Chương 11
Edit & Beta: Calcium
Thời hạn bốn năm đã đến, bí cảnh Phía Đông đến lúc phải đóng cửa. Bọn họ cần phải mau chóng rời khỏi tiểu bí cảnh, trước khi bí cảnh Phía Đông đóng.
Hà Thiên Lý ôm hai đứa nhỏ, đang đợi Tạ Trảm Lưu. Tiểu bí cảnh chỉ có Tạ Trảm Lưu mới có thể bổ ra, một mình y thì không thể ra được. Nhưng tối hôm qua Tạ Trảm Lưu liền ra ngoài, chỉ nhắc bọn họ chờ hắn, lại im bặt không nhắc tới chính mình muốn đi đâu, làm gì.
Mãi đến lúc Hà Thiên Lý cảm thấy không kiên nhẫn nổi nữa, Đản Bảo Bảo trong ngực y mới cao hứng hô to: “Cha, cha đã trở về.”
Tiểu nhi tử cũng làm theo vỗ tay bi ba bi bô tập nói: “Cha~ Cha~”
Hà Thiên Lý ngẩng đầu nhìn, quả nhiên thấy hình bóng Tạ Trảm Lưu. Còn cách một khoảng xa, nháy mắt đã xuất hiện trước mặt y, duỗi tay ôm lấy đại nhi tử từ tay y, đến gần ôn tồn nói nhỏ bên tai y: “Vất vả cho ngươi rồi.”
Hà Thiên Lý nhíu mày, không quá tự nhiên, rồi dường như đã thành thói quen với động tác thân mật của hắn nói: “Có thể đi rồi sao?”
“Ừm.” Tạ Trảm Lưu lấy ra Vân thuyền bạch ngọc hướng phía cuối chân trời mà đi.
Đưa lưng về phía Tạ Trảm Lưu, Hà Thiên Lý vẫn không nhúc nhích, vành tai lặng lẽ ửng đỏ lên. Y nhíu mày, rất là phiền lòng.
Vân thuyền bạch ngọc dừng lại ở chân trời, lúc này Tạ Trảm Lưu hóa khí thành kiếm, hướng tới không trung bổ tới. Vầng sáng tỏa ra một vùng trời, kiếm khí tung hoành, sức mạnh phách sơn đảo hải (ý là dời non lấp biển) hùng hồn đáng sợ. Toàn bộ tầng mây bị bổ ra, dần dần vỡ vụn, nhìn thấy không trung gần như bị chém thành hai nửa – không phải nói đúng thật là không trung bị chém thành hai nửa, toàn bộ tiểu bí cảnh tựa hồ đều sắp sụp đổ rồi.
Vân thuyền bạch ngọc không ngừng lay động, hai đứa nhỏ không hiểu chuyện, mở to hai mắt nhìn phụ thân của mấy bé, ánh mắt tràn ngập sùng bái. Hà Thiên Lý ổn định thuyền, tóc bị thổi loạn. Quay đầu ra nhìn Tạ Trảm Lưu đang quay lưng về phía bọn họ, thân ảnh bổ xuyên thiên địa, là tu sĩ sở hữu nơi đây, làm được điều này, hắn hẳn là có thể tu luyện đến cảnh giới tối cao.
Cho dù là Hà Thiên Lý lúc này cũng không thể dời ánh mắt khỏi Tạ Trảm Lưu, hắn là Chí Dương chi khí, Thái Dương chi uy, chẳng trách lúc nào cũng tỏa ra ánh hào quang chói mắt. Cho dù giới Tu Chân mọi người không biết thân phận thánh thú của hắn, chỉ bằng thiên phú kiếm tu cũng có thể khiến hắn trở thành thiên hạ đệ nhất.
“Tạ Trảm Lưu…..” Hà Thiên Lý nỉ non. Ngay sau đó liền thấy Tạ Trảm Lưu đứng trước mặt y, hắn hỏi: “Ngươi gọi ta?”
Hà Thiên Lý phủ nhận: “Không có.”
Tạ Trảm Lưu lẳng lặng nhìn y, điều khiển vân thuyền theo hướng khe nứt vừa bổ ra bay đi: “Đi thôi.”
Thời điểm rời khỏi tiểu bí cảnh, Hà Thiên Lý quay đầu nhìn lại, trong lòng ngập tràn tư vị phức tạp khó phân biệt. Tiểu bí cảnh vốn là do địa phương y vốn tính kế nhằm cải mệnh, không ngờ lại khiến y và Tạ Trảm Lưu bắt đầu triền miên.
Nhưng hiện tại, rời khỏi tiểu bí cảnh, rời khỏi bí cảnh Phía Đông, đã đến lúc chặt đứt sự dây dưa giữa hai người. Ngoài hai người, không một ai biết đến quan hệ của họ. Y không nói, với tính cách của Tạ Trảm Lưu chắc chắn cũng sẽ không đi kể khắp nơi.
Hà Thiên Lý không suy xét đến hai đứa nhỏ, kỳ thật không phải không suy xét đến mà là không dám suy xét.
Sau khi rời khỏi tiểu bí cảnh, Hà Thiên Lý rời khỏi thuyền, tự mình dùng phi kiếm. Dẫm lên nói: “Ta tới phía trước nhìn xem.”
Tạ Trảm Lưu nhìn y, không nói gì. Ánh mắt hắn trầm tĩnh lý trí, dường như nhìn thấu mọi chuyện là sở trường của hắn, bao gồm cả lòng tự trọng cực kỳ kiêu ngạo của y. Nhưng hắn không cự tuyệt cũng không giữ y lại, càng không vạch trần ý đồ của y.
Hắn chỉ nói: “Được.”
Hà Thiên Lý trong lòng bực bội không thôi, lại nhận thấy phía trước có hơi thở của người tu chân, bay nhanh rời đi.
Tạ Trảm Lưu nhìn bóng dáng Hà Thiên Lý rời khỏi, hơi hơi híp mắt. Hai nhi tử bò lại ôm chân hắn, rồi nhìn theo hướng Hà Thiên Lý: “Mẫu thân?”
Tạ Trảm Lưu bế hai bé lên nói: “Chạy không được đâu.”
Hai bé dường như nghe hiểu, vỗ tay cười vui vẻ.
Phía sau lại truyền đến âm thanh chần chờ dò hỏi của Nghê Hồng tiên tử: “Tạ Trảm Lưu?”
Tạ Trảm Lưu quay đầu lại, gật gật đầu.
Nghê Hồng tiên tử lộ ra ý cười: “Vân Tiêu chân nhân, từ biệt bốn năm, không ngờ giờ ta không thấy được tu vi của huynh. Chúc mừng”
Tạ Trảm Lưu cười cười, lại cùng nàng hàn huyên mấy câu. Hai người đứng ở cửa ra của bí cảnh nói chuyện như hai người bạn cũ lâu năm gặp lại. Chỉ là trong mắt những người xung quanh đứng nhìn thì lại cảm thấy đây giống như Kim Đồng Ngọc Nữ, một đôi trời sinh.
Nhìn thấy trên thuyền mây còn có hai tiểu hài tử, ước chừng tầm ba tuổi và một tuổi, liền suy đoán có phải hai người họ trong bí cảnh đã thành chuyện tốt.
Đản Bảo Bảo lôi kéo ống tay áo Tạ Trảm Lưu: “Cha, muốn mẫu thân.”
Tạ Trảm Lưu dỗ bé: “Ra ngoài sẽ nhìn thấy mẫu thân.”
Nghê Hồng tiên tử kinh ngạc: “Nhi tử của huynh?”
“Đúng vậy.”
“Ta không biết người như thế nào mà bắt được tâm của huynh a, lại còn sinh hạ nhi tử….Ta có biết người này không?”
“Biết.”
“Khi nào thì được uống rượu mừng đây?”
“Không lâu nữa.”
“Chúc mừng.”
Tạ Trảm Lưu mỉm cười tiếp nhận lời chúc mừng của Nghê Hồng tiên tử.
Thời hạn bốn năm đã đến, bí cảnh Phía Đông đến lúc phải đóng cửa. Bọn họ cần phải mau chóng rời khỏi tiểu bí cảnh, trước khi bí cảnh Phía Đông đóng.
Hà Thiên Lý ôm hai đứa nhỏ, đang đợi Tạ Trảm Lưu. Tiểu bí cảnh chỉ có Tạ Trảm Lưu mới có thể bổ ra, một mình y thì không thể ra được. Nhưng tối hôm qua Tạ Trảm Lưu liền ra ngoài, chỉ nhắc bọn họ chờ hắn, lại im bặt không nhắc tới chính mình muốn đi đâu, làm gì.
Mãi đến lúc Hà Thiên Lý cảm thấy không kiên nhẫn nổi nữa, Đản Bảo Bảo trong ngực y mới cao hứng hô to: “Cha, cha đã trở về.”
Tiểu nhi tử cũng làm theo vỗ tay bi ba bi bô tập nói: “Cha~ Cha~”
Hà Thiên Lý ngẩng đầu nhìn, quả nhiên thấy hình bóng Tạ Trảm Lưu. Còn cách một khoảng xa, nháy mắt đã xuất hiện trước mặt y, duỗi tay ôm lấy đại nhi tử từ tay y, đến gần ôn tồn nói nhỏ bên tai y: “Vất vả cho ngươi rồi.”
Hà Thiên Lý nhíu mày, không quá tự nhiên, rồi dường như đã thành thói quen với động tác thân mật của hắn nói: “Có thể đi rồi sao?”
“Ừm.” Tạ Trảm Lưu lấy ra Vân thuyền bạch ngọc hướng phía cuối chân trời mà đi.
Đưa lưng về phía Tạ Trảm Lưu, Hà Thiên Lý vẫn không nhúc nhích, vành tai lặng lẽ ửng đỏ lên. Y nhíu mày, rất là phiền lòng.
Vân thuyền bạch ngọc dừng lại ở chân trời, lúc này Tạ Trảm Lưu hóa khí thành kiếm, hướng tới không trung bổ tới. Vầng sáng tỏa ra một vùng trời, kiếm khí tung hoành, sức mạnh phách sơn đảo hải (ý là dời non lấp biển) hùng hồn đáng sợ. Toàn bộ tầng mây bị bổ ra, dần dần vỡ vụn, nhìn thấy không trung gần như bị chém thành hai nửa – không phải nói đúng thật là không trung bị chém thành hai nửa, toàn bộ tiểu bí cảnh tựa hồ đều sắp sụp đổ rồi.
Vân thuyền bạch ngọc không ngừng lay động, hai đứa nhỏ không hiểu chuyện, mở to hai mắt nhìn phụ thân của mấy bé, ánh mắt tràn ngập sùng bái. Hà Thiên Lý ổn định thuyền, tóc bị thổi loạn. Quay đầu ra nhìn Tạ Trảm Lưu đang quay lưng về phía bọn họ, thân ảnh bổ xuyên thiên địa, là tu sĩ sở hữu nơi đây, làm được điều này, hắn hẳn là có thể tu luyện đến cảnh giới tối cao.
Cho dù là Hà Thiên Lý lúc này cũng không thể dời ánh mắt khỏi Tạ Trảm Lưu, hắn là Chí Dương chi khí, Thái Dương chi uy, chẳng trách lúc nào cũng tỏa ra ánh hào quang chói mắt. Cho dù giới Tu Chân mọi người không biết thân phận thánh thú của hắn, chỉ bằng thiên phú kiếm tu cũng có thể khiến hắn trở thành thiên hạ đệ nhất.
“Tạ Trảm Lưu…..” Hà Thiên Lý nỉ non. Ngay sau đó liền thấy Tạ Trảm Lưu đứng trước mặt y, hắn hỏi: “Ngươi gọi ta?”
Hà Thiên Lý phủ nhận: “Không có.”
Tạ Trảm Lưu lẳng lặng nhìn y, điều khiển vân thuyền theo hướng khe nứt vừa bổ ra bay đi: “Đi thôi.”
Thời điểm rời khỏi tiểu bí cảnh, Hà Thiên Lý quay đầu nhìn lại, trong lòng ngập tràn tư vị phức tạp khó phân biệt. Tiểu bí cảnh vốn là do địa phương y vốn tính kế nhằm cải mệnh, không ngờ lại khiến y và Tạ Trảm Lưu bắt đầu triền miên.
Nhưng hiện tại, rời khỏi tiểu bí cảnh, rời khỏi bí cảnh Phía Đông, đã đến lúc chặt đứt sự dây dưa giữa hai người. Ngoài hai người, không một ai biết đến quan hệ của họ. Y không nói, với tính cách của Tạ Trảm Lưu chắc chắn cũng sẽ không đi kể khắp nơi.
Hà Thiên Lý không suy xét đến hai đứa nhỏ, kỳ thật không phải không suy xét đến mà là không dám suy xét.
Sau khi rời khỏi tiểu bí cảnh, Hà Thiên Lý rời khỏi thuyền, tự mình dùng phi kiếm. Dẫm lên nói: “Ta tới phía trước nhìn xem.”
Tạ Trảm Lưu nhìn y, không nói gì. Ánh mắt hắn trầm tĩnh lý trí, dường như nhìn thấu mọi chuyện là sở trường của hắn, bao gồm cả lòng tự trọng cực kỳ kiêu ngạo của y. Nhưng hắn không cự tuyệt cũng không giữ y lại, càng không vạch trần ý đồ của y.
Hắn chỉ nói: “Được.”
Hà Thiên Lý trong lòng bực bội không thôi, lại nhận thấy phía trước có hơi thở của người tu chân, bay nhanh rời đi.
Tạ Trảm Lưu nhìn bóng dáng Hà Thiên Lý rời khỏi, hơi hơi híp mắt. Hai nhi tử bò lại ôm chân hắn, rồi nhìn theo hướng Hà Thiên Lý: “Mẫu thân?”
Tạ Trảm Lưu bế hai bé lên nói: “Chạy không được đâu.”
Hai bé dường như nghe hiểu, vỗ tay cười vui vẻ.
Phía sau lại truyền đến âm thanh chần chờ dò hỏi của Nghê Hồng tiên tử: “Tạ Trảm Lưu?”
Tạ Trảm Lưu quay đầu lại, gật gật đầu.
Nghê Hồng tiên tử lộ ra ý cười: “Vân Tiêu chân nhân, từ biệt bốn năm, không ngờ giờ ta không thấy được tu vi của huynh. Chúc mừng”
Tạ Trảm Lưu cười cười, lại cùng nàng hàn huyên mấy câu. Hai người đứng ở cửa ra của bí cảnh nói chuyện như hai người bạn cũ lâu năm gặp lại. Chỉ là trong mắt những người xung quanh đứng nhìn thì lại cảm thấy đây giống như Kim Đồng Ngọc Nữ, một đôi trời sinh.
Nhìn thấy trên thuyền mây còn có hai tiểu hài tử, ước chừng tầm ba tuổi và một tuổi, liền suy đoán có phải hai người họ trong bí cảnh đã thành chuyện tốt.
Đản Bảo Bảo lôi kéo ống tay áo Tạ Trảm Lưu: “Cha, muốn mẫu thân.”
Tạ Trảm Lưu dỗ bé: “Ra ngoài sẽ nhìn thấy mẫu thân.”
Nghê Hồng tiên tử kinh ngạc: “Nhi tử của huynh?”
“Đúng vậy.”
“Ta không biết người như thế nào mà bắt được tâm của huynh a, lại còn sinh hạ nhi tử….Ta có biết người này không?”
“Biết.”
“Khi nào thì được uống rượu mừng đây?”
“Không lâu nữa.”
“Chúc mừng.”
Tạ Trảm Lưu mỉm cười tiếp nhận lời chúc mừng của Nghê Hồng tiên tử.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất