Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta, Toàn Tông Pháo Hôi Tạo Phản Rồi
Chương 9: Đáng Chết, Rốt Cuộc Nha Đầu Này Có Tu Vi Gì Vậy?
"Hì hì, đồ đệ ngoan nên ăn nhiều vào, thân thể yếu quá đấy."
Nhìn thấy Chu Lục Lục bị mình vỗ vai mà run lẩy bẩy không đứng vững, Ngô Đạo Tử mới nở nụ cười đắc ý.
Chu Lục Lục cắn răng, đứng thẳng người lại.
"Đồ nhi xin tuân lời sư phụ dạy bảo."
Nhìn thấy hai người tương tác, ánh mắt Tô Ngọc Như ánh lên vẻ ghen tỵ.
"Ta phải xem xem nàng ta có thiên phú gì mà lại khiến Ngô Đạo Tử từ chối ta!"
Tô Ngọc Như lén vận linh lực, dò xét Chu Lục Lục.
"Không có linh lực? Sao lại thế được?"
Khi dò ra trong cơ thể Chu Lục Lục hoàn toàn không có dao động linh lực, Tô Ngọc Như lập tức ngẩn ra.
"Không thể nào! Với thiên phú của ta, tất cả mọi người đều phải tranh nhau thu làm đệ tử mới đúng, sao Ngô Đạo Tử này không thu ta làm đệ tử mà lại đi thu cái đồ vô dụng không có chút linh lực nào kia!"
"Không, không thể nào, chắc chắn nàng ta đang giấu năng lực thật sự!"
Nàng ta không tin, định vận linh lực kiểm tra lần nữa, nhưng linh lực chưa chạm đến Chu Lục Lục đã bị một luồng linh lực mạnh mẽ đẩy ngược trở lại.
"Chết tiệt, tu vi của nàng ta đến đâu rồi vậy?"
Tô Ngọc Như tưởng rằng đó là dao động linh lực của Chu Lục Lục nên lập tức càng thêm ghen tỵ.
Ngô Đạo Tử nhìn thấy hết những hành động của Tô Ngọc Như, lúc nãy cũng chính là ông đã đẩy ngược linh lực của nàng ta.
Vì thế ông lại càng chướng mắt Tô Ngọc Như hơn.
[Trong cuốn sách kia ta bị mù rồi sao mà lại thu nhận thứ này làm đệ tử?]
Sợ Tô Ngọc Như lại lén lút xử Chu Lục Lục, Ngô Đạo Tử suy nghĩ một lúc rồi bèn quyết định mang nàng về tông môn trước.
Ông quay sang nhìn Nhị đồ đệ chân chất thật thà Triệu Đại Long của mình: “Nha đầu, đây là Nhị sư huynh Triệu Đại Long của con, lát nữa con cứ theo nó đi nghỉ ngơi trước đã. Vi sư phải đi dặn dò vài câu rồi sẽ đưa con về tông môn."
"Vâng, sư phụ."
Tô Ngọc Như khám phá ra trong cơ thể Chu Lục Lục hoàn toàn không có dao động linh lực, nàng ta lập tức ngẩn ra.
"Đáng chết! Với thiên phú của ta, tất cả mọi người phải tranh nhau thu ta làm đồ đệ mới đúng, sao Ngô Đạo Tử này không thu ta làm đồ đệ, trái lại lại thu cái đồ vô dụng không có chút linh lực nào!"
"Không, không thể nào, nàng ta nhất định đang giấu thực lực!"
Nàng ta không tin, lại muốn vận linh lực để thử lần nữa, nhưng linh lực chưa chạm tới Chu Lục Lục đã bị một luồng linh lực mạnh mẽ đẩy ngược trở lại.
"Đáng chết, rốt cuộc nha đầu này có tu vi gì vậy?"
Tô Ngọc Như tưởng rằng đó là dao động linh lực của Chu Lục Lục, lập tức càng thêm ghen tỵ.
Nhìn thấy Chu Lục Lục bị mình vỗ vai mà run lẩy bẩy không đứng vững, Ngô Đạo Tử mới nở nụ cười đắc ý.
Chu Lục Lục cắn răng, đứng thẳng người lại.
"Đồ nhi xin tuân lời sư phụ dạy bảo."
Nhìn thấy hai người tương tác, ánh mắt Tô Ngọc Như ánh lên vẻ ghen tỵ.
"Ta phải xem xem nàng ta có thiên phú gì mà lại khiến Ngô Đạo Tử từ chối ta!"
Tô Ngọc Như lén vận linh lực, dò xét Chu Lục Lục.
"Không có linh lực? Sao lại thế được?"
Khi dò ra trong cơ thể Chu Lục Lục hoàn toàn không có dao động linh lực, Tô Ngọc Như lập tức ngẩn ra.
"Không thể nào! Với thiên phú của ta, tất cả mọi người đều phải tranh nhau thu làm đệ tử mới đúng, sao Ngô Đạo Tử này không thu ta làm đệ tử mà lại đi thu cái đồ vô dụng không có chút linh lực nào kia!"
"Không, không thể nào, chắc chắn nàng ta đang giấu năng lực thật sự!"
Nàng ta không tin, định vận linh lực kiểm tra lần nữa, nhưng linh lực chưa chạm đến Chu Lục Lục đã bị một luồng linh lực mạnh mẽ đẩy ngược trở lại.
"Chết tiệt, tu vi của nàng ta đến đâu rồi vậy?"
Tô Ngọc Như tưởng rằng đó là dao động linh lực của Chu Lục Lục nên lập tức càng thêm ghen tỵ.
Ngô Đạo Tử nhìn thấy hết những hành động của Tô Ngọc Như, lúc nãy cũng chính là ông đã đẩy ngược linh lực của nàng ta.
Vì thế ông lại càng chướng mắt Tô Ngọc Như hơn.
[Trong cuốn sách kia ta bị mù rồi sao mà lại thu nhận thứ này làm đệ tử?]
Sợ Tô Ngọc Như lại lén lút xử Chu Lục Lục, Ngô Đạo Tử suy nghĩ một lúc rồi bèn quyết định mang nàng về tông môn trước.
Ông quay sang nhìn Nhị đồ đệ chân chất thật thà Triệu Đại Long của mình: “Nha đầu, đây là Nhị sư huynh Triệu Đại Long của con, lát nữa con cứ theo nó đi nghỉ ngơi trước đã. Vi sư phải đi dặn dò vài câu rồi sẽ đưa con về tông môn."
"Vâng, sư phụ."
Tô Ngọc Như khám phá ra trong cơ thể Chu Lục Lục hoàn toàn không có dao động linh lực, nàng ta lập tức ngẩn ra.
"Đáng chết! Với thiên phú của ta, tất cả mọi người phải tranh nhau thu ta làm đồ đệ mới đúng, sao Ngô Đạo Tử này không thu ta làm đồ đệ, trái lại lại thu cái đồ vô dụng không có chút linh lực nào!"
"Không, không thể nào, nàng ta nhất định đang giấu thực lực!"
Nàng ta không tin, lại muốn vận linh lực để thử lần nữa, nhưng linh lực chưa chạm tới Chu Lục Lục đã bị một luồng linh lực mạnh mẽ đẩy ngược trở lại.
"Đáng chết, rốt cuộc nha đầu này có tu vi gì vậy?"
Tô Ngọc Như tưởng rằng đó là dao động linh lực của Chu Lục Lục, lập tức càng thêm ghen tỵ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất