Nghịch Phong Nhi Hành

Chương 15

Trước Sau
Âu Dương và Lâm Cánh quả thật càng ngày càng trở nên thân mật.

Một đứa nhỏ như vậy thật khó khiến người khác không thích. Đến một kẻ chậm tiếp thu tin tức như Âu Dương cũng biết Lâm Cánh rất được hoan nghênh, thực dễ dàng khiến vạn nhân mê, lúc đi học luôn được mấy nữ sinh ngoại hệ ngồi vây quanh, còn mang nhiều thứ cho hắn ăn.

Mà Lâm Cánh chỉ cười hì hì, tiếp xúc với ai cũng rất khá, rất khéo léo. Nhưng tiểu hài tử từ đầu chính là chỉ thích vui đùa thôi.

Chung Lý quả thật đã lo lắng dư thừa, dù Lâm Cánh có mị lực như thế nào đi nữa, dù Âu Dương có độc thân như thế nào đi nữa, anh cũng không phải đồ háo sắc. Mị lực của người khác cùng anh không có quan hệ, anh tuy rất dễ có cảm tình với người ta, nhưng tuyệt đối sẽ không phát triển theo hướng kia.

Anh cả đời này động tâm yêu đương, chỉ có một lần duy nhất thôi.

“Hi Văn……”

Nghe được tiếng nói quen thuộc, Âu Dương liền thu lại sách giáo khoa, quay đầu: “Phải gọi thầy là thầy.”

“Mở miệng ra.”

“A?”

Có cái gì đó được nhét vào miệng, dọa Âu Dương nhảy dựng, rất nhanh muốn nhổ ra, lúc này đầu lưỡi cảm nhận được hương vị nồng đậm ngọt ngào của nó, mới biết đây là một viên chocolate.

“Hắc hắc, ăn ngon không? Em có mang đến một hộp cho thầy.”

Âu Dương nhìn thấy Lâm Cánh giống như hiến tặng bảo vật mà mở túi xách ra, túi của sinh viên thật phong phú so với học sinh trung học, cái gì cũng đều có.

“…………. sách của em đâu?!”

Chỉ có sách là lúc nào cũng quên mang.

Lâm Cánh gãi gãi đầu, cười đến đáng yêu, khiến người ta không đành lòng đánh hắn: “em chỉ một lòng nghĩ đến chuyện mang kẹo cho anh thôi”.

Dạo này hết giờ học Lâm Cánh thường đến tìm anh, Âu Dương cũng đã quen, thường xuyên có kẹo hoặc một ít điểm tâm để ăn, nhưng anh vẫn hi vọng Lâm Cánh mang công khóa đến hỏi anh.

“Hi Văn, anh muốn đi đâu?”

Âu Dương không thèm sửa xưng hô của hắn nữa: “Vẫn còn sớm, thầy đi xem sách một chút.”

“A, em với anh cùng đi.”

“Thầy muốn đến thư viện.”

“Di, đổi nơi khác đi…….”- Lâm Cánh đau khổ năn nỉ- “Thư viện cái loại địa phương này, đi vào sẽ muốn ngủ. Hơn nữa nhìn thấy giá sách em lại muốn đại tiện.”

“…….”

“Quán trà lần trước đến lúc giữa trưa cũng thực thanh tịnh, lại thoải mái, còn có điểm tâm để ăn.”

Âu Dương lắc đầu: “Vì cái gì phải đi đến mấy nơi tốn kém đó?”. Hơn nữa vết chocolate dính trên sách cũng khiến anh bực bội.

“Không nên đi thư viện”- Lâm Cánh ai oán kêu thảm thiết- “Đi vào em sẽ lập tức đại tiện ra….”

“………….”- Âu Dương đối với hắn vô phương- “Được rồi, chờ thầy lấy tiền đã.”

Lâm Cánh kéo anh lại: “Không cần, một mình em trả.”

“Cái đó không được.”- Âu Dương đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, quay đầu nhìn hắn nghiêm túc nói- “Còn có, dù em như vậy, thầy cũng không đem đề thi giữa khóa đưa cho em.”

Lâm Cánh chu miệng, ủy ủy khuất khuất: “Hi Văn, anh hiểu nhầm rồi.”

Âu Dương có chút hối hận. Anh không phải cố ý nghi kị, giáo viên ở đại học cùng với học trò ít tiếp xúc hơn so với trung học, anh cũng không phải mẫu người học trò thích làm bằng hữu cùng, còn những ai có đến bắt chuyện làm thân với anh, hai ba câu sau liền chuyển đề tài nhắc tới chuyện đề thi.

Lâm Cánh vô duyên vô cớ đối tốt với anh, cũng khiến anh có chút ngại ngùng. May mắn chính là uống một vài thứ, giá cả đều rất hợp lý, nhiều lúc rõ ràng còn được miễn phí. Âu Dương nghĩ sau này hẳn nên tặng Lâm Cánh một cái gì đó hữu dụng, coi như là đáp lễ, tỷ như một bộ tiểu thuyết hiện đại bán chạy, người trẻ tuổi chắc chắn thích xem.

Hai người ngồi ở đại sảnh uống trà, vừa uống vừa đọc sách.

Âu Dương chăm chú đọc xong hai chương, mới phát giác xung quanh yên tĩnh hơn rất nhiều, tên ríu ra ríu rít thường ngày cư nhiên không hề huyên náo, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Lâm Cánh ở đối diện dùng sách anh vừa mượn làm gối gối đầu, đang ngủ ngon lành.

Âu Dương nhìn ra bầu trời thấy đã không còn sớm, cũng nên về nhà ăn cơm, liền đánh thức tên nhóc đang say ngủ dậy.

Lâm Cánh có điểm mơ mơ màng màng, mơ hồ một lúc, còn ngáp một cái.

Âu Dương thở dài: “Em không thích đọc sách, thì không cần miễn cưỡng theo bồi thầy nga.”

Lâm Cánh tỉnh táo lại, vội nói: “Không có, em rất thích!”

“……..”- Âu Dương nhìn nhìn mấy dấu hằn buồn cười trên mặt hắn do sách để lại, nói- “Ai, em có chuyện gì muốn nói với thầy, nói thẳng đi.”

Lâm Cánh tròn xoe mắt chớp chớp, bắt đầu ngồi gần lại, vẻ mặt anh tuấn lộ nét tươi cười nịnh nọt.

“Hi Văn.”

“Ân?”

“Chúng ta kết giao thử xem?”

“………”- Âu Dương bị dọa nhảy dựng, ngay cả sách cũng làm rớt, trợn mắt há hốc miệng- “Thầy…….. Em………”

“Em biết anh thích nam nhân. Anh với em giống nhau, chúng ta là một loại người, cho nên không cần khẩn trương a.”

Trọng điểm không phải là vấn đề này a!

Thấy hắn vươn tay lại gần, Âu Dương cuống quít nói: “Thực xin lỗi, thầy cảm thấy chúng ta không phù hợp để kết giao….”

Lâm Cánh làm bộ muốn ôm anh: “Có thể anh thích chính là loại hình này a.”

Âu Dương trên lưng tê rần, liên tục thoái lui: “Không được, chúng ta không thích hợp. Thầy đã lớn tuổi.”

“Em thích a. Loại nam nhân trên ba mươi tuổi như anh chính là loại có mị lực nhất, vừa ôn nhu vừa có khí chất……”- Lâm Cánh nói xong liền áp người lại.

Âu Dương “xoát” một cái đứng lên, ngay lập tức chạy trối chết. Lâm Cánh thế nhưng lại bắt hụt.

“Di, Hi Văn, anh đừng chạy a….. Không phải sợ a!”

Âu Dương ngay cả tiền cũng quên trả, hoảng loạn gom sách chạy ra khỏi quán.

Nếu nói đến điều kiện thì Lâm Cánh quả thật không tồi, tính cách cũng đáng yêu. Nhưng cho dù Âu Dương tin tưởng lời người này, cái gì mà hiện tại thích đại thúc có tuổi, anh đã một lần bị rắn cắn, muốn anh kết giao với loại trẻ con tính tình bướng bỉnh này, anh trăm triệu lần cũng không dám.

“Hi Văn, Hi Văn….”

Âu Dương vừa hỗn loạn vừa xấu hổ, không biết phải làm sao, rất muốn chạy nhanh về nhà, nhưng Lâm Cánh ở phía sau liên tiếp kêu tên anh, không thể giả điếc, đành phải đứng lại chờ.

“Anh không cần sợ em.”- Lâm Cánh đuổi theo anh, vươn tay đem anh ôm lại.

Bộ dáng của hắn thật giống tiểu hài tử làm nũng, nhìn không ra loại người lỗ mãng dâm loạn, nếu thật sự phải nghiêm khắc với hắn người khác cũng không đành lòng. Âu Dương không muốn đánh hắn, chỉ đành trách cứ: “Không cần náo loạn.”

“Em không có nháo a, em thực sự nghiêm túc muốn kết giao mà.”

“Còn nói bậy!”

Hai người còn đang dây dưa, đột nhiên một thanh âm trầm ngạnh truyền đến: “Thầy Âu Dương.”

Âu Dương sửng sốt, lưng cũng cảm thấy lạnh, nhất thời không dám quay đầu lại. Lâm Cánh ngược lại nhìn kĩ người vừa đến một lúc, rất ngạc nhiên nói: “A, cậu là Tiếu Huyền?”

Người nọ đi đến trước mặt Âu Dương, cúi đầu nhìn anh: “Thầy, thầy đang gặp phiền toái sao? Có cần em giúp không?”

Bắp chân Âu Dương đột nhiên có chút run rẩy.

Lâm Cánh cho dù có càn quấy anh cũng không cảm thấy sợ, cùng lắm thì bắt hắn viết mười lần thiên luận văn, nhưng đối với kẻ “gặp chuyện bất bình” này, anh lại có phần khiếp đảm.

“Không, không có việc gì”- Âu Dương chối quanh co- “Tôi đi trước.”

“A?”- Lâm Cánh có chút ủy khuất- “Chúng ta còn chưa nói chuyện xong mà…..”

Âu Dương đem tay mình rút ra khỏi tay hắn: “Em a, cũng mau về nhà đi thôi.”

“Nhưng, nhưng là…..”- Lâm Cánh không cam tâm, giống như con chó con mà chạy vòng vòng quanh anh – “Anh chẳng lẽ cân nhắc một chút cũng không được sao?”

“Thầy.”- Tiếu Huyền vội chen ngang cuộc đối thoại, đứng giữa hai người- “Em đưa thầy về.”

Âu Dương da gà đều nổi lên: “Không cần phiền toái vậy, tôi tự đi.”

Tiếu Huyền liếc mắt nhìn Lâm Cánh một cái, lại đối với Âu Dương: “Không phiền, làm vậy để tránh cho thầy bị người khác dây dưa.”

Lâm Cánh nhảy dựng lên, nói: “Ê, rốt cuộc là ai dây dưa ở đây?”

“Nếu cậu không đi, tôi liền báo cảnh sát.”

“Oa, ở giữa đường nói chuyện phiếm cảnh sát cũng quản sao? Bộ cục cảnh sát là do nhà cậu mở à?”

Tiếu Huyền nhếch miệng cười, tâm bình khí hòa nói: “Cậu thử xem.”

“Dọa tôi! Cậu cho là chỉ có cậu có bản lĩnh thôi ư? Tôi sợ cậu sao!”

“Được rồi được rồi.”- Âu Dương sợ Lâm Cánh có chuyện, vội vã can ngăn hắn- “Lâm Cánh em về trước đi. Có chuyện gì ngày mai chúng ta đến trường nói sau.”

Tiếu Huyền mỉm cười: “Thầy, em đưa thầy về.”



“Không cần…..”

“Lên xe đi.”

Ngón tay cái của Tiếu Huyền ấn ở cổ tay anh rất có lực, Âu Dương bị nắm thật sự đau, nhìn thấy bộ dáng Lâm Cánh vừa ủy khuất vừa phẫn nộ giống như có thể bạo phát bất cứ lúc nào, anh không muốn ở trước mặt học trò làm chuyện khó coi, cũng sợ người thanh niên đang bất động thanh sắc này dùng vũ lực, đành ngoan ngoãn ngồi vào trong xe.

Lần này Tiếu Huyền tự mình lái xe. Âu Dương ngồi cạnh tay lái, nghe tiếng cửa xe đóng cạch một cái, ngực liền cảm thấy khẩn trương.

Cảm giác được Tiếu Huyền đã ngồi vào bên cạnh, gương mặt vẫn như trước, nhưng lại ẩn ẩn một tầng lãnh khí, khóe miệng theo quán tính cong lên tạo thành nụ cười, song không cách nào nhìn thấu trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì. Người này trước nay trở mặt đều không hề báo trước.

Âu Dương đã là chim sợ cành cong, nhìn hắn hiện tại lộ ra nét tươi cười không mấy hài lòng, anh chỉ có thể không ngừng run rẩy.

Xe cũng chưa khởi động ngay, hai người ngồi trầm lặng một lúc lâu, càng yên tĩnh Âu Dương càng cảm thấy sợ hãi, chân run đến lợi hại.

Tiếu Huyền rốt cuộc cũng động, vươn tay hướng đến gần người anh, Âu Dương trực giác nghĩ bản thân sẽ bị đánh, thực hoảng sợ, theo bản năng ra sức bảo vệ đầu.

Tiếu Huyền dừng tay ở lưng chừng, sau lại thu về: “Em chỉ thấy thầy dường như đang lạnh.”

“……….”

Âu Dương không biết phải đáp lại thế nào, Tiếu Huyền cũng không nói thêm nữa.

Suốt đường đi không một tiếng nói, cuối cùng xe cũng thuận lợi đến dưới lầu nhà trọ, Âu Dương theo bản năng lễ phép mà hướng Tiếu Huyền nói “Cảm ơn”, sau đó liền nhanh chóng đẩy cửa xe bước xuống.

Tiếu Huyền lại đáp: “Không cần khách khí. Thầy, thầy phải đi dạy mà lại không có phương tiện, nếu cần xe, em có thể giúp thầy an bài.”

Âu Dương không chút nghĩ ngợi vội kinh hoảng: “Không cần!”

“Thật sao.”- Tiếu Huyền dừng một chút, âm thanh trở nên mềm mỏng hơn- “Thầy, thầy không cần khẩn trương. Về sau có chỗ nào cần hỗ trợ, cứ nói cho em biết.”

“Cám ơn”- Âu Dương trấn định trở lại- “Bất quá thật sự không cần. Ta hiện giờ rất khá.”

Mạc danh kì diệu trở nên hào phóng như vậy, khiến anh không thể lý giải được dụng ý của người này. Có lẽ đây là chút ít bù đắp cho ngày trước, cũng có thể ngay cả phần thiện ý này cũng không có, chính là chỉ cảm thấy trêu đùa một lão nam nhân như anh thực thú vị đi.

Vô luận là trường hợp nào, anh cũng không muốn tiếp nhận.

Vài ngày sau, Âu Dương lúc ở nhà đột nhiên nhận được một thùng thuốc, nhưng căn bản đây không phải là do anh đặt hàng.

Bên trong toàn những loại thuốc Đông y bổ dưỡng quý hiếm, tổ yến từng trản ngay ngắn, đông trùng thảo cũng là loại tốt nhất, tài đại khí thô. Phía trên thùng bưu kiện chỉ có tên cùng địa chỉ của Âu Dương, không hề đề lạc khoản.

Nhưng nét bút này không thể lẫn với người nào khác. Tuy đều là những thứ anh cần nhưng Âu Dương vẫn đóng gói lại đàng hoàng, viết địa chỉ công ty Tiếu thị lên trên, sau đó kí gửi trở lại.

Anh như thế nào có thể nuốt trôi, chẳng lẽ phải cảm ơn hảo ý đã tặng thuốc bổ của Tiếu Huyền hay sao?

Thời điểm cần phát thiện tâm, chỉ cần đơn giản giúp đỡ một chút, so với hiện tại cho anh mấy loại thuốc bổ kia đều tốt hơn rất nhiều.

Thân thể của anh vẫn hảo bất khả lai, thời tiết ẩm thấp chân sẽ đau, lại mắc phải chứng khí hư ho suyễn. Nhưng loại giả mù sa mưa thân thiết này, anh căn bản không cần, anh chỉ cần vài phương thuốc Trung y là tốt rồi.

Chút nhân tính này của Tiếu Huyền, quả thật đã quá trễ, có thể trị tốt đã sớm điều trị rồi. Trị không hết được, đến bây giờ cũng đã vô phương. Còn có thể làm gì được nữa.

Mà Lâm Cánh mặc kệ có tiết học hay không, mỗi ngày đều meo meo cười chờ Âu Dương tan khóa, rất giống một sủng vật được thuần dưỡng.

“Chúng ta kết giao được không? Được không?”, suốt ngày đem hai chữ “kết giao” để ở cửa miệng, nói đến đơn giản như đang ăn kẹo, mắt hắn lúc nói còn ngập nước, lại không để ý người ta dòm ngó, thường xuyên ở tại trường trình diễn tiết mục hắn rượt còn Âu Dương thì chạy.

Chiều nay vừa xong hai tiết, Âu Dương liền tranh thủ đi thư viện, hiện tại cách giờ tan học còn khoảng thời gian khá lâu. Âu Dương vì tiết kiệm tiền đi xe buýt, nên nếu có cơ hội đi xe giáo viên liền cố gắng tận dụng, do đó hiện tại liền vào phòng giáo viên nằm chợp mắt một chút.

Ngủ như vậy được một lúc, trong khi còn nửa tỉnh nửa mê, Âu Dương mơ hồ cảm thấy ngực hơi nặng, hô hấp khó khăn, liền đinh ninh bản thân gặp ác mộng.

Như đang bị bóng đè, Âu Dương đột nhiên bừng tỉnh, giật mình phát hiện cảm giác áp bách này thực ra là thật, ngực như một người nào đó đè lên nặng trịch. Anh còn chưa kịp phản ứng, môi đã bị một thứ gì đó ấm áp áp lên một cái.

Chờ Âu Dương hoàn toàn nhận thức được, nhất thời tức giận đến nhãn mạo kim tinh* : “Lâm Cánh!”

* nhãn mạo kim tinh: mắt nổ sao vàng

Người này chắc đã ăn gan báo nên mới dám hồ nháo như vậy!

“Di! Hi Văn anh tỉnh.”- Lâm Cánh lúc bị bắt quả tang vừa hoảng vừa ngượng ngùng.

Cảm giác bị một tiểu hài tử đùa bỡn khiến Âu Dương rất tức giận, anh dùng một chút lực đẩy Lâm Cánh ra, đứng dậy đem kính đeo vào, tay cầm lấy sách, mở cửa muốn bỏ đi.

“A, thực xin lỗi! Em chỉ là cảm thấy bộ dáng anh ngủ thật sự đáng yêu, em còn chưa làm gì với anh a, a nha nha, Hi Văn, anh nghe em giải thích nha…..”

Lâm Cánh ở phía sau quang quác kêu to một đường đuổi theo, Âu Dương đành phải dừng bước xoay người, vừa tức vừa vội đem cửa đóng lại, thần tình đỏ bừng: “Em, em muốn cho tất cả mọi người đều nghe được sao?”

Lâm Cánh vội vàng ngoe nguẩy cái đuôi, miệng như được phủ đường mật, lời nói vừa ngọt vừa láu lỉnh: “Hi Văn, em sai rồi, lần sau cũng không dám…. nữa. Em không phải không tôn trọng anh, mà là thật sự nhịn không được, lý do bởi vì em thật sự rất thích anh.”

“Còn nói bậy!”

“Hi Văn, đừng không để ý đến em.”- thấy Âu Dương vẫn còn nghiêm mặt, Lâm Cánh vội vàng sửa lại kêu- “Thầy, th…..thầyy…..”

Âu Dương không thể nề hà: “Buông tay. Nếu không buông tay thầy sẽ đánh em.”

Lâm Cánh lập tức đưa tay ra lấy lòng, ngửa lòng bàn tay lên: “Thầy đánh đi.”

Âu Dương thực sự không nhẫn tâm, đành phải đánh hai cái tượng trưng vào tay hắn.

“Ô ô, thầy, đau quá nga.”

“Đau thì mau buông tay.”

“Em vẫn là đau tốt lắm…”

Âu Dương đột nhiên có chút hoảng hốt, đoạn đối thoại tương tự như vậy dường như trước kia đã từng nghe qua, lại không thể nhớ nổi đã nghe ở nơi nào.

“Không giận thầy sao?”

Nam hài vẻ mặt nịnh bợ, ở trước tầm nhìn anh tựa hồ như có chút biến hình.

“……. Dạ.”

“A….. thật tốt, em thích thầy nhất.”

“………”

“Thầy…..”

Tiểu nam hài ánh mắt đen huyền, khuôn mặt nhu thuận, khóe miệng cong cong cười rộ lên. Âu Dương ngơ ngác nhìn hắn.

Thời điểm Âu Dương có phản ứng trở lại, trên môi cảm giác vừa ấm vừa ướt át, hình như đã bị hôn.

Âu Dương lúc ôm sách đi đầu óc vẫn còn hồ đồ. Cùng Lâm Cánh trao một nụ hôn, việc này tượng trưng cho điều gì. Chẳng lẽ là sự mở đầu của một đoạn tình cảm sao?

Lâm Cánh bên cạnh anh lại cười hì hì, giống như đang bắt được vàng. Âu Dương cảm thấy có điểm hoang đường.

Phía bậc thang trước cửa học viện xuất hiện một nam nhân, dáng người thon dài cao ráo, làn da tuyết trắng, diện mạo như băng sơn mỹ nhân, người nọ đứng đó mặt không chút thay đổi, để mặc cho mấy học trò đi ngang ngắm nghía bình phẩm.

Người nọ nhìn qua, bọn họ hai người cũng nhìn lại, Lâm Cánh lập tức “Hách” một tiếng.

Âu Dương mơ hồ cảm thấy rất quen mặt, nhìn đi nhìn lại vài lần nữa, cảm thấy rất bất ngờ: “A……. Trác Văn Dương?!”

Thanh niên nhìn về phía anh, khóe miệng lộ ra nét tươi cười: “Thầy Âu Dương. Nghe nói thầy dạy học ở đây, nên em đến thăm thầy.”

Đứa học trò năm đó anh hài lòng nhất, bây giờ vẫn còn nhớ rõ anh, Âu Dương vừa vui mừng vừa cảm động, hai tay giữ chặt bả vai của hắn, nhất thời trong lòng tràn đầy cảm khái. Vài năm không gặp, mấy học trò trước kia thật sự đều đã trưởng thành.

“Em đã cao như vậy, nhưng lại gầy.”- cảm giác cứ như hắn là con của chính mình- “Bây giờ vẫn còn đi học sao? Hay là đã đi làm rồi?”

Trác Văn Dương khẽ cười: “Em đã học xong thạc sĩ rồi, bên cạnh đó cũng có kinh nghiệm làm việc ở công ty, học không chuyên tâm lắm.”

Năm đó hắn nghiễm nhiên cúi đầu nói- “Thầy ơi, em chỉ sợ lần này thi không được tốt.”- nhưng thật sự hắn là một học sinh trung học thừa năng lực lại vô cùng khiêm tốn. Người khi lớn lên, tính tình cũng không hề thay đổi.

Lâm Cánh thu lại vẻ mặt tươi cười cợt nhã, Trác Văn Dương nhìn hắn một cái, khuôn mặt lại quay về biểu tình lãnh đạm trước đó: “Cậu không lên lớp, chạy đến đây làm gì? Lại hồ nháo?”

“Nói tớ? Còn cậu thì sao?”

“Tớ đến tìm thầy Âu Dương.”

“Xảo, tớ cũng vậy.”- Lâm Cánh kéo Âu Dương một phen- “Thầy, chúng ta đi ăn cơm chiều đi.”

Trác Văn Dương dừng một chút, khẽ nhíu mày: “Tớ cũng đi.”

Lâm Cánh trừng mắt nhìn hắn: “Ê, cậu không thấy bản thân cản trở sao ?”

“Tớ đến đây chính là vì muốn gặp thầy, cậu mới là kẻ không biết gì chỉ chuyên đi quấy rối.”

Bản thân Âu Dương đột nhiên biến thành một cái bánh không biết phải phân chia làm sao, bọn họ cứ như vậy một tả một hữu lôi kéo, anh còn chưa sử dụng đến quyền được lên tiếng thì đã bị nhét vào xe.

Rốt cuộc vẫn là ba người cùng nhau ngồi ở nhà ăn. Bên cạnh là hai học trò, Âu Dương lập tức cảm thấy thực náo nhiệt, thực tri tâm. Chỉ tiếc thoạt nhìn quan hệ của bọn họ dường như không được tốt lắm, cùng một chỗ nhưng căn bản không cùng suy nghĩ, có vẻ như Trác Văn Dương không chịu nổi tác phong phong lưu của Lâm Cánh, khuôn mặt cứng như khúc gỗ.

Không khí thoáng xấu hổ, Âu Dương chỉ có thể đứng ra giải hòa, lựa lời để nói, ở giữa điều giải.

“Các em trước kia chính là ngồi cùng một bàn, bây giờ vẫn còn liên lạc với nhau, giao tình chắc chắn không tồi đi.”

“………”



Hai người rất ăn ý cùng quay đầu về hai hướng khác nhau.

Âu Dương đành phải đối một bên mặt thanh tú của Trác Văn Dương, cố gắng tìm lời nói: “Đúng rồi, Văn Dương đã có bạn gái chưa? Em là thanh niên tốt như vậy, nhất định rất được hoan nghênh.”

Lâm Cánh hừ một tiếng: “Cậu ta mà tốt sao?”

Âu Dương vội trách cứ: “Lâm Cánh!”

Lâm Cánh vẫn tiếp tục lầm bầm: “Như một ông cụ non.”

Rõ ràng là dung mạo đẹp như hoa xuân mà.

“Không thú vị lại cứng ngắc.”

“……….”

“Còn làm bộ đứng đắn.”

Trác Văn Dương không hề hé răng, nhưng vẻ mặt rõ ràng đã bị chọc giận.

Âu Dương nóng nảy: “Có chuyện gì từ từ nói. Nói rõ ràng sẽ không còn hiểu lầm hay thù ghét nữa, tuổi còn trẻ, có chuyện gì không giải quyết được.”

Trác Văn Dương lúc này mới mở miệng: “Không cần để ý đến cậu ta. Cậu ta thích hồ nháo.”

Âu Dương ngạc nhiên nói: “Em nói “hồ nháo” rốt cuộc là ý gì?”

Trác Văn Dương trầm mặc, Lâm Cánh thật thà xen mồm: “Cậu ấy hận em đem cậu ấy….”

“Không được nói!”- Trác Văn Dương đột nhiên quát lớn một tiếng, gương mặt trắng nõn bởi vì tức giận mà trở nên đỏ bừng- “Cậu có thần kinh hay không? Nếu còn nhiều chuyện nữa thì cút về cho tớ.”

Lâm Cánh đuối lý ngậm miệng lại, lộ ra bộ dáng ngượng ngùng hiếm thấy.

Âu Dương dù có trì độn cũng biết có điểm kì quái: “Văn Dương, em là gì của nó?”

Trác Văn Dương trừng mắt nhìn Lâm Cánh, động tác nghiến răng nghiến lợi trên làn da trắng nõn trở nên hết sức rõ ràng, gằn từng chữ một:

“Em. Là. Bạn. Trai. Cậu ấy.”

Âu Dương ngẩn người, lại quay đầu nhìn Lâm Cánh.

Lâm Cánh bắt gặp ánh nhìn nghi hoặc của Âu Dương, thần tình lập tức đỏ bừng, thói quen mồm năm miệng bảy lúc bình thường cũng đột nhiên không còn: “Ách! Không phải a, cậu ấy nói bậy đó thầy, thầy không nên hiểu lầm….”

Âu Dương nhất thời không biết nên nói gì mới phải, ngồi cầm đũa nhưng chẳng thể ăn vô.

“Thực xin lỗi, thầy nghĩ thầy còn có việc.”

“Thầy?”

Âu Dương đứng lên, cúi đầu sửa soạn sách vở, để lại tiền lên bàn: “Thầy, thầy đi trước.”

“Di, Hi Văn! Anh chờ một chút!”

Âu Dương vội vàng bỏ đi, bất chấp phải lãng phí tiền, đón được một chiếc taxi thì liền ngồi vào.

Anh quả thật là một kẻ ngốc nghếch mà. Hai người kia chưa từng cần anh phải ra mặt điều giải, bọn họ tuy ngoài mặt không thường quan tâm đến nhau, nhưng quan hệ làm sao lại không tốt chứ? Anh bị mù nên mới nghĩ như vậy, quan tâm không đúng chỗ.

Cho đến bây giờ anh chưa từng có thể nhìn thấu lòng người. Thoạt nhìn thích nhưng lại không thích, không thích lại giống như thích.

Tâm tư của người trẻ tuổi, anh thực sự không cách nào hiểu được.

May mắn thay, tiểu hài tử bướng bỉnh khẩu bất đối tâm, anh đã được diện kiến một lần rồi.

Anh không hề hi vọng xa vời, Lâm Cánh suốt ngày không ngừng nói “Thích anh”, là thật sự đối với anh có lại tâm tư này, quan hệ yêu đương thầy trò có nghĩ anh cũng không dám nghĩ, anh cũng đoán rằng Lâm Cánh chỉ là đùa giỡn mà thôi.

Cuối cùng là không có thật sao. Trúng một hố, vẫn là chưa khôn ra được.

Nơi ăn cơm cách trường không quá xa, nhưng lại ngược hướng so với đường về nhà, nếu ngồi taxi về đến nhà phí chắc chắn sẽ rất đắt, Âu Dương giữa đường xuống xe, định ghé vào một quán ven đường gần trường tùy tiện ăn bát mì, sau đó sẽ chuyển sang đi xe buýt.

Vốn không có gì. Lâm Cánh nói một đàng làm một nẻo, anh cũng không hề sinh khí, tiểu hài tử đều là như vậy đó, thích chơi đùa, miệng lưỡi trơn tru, không thể tính là lỗi lầm to lớn được.

Chỉ có điều Lâm Cánh lại khiến anh nhớ đến một người khác.

Kẻ đó cũng ngọt ngào như vậy, mở miệng một tiếng “Thầy”, lại một tiếng “Thích”, chính là cũng chỉ đùa giỡn mà thôi.

Nhưng, lần đó anh là thật lòng.

Bất tri bất giác, kính mắt đã mờ đi. Anh tại sao lại hèn mọn như vậy? Tại sao không có cách nào quên sạch sẽ mọi thứ?

Mặc kệ Tiếu Huyền có xấu xa đến thế nào, mặc kệ anh cái gì cũng vứt bỏ, cái gì cũng đều đã làm, nhưng vẫn có một, hai lần anh mơ về bóng dáng của người đó ngày xưa.

Chật vật hít hít mũi, Âu Dương mơ hồ đem cặp kính xuống lau lau, sau khi thanh toán tiền liền đứng dậy trở về nhà. Anh vừa đi, vừa đem cặp kính mờ mờ một lần nữa chà chà lau lau, rồi lại lau lau chà chà.

Có lẽ thật sự rất thích người kia.

Bạn đang

Trước kia nghĩ “Nếu chưa từng gặp người kia thì tốt quá”, kì thật tất cả đều là nói dối.

Anh thật ra vẫn nguyện ý đời này có thể gặp Tiếu Huyền. Chỉ là nếu Tiếu Huyền có thể thật lòng đối với anh thì tốt rồi, nếu tất cả những chuyện sau đó phát sinh đều không hề tồn tại thì tốt rồi.

Tình cảm là giả dối, nhưng cảm giác hạnh phúc lúc nhớ lại lại là chân thật.

Một năm đó Tiếu Huyền giả vờ như đang yêu anh, tuy là tình yêu cách nhau mười hai tuổi, nhưng lại vô cùng hạnh phúc, cả đời anh cũng chưa từng nếm qua.

Coi như đã có trải nghiệm với khoảng thời gian tươi đẹp mỹ mãn. Nếu có thể dừng ở một năm đó thì tốt rồi, dù đổi bằng bất cứ cái gì anh cũng nguyện ý.

Anh cũng biết đây là mơ mộng, tựa như một giấc mộng hoa si tầm thường.

Chỉ là hôm nay tự nhiên kìm không được. Kìm không được nước mắt, cũng kìm không được tâm tình đối với người kia.

“Thầy.”

Âu Dương bị dọa nhảy dựng, vội vàng đem mắt kính đeo vào, cố che đi đôi mắt đã sưng tấy.

Thấy được rõ ràng trước mặt là nam nhân cao lớn mà nãy giờ bản thân vẫn nghĩ trong đầu, Âu Dương nhất thời có chút hỗn loạn. Ngẩn ngơ một hồi, gật đầu coi như đáp lễ, nghĩ muốn đi vòng qua người đó mà về.

“Thầy!”- Tiếu Huyền một phen giữ chặt cánh tay anh, cúi đầu nhìn anh- “Làm sao vậy? Lâm Cánh làm gì thầy?”

Âu Dương sửng sốt không thôi: “Cái gì?”

“Cậu ta ép buộc thầy?”

Âu Dương vừa xấu hổ vừa phẫn nộ, dùng sức gạt tay hắn ra: “Không phải chuyện đó!”

“Là thầy bị cậu ta đùa bỡn?”

“……..”- Âu Dương ngượng đến đỏ bừng mặt.

Tiếu Huyền miệng lưỡi thực sắc bén: “Em biết đến bây giờ cậu ta vẫn là một tên công tử phong lưu.’”

Âu Dương đầu óc đều nóng lên: “Không phải ai cũng giống như cậu!”

Tiếu Huyền im lặng một lúc, giống như đang nghẹn lời, lát sau mới nói: “Em chỉ là lo lắng cho thầy.”

Loại giả nhân giả nghĩa này khiến cho Âu Dương nổi hết da gà, nhưng vẫn nhẫn nại: “Cậu không cần lo nghĩ quá nhiều, tôi sẽ không hồ đồ giống như trước đây.”

“Thầy, Lâm Cánh thực không có làm gì thầy sao?”

“Không liên quan đến trò ấy.”

Tiếu Huyền vẫn không buông tha: “Vậy tại sao thầy lại khóc?!”

“Chuyện này cũng không liên quan đến cậu!”- Ở trước mặt người này, dù có sợ hãi, anh cũng phải thể hiện bản thân là người rất cứng rắn.

Tiếu Huyền đột nhiên chế trụ tay anh, kiên quyết lôi anh về phía trước: “Thầy, em nghĩ cần phải hảo hảo nói chuyện với thầy.”

“Tôi không có gì hay để nói với cậu”- Âu Dương ra sức giãy giụa, nhưng dưới sức mạnh của hắn chỉ có thể lảo đảo bước theo.

Những người đi đường nhìn thấy có không ít học trò trường anh, Âu Dương xấu hổ và giận dữ vô cùng, sau khi bị nhét vào xe liền run rẩy bắt đầu muốn mở cửa xe chạy đi.

“Thầy, thầy đừng như vậy, em sẽ không đối với thầy làm bất cứ cái gì, chỉ muốn cùng thầy nói chuyện một lần.”

“Không, không cần.”- Âu Dương cạy cửa đến trắng bệch cả ngón tay nhưng cửa xe một chút cũng không hề sứt mẻ.

“Thầy ngay cả một cơ hội nói chuyện cũng không cho em, em làm sao không quấn lấy thầy được? Chẳng lẽ, thầy hi vọng em quấn lấy thầy?”

Âu Dương lập tức dừng tay, tức giận đến mức môi run rẩy, nhưng chung quy vẫn không thể nói lời nào.

Xe chạy một lúc mới dừng lại. Tiếu Huyền xuống xe, mở cửa xe, nhưng Âu Dương vẫn cứng đầu không chịu động đậy.

“Trong xe không phải là nơi để nói chuyện, đi lên đi.”

“…………”

“Không phải sợ, em sẽ không đánh thầy.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau