Chương 51: .1: Bùng Nổ
Trong vài ngày, WeChat của Lăng Thanh Viễn vẫn luôn im ắng.
Lịch sử trò chuyện còn dừng lại ở dòng: “Cậu có muốn tiếp xúc thử không”, Lăng Tư Nam buông điện thoại xuống lần thứ hai, hơi rũ mắt.
Thật ra cô có thể hỏi hắn có thể kết bạn với cô không? Có thể nói chuyện với cô không? Có gì cần chị giúp không? Chẳng hạn như thế.
Nhưng cô không dám hỏi, cũng không thể hỏi.
Cô không biết Lăng Thanh Viễn sẽ đáp lại như thế nào, hơn nữa cô đã hạ quyết tâm mấy ngày nay sẽ xử lý lạnh mối quan hệ giữa hai người.
Dường như hắn đã hiểu được ý cô, nên vẫn chưa trả lời tin nhắn cô.
Nhưng hai phút trước, cô bỗng nhiên nhận được tin nhắn WeChat mới.
[Chị ~~~ Chị ~~~~ Đàn! Anh! Kết bạn! Với em!! ]
[Chị là người cho anh ấy WeChat của em đúng không?! Chị đúng là người siêu siêu tốt! Em yêu chị nhất MOA~~~]
Hắn đã kết bạn với cô ấy.
Mà không trả lời tin nhắn của cô.
Vào giờ giải lao, Lăng Tư Nam ôm một chồng sách bài tập dày cộp, đi đường tắt từ phía sau tòa nhà dạy học đến tầng văn phòng.
Trong đầu cô vẫn luôn tự hỏi tại sao cậu em trai luôn rụt rè với thế giới bên ngoài, đặc biệt là với con gái, lại kết bạn với cô gái kia, càng nghĩ cô càng cảm thấy trong lòng nghẹn đến phát hoảng.
Sau đó đỉnh đầu vang lên tiếng sột soạt, Lăng Tư Nam ngẩng đầu lên thì thấy một bóng đen lao xuống dưới.
Hai người va vào nhau, Lăng Tư Nam bổ nhào xuống mặt đất, sách bài tập rơi đầy đất.
“Lăng Tư Nam?” Cô nghe thấy một giọng nam rất dễ nhận biết gọi tên mình, giọng nói có hơi trầm.
Cô ngồi dậy: “Cố Đình?”
“À, cậu vừa ở sau cái cây, lúc tôi nhảy xuống không nhìn thấy.” Cố Đình giải thích với cô, giờ phút này một bên bả vai Lăng Tư Nam còn chưa tách ra khỏi anh ta, bộ đồng phục mùa xuân đơn bạc, làn da của thiếu nữ còn giữ nhiệt độ vừa phải dựa vào cánh tay Cố Đình, thoáng chốc lực chú ý của Cố Đình đều tập trung ở một chỗ.
Ấm áp, rõ ràng cô không mập nhưng vẫn có thể cảm nhận được rõ sự mềm mại của bờ vai.
“Sao cậu lại trèo tường?” Lăng Tư Nam xoa vai bị đâm vào: “Lần trước đánh nhau đã bị ghi tội xử phạt, nghe nói đó là lần thứ hai của cậu rồi, lần thứ ba ghi tội thì sẽ bị nghỉ học đúng không?”
Cố Đình nghe cô nói, lông mày khẽ nhếch lên theo nụ cười: “Trèo tường trốn một tiết không đến nỗi bị ghi tội đâu… Nhưng không ngờ cậu lại hiểu biết về tôi như vậy.” Ánh mặt trời ló qua giữa khe hở của lá cây, hắt xuống gương mặt ngũ quan rõ ràng của anh, cả người mang theo dáng vẻ tự tại.
“Đây là chuyện mọi người trong trường đều biết.” Lăng Tư Nam khom lưng nhặt sách bài tập lên: “Cậu nên chú ý một chút đi, dù sao vất vả lắm mới chịu đựng được đến cấp ba, đừng như xe bị tuột xích ở chỗ này.”
Cố Đình vừa nhặt sách bài tập trên mặt đất lên giúp cô, vừa lén nhìn cô.
Cô không sợ anh ta, chưa từng cố ý nịnh nọt, ở cạnh cô rất tốt, rất tự tại.
“Được rồi, đưa tôi những cái đó.” Lăng Tư Nam chuẩn bị lấy sách bài tập từ trên tay anh ta ——
“Lăng Tư Nam, cậu có thiếu bạn trai không?”
Lăng Tư Nam định mở miệng tạm biệt, kết quả một câu nghẹn trong cổ họng suýt nữa sặc chết.
“… Cậu bị ngã đến choáng váng rồi à?”
Cố Đình nhún nhún vai: “Kỳ lạ lắm sao? Tôi chỉ cảm thấy rất thích cậu nên mới hỏi cậu có cần bạn trai không thôi.” Cố Đình từng có bạn gái, nhưng sau đó gia đình cô ấy đã di dân, sau đó anh ta độc thân từ cấp hai đến bây giờ. Sau đó cũng có không ít cô gái theo đuổi anh ta, nhưng đừng thấy hôm nay anh ta mở miệng nói một cách tùy tiện, mà là loại người ai đến cũng không từ chối, phải xem hai người có hợp nhau hay không —— quen biết Lăng Tư Nam chưa được bao lâu, anh ta đã cảm thấy hai người rất hợp nhau.
Anh ta thật sự cho rằng hai người hợp nhau mới chủ động.
“Tôi… Không cần bạn trai.” Lần đầu tiên Lăng Tư Nam bị người khác hỏi về vấn đề như vậy, cô hơi xấu hổ đáp lại.
Hai người đứng lên, Lăng Tư Nam ôm chồng sách bài tập cao gần đến cằm cô.
"Để tôi giúp." Cố Đình cầm lấy rất tự nhiên, một tay dễ dàng kẹp sách bài tập ở trong khuỷu tay, tay kia cầm balo lệch vai của anh ta, đi cùng Lăng Tư Nam tới tầng văn phòng.
"Cậu cậu, cậu đừng cầm như vậy, bị nhăn."
Cố Đình lắc đầu, cười với cô: "Đừng nghiêm túc như vậy, tập sách này cứng lắm đấy —— cậu vừa nói là không cần bạn trai?"
"Không cần." Huống chi cô còn có một đứa em phiền hơn cả bạn trai, để hắn đi ứng phó với một người đàn ông trong lúc cấp ba mấu chốt quan trọng này, cô chắc chắn sẽ không nghĩ luẩn quẩn như vậy, hơn nữa —— cô nhíu mày, giả thiết cô đi nói với Lăng Thanh Viễn mình đã có bạn trai, hậu quả...
Vô thức rùng mình một cái.
"Thật ra không phiền như vậy, cũng không ép cậu làm gì, nếu cậu thích đọc sách, tôi cũng có thể đọc cùng cậu, chuyện cậu không muốn thì tôi sẽ không miễn cưỡng." Cố Đình nhìn về phía trước, lúc nói những lời này vẫn rất thoải mái vô tư, giống như không phải là mình đang tỏ tình, chỉ là đang nói với cô về thể nghiệm sử dụng sản phẩm: "Cậu có muốn thử xem không?"
Lăng Tư Nam không nhịn được bật cười: "Cậu thật kỳ lạ."
Tỏ tình như vậy đúng là không lãng mạn, nhưng bởi vậy lại không làm cho người ta cảm giác ép buộc, dù từ chối cũng không cần lo lắng lương tâm bất an, dù đáp ứng cũng không sợ cuộc sống sinh hoạt thay đổi nghiêng trời lệch đất. Cố Đình này, lúc nói chuyện hay đánh nhau đều rất giống nhau, vô cùng rõ ràng.
Lăng Tư Nam chợt nhớ tới Lăng Thanh Viễn.
Cô sẽ mãi mãi không đoán được hắn đang nghĩ gì.
Tựa như cô không biết vì sao qua bao lâu như vậy, hắn đột nhiên đi thêm bạn với đàn em kia.
Lịch sử trò chuyện còn dừng lại ở dòng: “Cậu có muốn tiếp xúc thử không”, Lăng Tư Nam buông điện thoại xuống lần thứ hai, hơi rũ mắt.
Thật ra cô có thể hỏi hắn có thể kết bạn với cô không? Có thể nói chuyện với cô không? Có gì cần chị giúp không? Chẳng hạn như thế.
Nhưng cô không dám hỏi, cũng không thể hỏi.
Cô không biết Lăng Thanh Viễn sẽ đáp lại như thế nào, hơn nữa cô đã hạ quyết tâm mấy ngày nay sẽ xử lý lạnh mối quan hệ giữa hai người.
Dường như hắn đã hiểu được ý cô, nên vẫn chưa trả lời tin nhắn cô.
Nhưng hai phút trước, cô bỗng nhiên nhận được tin nhắn WeChat mới.
[Chị ~~~ Chị ~~~~ Đàn! Anh! Kết bạn! Với em!! ]
[Chị là người cho anh ấy WeChat của em đúng không?! Chị đúng là người siêu siêu tốt! Em yêu chị nhất MOA~~~]
Hắn đã kết bạn với cô ấy.
Mà không trả lời tin nhắn của cô.
Vào giờ giải lao, Lăng Tư Nam ôm một chồng sách bài tập dày cộp, đi đường tắt từ phía sau tòa nhà dạy học đến tầng văn phòng.
Trong đầu cô vẫn luôn tự hỏi tại sao cậu em trai luôn rụt rè với thế giới bên ngoài, đặc biệt là với con gái, lại kết bạn với cô gái kia, càng nghĩ cô càng cảm thấy trong lòng nghẹn đến phát hoảng.
Sau đó đỉnh đầu vang lên tiếng sột soạt, Lăng Tư Nam ngẩng đầu lên thì thấy một bóng đen lao xuống dưới.
Hai người va vào nhau, Lăng Tư Nam bổ nhào xuống mặt đất, sách bài tập rơi đầy đất.
“Lăng Tư Nam?” Cô nghe thấy một giọng nam rất dễ nhận biết gọi tên mình, giọng nói có hơi trầm.
Cô ngồi dậy: “Cố Đình?”
“À, cậu vừa ở sau cái cây, lúc tôi nhảy xuống không nhìn thấy.” Cố Đình giải thích với cô, giờ phút này một bên bả vai Lăng Tư Nam còn chưa tách ra khỏi anh ta, bộ đồng phục mùa xuân đơn bạc, làn da của thiếu nữ còn giữ nhiệt độ vừa phải dựa vào cánh tay Cố Đình, thoáng chốc lực chú ý của Cố Đình đều tập trung ở một chỗ.
Ấm áp, rõ ràng cô không mập nhưng vẫn có thể cảm nhận được rõ sự mềm mại của bờ vai.
“Sao cậu lại trèo tường?” Lăng Tư Nam xoa vai bị đâm vào: “Lần trước đánh nhau đã bị ghi tội xử phạt, nghe nói đó là lần thứ hai của cậu rồi, lần thứ ba ghi tội thì sẽ bị nghỉ học đúng không?”
Cố Đình nghe cô nói, lông mày khẽ nhếch lên theo nụ cười: “Trèo tường trốn một tiết không đến nỗi bị ghi tội đâu… Nhưng không ngờ cậu lại hiểu biết về tôi như vậy.” Ánh mặt trời ló qua giữa khe hở của lá cây, hắt xuống gương mặt ngũ quan rõ ràng của anh, cả người mang theo dáng vẻ tự tại.
“Đây là chuyện mọi người trong trường đều biết.” Lăng Tư Nam khom lưng nhặt sách bài tập lên: “Cậu nên chú ý một chút đi, dù sao vất vả lắm mới chịu đựng được đến cấp ba, đừng như xe bị tuột xích ở chỗ này.”
Cố Đình vừa nhặt sách bài tập trên mặt đất lên giúp cô, vừa lén nhìn cô.
Cô không sợ anh ta, chưa từng cố ý nịnh nọt, ở cạnh cô rất tốt, rất tự tại.
“Được rồi, đưa tôi những cái đó.” Lăng Tư Nam chuẩn bị lấy sách bài tập từ trên tay anh ta ——
“Lăng Tư Nam, cậu có thiếu bạn trai không?”
Lăng Tư Nam định mở miệng tạm biệt, kết quả một câu nghẹn trong cổ họng suýt nữa sặc chết.
“… Cậu bị ngã đến choáng váng rồi à?”
Cố Đình nhún nhún vai: “Kỳ lạ lắm sao? Tôi chỉ cảm thấy rất thích cậu nên mới hỏi cậu có cần bạn trai không thôi.” Cố Đình từng có bạn gái, nhưng sau đó gia đình cô ấy đã di dân, sau đó anh ta độc thân từ cấp hai đến bây giờ. Sau đó cũng có không ít cô gái theo đuổi anh ta, nhưng đừng thấy hôm nay anh ta mở miệng nói một cách tùy tiện, mà là loại người ai đến cũng không từ chối, phải xem hai người có hợp nhau hay không —— quen biết Lăng Tư Nam chưa được bao lâu, anh ta đã cảm thấy hai người rất hợp nhau.
Anh ta thật sự cho rằng hai người hợp nhau mới chủ động.
“Tôi… Không cần bạn trai.” Lần đầu tiên Lăng Tư Nam bị người khác hỏi về vấn đề như vậy, cô hơi xấu hổ đáp lại.
Hai người đứng lên, Lăng Tư Nam ôm chồng sách bài tập cao gần đến cằm cô.
"Để tôi giúp." Cố Đình cầm lấy rất tự nhiên, một tay dễ dàng kẹp sách bài tập ở trong khuỷu tay, tay kia cầm balo lệch vai của anh ta, đi cùng Lăng Tư Nam tới tầng văn phòng.
"Cậu cậu, cậu đừng cầm như vậy, bị nhăn."
Cố Đình lắc đầu, cười với cô: "Đừng nghiêm túc như vậy, tập sách này cứng lắm đấy —— cậu vừa nói là không cần bạn trai?"
"Không cần." Huống chi cô còn có một đứa em phiền hơn cả bạn trai, để hắn đi ứng phó với một người đàn ông trong lúc cấp ba mấu chốt quan trọng này, cô chắc chắn sẽ không nghĩ luẩn quẩn như vậy, hơn nữa —— cô nhíu mày, giả thiết cô đi nói với Lăng Thanh Viễn mình đã có bạn trai, hậu quả...
Vô thức rùng mình một cái.
"Thật ra không phiền như vậy, cũng không ép cậu làm gì, nếu cậu thích đọc sách, tôi cũng có thể đọc cùng cậu, chuyện cậu không muốn thì tôi sẽ không miễn cưỡng." Cố Đình nhìn về phía trước, lúc nói những lời này vẫn rất thoải mái vô tư, giống như không phải là mình đang tỏ tình, chỉ là đang nói với cô về thể nghiệm sử dụng sản phẩm: "Cậu có muốn thử xem không?"
Lăng Tư Nam không nhịn được bật cười: "Cậu thật kỳ lạ."
Tỏ tình như vậy đúng là không lãng mạn, nhưng bởi vậy lại không làm cho người ta cảm giác ép buộc, dù từ chối cũng không cần lo lắng lương tâm bất an, dù đáp ứng cũng không sợ cuộc sống sinh hoạt thay đổi nghiêng trời lệch đất. Cố Đình này, lúc nói chuyện hay đánh nhau đều rất giống nhau, vô cùng rõ ràng.
Lăng Tư Nam chợt nhớ tới Lăng Thanh Viễn.
Cô sẽ mãi mãi không đoán được hắn đang nghĩ gì.
Tựa như cô không biết vì sao qua bao lâu như vậy, hắn đột nhiên đi thêm bạn với đàn em kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất