Nghề Sư Tôn Nguy Hiểm, Ta Không Làm!

Chương 87

Trước Sau
"Ta muốn bế quan."

Vân Mặc Tuyên xử lý xong việc ở Vân gia, trở về Phiêu Miểu Thành câu đầu tiên nghe được lại là bốn chữ này.

"Vì cái gì?" Hắn không trực tiếp nói không được, hắn chỉ muốn biết lý do của Bạch Nghiên.

"Cái này....không phải đã nói rồi sao, muốn giải quyết Ma Động chỉ có thể hy sinh tu vi lẫn linh lực của ta, nhưng ngươi cũng biết đây không phải là chuyện nhỏ, nói phế liền phế....Bây giờ nhân lúc không có ai quấy rầy ta đi bế quan, cộng thêm việc mượn linh lực của giường hàn phách, có lẽ sẽ giảm thiểu được thương tổn cho ta." Bạch Nghiên vắt hết óc tưởng tượng để thuyết phục Vân Mặc Tuyên đồng ý.

"Nếu không phải chuyện nhỏ, vậy để ta tới giúp sư tôn, có được không?"

"Không được." Bạch Nghiên lập tức cự tuyệt, nhận thấy thái độ cự tuyệt của mình quá mức cứng rắn, hắn vội vàng cứu vãn tình thế, "Bế quan chắc chắn phải cần được thanh tịnh mới tốt, hơn nữa, thoạt nhìn nhất định sẽ không dễ chịu, ta sợ ngươi nhìn thấy sẽ đau lòng."

Câu cuối cùng nói ra lại chọc trúng tử huyệt, Vân Mặc Tuyên nói: "Hiện tại sợ ta đau lòng, vậy khi người ra quyết định lại chẳng hề do dự lấy một giây."

Bạch Nghiên cười khổ nói: "Ha hả....Nếu không làm như vậy, ta sợ người đau lòng sẽ là ta."

"Sư tôn tính bế quan trong bao lâu?"

"Cái này......không xác định được, không phải, đừng nhìn ta như vậy, chắc là không lâu lắm...." Bạch Nghiên bị ánh mắt của Vân Mặc Tuyên nhìn tới mức chột dạ hoảng hốt, nhưng hắn thật sự không biết kế hoạch này bao lâu thì mới hoàn toàn kết thúc. Hắn nghĩ nghĩ rồi nói, "Cái kia, vừa mới kết thúc hỗn loạn, Vân gia hiện tại nhất định cũng rất mong ngươi trở về trọng chấn Vân gia. Nếu không, ngươi cứ trở về xử lý sự vụ của Vân gia trước, nói không chừng chờ ngươi trở lại ta cũng đã bế quan xong...."

Giọng Bạch Nghiên càng nói càng nhỏ, Vân Mặc Tuyên hiện tại nhìn rất không vui, hắn ôm lấy mặt Bạch Nghiên nói: "Sư tôn, vừa mới nói một câu dễ nghe, bây giờ lại muốn đuổi ta về Vân gia?"

"Ý ta không phải là vậy." Bạch Nghiên phản bác.

Vân Mặc Tuyên đương nhiên biết Bạch Nghiên không có ý này, Vân gia bên kia bởi vì Vân Không Ngọc nên có đủ loại lý do muốn hắn lưu lại. Chỉ là lúc này Bạch Nghiên tìm trăm cái cớ để tách ra khiến hắn cảm thấy có điều không thích hợp.

"Nếu ngươi không muốn đi cũng được, ta cũng không thể ép ngươi đi. Nhưng chuyện bế quan nhất định ta phải làm, cái này ta tuyệt đối không nhượng bộ." Bạch Nghiên kiên quyết nói.

Vân Mặc Tuyên thở dài nói: "Sư tôn, ta không có nói là không cho người đi, chỉ là....người biết ta vẫn luôn lo lắng mà."

"Ta cũng không phải là đi xa, dù sao cũng là ở bên trong Phiêu Miểu Thành. Hơn nữa, ta tính ở trong phòng bế quan, dù gì thì Hàn Phách thạch cũng ở đó. Đến lúc đó, ngươi ở trước phòng lập một cái kết giới, trừ ngươi ra thì ai cũng không vào được, như vậy còn chưa yên tâm sao?"

"Người ở trong phòng?" Vân Mặc Tuyên nhíu mày nói, "Xung quanh linh lực không đủ, đối với người không chỗ nào có lợi."

"Yên tâm, chuyến ra ngoài lần này, ta có đề cập cùng Phương Linh Nguyệt, nàng tìm được Phương Lẫm Nam rồi nên muốn cảm tạ ta, tặng ta Tụ Linh Đan dùng để phụ trợ điều tức linh khí, như vậy cũng không cần linh khí đầy đủ như trong sơn động đâu." Bạch Nghiên lại tiếp tục nói, "Huống hồ, sở dĩ ta chọn địa điểm đó, kỳ thật cũng là muốn ở gần ngươi thêm một chút....."

"Sư tôn, người có nói lời dễ nghe đến đâu cũng không có tác dụng."



"Chẳng lẽ ngươi muốn nghe mấy lời khó nghe?"

Cuối cùng, Bạch Nghiên dùng tuyệt chiêu 'ánh mắt chân thành' đả động Vân Mặc Tuyên, bị hắn đè xuống trên giường.

"Vân Vân, sao lại thế này, này...phát triển có chút không đúng a." Bạch Nghiên đẩy Vân Mặc Tuyên ra, như thế nào liền biến thành chuyện không phù hợp cho trẻ em dưới 18 tuổi rồi???

"Sư tôn, ngươi thật đúng là biết phạm quy a." Dùng loại ánh mắt này tới nhìn hắn.....Được rồi, Vân Mặc Tuyên hắn thừa nhận, "Người thắng, nhưng ta chỉ chờ ba năm, ba năm sau, mặc kệ cái kế hoạch của người có như thế nào, ta nhất định phải gặp được người."

"Ba năm có phải hơi ít hay không..." Bạch Nghiên thử cò kè mặc cả, ba năm liệu có đủ thời gian hay không mới là vấn đề.

"Ân?" Vân Mặc Tuyên không muốn nhiều lời về chuyện này nữa, hắn đưa ra mức thời gian ba năm đã là nhượng bộ lớn nhất, loại việc không biết biến số này.....cũng may, ít nhất Bạch Nghiên vẫn còn ở bên cạnh hắn.

Vân Mặc Tuyên dùng hành động trực tiếp cự tuyệt yêu cầu của Bạch Nghiên, mãi cho đến khi người nào đó không kiên trì nỗi, thiếu chút nữa đầu hàng xin tha.

Ngày hôm sau, Bạch Nghiên xoa cái eo đau nhức, khóc không ra nước mắt, so với Vân Mặc Tuyên 'nghiêm hình bức cung' thì hắn cảm thấy mình vốn không thể nói là 'phạm quy' a.

Việc chuẩn bị cũng không sai biệt lắm, 'bế quan' rất nhanh liền chuẩn bị xong. Trước khi Bạch Nghiên đi, Vấn Nhai chân nhân tới tìm hắn.

"Sư huynh, bảo trọng." Vấn Nhai biết hắn muốn bế quan là có liên quan tới Ma Động.

"Được, về sau Phiêu Miểu Thành liền giao cho ngươi. Ngươi biết rằng là ta không phù hợp với vị trí chưởng môn. Người như ta không có năng lực cũng không có ý chí, càng không nói tới bản thân ta vốn không thích ràng buộc." Bạch Nghiên lắc đầu nói, "Đời này có một đồ đệ Vân Mặc Tuyên là tốt rồi, hơn nữa ta tính chờ khi mọi việc hết thảy ổn định liền thoái ẩn giang hồ."

"Huynh muốn rời Phiêu Miểu Thành?" Vấn Nhai kinh ngạc, hắn không ngờ Bạch Nghiên cũng muốn rời khỏi Phiêu Miểu Thành.

"Cũng không tính rời đi, chính là muốn giữ khoảng cách với bên ngoài, nhưng nếu ngày nào đó Phiêu Miểu Thành gặp phiền toái, Vấn Thanh chân nhân ta nhất định sẽ tương trợ."

Vân Nhai chân chân cảm động, hắn nói: "Sư huynh yên tâm, ta chắc chắn sẽ chiếu cố tốt cho Phiêu Miểu Thành, trọng chấn Phiêu Miểu Thành phát triển hơn xưa. Để ngày sau sư huynh thấy một Phiêu Miểu Thành ngày càng phát triển, chứ không phải Phiêu Miểu Thành ảm đạm như bây giờ."

Đối mặt với nhiệt huyết mười phần của Vấn Nhai, Bạch Nghiên nghẹn nửa ngày chỉ biết nói hai chữ 'Cố lên'

Trước khi tách ra, Bạch Nghiên muốn hỏi mượn Hàn Ảnh Kiếm của Vân Mặc Tuyên. Kỳ thật hắn có chút do dự, mượn thanh kiếm này là vì muốn hoàn thành cốt truyện một cách đảm bảo hơn mà thôi, bởi vì chính hắn cũng không có cách nào khiến Vân Mặc Tuyên tự mình động thủ.

"Sư tôn muốn mượn Hàn Ảnh Kiếm?" Vân Mặc Tuyên dùng linh lực triệu hồi Hàn Ảnh Kiếm ra, thanh kiếm băng lãnh che giấu sự sắc bén bên trong.

Bạch Nghiên giải thích nói: "Hàn Ảnh Kiếm là linh kiếm hiếm thấy, còn được vạn Kiếm Trủng tẩy đi oán niệm dơ bẩn, khi ta phế bỏ linh lực lẫn tu vi, dùng nó để trấn áp tà ma bên ngoài thì có lẽ sẽ tốt hơn so với việc dùng Thu Thủy....."

Vân Mặc Tuyên không chút do dự đem kiếm giao cho Bạch Nghiên, hắn nhìn chăm chú vào Bạch Nghiên nói: "Sư tôn, ba năm."

Bạch Nghiên xoay người, nhẹ nhàng nói: "Đã biết, còn không phải là ba năm sao, nếu sự tình phát triển thuận lợi, có lẽ còn không tới ba năm."



Mà chính bản thân lại không thể nhẹ nhàng như lời hắn nói. Nắm chặt lấy Hàn Ảnh Kiếm, Bạch Nghiên cảm thấy đặc biệt nặng nề, cũng không phải là vì kiếm nặng, mà là cảm giác chột dạ trong lòng. Hắn sợ ba năm sau Vân Mặc Tuyên mở cửa ra không thấy mình, không biết tâm tình sẽ như thế nào......

Nhưng hắn nhất thiết phải đi, đây là cơ hội duy nhất, hắn không quan tâm cơ hội này chỉ có một nửa khả năng là thành công. Nhưng hắn hy vọng mọi chuyện thành công, mặc kệ thứ đối mặt là gì, hắn nhất định sẽ kiên trì tới cùng, cho dù chỉ có một nửa khả năng để có thể gặp lại Vân Mặc Tuyên.

Nắm lấy kiếm, Bạch Nghiên kỳ thật có rất nhiều lời muốn nói, nhưng cái gì hắn cũng không thốt ra nổi, tựa như khi hắn biết có hơn một nửa khả năng không thành công.

Không được. Nhất định không được thất bại, hắn phải trở về gặp Vân Mặc Tuyên. Mang theo tâm tình như vậy, Bạch Nghiên bước từng bước một đi vào trong phòng, cửa phía sau đóng lại, một kết giới bắt đầu được thiết lập.

Bạch Nghiên đứng trong phòng, hắn lừa Vân Mặc Tuyên bất quá cũng chỉ vì chờ một khắc này đây.

Bạch Nghiên đi tới mép giường, sờ soạng một lúc, mở ra một mật đạo đã lâu không dùng tới. Mật đạo này là hắn và tiểu mao cầu phát hiện ra, hắn còn tính dùng nó như một kho để hàng, nhưng không ngờ rằng có một ngày bản thân hắn lại phải dùng tới mục đính chính của nó.

Tiểu mao cầu ăn không ít Tụ Linh đan ở đây, một lần mang đi cũng rất nhiều, thành ra bây giờ nơi này chỉ còn dư lại một ít. Đáng tiếc hắn vẫn chưa học được cách luyện đan của Vấn Nhai a, nhưng chắc là Vân Mặc Tuyên sẽ biết? Chờ khi gặp lại, chỉ hy vọng Vân Mặc Tuyên sẽ không tức giận mà không để ý tới hắn.

Bạch Nghiên đối diện với mật đạo đã mở, cũng không lập tức rời đi, hắn rất cẩn thận, vẫn luôn chờ thân ảnh đứng ở trước cửa rời đi. Tuy hắn không hiểu ám chỉ của Vấn Nhai chân nhân, nhưng Vấn Nhai lại luôn hiểu hết những ám chỉ của hắn.

Trong khoảng thời gian này, hắn hy vọng Vân Mặc Tuyên có thể học tập thêm một ít, không cần phải đứng mãi trước cửa chờ hắn. Bạch Nghiên suy đoán lý do Vấn Nhai gọi Vân Mặc Tuyên đi nhất định có chuyện không tốt. Nhưng hắn cũng cần phải hành động, hắn sợ Vân Mặc Tuyên sẽ thật sự đúng ở cửa thủ suốt ba năm.

Từ mật đạo một đường ra khỏi Phiêu Miểu Thành, Bạch Nghiên đi liên tục không ngừng nghỉ, mục tiêu thẳng tới Linh Y Cốc. Tuy rằng hắn không rõ vì sao tàn ảnh đó lại khăng khăng muốn bắt đầu ở Linh Y Cốc, nhưng nghĩ đến ảo cảnh ở biển Bất Tố hoa, Bạch Nghiên đoán rằng hẳn là có liên hệ gì đó.

Trận pháp bên ngoài rừng mai không có ngăn hắn lại, có lẽ lúc hắn đề cập với Phương Linh Nguyệt chuyện giải quyết Ma Động, nàng ấy không chút do dự liền đồng ý. Chỉ là, sau khi biết Ma Động và Bạch Nghiên có liên hệ, nàng liền nhớ tới người kia, ánh mắt nhìn Bạch Nghiên cũng không giống như trước.

"Ngươi đã đến rồi." Phương Linh Nguyệt đã sớm chờ ở cửa, "Đi thôi, ta mang ngươi đi Khô hải."

Vấn Nhai chân nhân nhận được ám chỉ 'quan tâm' đồ đệ của Bạch Nghiên, buồn rầu không biết làm như thế nào để Vân Mặc Tuyên đi làm chút chuyện khác. Vân Mặc Tuyên diệt được Phệ Tâm Ma, hắn còn có thể học cái gì nữa đây? Cũng may, Vân gia tìm tới cửa đúng lúc giúp hắn giải quyết vấn đề này, về sau nếu không ở Phiêu Miểu Thành thì cũng có thể trở về học tập quản lý thế gia mà. Đứng trước cửa phòng bế quan, Vấn Nhai khuyên can mãi Vân Mặc Tuyên mới đồng ý đi gặp mặt đám nguyên lão Vân gia.

Ai ngờ hai gặp mặt chưa được bao lâu, lão già kia vừa mới há mồm định nói thì đã bị Vân Mặc Tuyên phóng thích linh lực cường đại nghẹn trở về miệng.

Còn Vấn Nhai ở bên cạnh cũng bị linh lực này chấn động, hắn còn tưởng rằng Vân Mặc Tuyên muốn động thủ, lập tức bày ra tư thế phòng bị. Năm đó khi Bạch Nghiên còn đang bế quan, mấy việc Vân Mặc Tuyên làm hắn còn chưa có quên đâu.

Nhưng Vân Mặc Tuyên không động thủ, hắn nhíu chặt hai hàng lông mày, giống như đang cảm giác một chuyện gì đó. Trong vài giây ngắn ngủi, Vấn Nhai cảm thấy nguồn linh lực đó vừa dịu bỗng chốc lại tràn đầy lửa giận. Hắn còn chưa kịp phản ứng, Vân Mặc Tuyên đã chạy khỏi đại điện.

Vấn Nhai vội vàng chạy theo, từ đằng xa, hắn phát hiện kết giới phòng bế quan đã mở, chờ hắn tiến lại gần, bên trong phòng trống không, cảVân Mặc Tuyên lẫn Bạch Nghiên đều không thấy đâu, mật đạo kia vẫn mở, bên trong là bóng tối sâu hoắm.

Giờ phút này Vấn Nhai chân nhân mới hậu tri hậu giác nhận ra, sư huynh hắn chạy trốn? Chẳng lẽ bây giờ mới phát hiện bản chất thực sự của đồ đệ mình sao????

- ---------byhanako-----------

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau