[Nghị Phàm Phong Thuận] Nhất Vẫn Định Thân
Chương 29: Tân hôn
Vừa dùng kế điệu hổ ly sơn, đường đường là thị vệ của Thượng thư phủ lại bị chơi xoay quanh. Trương Tiểu Phàm tay trói gà không chặt, ngồi ngẩn ra bên bàn trà nhìn bánh hoa đào, thoạt nhìn như tiểu công tử được nuông chiều trong các, chẳng trách những người đó mắt kém, lầm y thành Bách Lý nhị công tử thần long thấy đầu không thấy đuôi kia.
Trương Tiểu Phàm trực tiếp bị người ném vào địa lao giam giữ. Sau khi bị nhận ra không phải là Bách Lý công tử, thân phận của y liền thành con tin dẫn địch mắc câu. Lúc y mơ mơ màng màng tỉnh lại, cái ót còn ẩn ẩn đau, thấy rõ mình đang ở đâu liền không khỏi hoảng hốt. Thoạt nhìn nơi này như là một địa lao, bốn phía ẩm ướt âm u, trên đỉnh đầu chỉ có một khe hở, ánh mặt trời chui vào chiếu xuống một chùm ánh sáng bên cạnh y, có thể thấy rõ ràng bụi bặm dơ bẩn trong không khí.
Phỏng chừng vừa rồi bị người tùy tay ném vào, nên Trương Tiểu Phàm cử động một chút liền cảm thấy trên người mình chỗ nào cũng đau, y nắm cửa lớn của nhà giam, phí công kêu: "Có người không a?" Đáp lại y chỉ có hồi âm trống rỗng.
Cứ thử vài lần như vậy, rốt cuộc có đáp lại, một âm thanh hung tợn không kiên nhẫn quát: Ồn muốn chết! Còn kêu nữa sẽ cắt đầu lưỡi của ngươi.
Trương Tiểu Phàm lập tức che miệng mình lại trốn vào trong góc, sợ đối phương nhất thời nổi hứng muốn đến cắt đầu lưỡi của y.
Sợ hãi, đến cuối cùng là chết lặng. Địa lao ẩm thấp, Trương Tiểu Phàm ôm sát thân thể của mình, nghĩ đến cảnh hỗn loạn cách đây không lâu: Dường như Hoằng Nghị không vui, rất tức giận mà đi rồi. Chẳng lẽ là vì tối hôm qua mình say rượu lại gây ra chuyện gì rồi sao? Trời ơi! Nên từ chối lão bản nương mới đúng. Đáng giận chính là, mình còn ăn nói vụng về không biết phải giữ chàng ấy lại thế nào, thật là ngốc chết! Xuống lầu cầm bánh hoa đào quay về, lúc ăn lại nghĩ, Hoằng Nghị không thích bánh hoa đào như vậy sao? Nghĩ đến đây, bánh hoa đào vốn ngon miệng cũng hết muốn ăn.
Y còn đang định đi tìm Hoằng Nghị, thì đã bị mấy nam tử xa lạ xông vào, phần lớn thị vệ ngồi thủ trên nóc nhà đều bị dùng kế dẫn đi rồi, chỉ còn lại hai thị vệ không chống nổi đối phương người đông thế mạnh đánh lâu dài, vừa không chú ý, Trương Tiểu Phàm liền bị bắt đi rồi.
Trương Tiểu Phàm cuộn tròn trong góc, vừa khát vừa đói, không biết rốt cuộc đã qua bao lâu, y lâm vào bóng tối vô tận, không có thời gian không có ánh sáng, trong địa lao ngoại trừ tiếng giọt nước thì chính là tiếng trùng chuột. Cuối cùng, y nghe được có người kêu: Ăn cơm.
Âm thanh kia vững vàng, không giống âm thanh hung ác như vừa rồi kia. Trương Tiểu Phàm giãy giụa bò đến phía trước, duỗi tay xin một miếng cơm canh, người đưa cơm kia lại lo mở cửa lao ra trước, người nọ gọi y: "Tiểu Phàm."
Trương Tiểu Phàm không thể tin mà nghe một tiếng gọi to này, trợn tròn đôi mắt nhìn về phía người đến, là Bách Lý Hoằng Nghị giả trang thành người gác cổng.
"Uống nước đi." Bách Lý Hoằng Nghị thương tiếc sờ sờ làn môi khát khô đến trắng bệch của y, đút cho y một chén nước: "Trước ủy khuất một chút."
Trương Tiểu Phàm đói quá lâu, khát quá lâu, lúc ăn không còn hình tượng, còn luôn không cẩn thận bị sặc. Bách Lý Hoằng Nghị vuốt vuốt lưng cho y, vô cùng áy náy nói: "Tiểu Phàm, xin lỗi, ta không nên tức giận lung tung với em. Thật xin lỗi."
Nghe vậy, Trương Tiểu Phàm giương mắt nhìn hắn, nhìn thấy bộ dáng tự trách không thôi của hắn, còn chưa nuốt bánh trong miệng xuống đã lo nói trước: "Không sao."
Y nói mơ hồ không rõ, ngượng ngùng yếu ớt che miệng lại, lặp lại một lần nữa -- Tay y quá bẩn, thậm chí Bách Lý Hoằng Nghị còn giơ bánh lên đút vào trong miệng cho y.
Trương Tiểu Phàm rất dễ tha thứ cho Bách Lý Hoằng Nghị, gần như không hề có nguyên tắc, nhân nhượng không hề phát cáu. Y càng như vậy, Bách Lý Hoằng Nghị càng thêm đau lòng, càng thêm tự trách, hắn rũ mắt, kéo Trương Tiểu Phàm bẩn thỉu vào trong lòng, nói đi nói lại: Xin lỗi Tiểu Phàm.
Ta không bao giờ tức giận lung tung nữa.
Đều do ta không tốt, sau này ta còn như vậy nữa thì em liền đánh ta được không?
Trương Tiểu Phàm nào nỡ thật sự đánh hắn, y chỉ đẩy nhẹ Bách Lý Hoằng Nghị ra: "Chúng ta...... Em quá bẩn, vừa rồi mới cọ vào đây...... Y phục của chàng cũng bị dính rồi."
"Không bẩn chút nào." Bách Lý Hoằng Nghị nâng khuôn mặt bị bùn cọ hơi lem kia lên, dùng góc áo lau lau nhẹ cho y, trịnh trọng hôn hôn, lại nhấn mạnh lần nữa: "Thật sự không bẩn, Tiểu Phàm."
Sao Trương Tiểu Phàm lại bẩn được? Y thuần khiết sạch sẽ như thế, giống như một nắm tuyết mới chưa rơi xuống mặt đất, trái tim trong sáng đơn thuần, chỉ hướng về hắn. Hắn hồ đồ như thế nào mới hại Trương Tiểu Phàm rơi vào khốn cảnh như thế, chịu cực khổ như thế.
Tranh thủ thời gian từng giây, Trương Tiểu Phàm lót bụng xong, Bách Lý Hoằng Nghị thay cho y y phục của người gác cổng mà hắn đã đánh lén lúc nãy, cải trang giả dạng, lại dựa theo đường cũ trở về. Hắn đã hẹn với thị vệ ngồi canh ngoài cửa, nếu sau một khắc vẫn chưa ra, thì lập tức phái người đi vào tiếp ứng.
Cẩn thận mấy cũng có sai sót, sau khi bọn họ xuất hiện ở địa lao liền bị vây quanh trùng điệp. Tuy võ thuật của Bách Lý Hoằng Nghị lợi hại, vẫn không thắng nổi thủ vệ khó chơi này, huống chi hắn còn phải che chở Trương Tiểu Phàm. Mới vừa tránh thoát đao nhọn đâm vào cổ họng, thì cánh tay phải liền bị giáo dài đả thương. Hắn cân nhắc thời gian trong lòng, phải thêm một lúc nữa thì thị vệ tiếp ứng mới có thể đến đây, đến lúc đó hắn và Trương Tiểu Phàm liền có thể toàn thân trở lui. Chỉ cần kiên trì thêm một lúc.
Bách Lý nhị công tử này trải qua mười mấy năm xuôi gió xuôi nước, gặp bất lợi đơn giản là vì vừa tiếp xúc chuyện mới nên chưa thích ứng được, vốn không đáng nhắc đến, với hắn mà nói thì kiên trì dễ như trở bàn tay. Mà mấy ngày nay tôi luyện ra được bản năng khiến hắn có thể nhanh chóng vạch ra kế hoạch sách lược gây tổn hại nhỏ nhất từ tử nạn trước mắt -- Hắn dùng sự hao tổn thân thể của mình để câu giờ cho việc giải cứu Trương Tiểu Phàm, là hắn khiến Trương Tiểu Phàm rơi vào khốn cảnh này, cũng nên để hắn che phía trước.
Càn nguyên không tiếc vận dụng nguyên khí, dùng máu làm dẫn, đặt Khôn trạch của mình vào khu vực an toàn mà mình vạch ra, cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ quan trọng nhất của hắn trong đao quang kiếm ảnh.
Bọn thị vệ hộ tống bọn họ ra khỏi nơi này, Bách Lý Hoằng Nghị kiểm tra tỉ mỉ vết thương trên người Trương Tiểu Phàm, sai mã phu phía trước quẹo đến trấn trên để đại phu kiểm tra cho Trương Tiểu Phàm lần nữa. Sau khi sắp xếp tất cả xong, cuối cùng hắn cũng thả lỏng mà chạm chạm mặt Trương Tiểu Phàm, quyến luyến gọi: "Tiểu Phàm......" Sau đó dứt lời ngất xỉu.
Trương Tiểu Phàm chỉ bị thương ngoài da một chút, bôi chút thuốc cao là ổn, còn Bách Lý Hoằng Nghị bị thương nghiêm trọng hơn y nhiều, trên người đầy vết thương lớn lớn nhỏ nhỏ, nhiễm trùng còn khiến sốt cao không ngừng, Trương Tiểu Phàm gấp đến độ hốc mắt hồng hồng, nhìn thấy vết thương của hắn thì nước mắt liền rơi xuống nhanh như chớp. Y chủ động xin chăm sóc Bách Lý Hoằng Nghị, tôn lời nói của đại phu như thánh chỉ, sắc thuốc thay khăn lông liên tục.
Bọn thị vệ sợ y làm đi làm lại nhiều sẽ nguy hiểm, khuyên nhủ không ngừng, Trương Tiểu Phàm này đã cố chấp lên thì quả thật là một miếng xương cứng, bị đại phu ấn lên giường dặn dò phải nghỉ ngơi cho khỏe, lại luôn lén chạy đến chăm sóc hắn, cuối cùng hết cách, đành phải mua thêm một chiếc giường để vào bên cạnh hắn, tốt xấu gì cũng có thể giúp y nghỉ ngơi thoải mái một chút. Tùy tùng lại giành việc nặng sắc thuốc của y, lúc này Trương Tiểu Phàm thật sự là trông coi Bách Lý Hoằng Nghị một tấc cũng không rời.
Dựa theo lời đại phu nói, có lẽ hai ngày nữa Bách Lý Hoằng Nghị sẽ có thể tỉnh lại, nhưng đã ba ngày rồi, Bách Lý Hoằng Nghị vẫn hôn mê không dứt. Thị vệ đã dùng bồ câu đưa thư về Bách Lý phủ, nhưng dù sao lộ trình cũng xa xôi, đại phu ở kinh thành một chốc một lát không chạy đến kịp, đã mời hết đại phu ở trấn trên rồi, kết quả coi bệnh đều là hao tổn nguyên khí quá độ, tĩnh dưỡng đợi khôi phục là được. Dù Trương Tiểu Phàm sốt ruột cũng chỉ có thể ngoan ngoãn chờ, y tin rằng, chỉ cần mình chăm sóc Bách Lý Hoằng Nghị thật tốt thì hắn sẽ có thể tỉnh lại nhanh chóng.
Bách Lý Hoằng Nghị tỉnh lại vào nửa đêm ngày thứ tư. Nói đúng ra, Trương Tiểu Phàm là bị hắn đánh thức, y đang ngủ liền cảm giác có một lò nhiệt nhét vào trong lòng mình, lò kia còn rất nặng, y gần như bị ép không thở nổi.
Trương Tiểu Phàm mê mê hoặc hoặc, nhìn thấy chính là Bách Lý Hoằng Nghị ở bên cạnh đè trên người y, ôm chặt y. Trương Tiểu Phàm sờ sờ trán hắn, đêm qua vừa mới hết sốt, hình như bây giờ lại nóng lên rồi. Trương Tiểu Phàm gấp đến độ chân tay luống cuống, muốn đẩy người trên người ra để đi mời đại phu đến xem bệnh, nhưng Bách Lý Hoằng Nghị bị bệnh lại không cho phép, ăn vạ y không chịu cho đi, thậm chí lúc nhận thấy đối phương có ý định đẩy hắn ra, liền ôm người càng chặt hơn.
Trương Tiểu Phàm bị sức lực của hắn siết đau lồng ngực, dịu dàng nói: "Hoằng Nghị, chàng ngã bệnh rồi, chúng ta đi xem đại phu được không?"
"Không được!" Hiển nhiên Bách Lý Hoằng Nghị đã bị sốt hồ đồ rồi, hai má vốn trắng bệch lại đỏ bừng, hành vi cử chỉ càng thêm tính trẻ con, còn bắt đầu giở tính, "Ôm thêm chút nữa."
Trương Tiểu Phàm thật sự không chống cự được thỉnh cầu làm nũng này của hắn, tùy hắn cuộn tròn trong lòng mình, vuốt vuốt sợi tóc mềm mại của hắn giống như dỗ tiểu hài tử, "Được được được, ôm thêm chút nữa rồi phải đi xem đại phu nha."
Người trong ngực rầu rĩ không đáp lại, Trương Tiểu Phàm cảm thấy cái ôm này thật sự hơi dài, đang định gọi hắn dậy, lại nghe thấy Bách Lý Hoằng Nghị rầu rĩ lẩm bẩm: "Tiểu Phàm, xin lỗi." Hôn mê đã nhiều ngày, hắn gặp ác mộng liên tục, trong mộng là dáng vẻ cô đơn của Trương Tiểu Phàm sau khi bị hắn bỏ rơi.
"Xin lỗi cái gì?" Trương Tiểu Phàm không nhớ chuyện xấu nữa, giờ bị hắn nhắc đến còn hơi mơ hồ.
Bách Lý Hoằng Nghị lo tự mình thì thầm: "Xin lỗi, Tiểu Phàm, là ta quá xấu! Ta lại tức giận lung tung với em, là ta không tốt. Em đừng tha thứ cho ta quá sớm, cũng giận ta được không? Ta quá xấu rồi, rất dễ dàng lòng tham không đáy......"
"Sau này em giám sát ta, nếu ta lại làm sai, em liền phạt ta được không? Phạt em không để ý đến ta, cũng để ta chịu khổ, ta nhất định sẽ sửa!"
"Tiểu Phàm, sao em lại tốt như vậy a?"
Hắn giống như một tiểu hài tử ấu trĩ, lặp đi lặp lại sự hối lỗi của mình, dựa vào đó để mình càng khắc sâu hơn, ghi nhớ sai lầm lúc này. Trương Tiểu Phàm nào nỡ trách hắn, trái tim đã sớm mềm thành một vũng nước rồi, nghiêng người áp má vào má hắn, dịu dịu dàng dàng nói: "Được."
Cuối cùng Bách Lý Hoằng Nghị nửa hôn mê cũng thay đổi lời nói, hắn dây dưa hỏi: "Chúng ta trở về liền thành thân được không...... Sau khi thành thân em liền quản ta...... được không......" Nói đến cuối, âm thanh càng ngày càng mơ hồ, nhưng Trương Tiểu Phàm lại nghe vào không sót một chữ.
Dường như từ trước đến nay y đều không thể từ chối lời thỉnh cầu của Bách Lý Hoằng Nghị, tựa như Bách Lý Hoằng Nghị luôn không nỡ với y vậy.
Cho nên lúc này đây, dù Bách Lý Hoằng Nghị hỏi chuyện này lúc đang bất tỉnh nhân sự, thì câu trả lời của y vẫn là: Được.
Trương Tiểu Phàm trực tiếp bị người ném vào địa lao giam giữ. Sau khi bị nhận ra không phải là Bách Lý công tử, thân phận của y liền thành con tin dẫn địch mắc câu. Lúc y mơ mơ màng màng tỉnh lại, cái ót còn ẩn ẩn đau, thấy rõ mình đang ở đâu liền không khỏi hoảng hốt. Thoạt nhìn nơi này như là một địa lao, bốn phía ẩm ướt âm u, trên đỉnh đầu chỉ có một khe hở, ánh mặt trời chui vào chiếu xuống một chùm ánh sáng bên cạnh y, có thể thấy rõ ràng bụi bặm dơ bẩn trong không khí.
Phỏng chừng vừa rồi bị người tùy tay ném vào, nên Trương Tiểu Phàm cử động một chút liền cảm thấy trên người mình chỗ nào cũng đau, y nắm cửa lớn của nhà giam, phí công kêu: "Có người không a?" Đáp lại y chỉ có hồi âm trống rỗng.
Cứ thử vài lần như vậy, rốt cuộc có đáp lại, một âm thanh hung tợn không kiên nhẫn quát: Ồn muốn chết! Còn kêu nữa sẽ cắt đầu lưỡi của ngươi.
Trương Tiểu Phàm lập tức che miệng mình lại trốn vào trong góc, sợ đối phương nhất thời nổi hứng muốn đến cắt đầu lưỡi của y.
Sợ hãi, đến cuối cùng là chết lặng. Địa lao ẩm thấp, Trương Tiểu Phàm ôm sát thân thể của mình, nghĩ đến cảnh hỗn loạn cách đây không lâu: Dường như Hoằng Nghị không vui, rất tức giận mà đi rồi. Chẳng lẽ là vì tối hôm qua mình say rượu lại gây ra chuyện gì rồi sao? Trời ơi! Nên từ chối lão bản nương mới đúng. Đáng giận chính là, mình còn ăn nói vụng về không biết phải giữ chàng ấy lại thế nào, thật là ngốc chết! Xuống lầu cầm bánh hoa đào quay về, lúc ăn lại nghĩ, Hoằng Nghị không thích bánh hoa đào như vậy sao? Nghĩ đến đây, bánh hoa đào vốn ngon miệng cũng hết muốn ăn.
Y còn đang định đi tìm Hoằng Nghị, thì đã bị mấy nam tử xa lạ xông vào, phần lớn thị vệ ngồi thủ trên nóc nhà đều bị dùng kế dẫn đi rồi, chỉ còn lại hai thị vệ không chống nổi đối phương người đông thế mạnh đánh lâu dài, vừa không chú ý, Trương Tiểu Phàm liền bị bắt đi rồi.
Trương Tiểu Phàm cuộn tròn trong góc, vừa khát vừa đói, không biết rốt cuộc đã qua bao lâu, y lâm vào bóng tối vô tận, không có thời gian không có ánh sáng, trong địa lao ngoại trừ tiếng giọt nước thì chính là tiếng trùng chuột. Cuối cùng, y nghe được có người kêu: Ăn cơm.
Âm thanh kia vững vàng, không giống âm thanh hung ác như vừa rồi kia. Trương Tiểu Phàm giãy giụa bò đến phía trước, duỗi tay xin một miếng cơm canh, người đưa cơm kia lại lo mở cửa lao ra trước, người nọ gọi y: "Tiểu Phàm."
Trương Tiểu Phàm không thể tin mà nghe một tiếng gọi to này, trợn tròn đôi mắt nhìn về phía người đến, là Bách Lý Hoằng Nghị giả trang thành người gác cổng.
"Uống nước đi." Bách Lý Hoằng Nghị thương tiếc sờ sờ làn môi khát khô đến trắng bệch của y, đút cho y một chén nước: "Trước ủy khuất một chút."
Trương Tiểu Phàm đói quá lâu, khát quá lâu, lúc ăn không còn hình tượng, còn luôn không cẩn thận bị sặc. Bách Lý Hoằng Nghị vuốt vuốt lưng cho y, vô cùng áy náy nói: "Tiểu Phàm, xin lỗi, ta không nên tức giận lung tung với em. Thật xin lỗi."
Nghe vậy, Trương Tiểu Phàm giương mắt nhìn hắn, nhìn thấy bộ dáng tự trách không thôi của hắn, còn chưa nuốt bánh trong miệng xuống đã lo nói trước: "Không sao."
Y nói mơ hồ không rõ, ngượng ngùng yếu ớt che miệng lại, lặp lại một lần nữa -- Tay y quá bẩn, thậm chí Bách Lý Hoằng Nghị còn giơ bánh lên đút vào trong miệng cho y.
Trương Tiểu Phàm rất dễ tha thứ cho Bách Lý Hoằng Nghị, gần như không hề có nguyên tắc, nhân nhượng không hề phát cáu. Y càng như vậy, Bách Lý Hoằng Nghị càng thêm đau lòng, càng thêm tự trách, hắn rũ mắt, kéo Trương Tiểu Phàm bẩn thỉu vào trong lòng, nói đi nói lại: Xin lỗi Tiểu Phàm.
Ta không bao giờ tức giận lung tung nữa.
Đều do ta không tốt, sau này ta còn như vậy nữa thì em liền đánh ta được không?
Trương Tiểu Phàm nào nỡ thật sự đánh hắn, y chỉ đẩy nhẹ Bách Lý Hoằng Nghị ra: "Chúng ta...... Em quá bẩn, vừa rồi mới cọ vào đây...... Y phục của chàng cũng bị dính rồi."
"Không bẩn chút nào." Bách Lý Hoằng Nghị nâng khuôn mặt bị bùn cọ hơi lem kia lên, dùng góc áo lau lau nhẹ cho y, trịnh trọng hôn hôn, lại nhấn mạnh lần nữa: "Thật sự không bẩn, Tiểu Phàm."
Sao Trương Tiểu Phàm lại bẩn được? Y thuần khiết sạch sẽ như thế, giống như một nắm tuyết mới chưa rơi xuống mặt đất, trái tim trong sáng đơn thuần, chỉ hướng về hắn. Hắn hồ đồ như thế nào mới hại Trương Tiểu Phàm rơi vào khốn cảnh như thế, chịu cực khổ như thế.
Tranh thủ thời gian từng giây, Trương Tiểu Phàm lót bụng xong, Bách Lý Hoằng Nghị thay cho y y phục của người gác cổng mà hắn đã đánh lén lúc nãy, cải trang giả dạng, lại dựa theo đường cũ trở về. Hắn đã hẹn với thị vệ ngồi canh ngoài cửa, nếu sau một khắc vẫn chưa ra, thì lập tức phái người đi vào tiếp ứng.
Cẩn thận mấy cũng có sai sót, sau khi bọn họ xuất hiện ở địa lao liền bị vây quanh trùng điệp. Tuy võ thuật của Bách Lý Hoằng Nghị lợi hại, vẫn không thắng nổi thủ vệ khó chơi này, huống chi hắn còn phải che chở Trương Tiểu Phàm. Mới vừa tránh thoát đao nhọn đâm vào cổ họng, thì cánh tay phải liền bị giáo dài đả thương. Hắn cân nhắc thời gian trong lòng, phải thêm một lúc nữa thì thị vệ tiếp ứng mới có thể đến đây, đến lúc đó hắn và Trương Tiểu Phàm liền có thể toàn thân trở lui. Chỉ cần kiên trì thêm một lúc.
Bách Lý nhị công tử này trải qua mười mấy năm xuôi gió xuôi nước, gặp bất lợi đơn giản là vì vừa tiếp xúc chuyện mới nên chưa thích ứng được, vốn không đáng nhắc đến, với hắn mà nói thì kiên trì dễ như trở bàn tay. Mà mấy ngày nay tôi luyện ra được bản năng khiến hắn có thể nhanh chóng vạch ra kế hoạch sách lược gây tổn hại nhỏ nhất từ tử nạn trước mắt -- Hắn dùng sự hao tổn thân thể của mình để câu giờ cho việc giải cứu Trương Tiểu Phàm, là hắn khiến Trương Tiểu Phàm rơi vào khốn cảnh này, cũng nên để hắn che phía trước.
Càn nguyên không tiếc vận dụng nguyên khí, dùng máu làm dẫn, đặt Khôn trạch của mình vào khu vực an toàn mà mình vạch ra, cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ quan trọng nhất của hắn trong đao quang kiếm ảnh.
Bọn thị vệ hộ tống bọn họ ra khỏi nơi này, Bách Lý Hoằng Nghị kiểm tra tỉ mỉ vết thương trên người Trương Tiểu Phàm, sai mã phu phía trước quẹo đến trấn trên để đại phu kiểm tra cho Trương Tiểu Phàm lần nữa. Sau khi sắp xếp tất cả xong, cuối cùng hắn cũng thả lỏng mà chạm chạm mặt Trương Tiểu Phàm, quyến luyến gọi: "Tiểu Phàm......" Sau đó dứt lời ngất xỉu.
Trương Tiểu Phàm chỉ bị thương ngoài da một chút, bôi chút thuốc cao là ổn, còn Bách Lý Hoằng Nghị bị thương nghiêm trọng hơn y nhiều, trên người đầy vết thương lớn lớn nhỏ nhỏ, nhiễm trùng còn khiến sốt cao không ngừng, Trương Tiểu Phàm gấp đến độ hốc mắt hồng hồng, nhìn thấy vết thương của hắn thì nước mắt liền rơi xuống nhanh như chớp. Y chủ động xin chăm sóc Bách Lý Hoằng Nghị, tôn lời nói của đại phu như thánh chỉ, sắc thuốc thay khăn lông liên tục.
Bọn thị vệ sợ y làm đi làm lại nhiều sẽ nguy hiểm, khuyên nhủ không ngừng, Trương Tiểu Phàm này đã cố chấp lên thì quả thật là một miếng xương cứng, bị đại phu ấn lên giường dặn dò phải nghỉ ngơi cho khỏe, lại luôn lén chạy đến chăm sóc hắn, cuối cùng hết cách, đành phải mua thêm một chiếc giường để vào bên cạnh hắn, tốt xấu gì cũng có thể giúp y nghỉ ngơi thoải mái một chút. Tùy tùng lại giành việc nặng sắc thuốc của y, lúc này Trương Tiểu Phàm thật sự là trông coi Bách Lý Hoằng Nghị một tấc cũng không rời.
Dựa theo lời đại phu nói, có lẽ hai ngày nữa Bách Lý Hoằng Nghị sẽ có thể tỉnh lại, nhưng đã ba ngày rồi, Bách Lý Hoằng Nghị vẫn hôn mê không dứt. Thị vệ đã dùng bồ câu đưa thư về Bách Lý phủ, nhưng dù sao lộ trình cũng xa xôi, đại phu ở kinh thành một chốc một lát không chạy đến kịp, đã mời hết đại phu ở trấn trên rồi, kết quả coi bệnh đều là hao tổn nguyên khí quá độ, tĩnh dưỡng đợi khôi phục là được. Dù Trương Tiểu Phàm sốt ruột cũng chỉ có thể ngoan ngoãn chờ, y tin rằng, chỉ cần mình chăm sóc Bách Lý Hoằng Nghị thật tốt thì hắn sẽ có thể tỉnh lại nhanh chóng.
Bách Lý Hoằng Nghị tỉnh lại vào nửa đêm ngày thứ tư. Nói đúng ra, Trương Tiểu Phàm là bị hắn đánh thức, y đang ngủ liền cảm giác có một lò nhiệt nhét vào trong lòng mình, lò kia còn rất nặng, y gần như bị ép không thở nổi.
Trương Tiểu Phàm mê mê hoặc hoặc, nhìn thấy chính là Bách Lý Hoằng Nghị ở bên cạnh đè trên người y, ôm chặt y. Trương Tiểu Phàm sờ sờ trán hắn, đêm qua vừa mới hết sốt, hình như bây giờ lại nóng lên rồi. Trương Tiểu Phàm gấp đến độ chân tay luống cuống, muốn đẩy người trên người ra để đi mời đại phu đến xem bệnh, nhưng Bách Lý Hoằng Nghị bị bệnh lại không cho phép, ăn vạ y không chịu cho đi, thậm chí lúc nhận thấy đối phương có ý định đẩy hắn ra, liền ôm người càng chặt hơn.
Trương Tiểu Phàm bị sức lực của hắn siết đau lồng ngực, dịu dàng nói: "Hoằng Nghị, chàng ngã bệnh rồi, chúng ta đi xem đại phu được không?"
"Không được!" Hiển nhiên Bách Lý Hoằng Nghị đã bị sốt hồ đồ rồi, hai má vốn trắng bệch lại đỏ bừng, hành vi cử chỉ càng thêm tính trẻ con, còn bắt đầu giở tính, "Ôm thêm chút nữa."
Trương Tiểu Phàm thật sự không chống cự được thỉnh cầu làm nũng này của hắn, tùy hắn cuộn tròn trong lòng mình, vuốt vuốt sợi tóc mềm mại của hắn giống như dỗ tiểu hài tử, "Được được được, ôm thêm chút nữa rồi phải đi xem đại phu nha."
Người trong ngực rầu rĩ không đáp lại, Trương Tiểu Phàm cảm thấy cái ôm này thật sự hơi dài, đang định gọi hắn dậy, lại nghe thấy Bách Lý Hoằng Nghị rầu rĩ lẩm bẩm: "Tiểu Phàm, xin lỗi." Hôn mê đã nhiều ngày, hắn gặp ác mộng liên tục, trong mộng là dáng vẻ cô đơn của Trương Tiểu Phàm sau khi bị hắn bỏ rơi.
"Xin lỗi cái gì?" Trương Tiểu Phàm không nhớ chuyện xấu nữa, giờ bị hắn nhắc đến còn hơi mơ hồ.
Bách Lý Hoằng Nghị lo tự mình thì thầm: "Xin lỗi, Tiểu Phàm, là ta quá xấu! Ta lại tức giận lung tung với em, là ta không tốt. Em đừng tha thứ cho ta quá sớm, cũng giận ta được không? Ta quá xấu rồi, rất dễ dàng lòng tham không đáy......"
"Sau này em giám sát ta, nếu ta lại làm sai, em liền phạt ta được không? Phạt em không để ý đến ta, cũng để ta chịu khổ, ta nhất định sẽ sửa!"
"Tiểu Phàm, sao em lại tốt như vậy a?"
Hắn giống như một tiểu hài tử ấu trĩ, lặp đi lặp lại sự hối lỗi của mình, dựa vào đó để mình càng khắc sâu hơn, ghi nhớ sai lầm lúc này. Trương Tiểu Phàm nào nỡ trách hắn, trái tim đã sớm mềm thành một vũng nước rồi, nghiêng người áp má vào má hắn, dịu dịu dàng dàng nói: "Được."
Cuối cùng Bách Lý Hoằng Nghị nửa hôn mê cũng thay đổi lời nói, hắn dây dưa hỏi: "Chúng ta trở về liền thành thân được không...... Sau khi thành thân em liền quản ta...... được không......" Nói đến cuối, âm thanh càng ngày càng mơ hồ, nhưng Trương Tiểu Phàm lại nghe vào không sót một chữ.
Dường như từ trước đến nay y đều không thể từ chối lời thỉnh cầu của Bách Lý Hoằng Nghị, tựa như Bách Lý Hoằng Nghị luôn không nỡ với y vậy.
Cho nên lúc này đây, dù Bách Lý Hoằng Nghị hỏi chuyện này lúc đang bất tỉnh nhân sự, thì câu trả lời của y vẫn là: Được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất