Nghịch Lý

Chương 7:

Trước Sau
"Là con đó, mẹ." Lăng Thanh Viễn cất giọng nói với ra bên ngoài: "Vừa rồi trong phòng có con muỗi cắn con, nên con bực mình..."

Nói xong, hắn quay đầu lại, nhìn nét mặt hoảng hốt lo sợ của Lăng Tư Nam, khẽ cười phì một tiếng.

Ách, cũng chỉ có chí khí vậy.

"Muỗi à? Có cần mẹ lấy cho con hương muỗi không?"

"Dạ..." Lăng Thanh Viễn há miệng định nói vâng, người chị gái có tật giật mình kia liều mạng lắc đầu ra hiệu trước mặt hắn. Hắn cố ý kéo dài âm cuối: "Dạ... con đập chết nó rồi mẹ." Vừa nói, tay của Lăng Thanh Viễn vỗ bốp một cái trên mông Lăng Tư Nam. Chọc cho Lăng Tư Nam trừng mắt nhìn hắn, mà vẻ mắt của hắn lại vẫn ung dung như thực sự vừa đập một con muỗi vậy.

"Thế... có cần mẹ giúp gì thì cứ gọi mẹ nhé."

"Không sao đâu, mẹ ngủ đi ạ."

Cuộc đối thoại kết thúc, không gian khôi phục vẻ yên tĩnh tới nỗi như nghe được cả tiếng kim rơi.

Chỉ còn tiếng hô hấp của hai người đan xen vào nhau.

Lăng Tư Nam nhếch môi, ngẫm nghĩ một lúc rồi lại nói: "Cảm ơn." Cảm ơn xong, cô muốn vén chăn lên, lại bị Lăng Thanh Viễn giữ chặt.

"Đi đâu?"

"... Về phòng ngủ." Lăng Tư Nam nhìn gương mặt ung dung của em trai, trong lòng bắt đầu hoảng hốt.

Có người chị nào bị em trai "làm như vậy" rồi còn có thể tiếp tục ngủ trên cùng một cái giường với hắn chứ.

"Về phòng không lạnh à?"

"Không lạnh."

"Vừa rồi tôi giúp chị mà chỉ tính như vậy thôi à?"

"Tôi nói "cảm ơn" rồi."

"Ồ." Lăng Thanh Viễn buông cô ra: "Có khí thế đấy, chị đi đi."

... Hả?

Đột nhiên được đại xá làm Lăng Tư Nam nghi ngờ mình có khuynh hướng thích bị ngược. Nhưng tư thế vừa rồi của Lăng Thanh Viễn không giống dễ dàng buông tha cho cô.

"Đi nhanh chút, tôi muốn kêu rồi." Lăng Thanh Viễn uể oải nằm trên giường, lông mi giống như cánh quạt phe phẩy, ánh mắt chần chờ nhìn chằm chằm vào người chị đang chuẩn bị thoát thân.

"Kêu... cái gì?" Lúc này Lăng Tư Nam đã tránh khỏi cơ thể của hắn, chuẩn bị bò đi qua, bởi vì lời của hắn lại khiến cho cô có dự cảm không tốt mà ngừng động tác lại.

Lăng Thanh Viễn nghiêng đầu, tóc ngắn lộn xộn xõa trên gối đầu: "Tôi nghĩ đã... kêu to... "đêm khuya chị đánh lén con".... thế nào?"

Con ngươi Lăng Tư Nam mở to, không dám tin mà nhìn hắn: "Cậu ăn cướp rồi còn la làng à?" Nếu như Lăng Thanh Viễn thực sự hô như vậy, hai vợ chồng nhà họ Lăng sẽ không chần chờ gì mà xé cô thành từng mảnh nhỏ, sau đó không buồn cho vào bao mà cứ vậy ném xa tới tám trăm dặm.

"Hết cách rồi, ai bảo tôi nhân phẩm tốt, học hành giỏi giang được yêu chiều chứ." Lăng Tư Nam nói một cách tự giễu, lại phát hiện vẻ mặt Lăng Tư Nam có một tia ảm đạm, tiếp tục nói: "Nửa đêm, chị ở trong phòng tôi, cũng đâu thể nói là do tôi bắt cóc chị tới?"

"..."

"Với cả chị còn tự mang gối đến."

"..."

Lăng Tư Nam thu lại động tác muốn trèo qua người hắn, ngồi quỳ chân một cách quy củ trên giường.

"Nói đi, rốt cuộc cậu muốn thế nào?"

Người em trai này đúng là đáng sợ. Cô lại lần nữa nhớ tới cái đuôi "Nguyên Nguyên" trước kia.

Lăng Thanh Viễn vỗ vào ổ chăn bên cạnh: "Vào đi rồi nói."

Trong một giây, thế mà Lăng Tư Nam nghĩ rằng hắn lo lắng mình bị cảm lạnh. Cô bèn tự chửi bản thân trong lòng rằng sợi dây thần kinh nào bị chập, sau đó lặng lẽ bò lại vào trong chăn, đắp kín mền, ngước mắt nhìn hắn: "Rồi sao đây?"

"Giải quyết vấn đề."

"Giải quyết... vấn đề gì?"

Lăng Thanh Viễn kéo tay cô, mò xuống bên dưới.

Cô khẩn trương nuốt một ngụm nước miếng, đầu ngón tay đụng phải vật cứng rắn, nóng hôi hổi được bao bọc trong quần đùi của hắn.

Cứ như dòng thác cuộn trào, Lăng Tư Nam muốn rút tay về, kết quả đối mắt với đôi mắt tối đen của Lăng Thanh Viễn.

Rõ ràng đã cứng vậy rồi thế mà ánh mắt của hắn vẫn bình tĩnh như vậy.

Lăng Tư Nam cong ngón tay: "Cậu đừng như vậy... làm chị gái cũng có danh dự chứ."

Hắn không nói gì, lại còn hơi nhếch khóe môi.

"Đây là..." Cô ngừng lại một chút mới nhỏ giọng nói: "Đây là loạn luân đấy." Ba chữ cuối cùng nhỏ như tiếng muỗi kêu, giống như nói ra thì rất ngượng mồm.

Lăng Thanh Viễn đột nhiên hỏi: "Trước hôm nay, chị vẫn nhớ rõ tôi là ai à?"

"Hả?"

"Rõ ràng một giây khi bước chân vào trong nhà, chị cũng không nhận ra người em trai như tôi. Bây giờ chị còn tới nói về loạn luân với tôi?" Lăng Thanh Viễn bỗng nhiên lật người, chặn cô: "Nhưng tôi lại chẳng cảm thấy gì cả."

"Loạn luân là huyết thống..." Lăng Tư Nam càng nói càng nhỏ, bởi vì ánh mắt của Lăng Thanh Viễn nhìn cô càng ngày càng nguy hiểm.

Cô ngẫm nghĩ rồi nói: "Bây giờ cậu... thích tôi à?"

Lăng Thanh Viễn sững sờ.

"Bởi vì cậu, cậu cương rồi." Nói rồi, Lăng Tư Nam lại lo lắng nhìn hắn.

"Nhu cầu sinh lý." Lăng Thanh Viễn trả lời một cách hời hợt: "Chị nghĩ xa quá rồi đấy."

"... Phù." Lăng Tư Nam thở ra một hơi, là nhu cầu sinh lý thì tốt, là nhu cầu sinh lý thì ổn rồi.

Không phải yêu, không tính là loạn luân. Chỉ cần ngẫm lại, giờ phút này đối với bất cứ một cô gái nào, Lăng Thanh Viễn đều có khả năng như vậy, cảm giác hình như cũng không hỏng bét lắm... nhỉ?

Vì biểu cảm gặp may của cô mà Lăng Thanh Viễn cảm giác có hơi khó chịu: "Rốt cuộc chị có làm không?"

"Cậu xuống trước đã." Lăng Tư Nam ổn định xong tâm lý của bản thân, chui khỏi người hắn ra: "Cho dù là vì nhu cầu sinh lý, cậu cũng không thể thật sự làm tình với... chị."

Ban đầu Lăng Thanh Viễn không có ý này, đang chuẩn bị uốn nắn cô, cô lại cướp lời trước: "Nếu như thực sự khó chịu... chị dùng tay giúp cậu có được không?"

Giờ phút này, cô cố gắng đóng vai một người chị thân thiết, dịu dàng quan tâm người em trai đang giục dịch tuổi dậy thì.



Trong cái nhà này, em trai là chỗ dựa lớn nhất, lấy lòng em trai được thì cái gì cũng dễ nói.

Với cả cho tới trước mắt, trừ vài hành động như "đám choai choai" của Lăng Thanh Viễn làm với cô, thì là người tốt nhất với cô trong cái nhà này.

Lại nhớ tới Nguyên Nguyên mập mạp ngày bé gọi tiếng chị ngắn, dài, cô cũng bình thường trở lại.

Hắn chỉ đương tuổi dậy thì, tính dục tràn đầy mà thôi. Có trách thì trách mình hôm nay chủ động tới gian phòng của hắn, lên giường của hắn.

"Sau lưng chị sắp toát ra vòng hào quang của Phật rồi chị à." Lăng Thanh Viễn cười lạnh lùng nói: "Tôi cũng thích dáng vẻ muốn mà còn giả vờ chống cự của chị lắm."

"... Muốn mà còn chống cự cái quỷ gì." Lăng Tư Nam tức giận đánh hắn một cái.

Biểu cảm có chút đáng yêu.

Lăng Thanh Viễn nghĩ thầm.

[Đây chính là loạn luân đấy.]

Trong đầu lại nhớ tới lời Lăng Tư Nam vừa nói.

Cút đi.

Lăng Thanh Viễn ném cái âm thanh này ra sau đầu, lập tức ngước mắt hỏi cô: "Chị tính đợi tôi mềm nhũn rồi là có thể không phải làm nữa à?"

Tâm tư như bị vạch trần, Lăng Tư Nam chột dạ rũ mi mắt: "Tôi chỉ đang hồi hộp thôi."

"Hồi hộp cái gì? Hả?" Âm cuối có hơi nâng cao, giọng mũi mang theo sự dụ hoặc vô bờ.

"... Cậu là em trai tôi."

"Đêm nay chị đã nhấn mạnh điều này hai trăm lần rồi, tôi biết tôi là em trai chị." Lăng Thanh Viễn dính sát vào, đôi môi mỏng chạm vào vành tai cô, mỗi câu mỗi chữ đều sượt qua từng sợi lông tơ bé nhỏ trong lỗ tai: "Tôi cũng biết, Lăng Tư Nam... chị là chị gái tôi..."

Cô nhắm mắt lại, không nhịn được mà ngửa đầu, hô hấp tăng tốc.

"... Cho nên, nếu như chị không làm, tôi sẽ thực sự hô lên đấy."

Chờ đã, cái này có quan hệ logic gì đâu?

Mặc dù không logic lắm, nhưng câu nói này vẫn thành công làm Lăng Tư Nam kinh sợ. Tay của cô bỗng dưng nắm lấy.

"Ha." Lăng Thanh Viễn bỗng cảm thấy thịt đau: "Lực này của chị là muốn nhà họ Lăng tuyệt hậu à?"

Tay của Lăng Tư Nam đều đang run lên: "Cậu im miệng đi." Cuộc đời lần đầu chạm vào thứ này, còn là của em trai ruột mình, cô nào có tâm tư đi quan tâm sẽ sức lực thế nào.

"Chị nhẹ thôi, nó không cắn người, nên không cần phải đánh rắn đánh bảy tấc." Lăng Thanh Viễn dứt khoát duỗi tay xuống dưới, bao lấy tay cô: "Thả lỏng, thả lỏng... tôi và chị cũng không có thù hận thấu xương gì..."

Lăng Tư Nam đang tràn đầy cảm giác khẩn trương bị mấy câu của hắn chọc cho cười một trận.

"Cậu có, cậu vừa uy hiếp tôi, cả ngày hôm nay cậu đều uy hiếp tôi." Cô không nhịn được kháng nghị.

Nói là vậy, nhưng cô vẫn thuận theo chỉ dẫn của Lăng Thanh Viễn, từ từ thả lỏng lực tay.

Lăng Thanh Viễn cúi đầu nhìn dáng vẻ thận trọng của cô, trong lòng thoáng một cảm xúc khác lạ.

Hắn đè lên tay cô, chậm rãi đưa tay cô tuốt trên dưới.

Thứ kia vừa cứng vừa mềm quật cường nhô cao trong lòng bàn tay của Lăng Tư Nam. Nhịp tim của Lăng Tư Nam như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi, cảm nhận được dương vật của em trai không chỉ không hề thả lỏng đi chút nào, ngược lại càng lúc càng lớn, càng ngày càng căng đầy, mặt của cô giống như ấm nước đang đun, nóng ứa ra khói.

"Ưm..." Giọng mũi mê người truyền tới từ đỉnh đầu, một giây sau "ấm nước" Lăng Tư Nam liền sôi lên.

"Cậu chớ có lên tiếng." Cô mấp máy cánh môi dặn dò.

"Cũng không được cười." Cô lại tiếp tục ra lệnh, đầu chống vào trong lồng ngực Lăng Thanh Viễn, cũng không dám ngẩng lên nhìn hắn.

"Chị, tôi như vậy sẽ nghẹn hỏng mất." Hắn nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu cô, trên tay tăng động tác.

Cảm giác hắn mang theo mình tăng nhanh tốc độ tuốt, Lăng Tư Nam bỗng nhiên có cảm giác đưa tay làm tan mây thấy được ánh trăng, còn an ủi hắn trước: "Xong ngay đây."

"..." Xong ngay á? Thế này là xem thường hắn quá rồi, hắn buông tay ra: "Tự chị làm đi."

Đường hướng dẫn đột nhiên mất đi, Lăng Tư Nam bỗng không biết phải làm sao, hoang mang ngẩng đầu.

"Nhìn cái gì?" Cặp mắt hoa đào xinh đẹp dò xét cô: "Tự mình đi, không phải bảo xong ngay à?"

Lăng Tư Nam nghiến răng, kìm nén cơn bực mà cúi đầu bắt đầu xóc.

Có sự dạy bảo trước đó của em trai, ít nhất lực tay của cô đạt yêu cầu, tốc độ tạm được. Nhưng tiết tấu nắm không đạt điểm mấu chốt, mỗi lần Lăng Thanh Viễn hơi có cảm giác, cô lại tiện tay bị tê mà ngừng lại, nhưng vậy tới tới lui lui mấy lần, tuốt được hai mươi phút, ngoại trừ tuốt ra được chút chất lỏng trong suốt ở miệng đỉnh, hoàn toàn không thấy Lăng Thanh Viễn có dấu hiệu muốn xuất tinh.

"Tôi không được rồi." Lăng Tư Nam giơ tay lên, ngửa đầu nhìn em trai, cầu xin tha: "Tê tay lắm."

Nét mặt của Lăng Thanh Viễn bây giờ càng lúc càng bình tĩnh, hạ thân đứng thắng, trên người như chia thành một người khác, ung dung rủ mắt xuống nhìn cô.

"Trên tay chị có mùi của tôi, nếu như hô lên thật thì bây giờ đúng là đột kích ban đêm không giả được rồi.... chị."

Cầm côn thịt của em trai gần nửa tiếng, nhưng loại chuyện e thẹn này cũng không nhất định biến mất theo thời gian.

Cô nhất định là não úng nước rồi mới đồng ý loại yêu cầu này!

"Nếu cậu cứ không bắn thì làm sao đây..." Lúc Lăng Tư Nam nói câu này, không dám ngẩng đầu nhìn hắn, nên nhìn thẳng vào xương quai xanh của hắn.

"Tôi cho chị một đề nghị, xem chị có nghe không." Lăng Thanh Viễn sâu xa nói.

Nghe giọng điệu trịnh trọng của hắn, tầm mắt của cô lại lần nữa đối đầu với hắn.

"Cởi quần áo."

Nhịp tim cô đột nhiên khựng lại một lát: "... Không được."

"Kỹ thuật của chị không tốt, chỉ có thể dựa vào kích thích bên ngoài để đền bù. Nửa tiếng, chị cho rằng tôi dễ chịu lắm à?" Nói xong hắn còn cau mày lại, dáng vẻ giống như có chút thống khổ.

Buổi tối đi ngủ cô không có thói quen mặc đồ lót, nếu như cởi áo ngủ, thì thật sự sẽ thân trần trước mặt em trai.

Nghĩ như vậy, lòng xấu hổ khiến cô không bước qua được nấc thang này.

"Không phải chứ, chị cũng thấy hết của tôi rồi... có qua có lại thôi." Lăng Thanh Viễn cúi đầu xuống, phả hơi thở nóng ướt bên tai cô: "Cho chị giữ lại một thứ." Hắn chỉ vào quần lót.

Lăng Tư Nam tự tranh đấu hồi lâu: "... Vậy cậu phải bắn nhanh lên đấy."

Lăng Thanh Viễn bật cười một tiếng: "Cái này thì tôi không thể quyết định được." Hắn đưa tay ra sờ mó bờ mông của Lăng Tư Nam một cái: "Chị, tôi muốn nhìn chị."

Cô bị sờ một cái mà cả người co lại phía trước, vừa hay đụng lên côn thịt đang nhô cao của Lăng Thanh Viễn.



Côn thịt cách váy ngủ chống vào khu vực tam giác của cô, nóng đến nỗi Lăng Tư Nam thấy choáng váng.

To quá.

Rõ ràng có thể cảm giác được đây không phải kích thước bình thường.

Bỏ vào sẽ chết mất.

Ôi, Lăng Tư Nam, mày nghĩ gì thế?

Cô lặng lẽ cởi quần áo.

Chỉ cảm thấy trước người có một ánh mắt, nó nhìn chằm chằm cô, không hề chớp mắt, làm cho cô ngượng tới nỗi hô hấp cũng loạn nhịp.

Ngắn ngủi vài giây đồng hồ, váy ngủ bị cởi ra, Lăng Thanh Viễn thuận tay cầm lấy, ném qua một bên.

Quần áo cởi rồi, nhưng bước tiếp theo nên làm gì?

Lăng Tư Nam không có can đảm hỏi, nghe thấy tiếng hít thở trong không khí nặng nề thêm mấy phần.

Đợi hồi lâu mà chẳng có động tĩnh gì, cô không thể không ngẩng mặt lên nhìn em trai. Lăng Thanh Viễn vẫn là biểu cảm bình tĩnh chẳng có gì kia, nhưng ánh mắt rơi trên người cô đã tối đi rồi.

"... Nghĩ gì thế?" Cánh tay cô vẫn luôn che ở trước ngực, cho dù vậy vẫn cảm thấy bị hắn nhìn không chỗ dung thân.

"Muốn đụ chị."

Những lời hạ lưu như vậy lại thốt ra từ một gương mặt lạnh nhạt, Lăng Tư Nam thật nghi ngờ hắn bị tâm thần phân liệt.

"Từ bao giờ mà cậu học được những lời thô tục như vậy." Cô vội vàng cúi đầu càng thấp.

"Còn có nhiều lắm, chị muốn nghe không?" Lăng Thanh Viễn đưa tay đẩy cánh tay đang che của cô ra: "Tôi muốn đụ chị của tôi, muốn cắm côn thịt vào trong cô bé của chị."

Lăng Tư Nam né tránh, không cho hắn động vào: "Lăng Thanh Viễn, cậu đứng đắn một chút."

"... Lúc này chị bảo tôi đứng đắn à?" Lăng Thanh Viễn bỗng tóm lấy cổ tay cô, áp lại đặt trên đỉnh đầu.

Giờ phút này, toàn bộ cơ thể Lăng Tư Nam, trừ chiếc quần lót bên dưới kia, hoàn toàn bại lộ trước mặt hắn.

Bầu ngực chập trùng theo hô hấp của cô, đỉnh nhọn hồng hào run rẩy, trong cái nhìn chăm chú của em trai, nó phối hợp mà đứng thẳng dậy.

Chỉ là bị hắn nhìn như vậy, Lăng Tư Nam cũng cảm giác "tách" một chút, bên dưới có chất lỏng ào ạt chảy từ cửa huyệt ra ngoài.

Lăng Thanh Viễn đưa tay, lần này không hề bị ngăn can là rơi trên bầu ngực của chị hắn.

Một nắm một bóp.

"Ưm..." Cô lại không chút chí khí mà rên rỉ, đúng là không có chí khí gì, Lăng Tư Nam tự chửi bản thân, cắn môi không phát ra tiếng, quay mặt vùi vào trong gối.

Lăng Thanh Viễn dựa vào, cần cổ chạm tới, mê hoặc bên tai cô: "Tôi thích chị rên, đừng cắn, rên cho tôi nghe."

"Mới không muốn đâu." Lăng Tư Nam hừ hừ, tai đỏ bừng cả lên.

"Chị có còn muốn tôi bắn không?" Hắn nhếch môi.

Lúc này Lăng Tư Nam mới nghiêng đầu qua, con mắt ướt sũng nhìn hắn: "Cậu lại uy hiếp tôi à?"

"Chị dính chiêu này." Lăng Thanh Viễn cười, động tác trên tay bắt đầu càng làm càn. Bàn tay nắm chặt ngực của chị gái, xoa bóp có kỹ xảo, thỉnh thoảng thu tay, ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy núm vú, bóp kéo mà chơi.

"Không, đừng... ưm a..." Dây thần kinh cả người cô bị Lăng Thanh Viễn kéo lên, chỉ cảm thấy cái tay trên núm nhỏ trước ngực như biết phóng điện, làm cho cô tê dại gần như quên đi mình đang làm gì, lâng lâng như trên mây.

"Thoải mái không chị." Lăng Thanh Viễn hỏi, đầu lưỡi ướt sũng luồn vào trong tay cô. Lăng Tư Nam chỉ thấy tiếng nói dinh dính mềm mại và tiếng mình rên hòa vào với nhau. Ngay cả em trai buông tay mình ra lúc nào cũng không biết, không nhịn được mà leo lên bờ vai hắn.

Cô không trả lời. Lực vò bầu ngực của Lăng Thanh Viễn mạnh hơn một chút, toàn bộ bầu ngực đều bị hắn xoa nắn, in lên dấu tay của hắn. Nhưng cô chẳng thấy đau nhức chút nào, cảm thấy muốn càng nhiều hơn nhưng lại ngại, chỉ có thể khẽ gọi tên hắn: "... Thanh, Thanh Viễn..."

Lăng Thanh Viễn không trả lời cô, chỉ kéo tay cô, lại đặt trên côn thịt của mình lần nữa.

"Sờ tôi." Hắn khàn giọng nói hai chữ, đầu lưỡi liếm lên vành tai.

Lần này Lăng Tư Nam không còn bất kỳ mâu thuẫn gì, tự nhiên cầm lấy cây gậy sắt cương cứng của em trai, tuốt lên xuống.

Bàn tay ôm thành quyền, dương vật của Lăng Thanh Viễn bị bọc lại trong gan bàn tay, giống như cắm vào một cái huyệt, phối hợp với cô ra vào.

Đầu lưỡi xâm nhập vào lỗ tai cũng ra ra vào vào theo tiết tấu này. Lăng Tư Nam thoải mái đến độ cả người đều ưỡn lên, ngón chân cuộn lại.

"Chị có thích tôi chơi chị thế nào không?" Mặc dù trên mặt Lăng Thanh Viễn trầm tĩnh, nhưng trong giọng nói là ngập tràn dục tình, mỗi chữ đều đè nén sự dụ dỗ người ta phát tình. Cộng thêm cả người hắn ép sát Lăng Tư Nam, mặc dù côn thịt nằm trong tay cô, lại chống tới âm phụ của cô, kẹp ở giữa hai chân cô mà tới tới lui lui. Cả người Lăng Tư Nam như sắp bốc lửa, chỉ có thể ưm a đáp lại.

"Nhỏ giọng chút, chị muốn cha mẹ biết tôi đang chơi chị à?" Lăng Thanh Viễn còn giữ lấy vẻ tỉnh táo, cắn vành tai cô.

"Cậu không có... không có chơi... chơi tôi..." Bị câu nói này của hắn kéo lý trí lại, Lăng Tư Nam cố chấp muốn thu lại chút tôn nghiêm, phản bác hắn, chỉ là cái chữ "chơi" kia nói ra không đủ lưu loát, lộ vẻ e sợ.

Lăng Thanh Viễn nhếch môi, cười trầm thấp nặng nề, động tác dưới hông lại chẳng có chút lười biếng nào cắm vào giữa hai chân cô: "Thế như nào mới gọi là chơi? Xem ra chị không hài lòng vì tôi mãi không cắm vào nhỉ." Tay của Lăng Thanh Viễn chẳng biết hạ xuống từ lúc nào, đặt ở vú của cô, phối hợp với tiến tấu tiến công của hắn, ấn mông của cô hướng về phía mình rút ra đút vào.

Lăng Thanh Viễn cũng có chút hoàn toàn quên mình.

Hắn không biết rốt cuộc cảm giác làm tình tuyệt như vậy.

Hay tuyệt là vì làm tình của chị gái mình.

Quả nhiên hắn muốn làm hỏng cô.

"Lăng Thanh Viễn, cậu... im miệng." Lăng Tư Nam không nghe nổi nữa, giơ bàn tay nhàn rỗi lên che miệng hắn lại. Nhưng cảm giác ẩm ướt dưới thân đã thấm ra ngoài, cản cũng không cản nổi. Cộng thêm tiết tấu ra vào nhanh chóng của hắn, giường cũng kẽo kẹt vang lên, thanh âm mập mờ có thể so được với sự trêu chọc của hắn.

Trên tay cô toàn là chất lỏng tràn ra từ đỉnh miệng của Lăng Thanh Viễn, vừa hay cũng thêm chút bôi trơn cho sự ra vào của hắn.

Thoải mái quá... cũng thật khó chịu... Cô đã hoàn toàn phối hợp với tiết tấu của Lăng Thanh Viễn, nhưng vẫn trống rỗng đến ngứa ngáy.

Thật mong muốn nhiều hơn.

Xúc cảm trong tay khiến cô say mê, thậm chí cô bắt đầu tưởng tượng ra, nếu thứ đồ kia cắm vào trong lỗ nhỏ của mình thì sẽ tuyệt vời cỡ nào.

Bị côn thịt của em trai ruột xuyên qua...

Mới nghĩ tới việc này thôi, cô sợ hãi phát hiện thế mà bản thân lại mơ tưởng tới cảnh đáng sợ thế, lập tức tỉnh táo lại.

Cùng lúc đó, Lăng Thanh Viễn ra vào cũng đến cuối cùng. Hắn lại quay người ép trên người cô, lồng ngực ép bầu ngực tới bằng phẳng, thở gấp ôm lấy mông cô hung hăng cắm vào sâu trong bắp đùi, một dòng dịch tráng đục bắn vào tay và giữa hai chân cô.

Lăng Thanh Viễn nằm kề bên tai cô, tiếng thở dốc mê người chậm lại.

"... Cảm ơn vì màn chiêu đãi nồng hậu, chị."

Lăng Tư Nam đang trong trạng thái nửa tỉnh táo cuối cùng cũng ý thức được trong một tiếng qua, mình và em trai đã làm những gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau