Chương 18: Kẻ phạm luật thì nên chịu phạt (1)
Tốt nghiệp xong là bắt đầu buôn bán, kể từ khi kinh doanh tới giờ, Thẩm Thố đã móc nối với kha khá lãnh đạo thành phố từ cấp thấp đến cấp cao, suốt ngày ra vào số 2 đường Chính Nghĩa*.
*Kể từ khi thành lập Trung Quốc Mới, số 2 đường Chính Nghĩa hầu như luôn là trụ sở của Chính quyền thành phố Bắc Kinh.
“Hôm qua có việc gấp nên không phân thân được,” Lâm Bắc Thanh ngồi bên bàn làm việc giương mắt lên, y nhìn người không mời mà tới ngoài cửa rồi lại cúi đầu, “Không thể tới chỗ hẹn đúng giờ, ngại quá.”
“Tôi cũng đến muộn.” Bình thản đi tới chiếc ghế tựa đối diện Lâm Bắc Thanh, Thẩm Thố ngồi xuống với tư thế chẳng hề phù hợp khi có mặt trong tòa nhà làm việc của chính quyền thành phố.
“Ồ.”
Hai người không nói gì thêm trong suốt một tiếng đồng hồ. Mỗi khi bí thư Lâm ngẩng lên giữa đống việc bộn bề, y đều thấy Thẩm Thố đang mỉm cười nhìn mình chằm chằm đầy tình tứ.
“Tháng này tôi rất bận. Chờ qua đợt này thì chúng ta hẹn dịp khác đi.” Cuối cùng người lên tiếng trước vẫn là Lâm Bắc Thanh, ánh mắt y chưa hề rời khỏi màn hình, lịch trình làm việc như cái máy gần hai ba tuần, nào là chính quyền phát biểu, thị sát công việc, hàng đống hàng tá chồng lên nhau, quả thực không thể nhín ra nổi chút thời gian để y ra ngoài “tàu nhanh” một lần.
Thẩm Thố vẫn chẳng nói gì, hắn hơi nghiêng thân trên, ngón tay trượt qua cằm, một nụ cười khó nắm bắt hiện lên nơi đáy mắt bờ môi.
“Tôi còn có việc, nếu anh không có việc gì khác nữa, vậy tôi không tiễn.” Lâm Bắc Thanh mải miết với công việc ra lệnh tiễn khách.
Cộp! Thẩm Thố đi tới đóng sập máy tính của y, người đàn ông bị cắt ngang đột ngột ngẩng lên nhìn người còn lại.
Thẩm Thố chống hai tay xuống bàn, cúi người ghé lại gần ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp mà tái nhợt, mũi của cả hai gần như đã chạm vào nhau, hắn khẽ cười: “Cậu phạm luật rồi.”
Y hơi nheo mắt, đôi con ngươi tối đen ung dung nhìn lại, thẳng thắn lại lạnh lùng: “Tôi không hiểu anh đang nói gì.”
“Tôi có một đề nghị tốt hơn cho buổi hẹn tiếp theo.” Thẩm Thố đứng dậy đi ra ngoài cửa rồi dừng chân tại đó, hắn nghiêng đầu, khóe miệng nhếch lên tạo ra một đường cong mờ nhạt, “Chúng ta vẫn chưa xong đâu.”
Cuối cùng, phải qua bản tin thời sự, Lâm Bắc Thanh mới biết về vụ “khách sạn hạng sang có dính líu tới ma túy”.
Thực ra vào ngày y hẹn với Thẩm Thố, Mạnh Trọng Lương đã vỗ vai y bằng một tay, tay còn lại thì đưa cho y một cuốn sách kinh tế học bằng tiếng Anh còn dày hơn cả Từ Hải*, vào thời điểm ông ta nói với y rằng “Bắc Thanh này, tóm tắt đại cương của cuốn sách này đi, sáng mai đưa cho tôi”, đáng ra y phải biết kẻ đầu têu là Mạnh Y Phóng.
*Từ Hải là một cuốn từ điển tổng hợp quy mô lớn bao gồm cả mục từ ngôn ngữ và bách khoa toàn thư, được biết đến với sự biên soạn chuyên nghiệp và nghiêm ngặt, kiến thức và độ chính xác cực kỳ cao và là một trong những cuốn sách tham khảo có uy tín ở Trung Quốc.
Về cơ bản, Mạnh Trọng Lương luôn giữ thái độ “khuất mắt trông coi” với việc con trai mình đồng tính, không chèn ép ngăn cấm nhưng cũng không cổ vũ ủng hộ.
Mạnh Y Phóng từng là sự tồn tại làm ông ta cực kỳ đau đầu, một thằng oắt tồi tệ trời đánh thánh đâm, tám tuổi đã đâm bút bi vào tầng sinh môn* của bạn nữ cùng lớp thì kiểu gì trưởng thành cũng có thể làm được những chuyện điên rồ như đâm chết người rồi ra vẻ khệnh khạng nói “Bố tao là Mạnh Trọng Lương”. Tính ra thì Mạnh Trọng Lương được coi là người trẻ trong lớp lãnh đạo cấp bộ, vẫn có cơ hội được điều lên trung ương. Nhìn thằng con hư đáng ra nên bóp chết từ khi quấn tã kia ngày càng béo, hành động cũng càn rỡ hơn, ông ta bèn tranh thủ cơ hội ném nó ra nước ngoài để tránh tổn hại đến hình ảnh “rường cột đất nước, nô bộc của dân” cao quý chỉ vì dạy con sai cách.
*Tầng sinh môn nằm dưới cơ hoành và giữa hai chân, là một khu vực hình kim cương bao gồm hậu môn và âm đ*o ở nữ giới.
Đem con bỏ chợ chẳng thèm ngó ngàng, thằng con trai cũng chẳng muốn về nước thăm người thân. Nhưng thay vào đó, vợ ông ta lại thường xuyên lặn lội đường xa tới thăm cậu ta, lần nào quay về cũng nước mắt giụa giàn tèm nhem, làm ông ta phát điên lên được.
Hai năm trời không được ăn đồ mặn, ngày nào cũng chạy bộ năm ngàn mét buổi sáng, gập bụng năm trăm lần. Đến khi Mạnh Trọng Lương gặp lại con trai, Mạnh Y Phóng đã là một chàng trai cao hơn hai mươi phân và giảm đi mười ba cân so với hồi trước, làn da màu đồng cổ, toát ra khí thế phi phàm, thay da đổi thịt triệt để.
Con trai đưa một người bạn về cùng, là con của phó giám đốc đài CCTV Lâm Chấn. Vì con gái mất tích nên Lâm Chấn đã bị điều chuyển công tác, dời trung ương do vấn đề về tác phong. Mạnh Trọng Lương nhận ra, sức răn đe trong mắt Lâm Bắc Thanh lên thằng con trai ngang ngược kiêu ngạo, phóng túng ngông cuồng của mình còn mạnh hơn rất nhiều so với cái tát của ông ta. Sự ngạo mạn kênh kiệu của thằng con mất dạy biến mất không chút dấu vết trước mặt cậu trai này, không còn chuyện hễ cãi nhau hai câu là tông cửa bỏ đi, trái lại lời nói ra có nề nếp đâu ra đó, hành vi cử chỉ nhã nhặn lịch sự, tất cả những thay đổi này đều đáng ngợi khen.
Khiêm tốn, cẩn trọng và kín đáo, ấn tượng đầu tiên của Mạnh Trọng Lương về Lâm Bắc Thanh, ngoài ngoại hình nổi trội thì là biết cách làm người.
Sau kỳ thi quốc gia, Lâm Bắc Thanh đạt điểm cao khiến Mạnh Trọng Lương vốn đang lo âu thấp thỏm nhẹ nhõm hơn hẳn. Thế là ông ta sắp xếp cho y làm việc bên cạnh mình, không chỉ là vì coi trọng nhân tài mà tiện thể cũng mong có người quản lý thằng con trai tính tình hung hãn như con ngựa hoang khó thuần kia.
“Quá ngây thơ.” Người đàn ông da trắng đứng ngoài cửa, lạnh lùng nói với Mạnh Y Phóng đang tập luyện trước cửa sổ, “Sau này cậu đừng can thiệp vào chuyện giữa tôi và Thẩm Thố nữa.”
Bỏ thời gian ra thì kiểu gì cũng tìm ra được sự thật, nếu chẳng may liên lụy đến bản thân thì thực sự lợi bất cập hại.
“Đương nhiên tôi không trông cậy vào việc họ Thẩm kia có thể sụp đổ vì chuyện này.” Hệ thống sưởi được bật lên, tên đàn ông to xác ngực đẫm mồ hôi buông cái tạ trong tay xuống, vặn mở một chai nước và nói, “Tôi chỉ muốn mượn việc này để cảnh báo thằng đó tránh xa cậu ra một chút!”
“Lúc trước chúng ta đã giao hẹn rồi, ai chơi việc người đó, không ai can dự vào ai.” Lâm Bắc Thanh đạp rơi giày da, ánh mắt y lãnh đạm, bóng tối nhợt nhạt ánh lên nơi gò má hao gầy, “Giờ cậu lại làm sao thế?”
“Chơi?!” Tiếng cười lạnh phát ra từ trong mũi, “Đ*t mẹ nó chứ cậu chơi cũng nhập tâm gớm!” Chai nước rơi xuống đất, người đàn ông trẻ tuổi bị ghen tuông giày vò tới mức phát điên bùng nổ cơn giận, cậu ta xốc áo người yêu lên và đẩy y dúi vào tường, “Bản thân cậu không nhìn được ánh mắt của mình khi nhìn thằng cha đó! Đấy mà là hận à? Đ*t mẹ nó chứ nếu là hận thì tôi cũng thật sự mong cậu hận tôi như thế đấy!”
“Tôi mệt rồi.” Lâm Bắc Thanh gạt tay cậu ta ra rồi quay đầu đi về hướng phòng ngủ, “Cậu buồn ngủ thì đi ngủ cùng nhau, cậu muốn nổi điên thì cút ra ngoài!”
Nhận ra hành động của mình quá rủi ro cũng quá hẹp hòi, người đàn ông ôm chặt lấy eo người yêu từ phía sau, giọng cậu ta nghe khô khốc lại đầy tổn thương như bị mắc xương cá trong họng vậy: “Bắc Thanh, chúng ta quay về Anh đi. Tôi cảm thấy Manchester tốt hơn cái đất gió cát không ra đâu vào đâu này nhiều.”
“Rõ ràng người muốn trở về là cậu.”
Mạnh Y Phóng không nói gì, đúng là cậu ta đã từng lải nhải phải về nước suốt ngày hồi còn ở Anh, dưới bóng cổ thụ thì đâu chẳng là bóng râm, khi mà cành lá của ông bô thị trưởng đã đủ rậm rạp sum suê rồi, tất cả đều như chạm khắc chữ “chiếu sáng đời sau” ở đằng lưng vậy. Nhưng cậu ta sao có thể biết được còn có một Thẩm Thố làm Lâm Bắc Thanh “ngày đêm mong nhớ”, vừa thấy mặt là adrenaline đã tràn ra như đê vỡ, cả người y từ trong ra ngoài đều quay về trạng thái không bình thường thời bọn họ mới quen nhau.
Biết thế đã chẳng về.
“Muốn về thì cậu về một mình. Tôi không đi.” Dưới ánh đèn dịu dàng, Lâm Bắc Thanh nom có vẻ mệt mỏi, đôi lông mày y khẽ nhíu lại, ánh mắt mịt mờ không rõ.
“Được rồi, cùng lắm thì nát bét ở đây với cậu thôi!” Chính bản thân cũng ngửi thấy mùi ghen tuông chua lòm và mùi thuốc súng trộn lẫn với nhau trong máu, Mạnh Y Phóng buông tay đang ôm người kia ra rồi chợt nhếch môi cười, “Nhưng tôi phải cảnh cáo trước, cậu là người của Mạnh Y Phóng tôi, trừ phi tôi buông tay, còn không thì đừng đứa nào mơ tưởng cướp đi!”
***
Cả Thẩm Thố và Lâm Bắc Thanh đều không chủ động liên hệ với người còn lại, đến khi gặp nhau lần nữa thì đã là hơn hai tuần sau đó rồi. Đó là một buổi tiệc cocktail làm ăn được văn phòng ngoại giao thành phố đứng ra tổ chức trên phần sân khấu ngoài trời của công viên nghệ thuật, đối tượng nhắm đến là các nhà lãnh đạo cấp cao nhất nhì của các doanh nghiệp tại Bắc Kinh, Thẩm Thố thân là đại diện cho các doanh nhân trẻ, đương nhiên cũng là người được mời đầu tiên.
Phóng viên đưa tin vác camera đứng ở khắp mọi nơi, Thẩm Thố thấy Harry làm staff cũng hòa vào đám người với chiếc máy ảnh DSLR của mình, nhưng từ đầu tới cuối ống kính của cậu chỉ hướng về một điểm. Hắn nhìn theo hướng ống kính, điểm cuối chính là Lâm Bắc Thanh, y đang xác nhận lại bài phát biểu của mình lần cuối. Mái tóc nhạt màu mềm mại, sống mũi cao và đầu mũi bay tự nhiên, sắc môi đẹp tựa cánh hồng, nhờ chiều cao hơn mét tám và đường nét mặt mày rất cân đối nên khuôn mặt với một đường thẳng tắp kéo từ tai đến hàm kia không toát ra vẻ sắc sảo hay nữ tính quá đà, thật sự cực kỳ tỏa sáng, hết sức sạch sẽ, vô cùng ưa nhìn.
“Ăn ảnh lắm đúng không?” Thẩm Thố đi tới bên cạnh Harry rồi cười nói.
“Người đàn ông này đúng là một tác phẩm nghệ thuật”. Gaydar của cậu trai đang tập trung chụp “tác phẩm nghệ thuật” hoạt động cực mượt mà, cậu tấm tắc khen ngợi người bên cạnh có “tư tưởng lớn gặp nhau” với mình, lời ra khỏi miệng mới giật mình nhận ra người kia là ông chủ, thế là sững cả người. Cậu quay đầu lại đầy cứng ngắc, nhìn người nọ với ánh mắt run lập cập.
“Người làm về nghệ thuật đều nên có một đôi mắt hiểu về thẩm mỹ và biết khen ngợi.” Hắn nhoẻn miệng cười không chấp nhặt, sau đó lại nói, “Harry, tôi có một vấn đề muốn xin chỉ bảo từ cậu…”
Cái cụm “xin chỉ bảo” thật sự làm cậu trai thấp bé vừa mừng vừa lo, Thẩm Thố cúi đầu thì thầm vào tai cậu.
“Ây…” Harry lập tức đỏ hết cả mặt và tai, “Dù nói là mỗi người một khác, nhưng đại khái thì đều làm như thế… Ông chủ, sao tự nhiên anh lại hỏi chuyện này?”
Thẩm Thố không nói lời nào, chỉ nheo đôi mắt sâu xinh đẹp hướng về Lâm Bắc Thanh ngay gần đó, khẽ nở một nụ cười.
Chuyên viên trang điểm đã đánh kem nền tối hơn một tông so với màu da gốc của vị thư ký thị trưởng nên người đàn ông trắng trẻo này giờ trông lại khỏe khoắn hơn. Lâm Bắc Thanh ngẩng đầu, lịch sự mỉm cười nói cảm ơn.
“Đệch, anh thấy thằng nhãi đó không? Thế mà còn tự mang cả chuyên viên trang điểm nữa!” Đi tới bên cạnh Thẩm Thố và lên tiếng là Đàm Soái, người thừa kế của một công ty tập đoàn nào đó.
Thẩm Thố nhìn đám phóng viên quanh mình một lượt rồi nói: “Cậu ta sẽ phát biểu thay mặt chính quyền vào lúc tám giờ, cả thành phố Bắc Kinh sẽ chứng kiến chuyện này.”
“Dù bài phát biểu của thằng nhãi này có dài dòng và khô khan đến thế nào đi nữa thì kiểu gì cũng như lời dẫn của MC thôi.” Đàm Soái nhìn người đàn ông xinh đẹp đang nhắm mắt nghỉ ngơi trên ghế tựa mà thở than từ tận đáy lòng, “E rằng đây là đây là người phát ngôn đẹp trai nhất và cũng biết thể hiện sự đẹp trai của mình nhất cái đất Trung Quốc này.”
“Lời dẫn?” Thẩm Thố nhìn quanh rồi khẽ cười, “Cậu ta sẽ hối hận thôi.”
Thấy một nhân viên tiếp đón bưng khay và ly rượu đi qua bục diễn thuyết hình bán nguyệt làm bằng gỗ thịt, Thẩm Thố ngẩng lên nhìn đồng hồ treo tường, bảy giờ bốn mươi tám phút.
Hắn mỉm cười đi về phía cô.
Hai người sượt qua nhau, người đàn ông như vô tình đụng phải người phụ nữ.
Chiếc khay trên tay rơi xuống, những ly cocktail rơi loảng xoảng xuống đất. Người phụ nữ lập tức ngồi thụp xuống thu dọn, trong khi thư ký thị trưởng đã sắp bắt đầu phát biểu rồi.
Có lẽ trên đời này không ai có thể bật chế độ “tán tỉnh” nhanh như Thẩm Thố.
“Thật sự rất xin lỗi.” Người đàn ông gây ra sự cố thản nhiên ngồi xổm xuống dọn dẹp cùng với người đẹp, khi cùng dọn đúng một mảnh vỡ thì tay của người đàn ông khẽ chạm vào tay người phụ nữ, Thẩm Thố nhìn thẳng vào mắt người đối diện bằng ánh nhìn mang vẻ hối lỗi rồi lập tức bồi thêm một nụ cười. Hàng mi dài và đôi mắt sâu đầy trìu mến, hào hiệp khôn cùng, làm gương mặt dưới lớp son phấn điểm trang nhất thời ửng đỏ.
Người khác dù có để ý cũng không nhận ra, nhưng Đàm Soái thì thấy rõ, hắn cố ý.
Cô nhân viên tiếp đón này rất xinh đẹp trong mắt người khác, còn trong mắt gã thì chẳng có gì đặc biệt, khỏi cần nghĩ cũng biết vào mắt Thẩm Thố thì lại càng không có hi vọng gì. Vậy nên Đàm Soái thật sự không hiểu nổi tại sao khi đã có hai người vợ cũ sánh ngang với tổ yến bào ngư, vi cá nhân sâm, Thẩm Thố lại phải dốc sức thể hiện với cái đĩa dưa muối tuềnh toàng này.
“Thật sự xin lỗi, có thể tìm giúp tôi băng cá nhân không?” Người đàn ông sơ ý quá, ngón tay bị rách da chảy máu vì một miếng thủy tinh sắc nhọn. Đưa ngón tay bị thương lên giữa hai cánh môi rồi mút nhẹ, sau đó hắn ngẩng đầu nở một nụ cười khoe hàm răng trắng mê người với người phụ nữ định đứng dậy chạy đi, “Nếu em không phiền thì tiện thể ghi số điện thoại của mình lên mặt trước luôn nhé.”
Lúc cô nhân viên tiếp đón cầm chiếc băng cá nhân ra khỏi phòng trang điểm thì thư ký Lâm Bắc Thanh của thị trưởng đang đi về hướng bục diễn thuyết dưới ánh đèn chói lọi. Tất cả khách khứa đều vô thức lấy y làm trung tâm, đứng dạt ra một khoảng vừa đủ tạo thành nửa vòng cung với sân khấu ngoài trời. Cô gái chợt nhận ra người đàn ông anh tuấn với ánh mắt và nụ cười hấp dẫn chết người khi nãy đã biến mất rồi.
Cô hối hận tới mức muốn khóc ngay tại trận, đáng ra thời gian tìm bút ghi phải ngắn hơn mới phải.Hết chương 18.
*Kể từ khi thành lập Trung Quốc Mới, số 2 đường Chính Nghĩa hầu như luôn là trụ sở của Chính quyền thành phố Bắc Kinh.
“Hôm qua có việc gấp nên không phân thân được,” Lâm Bắc Thanh ngồi bên bàn làm việc giương mắt lên, y nhìn người không mời mà tới ngoài cửa rồi lại cúi đầu, “Không thể tới chỗ hẹn đúng giờ, ngại quá.”
“Tôi cũng đến muộn.” Bình thản đi tới chiếc ghế tựa đối diện Lâm Bắc Thanh, Thẩm Thố ngồi xuống với tư thế chẳng hề phù hợp khi có mặt trong tòa nhà làm việc của chính quyền thành phố.
“Ồ.”
Hai người không nói gì thêm trong suốt một tiếng đồng hồ. Mỗi khi bí thư Lâm ngẩng lên giữa đống việc bộn bề, y đều thấy Thẩm Thố đang mỉm cười nhìn mình chằm chằm đầy tình tứ.
“Tháng này tôi rất bận. Chờ qua đợt này thì chúng ta hẹn dịp khác đi.” Cuối cùng người lên tiếng trước vẫn là Lâm Bắc Thanh, ánh mắt y chưa hề rời khỏi màn hình, lịch trình làm việc như cái máy gần hai ba tuần, nào là chính quyền phát biểu, thị sát công việc, hàng đống hàng tá chồng lên nhau, quả thực không thể nhín ra nổi chút thời gian để y ra ngoài “tàu nhanh” một lần.
Thẩm Thố vẫn chẳng nói gì, hắn hơi nghiêng thân trên, ngón tay trượt qua cằm, một nụ cười khó nắm bắt hiện lên nơi đáy mắt bờ môi.
“Tôi còn có việc, nếu anh không có việc gì khác nữa, vậy tôi không tiễn.” Lâm Bắc Thanh mải miết với công việc ra lệnh tiễn khách.
Cộp! Thẩm Thố đi tới đóng sập máy tính của y, người đàn ông bị cắt ngang đột ngột ngẩng lên nhìn người còn lại.
Thẩm Thố chống hai tay xuống bàn, cúi người ghé lại gần ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp mà tái nhợt, mũi của cả hai gần như đã chạm vào nhau, hắn khẽ cười: “Cậu phạm luật rồi.”
Y hơi nheo mắt, đôi con ngươi tối đen ung dung nhìn lại, thẳng thắn lại lạnh lùng: “Tôi không hiểu anh đang nói gì.”
“Tôi có một đề nghị tốt hơn cho buổi hẹn tiếp theo.” Thẩm Thố đứng dậy đi ra ngoài cửa rồi dừng chân tại đó, hắn nghiêng đầu, khóe miệng nhếch lên tạo ra một đường cong mờ nhạt, “Chúng ta vẫn chưa xong đâu.”
Cuối cùng, phải qua bản tin thời sự, Lâm Bắc Thanh mới biết về vụ “khách sạn hạng sang có dính líu tới ma túy”.
Thực ra vào ngày y hẹn với Thẩm Thố, Mạnh Trọng Lương đã vỗ vai y bằng một tay, tay còn lại thì đưa cho y một cuốn sách kinh tế học bằng tiếng Anh còn dày hơn cả Từ Hải*, vào thời điểm ông ta nói với y rằng “Bắc Thanh này, tóm tắt đại cương của cuốn sách này đi, sáng mai đưa cho tôi”, đáng ra y phải biết kẻ đầu têu là Mạnh Y Phóng.
*Từ Hải là một cuốn từ điển tổng hợp quy mô lớn bao gồm cả mục từ ngôn ngữ và bách khoa toàn thư, được biết đến với sự biên soạn chuyên nghiệp và nghiêm ngặt, kiến thức và độ chính xác cực kỳ cao và là một trong những cuốn sách tham khảo có uy tín ở Trung Quốc.
Về cơ bản, Mạnh Trọng Lương luôn giữ thái độ “khuất mắt trông coi” với việc con trai mình đồng tính, không chèn ép ngăn cấm nhưng cũng không cổ vũ ủng hộ.
Mạnh Y Phóng từng là sự tồn tại làm ông ta cực kỳ đau đầu, một thằng oắt tồi tệ trời đánh thánh đâm, tám tuổi đã đâm bút bi vào tầng sinh môn* của bạn nữ cùng lớp thì kiểu gì trưởng thành cũng có thể làm được những chuyện điên rồ như đâm chết người rồi ra vẻ khệnh khạng nói “Bố tao là Mạnh Trọng Lương”. Tính ra thì Mạnh Trọng Lương được coi là người trẻ trong lớp lãnh đạo cấp bộ, vẫn có cơ hội được điều lên trung ương. Nhìn thằng con hư đáng ra nên bóp chết từ khi quấn tã kia ngày càng béo, hành động cũng càn rỡ hơn, ông ta bèn tranh thủ cơ hội ném nó ra nước ngoài để tránh tổn hại đến hình ảnh “rường cột đất nước, nô bộc của dân” cao quý chỉ vì dạy con sai cách.
*Tầng sinh môn nằm dưới cơ hoành và giữa hai chân, là một khu vực hình kim cương bao gồm hậu môn và âm đ*o ở nữ giới.
Đem con bỏ chợ chẳng thèm ngó ngàng, thằng con trai cũng chẳng muốn về nước thăm người thân. Nhưng thay vào đó, vợ ông ta lại thường xuyên lặn lội đường xa tới thăm cậu ta, lần nào quay về cũng nước mắt giụa giàn tèm nhem, làm ông ta phát điên lên được.
Hai năm trời không được ăn đồ mặn, ngày nào cũng chạy bộ năm ngàn mét buổi sáng, gập bụng năm trăm lần. Đến khi Mạnh Trọng Lương gặp lại con trai, Mạnh Y Phóng đã là một chàng trai cao hơn hai mươi phân và giảm đi mười ba cân so với hồi trước, làn da màu đồng cổ, toát ra khí thế phi phàm, thay da đổi thịt triệt để.
Con trai đưa một người bạn về cùng, là con của phó giám đốc đài CCTV Lâm Chấn. Vì con gái mất tích nên Lâm Chấn đã bị điều chuyển công tác, dời trung ương do vấn đề về tác phong. Mạnh Trọng Lương nhận ra, sức răn đe trong mắt Lâm Bắc Thanh lên thằng con trai ngang ngược kiêu ngạo, phóng túng ngông cuồng của mình còn mạnh hơn rất nhiều so với cái tát của ông ta. Sự ngạo mạn kênh kiệu của thằng con mất dạy biến mất không chút dấu vết trước mặt cậu trai này, không còn chuyện hễ cãi nhau hai câu là tông cửa bỏ đi, trái lại lời nói ra có nề nếp đâu ra đó, hành vi cử chỉ nhã nhặn lịch sự, tất cả những thay đổi này đều đáng ngợi khen.
Khiêm tốn, cẩn trọng và kín đáo, ấn tượng đầu tiên của Mạnh Trọng Lương về Lâm Bắc Thanh, ngoài ngoại hình nổi trội thì là biết cách làm người.
Sau kỳ thi quốc gia, Lâm Bắc Thanh đạt điểm cao khiến Mạnh Trọng Lương vốn đang lo âu thấp thỏm nhẹ nhõm hơn hẳn. Thế là ông ta sắp xếp cho y làm việc bên cạnh mình, không chỉ là vì coi trọng nhân tài mà tiện thể cũng mong có người quản lý thằng con trai tính tình hung hãn như con ngựa hoang khó thuần kia.
“Quá ngây thơ.” Người đàn ông da trắng đứng ngoài cửa, lạnh lùng nói với Mạnh Y Phóng đang tập luyện trước cửa sổ, “Sau này cậu đừng can thiệp vào chuyện giữa tôi và Thẩm Thố nữa.”
Bỏ thời gian ra thì kiểu gì cũng tìm ra được sự thật, nếu chẳng may liên lụy đến bản thân thì thực sự lợi bất cập hại.
“Đương nhiên tôi không trông cậy vào việc họ Thẩm kia có thể sụp đổ vì chuyện này.” Hệ thống sưởi được bật lên, tên đàn ông to xác ngực đẫm mồ hôi buông cái tạ trong tay xuống, vặn mở một chai nước và nói, “Tôi chỉ muốn mượn việc này để cảnh báo thằng đó tránh xa cậu ra một chút!”
“Lúc trước chúng ta đã giao hẹn rồi, ai chơi việc người đó, không ai can dự vào ai.” Lâm Bắc Thanh đạp rơi giày da, ánh mắt y lãnh đạm, bóng tối nhợt nhạt ánh lên nơi gò má hao gầy, “Giờ cậu lại làm sao thế?”
“Chơi?!” Tiếng cười lạnh phát ra từ trong mũi, “Đ*t mẹ nó chứ cậu chơi cũng nhập tâm gớm!” Chai nước rơi xuống đất, người đàn ông trẻ tuổi bị ghen tuông giày vò tới mức phát điên bùng nổ cơn giận, cậu ta xốc áo người yêu lên và đẩy y dúi vào tường, “Bản thân cậu không nhìn được ánh mắt của mình khi nhìn thằng cha đó! Đấy mà là hận à? Đ*t mẹ nó chứ nếu là hận thì tôi cũng thật sự mong cậu hận tôi như thế đấy!”
“Tôi mệt rồi.” Lâm Bắc Thanh gạt tay cậu ta ra rồi quay đầu đi về hướng phòng ngủ, “Cậu buồn ngủ thì đi ngủ cùng nhau, cậu muốn nổi điên thì cút ra ngoài!”
Nhận ra hành động của mình quá rủi ro cũng quá hẹp hòi, người đàn ông ôm chặt lấy eo người yêu từ phía sau, giọng cậu ta nghe khô khốc lại đầy tổn thương như bị mắc xương cá trong họng vậy: “Bắc Thanh, chúng ta quay về Anh đi. Tôi cảm thấy Manchester tốt hơn cái đất gió cát không ra đâu vào đâu này nhiều.”
“Rõ ràng người muốn trở về là cậu.”
Mạnh Y Phóng không nói gì, đúng là cậu ta đã từng lải nhải phải về nước suốt ngày hồi còn ở Anh, dưới bóng cổ thụ thì đâu chẳng là bóng râm, khi mà cành lá của ông bô thị trưởng đã đủ rậm rạp sum suê rồi, tất cả đều như chạm khắc chữ “chiếu sáng đời sau” ở đằng lưng vậy. Nhưng cậu ta sao có thể biết được còn có một Thẩm Thố làm Lâm Bắc Thanh “ngày đêm mong nhớ”, vừa thấy mặt là adrenaline đã tràn ra như đê vỡ, cả người y từ trong ra ngoài đều quay về trạng thái không bình thường thời bọn họ mới quen nhau.
Biết thế đã chẳng về.
“Muốn về thì cậu về một mình. Tôi không đi.” Dưới ánh đèn dịu dàng, Lâm Bắc Thanh nom có vẻ mệt mỏi, đôi lông mày y khẽ nhíu lại, ánh mắt mịt mờ không rõ.
“Được rồi, cùng lắm thì nát bét ở đây với cậu thôi!” Chính bản thân cũng ngửi thấy mùi ghen tuông chua lòm và mùi thuốc súng trộn lẫn với nhau trong máu, Mạnh Y Phóng buông tay đang ôm người kia ra rồi chợt nhếch môi cười, “Nhưng tôi phải cảnh cáo trước, cậu là người của Mạnh Y Phóng tôi, trừ phi tôi buông tay, còn không thì đừng đứa nào mơ tưởng cướp đi!”
***
Cả Thẩm Thố và Lâm Bắc Thanh đều không chủ động liên hệ với người còn lại, đến khi gặp nhau lần nữa thì đã là hơn hai tuần sau đó rồi. Đó là một buổi tiệc cocktail làm ăn được văn phòng ngoại giao thành phố đứng ra tổ chức trên phần sân khấu ngoài trời của công viên nghệ thuật, đối tượng nhắm đến là các nhà lãnh đạo cấp cao nhất nhì của các doanh nghiệp tại Bắc Kinh, Thẩm Thố thân là đại diện cho các doanh nhân trẻ, đương nhiên cũng là người được mời đầu tiên.
Phóng viên đưa tin vác camera đứng ở khắp mọi nơi, Thẩm Thố thấy Harry làm staff cũng hòa vào đám người với chiếc máy ảnh DSLR của mình, nhưng từ đầu tới cuối ống kính của cậu chỉ hướng về một điểm. Hắn nhìn theo hướng ống kính, điểm cuối chính là Lâm Bắc Thanh, y đang xác nhận lại bài phát biểu của mình lần cuối. Mái tóc nhạt màu mềm mại, sống mũi cao và đầu mũi bay tự nhiên, sắc môi đẹp tựa cánh hồng, nhờ chiều cao hơn mét tám và đường nét mặt mày rất cân đối nên khuôn mặt với một đường thẳng tắp kéo từ tai đến hàm kia không toát ra vẻ sắc sảo hay nữ tính quá đà, thật sự cực kỳ tỏa sáng, hết sức sạch sẽ, vô cùng ưa nhìn.
“Ăn ảnh lắm đúng không?” Thẩm Thố đi tới bên cạnh Harry rồi cười nói.
“Người đàn ông này đúng là một tác phẩm nghệ thuật”. Gaydar của cậu trai đang tập trung chụp “tác phẩm nghệ thuật” hoạt động cực mượt mà, cậu tấm tắc khen ngợi người bên cạnh có “tư tưởng lớn gặp nhau” với mình, lời ra khỏi miệng mới giật mình nhận ra người kia là ông chủ, thế là sững cả người. Cậu quay đầu lại đầy cứng ngắc, nhìn người nọ với ánh mắt run lập cập.
“Người làm về nghệ thuật đều nên có một đôi mắt hiểu về thẩm mỹ và biết khen ngợi.” Hắn nhoẻn miệng cười không chấp nhặt, sau đó lại nói, “Harry, tôi có một vấn đề muốn xin chỉ bảo từ cậu…”
Cái cụm “xin chỉ bảo” thật sự làm cậu trai thấp bé vừa mừng vừa lo, Thẩm Thố cúi đầu thì thầm vào tai cậu.
“Ây…” Harry lập tức đỏ hết cả mặt và tai, “Dù nói là mỗi người một khác, nhưng đại khái thì đều làm như thế… Ông chủ, sao tự nhiên anh lại hỏi chuyện này?”
Thẩm Thố không nói lời nào, chỉ nheo đôi mắt sâu xinh đẹp hướng về Lâm Bắc Thanh ngay gần đó, khẽ nở một nụ cười.
Chuyên viên trang điểm đã đánh kem nền tối hơn một tông so với màu da gốc của vị thư ký thị trưởng nên người đàn ông trắng trẻo này giờ trông lại khỏe khoắn hơn. Lâm Bắc Thanh ngẩng đầu, lịch sự mỉm cười nói cảm ơn.
“Đệch, anh thấy thằng nhãi đó không? Thế mà còn tự mang cả chuyên viên trang điểm nữa!” Đi tới bên cạnh Thẩm Thố và lên tiếng là Đàm Soái, người thừa kế của một công ty tập đoàn nào đó.
Thẩm Thố nhìn đám phóng viên quanh mình một lượt rồi nói: “Cậu ta sẽ phát biểu thay mặt chính quyền vào lúc tám giờ, cả thành phố Bắc Kinh sẽ chứng kiến chuyện này.”
“Dù bài phát biểu của thằng nhãi này có dài dòng và khô khan đến thế nào đi nữa thì kiểu gì cũng như lời dẫn của MC thôi.” Đàm Soái nhìn người đàn ông xinh đẹp đang nhắm mắt nghỉ ngơi trên ghế tựa mà thở than từ tận đáy lòng, “E rằng đây là đây là người phát ngôn đẹp trai nhất và cũng biết thể hiện sự đẹp trai của mình nhất cái đất Trung Quốc này.”
“Lời dẫn?” Thẩm Thố nhìn quanh rồi khẽ cười, “Cậu ta sẽ hối hận thôi.”
Thấy một nhân viên tiếp đón bưng khay và ly rượu đi qua bục diễn thuyết hình bán nguyệt làm bằng gỗ thịt, Thẩm Thố ngẩng lên nhìn đồng hồ treo tường, bảy giờ bốn mươi tám phút.
Hắn mỉm cười đi về phía cô.
Hai người sượt qua nhau, người đàn ông như vô tình đụng phải người phụ nữ.
Chiếc khay trên tay rơi xuống, những ly cocktail rơi loảng xoảng xuống đất. Người phụ nữ lập tức ngồi thụp xuống thu dọn, trong khi thư ký thị trưởng đã sắp bắt đầu phát biểu rồi.
Có lẽ trên đời này không ai có thể bật chế độ “tán tỉnh” nhanh như Thẩm Thố.
“Thật sự rất xin lỗi.” Người đàn ông gây ra sự cố thản nhiên ngồi xổm xuống dọn dẹp cùng với người đẹp, khi cùng dọn đúng một mảnh vỡ thì tay của người đàn ông khẽ chạm vào tay người phụ nữ, Thẩm Thố nhìn thẳng vào mắt người đối diện bằng ánh nhìn mang vẻ hối lỗi rồi lập tức bồi thêm một nụ cười. Hàng mi dài và đôi mắt sâu đầy trìu mến, hào hiệp khôn cùng, làm gương mặt dưới lớp son phấn điểm trang nhất thời ửng đỏ.
Người khác dù có để ý cũng không nhận ra, nhưng Đàm Soái thì thấy rõ, hắn cố ý.
Cô nhân viên tiếp đón này rất xinh đẹp trong mắt người khác, còn trong mắt gã thì chẳng có gì đặc biệt, khỏi cần nghĩ cũng biết vào mắt Thẩm Thố thì lại càng không có hi vọng gì. Vậy nên Đàm Soái thật sự không hiểu nổi tại sao khi đã có hai người vợ cũ sánh ngang với tổ yến bào ngư, vi cá nhân sâm, Thẩm Thố lại phải dốc sức thể hiện với cái đĩa dưa muối tuềnh toàng này.
“Thật sự xin lỗi, có thể tìm giúp tôi băng cá nhân không?” Người đàn ông sơ ý quá, ngón tay bị rách da chảy máu vì một miếng thủy tinh sắc nhọn. Đưa ngón tay bị thương lên giữa hai cánh môi rồi mút nhẹ, sau đó hắn ngẩng đầu nở một nụ cười khoe hàm răng trắng mê người với người phụ nữ định đứng dậy chạy đi, “Nếu em không phiền thì tiện thể ghi số điện thoại của mình lên mặt trước luôn nhé.”
Lúc cô nhân viên tiếp đón cầm chiếc băng cá nhân ra khỏi phòng trang điểm thì thư ký Lâm Bắc Thanh của thị trưởng đang đi về hướng bục diễn thuyết dưới ánh đèn chói lọi. Tất cả khách khứa đều vô thức lấy y làm trung tâm, đứng dạt ra một khoảng vừa đủ tạo thành nửa vòng cung với sân khấu ngoài trời. Cô gái chợt nhận ra người đàn ông anh tuấn với ánh mắt và nụ cười hấp dẫn chết người khi nãy đã biến mất rồi.
Cô hối hận tới mức muốn khóc ngay tại trận, đáng ra thời gian tìm bút ghi phải ngắn hơn mới phải.Hết chương 18.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất