Nghịch Lý

Chương 11:

Trước Sau
Phòng truyền đến tiếng một nam một nữ tranh cãi.

“Ngày mai tổng giám đốc Thẩm của Vũ Đạt sẽ tới, chắc chắn tôi sẽ không đi được.” Giọng người đàn ông trầm thấp.

“Chỉ có ông bận sao, kiểm toán tháng trước cũng chưa làm xong, ngày mai công ty chi nhánh bên kia còn muốn tìm tôi mở họp, một tổng giám đốc Thẩm của ông, cũng không phải tới nói chuyện làm ăn, gác hai ngày có sao đâu—— thật là, lúc này bà Lưu lại đột nhiên xin nghỉ, biết đi đâu tìm người đây…” Giọng người phụ nữ nghe cũng biết lòng nóng như lửa đốt, tiếng ấn phím điện thoại vang lên, đã bắt đầu lật xem danh sách người liên hệ.

“Mẹ.” Giọng thiếu niên hơi khàn, mất tiếng nhưng vẫn dễ nghe như cũ.

“Nguyên Nguyên, con tỉnh rồi à?” Người phụ nữ chạy nhanh buông điện thoại: “Bảo bối con nghỉ ngơi nhiều một chút, mới vừa truyền nước xong, thật vất vả mới hết sốt, bác sĩ nói con quá mệt mỏi, không cần phải áp lực, nghỉ ngơi cho tốt. Con muốn ăn cái gì nào? Mẹ đi mua cho con, để ngày mai mẹ xem có thể xin nghỉ chăm sóc cho con không…”

Lăng Tư Nam đứng ở ngoài cửa, hàng mi dài trên mí mắt nhẹ nhàng trĩu xuống dưới.

“Hai người ồn quá, con không nghỉ ngơi được.” Thiếu niên chống người ngồi dậy, liếc mắt nhìn một mảnh nhỏ góc áo lộ ra ngoài cửa một cái : “Ngày mai cha mẹ cứ làm việc, không cần chậm trễ công việc vì con.”

Lăng Phụ rất hài lòng vì con trai hiểu chuyện: “Sao có thể nói là chậm trễ được, cơ thể của con cũng rất quan trọng, tháng sau chính là Olympic, không thể bởi vì như vậy mà chậm trễ.”

“Ây da Nguyên Nguyên tự nó biết, bà đừng nói, làm gì có đứa nào thông minh như Nguyên Nguyên, dù nó có nghỉ ngơi mười ngày nửa tháng cũng có thể lấy hạng nhất.”

Khóe miệng Lăng Thanh Viễn không dấu vết nhếch ra một tia chê cười, nhưng thoạt nhìn sắc mặt tái nhợt vẫn là học sinh xuất sắc hiểu chuyện nghe lời trước mặt cha mẹ.

“Không cần tìm người khác.” Hắn hơi rũ mắt xuống: “Để chị chăm sóc con là được.”

Vợ chồng nhà họ Lăng nhất thời không phản ứng lại, tất cả đều sững sờ tại chỗ, Lăng Tư Nam ngoài cửa bỗng dưng cũng hoảng hốt.

“Cái đó… Như vậy sao được, chị con cũng là con nít, chăm sóc không tốt.” Mẹ Lăng hiển nhiên không đồng ý.

Lăng Phụ cau mày: “Con bé có thể làm cái gì, con còn muốn con bé chăm sóc con?”

Lăng Thanh Viễn hạ tay nắm chăn, không có cảm xúc nói: “Dù sao con cũng đã hết sốt, chỉ cần một người nấu cơm đổ nước cho con, ai cũng làm, chị… Chỉ nấu cơm là đủ rồi.”

“Sao con biết con bé biết nấu cơm?” Mẹ Lăng nghi ngờ.

“Chú hai ngày nào cũng ra ngoài bán hàng, chị ở nhà một mình, không biết nấu cơm thì sống làm sao.” Lăng Thanh Viễn ho nhẹ, sợ tới mức mẹ Lăng chạy nhanh đi lên vỗ lưng thuận khí cho hắn.

“Để con bé chăm sóc con cha không yên tâm.” Cha Lăng có chút do dự: “Đều là con nít cả.”

“Cha, tốt xấu gì chị cũng ở trong nhà nhiều ngày như vậy, ít nhất cũng phải có chút giá trị chứ.” Lăng Thanh Viễn lạnh lùng nói: “Nhà họ Lăng không nuôi mấy kẻ vô dụng, không phải cha đã nói vậy sao.” Ánh mắt vô hồn, ánh sáng khôn khéo xẹt qua một cái trong đáy mắt thiếu niên.

“Cũng đúng.” Cha Lăng suy nghĩ: “Cứ xem thử, có vấn đề gì, con gọi điện thoại ngay cho chúng ta.”

“Ông xã ——”

“Cứ như vậy đi.”

Cha Lăng mẹ Lăng lại dặn dò vài câu với Lăng Thanh Viễn mới rời khỏi phòng.

Chỉ một lát sau, cửa phòng ngủ Lăng Thanh Viễn bị lén mở ra.

Lúc Lăng Thanh Viễn truyền nước đã ngủ khoảng được một lúc, lúc này đã không muốn ngủ nữa, nửa nằm ở trên giường đọc sách, thấy phía sau cửa lộ ra một khe hở, lại là cái đầu lén lút của Lăng Tư Nam lộ ra.

Lăng Thanh Viễn cạn lời nhìn cô: “Đổi cách lên sân khấu rồi à.” Trong nhà mình còn lén lút như vậy làm gì.

Lăng Tư Nam nghiêng mình tiến vào đóng cửa lại, trừng mắt liếc nhìn hắn một cái: “Cậu suy nghĩ cái gì vậy.”

“Lúc nãy nghe thấy hết à?” Lăng Thanh Viễn gập sách lại, đặt ở trên tủ đầu giường.

“Ừ, hơn nữa lúc nãy họ còn dặn dò đủ thứ với tôi.” Lăng Tư Nam đi đến mép giường ngồi xuống: “Nói không chăm sóc cậu tốt thì sẽ treo cổ tôi.”

“À.” Lăng Thanh Viễn nói theo cô, miệng lưỡi rất nghiêm túc: “Vậy chị phải hầu hạ tôi cho tốt, treo cổ rất khó coi.”

Lăng Tư Nam nhịn cười: “Đẹp như cậu hả đại thiếu gia.”

“Tôi là tiểu thiếu gia.” Như là đang nhắc nhở sự tồn tại của cô, Lăng Thanh Viễn giương mắt nhìn cô, bởi vì liên quan đến bệnh, khi nói chuyện giọng rất nhẹ, không khí không đủ.

Lăng Tư Nam không quan tâm lời nói không thực tế của hắn, vươn tay xem xét độ ấm giữa trán hắn.

Lòng bàn tay mềm mại đặt lên trán Lăng Thanh Viễn, dịu dàng ấm áp.

Ánh mắt Lăng Thanh Viễn hơi cứng lại, giương mắt nhìn cô dưới lòng bàn tay, bởi vì mới vừa hạ sốt, ánh mắt có chút mê mang, thậm chí mang theo chút hơi nước, ngoan ngoãn vẫy đuôi lấy lòng, làm tim Lăng Tư Nam đập lỡ một nhịp.

“Vẫn có hơi nóng, cậu nằm tiếp đi.”



“Là tay chị quá lạnh.” Lăng Thanh Viễn giơ tay nắm lấy cô, đặt lên khuôn mặt cọ nhẹ: “Thật thoải mái.”

Mặt Lăng Tư Nam đỏ bừng, lại ngượng ngùng rút tay về: “Tôi đi lấy đá đắp lên trán cho cậu…” Em trai khốn kiếp, bị bệnh cũng không quên trêu cô.

“Không cần, làm gì có đá nào thoải mái bằng chị.” Lăng Thanh Viễn đưa mắt nhìn về phía cô, lười nhác nói: “Tôi còn muốn thoải mái hơn một chút nữa.”

Câu nói ra khiến cô trừng mắt nhìn thẳng: “Cậu còn bệnh đấy… Trong đầu toàn tinh trùng lên não sao?”

“Phụt.” Lăng Thanh Viễn cười, cúi đầu cười sang sảng, sau đó ngước mặt lên nhìn cô: “Tôi chỉ muốn ôm chị, thứ bò trong đầu của chị có phải tinh trùng hay không tôi cũng không biết.”

“…” Nói mập mờ như vậy ai cũng sẽ hiểu sai đấy?! Lăng Tư Nam cắn môi, quyết định tự mình kiên định: “Chúng ta như vậy không tốt.” Đặc biệt là cùng với em trai… Sau đó, giờ mỗi lần thân mật với hắn, cô sẽ nghĩ đông nghĩ tây, tất cả lực chú ý đều trật.

Bọn họ là chị em, chị em hẳn là có tình thân bình thường, mà không phải cô như bây giờ.

Bọn họ đã sai ngay từ đầu rồi.

“Em trai bị bệnh muốn được chị mình ôm cũng không được?” Lăng Thanh Viễn hỏi cô, quang minh chính đại, đường hoàng.

Bị phản lại không giải thích nổi, Lăng Tư Nam hơi hé miệng, không tìm ra lý do.

“Cho nên chị lại nghĩ cái gì vậy?” Lăng Thanh Viễn vẫn thong dong hỏi như cũ, trên mặt thiếu niên dần hiện ra ý cười bỡn cợt.

Giữa người thân, ôm là có thể cho phép.

Lăng Tư Nam tự thôi miên lấy mình, đến gần em trai hơn một chút, nếu không phải tiếng tim đập loạn nhịp tiết lộ tâm tư của cô, cái ôm này vốn dĩ chắc là rất dịu dàng, nhưng cô quá lúng túng, lúc tay đáp lên phía sau lưng Lăng Thanh Viễn, giữ đến độ không dám buông.

Lăng Thanh Viễn thì không băn khoăn nhiều như vậy, trở tay ôm cô vào trong lòng.

Thân mình bỗng dưng dán lên lồng ngực nóng của em trai, Lăng Tư Nam nuốt một ngụm nước bọt.

“Thanh Viễn, có, có hơi chặt.” Cả người cô giống em bé được ôm, ngước mặt đặt cằm trên đầu vai hắn.

Bởi vì ôm chặt như thế, bộ ngực cô kề sát áo ngủ của hắn, phác họa ra hình dạng.

Ngực Lăng Tư Nam là cỡ C, dậy thì thật sự không tồi.

Điểm này đã được nghiệm chứng bởi em trai lúc gần gũi hoặc là nói chuyện ở cự ly gần trước đó.

Lăng Thanh Viễn vùi đầu ở bên tai cô, ngửi mùi dầu gội trên tóc cô.

Hơi thở rất sạch sẽ, như là mùi thơm của xà phòng sớm nhất, tươi mát mê người.

Khiến hắn an tâm.

Hắn thật sự chỉ muốn một cái ôm, cảm giác hoàn toàn giao phó bản thân vào trong lòng một người khác thật sự rất tốt, sẽ không để hắn vẫn luôn cảm thấy mình đang một mình chiến đấu hăng hái. Trước kia không ai cho hắn lựa chọn, hắn chỉ có thể yên lặng một mình đi tới… Bây giờ đã có.

Tình cảm đối với Lăng Tư Nam, chính hắn cũng không hiểu.

Chắc chắn vẫn coi cô là chị mình, nhưng cũng không chỉ là chị mình.

Hắn có dục vọng đối với Lăng Tư Nam.

Có lẽ là thiếu niên nào ở độ tuổi này cũng sẽ có dục vọng, nhưng mà hắn chưa từng có với người khác.

Bắt đầu từ một đêm gặp lại kia, hắn sẽ tưởng tượng thấy Lăng Tư Nam ở dưới thân mình bị hắn đâm chọc rên rỉ, nghĩ đến cảnh đó hắn liền không thể khống chế phản ứng sinh lý theo bản năng.

Có lẽ hắn thật sự là tên biến thái, chỉ phát sinh tính dục đối với chị gái mình.

“Chị gái sinh ra chính là để em trai đâm” —— Suy nghĩ này trong đầu hắn, cũng không phải một luận điệu vớ vẩn.

Mặc kệ suy nghĩ này bắt đầu từ khi nào, hắn thật sự cảm thấy có lẽ Lăng Tư Nam thuộc về hắn.

Cô cần hắn, cô chính là của hắn.

Giọng Lăng Tư Nam bỗng nhiên gọi suy nghĩ của hắn trở về: “…Lăng Thanh Viễn! Cậu, cậu cậu…”

Hắn lấy lại tinh thần, theo tầm mắt của Lăng Tư Nam, đúng là dưới chăn mỏng có một thứ không quá rõ ràng nổi lên, lúc này phần trên của phần nhô ra đã chạm vào bên đùi Lăng Tư Nam, cho nên cô mới có thể cảm nhận được rõ như vậy.

Hắn sửng sốt, chỉ mới suy nghĩ có một chút, đã không cho mặt mũi như vậy sao?

Lăng Tư Nam thấy thế muốn đẩy hắn ra, nhưng hắn lại không chịu.



“Cậu còn nói nữa, kẻ lừa đảo…” Lăng Tư Nam bị nhốt trong khuỷu tay em trai, giãy giụa hai lần, ngược lại còn tiếp xúc cọ xát da thịt với hắn nhiều hơn.

Lăng Thanh Viễn nghẹn lời nói: “Thật sự tôi vốn không có ý này… Chị à.”

“Tôi không tin.” Tại sao tên này bị bệnh vẫn còn mạnh hơn cô chứ. Lăng Tư Nam quyết định bất động, để em trai ôm lấy mình, bởi vì nếu càng giãy giụa, cô cảm thấy hình như càng dễ dàng xảy ra chuyện hơn.

“Chị không tin tôi cũng không có cách nào.” Lăng Thanh Viễn dựa vào bên tai, nhẹ giọng nói bên tai cô, khi nói chuyện tất cả hơi thở đều phả vào màng nhĩ cô, thình lình giật mình theo thần kinh lan tràn tới toàn thân, thân mình Lăng Tư Nam mềm mại hơn một chút, thậm chí có thể cảm giác rõ ràng dưới hạ thân có cái gì đang chảy ra.

Nhưng mà dù thân thể không biết cố gắng, ý thức của cô vẫn còn đang nỗ lực chống cự: “Chúng ta không thể như vậy, cậu là em trai tôi, em trai ruột, chúng ta có huyết thống… Loại chuyện này… Loại chuyện này thật sự không thể…”

“Không ai biết.” Lăng Thanh Viễn nhẹ nhàng cắn vành tai cô: “Chị à, không ai biết.”

“Đây không phải vấn đề có biết hay không, ít nhất cậu và tôi đều biết ——”

“Nhưng mà chúng ta đều thích không phải sao, nếu thích, chỉ chúng ta biết thì thế nào?”

“Tôi không thích!” Cô ngoan cố cãi lại.

Lăng Thanh Viễn nhắm hai mắt dựa vào bên tai cô cười: “Thật sao? Lăng Tư Nam, chị dám thề nói chị không thích?”

Lăng Tư Nam cắn răng một cái: “Không - thích! Cùng chính em trai của mình làm loại chuyện này sao mà thích nổi!”

“Chính bởi vì là em trai… Chị mới có thể thích.” Lăng Thanh Viễn mở mắt ra, ánh mắt thiếu niên trong trẻo hướng nội như ngày thường, dục vọng vững vàng nồng đậm, đồng tử màu hổ phách có cảm xúc gợn sóng: “Chị chảy cùng một dòng máu với tôi, chúng ta là người một nhà, chị à.” Hắn nắm lấy tay Lăng Tư Nam, đặt lên chỗ nổi lên trên chăn mỏng kia.

Lăng Tư Nam cúi đầu theo ý thức, cảm thấy thứ trong tay sống động nhảy lên một chút.

Cô nửa ngẩng mặt, trước mặt là chính em trai mình, mà nắm trong tay, lại là dương vật của em trai.

Không lâu trước đó thứ đồ vật này, còn từng tiến vào chính trong cơ thể mình —— cô lại nghĩ tới một ngày kia, nó mượt mà dán vào thân dưới thấm ướt của cô, từng chút một thẳng tiến vào tiểu huyệt của cô, đẩy nếp gấp thịt khép kín ra, tràn ngập cô, tới tới lui lui đâm vào trong âm hộ cô, bổ khuyết, rút ra, lại thẳng tiến… Hắn nói, muốn bắn tất cả vào trong thân thể cô —— vì thế một giây cuối cùng bắn ra tinh dịch, từng luồng bắn thẳng vào tiểu huyệt đã ướt đẫm của cô… Loại khoái cảm này, làm sao cũng không thể quên được.

Chỉ mới nghĩ như vậy, phía dưới lại không thể khống chế chảy nước ra bên ngoài.

Lăng Tư Nam buồn bực muốn khóc.

Cô không muốn thừa nhận, cô thật sự thích được em trai đâm vào.

Càng kỳ lạ chính là, nếu đổi vị trí của Lăng Thanh Viễn trong đầu thành bất kỳ nam sinh nào khác, cô đều cảm thấy không thể chấp nhận.

Rốt cuộc Lăng Thanh Viễn đã làm cái gì với cô…

Cô quyết định nhất định phải giấu bí mật này đi, không thể để Lăng Thanh Viễn biết, nếu hắn biết đnhất định sẽ càng làm trầm trọng thêm, vậy giữa hai người vĩnh viễn sẽ không thể kết thúc.

Vấn đề là… Cô thật sự muốn kết thúc sao?

“Cậu đang bệnh.” Lúc này Lăng Tư Nam mới nhớ tới chuyện đó, thu tay về từ trên chăn: “Nghỉ ngơi cho tốt, đừng nghĩ bậy bạ nữa —— ngày mai tôi sẽ xin nghỉ giúp cậu.” Dường như sức lực để ôm cô của Lăng Thanh Viễn cũng tới điểm cuối rồi, lúc này cô tránh thoát không hề phí chút sức lực nào.

“Chị, ở lại đây đi.” Lăng Thanh Viễn dựa lên gối, ánh mắt xinh đẹp hơi híp lại, dường như nhiệt độ trên người lại tăng lên.

“Để cậu còn có sức lực nghĩ chuyện khác.” Lăng Tư Nam giận hắn, nhưng mà bộ dạng yếu ớt của em trai như vậy lại khiến cô rất lo lắng: “Tôi đi lấy chén nước cho cậu, đợi chút sẽ về, cậu ngoan một chút.” Lăng Tư Nam đứng lên, nháy mắt mở cửa, Khâu Thiên Hoa đứng ở cửa hai mắt nhìn nhau với cô.

Không xong rồi.

Trái tim Lăng Tư Nam lập tức như bị đào ra một cái hố, hoảng đến không còn chỗ trốn.

Bà ta tới được bao lâu rồi? Bà ta nghe được bao nhiêu?

Tuy mẹ Lăng đã qua tuổi 40, vẫn có thể nhìn thấy dung mạo xinh đẹp một thời của bà ta từ đôi mắt hơi có chút nếp nhăn, bà ta đứng đối diện trước mặt Lăng Tư Nam, khẽ nâng cằm, mắt phượng liếc đứa con trai có ngũ quan tương tự với mình, giữa mày nhíu chặt.

Yên tĩnh đáng sợ.

“Mẹ…” Lăng Thanh Viễn đang muốn mở miệng, mẹ Lăng vẫn cất lời nói trước: “Sao con lại ở trong phòng em?”

Lăng Tư Nam hơi rũ mắt: “Con đến xem em.” Nếu hỏi như vậy, chắc là không nghe được những lời nói trước đó đâu nhỉ?

“Là con muốn uống nước, nhờ chị lấy một ly cho con.” Giọng Lăng Thanh Viễn cắt ngang giữa hai người.

Mẹ Lăng lại liếc mắt đánh giá Lăng Tư Nam một cái: “Đi lấy nước cho em trai con đi.”

Lăng Tư Nam nặng nề trong òng ra khỏi phòng, trước khi ra cửa lại liếc mắt nhìn Lăng Thanh Viễn một cái.

Lăng Thanh Viễn vẫn tỏ vẻ bình tĩnh vô sự, thuận tay gom chăn lại đặt trước người.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau