Nghỉ Lại Dưới Tàng Cây

Chương 37: Chương 361

Trước Sau
"Tôi, cái kia...." Lưng Tiêu Hủ dán vào tường, chỉ cảm thấy thứ Bách Doãn mang đến không phải là hơi nước, mà là hơi nước nhiệt độ cực cao, anh bị bao phủ trong đó, thân thể như bị thiêu cháy.

"Anh muốn đi đâu chơi?" Bách Doãn một tay chống bên mặt Tiêu Hủ, bọt nước từ trên người nhỏ xuống thành một vũng ẩm ướt, ôn thanh nói: "Vừa rồi không phải nói muốn về nhà sớm sao, tại sao vừa về lại muốn đi chơi?"

Tiêu Hủ hít vào đều là mùi sữa tắm Bách Doãn mới dùng qua, nóng đến lòng bàn tay đầy mồ hôi, nhụt chí lại khó nén hưng phấn nói: "Tôi không ra ngoài chơi, tôi ở nhà."

Lúc này Bách Doãn mới lấy tay xuống, "Vậy đi tắm đi! Lát nữa nói với bạn anh một tiếng, hôm nay không ra ngoài."

"Ừm." Tiêu Hủ rũ mắt xuống, ánh mắt quét đến hình ảnh giữa hai chân Bách Doãn, nhịp tim mới vừa giảm xuống liền đập nhanh lại. Bách Doãn không mặc gì, lúc cửa phòng tắm mở ra anh liền thấy, mà một lát Bách Doãn khí thế bức người tới gần, chất vấn anh muốn đi đâu chơi, anh khẩn trương muốn chết, không rảnh thưởng thức "cảnh xuân", bây giờ Bách Doãn lui lại, anh thở phào nhẹ nhõm, mới lo lắng nhìn tới chỗ đó.

Bách Doãn chú ý đến tầm mắt của anh, cầm khăn tắm vây lại, "Xin lỗi, đi ra gấp gáp, quên mất mặc quần áo."

Tiêu Hủ đỏ mặt vọt vào buồng tắm, cởi sạch sẽ đứng dưới vòi sen 10 phút, mới nhớ tới mình không mang quần áo thay.

Anh tuy là không khiết phích(sạch sẽ quá mức), nhưng tắm xong tuyệt đối sẽ không mặc lại đồ cũ. Tình huống hiện tại cũng rất lúng túng, hoặc là nhờ Bách Doãn đem quần áo cho, hoặc là để trần truồng đi ra như Bách Doãn.

Dù sao cũng bị Bách Doãn nhìn.

Bị nhìn nhiều lần như vậy rồi, vẫn như cũ cảm thấy thẹn thùng.

Bách Doãn đem đồ ngủ của Tiêu Hủ xếp lại đặt ở mép giường, trên cùng để quần lót, một lát sau lại cảm thấy làm điều thừa, dù sao một lát cũng phải cởi.

Điện thoại Tiêu Hủ ném ở phòng khách, hắn liếc mắt một cái, không khỏi bực bội.

Tiêu Hủ là cố ý đến ngoài phòng tắm nghe điện thoại, những câu nói kia cũng là cố ý nói cho hắn nghe, đơn giản là bị mấy bài post trên diễn đàn ảnh hưởng, có cảm giác nguy cơ, sợ hắn đối với phần tình cảm này cảm thấy chán.

Trên thực tế, hắn không những không có bất kỳ cảm giác chán ngán nào, ngược lại còn hãm sâu trong đó, càng ngày càng khó có thể tự kiềm chế. Cho nên mới biết rõ Tiêu Hủ khẩu bất đối tâm (lời nói và trong lòng không giống nhau), cố ý khích hắn, còn nhất thời xung động, không chút nghĩ ngợi liền cắn câu buông xuống.

Việc yêu đương hẹn hò có chút khác thường đến bây giờ, đã từng bước thoát khỏi khống chế của hắn. Hắn cho rằng thích Tiêu Hủ là một chuyện khó khăn, ở chung một hồi, lại phát hiện đơn giản như vậy.

Tiêu Hủ còn muốn diễn trò, nhưng hắn đã không muốn phối hợp.

Tiếng nước trong phòng tắm ngừng, mấy phút sau, Tiêu Hủ đứng trong cửa gọi: "Tiểu Doãn!".

Bách Doãn đứng dậy cầm lấy áo quần đã chuẩn bị xong, đi mấy bước, lại ngược trở lại, đem áo quần ném lên giường. Đi tới bên tủ đầu giường, cầm một thứ khác.

"Tiểu Doãn, tôi quên mang quần áo, cậu giúp tôi mang tới một chút." Tiêu Hủ đem cửa mở ra một cái khe.

Bách Doãn đem dầu bôi trơn cầm trên tay trái để sau lưng, tay phải đẩy cửa một cái. Tiêu Hủ bối rối, đi chân trần liền lùi lại mấy bước, "Cậu làm gì thế?"

"Tối hôm qua anh có phải là rất muốn?" Bách Doãn đi vào phòng tắm chưa tản hết hơi nóng, chặn ngang đem Tiêu Hủ ôm vào, Tiêu Hủ lập tức mở to mắt, vừa ngượng ngùng vừa kinh ngạc nhìn hắn.

"Còn có khuya ngày hôm trước." Bách Doãn nắm chặt cánh tay, đem Tiêu Hủ triệt để khóa lại, "Hôm kia cũng vậy."

"Không có! Cậu thả ra, thúi lắm!" Tiêu Hủ không dám động, hai tay dán vào phía sau tường, "Tôi đói khát như vậy sao? Tôi mới không muốn. Rõ ràng là cậu muốn làm, còn muốn đổ cho tôi! Cậu, cậu có phải là cầm thú không hả?"

Bách Doãn 'phốc' một tiếng nở nụ cười, "Anh có phải bình thường hay lén chửi mình là cầm thú?"

"Tôi có bệnh sao? Tại sao muốn chửi mình là cầm thú?"



"Bởi vì anh rất muốn làm a."

"Tôi không có!" Tiêu Hủ mau chóng bị ép điên, mặt đỏ đến không ra dạng, chân phải không tự chủ nhấc lên, mạnh mẽ đạp trên mu bàn chân Bách Doãn một cái.

Hai người đều sửng sốt.

"Anh giẫm tôi?" Bách Doãn vừa bực mình vừa buồn cười, "Bị nói trúng tâm sự, cãi không được, liền động tay dùng bạo lực à?"

"Tôi không có động tay!" Tiêu Hủ phát run, "Tôi là động chân!"

"Ồ----" Bách Doãn cố ý kéo dài âm cuối, sờ cằm: "Phủ định câu sau, vậy là anh thừa nhận tôi nói trúng tâm sự của anh rồi?"

Tiêu Hủ há nửa miệng, cảm thấy tim đập nhanh muốn nhảy ra ngoài.

"Anh buổi tối đi tắm, quần ngủ cũng không mặc, ở trước mặt tôi lắc lư. Tôi không để ý anh, anh liền tới thư phòng, một hồi nữa lại đi ra nhìn nhìn hai mắt." Bách Doãn nói: "Tiêu Hủ, anh nghĩ rằng tôi không biết trong lòng anh nghĩ cái gì?"

Tiêu Hủ hô hấp dồn dập, lại vẫn cảm giác thiếu dưỡng khí. Nguyên lai nhất cử nhất động của mình đều bị nhìn thấu sao? Sao lại như vậy được? Quá tệ, mỗi ngày đều muốn, cái này cùng với người trên diễn đàn chưa thỏa mãn dục vọng bị vứt bỏ có gì khác nhau chứ?

"Nếu muốn, vì sao không chịu nói?" Bách Doãn dựa vào gần hơn, "Trong lòng anh nghĩ như thế nào?"

"Tôi..." Tiêu Hủ đã không còn chút sức lực, càng nói thanh âm càng nhỏ, "Tôi không muốn, cậu nghĩ nhiều quá rồi, lại còn oan uổng tôi."

"Còn không thừa nhận?" Bách Doãn khiến anh nhìn thẳng mình, "Tiêu Hủ, anh đúng là cực kì nói dối."

"Tôi không phải...A!" Tiêu Hủ bị nói đến tê cả da đầu, muốn phản bác, phần eo lại đột nhiên chịu lực, Bách Doãn vậy mà lật anh lại, không chút lưu tình áp lên tường.

"Bách Doãn cậu!" Anh sợ hãi, quay đầu lại, lời tranh cãi cùng cầu xin tha còn chưa nói ra khỏi miệng, môi liền bị ngăn chặn. Bách Doãn hôn anh, so với thường ngày thô bạo hơn rất nhiều, lưỡi xâm nhập vào miệng, tùy ý càng quét. Anh giống như bị đóng đinh tại chỗ, ngoại trừ nỗ lực đáp lại, cái gì cũng không làm được.

Giây lát, mông thịt bị tách ra, ngón tay thoa dầu bôi trơn chạm tới. Anh cả kinh hít vào một hơi, mông lại trúng một cái tát không nhẹ.

Bách Doãn nói: "Đứng yên, đừng nhúc nhích."

"Không muốn." Anh âm thanh run rẩy, "Không muốn làm ở chỗ này."

Ngón tay trỏ và ngón giữa của Bách Doãn rất nhanh đưa vào trong huyệt ấm áp, mở rộng không chút ôn nhu, tiếng nước vang vọng trong phòng tắm rộng rãi, tựa hồ so với lúc làm tại phòng ngủ càng thêm dâm mỹ.

"Tại sao không làm ở đây?" Bách Doãn mài răng ở vành tai anh, lại nhét thêm một ngón tay, không ngừng ra vào, ngón giữa cọ qua lại điểm mẫn cảm.

"Ô......" Khoái cảm hóa thành run rẩy, Tiêu Hủ không chống đỡ được, trở tay nắm lấy cổ tay Bách Doãn, "Tôi, tôi không muốn đứng, đứng làm. Không muốn ở trong này!"

"Nhưng tôi muốn." Bách Doãn khẽ cắn bên tai anh uy hiếp, ngón tay rời khỏi, thay vào đó là khí cụ đã bắt đầu trương to.

"Tôi muốn ở chỗ này chơi anh." Vừa dứt lời, trường thương (súng nòng dài) đâm thẳng vào, bị huyệt thịt không ngừng co rút tham lam bao khỏa.

Tiêu Hủ bị ép mở chân, mắt cá chân, cẳng chân, đầu gối, bắp đùi toàn bộ đang run rẩy, xương cốt vừa nhũn vừa tê dại, bị tiến nhập, bị va chạm đau đớn lát sau dần biến thành khoái cảm xấu hổ, anh gắng sức hô hấp, từng tiếng rên rỉ tiết ra từ cổ họng.

Bách Doãn một tay giữ anh, để anh không đến mức ngã sấp xuống, một tay chống tường, vừa mạnh mẽ đong đưa thắt lưng, vừa ghé vào lỗ tai anh nói: "Tôi muốn khiến anh đứng thừa nhận, đứng bị tôi làm bắn. Tiêu Hủ, trả lời tôi, cảm giác thế nào?"

Tiêu Hủ còn nói gì được, phía dưới bị cái kia triệt để làm căng cứng, dầu bôi trơn bị thâm nhập vừa sâu vừa nhanh đưa vào rút ra tạo thành từng vết bọt nhỏ, bám tại khẩu huyệt, chầm chậm chảy xuống đùi.



Cả người ngứa ngáy, sảng khoái đến điên cuồng.

"Tiểu Doãn..ư.." Tiêu Hủ đã đứng không vững, phần eo mất lực, đầu gối run càng lợi hại, thân thể không ngừng trượt xuống. Thế nhưng cánh tay Bách Doãn ôm anh, đem khí cụ miễn cưỡng đóng đinh anh lại, anh bị giam cầm trong lòng ngực người yêu, bị trói trong khoái cảm không thể tả, đứng không thẳng, mà trượt xuống cũng không xong.

Anh trốn không ra!

"Thế nào? Hả?" Bách Doãn hoàn toàn không có ý dừng lại, mỗi một lần đều đánh vào điểm nhạy cảm của anh, tay chống đỡ trên tường chẳng biết lúc nào đã thu lại, xoa nắn đùa bỡn đầu vú trái, ra lệnh: "Tự mình chống lên."

Anh không thể không chống tay lên tường, ngón tay thon dài lại bị khống cuộn lại, đầu ngón tay tỉ mỉ gảy trên tường, phát ra một chút âm thanh khó nghe.

Anh không chịu nổi, Bách Doãn trước đây chưa từng chạm qua đầu vú. Anh học theo bài post, nhưng tự mình sờ và người khác sờ cảm giác hoàn toàn khác nhau. Bách Doãn phía dưới làm anh, lại đùa bỡn ngực anh, anh chỉ cảm thấy chính mình cả người đều biến thành của Bách Doãn, giãy giụa không thoát được, cũng không muốn thoát.

Chết trong lồng ngực Bách Doãn cũng được.

"Tại sao không nói chuyện?" Bách Doãn luật động, cúi đầu hôn gáy Tiêu Hủ, "Thoải mái không?"

Tiêu Hủ nói không ra lời, mở miệng chính là rên rỉ ngọt ngào, chỉ có thể run rẩy gật đầu, thân thể gần như theo bản năng phối hợp với từng lần va chạm của Bách Doãn.

Nước mắt sinh lí dâng lên, tràn ra khỏi đuôi mắt ửng hồng, rơi vào mu bàn tay Bách Doãn.

Bách Doãn đột nhiên phát lực, đâm vào chỗ sâu nhất, nghiêng người hôn khóe mắt ướt nhẹp của anh, chậm rãi thẳng eo, nghiền ép điểm nhạy cảm, kiên trì hung hăng chà đạp.

Tiêu Hủ rên rỉ bắn ra, bụng dưới cùng hậu huyệt co giật, Bách Doãn nhắm mắt lại, khẽ cau mày, suýt nữa bị kẹp đến tước vũ khí.

Dư vị cao trào như vực sâu không thấy đáy, Tiêu Hủ triệt để sa vào, đứng không vững nữa.

Nhưng bờ mông tê dại rốt cuộc lại bị đánh một cái tát, anh cuộn ngón chân, nghe Bách Doãn nói: "Đứng ngay ngắn vào."

Anh muốn nói "Tôi thực sự đứng không nổi nữa, cậu ôm tôi đến giường đi", cuống họng lại không phát ra được âm thanh, sau ót gối lên vai Bách Doãn, hai mắt tràn ngập tình dục không hề nháy mà nhìn Bách Doãn.

Anh căn bản không biết, bộ dáng ấy của mình có bao nhiêu câu dẫn.

Ánh mắt Bách Doãn trầm lại, mím chặt môi giật giật, sau đó gần như tàn nhẫn mà xốc anh lên, đem đầu anh ấn trên tường, đột nhiên thẳng lưng, bắt đầu một vòng mới thảo phạt.

Nếu như thân thể là một cái lọ chứa, vậy thân thể của anh đã gánh vác không nổi khoái cảm dành cho Bách Doãn. Nước mắt không ngừng tuôn ra, anh hé miệng, dùng run rẩy khóc lóc đáp lại hành động tùy ý của Bách Doãn.

Bên tai, Bách Doãn hình như đang hỏi gì đó, nhưng anh một chữ cũng nghe không rõ, từng tế bào cơ thể đều ra sức tiếp nhận xung kích phía dưới. Anh khóc lóc gọi: "Tiểu Doãn!"

Tiếng nước mát bị một màn này đột ngột làm cho ngưng, anh co quắp trong lồng ngực Bách Doãn, mắc cỡ không dám mở mắt ra, anh vậy mà lại bị Bách Doãn làm đến mất khống chế!

Bách Doãn ôm chặt lấy anh, tinh dịch đều bắn bên trong, nhẹ giọng nói: "Tiêu Hủ, chúng ta đang nói chuyện yêu đương, đúng không?"

Anh cắn môi, chóp mũi cùng đuôi mắt đều phiếm hồng.

"Tôi muốn anh, muốn tại phòng tắm làm anh, muốn đứng thao anh... Tôi liền làm rồi." Bách Doãn vừa nói vừa uốn éo thắt lưng, ở bên trong cọ cọ hai cái.

Tiêu Hủ toàn thân căng thẳng, khẽ mở mắt ra, liền nhìn thấy vật kia của mình dính đầy tinh dịch, vội hốt hoảng nhắm mắt lại.

Bách Doãn hôn tai anh, "Cho nên sau này anh muốn tôi, cũng thành thật mà nói cho tôi biết, được không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau