Chương 19: Kẻ phạm luật thì nên chịu phạt (2)
Sàn kính ở tầng hai trải rộng ra bốn phía, cho phép khách cầm ly rượu và đĩa ăn đi lại và trò chuyện thoải mái. Khi đồng hồ điểm tám giờ, những vị khách đã biết trước chương trình tiệc rượu sẽ tự giác tụ lại trước bục phát biểu, toàn bộ đèn ở bốn mặt tường sẽ được tắt đi, chỉ còn lại ánh đèn spotlight theo gót Lâm Bắc Thanh lên sân khấu.
Công tử nhà thị trưởng là Mạnh Y Phóng cũng đã đứng dưới đài, ánh mắt cậu ta vẫn khóa chặt vào người mình yêu, niềm tự hào trong ánh mắt như không giấu nổi mà muốn chảy tràn ra ngoài, trẻ tuổi, đẹp trai, cao ráo, thông minh… dường như tất thảy những tính từ đẹp đẽ nhất đều có thể dùng cho một người, y xuất sắc tới tột đỉnh.
Tin đồn thì vẫn có thể cười trừ cho qua, nhưng nếu bị người khác bắt gặp thì lại là chuyện khác. Vậy nên Lâm Bắc Thanh chưa bao giờ muốn xuất hiện với Mạnh Y Phóng ở cùng một nơi, dù đôi lúc có đối mặt thì cũng chỉ giữ thái độ không quen biết.
Lúc này đây, Mạnh Y Phóng cảm thấy rất hài lòng và hạnh phúc với cái mác “người đàn ông đứng sau một người đàn ông thành công” này.
Lâm Bắc Thanh đi lên bục phát biểu, y mở hai cánh tay tùy ý gác lên đài, nhoẻn cười với khách khứa bên dưới. Bỗng có thứ gì đó cọ vào bên chân, Lâm Bắc Thanh cúi xuống nhìn, gương mặt vốn đã hơi tái lập tức bị rút sạch máu.
Vậy mà Thẩm Thố lại có thể nấp ở đây, quỳ ngay trước người y!
“Anh, sao anh lại…?!” Y không thể động đậy, vì kẻ kia đã đưa một tay nhẹ nhàng đỡ lấy eo, tay còn lại thì cầm mảnh thủy tinh dài hẹp áp ngay giữa đũng quần của y.
Thẩm Thố mỉm cười: “Đàn ông mà, nhảy được cổng rồng thì cũng chui được chuồng chó.”
“Anh dám!” Môi y nhả ra hai chữ mà nhìn như chưa hề mở. Người ngoài nhìn vào thì có vẻ bình tĩnh nhưng rõ ràng khuôn mặt xinh đẹp dưới đôi mắt sáng ngời và hàm răng trắng bóng đã biến đổi, đôi mắt trong veo như nước giờ đây đôi lúc lại thoáng nhìn xuống bên dưới đầy hung dữ vì ngọn lửa phẫn nộ đang cháy phừng phừng.
“Cậu xem tôi có dám không.” Hắn dồn sức ấn mảnh thủy tinh trong tay theo hướng lên trên, lực không hề nhỏ, gần như đã chạm vào thân dưới của y dù cách một lớp quần. Thẩm Thố chợt mỉm cười, “Cậu phải phát biểu rồi đấy.”
Lâm Bắc Thanh nghiến chặt răng, y ngẩng lên chậm rãi nhìn khách khứa xung quanh một lượt. Sau một khoảng lặng, y nở một nụ cười tự nhiên và nói: “Kính thưa các vị lãnh đạo, các vị khách đứng đầu doanh nghiệp, những gương mặt nổi bật trong ngành và bạn bè bên phía truyền thông, chào buổi tối… mọi người…”
Khi hai chữ “mọi người” được nói ra, Thẩm Thố đã cởi bỏ trói buộc bên hông của người đàn ông trước mặt, kéo luôn cả quần ngoài lẫn quần trong của y xuống giữa đùi. Lâm Bắc Thanh giờ đã hiểu người kia định làm gì, giọng y vô thức run lên, mồ hôi lạnh cũng túa ra.
Tràng pháo tay như sấm rền bên dưới đã lấp đầy khoảng dừng này.
Đặc sản của Trung Quốc.
“Quán triệt tinh thần hai kỳ họp của Ủy ban Trung ương Đảng Cộng sản Trung Quốc, xây dựng hình ảnh văn hóa thành phố, tiến một bước trong quá trình đề cao mức độ quốc tế hóa và hiện đại hóa của thành phố, theo chỉ thị của bí thư Cao Tường và thị trưởng… Mạnh Trọng Lương, thành ủy, ủy ban và chính quyền thành phố… đã tổ chức hội nghị công tác về ngành văn hóa và giáo dục… vào ngày 6 tháng 12 năm 2011, do Sở Công thương thành phố, Sở Tài chính thành phố, Phòng nhân sự và an sinh xã hội thành phố… Ủy ban giáo dục thành phố, Sở Văn hóa, Phát thanh, Điện ảnh và Truyền hình thành phố đã cùng xem xét và thông qua ‘Ý kiến chỉ đạo về việc hỗ trợ dốc sức chuyển đổi của các ngành văn hóa và giáo dục… thành vốn sản xuất xã hội’…”
Tay Thẩm Thố khác hoàn toàn so với tay Mạnh Y Phóng, đốt ngón tay của hắn rõ ràng, mười ngón mảnh hơn, chưa kể làn da nơi lòng bàn tay cũng không có vết chai dày cộp như đám đàn ông khác, thay vào đó là cảm giác mịn màng, mỏng manh như lụa sa-tanh khác hẳn người thường. Khi những ngón tay thon dài lành lạnh ấy quấn lấy nơi ấm nóng của Lâm Bắc Thanh, người đàn ông xinh đẹp đang phát biểu thay mặt chính quyền đột nhiên cảm thấy có một dòng điện chạy khắp toàn thân.
“Sau đây, tôi sẽ… tóm tắt ngắn gọn về tình hình cho các vị…”
Lâm Bắc Thanh đứng hơi chúi về phía trước, hai tay bấu chặt mép bệ, vì sự căng thẳng làm cơ thể căng cứng, mười ngón tay tái nhợt cũng bắt đầu co thắt, y có thể cảm nhận được sợi dây lý trí trong đầu mình đang bị bàn tay lạnh lẽo kia siết chặt, sắp đứt phựt đến nơi.
“Được sự quan tâm chỉ đạo sâu sát của thành ủy và chính quyền thành phố, nhằm thúc đẩy toàn diện việc xây dựng các công trình mỹ thuật và… các dự án công trình văn hóa trọng điểm, chúng tôi sẽ nỗ lực hết sức để… mở rộng quy hoạch đô thị, thiết kế văn hóa nghệ thuật sáng tạo… quảng bá vườn cảnh hiện đại và các tài sản văn hóa tri thức khác như biểu diễn nghệ thuật và giải trí. Chương hai mươi mốt: Tên ca khúc và ca sĩ thể hiện mà nhân vật chính đã hát vào lần thứ hai gặp Lâm Bắc Thanh. Khai quật chuyên sâu các nguồn lực của ngành văn hóa và giáo dục, cố gắng tạo ra môi trường việc làm tuyệt vời, thúc đẩy kết nối trường học và doanh nghiệp, phát triển nền kinh tế thông minh và hỗ trợ mạnh mẽ việc chuyển đổi các nguồn lực khoa học, giáo dục và văn hóa thành vốn sản xuất xã hội…”
Dừng lại một chút, y khéo léo nhìn xuống mà không làm ai phát hiện, vài âm tiết rỉ ra từ cổ họng, khóe môi mỏng như không hề mấp máy: “Thẩm Thố… Anh là đồ khốn kiếp… thằng khốn nạn!”
“Đừng có dữ dằn như thế chứ. Cậu là người đầu tiên khiến tôi phải hiến dâng trinh miệng đấy.” Người đàn ông anh tuấn ngẩng lên, nở một nụ cười để lộ hàm răng trắng. Lâm Bắc Thanh nghe được thứ âm thanh quyến rũ cực hạn nhưng lại làm y phải hít sâu một hơi lạnh ngắt, “Cậu trai may mắn, heaven is here.”
Phát ngôn viên đẹp trai nhất trong miệng Đàm Soái đã có một bài phát biểu dài hai mươi phút đầy gian nan và chật vật như bị tra tấn. Y buộc phải giữ nụ cười trên mặt, đọc thuộc lòng những con chữ khô khốc buồn tẻ, lại còn phải dành ra cả đống sức lực để kiềm chế bản thân khỏi ham muốn di chuyển háng của mình theo nhịp nhả ra nuốt vào nơi khoang miệng ấm áp kia.
Tất cả mọi người đều nhìn ra sự bất thường của Lâm Bắc Thanh, giọng nói đứt quãng, nhẹ bẫng mơ hồ. Hai tay y chống lên thành bục phát biểu, những ngón tay run rẩy như đã cắm phập xuống bề mặt gỗ, tĩnh mạch màu xanh lam nổi rõ rành rành trên mu bàn tay. Thậm chí vào những khoảng nghỉ, vài người đứng gần bục diễn thuyết còn nghe rõ phát ngôn viên đã né tránh cái micro cổ ngỗng* để hạ giọng chửi một chữ, fuck!
Đó là khi Thẩm Thố, kẻ đã dùng răng để “chào đón” y trong khi không một ai hay biết.
Không ai biết được rốt cuộc vị thư ký của thị trưởng vẫn luôn nhã nhặn lịch sự, gặp biến không hoảng này bị làm sao.
Ngoại trừ Mạnh Y Phóng.
Cậu ta quá quen với vẻ mặt và trạng thái này của Lâm Bắc Thanh.
Bài phát biểu kết thúc, đèn khắp nơi lại sáng lên, khách khứa ai về chỗ nấy. Người tới người đi quanh bục diễn thuyết hình bán nguyệt bằng gỗ thịt, dường như không ai để ý tới Thẩm Thố vốn đang nhặt những mảnh ly vỡ trên mặt đất đã nấp dưới bục lúc nào, cũng gần như không một ai để ý tới việc hắn đứng dậy từ sau bục phát biểu và đi ra.
Vẫn là Mạnh Y Phóng.
Cậu ta nghe thấy âm thanh của sự phẫn nộ tróc thịt lột da, khớp xương năm ngón tay kêu răng rắc như sắp bóp nát cái ly chân cao trong tay.
“Anh chui từ đâu ra thế?!” Đàm Soái thốt lên với người bạn già tự nhiên xuất hiện bên cạnh mình.
“Từ ác mộng của ai đó.” Sóng mắt Thẩm Thố nhẹ nhàng lưu động, ý cười bung nở bên trong.
“Anh có để ý không, hôm nay Lâm Bắc Thanh làm sao ấy nhỉ? Bị bệnh à?”
Theo ánh nhìn của Đàm Soái, hắn liếc mắt sang vị trí cách mấy bước chân, Lâm Bắc Thanh đã quay về ngồi trên ghế tựa, hai tròng mắt tối đen đờ đẫn ngây ngẩn nhìn về phía trước, cơ thể vẫn chưa ngừng run rẩy. Nét ửng đỏ do khoái cảm tình dục mang lại đã biến mất từ lâu, khuôn mặt xinh đẹp sạch sẽ ấy giờ đây đã chuyển thành một màu xanh tái đáng sợ vì sốc và tức giận. Tên đàn ông đẹp trai khẽ gật đầu rồi cười: “Xem ra bệnh nặng đấy.”
Đàm Soái vui mừng khôn tả, nở nụ cười đầy hả hê: “E là về thằng nhãi này sẽ phải chịu kỷ luật. Nếu không phải đang ở một nơi như thế này, tôi còn tưởng thằng đó vừa trải qua một cơn cực khoái vì cái phản ứng của nó ấy chứ.”
“Có ai bảo là không phải đâu.” Thẩm Thố thu ánh nhìn, khẽ nhấp một ngụm rượu trong ly.
“Pudding cốt dừa.” Chừng này tuổi vẫn còn mê đồ ngọt, Đàm Soái nhón một cốc trên chiếc bàn dài lót vải trắng được trang trí bằng chân nến và hoa, sau đó gã quay sang hỏi Thẩm Thố đứng bên cạnh, “Anh ăn không?”
Ai ngờ Đàm Soái lại thấy Thẩm Thố khẽ nhướng mày đầy khó tả, gương mặt nhã nhặn vạn năm không thay đổi bỗng trưng ra thứ biểu cảm cực kỳ quái dị và vặn vẹo. Hắn liếc mắt nhìn thứ nước màu trắng đục trong cái cốc nhỏ rồi xua tay như thể không còn sức mà lên tiếng.
“Thẩm Thố, đây là con trai của thị trưởng Mạnh.” Giám đốc Vương của văn phòng xúc tiến đầu tư đi cùng Mạnh Y Phóng tới trước mặt Thẩm Thố, giới thiệu cho hai người làm quen.
“Tôi đã gặp rồi.” Thẩm Thố hơi gật đầu với người nọ, đối diện trực tiếp với chàng trai trẻ tuổi trước mặt.
Vì chiều cao xấp xỉ nên về cơ bản, hai người luôn nhìn thẳng vào người kia, cùng bắt tay nhau một cách lịch sự. Chàng trai cao ráo đẹp trai đang cầm một đĩa đồ ăn bằng sứ, mái tóc đen được vuốt keo dựng đứng, để lộ gương mặt trẻ tuổi góc cạnh rõ ràng, toát ra sức sống bừng bừng và năng lượng dồi dào. Cậu ta nở nụ cười xán lạn, khách sáo gọi một tiếng đầy cung kính: “Anh Thẩm.”
“Không dám.”
“Biết nhau từ trước rồi à, thế cũng được. Thực ra lão già tôi chỉ chịu trách nhiệm làm người trung gian thôi, thanh niên các cậu tán gẫu đi nhé.” Giám đốc Vương nói xong thì vỗ vai hai người rồi rời đi.
Ánh mắt của chàng trai trẻ dần trở nên hung tợn và quyết liệt, xoáy thẳng vào mắt người đối diện, đường cong nơi khóe miệng cũng hạ xuống ít nhiều: “Lần trước đã có thái độ không tốt ở câu lạc bộ bơi, mong anh Thẩm khoan dung độ lượng bỏ quá cho.”
“Đâu có.” Thẩm Thố nhướng mày hé mắt, toát ra sự bao dung rộng lượng đầy trần trụi, “Có ai chưa từng trải qua tuổi trẻ bồng bột đâu.”
Kim giấu trong bọc. Chỉ một câu đơn giản nhưng từ chân mày khóe mắt đẫm ý cười của người đàn ông này lại ẩn chứa hàm ý rằng: Chú mày quá non.
Cậu ta mím môi, lạnh lùng “hừ” một tiếng.
Gã đàn ông trưởng thành vờ như không thấy phản ứng đó, trời cao thì thưa mây, chỉ vậy thôi là thấy được khí chất không chấp nhất thiệt hơn, hắn giơ tay cản bước một người phục vụ đi ngang qua, lấy một chiếc bánh quy từ khay đồ ăn nhẹ.
“Cậu ấy là của tôi.” Như một con dế bị cọng cỏ trêu đùa, cơn giận dữ mà Mạnh Y Phóng cố kiềm chế rốt cuộc vẫn trào ra, ngấp nghé bên bờ bùng nổ. Cậu ta bước tới trước mặt Thẩm Thố, nở một nụ cười lạnh ác động lại nham hiểm rồi hạ giọng cảnh cáo hắn, “Nếu anh còn dám động vào cậu ấy, chắc chắn tôi sẽ giết chết anh!”
Thẩm Thố bình thản nhìn vào đôi mắt bừng bừng lửa giận kia, một chốc lát sau, hắn đặt chiếc bánh quy trong tay vào đĩa đồ ăn của Mạnh Y Phóng rồi cười: “Vậy thì cho cậu.”Hết chương 19.
*Micro cổ ngỗng
Công tử nhà thị trưởng là Mạnh Y Phóng cũng đã đứng dưới đài, ánh mắt cậu ta vẫn khóa chặt vào người mình yêu, niềm tự hào trong ánh mắt như không giấu nổi mà muốn chảy tràn ra ngoài, trẻ tuổi, đẹp trai, cao ráo, thông minh… dường như tất thảy những tính từ đẹp đẽ nhất đều có thể dùng cho một người, y xuất sắc tới tột đỉnh.
Tin đồn thì vẫn có thể cười trừ cho qua, nhưng nếu bị người khác bắt gặp thì lại là chuyện khác. Vậy nên Lâm Bắc Thanh chưa bao giờ muốn xuất hiện với Mạnh Y Phóng ở cùng một nơi, dù đôi lúc có đối mặt thì cũng chỉ giữ thái độ không quen biết.
Lúc này đây, Mạnh Y Phóng cảm thấy rất hài lòng và hạnh phúc với cái mác “người đàn ông đứng sau một người đàn ông thành công” này.
Lâm Bắc Thanh đi lên bục phát biểu, y mở hai cánh tay tùy ý gác lên đài, nhoẻn cười với khách khứa bên dưới. Bỗng có thứ gì đó cọ vào bên chân, Lâm Bắc Thanh cúi xuống nhìn, gương mặt vốn đã hơi tái lập tức bị rút sạch máu.
Vậy mà Thẩm Thố lại có thể nấp ở đây, quỳ ngay trước người y!
“Anh, sao anh lại…?!” Y không thể động đậy, vì kẻ kia đã đưa một tay nhẹ nhàng đỡ lấy eo, tay còn lại thì cầm mảnh thủy tinh dài hẹp áp ngay giữa đũng quần của y.
Thẩm Thố mỉm cười: “Đàn ông mà, nhảy được cổng rồng thì cũng chui được chuồng chó.”
“Anh dám!” Môi y nhả ra hai chữ mà nhìn như chưa hề mở. Người ngoài nhìn vào thì có vẻ bình tĩnh nhưng rõ ràng khuôn mặt xinh đẹp dưới đôi mắt sáng ngời và hàm răng trắng bóng đã biến đổi, đôi mắt trong veo như nước giờ đây đôi lúc lại thoáng nhìn xuống bên dưới đầy hung dữ vì ngọn lửa phẫn nộ đang cháy phừng phừng.
“Cậu xem tôi có dám không.” Hắn dồn sức ấn mảnh thủy tinh trong tay theo hướng lên trên, lực không hề nhỏ, gần như đã chạm vào thân dưới của y dù cách một lớp quần. Thẩm Thố chợt mỉm cười, “Cậu phải phát biểu rồi đấy.”
Lâm Bắc Thanh nghiến chặt răng, y ngẩng lên chậm rãi nhìn khách khứa xung quanh một lượt. Sau một khoảng lặng, y nở một nụ cười tự nhiên và nói: “Kính thưa các vị lãnh đạo, các vị khách đứng đầu doanh nghiệp, những gương mặt nổi bật trong ngành và bạn bè bên phía truyền thông, chào buổi tối… mọi người…”
Khi hai chữ “mọi người” được nói ra, Thẩm Thố đã cởi bỏ trói buộc bên hông của người đàn ông trước mặt, kéo luôn cả quần ngoài lẫn quần trong của y xuống giữa đùi. Lâm Bắc Thanh giờ đã hiểu người kia định làm gì, giọng y vô thức run lên, mồ hôi lạnh cũng túa ra.
Tràng pháo tay như sấm rền bên dưới đã lấp đầy khoảng dừng này.
Đặc sản của Trung Quốc.
“Quán triệt tinh thần hai kỳ họp của Ủy ban Trung ương Đảng Cộng sản Trung Quốc, xây dựng hình ảnh văn hóa thành phố, tiến một bước trong quá trình đề cao mức độ quốc tế hóa và hiện đại hóa của thành phố, theo chỉ thị của bí thư Cao Tường và thị trưởng… Mạnh Trọng Lương, thành ủy, ủy ban và chính quyền thành phố… đã tổ chức hội nghị công tác về ngành văn hóa và giáo dục… vào ngày 6 tháng 12 năm 2011, do Sở Công thương thành phố, Sở Tài chính thành phố, Phòng nhân sự và an sinh xã hội thành phố… Ủy ban giáo dục thành phố, Sở Văn hóa, Phát thanh, Điện ảnh và Truyền hình thành phố đã cùng xem xét và thông qua ‘Ý kiến chỉ đạo về việc hỗ trợ dốc sức chuyển đổi của các ngành văn hóa và giáo dục… thành vốn sản xuất xã hội’…”
Tay Thẩm Thố khác hoàn toàn so với tay Mạnh Y Phóng, đốt ngón tay của hắn rõ ràng, mười ngón mảnh hơn, chưa kể làn da nơi lòng bàn tay cũng không có vết chai dày cộp như đám đàn ông khác, thay vào đó là cảm giác mịn màng, mỏng manh như lụa sa-tanh khác hẳn người thường. Khi những ngón tay thon dài lành lạnh ấy quấn lấy nơi ấm nóng của Lâm Bắc Thanh, người đàn ông xinh đẹp đang phát biểu thay mặt chính quyền đột nhiên cảm thấy có một dòng điện chạy khắp toàn thân.
“Sau đây, tôi sẽ… tóm tắt ngắn gọn về tình hình cho các vị…”
Lâm Bắc Thanh đứng hơi chúi về phía trước, hai tay bấu chặt mép bệ, vì sự căng thẳng làm cơ thể căng cứng, mười ngón tay tái nhợt cũng bắt đầu co thắt, y có thể cảm nhận được sợi dây lý trí trong đầu mình đang bị bàn tay lạnh lẽo kia siết chặt, sắp đứt phựt đến nơi.
“Được sự quan tâm chỉ đạo sâu sát của thành ủy và chính quyền thành phố, nhằm thúc đẩy toàn diện việc xây dựng các công trình mỹ thuật và… các dự án công trình văn hóa trọng điểm, chúng tôi sẽ nỗ lực hết sức để… mở rộng quy hoạch đô thị, thiết kế văn hóa nghệ thuật sáng tạo… quảng bá vườn cảnh hiện đại và các tài sản văn hóa tri thức khác như biểu diễn nghệ thuật và giải trí. Chương hai mươi mốt: Tên ca khúc và ca sĩ thể hiện mà nhân vật chính đã hát vào lần thứ hai gặp Lâm Bắc Thanh. Khai quật chuyên sâu các nguồn lực của ngành văn hóa và giáo dục, cố gắng tạo ra môi trường việc làm tuyệt vời, thúc đẩy kết nối trường học và doanh nghiệp, phát triển nền kinh tế thông minh và hỗ trợ mạnh mẽ việc chuyển đổi các nguồn lực khoa học, giáo dục và văn hóa thành vốn sản xuất xã hội…”
Dừng lại một chút, y khéo léo nhìn xuống mà không làm ai phát hiện, vài âm tiết rỉ ra từ cổ họng, khóe môi mỏng như không hề mấp máy: “Thẩm Thố… Anh là đồ khốn kiếp… thằng khốn nạn!”
“Đừng có dữ dằn như thế chứ. Cậu là người đầu tiên khiến tôi phải hiến dâng trinh miệng đấy.” Người đàn ông anh tuấn ngẩng lên, nở một nụ cười để lộ hàm răng trắng. Lâm Bắc Thanh nghe được thứ âm thanh quyến rũ cực hạn nhưng lại làm y phải hít sâu một hơi lạnh ngắt, “Cậu trai may mắn, heaven is here.”
Phát ngôn viên đẹp trai nhất trong miệng Đàm Soái đã có một bài phát biểu dài hai mươi phút đầy gian nan và chật vật như bị tra tấn. Y buộc phải giữ nụ cười trên mặt, đọc thuộc lòng những con chữ khô khốc buồn tẻ, lại còn phải dành ra cả đống sức lực để kiềm chế bản thân khỏi ham muốn di chuyển háng của mình theo nhịp nhả ra nuốt vào nơi khoang miệng ấm áp kia.
Tất cả mọi người đều nhìn ra sự bất thường của Lâm Bắc Thanh, giọng nói đứt quãng, nhẹ bẫng mơ hồ. Hai tay y chống lên thành bục phát biểu, những ngón tay run rẩy như đã cắm phập xuống bề mặt gỗ, tĩnh mạch màu xanh lam nổi rõ rành rành trên mu bàn tay. Thậm chí vào những khoảng nghỉ, vài người đứng gần bục diễn thuyết còn nghe rõ phát ngôn viên đã né tránh cái micro cổ ngỗng* để hạ giọng chửi một chữ, fuck!
Đó là khi Thẩm Thố, kẻ đã dùng răng để “chào đón” y trong khi không một ai hay biết.
Không ai biết được rốt cuộc vị thư ký của thị trưởng vẫn luôn nhã nhặn lịch sự, gặp biến không hoảng này bị làm sao.
Ngoại trừ Mạnh Y Phóng.
Cậu ta quá quen với vẻ mặt và trạng thái này của Lâm Bắc Thanh.
Bài phát biểu kết thúc, đèn khắp nơi lại sáng lên, khách khứa ai về chỗ nấy. Người tới người đi quanh bục diễn thuyết hình bán nguyệt bằng gỗ thịt, dường như không ai để ý tới Thẩm Thố vốn đang nhặt những mảnh ly vỡ trên mặt đất đã nấp dưới bục lúc nào, cũng gần như không một ai để ý tới việc hắn đứng dậy từ sau bục phát biểu và đi ra.
Vẫn là Mạnh Y Phóng.
Cậu ta nghe thấy âm thanh của sự phẫn nộ tróc thịt lột da, khớp xương năm ngón tay kêu răng rắc như sắp bóp nát cái ly chân cao trong tay.
“Anh chui từ đâu ra thế?!” Đàm Soái thốt lên với người bạn già tự nhiên xuất hiện bên cạnh mình.
“Từ ác mộng của ai đó.” Sóng mắt Thẩm Thố nhẹ nhàng lưu động, ý cười bung nở bên trong.
“Anh có để ý không, hôm nay Lâm Bắc Thanh làm sao ấy nhỉ? Bị bệnh à?”
Theo ánh nhìn của Đàm Soái, hắn liếc mắt sang vị trí cách mấy bước chân, Lâm Bắc Thanh đã quay về ngồi trên ghế tựa, hai tròng mắt tối đen đờ đẫn ngây ngẩn nhìn về phía trước, cơ thể vẫn chưa ngừng run rẩy. Nét ửng đỏ do khoái cảm tình dục mang lại đã biến mất từ lâu, khuôn mặt xinh đẹp sạch sẽ ấy giờ đây đã chuyển thành một màu xanh tái đáng sợ vì sốc và tức giận. Tên đàn ông đẹp trai khẽ gật đầu rồi cười: “Xem ra bệnh nặng đấy.”
Đàm Soái vui mừng khôn tả, nở nụ cười đầy hả hê: “E là về thằng nhãi này sẽ phải chịu kỷ luật. Nếu không phải đang ở một nơi như thế này, tôi còn tưởng thằng đó vừa trải qua một cơn cực khoái vì cái phản ứng của nó ấy chứ.”
“Có ai bảo là không phải đâu.” Thẩm Thố thu ánh nhìn, khẽ nhấp một ngụm rượu trong ly.
“Pudding cốt dừa.” Chừng này tuổi vẫn còn mê đồ ngọt, Đàm Soái nhón một cốc trên chiếc bàn dài lót vải trắng được trang trí bằng chân nến và hoa, sau đó gã quay sang hỏi Thẩm Thố đứng bên cạnh, “Anh ăn không?”
Ai ngờ Đàm Soái lại thấy Thẩm Thố khẽ nhướng mày đầy khó tả, gương mặt nhã nhặn vạn năm không thay đổi bỗng trưng ra thứ biểu cảm cực kỳ quái dị và vặn vẹo. Hắn liếc mắt nhìn thứ nước màu trắng đục trong cái cốc nhỏ rồi xua tay như thể không còn sức mà lên tiếng.
“Thẩm Thố, đây là con trai của thị trưởng Mạnh.” Giám đốc Vương của văn phòng xúc tiến đầu tư đi cùng Mạnh Y Phóng tới trước mặt Thẩm Thố, giới thiệu cho hai người làm quen.
“Tôi đã gặp rồi.” Thẩm Thố hơi gật đầu với người nọ, đối diện trực tiếp với chàng trai trẻ tuổi trước mặt.
Vì chiều cao xấp xỉ nên về cơ bản, hai người luôn nhìn thẳng vào người kia, cùng bắt tay nhau một cách lịch sự. Chàng trai cao ráo đẹp trai đang cầm một đĩa đồ ăn bằng sứ, mái tóc đen được vuốt keo dựng đứng, để lộ gương mặt trẻ tuổi góc cạnh rõ ràng, toát ra sức sống bừng bừng và năng lượng dồi dào. Cậu ta nở nụ cười xán lạn, khách sáo gọi một tiếng đầy cung kính: “Anh Thẩm.”
“Không dám.”
“Biết nhau từ trước rồi à, thế cũng được. Thực ra lão già tôi chỉ chịu trách nhiệm làm người trung gian thôi, thanh niên các cậu tán gẫu đi nhé.” Giám đốc Vương nói xong thì vỗ vai hai người rồi rời đi.
Ánh mắt của chàng trai trẻ dần trở nên hung tợn và quyết liệt, xoáy thẳng vào mắt người đối diện, đường cong nơi khóe miệng cũng hạ xuống ít nhiều: “Lần trước đã có thái độ không tốt ở câu lạc bộ bơi, mong anh Thẩm khoan dung độ lượng bỏ quá cho.”
“Đâu có.” Thẩm Thố nhướng mày hé mắt, toát ra sự bao dung rộng lượng đầy trần trụi, “Có ai chưa từng trải qua tuổi trẻ bồng bột đâu.”
Kim giấu trong bọc. Chỉ một câu đơn giản nhưng từ chân mày khóe mắt đẫm ý cười của người đàn ông này lại ẩn chứa hàm ý rằng: Chú mày quá non.
Cậu ta mím môi, lạnh lùng “hừ” một tiếng.
Gã đàn ông trưởng thành vờ như không thấy phản ứng đó, trời cao thì thưa mây, chỉ vậy thôi là thấy được khí chất không chấp nhất thiệt hơn, hắn giơ tay cản bước một người phục vụ đi ngang qua, lấy một chiếc bánh quy từ khay đồ ăn nhẹ.
“Cậu ấy là của tôi.” Như một con dế bị cọng cỏ trêu đùa, cơn giận dữ mà Mạnh Y Phóng cố kiềm chế rốt cuộc vẫn trào ra, ngấp nghé bên bờ bùng nổ. Cậu ta bước tới trước mặt Thẩm Thố, nở một nụ cười lạnh ác động lại nham hiểm rồi hạ giọng cảnh cáo hắn, “Nếu anh còn dám động vào cậu ấy, chắc chắn tôi sẽ giết chết anh!”
Thẩm Thố bình thản nhìn vào đôi mắt bừng bừng lửa giận kia, một chốc lát sau, hắn đặt chiếc bánh quy trong tay vào đĩa đồ ăn của Mạnh Y Phóng rồi cười: “Vậy thì cho cậu.”Hết chương 19.
*Micro cổ ngỗng
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất