Nghệ Thuật Của Don Juan

Chương 25: Sức hấp dẫn của mèo dành cho chuột (3)

Trước Sau
Mạnh Y Phóng gặp tai nạn ô tô trên đường đi đón người yêu về nhà, đương nhiên cũng được đưa vào bệnh viện nơi Khâu Sầm Ca đang nằm. Dù cho Mạnh Y Phóng có lăn lộn cầu xin nài nỉ ỉ ôi thì Lâm Bắc Thanh vẫn từ chối ở cạnh cậu ta trong thời gian bị cấm cửa tại bệnh viện, ấy thế nhưng mỗi khi rảnh rỗi y đều sẽ tới thăm người nằm ở tầng dưới.

Đi cùng anh một đoạn đường, người bị thương ở đầu đã bắt đầu bị choáng, hai người bèn ngồi xuống bên bồn hoa.

“Thực ra có thể xuất viện sớm, nhưng người đó cứ nằng nặc đòi anh phải ở tới tận Tết.”

“Ryo Kitamura đã tạm hoãn chuyện triển lãm tranh.” Lâm Bắc Thanh biết “người đó” mà Khâu Sầm Ca nói là ám chỉ Đàm Soái, nhưng y cũng không gặng hỏi nhiều thêm mà chỉ nói rằng, “Nếu có gì em giúp được thì nhớ phải nói.”

Vì phần tóc phải cạo đi do mổ mở sọ đã dài ra chút ít nên mái đầu xù lên, trông lại trẻ ra thấy rõ.

Y đi tới trước mặt Khâu Sầm Ca, khẽ vuốt ve vầng trán của anh, cũng may vết thương dài và sâu nhất khuất sau gáy, đợi tóc dài thêm thì hẳn sẽ không nhìn ra nữa. Y cầm lòng không nổi mà lẩm bẩm chửi: “Mẹ cái thằng khốn Mạnh Y Phóng!”

Gương mặt trước mắt cũng có thể nói là đẹp xuất chúng, thoạt nhìn hai người họ thật sự rất giống anh em ruột, chẳng qua người trông lớn tuổi hơn thì toát ra nét dịu dàng ôn hòa, còn người trẻ hơn thì có làn da trắng hơn, đường cằm cũng nhọn hơn.

“Sao về sau không vẽ tranh nữa?”

“Không có thời gian. Hồi ở nước ngoài chẳng ai để ý chẳng ai quan tâm, cái gì cũng phải tự làm.” Lâm Bắc Thanh ngừng một lát, sau đó khóe môi bỗng vẽ một đường cong rõ ràng không thể gọi là cười, “Mà thực ra hồi ở nhà họ Lâm cũng khác gì đâu.”

“Giờ cậu bắt đầu lại lần nữa thì cũng vẫn được mà.” Người đàn ông tóc ngắn ngủn mặc đồ bệnh nhân màu trắng lên tiếng trêu chọc, ánh mắt đong đầy dịu dàng, “Anh tin chỉ trong chưa tới ba năm, anh sẽ phải chắp tay nhường lại danh hiệu ‘họa sĩ đẹp trai nhất Trung Quốc’ cho người tài.”

“Bỏ vẽ rồi.” Người kia cũng bắt đầu trêu đùa, “Gác bút tòng quân, giờ em nương nhờ chính trị, một lòng hướng về nhà nước.”

Một nụ cười khoe răng lập tức hiện ra.

Gương mặt như giấy trắng, đôi con ngươi đen như mực, chẳng khác nào một bức tranh tuyệt đẹp.

Vào lần đầu gặp đứa bé trai mười tuổi gầy yếu trầm lặng ấy, Khâu Sầm Ca đã nghĩ đứa bé xui xẻo này không biết cười, gương mặt sạch sẽ vốn đã nghiêng nước nghiêng thành, nếu cười lên thì rực rỡ diễm lệ biết bao nhiêu, đẹp đến chết người.

Tiết trời trở lạnh, nhưng lại đẹp vô cùng dưới ánh nắng ngàn dặm không mây.

Sau đó Lâm Bắc Thanh quỳ xuống trước mặt Khâu Sầm Ca, y cúi đầu chôn mặt vào đầu gối anh, thủ thỉ với anh bằng âm giọng an lòng đến lạ: “Anh, thật may là anh không sao.”

Anh mặc cho chàng trai trẻ cao hơn mình mấy phân gục mặt trên gối, thoáng thấy vết sẹo sâu hoắm đáng sợ trên cổ tay phải lộ ra sau tay áo. Mãi lâu sau, anh mới khẽ thở dài và nói: “Bắc Thanh, tất cả mọi người đều có trách nhiệm với kết cục hiện tại của chuyện xảy ra năm đó, cậu không thể đổ hết lên đầu Thẩm Thố được…”

“Anh,” Giọng nói gượng gạo cắt ngang người kia, y ngẩng đầu nhìn Khâu Sầm Ca, cố gắng giãn đôi mày đang nhíu chặt rồi rặn ra một nụ cười cứng ngắc nhưng không quá có lệ, “em chỉ chưa rõ ràng thôi, đợi em hiểu rõ hết là được.”

“Chịu thôi, không thể ăn mấy cái này nữa. Ăn nữa là nôn ra đấy.” Nhìn thấy điều dưỡng bệnh viện đẩy một xe toàn cơm hộp của bệnh viện vào khu nhà điều trị nội trú, Khâu Sầm Ca lắc đầu cười khổ, “Muốn uống gì đó có nồng độ cao.”

“Không được đâu. Cùng lắm chỉ được hai lon bia thôi.” Lâm Bắc Thanh nghĩ một lát rồi chợt đổi ý, “Mà một lon thôi.”

“Thế này còn không phải keo kiệt nữa?”

“Giờ em sẽ đi mua cho anh luôn.” Vị thư ký thị trưởng chẳng hề tự cao tự đại, y cười thành tiếng rồi đứng dậy ra ngoài.

“Bắc Thanh.” Thấy người kia dừng bước quay đầu, Khâu Sầm Ca hơi nhếch môi, “Lạnh nhé.”

Một bàn tay vươn ra từ đằng sau, đặt lon bia lạnh trước mặt Khâu Sầm Ca.

Người đang ngồi quay đầu lại rồi ngẩng lên, ánh nắng chói lòa chiếu vào mắt làm anh nhất thời chưa thích ứng được.

Vì ngược sáng nên dáng hình người đàn ông chìm trong bóng tối trở nên mơ hồ, nhưng có thể nhìn ra được đây không phải Lâm Bắc Thanh.

Người kia nhếch môi với anh, Khâu Sầm Ca giật mình tưởng rằng bản thân đã nhìn thấy Đàm Soái, là Đàm Soái của hơn mười năm về trước.



“Họa sĩ đại tài, không biết anh còn nhớ tôi không?”

“Tôi nhớ cậu.” Đến khi thấy rõ gương mặt kia, Khâu Sầm Ca vươn tay nhận lon bia người đó đưa rồi hơi nhếch môi, “Bị người ta chỉ vào mặt nói ‘bán mình bán nước’, muốn quên cũng khó.”

“Thật sự xin lỗi, hôm đó kích động quá mức nên nói bừa.” Gã trai cúi đầu, sau đó lại thẳng thắn tươi cười, “Đương nhiên tôi cũng không phủ nhận, trong sự kích động của tôi còn bao gồm cả mục đích ‘chiếm spotlight, gáy một tiếng xem ai có trầm trồ’.”

Anh cười rộ lên trước sự thẳng thắn này: “Tôi vẫn chưa hỏi tên của cậu.”

“Tề Bất Đảng.” Phản ứng đầu tiên của người bình thường khi nghe cái tên này kiểu gì cũng ồn ào kiểu, này này, thằng nhãi này đẻ ra có máu phản động, không yêu Đảng Cộng Sản hay gì? Trước giờ Tề Bất Đảng vốn kiêu ngạo, lười giải thích nhiều với đám người tầm thường nên quyết định mặc kệ luôn, dứt khoát phản động tới cùng, “‘Tề’ trong “Tề Bất Đảng”, ‘Bất’ trong “không thèm”*, “Đảng” trong “vào Đảng”.

*Chữ Bất trong tên nhân vật là 不 trong cụm 不稀罕 (không thèm, không ham, chê rất chê).

Ái chà chà.

“Không bênh anh em, không ham phú quý, không thiên vị đàn bà.” Khâu Sầm Ca cười cười, “Tên này rất hợp với cậu.”

*Câu thành ngữ nói về những người có phẩm cách công chính vô tư trong đối nhân xử thế, cho đến ngày nay vẫn mang ý  nghĩa giáo dục, có thể được dùng để ngợi khen những người cầm quyền liêm chính công bình.

“Anh từng đọc ‘Mặc Tử*’ rồi à?” Người đàn ông này toát ra cảm giác nhẹ nhàng tinh tế của người Nhật Bản một cách quá rõ ràng. Chàng trai tốt nghiệp khoa báo chí của một trường đại học hàng đầu cả nước cảm thấy vô cùng kinh ngạc, ngẩn ra hỏi, “Tôi không ngờ một họa sĩ phát triển tại nước ngoài hơn mười năm lại thành thạo quốc học như vậy.”

*Mặc Tử, tên thật là Mặc Địch, người nước Lỗ, thời Chiến Quốc, sinh ra và lớn lên trong 1 gia đình tiểu thủ công. Ông là người vốn gần gũi thực tế xã hội với người nhân dân lao động. Học thuyết “Mặc Tử” đã nêu lên gồm 10 chủ trương lớn (có thể nói là mười cương lĩnh chính trị của ông.

“Bình thường thôi mà.” Anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang không tin nổi của gã trai và nói, “Tôi là người Trung Quốc.”

“Đúng là giờ trông không giống người Nhật lắm.” Tề Bất Đảng cười sang sảng rồi ngồi xuống bên cạnh người họa sĩ bị thương nặng chưa lành. Gã trai có làn da sẫm màu mày rộng mắt to, lúc cười để lộ hai chiếc răng nanh nom vô cùng xán lạn. Quả thực có điểm nào đó giống với Đàm Soái, dù cho đường nét gương mặt người này không nịnh mắt và trưởng thành như Đàm Soái. Anh lấy lon bia trong tay người nọ, giật nắp lon rồi lại đưa về.

“Người đẹp đích thực thì bất chấp đầu trọc luôn.” Gã trai hướng ánh nhìn về phía mái tóc ngắn ngủn gần như trọc lốc mà nói bằng âm giọng khen ngợi thật tâm, “Đầy sức sống.”

***

Không giống bà chủ của những nơi khác, bình thường sẽ quản lý công ty, kiểm tra nhân sự kế toán, khắt khe quán xuyến, tính toán so đo thay cho chồng. Cựu bà chủ Tần Tảo vừa xinh đẹp lại đơn thuần, ngoài đảm nhiệm vai trò bình hoa trang trí cho Thẩm Thố khi tham gia những buổi tiệc móc nối kinh doanh, giành được sự tán thưởng tấm tắc của tất cả mọi người nhờ vào vẻ đẹp của mình thì thời gian còn lại đều ăn không ngồi rồi ở nhà.

Không bao lâu sau, nhân viên của công ty đã coi người đàn bà xinh đẹp này chẳng khác nào một cái khuy măng-sét của ông chủ, tinh xảo quý giá, cho thấy được sức hấp dẫn vô song và gu thẩm mỹ không tầm thường của người đàn ông thành đạt này trong đủ những sự kiện lớn nhỏ.

Đây là cách so sánh dễ khơi dậy sự căm phẫn của đám theo chủ nghĩa nữ quyền, nhưng lại là sự thật.

Khi xuất hiện trở lại, người phụ nữ xinh đẹp có quan hệ khá tốt với nhiều nhân viên trong công ty mang nét mặt rạng rỡ, phong thái xen lẫn cái nhíu mày và nụ cười của cô khiến tất cả mọi người phải choáng ngợp.

“Chị là… Chị là chị gái tiếp đón ở tiệc rượu khai mạc ‘Hồn Mực Trung Hoa’ phải không?” Harry xung phong lấy lòng người đẹp, “Không có bao nhiêu phụ nữ đạt được sự coi trọng của ông chủ. Chị may mắn thật đấy.”

Vanessa đứng cạnh hắng giọng mấy lần.

“Cậu là người thợ chụp ảnh đó nhỉ.” Tần Tảo cười bâng quơ.

“Nhưng mà ông chủ coi trọng chị cũng phải thôi, chị thật sự là người đẹp nhất trong số phụ nữ mà tôi từng gặp. Không ai sánh được.” Láo liên liếc qua Vanessa đứng cạnh, cậu bồi thêm một câu, “Chị là người phụ nữ xinh đẹp thứ hai mà tôi từng thấy.”

“Nịnh hót.” Vanessa liếc mắt cười cu cậu rồi quay đầu nói với Tần Tảo, “Mấy hôm nay ông chủ không hay tới công ty, chắc chị không gặp được đâu.”

“Không sao. Cô chuyển cái này cho anh ấy là được.” Người phụ nữ lấy một xấp thiệp mời trong túi xách ra, nụ cười tươi rói nở trên môi, “Tôi sắp kết hôn.”

Vanessa ngạc nhiên hết cỡ, Tần Tảo và Thẩm Thố mới ly hôn được mấy tháng, vậy mà cô đã “đi bước nữa” nhanh như vậy.



Quả thực không khác gì giương cờ “ba không” trả miếng phục thù: Không từ thủ đoạn, không màng hậu quả, không cần niềm vui.

Một người phụ nữ quá mức chua ngoa buông thả lại còn bảo thủ tự cao, sáu năm trời cải trang thành vợ hiền mẹ đảm, con giun xéo lắm cũng quằn. Tuổi trẻ và sắc đẹp vốn có trôi qua trong tíc tắc, cô muốn tìm một tấm phiếu ăn dài hạn nhân lúc chưa già, không thể bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để giành lấy hạnh phúc nhờ vào sức hấp dẫn của mình. Đây là chuyện đúng đắn đương nhiên biết bao nhiêu.

“Chúc mừng chị! Chắc chắn hôm ấy chúng tôi sẽ tới chung vui!”

Có người ho một tiếng sau đám đông đang xôn xao cổ vũ.

Sự nhạy bén trong kinh doanh làm đám trai xinh gái đẹp ở Thị Giác lập tức quay về vị trí làm việc, đương nhiên bọn họ không rõ tại sao cuộc hôn nhân trai tài gái sắc xứng lứa vừa đôi trong mắt người ngoài này lại đi tới hồi kết, nhưng tóm lại đây vẫn là tình huống làm ông chủ cực kỳ bối rối, mình chỉ có ngu mới chĩa mũi vào.

“Đi vào với tôi.” Người phụ nữ đi theo người đàn ông vào văn phòng cửa kính lắp từ trần xuống sàn, Thẩm Thố cầm điều khiển từ xa hạ tấm rèm chưa bao giờ kéo xuống.

“Bà chị đó là ai vậy?” Harry thắc mắc, “Máu mặt ghê.”

“Vợ cũ của ông chủ.”

“Em biết ngay mà.” Harry chấn động nhưng đồng thời vẫn không quên chứng minh luận điểm “Thẩm Thố là gay” của mình, “Ly hôn với một người phụ nữ đẹp như thế còn chưa đủ để chứng tỏ vấn đề hay sao?”

Thẩm Thố ngồi sau bàn làm việc, Tần Tảo đẩy tấm thiệp mời cưới tới như đang đưa sơ yếu lý lịch.

“Tống Văn Kiệt?” Hắn mở thiệp mời và nhìn thấy gương mặt chú rể trên ảnh cưới. Là đàn em gò ốm yếu ở trường học múa, ngưỡng mộ hắn tới mức khùng điên thái quá, cũng vì thế mà cuộc hôn nhân này càng trở nên đáng ngờ.

Một cặp không hề xứng đôi, chú rể không coi là cứt trâu nhưng quả thực cô dâu hấp dẫn hơn cả những bông hoa tươi nhất. Đây là điều người chồng cũ Thẩm Thố buộc phải thừa nhận, Tần Tảo là dạng đàn bà chỉ liếc mắt qua cũng đủ để khơi gợi dục vọng chinh phục của toàn bộ đàn ông, tuy rằng thứ dục vọng này chỉ liên quan tới cơ quan sinh dục chứ chẳng phải tình yêu. So với Lâm Nam Âm xinh đẹp sạch sẽ toát lên khí chất không thực chẳng nhiễm bụi trần, vẻ đẹp của Tần Tảo nhục dục hơn, hiện đại hơn, mang tính xâm lược mạnh mẽ hơn, khiến cho người ta dễ liên tưởng tới Bao Tự, Đát Kỷ hay thậm chí lửa khói chiến tranh suốt mười năm trên không ở thành Troy.

*Bao Tự là Vương hậu thứ hai của Chu U vương, vị Thiên tử cuối cùng của giai đoạn Tây Chu trong lịch sử Trung Quốc. Truyền thuyết kể rằng, Bao Tự là một mỹ nhân cực kỳ xinh đẹp và quyến rũ, Chu vương mê say nàng nhưng chưa bao giờ thấy nàng cười, lệnh ai làm cho nàng cười sẽ thưởng nghìn lạng vàng. Để thấy nụ cười của Bao Tự, Chu U vương nghe theo một nịnh thần, đốt lửa trên đài để lừa triệu chư hầu chạy đến. Trò đùa này đã gây ra họa mất Cảo Kinh khi quân Khuyển Nhung thực sự chiếm đánh, nhà chu bắt đầu suy yếu từ đây.

“Tiến triển nhanh thật.” Người đàn ông mỉm cười gấp tấm thiệp mời lại.

“Đừng bảo anh định nói người này cũng không hợp với tôi nhé?” Thấy chồng cũ chỉ nhíu mày không lên tiếng, vẻ mặt lại như đang cam chịu, Tần Tảo nói không thèm khách sáo, “Thẩm Thố, anh ích kỷ thật đấy! Đôi giày bản thân đã chán đi nhưng lại không chịu nhường cho người khác…”

“Đừng nói như vậy nữa.” Gương mặt người đàn ông rất lạnh lùng, giọng điệu ngắt lời người trước mặt cũng chẳng hề nể nang, “Em không rẻ mạt đến mức đó.”

Im lặng thình lình, không lời nào để nói.

“Tại sao lại cứ muốn cưới vào mùa đông? Cô dấu tháng Năm hấp dẫn hơn nhiều mà.” Hắn để lộ nụ cười ẩn ý khi hướng ánh mắt về phía cái bụng phẳng lỳ của người phụ nữ.

“Anh đang nghĩ vớ cẩn cái gì đấy?! Đâu ra lần nào kết hôn cũng vì cùng một lý do?!” Tai cô đỏ bừng trong nháy mắt, tâm lý “Em thích anh như thế, mà anh đâu có hay” suốt sáu năm trời đã chạm tới giới hạn của người phụ nữ này, dù tới tận bây giờ cô vẫn cảm kích vì năm đó Thẩm Thố biết rõ bị gài nhưng vẫn chẳng hề do dự quyết định “anh hùng cứu mỹ nhân”.

Mâu thuẫn cũng giống như “bà dì”, đều là người bạn tốt mà đàn bà đuổi cũng không chịu đi.

“Được thôi, tôi biết rồi.” Hắn cúi đầu bắt đầu làm việc.

“Anh không muốn nói gì nữa à?” Vẻ thất vọng rõ rành rành rỉ ra từ vết nứt của gương mặt hoàn hảo kia.

“Em muốn nghe gì?” Thẩm Thố ngẩng đầu khẽ mỉm cười, nhìn chằm chằm vào mắt cô.

“Tôi đã hẹn chiều nay đi thử váy cưới, nhưng Văn Kiệt lại không có thời gian.” Tần Tảo nghĩ một lát rồi bồi thêm một câu, “Anh đi với tôi đi. Coi như tặng cho vợ cũ một món quà cưới được không?”

“Được.” Thẩm Thố hào phóng gật đầu rồi lại hướng ánh nhìn về màn hình, “Chờ tôi nửa tiếng.”

Cảm giác đói khát chẳng rõ lý do bỗng ập tới làm người ta không đứng vững.

Dạ dày Tần Tảo không chiếm được thỏa mãn mà quặn lên, đau đớn vô cùng.Hết chương 25.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau