[Nghị Phàm Phong Thuận] Nhất Vẫn Định Thân

Chương 35: Phiên ngoại 1

Trước
Quả thật Tiểu Phàm rất nhàn rỗi trong thời gian cho con bú.

Thượng thư phủ hầu hạ từ trên xuống dưới, loại chuyện như dỗ bảo bảo ngủ cũng không để y làm —— Đoan Mộc Vân đối với bảo bối tôn tôn yêu thích không buông tay, vừa vào phòng tiểu hài tử liền nán lại thật lâu, ngay cả Bách Lý Diên vừa bãi triều cũng muốn chạy về phía Đông Viện.

(Tôn tôn 孙孙: là cháu.)

Sau đó dứt khoát ôm bảo bảo đến phòng ngủ phía tây, lúc này vợ chồng son hoàn toàn thanh nhàn.

Trong khoảng thời gian này Trương Tiểu Phàm bị vỗ béo không ít, mỗi ngày đều được khuyên uống canh hầm thuốc bổ gì đó, y cũng sẽ không từ chối ý tốt của trưởng bối, luôn muốn uống căng, ngay cả Bách Lý Hoằng Nghị cũng vì "Thịnh tình không thể chối từ" này và thông cảm cho nương tử mà hơi béo một chút.

Đại bổ khiến thân thể hơi không chịu nổi. Y thường xấu hổ vì trước ngực lan tràn ẩm ướt, ban đêm ngủ bên cạnh Bách Lý, ngửi tin hương như có như không của hắn sẽ ướt đẫm.

Y ngại nói với Bách Lý Hoằng Nghị.

Sao Bách Lý không nhìn ra sự dị thường của y được, kỹ thuật diễn vụng về kia của Trương Tiểu Phàm hắn đều thấy trong mắt, nhưng hắn đang đợi đối phương chủ động mở miệng. Nhưng Trương Tiểu Phàm này lại cứ ngoan cố, làm sao cũng không mở miệng cầu cứu.

Hết cách, hắn đành phải trở về sớm hơn trước một khắc đồng hồ, sai hạ nhân Đông Viện đi hết, lặng lẽ vào cửa.

Ánh nến nhảy nhót, tiểu thê tử của hắn đang đưa lưng về phía cửa thay y phục, tiếng mở cửa của hắn vẫn kinh động đối phương.

Trương Tiểu Phàm bị dọa sửng sốt, không kịp cột đai lưng, quấn chặt y bào qua loa rồi quay đầu xem người đến là ai.

Y bào rộng rãi hơi loạn, dưới chiếc cổ ngó sen trắng là xương quai xanh tinh xảo, dường như phía trên còn cột tơ hồng. Không giống ngọc bội hắn tặng.

"Chàng đã về rồi...... Hôm nay thật sớm!" Trương Tiểu Phàm thấy là hắn, cười vui vẻ, nhưng tay vẫn che lại.

"Lại không biết buộc đai lưng sao?" Bách Lý Hoằng Nghị nhướng mày, đi về trước muốn giúp y buộc. Trương Tiểu Phàm che càng chặt hơn, lắc đầu như trống bỏi.

"Ngay cả ta cũng không thể xem sao?" Bách Lý giả vờ khổ sở, lông mày nhíu chặt.

"Không phải......" Trương Tiểu Phàm lúng túng đỏ mặt, từ trước đến nay y chưa từng thấy Bách Lý như vậy, "Em...... bị cọ hơi khó chịu, đã nói mẫu thân cho một bộ y phục che che lại rồi, nhưng không biết cột......"

"Chỗ nào khó chịu?" Bách Lý Hoằng Nghị lại hỏi, "Y phục gì?"

"Là......"

Trương Tiểu Phàm thật sự không biết làm sao nói ra khỏi miệng, dù sao y cũng là nam nhân, mặc loại đồ này luôn cảm thấy là lạ, nhưng y vẫn kéo y bào ra cho Bách Lý nhìn.

Bách Lý Hoằng Nghị chỉ cảm thấy một luồng nhiệt ý xông lên trán.

Trương Tiểu Phàm mặc nào phải y phục gì, là một chiếc yếm đỏ trắng, phía trên thêu mẫu đơn quốc sắc, chất liệu được dùng chính là tơ lụa thoải mái nhất, mềm nhẹ mà dán da. Dịch ước lan tràn trước ngực đã thấm ra hai vệt nước ở chỗ kia.

"Ngực đau à?" Bách Lý hỏi y, thủ pháp thành thạo giúp y xoa. Trong khoảng thời gian này uống canh bổ hoàn toàn không lãng phí, bộ ngực vốn bằng phẳng đã được bao phủ một lớp thịt trắng nõn, bàn tay to vừa xoa liền tụ thành một cục, lòng bàn tay cách vải dệt đã bị mùi sữa thơm xâm nhập.

Trương Tiểu Phàm ngượng ngùng gật gật đầu, loại chuyện này cho dù Bách Lý Hoằng Nghị giúp y làm bao nhiêu lần, y vẫn cảm thấy e lệ. Y nói lắp trả lời: "Trướng...... Mẫu thân muốn em đút cho bảo bảo một chút, nhưng con cắn em đau quá, mẫu thân liền nói vẫn là để bà vú làm đi."

"Phải không?" Bách Lý không hề để ý hỏi, tầm mắt vẫn luôn đóng vào thịt non như ẩn như hiện bị vải dệt cản trở kia.



"Ta nhìn xem."

Hắn không kéo yếm kia xuống, tùy nó cản trở như vậy, từ hai bên cạnh ép bầu thịt non kia lại, quả thật hạt nhỏ phía trên đã đỏ, thấm dịch sữa ra bên ngoài, thoạt nhìn thật đáng thương.

Bách Lý hôn lên, như đang nhấm nháp một miếng bánh đậu đỏ, liếm tan vỏ ngoài thơm mềm trước, rồi ngậm đậu đỏ ngọt ngào vào trong, gặm cắn lúc nặng lúc nhẹ.

Ngón tay của Trương Tiểu Phàm móc áo bào của hắn, được người ôm lên giường, hôn tới tấp nhiều lần, Khôn trạch kỳ cho bú không chịu nổi trêu chọc như vậy, phía sau lại bắt đầu động tình tràn ra dịch ướt, tư thế dán sát quá mức này đã khiến Bách Lý chú ý.

Tay của Bách Lý đã tìm kiếm dưới người y, sờ đến một tay dịch ướt, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm hạt nhỏ trước ngực bị mút vào đỏ bừng.

"Ướt rồi?"

Đôi má của Trương Tiểu Phàm xấu hổ ửng hồng vì lời nói trắng ra này, y ngẩng đầu, đột nhiên không kịp chuẩn bị mà rơi vào ánh mắt của đối phương, kẹp chặt hai chân vì cái nhìn chăm chú nóng rực kia.

Sự co rút bất ngờ không kịp đề phòng này lại quấy rầy tiết tấu của Bách Lý Hoằng Nghị, ngón tay của hắn bị mút vào ngay, trong huyệt mềm mại lại căng chặt, kẹp hắn không hoạt động được nửa tấc.

"Ta giúp em làm khô được không?" Bách Lý Hoằng Nghị cũng ngậm viên đỏ hồng khác vào trong miệng, đầu lưỡi vòng quanh núm vú đánh vòng, rồi hớp vào trong miệng, hung hăng mút vào.

Tay hắn xoa miệng huyệt, xoa mở miệng nhỏ khẽ nhếch kia. Ngón tay thọc vào rút ra lúc sâu lúc cạn, quấy thủy dịch bên trong.

Gần như cả người Trương Tiểu Phàm đều treo trên người Bách Lý Hoằng Nghị, y bất lực bắt lấy đầu tóc của Bách Lý Hoằng Nghị, tùy đối phương dùng đầu lưỡi và ngón tay làm phía trên và phía dưới của mình đều chảy nước.

Núm vú của y nho nhỏ, bầu vú lại rất lớn, giờ phút này đang bị môi răng của đối phương hút cắn thành đỏ tươi chín rục, đầu v* đã cứng nhô lên, được ngậm vào trong miệng. Hầu như chẳng tốn sức, sữa tươi dồi dào liền chảy vào trong miệng đối phương.

Loại cảm giác căng đau này hơi tiêu tan một chút khi được đối phương chăm sóc, Bách Lý Hoằng Nghị khảy cái yếm vướng bận, ngón tay ước lượng bầu vú trắng nho nhỏ trước ngực kia, hơi đáng tiếc cảm khái: "Không còn......"

Trương Tiểu Phàm hơi khó chịu mà đẩy đẩy vai hắn, ý bảo trận "trị liệu" này dừng ở đây.

"Được rồi, em đi tắm......"

Bách Lý Hoằng Nghị ôm y càng chặt, mở chiến lợi phẩm lúc nãy của hắn ra trước mặt Trương Tiểu Phàm. Dâm dịch dính nhớp đầy tay khiến Trương Tiểu Phàm ngượng ngùng tột cùng, Bách Lý Hoằng Nghị lại cẩn thận trả lời: "Phía dưới còn."

Không chờ Trương Tiểu Phàm phản ứng kịp mùi vị tán tỉnh trong đó thì Bách Lý Hoằng Nghị đã hành động nhanh chóng, ấn ngã y vào trên bàn, bẻ chân y ra liền liếm lên.

Bách Lý Hoằng Nghị rất ít liếm chỗ này cho y, nhưng lại thường giúp y sơ giải ngực trướng. Trăm khoanh vẫn quanh một đốm, loại chuyện này cũng rất dễ dàng học một biết mười.

(Nguyên văn Vạn biến bất ly kỳ tông 万变不离其宗: trăm khoanh vẫn quanh một đốm; dù thay đổi đến muôn lần thì bản chất vẫn không thay đổi; con nhà tông không giống lông cũng giống cánh.)

Bách Lý Hoằng Nghị bẻ hai cánh mông thịt trắng nõn ra, liếm dọc theo kẽ mông xuống, ngón tay tách miệng huyệt đã bị thao mở ra, lộ ra huyệt thịt hồng bên trong không ngừng chảy nước dâm. Đầu của hắn không ngừng để sát vào, chóp mũi thẳng đụng phải miệng huyệt ẩm ướt ngượng ngùng trước, sau đó hắn hơi hơi nghiêng đầu, đầu lưỡi nặng nề liếm một đường phía trên.

Trương Tiểu Phàm tách hai chân ra, hầu như y phục trên người đã bị cởi gần hết, chỉ còn lại một chiếc yếm đỏ trắng buồn cười kia, không thể che được núm vú bị hút sưng đỏ, cũng không che được xuân tình lan tràn đầy người. Miệng huyệt non mềm dưới thân vốn không chịu nổi dằn vặt như vậy, bị liếm càng thêm chật vật, y muốn kẹp chặt chân, lại bị bàn tay to của người kia đè lại, bẻ ra thêm.

Cuối cùng Bách Lý Hoằng Nghị không có kiên nhẫn làm khô giúp y nữa, dưới thân hắn đã cứng phát đau, Trương Tiểu Phàm khóc ngâm kêu to như móc câu mang theo tin hương, hắn đã sớm bại trận rồi.

Hắn đứng dậy, đỡ nam căn cương cứng cắm vào trong. Tư thế đi vào chính diện này khiến hắn có thể thấy rõ mỗi một biểu cảm của Trương Tiểu Phàm.



Thoạt nhìn Trương Tiểu Phàm rất đau, chau mày, đôi mắt thống khổ không thể nhắm chặt, ngay cả lông mi cũng đang run rẩy.

Nhưng Trương Tiểu Phàm lại tin tưởng hắn như vậy. Hai má đỏ bừng, khóe mắt ẩn ẩn có vài giọt nước mắt, ngửa đầu thở dốc nặng nề, khó có thể nguôi ngoai nỗi đau sắp bị thao mở, nhưng chỉ nắm chặt ống tay áo của hắn, không hề đề phòng mà mở mình ra tùy hắn tiến vào.

Bách Lý Hoằng Nghị đầu óc choáng váng bởi dục vọng không biết tên, Trương Tiểu Phàm quá ngoan, ngoan đến mức hắn vứt bỏ kiềm chế và nhu tình, nặng nề đâm dưới thân vào.

Trương Tiểu Phàm bị hung hăng đóng vào dưới thân hắn, huyệt đạo căng chặt lập tức bị thao mở, nếp uốn bên trong bị kéo phẳng. Y sắp bị đâm xuyên, huyệt đạo đau rát, đau đớn khiến hốc mắt không chứa được mấy giọt nước mắt kia, tuôn ào ào xuống, y khóc kêu: "Đau...... Đau......"

Bách Lý Hoằng Nghị bị y mút đến mức da đầu tê dại, phân tâm đi dỗ dành y: "Không đau, một lát liền tốt."

Lực độ lại không giảm nửa phần, thọc vào rút ra sâu như vậy dữ như vậy, như muốn đóng đinh người vào dưới thân mình.

Trương Tiểu Phàm bị hắn đâm cho lắc loạn, yếm bị người trên người nhào bóp, xoa ra từng nếp uốn. Y cũng được xoa nhào vào trong lòng hắn, hai chân bị đặt trên lưng, mông bị xoa nắn thao làm.

Quá sâu.

Như là muốn hung hăng nhào nặn tin hương của đối phương vào trong linh hồn hắn vậy, Trương Tiểu Phàm bị thao làm xóc nảy, y giương miệng, ngay cả rên rỉ cũng run rẩy.

Sau một khoảng trống rỗng ngắn ngủi dưới thân là sự lấp đầy kéo dài. Loại ngọt ngào thống khổ này vòng đi vòng lại, khiến y vừa sung sướng vừa khó chịu. Bách Lý Hoằng Nghị được hời mà cọ xát điểm nhạy cảm của y, mài cả người y nhũn ra, ngay cả hông hắn cũng không kẹp được, vẫn để hắn ôm mới không ngã xuống đất.

Trương Tiểu Phàm rơi vào cảnh đẹp, chỉ cảm thấy chỗ đó vừa tê vừa ngứa, dục vọng tràn ngập trong thời gian mang thai được dương v*t của đối phương đốt cháy không chỗ che giấu, hoàn toàn không biết xấu hổ.

Thì ra y khát vọng đối phương thao lộng như vậy.

Muốn sâu một chút, lại nhanh hơn một chút.

Trương Tiểu Phàm duỗi tay ôm cổ hắn, đòi một nụ hôn, âm thanh khóc kêu đã ráp khàn, "Nhanh...... Chỗ đó...... Sâu hơn một chút......"

Miệng huyệt của y đã bị mài sưng đỏ, huyệt thịt ướt nóng xoắn chặt nam căn thô cứng, lúc người nọ rút ra liền dâm đãng giữ lại. Dục vọng thao túng y, khiến y dùng tin hương mê hoặc trượng phu của y, mùi thơm bao bọc Bách Lý Hoằng Nghị, động tình trêu chọc sự nhẫn nại cằn cỗi của Càn nguyên.

Bách Lý Hoằng Nghị bị y xoắn đến mức thái dương nổ gân xanh, bóp đoạn eo nhỏ kia liền nện vào trong.

Eo mông hắn dùng sức đâm vào điểm dâm không hề có bất kỳ quy tắc nào, phá mở mị khí trong xương cốt của Khôn trạch, lại dùng tin hương làm khô y.

Thịt mông y bị đâm cho loạn run, chỗ kia nhiều thịt đến mức tay hắn vừa nhào nặn liền tràn ra giữa các kẽ tay. Trương Tiểu Phàm ý loạn tình mê trong tiếng bạch bạch, hai mắt y tan rã, chỉ biết vô thức rên rỉ theo tiết tấu của đối phương. Toàn thân y đầy mồ hôi, ẩm ướt ngượng ngùng suýt chút nữa ôm không được, hai chân co giật xụi xuống không kẹp được hông của đối phương, lại được Bách Lý Hoằng Nghị vớt lên, bẻ ra, lại thao vào.

Y bị làm khô, trên người bị bôi đầy dịch nhầy của đối phương, ngay cả hồn phách cũng khảm mùi của đối phương vào.

Trương Tiểu Phàm tê liệt ngã xuống giường, nặng nề thở hổn hển, không biết yếm đã bị ném xuống đất khi nào, hai núm vú bị mút lấp lánh ánh nước liền trần trụi phơi trong không khí như vậy, bị gió lạnh đánh vào đau nóng từng cơn. Hạ thân y bị căng đến mức không khép lại được, dương tinh dính nhớp không ngừng trào ra từ miệng huyệt, trộn lẫn dịch ướt và mồ hôi của chính mình, dâm loạn rối tinh rối mù.

Bách Lý Hoằng Nghị hôn môi y triền miên, mút nước bọt trong miệng y, hạ thân vừa mới bắn xong lại cứng rồi, cạ lên làn da chỗ đó của Trương Tiểu Phàm, khó có thể bỏ qua.

Hắn cho Trương Tiểu Phàm thời gian nghỉ ngơi không nhiều, rất nhanh lại kéo Trương Tiểu Phàm lên bắt đầu vòng tiếp theo.

"Tiểu Phàm, còn chưa làm khô đâu."

Không ngờ phiên ngoại còn có thịt ngon zị phớ hơm

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước