Nghịch Phong Nhi Hành

Chương 7

Trước Sau
Hôm sau Âu Dương xin phép nghỉ dạy, đến ngày thứ ba, ngày thứ tư cũng vậy.

Nghe nói là xin nghỉ dài hạn.

Âu Dương trước giờ luôn là người thật thà cần cù, lại rất có trách nhiệm, ngay cả sau lần đầu làm tình cùng Tiếu Huyền khiến cơ thể anh bị thương vô cùng đau đớn cũng chỉ xin nghỉ một ngày, hôm sau liền nghiêm túc đi làm lại.

Ngoài ra, vô luận là sinh bệnh hay trời nắng trời mưa đều chưa từng để bị ghi lại là đi trễ hay về sớm. Vì vậy, lần này tất cả mọi người đều nghi ngờ có phải hay không anh bị bệnh nặng.

Kỳ thực cũng không có chuyện gì, chỉ là anh không thể đi dạy được, bởi vì làm việc gì cũng trở nên thực trì độn, mỗi ngày đều mất ngủ, không thể tập trung, ngay cả rót nước cũng có khi làm đổ đầy bàn.

Nếu bây giờ bắt anh đứng trong lớp, trước mặt người kia mà thoải mái giảng bài, anh chỉ sợ bản thân mình làm không nổi.

Tuy rằng anh ngốc nghếch, nhưng hiện tại so trước kia lại trở nên tỉnh táo hơn rất nhiều, ít nhất cũng không tự lừa mình dối người mà cho rằng Tiếu Huyền vẫn là ngoan ngoãn dịu dàng, cũng tự hiểu Tiếu Huyền kì thực không thích anh.

Gia thế là giả, tình cảm là giả, ngay cả lời hứa sẽ không kể chuyện này cho người khác cũng là giả.

Đều là giả.

Anh cũng rất muốn hỏi Tiếu Huyền, rốt cuộc còn cái nào là thật không, vì cái gì phải đối với anh như vậy? Rõ ràng không thích, vì cái gì không hề do dự mà thốt lên những lời yêu thương ngọt ngào như vậy. Đối với quần áo anh tặng là thế, đối với anh cũng là thế.

Nhưng anh không mở miệng được.

Tiếu Huyền gọi điện cho anh rất nhiều lần, anh cũng không dám tiếp, tìm tới cửa, anh cũng không dám mở, bởi vì dù có gặp mặt cũng không biết nói gì. Anh vừa nhìn thấy mặt Tiếu Huyền thông qua lỗ mắt mèo trên cửa thì mũi đã bắt đầu nghẹt, càng không có biện pháp đối mặt.

Hai người trước đây từng có vô số khoảnh khắc ngọt ngào, ôn nhu làm tình, hôn môi, nói yêu nhau, ôm nhau một chỗ mà tán chuyện phiếm, còn thật sự khao khát tương lai …

Rõ ràng cảm giác rất chân thật, lúc ôm anh còn dùng sức như thế, lúc nhìn anh ánh mắt cũng thâm tình như thế. Chẳng lẽ ngay cả những điều đó cũng là giả sao? Nếu chỉ là trò đùa vui của một tiểu hài tử, như thế nào lại diễn đến chân thật như vậy?

Anh không hiểu nổi. Có những thứ như lừa gạt, đùa bỡn linh tinh gì đó anh không biết nhiều, càng không cách nào tiếp thu được.

Còn chưa đến giờ làm cơm chiều, Âu Dương đã bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu, chỉ là tự tìm việc gì đó để làm. Tay có chút vụng về mà bắt đầu thái rau diếp, làm một hồi sẽ trở nên ngây ngốc, cắt cắt một hồi sẽ trở nên thất thần.

Anh nói với Chung Lý anh vì chịu nhiều áp lực mà bị stress, mới xin nghỉ. Đối với sự quan tâm của người bạn thân, kì thật có nhiều lần anh muốn nói ra chân tướng, nhưng vẫn là nhịn xuống. Nếu nói ra, chỉ sợ cảm giác bị lừa của Chung Lý còn mạnh mẽ hơn so với anh lúc này.

Di động đột nhiên reo, Âu Dương vội cầm lấy, số hiện lên chính là văn phòng trường.

“Có phải Âu Dương Hi Văn không?”

Âu Dương vội thanh thanh cổ họng, “Đúng vậy …”

Thanh âm của đối phương nghe rất nghiêm khắc: “Thời gian nghỉ phép của anh đã vượt quá qui định, nếu không có chuyện gì, thỉnh tiếp tục trở về nhận lớp.”

“Nhưng là, không phải đã đồng ý cho tôi nghỉ nửa tháng sao?”

“Giấy tờ của anh không đủ, nếu không có giấy xác nhận của bệnh viện mà tiếp tục nghỉ phép thì nhà trường sẽ phải suy xét đến việc sa thải anh.”

Âu Dương giật mình, theo luật thì dù có vô cớ kéo dài ngày nghỉ cùng lắm là lưu lại bản ghi chép, trừ bớt tiền thưởng linh tinh thôi, huống chi trước giờ anh chưa từng bị lập biên bản, nếu thực sự sa thải, không phải quá nghiêm trọng sao.

“Như thế nào lại …”

“Đây là quy định mới.”

Âu Dương lập tức hiểu, đây là chủ ý của Tiếu Huyền.

Có chút bất ngờ và thương tâm, anh không nghĩ Tiếu Huyền lại đối với anh như vậy, thoáng cái nước mắt đã chảy ra.

Anh cầm điện thoại, có chút khổ sở, đột nhiên cảm thấy thực chán nản: “Vậy sa thải đi.”

Ngày hôm sau kể từ lúc anh mở miệng nói “sa thải”, Âu Dương cũng không tiếp tục trốn ở trong nhà.

Nếu Tiếu Huyền đã có ý định cho trường đuổi việc anh, có lẽ chuyện kia cũng chấm dứt rồi, hắn sẽ không bao giờ… đến tìm anh nữa

Bởi vì buổi tối hôm trước uống quá nhiều bia mà đầu bây giờ ẩn ẩn đau, mắt sưng lên như hai quả đào, tuy trời đã tối như mực nhưng anh vẫn phải ra ngoài mua ít đồ ăn, bổ sung cho cái tủ lạnh trống rỗng.

Anh không muốn tiếp tục làm Chung Lý lo lắng, cũng sợ Chung Lý sẽ nghi ngờ mà truy hỏi. Bị học trò đồng tính đùa bỡn, loại chuyện này tuyệt đối không thể nói với bất kì ai, nếu lộ ra chỉ có thể làm trò cười cho thiên hạ, vì vậy dù đau khổ thế nào cũng phải giấu kín.

Mang theo rất nhiều đồ ăn trở về, tay vì xách nặng mà bị ghìm đến phát đau. Anh chậm rãi hướng phía trên cầu thang đi lên, vừa ngẩng đầu thì đột nhiên thấy trước cửa có một thân ảnh cao cao.

Vì không bật đèn hành lang nên anh không thấy rõ mặt đối phương, còn đang bán tín bán nghi thì nghe người đó gọi: “Thầy.”

Âu Dương hoảng sợ, vội xoay người muốn đi ngược xuống lầu, thế nhưng túi xách lớn ở cầu thang nhỏ hẹp bị va chạm hai cái đã đứt quai làm toàn bộ cà chua anh vừa mua đều rơi xuống, lăn đầy trên đất.

Âu Dương không biết nên đến nhặt lại rồi mới đi tiếp hay mặc kệ chúng, trong lúc do dự thì Tiếu Huyền đã kịp đuổi đến, một tay bắt lấy vai anh: “Thầy”

Âu Dương bị hắn cường ngạnh xoay lại, không thể không đối mặt với hắn. Trên người Tiếu Huyền vẫn là bộ chế phục chưa kịp thay ra, thoạt nhìn có vẻ như gầy đi, đôi mắt cũng giống như to thêm.

“Vì sao không trả lời điện thoại của em?”

Bị hắn ép đến gần hùng hổ chất vấn, Âu Dương theo bản năng run lên, rụt cổ, muốn lui về sau tránh hắn thì lại bị dùng sức kéo về.

“Vì sao không chịu mở cửa gặp em?”

Hai gói đồ ăn to bị đoạt đi ném xuống đất, sức mạnh của những ngón tay nắm lấy anh lớn đến mức anh không khỏi cảm thấy đau đớn.

Âu Dương dù tính tình ôn hòa cũng nhịn không nổi mà cảm thấy tức giận, trừng con mắt đã ửng đỏ lên nhìn hắn, dùng sức đẩy tay hắn ra: “Em đến tìm tôi làm gì?”

Đôi mắt đen của Tiếu Huyền lập tức mở lớn: “Thầy, sao thầy lại nói vậy …”

“Chúng ta hiện tại chẳng phải không còn quan hệ gì nữa sao”- Âu Dương có chút nghẹn ngào- “Em là kẻ lừa đảo.”

Mặt Tiếu Huyền lập tức đỏ lên, giống như sợ anh bỏ chạy, lực đạo trên tay lại tăng thêm vài phần, nói: “Thầy, thầy ít nhất cũng nên cho em cơ hội giải thích a. Thiên Trí là bạn thân của em, em mới có thể kể cậu ta nghe chuyện em và thầy kết giao. Cái hôm trước ngươi nghe được chỉ là nói giỡn mà thôi, em quả thật thích thầy a …”

Âu Dương càng thêm chán nản, cũng không buồn nhìn hắn: “Không cần, em trở về đi. Đến lúc này mà còn muốn nói dối tôi … em nói gì tôi cũng sẽ không tin nữa.”

“Thầy …”- Tiếu Huyền mặt càng đỏ hơn, trên trán nổi gân xanh, liền có điểm nói lắp- “Thực xin lỗi a, thầy, là em không tốt. Em và Thiên Trí ban đầu là muốn đùa thầy, cho nên mới lừa thầy…”

Âu Dương dù cũng từng nghĩ đến nhiều khả năng, nhưng bây giờ nghe chính miệng hắn nói như vậy, vẫn nhịn không được rơi nước mắt, vội ngồi xổm xuống, vì muốn che giấu mà cúi đầu nhặt cà chua lăn trên đất, tùy tiện nhét vào trong túi.

“Thầy”- Tiếu Huyền đưa tay về phía anh vội vàng ôm lấy- “Nhưng ngay sau đó em liền thích thầy, là thật sự thích thầy mà thầy.”

Âu Dương vẫn tiếp tục cúi đầu, cũng không hề nhìn hắn

“Em nói với Thiên Trí như vậy là vì không dám thừa nhận, em sợ mất mặt …”

“Kết giao với lão già như tôi khiến em cảm thấy mất mặt, có phải không?”- Âu Dương tức giận đến phát run, xách theo đồ vật này nọ đứng lên, run run đi hai bước rồi dừng lại, đối mặt với hắn- “Chúng ta về sau cũng sẽ không còn chung trường, em không cần lo lắng nữa, cứ việc tìm người xứng đôi vừa lứa với em mà kết giao, dù sao sau này chúng ta cũng sẽ không gặp lại.”

“Ý em không phải như vậy”- Tiếu Huyền vội vàng ôm cổ anh- “Thầy …”

Âu Dương mũi đã sớm đỏ ửng, căn bản không muốn cùng hắn khách khách khí khí, vừa đá vừa đấm, thế nhưng giãy giụa cả nửa ngày hắn cũng không buông tay, nộ khí công tâm, liền vung tay hung hăng cho hắn một cái tát.

Tiếu Huyền chưa từng thấy Âu Dương kích động như vậy, bất ngờ luống cuống tay chân, bị đánh trúng cũng không chịu thu tay về, ngược lại còn giữ chặt anh.

“Thầy, thầy đừng như vậy, em thích thầy …”

“Em nghĩ tôi còn có thể mắc mưu em sao?”- Âu Dương mắt mũi đều đỏ lên, còn mang theo nước mắt nước mũi, bộ dáng rất là chật vật. Tiếu Huyền không biết nghĩ gì, nhìn anh như vậy lại chỉ cảm thấy thực đáng yêu.



“Thầy, sau này em sẽ không lừa thầy nữa …”

“Không cần xem tôi như đồ ngốc!”- Âu Dương run rẩy rống lên, quay đầu đi không thèm quản hắn, khó chịu mà hít hít nước mũi, thẳng lên lầu mở cửa, đi vào, thầm nghĩ phải đóng cửa lại.

Thế nhưng Tiếu Huyền nhanh hơn đã kịp chèn tay phải vào, không sợ đau mà chắn ở giữa khe cửa, thanh âm cũng giống như đang cầu xin: “Thầy …”

Âu Dương dù thế nào cũng không nhẫn tâm mà kẹp tay hắn, định bụng hé cửa lớn một chút để đẩy tay hắn ra, không ngờ Tiếu Huyền đột nhiên tăng lực đạo, kiên quyết mở cửa. Âu Dương bị kinh hách, theo bản năng dùng hết sức đẩy ngược lại, thật sự đem tay hắn kẹp mạnh vào khe cửa.

Nghe Tiếu Huyền kêu lên một tiếng đau đớn, Âu Dương liền hoảng sợ, vội mở cửa đỡ lấy kẻ đã đau đến cúi gập người xuống: “Tiếu, Tiếu Huyền …”

“……”

“Em không sao chứ?”

Tiếu Huyền nhất thời nói không nên lời, chỉ nín thở mà gắng gượng đứng dậy, tay đều phát run.

Âu Dương không dám chậm trễ, vừa ôm vừa kéo hắn vào nhà: “Em từ từ, thầy đi tìm dược…”

Một lúc sau Tiếu Huyền mới dần hồi phục, tuy vậy vẫn phải cắn răng hít thở, hiểu nhiên là rất đau. Âu Dương nhìn vết hằn trên bàn tay hắn, cả bốn ngón tay đều bị bầm đến đỏ ửng, còn trầy da, bao nhiêu cảm giác tức giận cùng thương tâm trong nháy mắt đều vì kinh hoảng và áy náy mà biến sạch.

“Thế nào, có ảnh hưởng đến xương cốt không?”- Âu Dương thực sự sợ ngón tay Tiếu Huyền bị kẹp đến đứt ra, cầm lọ cồn i-ot và bông băng mà vẫn chần chừ không dám bắt đầu- “Em còn có thể cử động không? Bằng không thầy đi gọi bác sĩ…”

Tiếu Huyền miễn cưỡng cười: “Không sao a, em đỡ rồi.”

Sau khi bôi i-ốt lên chỗ bị trầy da, chườm đá lạnh, khuôn mặt vốn trắng bệch của Tiếu Huyền dần dần có chút khởi sắc, tuy vẫn còn đau, nhưng biểu tình đã thả lỏng hơn nhiều.

Âu Dương ngồi đối diện hắn, giúp hắn đổi khăn lạnh, thế nhưng từ đầu đến cuối luôn cúi gầm mặt, căn bản không có nhìn hắn.

“Đỡ hơn chút nào chưa?”

“Dạ”- vừa bị hỏi như vậy, Tiếu Huyền vội trả lời- “Tốt hơn nhiều rồi”.

“Nếu không còn việc gì nữa, em trở về đi.”

“Thầy …”

Âu Dương thu hồi khăn mặt trong tay, tuy cúi đầu nhưng vẫn thấy được chóp mũi đã đỏ bừng: “Em về sau không cần tới tìm thầy”

“Thầy”- Tiếu Huyền trở nên vội vàng- “Thầy đừng đuổi em đi mà. Nếu thầy có thể tha thứ cho em thì dù có chặt đứt cánh tay này cũng không sao.”

Âu Dương cố gắng lấy mu bàn tay đè lại cái mũi đang phập phồng: “Bây giờ mà em còn nói chuyện này …”

“Thầy, em thích thầy.”

“Đừng đùa nữa”

“Nếu chỉ là nói đùa, em có thể nghiêm túc đến thế này sao? Thầy, là em trước kia không hiểu chuyện, nhưng hiện tại đã khác rồi. Thầy muốn em làm thế nào thì mới chịu tin em a?”- Tiếu Huyền tiến tới trước ôm lấy cổ anh- “Thầy đừng phớt lờ em, em nhất định sẽ không rời xa thầy.”

“Tuổi trẻ hễ mở miệng ra liền nói dối”- Âu Dương không thể nhịn được nữa, trừng con ngươi đã hồng lên mà nhìn hắn- “Em buông tay.”

“Thầy!”- Tiếu Huyền có điểm ủy khuất.

“Nếu không buông tay thầy sẽ đánh em.”

“Thầy đánh đi, cứ đánh đến khi nào thấy hả giận thì thôi”- Tiếu Huyền vẻ mặt ủy khuất- “Dù sao kẻ dám đánh em cũng chỉ có mình thầy.”

Âu Dương nhìn bộ dạng hắn như sắp khóc tới nơi, tuy vừa giận vừa hận, nhưng không thể nào nhẫn tâm xuống tay, chỉ có thể tức đến phát run: “Em còn yêu cầu trường đuổi việc thầy…”

Anh không nhận ra chính mình đang cùng Tiếu Huyền đối mặt tranh luận, cũng đã bắt đầu nhượng bộ.

“Không phải”- Tiếu Huyền bắt lấy cơ hội, vội vàng biện bạch- “Em chỉ muốn làm cho thầy sớm trở về, vì em rất nhớ thầy a. Làm sao em có thể thật sự để thầy ra đi, nếu thầy không đến trường, em cũng sẽ không học bài nữa.”

Âu Dương lại càng tức giận hơn: “Lại ăn nói lung tung …”

“Em nói thật mà, thầy ơi, bởi vì chuyện của thầy nên em mới trốn học a”- Tiếu Huyền ôm lấy anh, bắt đầu giở thủ đoạn xấu xa- “Nếu thầy không để ý đến em, em sẽ không thèm đi học nữa.”

“Em nói gì vậy!”

Hiếm khi thấy anh tức giận như vậy, Tiếu Huyền cũng không dám cợt nhả- “Thực xin lỗi, thầy. Chính là bây giờ trong đầu em toàn là chuyện của thầy thôi, có đi học thì căn bản cũng không nghe được gì, chỉ cần nghĩ đến việc thầy chán ghét em thì liền cảm thấy khó chịu. Lần trước cùng Thiên Trí nói những chuyện như vậy, thật xin lỗi thầy, chỉ là em mạnh miệng mà thôi, kì thật được cùng một chỗ với thầy em rất vui vẻ, được thầy tặng đồ em cũng rất cao hứng … Thầy biết không, có một số thứ có thể giả tạo, nhưng cũng có thứ căn bản là không thể giả. Nếu chỉ là đùa giỡn một người, cần gì phải cố đến mức này chứ, mọi chuyện lúc em và thầy bên nhau, thầy còn nhớ rõ mà, phải không?”

Dừng một chút, cảm thấy anh đã có dấu hiệu dao động, Tiếu Huyền vội nắm lấy tay anh, không cho anh rút về- “Muốn gạt người cũng sẽ không giống như thế này a… Nếu không phải vì em thực sự thích thầy …”

Thấy anh không có phản ứng gì, Tiếu Huyền cũng có chút nản lòng- “Thầy, nói thế nào thầy cũng không tin sao? Chẳng lẽ thầy một chút cũng không còn thích em? Đã chán ghét em đến mức này rồi sao? Bây giờ trong mắt thầy, có phải em đã trở thành một tên hỗn đản chỉ biết nói dối cùng lừa gạt tình cảm người khác không? Em không muốn chia tay với thầy đâu thầy ơi…”

Tiếu Huyền biểu tình như sắp khóc, làm cho người ta cảm thấy thực trẻ con, trên lông mi cũng xuất hiện thứ gì đó trong suốt mà lấp lánh.

Lòng bàn tay Âu Dương bị hắn nắm đến đổ cả mồ hôi, nghĩ hắn cũng chỉ là một đứa trẻ mười sáu tuổi không hiểu chuyện, ngồi yên trầm mặc nửa ngày, mới thở dài: “Về sau đừng gạt thầy nữa.”

Nói như vậy chẳng khác gì đã chịu tha thứ cho hắn, Tiếu Huyền lập tức cao hứng mà đáp ứng “Đã biết đã biết”, vươn tay ra ôm lấy Âu Dương, kéo anh vào ngực.

“Chỉ làm bạn bè bình thường …”- Âu Dương vẫn còn kháng cự

“Bắt đầu là làm bạn bè bình thường phải không?”- Tiếu Huyền cũng không nhụt chí, “chụt” một cái hôn hai má anh- “Không sao, rất nhanh sẽ trở thành người yêu thôi.”

Âu Dương cũng chịu thua hắn, chỉ nghiêng đầu, thanh âm không lớn: “Cũng không nhất định sẽ như thế.”

“Nhất định như thế. Em sẽ làm cho thầy hạnh phúc, sẽ không giao thầy cho bất kì ai.”

“Còn nói như thế …”

“Em nghiêm túc đó” Tiếu Huyền nắm tay anh đặt ở ngực hắn, mở to đôi mắt đen láy nhìn anh. Âu Dương quả nhiên cảm nhận được trong tâm nhanh chóng loạn khiêu.

“Về sau em sẽ giống một đại nam nhân, bảo vệ thầy.”

Âu Dương có cảm giác kì lạ, mơ hồ cảm thấy bất an, lại không thể nói được đó là cái gì.

“Em đêm nay có thể không quay về không?”

Âu Dương lập tức từ chối: “Không được!”

“Thầy”- Tiếu Huyền lộ ra ánh mắt năn nỉ- “Thầy, em cam đoan sẽ không làm gì hết, chỉ cần được ở lại là tốt rồi. Bằng không em sợ ngày mai thầy sẽ thay đổi chủ ý…”

Âu Dương thở dài: “Không được, không có chỗ cho em ngủ a.”

“Em ngủ trên sô pha là được rồi, sàn nhà cũng không sao a, đi thầy …”

Âu Dương nhìn hắn, lại nghĩ đến chuyện hắn là con cháu của Tiếu gia: “Em ngủ có quen không?”

“Không sao a, em có thể mà.”

Lúc này hắn quả thật phi thường nhu thuận ngoan ngoãn, Âu Dương cũng không nói thêm cái gì nữa, chỉ yên lặng quay đầu đi.

“Thầy, đã buồn ngủ chưa?”



Chỉ trong vài tiếng đồng hồ tiếp theo, Tiếu Huyền đã hỏi câu này mười mấy lần. Ngay cả Chung Lý từ quán bar trở về cũng đã ngừng tập ghi-ta nằm yên giấc trong chăn, vậy mà Âu Dương vẫn còn ngồi ở bàn làm việc, không yên lòng lật lật sách.

“Thầy …”

“Uhm, còn sớm, đợi một lát nữa đi.”

“Một chút cũng không sớm a thầy”- Dáng vẻ Tiếu Huyền lúc dụi dụi mắt trông thật đáng yêu- “Đã trễ thế này, thầy cũng đã xem sách lâu như vậy rồi, nên đi nghỉ ngơi thôi.”

Âu Dương cũng chỉ còn biết thả sách xuống, nhìn thiếu niên ngồi chồm hổm trên giường như con chó con, có chút khó xử: “Như vầy đi, thầy để giường lại cho em, em ngủ ở đây, còn thầy qua bên Chung Lý ngủ.”

“Thầy”- Tiếu Huyền tay đặt trên chân, ngước mặt lên, mở to hai mắt, tạo ra bộ dáng đáng thương- “Không cần như vậy đâu … em ngủ trên sàn nhà là được rồi, bây giờ ngay cả ở chung phòng với em cũng không được sao.”

Âu Dương khó xử, làm thế nào cũng thấy không tự nhiên.

Rõ ràng cảm giác đau đớn vẫn còn mãnh liệt như vậy, chính là chỉ nghe Tiếu Huyền nói một chút đã chấp nhận ở chung một chỗ. Anh không là bản thân mình đang bị gì nữa. Tuy rằng anh tính tình nhu nhược, nhưng kì thật luôn coi trọng nguyên tắc, là loại người cố chấp, vậy mà đối với Tiếu Huyền ngược lại không cách nào trở nên cứng rắn được.

Có thể vì hắn vừa bị ăn tát vừa bị kẹp ngón tay rất là đáng thương, có thể bởi vì đêm nay hắn đã giúp anh nấu cơm, giặt quần áo, lau sàn nhà rất là ngoan ngoãn, có thể vì hắn nói ra những lời kia rất thành khẩn

Cũng có thể, vì bản thân anh thật sự rất thích Tiếu Huyền.

Tóm lại, với tiểu quỷ này anh thực không có biện pháp đối phó.

“Thầy …”

Âu Dương trong nháy mắt hạ quyết tâm, không thể lại sủng nịch hắn để hắn vô pháp vô thiên, liền nhẫn tâm mà nói: “Vậy em ngủ ở sàn nhà đi.”

Thời tiết hiện tại rất lạnh, hắn không có chăn, chỉ có thể dùng tạm một cái thảm lông lót giường dư ra.

Âu Dương nằm trên giường, nhìn Tiếu Huyền dưới đất đem thảm kéo ra, một nửa để lót một nửa để đắp, cả người cuộn tròn ở bên trong.

Tiếu Huyền cao lớn như vậy, muốn chỉ dùng một tấm thảm lông mà đắp kín, thực sự là không thể. Hắn nếu vì vậy chịu không nổi mà thay đổi chủ ý đòi trở về, Âu Dương sẽ thoải mái được một ít.

Thế nhưng tắt đèn, qua một lúc lâu, Âu Dương cũng đã mơ hồ thiếp đi, vẫn chưa nghe Tiếu Huyền nói gì.

Nửa đêm Âu Dương tỉnh dậy, trên chân hơi cảm thấy lạnh. Trong phòng không có cài đặt hệ thống sưởi, bị lạnh đến thức giấc là chuyện thường, không biết Tiếu Huyền nằm trong thảm hiện tại thế nào.

Nhoài người ra khỏi mép giường, anh nương theo ánh trăng nhìn thấy Tiếu Huyền nghiêng nghiêng người nằm dưới đó, bộ dạng có vẻ rất lạnh, cả người co lại như con tôm.

Âu Dương lại thấy xót, không biết có nên mềm lòng với hắn sớm như vậy không, do dự nửa ngày, rốt cuộc vẫn mở miệng gọi hắn.

“Tiếu Huyền.”

Thiếu niên giật mình, hiển nhiên ngủ không sâu, quay đầu hướng về phía này.

“Thầy …”

“Em lên đây ngủ đi.”

“A, thật không?”- Dù dưới ánh sáng mờ ảo, Âu Dương cũng dễ dàng nhìn ra nụ cười xinh đẹp trên khuôn mặt vui sướng của Tiếu Huyền. Tiếu Huyền một bên lầm bầm “Thầy thật tốt”- một bên ôm thảm lông đứng dậy, nghe lời bò lên giường

Âu Dương nghe hắn hít sâu một hơi, hiển nhiên ở trong chăn thoải mái duỗi thẳng tay chân, sau đó tươi cười nói “Hảo ấm áp nga”. Biết hắn ở dưới đó bị lạnh đến lợi hại, anh liền cảm thấy mềm lòng.

Đột nhiên sau lưng bị bàn tay lành lạnh của Tiếu Huyền ôm lấy, Âu Dương theo bản năng kháng cự hai ba cái, mới nghĩ đến xem như sưởi ấm hai tay cho hắn cũng được, bèn để cho hắn ôm.

Lúc tỉnh dậy cảm thấy trước ngực có cái gì đó ẩm ẩm mềm mềm làm anh ngứa ngáy, mới lấy tay gãi gãi hai cái, cúi đầu nhìn thì nhận ra mái tóc đen nhánh của Tiếu Huyền

Anh vừa mới nhíu mày thì Tiếu Huyền đã ngẩng mặt lên, mang theo nụ cười dịu dàng, giống như con chó con đáng yêu có cái mũi ẩm ướt mà dụi dụi vào cổ anh: “Thầy ơi …”

Anh mơ mơ hồ hồ hiểu được, mặc kệ hắn đáng yêu ra sao, lập tức dùng hai tay nhấc đầu hắn dậy, đẩy hắn ra.

“Thầy …” Thanh âm nhất thời trở nên đáng thương.

Sáng sớm, thân thể nam nhân luôn trong trạng thái sung mãn chờ được vận động, thứ cứng rắn kia mới nãy còn ở trên người anh, tay chân hắn cũng táy máy không đàng hoàng, Âu Dương liền hiểu được người này dù có ngoan ngoãn đến mức nào thì cũng không phải là một con búp bê cát*. Anh cau mày, không chút khách khí mà vỗ đầu hắn một cái: “Tránh ra”

*búp bê cát: ám chỉ thứ vô tri không có dục vọng

“Ô ô ô …”

“Còn hồ nháo nữa thầy sẽ sinh khí.”

Tiếu Huyền đành buông tay, ngoan ngoãn tránh khỏi người anh. Hắn chui vào trong chăn thò đầu ra, nhìn anh đứng dậy, đưa lưng về phía mình mà mặc quần áo

Quần áo giữ ấm bên trong của Âu Dương quả thực cũ kỹ, một số chỗ vì đã sờn mà lộ ra mấy sợi bông vải, cái kiểu dáng lỗi mốt này thoạt nhìn cũng biết là của nam nhân trung niên bảo thủ lạc hậu. Tấm lưng gầy gò hơi nhô ra, để lộ cả một mảng áo vải đã bị đổ lông, ngay cả trên chiếc quần kia, phần mông cũng trở nên bạc màu.

Rõ ràng không có điểm trang thêm cái gì, nhưng theo ánh sáng nhìn anh lại khiến cho kẻ sau lưng nổi lên tham vọng muốn thô bạo mà đẩy anh ngã xuống giường.

Nam nhân sau khi mặc xong quần áo thì quay người lại nhìn hắn, biều tình có chút khó hiểu: “Em sao còn chưa đứng lên?”

Tiếu Huyền kỳ thật muốn cả ngày có thể cùng anh dây dưa trên giường làm mấy chuyện “kịch liệt”, nhưng biết là không được, chỉ có thể cười cười nhìn anh “Dạ”.

“Không dậy là không được nga.”

Tiếu Huyền ở trên giường xoay qua xoay lại: “Em không muốn xuống giường…”

“Nếu không nhanh nhanh đứng lên thì sẽ muộn a.”

“Em trốn học được không?”

“Làm sao mà được!”

Tiếu Huyền nằm ở trong chăn, chỉ lộ ra một con mắt: “Em không phải Tiếu Huyền, em là một cái thảm …”

“Em lại bướng bỉnh”

Tiếu Huyền lại ôm đống chăn nệm xoay qua xoay lại: “Thầy, thầy hôn em một cái đi rồi em sẽ dậy”

Âu Dương không biết làm sao, nói: “Ưu sinh mà như vậy không phải rất xấu sao?”, cuối cùng vẫn nhịn không được hấp dẫn, cúi xuống hôn trán Tiếu Huyền một cái.

Tiếu Huyền lập tức ôm lấy anh, kề sát vào miệng anh: “Thầy, hôm nay em với thầy trốn học đi.”

“Không được.”

Tiếu Huyền trề môi: “Thầy thật không thú vị mà.”

“Có chê thầy không thú vị cũng vô dụng thôi.”

“Thầy …”

“Thầy muốn đem thảm cùng ra giường ra ngoài phơi nắng. Em vẫn còn là thảm phải không?”

Tiếu Huyền đầu hàng mà ngoan ngoãn đứng lên, cầm quần áo Âu Dương đưa qua, thành thật mặc vào. Hạ thân trướng lên hiển nhiên không cách nào che giấu, Âu Dương lại chỉ nhìn hắn vài lần mà nhíu mày trách cứ.

Tiếu Huyền cười cười hướng hắn le lưỡi, cắn cắn môi làm ra vẻ đáng yêu, Âu Dương thấy vậy vội quay đầu đi chỗ khác, không nhìn nữa.

Tiếu Huyền hiện tại cũng không còn phát tán nụ cười lung tung để câu dẫn người khác. Chính là vì hắn thực sự thích nam nhân cổ hủ này, dù rằng trước kia đối với hắn anh chỉ như một món đồ chơi đáng khinh thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau