”
Nắng chiều ấm áp xuyên qua cửa kính xe rọi vào khuôn mặt Dư Niên, khiến con ngươi của cậu đổi sang màu hổ phách trong veo. Ngón tay Tạ Du nhẹ nhàng chạm vào ánh nắng còn vương trên lông mi của cậu, “Ừ” một tiếng, “Khi đó anh không thích giao tiếp hay sống chung với người khác, mà ký túc của Leto là hai người một phòng nên anh bèn chuyển ra khỏi trường. Ba anh thu xếp cho anh, mua một căn nhà nhỏ ven sông, tạo điều kiện cho anh tập đàn.”
Ánh mặt trời chiếu vào Dư Niên, cậu hơi nheo mắt lại, giống như một con mèo đang thoải mái sưởi nắng, giọng điệu lười biếng, “Chúng ta cũng ở đó đúng không?”
“Ừ, gần nhà có một tiệm sườn heo chiên rất ngon, nước sốt do đích thân ông chủ làm. Bánh táo cuộn* của tiệm đó rất ngon, vị hơi chua, có một khoảng thời gian buổi sáng anh luyện đàn xong sẽ tới đó mua bánh táo cuộn ăn sáng, ăn xong vừa đúng giờ vào học.”
“Bình thường mấy giờ anh dậy luyện đàn?”
“Sáu giờ, tập một giờ, bảy giờ rưỡi ra ngoài ăn sáng, đúng tám giờ vào học.”
Giọng nói khàn khàn dịu dàng của Tạ Du đưa cậu chìm sâu vào cơn buồn hơn, Dư Niên gắng gượng mở mắt, nhìn những tòa nhà trắng cổ kính ngoài cửa xe, dường như có thể nhìn thấy thiếu niên Tạ Du mặc đồng phục đuôi tôm trắng tinh của Leto, ôm một xấp bản nhạc, tràn trề đam mê bước trên đường phố hửng sáng đông người lại qua.
————————————————-
*Bánh táo cuộn: Apfelstrudel là một món bánh strudel có truyền thống từ Viên, một loại bánh bột mì nướng ngọt phổ biến ở Áo, Đức và nhiều nước từng thuộc Đế quốc Áo-Hung
Thi Nhu lấy một bình giữ nhiệt ra từ trong balo rồi đưa mấy viên thuốc cho Dư Niên, thấy Dư Niên lại ho khùng khục, cô sốt ruột nói, “Em thật sự không muốn tới bệnh viện khám sao?”
Dư Niên cầm lấy bình nước vào thuốc, há miệng nuốt xuống, vặn chặt nắp bình rồi mới trả lại cho Thi Nhu, giọng nói hơi khàn, “Không sao, không nghiêm trọng, qua vài ngày chắc sẽ khá hơn.” Khi cậu nói chuyện có giọng mũi rất nặng, tinh thần cũng hơi uể oải nhưng vẫn tươi cười, “Chẳng phải em vừa tự giác uống thuốc sao?”
Thi Nhu vẫn lo cho cậu, lại nói, “Vừa nãy người của tổ chương trình tới hỏi tí nữa em có muốn hát nhép trong khâu hát không, bọn họ biết em bị bệnh, sợ lúc hát xảy ra chuyện gì không ổn.”
Dư Niên không do dự, thẳng thừng từ chối, “Có lẽ âm mũi của em hơi nặng một chút nhưng sẽ không ảnh hưởng tới hiệu quả hiện trường. Hát nhép một lần, sau này cho dù em có hát thật thì cũng sẽ bị nói là hát nhép.”
“Chị cũng nghĩ như vậy, người xem và fans cũng không ngu, hát nhép dễ bị nhìn ra lắm.” Tay Thi Nhu nắm chặt dải băng balo, “Ừm... Niên Niên.”
“Ừ?” Dư Niên uống thuốc, đang lật xem kịch bản chương trình, thấy bộ dáng ngại ngùng không dám nói của Thi Nhu, “Sao vậy?”
Thi Nhu cắn môi, vẫn quyết định nói, “Trên mạng lại bắt đầu bàn tán tình huống gia đình của em, ” cô xoắn xuýt, dứt khoát nói tiếp, “Nói lúc Niên Niên tham gia “Thiên Lại”, ba mẹ Hạ Minh Hi và Tiết Nhã Lâm đều tới trường quay cổ vũ cho bọn họ cho bọn họ nhưng em lại không có.”
Thi Nhu vội vàng nói, “Mấy người một lòng một dạ ngày ngày muốn hắc em thấy em căn bản không có chỗ nào để bọn họ công kích, vậy nên mới nghĩ cách tìm nhược điểm của em.”
“Ừ, em biết, chị Nhu Nhu đang sợ em để bụng chuyện này.” Trái lại Dư Niên không bị ảnh hưởng gì, còn hỏi thêm, “Trên mạng nói như thế nào?”
Thấy Dư Niên quả thật không để bụng chuyện này, Thi Nhu mới chọn ra vài câu, trả lời, “Có người nói lúc trẻ mẹ Niên Niên yêu một người giúp việc anh tuấn trong nhà, muốn gả cho người đó nhưng ông bà ngoại Niên Niên không đồng ý. Sau nhiều lần cãi vã, ông bà ngoại giữ em lại, đoạn tuyệt quan hệ với mẹ em rồi đuổi mẹ em ra khỏi nhà.”
Dư Niên hiểu rõ, chắc Thi Nhu chỉ chọn những lời có thể nghe được nói cho cậu, những lời còn lại, chắc là những giả thiết tràn đầy ác ý.
Lúc này, nhân viên nhắc bọn họ sắp phải lên sân khấu, Dư Niên đóng quyển kịch bản lại, đứng dậy ra khỏi phòng nghỉ.
Lần này Dư Niên tham gia một show phỏng vấn, thời gian không lâu, tổng cộng chỉ có ba mươi phút. Sau khi hát xong “Tươi Đẹp” để mở màn, Dư Niên đứng bên ghế salon bắt tay với MC nữ Lâm Sa.
Lâm Sa có mái tóc xoăn dài, bề ngoài nhìn hiền thục nết na nhưng trước khi tới trường quay, Mạnh Viễn đã dặn đi dặn lại cậu, show do Lâm Sa chủ trì vô cùng hot, có nhiều fans, nhiệt độ cũng cao nhưng nghệ sĩ tham gia show này luôn có một trải nghiệm cay đắng. Bởi vì phong cách dẫn dắt của Lâm Sa hoàn toàn trái ngược với ngoại hình của cô ấy, cô ấy luôn hỏi một ít câu hỏi khiến người khác khó lòng phòng bị, sơ sẩy một li chui đầu vào rọ, nói Dư Niên nhất định phải cẩn thận 120%.
Sau khi Lâm Sa giới thiệu xong thì hỏi một cách tự nhiên, “Hôm nay là ngày mười chín tháng mười Dương lịch, vậy Dư Niên có biết hôm nay là ngày mấy trong Âm lịch không?”
Dư Niên trả lời, “Biết, hôm nay là mùng chín tháng chín, Tết Trùng cửu.”
Lâm Sa mỉm cười hiền hòa, “Đúng vậy, Tết Trùng cửu là ngày lễ truyền thống của chúng ta, còn được gọi là Tết Kính lão, vào ngày này sẽ có rất nhiều người gửi gắm lời chúc hy vọng ba mẹ mạnh khỏe sống lâu trăm tuổi, thế Dư Niên thì sao?”
Nghe câu hỏi này, nụ cười Dư Niên nhạt đi, cách vài giây mới trả lời, “Gần đây ba tôi không khỏe lắm, tôi hy vọng ông ấy có thể tốt hơn.”
Hồi trước Lâm Sa từng cố ý tìm hiểu qua, Dư Niên vô cùng kiêng kỵ đề tài liên quan tới ba mẹ, vậy nên cô không nghĩ rằng Dư Niên lại thẳng thắn trả lời câu hỏi này. Cô sững người vài giây rồi mới tiếp lời, “Đúng vậy, khoảng thời gian này mẹ tôi phải vào bệnh viện, tôi rất hiểu tâm trạng của cậu.”
Sau khi ghi hình xong, Dư Niên đi xuống đằng sau sân khấu, Thi Nhu đi tới phía sau Dư Niên, thấp giọng nói, “Trước đó tổ chương trình không có đánh tiếng sẽ hỏi câu này, 80% chính là vì độ hot, muốn đánh em trở tay không kịp!”
Dư Niên gật đầu, “Không sao, trước đó Mạnh ca đã nhắc nhở em, nói rất có thể Lâm Sa sẽ hỏi câu hỏi liên quan. Nhưng mà cũng đúng lúc, có lẽ sau khi mọi người nghe được câu trả lời này của em thì các loại suy đoán trên mạng sẽ ít hơn rất nhiều.”
Thi Nhu lo lắng nhìn Dư Niên, “Niên Niên, em có cảm thấy... mệt mỏi không?”
Biết Thi Nhu đang ám chỉ cái gì, Dư Niên cười một tiếng, “Lúc em quyết định dấn thân vào cái nghề này cũng đã chuẩn bị xong tâm lý rồi. Muốn đạt được thứ gì đó, ví như danh hoặc lợi, vậy nhất định phải trả một cái giá tương ứng. Được nhiều người yêu thích và bảo vệ, tất nhiên cũng sẽ có nhiều người căm ghét và chửi rủa.”
Thi Nhu gật đầu, đang định nói gì đó, điện thoại của Dư Niên vang lên.
Nhìn thấy dãy số trên màn hình là của Hà Kiêu, Dư Niên nhấn nhận.
“Cháu có bận không?”
Dư Niên vui vẻ trả lời, “Không có, cháu vừa mới ghi hình xong, lúc sau cũng không có bận gì hết.”
“Ừ, bác muốn nói cho cháu, chuyện của thẻ tre đã có manh mối rồi. Lúc người bên bác liên lạc với người bán, đối phương đã sớm muốn bán đồ lấy tiền nên thương lượng rất thuận lợi. Đến lúc đó cháu sẽ lấy danh nghĩa của bác, ra mặt thay bác mua đồ về, đồ đưa thẳng cho cháu, sẽ không thành vấn đề.”
Dư Niên biết rõ chắc chắn quá trình không thuận lợi như Hà Kiêu nói nhưng cậu không hỏi nhiều, chỉ nói, “Vâng, cháu sẽ nghe theo sự sắp xếp của bác.”
Trong điện thoại truyền tới tiếng cười rất nhẹ, Hà Kiêu tủm tỉm cười, “Ừ, ngoan.”
Dư Niên rủ mắt, nhìn cái bóng nhạt màu trên đất, “Không ngoan, bác đã nhắc cháu phải mặc thêm quần áo nhưng cháu vẫn bị cảm. Lúc đứng hát trên sân khấu cháu bị nghẹt mũi, thuốc cảm không có tác dụng chút nào, rất khó chịu.”
Nghe Dư Niên nhỏ giọng than phiền, giọng nói của Hà Kiêu càng dịu dàng, “Ừ, không phải Niên Niên của chúng ta không ngoan, là vô tình bị cảm, thuốc cũng không tốt.” Vừa nói, y vừa ho nhẹ vài tiếng, “Bác sĩ tới rồi, bác cúp điện thoại nhé, được không?”
Dư Niên muốn nói, cháu muốn nhìn thấy bác, được không? Nhưng lời đến bên miệng lại bị nuốt xuống, cậu chỉ nhẹ giọng nói, “Vâng, bác nghỉ ngơi cho khỏe.”
Lúc Dư Niên về nhà vừa đúng lúc Lộ Dịch Sâm gửi chi tiết thời gian và địa điểm giao dịch thẻ tre “Quốc Thư” tới cho cậu. Tạ Du ngồi bên cạnh nghe rõ địa danh Dư Niên đọc ra, trong nháy mắt sững người, “Anh biết nơi này.”
Dư Niên vừa gõ chữ trả lời “Cảm ơn bác” vừa tò mò hỏi, “Anh đã từng tới rồi hả?”
“Ừ, học viện âm nhạc Leto cách nơi này không xa, lúc còn học ở đó anh rất thích tới bờ sông cho bồ câu và thiên nga ăn vào cuối tuần.”
Dư Niên không nghĩ tới việc này, cậu cầm tay Tạ Du, chăm chú nhìn vào đôi mắt của đối phương, nhẹ nhàng mỉm cười, “Vậy anh đi cùng em nhé?” Cậu đắn đo lựa lời, “Nếu dư thời gian thì chúng ta có thể cùng tới bờ sông cho bồ câu và thiên nga ăn, sau đó sẽ tới xem Leto một chút?”
Sau khi hỏi xong, Dư Niên có thể nhận ra rõ ràng hô hấp của Tạ Du ngừng lại một khoảng ngắn. Không biết bao lâu sau, cậu mới nghe Tạ Du trả lời, “Ừ.”
Ngày hôm sau, Dư Niên đã tới phòng thu âm từ sớm, album đã tiến vào giai đoạn phối xướng, thấy Mạnh Viễn đã đến trước mình, Dư Niên chào hắn, “Chào buổi sáng, Mạnh ca!”
“Hôm nay tinh thần cậu không tệ nhỉ?” Dư Niên rảnh, Mạnh Viễn cũng rảnh, nhưng do thói quen cuồng việc khó bỏ nên hắn dứt khoát hằng ngày chạy tới giám sát Dư Niên thu âm. Trong tay cầm ly cà phê giấy bốc hơi nghi ngút, Mạnh Viễn nhớ ra, “Đúng rồi. Nhu Nhu có kể lại chuyện ghi hình show tối qua cho tôi, tôi cố ý tìm đoạn phim phỏng vấn tới xem, câu trả lời của cậu không có vấn đề gì, không cần lo lắng.”
Hắn chỉ biết là Dư Niên từng đi gặp mặt cha ruột, khoảng thời gian trước mỗi ngày cậu đều chạy tới chỗ của ông ấy nhưng mà Dư Niên không kể, hắn cũng không hỏi.
“Ok, ” Dư Niên gật đầu rồi cười, “Tôi lại phải xin nghỉ phép mấy ngày rồi, tôi phải bay một chuyến tới nước Áo.”
Động tác uống cà phê của Mạnh Viễn ngừng lại, nhanh chóng phản ứng, “Có tin tức của thẻ tre?”
“Ừ, có tin tức, nếu không xảy ra biến cố gì thì chắc lần này sẽ mua về được, nhưng mà phải nán lại đó mấy ngày.”
Mạnh Viễn khoát tay, “Bây giờ mỗi ngày cậu rảnh đến mức đầu mọc đầy hoa rồi kìa, bay một chuyến tới nước Áo thì có là gì, cậu còn dư thời gian bay từ Nam Cực sang Bắc Cực kia mà! Trong lúc thu âm trạng thái cậu cực tốt, một hai lần đã qua, dù sao thì cậu tự sắp xếp thời gian đi, tôi không quan tâm.”
Thời gian giao dịch thẻ tre Lộ Dịch Sâm gửi Dư Niên là vào buổi chiều ngày hai mươi ba. Buổi sáng Dư Niên thu xong một ca khúc, buổi chiều lập tức ngồi máy bay với Tạ Du đến nước Áo.
Thời gian máy bay hạ cánh là năm giờ chiều theo giờ địa phương, đồng hồ sinh học của Dư Niên rất chính xác, từ khi bắt đầu lên xe đã dựa vào vai Tạ Du ngủ gật, nhưng cậu cố gắng duy trì tỉnh táo, mơ màng hỏi, “Lúc anh đi học ở Leto thì anh trọ ngoài trường hả?”
Nắng chiều ấm áp xuyên qua cửa kính xe rọi vào khuôn mặt Dư Niên, khiến con ngươi của cậu đổi sang màu hổ phách trong veo. Ngón tay Tạ Du nhẹ nhàng chạm vào ánh nắng còn vương trên lông mi của cậu, “Ừ” một tiếng, “Khi đó anh không thích giao tiếp hay sống chung với người khác, mà ký túc của Leto là hai người một phòng nên anh bèn chuyển ra khỏi trường. Ba anh thu xếp cho anh, mua một căn nhà nhỏ ven sông, tạo điều kiện cho anh tập đàn.”
Ánh mặt trời chiếu vào Dư Niên, cậu hơi nheo mắt lại, giống như một con mèo đang thoải mái sưởi nắng, giọng điệu lười biếng, “Chúng ta cũng ở đó đúng không?”
“Ừ, gần nhà có một tiệm sườn heo chiên rất ngon, nước sốt do đích thân ông chủ làm. Bánh táo cuộn* của tiệm đó rất ngon, vị hơi chua, có một khoảng thời gian buổi sáng anh luyện đàn xong sẽ tới đó mua bánh táo cuộn ăn sáng, ăn xong vừa đúng giờ vào học.”
“Bình thường mấy giờ anh dậy luyện đàn?”
“Sáu giờ, tập một giờ, bảy giờ rưỡi ra ngoài ăn sáng, đúng tám giờ vào học.”
Giọng nói khàn khàn dịu dàng của Tạ Du đưa cậu chìm sâu vào cơn buồn hơn, Dư Niên gắng gượng mở mắt, nhìn những tòa nhà trắng cổ kính ngoài cửa xe, dường như có thể nhìn thấy thiếu niên Tạ Du mặc đồng phục đuôi tôm trắng tinh của Leto, ôm một xấp bản nhạc, tràn trề đam mê bước trên đường phố hửng sáng đông người lại qua.
————————————————-
*Bánh táo cuộn: Apfelstrudel là một món bánh strudel có truyền thống từ Viên, một loại bánh bột mì nướng ngọt phổ biến ở Áo, Đức và nhiều nước từng thuộc Đế quốc Áo-Hung
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất