Chương 30: .1: Đêm Yên Tĩnh
Tiếng mưa rơi xen lẫn tiếng sấm ngoài cửa sổ, ầm ĩ suốt cả một đêm dài.
Thỉnh thoảng, từng tia chớp lóe lên bên ngoài tấm rèm trắng xanh, rọi vào đôi mắt của cô gái trong bóng tối.
Mái tóc dài của cô xõa tung trên gối, đan xen vào mái tóc ngắn của thiếu niên sau lưng.
Lăng Tư Nam ngơ ngác nhìn bức tường gần ngay trước mặt, tim cô như con lắc dao động giữa không trung, không thể ổn định được.
Cô có thể cảm nhận được khuôn ngực, cánh tay, đôi chân dài,… cùng bộ phận mạnh mẽ nam tính nhất đó của em trai cô.
Cô nhớ lại giấc mơ đó.
Vẫn không được.
Bọn họ là chị em ruột mà.
Cô ấy thích Lăng Thanh Viễn.
Nhưng không có nghĩa cô phải làm tình với em trai mình.
Thứ tình cảm này không được thế giới chấp nhận, chi bằng lúc đầu đừng nói ra đừng thay đổi hành động là được rồi.
Mộng gì đó, làm thử rồi thì thôi, mộng xuân ai mà chẳng có đối tượng kích thích? Có lẽ cô chỉ bị anh trêu chọc quá nhiều, cho nên tự động nhập vai diễn mà thôi, suy cho cùng, em trai cũng là người đầu tiên tiếp xúc thân mật với cô.
Cũng là đối tượng của nụ hôn đầu của cô.
Nhớ đến bờ môi mỏng lạnh của Lăng Thanh Viễn, Lăng Tư Nam cảm thấy môi mình tê dại.
Cô suy nghĩ lung tung hồi lâu, đợi đến khi bản thân nghĩ nên kìm chế sự gần gũi với Lăng Thanh Viễn, thì đã năm phút đồng hồ trôi qua rồi.
Nhưng Lăng Thanh Viễn không làm gì cả.
Ngay cả như vậy, cô cũng khó mà phớt lờ bộ phận sinh dục nóng bỏng đang đâm vào giữa hai mông.
Trong mơ, anh dùng thứ này nhét vào huyệt nhỏ của cô, kết hợp một thể với cô.
Cho đến bây giờ hồi tưởng lại, cảm giác hạnh phúc bị lấp đầy đó không lời nào tả được.
Lăng Tư Nam phát hiện mình lại suy nghĩ lung tung nữa rồi.
Nghĩ đến mọi thứ trong giấc mơ khiến cô ngại ngùng di chuyển đến phía trước vài phân.
“Không thoải mái sao?” Lăng Thanh Viễn nhắm mắt lại, nhàn nhạt hỏi sau tai cô.
Lăng Tư Nam kẹp chặt cánh mông, cố gắng hết sức để mình không chạm vào hắn: "Chỉ, chỉ là hơi chặt."
"Không phải sợ sấm sét muốn được ôm sao?"
... Lẽ nào bản thân hắn không cảm nhận được mình đang cương lên sao! Lăng Tư Nam bị làm cho tức giận vì sự điềm tĩnh đến mức không biết gì của hắn, hắn đưa tay xuống, đẩy côn thịt đầy đặn ẩn trong chiếc quần ngủ của mình về phía sau, kéo dài khoảng cách giữa hai người.
Lăng Thanh Viễn khẽ rít lên.
"Nhẹ chút."
“Lưu manh.” Lăng Tư Nam đỏ mặt, giọng điệu này của hắn, dường như là cô đang giúp hắn bắn ra vậy, “Lưu mạnh thì nên bị tịch thu công cụ gây án.”
Lăng Thanh Viễn nhắm mắt lại cười: "Tịch thu đi."
“… Da mặt cậu sao lại dày như thế?” Lăng Tư Nam thấy mình thật sự không đấu lại hắn, nên không muốn nói nữa, duy trì cảnh giác cao độ đề phòng hắn lại đến gần lần nữa.
Nhưng đợi một lúc lâu, bên tai chỉ có tiếng thở đều đều của hắn.
Ngược lại, Lăng Tư Nam một mình nghĩ đông nghĩ tây suốt nửa ngày, hạ thể đã bí mật ẩm ướt.
Hôm nay hắn... không làm sao? - Không, ý cô là, hắn không còn động tay động chân giống như bình thường?
Lăng Tư Nam vô thức liếm đôi môi khô khốc vì căng thẳng, cố hết sức nhắm mắt lại.
Ngủ đi, ngủ đi.
Nếu em trai thật sự vì chuyện lần trước, bắt đầu nhận thức được sự cấm kỵ giữa hai chị em mà nhẫn nhịn, thế thì rất tốt
Rất tốt.
Một lúc lâu sau, Lăng Tư Nam mơ màng nhắm mắt lại, trong lòng có cảm giác trống rỗng khó chịu không nói nên lời.
Cô như có một giấc mơ khác, trong giấc mơ, một chàng trai sáng sủa nằm trên người cô, côn thịt màu tím hồng ra vào giữa hai chân cô.
Cô nâng chân lên, bên tai là tiếng thở dốc của thiếu niên, cùng tiếng rên rỉ đầy dục vọng của cô, vốn dĩ là sự sợ hãi đơn thuần, trêu ghẹo cô mà lòng xuân phơi phới, khiến dưới thân từ từ rỉ ra những cổ ái dịch dâm đãng không thể nào khống chế được.
Trong lúc bối rối, cô cố gắng hết sức mở mắt để nhìn bóng dáng người thiếu niên ngược sáng.
Cũng giống như khung hình tĩnh ở ngõ Quảng Phong đêm hôm đó, bên mặt của anh được ánh sáng phác họa rõ ràng.
Tiếng thở hổn hển của thiếu niên dồn dập từng hơi, trêu ghẹo bên tai cô, còn có hai chữ lí nhí len lỏi vào bên trong tai, và giây cuối cùng cô mới nghe rõ được…
"Chị gái."
--Hắn nói.
Cô đột nhiên mở mắt ra.
Hơi thở trong trẻo và nhẹ nhàng bên tai cô nói với cô rằng, cô đã trở về thực tại.
Nhưng hiện thực không giống như giấc mơ, bởi vì thiếu niên này đã dịu dàng gọi cô một tiếng, chị gái.
Thỉnh thoảng, từng tia chớp lóe lên bên ngoài tấm rèm trắng xanh, rọi vào đôi mắt của cô gái trong bóng tối.
Mái tóc dài của cô xõa tung trên gối, đan xen vào mái tóc ngắn của thiếu niên sau lưng.
Lăng Tư Nam ngơ ngác nhìn bức tường gần ngay trước mặt, tim cô như con lắc dao động giữa không trung, không thể ổn định được.
Cô có thể cảm nhận được khuôn ngực, cánh tay, đôi chân dài,… cùng bộ phận mạnh mẽ nam tính nhất đó của em trai cô.
Cô nhớ lại giấc mơ đó.
Vẫn không được.
Bọn họ là chị em ruột mà.
Cô ấy thích Lăng Thanh Viễn.
Nhưng không có nghĩa cô phải làm tình với em trai mình.
Thứ tình cảm này không được thế giới chấp nhận, chi bằng lúc đầu đừng nói ra đừng thay đổi hành động là được rồi.
Mộng gì đó, làm thử rồi thì thôi, mộng xuân ai mà chẳng có đối tượng kích thích? Có lẽ cô chỉ bị anh trêu chọc quá nhiều, cho nên tự động nhập vai diễn mà thôi, suy cho cùng, em trai cũng là người đầu tiên tiếp xúc thân mật với cô.
Cũng là đối tượng của nụ hôn đầu của cô.
Nhớ đến bờ môi mỏng lạnh của Lăng Thanh Viễn, Lăng Tư Nam cảm thấy môi mình tê dại.
Cô suy nghĩ lung tung hồi lâu, đợi đến khi bản thân nghĩ nên kìm chế sự gần gũi với Lăng Thanh Viễn, thì đã năm phút đồng hồ trôi qua rồi.
Nhưng Lăng Thanh Viễn không làm gì cả.
Ngay cả như vậy, cô cũng khó mà phớt lờ bộ phận sinh dục nóng bỏng đang đâm vào giữa hai mông.
Trong mơ, anh dùng thứ này nhét vào huyệt nhỏ của cô, kết hợp một thể với cô.
Cho đến bây giờ hồi tưởng lại, cảm giác hạnh phúc bị lấp đầy đó không lời nào tả được.
Lăng Tư Nam phát hiện mình lại suy nghĩ lung tung nữa rồi.
Nghĩ đến mọi thứ trong giấc mơ khiến cô ngại ngùng di chuyển đến phía trước vài phân.
“Không thoải mái sao?” Lăng Thanh Viễn nhắm mắt lại, nhàn nhạt hỏi sau tai cô.
Lăng Tư Nam kẹp chặt cánh mông, cố gắng hết sức để mình không chạm vào hắn: "Chỉ, chỉ là hơi chặt."
"Không phải sợ sấm sét muốn được ôm sao?"
... Lẽ nào bản thân hắn không cảm nhận được mình đang cương lên sao! Lăng Tư Nam bị làm cho tức giận vì sự điềm tĩnh đến mức không biết gì của hắn, hắn đưa tay xuống, đẩy côn thịt đầy đặn ẩn trong chiếc quần ngủ của mình về phía sau, kéo dài khoảng cách giữa hai người.
Lăng Thanh Viễn khẽ rít lên.
"Nhẹ chút."
“Lưu manh.” Lăng Tư Nam đỏ mặt, giọng điệu này của hắn, dường như là cô đang giúp hắn bắn ra vậy, “Lưu mạnh thì nên bị tịch thu công cụ gây án.”
Lăng Thanh Viễn nhắm mắt lại cười: "Tịch thu đi."
“… Da mặt cậu sao lại dày như thế?” Lăng Tư Nam thấy mình thật sự không đấu lại hắn, nên không muốn nói nữa, duy trì cảnh giác cao độ đề phòng hắn lại đến gần lần nữa.
Nhưng đợi một lúc lâu, bên tai chỉ có tiếng thở đều đều của hắn.
Ngược lại, Lăng Tư Nam một mình nghĩ đông nghĩ tây suốt nửa ngày, hạ thể đã bí mật ẩm ướt.
Hôm nay hắn... không làm sao? - Không, ý cô là, hắn không còn động tay động chân giống như bình thường?
Lăng Tư Nam vô thức liếm đôi môi khô khốc vì căng thẳng, cố hết sức nhắm mắt lại.
Ngủ đi, ngủ đi.
Nếu em trai thật sự vì chuyện lần trước, bắt đầu nhận thức được sự cấm kỵ giữa hai chị em mà nhẫn nhịn, thế thì rất tốt
Rất tốt.
Một lúc lâu sau, Lăng Tư Nam mơ màng nhắm mắt lại, trong lòng có cảm giác trống rỗng khó chịu không nói nên lời.
Cô như có một giấc mơ khác, trong giấc mơ, một chàng trai sáng sủa nằm trên người cô, côn thịt màu tím hồng ra vào giữa hai chân cô.
Cô nâng chân lên, bên tai là tiếng thở dốc của thiếu niên, cùng tiếng rên rỉ đầy dục vọng của cô, vốn dĩ là sự sợ hãi đơn thuần, trêu ghẹo cô mà lòng xuân phơi phới, khiến dưới thân từ từ rỉ ra những cổ ái dịch dâm đãng không thể nào khống chế được.
Trong lúc bối rối, cô cố gắng hết sức mở mắt để nhìn bóng dáng người thiếu niên ngược sáng.
Cũng giống như khung hình tĩnh ở ngõ Quảng Phong đêm hôm đó, bên mặt của anh được ánh sáng phác họa rõ ràng.
Tiếng thở hổn hển của thiếu niên dồn dập từng hơi, trêu ghẹo bên tai cô, còn có hai chữ lí nhí len lỏi vào bên trong tai, và giây cuối cùng cô mới nghe rõ được…
"Chị gái."
--Hắn nói.
Cô đột nhiên mở mắt ra.
Hơi thở trong trẻo và nhẹ nhàng bên tai cô nói với cô rằng, cô đã trở về thực tại.
Nhưng hiện thực không giống như giấc mơ, bởi vì thiếu niên này đã dịu dàng gọi cô một tiếng, chị gái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất