Nghịch Tập Chi Hảo Dựng Nhân Sinh
Chương 59: Đi tắm suối nước nóng 2 (H)
Edit: Vĩnh Nhi
Sự thật chứng minh, Cù Thành đích xác là người nói là làm, trong lòng hạ quyết tâm nhất định phải thu thập Từ Từ Niên, thì tuyệt đối nói được là làm được.
Trưa hôm đó, sau khi ăn cơm xong, hắn tỏ ra vô cùng bình tĩnh, không có mảy may bất kỳ ý đồ xấu nào, ngoan ngoãn mặc cho Từ Từ Niên véo rồi lại xoa, dù có mặc quần bơi bị siết cũng không tỏ ra bất mãn, bưng trà rót nước, nói gì nghe đấy, giống như một người chồng thê nô đúng nghĩa.
Vì thế, Từ Từ Niên cực kỳ hài lòng, sau khi ăn uống no đủ xong, cho phép người nào đó cởi chiếc quần bơi kia ra, nằm với cậu ở trên giường nói chuyện phiếm, lát sau cậu lại bắt đầu buồn ngủ. Dạo gần đây, cậu không biết làm sao, lúc nào cũng thiếu ngủ, cơ thể cảm thấy rất mệt mỏi, nhìn 'gối ôm hình người' gần bên cạnh, cậu thoải mái nằm bên người Cù Thành, vừa sờ tóc hắn vừa ngủ bù.
Ngủ một giấc thẳng đến chiều, giống như bù lại khoảng thời gian thiếu ngủ sau khi điên cuồng với công việc trước đó, gác một chân ngang hông Cù Thành, hoàn toàn không để ý đến thứ giữa chân người nào đó, ngủ vô cùng an tâm.
Cù Thành tốt tính tùy cậu đem mình làm gối ôm, cũng ngầm giảm đi sự phòng bị của Từ Từ Niên, đến khi hai người ăn cơm tối xong, lúc Từ Từ Niên đang ngâm mình ở trong suối nước nóng mơ màng ngủ, hắn khoác một chiếc áo choàng tắm đi đến, khóe miệng cuối cùng cũng khẽ nhếch lên, nở một nụ cười đầy ẩn ý.
Guốc gỗ (geta Nhật) đi trên đá cuội, phát ra tiếng vang lanh lảnh, Từ Từ Niên để trần thân trên, tựa người vào cạnh bể tắm, trên cổ vắt một chiếc khăn lông, đầu gật lên gật xuống, đã ngủ được một giấc dài.
Guốc gỗ (geta Nhật)
Cù Thành chậm rãi bước qua, vỗ nhẹ vai cậu một cái, "Từ Niên, tỉnh ngủ chưa? Qua ba mươi phút rồi."
Đúng ra đã qua hơn một tiếng, thế nhưng hắn cố ý nói giảm đi một nửa.
"Ừm.....Mới được ba mươi phút.....Ngâm thêm một lát nữa." Từ Từ Niên vô thức đáp một tiếng, ngủ đến mơ mơ màng màng, ngay cả mắt cũng không mở ra, cả người cậu ỉu xìu, nhất là ngâm ở trong suối nước nóng ấm áp, càng khiến cậu ngay cả động cũng không muốn động.
Cù Thành nhìn chằm chằm gò má bị suối nước nóng xông đỏ của cậu, đôi môi đỏ mọng, trên chóp mũi thấm ra một tầng mồ hôi, không còn dáng vẻ thông minh lanh lợi và mạnh mẽ lúc còn tỉnh táo, cả người tỏ ra vô cùng mềm mại, tôn lên đoạn xương quai xanh không bị ngâm ở trong nước, càng lộ ra làn da trắng như tuyết.
"Không được ngâm nữa, phải lên giường đi ngủ thôi."
Từ Từ Niên mơ mơ màng màng, cảm giác có người muốn kéo cậu ra khỏi mặt nước ấm áp, đột nhiên cảm thấy hơi lạnh, khẽ nhăn mày lắc đầu nói, "Ở đây, buồn ngủ, không còn sức nữa....."
Cù Thành chờ chính là câu này, nhìn tay chân Từ Từ Niên mềm nhũn, dáng vẻ mơ mơ màng màng, hắn hứng thú nheo mặt lại, nâng tay cởi áo choàng tắm trên người mình xuống, nhảy vào trong bồn tắm lần nữa, chạm nhẹ vào mặt Từ Từ Niên, "Em thật sự muốn ngâm một lát nữa sao? Đừng có hối hận nhé."
"......Ưm......Sao anh phiền thế nhỉ." Từ Từ Niên ngay cả mắt cũng không mở, trở mình trong nước, nằm sấp xuống cạnh bể, dùng hai tay kê nửa gương mặt, thân dưới vẫn còn ngâm ở trong suối nước nóng, thoải mái giống như một con mèo phơi nắng, ngay cả động cũng không muốn động.
Lúc này người bên cạnh cũng không nói nữa, lỗ tai Từ Từ Niên cuối cùng cũng được yên tĩnh, tiếp tục ngủ thêm, đột nhiên bên tai mơ hồ truyền đến tiếng sột soạt, mặt nước dập dềnh, giống như động tác gì đó của con người gây nên.
Cậu cố gắng mở mắt ra, đánh một cái ngáp thật dài, híp mắt quay đầu lại nhìn, trước mắt một mảnh mờ mịt, xung quanh còn mang theo màn sương trắng, cậu đột nhiên liếc thấy một mảng ngực khỏe khoắn cường tráng, còn có.....một vệt hồng sáng mù mắt???
Đợi một chút......Vệt màu hồng này chính là......?
Từ Từ Niên lập tức tỉnh táo lại, dụi dụi mắt, còn chưa kịp nhìn kỹ lại đã bị người đằng sau ôm lấy, đè ngã xuống mép bể.
Định thần nhìn lại, không biết từ lúc nào Cù Thành đã cởi bỏ hết quần áo trên người, hờ hững, trần như nhộng đứng ở sau lưng cậu, trên người chỉ mặc mỗi chiếc quần bơi cậu tự mua cho mình, thứ nằm trong túi lưới trước mặt ngạnh lên, lúc này đã đã hùng dũng oai vệ khí thế bừng bừng.
Từ Từ Niên có ngốc đến đâu đi nữa cũng biết Cù Thành đang có ý định làm gì, tên này đàng hoàng được một buổi chiều, té ra là để đợi đến lúc này!
"Anh....Lại muốn làm gì?"
Cậu vung tay về phía Cù Thành, cố gắng tiến về phía trước, cách hắn càng xa càng tốt, thế nhưng đằng trước là thành bể cứng rắn, đằng sau Cù Thành áp sát, hai cánh tay cứng như sắt chống ở hai bên, lồng ngực tựa như tường đồng vách sắt dán qua, chặn kín đường lui của cậu.
"Không muốn làm gì cả, anh bận chuyện của anh, em ngủ tiếp đi."
Cù Thành cười áp lên, hai tay hơi dùng sức một chút, vững vàng đè Từ Từ Niên xuống thành hồ, duỗi tay bắt đầu kéo quần bơi Từ Từ Niên xuống.
Quần bơi Từ Từ Niên cùng một kiểu dáng với hắn, hai mảnh sau lưng bị xé toạc, lập tức khiến con sâu ngủ như cậu bật tỉnh, giơ tay lên bắt đầu giãy giụa, thế nhưng cậu ngâm trong suối nước nóng đã lâu, tay chân mềm nhũn, không còn chút lực nào, trơ mắt nhìn Cù Thành mạnh mẽ kéo trở lại, rơi vào trong nước lần nữa.
"Mẹ nó, anh....Cố ý! Em bảo anh ba mươi phút sau gọi em, bây giờ cũng sắp được hai tiếng rồi!" Thời điểm Từ Từ Niên rơi vào trong nước, liếc mắt về phía đồng hồ cách đó không xa, nhìn thấy thời gian phía trên, càng thêm tức giận.
Cậu lại dễ dàng bị Cù Thành tính toán như vậy.
Cù Thành nhếch môi cười, như ngọn núi vững chắc đè chặt Từ Từ Niên, cúi đầu hôn xuống cổ cậu, trêu đùa nói, "Em mua cho anh chiếc quần bơi sexy như vậy, không phải để dùng vào việc này sao, em nhìn hôm nay cũng sắp trôi qua rồi, chúng ta không thể lãng phí thời gian thêm nữa."
Vừa nói hắn vừa dùng tay giữ chặt người Từ Từ Niên, đỉnh đầu gối về phía trước, tách hai chân cậu ra, thắt lưng hơi buông lỏng một chút, trực tiếp đặt thứ đang cứng rắn trong túi lưới vào giữa kẽ mông Từ Từ Niên.
Nhiệt độ nóng bỏng cùng kết cấu thô ráp của lớp vải lưới cọ xát vào lối vào mẫn cảm, làn da ngâm lâu trong nước nổi lên một chút nếp nhăn, cửa vào ướt nhẹp đỏ hơn bình thường một chút, quần nhỏ màu đen bị Cù Thành kéo dãn ra, cạ đi cạ lại, nơi bí mật không không chế được hết mở ra lại khép lại, tựa như đã chuẩn bị xong, nghênh đón Cù Thành đâm vào.
Từ Từ Niên vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, trên người không có chút sức lực nào, giờ lại bị ép thành cái tư thế này, xấu hổ đến mức khóc không ra nước mắt.
"Cù Thành, anh lại ngấm ngầm mưu tính em, anh, đồ trời đánh chết tiệt, mẹ kiếp!"
Cù Thành bị cậu mắng vui vẻ, dùng sức đẩy về phía trước một cái, gần như không tốn chút sức nào đã đâm thẳng vào cửa vào sớm đã bị ngâm mềm mại, bị mép thịt căng chặt xung quanh siết chặt, lập tức sảng khoái thở ra một hơi.
"A......" Lớp vải thô ráp xuyên vào vị trí mẫn cảm, côn th*t mềm mại ở bên trong liên tục cọ xát, sau vài giây da đầu Từ Từ Niên đã trở nên tê dại, nghĩ đến Cù Thành mặc túi lưới đâm vào, mặt đỏ lên gần như muốn nhỏ máu, chân tay bị ngâm mềm nhũn dùng sức tránh thoát vài cái, rên rỉ nói, "Anh.......Mẹ nó, anh đi vào thật đấy à? Mẹ kiếp.....Cởi nó.....Ưm....Cởi nó ra!"
Cù Thành cười tà, vòng hai tay, ôm chặt lấy thân thể đang ngọ ngoạy của cậu, thắt lưng dùng sức đẩy về phía trước, vén lên từng đợt từng đợt sóng nước, "Coi như anh biết tại sao em lại mua size nhỏ rồi, mẹ nó, dùng để làm bao, đúng không?"
Vừa nói hắn vừa dùng sức đẩy mạnh về phía trước, toàn bộ côn th*t đều đâm sâu vào trong, Từ Từ Niên thét lên một tiếng, tựa như cá chép run lên vài cái.
Cảm giác này thật đáng sợ, vải vóc này rõ ràng sờ vào rất mềm, tại sao khi đi vào trong cơ thể lại có thể tạo ra xúc cảm mãnh liệt như vậy, mỗi một đường vân tưởng chừng như cọ sát vào dây thần kinh, quả thật muốn mạng!
"Bảo bối, có cảm giác không?" Cù Thành động không ngừng, Từ Từ Niên nằm sát trên thành bể, động cũng không động được, chôn cả khuôn mặt vào trong khuỷu tay, lỗ tai sắp nhỏ máu, mỗi lần bị đâm vào đều phát ra tiếng rên rỉ nặng nề, vừa bướng bỉnh lại vừa câu người.
"Ưm......Có......"
"Cảm giác thế nào? Tự mình mua đồ tự mình dùng, có phải rất sướng không?"
"Cảm giác muốn chặt đồ chơi này của anh xuống......Aaaaaa!"
Cù Thành nhếch môi cười, lồng ngực chấn động đến mức lưng Từ Từ Niên tê dại, hắn không nói thêm gì nữa, chỉ mạnh mẽ đâm vào trong, làm rung động cả suối nước nóng, hết lần này đến lần khác đỉnh vào điểm mẫn cảm của Từ Từ Niên.
"Ahhhh......Cù Thành, em nhất định phải chặt anh!"
Từ Từ Niên nhất thời không chú ý, liền bị Cù Thành lợi dụng sơ hở, tiếp đó binh bại như núi ngã, bị tên khốn Cù Thành không biết xấu hổ thế này thế kia, tựa như liều mạng, đè cậu lên thành bể đâm vào trong, rõ ràng là muốn trả thù chuyện ngày hôm qua cậu bắt hắn làm trâu làm ngựa.
Cho nên mới nói đàn ông nhỏ mọn lên rồi, cmn cũng như người điên!
Suối nước nóng trong bể tiếp tục cuộn trào mãnh liệt, thể lực của Từ Từ Niên không còn được như trước, chưa đến mấy lần đã mệt mỏi dã dời, còn mơ hồ có chút buồn nôn, không nhịn được giơ tay lên véo mặt Cù Thành.
"Anh......Ưmmm.....Xong chưa? Mặc quần áo dày như vậy, có phải không có cảm giác gì không?"
Cù Thành vùi đầu làm, "Yên tâm, phía trước có túi lưới, anh vẫn có thể làm em bắn."
Từ Từ Niên sụp đổ, buộc phải vịn hai chân lên người hắn, dùng sức xoa mặt và râu hắn, "Vậy anh.....Ưm.....Anh nhanh lên có được không?"
"Mặc quần bơi sexy em mua cho, siết quá không nhanh được, em chịu đựng chút đi."
Vừa nói hắn vừa dùng sức đẩy mạnh về phía trước, đỉnh côn th*t cứng rắn chợt đâm đến nơi mẫn cảm nhất, mặt lưới sần sùi mạnh mẽ cạ xát lên phía trên.
"A--------"
Từ Từ Niên hét lên một tiếng, lúc này hối hận xanh cả ruột.
***
Ánh nắng long lanh ngoài cửa sổ, trong không khí còn có lớp bụi nhẹ bay lơ lửng, Từ Từ Niên dụi dụi mắt, cuối cùng từ trong mơ tỉnh lại, vừa đứng dậy, thắt lưng đã truyền đến cơn đau nhức, khiến cậu rên lên một tiếng, ngã trở về giường.
Nháy mắt, toàn bộ ký ức tối hôm qua lũ lượt kéo về, nồng nhiệt, dây dưa triền miên, va chạm kịch liệt, nước suối bắn lên tung tóe, còn có chiếc quần bơi màu hồng chết tiệt kia......
Từ Từ Niên thở dài một cái, kéo chăn che đầu, xoay người dùng tay túm người nào đó, kết quả lại vồ hụt.
"?"
Từ Từ Niên thoáng sững sờ, lim dim mở mắt ra nhìn về phía bên cạnh, trên chiếc giường rộng lớn chỉ còn lại có một mình cậu, vị trí vốn nên có người bên cạnh đã trống không, dùng tay sờ qua một cái lạnh ngắt, rõ ràng đã rời đi từ lâu.
Cậu vén chăn lên ngồi dậy, thắt lưng tê dại như có kim châm, vị trí khó nói cảm giác vẫn còn mang theo dị vật, nháy mắt khiến cậu hơi lúng túng.
Duỗi tay mò điện thoại đặt ở trên tủ đầu giường, mới bảy rưỡi, còn sớm như thế, tên Cù Thành kia đã chạy đi đâu? Cậu nghi ngờ nhíu chặt mày, nhìn lướt xung quanh, bốn phía trống không không một bóng người.
"Cù Thành? Anh ở đâu vậy?"
Cậu gọi mấy lần nhưng không có ai đáp lại, bất đắc dĩ kéo thắt lưng mỏi nhừ xuống giường, mở cửa ban công, phòng tắm, phòng thay đồ, tìm khắp nơi đều không thấy Cù Thành đâu, lại cầm điện thoại lên nhìn, không có bất kỳ tin nhắn và cuộc gọi nào.
Đúng thật là kỳ quái, tên kia không một tiếng động, có thể đi đâu được chứ? Lẽ nào sợ sáng dậy bị chỉnh, cho nên chuồn trước rồi?
Nghĩ đến dáng vẻ Cù Thành nhân lúc trời tối chạy trốn, Từ Từ Niên không nhịn được bật cười, mở tủ ra tìm bộ quần áo mặc vào, thuận tay bấm số Cù Thành.
"Tút------------tút-------"
Sau đó là chuỗi âm thanh báo bận, giống như cuộc gọi lần trước vậy, không tắt cũng không nghe máy. Đây là lần thứ hai, lần cậu và La Tiểu Mậu cùng nhau đi mua sắm cũng thế, bên Cù Thành không có bất kỳ động tĩnh nào, một mực không nghe máy.
Từ Từ Niên thử lại mấy lần đều vậy, gọi nốt lần cuối, cậu dự định gửi một tin nhắn cho Cù Thành, hỏi xem hắn có muốn cùng nhau ăn sáng không, kết quả còn chưa gõ được mấy chữ, đột nhiên có người gõ cửa phòng,
Cậu cất điện thoại, đứng lên đi ra mở cửa, cười nói, "Ở địa bàn nhà mình còn giả bộ gõ cửa cái gì?"
Cửa phòng két một tiếng mở ra, người đứng ở ngoài cửa không phải là Cù Thành.
Nhìn người thanh niên trước mặt, Từ Từ Niên thoáng sửng sốt, "A Tứ? Sao cậu lại đến đây?"
A Tứ vẫn diện cả người âu phục, nhìn nhã nhặn lịch sự, không giống như người xã hội đen chút nào, tay hắn bưng một cái khay, phía trên còn đậy cái chụp, "Từ đại ca, anh tỉnh rồi ạ? Em vâng lời đến đưa bữa sáng cho anh."
Từ Từ Niên lách mình để cho hắn đi vào, vào một cái thấy áo choàng tắm ném khắp nơi, còn có chiếc quần bơi dính bẩn, cậu lúng túng vô cùng, vội vàng cúi đầu xuống dọn, A Tứ ở bên cạnh mím môi cười trộm, "Từ đại ca, những thứ này để người phục vụ thu dọn đi, anh mau lại đây ăn sáng, để lát nữa nguội mất."
Từ Từ Niên ho nhẹ một tiếng che giấu sự lúng túng, vội vội vàng vàng cuộn tròn thứ trên đất nhét qua một bên, vội nói sang chuyện khác, "Tại sao lại là cậu đến? Cù Thành đâu?"
A Tứ thoáng ngừng lại, anh mắt hơi rời rạc, "Ừm.....Anh Thành, sáng nay anh ấy phải đi gặp khách, cho nên rời đi trước rồi."
"Lại gặp khách?" Từ Từ Niên nghi ngờ nhíu mày, "Khách làm ăn hả? Vậy sao cậu không đi theo?"
Nhìn ánh mắt sáng tỏ của Từ Từ Niên, A Tứ sờ chóp mũi, do dự một lát mới mở miệng cười, "Em vụng về như vậy, chỉ biết đánh đánh giết giết, chuyện làm ăn em không thạo, cho nên mới không đi theo."
Không biết sao Từ Từ Niên cảm thấy có hơi kỳ lạ, nheo mắt lại, đột nhiên có một hình ảnh xoẹt qua trước mắt.
Ngày hôm qua hai người phóng túng đến nửa đêm, khi đó cậu đã mệt mỏi mơ màng buồn ngủ, lúc Cù Thành tắm cho cậu xong, khi ấy cậu giống như loáng thoáng nghe thấy điện thoại Cù Thành rung lên mấy cái, màn hình lóe sáng, Cù Thành nhìn cậu một lát rồi cầm điện thoại ra ngoài ban công.
Tiếc là lúc đấy cậu quá mệt mỏi, vừa đặt đầu xuống gối đã ngủ thiếp đi, hoàn toàn quên mất chuyện này, giờ đột nhiên nhớ lại cảm thấy có chút không đúng, hơn nửa đêm có điện thoại gì mà cần phải ra ngoài nghe máy?
Cậu bình tĩnh lại nhìn chằm chằm A Tứ, chớp cũng không chớp, cho đến khi đối phương chịu đựng không nổi mới chuyển tầm mắt, chậm rãi nói, "A Tứ, cậu chắc là cậu nói thật với tôi chứ."
A Tứ sững người một lúc, tiếp đó tự tin vỗ ngực, đĩnh đạc nói, "Đương nhiên là nói thật, Từ đại ca, anh đối tốt với anh em bang Thanh Long tụi em như vậy, tụi em ghi nhớ cả đời, nào dám không nói thật? Hơn nữa, anh Thành và anh có quan hệ thế nào, có chuyện gì mà cần phải giấu giếm, anh còn không tin anh ấy sao?"
Điều hắn nói là thật, rất lâu sau Từ Từ Niên không có đáp lại.
Tính tình kia của Cù Thành, cậu tự nhận mình đã hiểu rất rõ ràng, mặc dù tên vô lại kia ở bên ngoài mạnh mẽ tàn nhẫn chết người, nhưng tuyệt đối sẽ không nói dối ở trước mặt cậu, điểm này cậu rất tin tưởng, nếu hắn thật sự có chuyện gì muốn gạt cậu thì nhất định cũng có lý do của mình, cần gì phải sai A Tứ nói dối mình.
"Từ đại ca, anh mau ăn đi, anh Thành đặc biệt bảo em mua sủi cảo nhân tôm với cháo cá gừng cho anh, để nguội là bị tanh luôn đấy."
A Tứ thấy nãy giờ Từ Từ Niên không nói gì, vội vàng mở nắp đậy ra, đẩy bữa ăn sáng đến trước mặt cậu, Từ Từ Niên lấy lại tinh thần, nhìn món ăn tinh xảo trên đĩa sứ trước mặt, bên cạnh còn có một bát nước chấm dầu hào, đúng là mùi vị yêu thích của cậu, chỉ có Cù Thành mới suy nghĩ chu đáo như vậy.
Thấy những thứ này, Từ Từ Niên thầm ở trong lòng mắng mình mấy câu, cảm thấy đầu mình nhất định có bệnh rồi mới có suy nghĩ bậy bạ như thế.
Hôm nay là thứ hai, Cù Thành phải đi làm là chuyện cực kỳ bình thường, mặc dù hắn đi mà không nói gì, nhưng lại sai người lấy đồ ăn mình thích đến cho mình, còn có gì mà không hài lòng nữa, sao càng lớn tuổi lại càng ấu trĩ thế nhỉ?
Từ Từ Niên giơ tay gõ đầu mình một cái, cười cầm đũa lên, "Nhắc đến đúng thật là có hơi đói, cậu ăn sáng chưa, ngồi xuống ăn chung đi."
Cậu vẫy vẫy tay với A Tứ, gắp một miếng sủi cảo chấm ngập dầu hào cho vào trong miệng, nhai vài cái mới nói, đột nhiên dạ dày cuộn lên một trận, có thứ gì đó xông lên, còn hơi chua chua, ngăn ở cổ họng.
"Khụ khụ....." Cậu lập tức che miệng lại, một trận buồn nôn nổi lên, khiến cậu rất lâu không nói được gì.
"Anh sao thế, Từ đại ca?" A Tứ hoảng sợ, vội vàng rót một ly sữa bò đặt xuống bên cạnh cậu, "Trước uống một ít nước ép xuống đi."
Lúc này trong miệng Từ Từ Niên toàn là mùi tanh của tôm và dầu hào, lại nhìn thấy cháo cá cùng ly sữa bò trước mặt, càng cảm thấy khó chịu hơn, dạ dày co rút tựa như khuấy động không ngừng, cậu cầm một ly trà lạnh đổ vào trong miệng, gắng sức làm giảm mùi vị trong miệng xuống, cuối cùng mới thở phào một hơi.
"Không có chuyện gì, chắc là do trưa với tối hôm qua ăn nhiều thứ quá, không tiêu hóa được, uống nước là đỡ rồi."
A Tứ lo lắng nhìn cậu, "Chắc chắn không có chuyện gì chứ? Sắc mặt của anh không được tốt lắm, hay để em tìm anh Thành nói một tiếng?"
Từ Từ Niên vội xua tay, "Không cần đâu không cần đâu, vạn lần đừng, nếu để hắn biết sẽ nói đến tôi nhức cả đầu, không thể chịu nổi. Lão đại nhà các cậu nhìn bề ngoài thế thôi, thực tế nội tâm lại giống như bà mẹ già năm sáu chục tuổi."
A Tứ bật cười, Từ Từ Niên cũng nhịn không được cười theo.
"Cậu quản chặt miệng mình chút, đừng có chuyện gì cũng nói cho lão đại cậu, nếu để hắn biết, hoảng loạn chạy đến trước mặt tôi, sau này cậu cũng đừng đến quán của tôi ăn cơm chùa nữa."
Đồ ăn ngon ở trước mặt, A Tứ lập tức vứt hết liêm sỉ, cười he he nói, "Em là người phe anh mà."
"Được rồi được rồi, đừng có mà nịnh hót, tôi sẽ tự mình giải quyết bữa sáng, cậu đi làm chuyện của mình đi." Từ Từ Niên mỉm cười vỗ vai hắn, cầm thìa lên múc một miếng cháo cá cho vào trong miệng.
A Tứ thấy cậu có thể ăn lại bình thường rồi, mới thở phào nhẹ nhõm, lúc ra tới cửa lại đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, vẻ mặt đầy do dự quay đầu lại nói, "Từ đại ca, nếu không có chuyện gì thì anh ở trong phòng nghỉ ngơi đi, ở đây 24/24 giờ đều có người Hào Đình của chúng ta, anh cần gì thì cứ tìm bọn họ, nếu không thì gọi điện thoại cho em cũng được, đừng tự mình chạy ra ngoài."
Lời nói này vừa đột ngột lại vừa kỳ lạ, Từ Từ Niên nhếch mày ngẩng đầu lên, "Tạo sao không thể đi ra ngoài?"
"Hazza......Không phải cơ thể anh không được khỏe sao, ngộ nhỡ ra ngoài bệnh nặng thêm thì làm thế nào? Anh lại không cho em nói cho anh Thành biết, đợi anh ấy truy cứu đến chắc chắn sẽ gọt em ra mất."
Sắc mặt A Tứ vẫn rất kỳ lạ, ánh mắt láo liên, muốn nói rồi lại thôi, giống như có bí mật gì đó, tiếc là lúc này dạ dày Từ Từ Niên quả thực không được thoải mái, cho nên lần này không chú ý tới được.
Cậu cười xua tay nói, "Được, tôi không ra ngoài, có chuyện gì sẽ lập tức gọi điện thoại cho cậu, nếu Cù Thành gọt cậu, tôi sẽ cản giúp cậu, vậy được chưa?"
A Tứ khẽ thở phào một cái, vẫn có chút không yên tâm, chần chừ một lúc không tìm được lý do ở lại, mới gật đầu đi ra ngoài.
Khoảnh khắc cửa phòng đóng sập một tiếng, Từ Từ Niên không đè nén được khó chịu trong dạ dày nữa, che miệng chạy nhanh vào trong nhà vệ sinh, nôn hết đồ ăn ra ngoài, còn trực ói cả nước chua.
Ho dữ dội một lúc, cậu mở vòi nước rửa mặt, cả khuôn mặt đều biến sắc.
Đừng bảo là......Cái đó nhé?
Sắc mặt cậu tái nhợt, chống hai tay trên bệ rửa mặt, ngực phập phồng, căng thẳng đến mức lòng bàn tay toát hết cả mồ hôi.
Phản ứng này khiến cậu buộc phải suy nghĩ đến hướng kia, đặc biệt tối hôm qua còn vừa làm chuyện kia xong, mẹ nó còn không đeo bao!
Nhưng nghĩ lại thì lại cảm thấy không đúng, lần trước lúc có Oa Oa, cậu không có bất cứ triệu chứng nào, vui vẻ giống như không có chuyện gì xảy ra, nếu không phải bụng lớn, cậu ước chừng còn chẳng hay biết gì, khí thế ngất trời làm việc ở công trường.
Nhất định là do trưa với tối hôm qua ăn nhiều quá, tạm thời không tiêu hóa kịp, tuyệt đối không phải chuyện kia.
Đúng, không sai, làm gì dễ trúng thế, vả lại hôm qua vừa mới làm, hôm nay có gì đó luôn được chắc? Vậy thì quá vô lý rồi.
Từ Từ Niên nhìn chằm chằm nét mặt như bị sét đánh qua của mình trong gương, dùng sức nện đầu mình một cái, tạt nước lạnh lên mặt, làm mình tỉnh táo lại một chút sau đó mới rời khỏi nhà vệ sinh.
Bữa sáng đặt ở trên bàn vẫn còn tỏa ra chút hơi nóng, nhưng cậu quả thực không đói bụng, tâm tình cũng không ổn định, tiện tay lấy hai viên thuốc tiêu hóa trong hành lý ra nhét vào trong miệng, mặc quần áo vào định bụng ra ngoài đi dạo, kết quả nhớ đến mình đã đồng ý với A Tứ, đành quay người về.
Nếu đã đồng ý với người ta rồi, thì khỏi ra ngoài đi, ngoan ngoãn ở trong phòng xem TV vậy.
Từ Từ Niên buồn rầu, ngồi ở trên ghế liên tục đổi kênh, bấm hết một lượt xong, cảm giác cả người lại bắt đầu mệt mỏi, mí mắt đánh vào nhau, cậu mơ hồ dựa vào một bên ngủ.
Ngủ không biết được bao lâu, điện thoại ở trên bàn đột nhiên vang lên, Từ Từ Niên lập tức tỉnh dậy, mơ mơ màng màng nhìn ra ngoài cửa sổ, lại đã xế chiều, trong phòng vẫn chỉ có mình cậu, Cù Thành chưa có dấu hiệu gì là đã trở về.
"......A lô?"
Cậu dụi dụi mắt, ngay cả số điện thoại người gọi đến cũng không nhìn, tưởng là Cù Thành liền bắt máy, kết quả đầu dây bên kia truyền đến âm thanh của Trần Quân.
"Từ đại ca, là em nè!"
"À, tiểu Quân, sao thế?" Từ Từ Niên ngáp một cái, duỗi người.
"Từ đại ca, anh đang ở đâu thế, tiện đến chỗ nuôi trồng một chuyến được không? Chúng ta có mối làm ăn lớn!"
"Cậu hỏi thật đúng lúc, giờ anh đang ở Thanh Nguyên này, mối làm ăn lớn gì mà phải đặc biệt gọi điện thoại cho anh? Không phải anh giao cho cậu phụ trách hết sao, giám đốc Trần."
Từ Từ Niên cố tình nói đùa, tiểu Quân ở đầu bên kia cười khà khà, hào hứng nói, "Hôm nay Từ thị đến khu nuôi trồng của chúng ta, nói là muốn thu mua rau diếp cá bên mình với giá cao, ra giá kiếm được gấp mấy lần so với bán dược liệu."
Từ Từ Niên lập tức ngồi thẳng người dậy, "Chờ một chút, cậu vừa mới nói ai mua cơ?"
"Từ thị ạ, chính là tập đoàn Từ thị tiếng tăm lừng lẫy, lần này bọn họ cử đại diện đích thân đến, tên của người này gần giống của anh, gọi là.....À đúng rồi, gọi là Từ Tân Niên."
Từ Từ Niên phút chốc mở lớn mắt, điện thoại trong tay thiếu chút nữa rơi xuống sàn nhà.
"Cậu đợi một lát, anh lập tức đến ngay!"
Cậu nhanh chóng mặc quần áo vào, kéo cửa chạy ra ngoài, hoàn toàn quên mất chuyện mình đã đồng ý với A Tứ.
***
Từ Từ Niên không nghĩ dựa vào cách này gặp lại "em trai tốt" của mình lần nữa, nếu như có thể, cậu cả đời này cũng không muốn nhìn thấy gương mặt khiến mình chán ghét cực điểm kia nữa. Nhưng chuyện trên đời vốn rất kỳ diệu, không biết khi nào sẽ sắp đặt hai người hận nhau thấu xương chung một chỗ.
Lúc cậu vội vàng chạy đến khu nuôi trồng, Từ Tân Niên cùng mấy người hắn dẫn đến đã dựa theo sắp xếp của Từ Từ Niên ở trong phòng họp...
Diện tích khu nuôi trồng vô cùng lớn, trải qua thời gian dài kinh doanh đã mở rộng thêm mấy trăm mẫu, sau đó Từ Từ Niên lại xây tòa nhà khoa học công nghệ nuôi trồng và phòng tiếp tân cao cấp, để có thể nghiên cứu giống khác của cây diếp cá, nâng cao tỷ lệ nảy mầm của hạt giống, đồng thời còn có thể thương lượng trao đổi nhu cầu với khách hàng.
Trần Quân đang ở trong tòa nhà khoa học công nghệ nuôi trồng chờ cậu, đến khi thấy Từ Từ Niên đẩy cửa đi vào, liền vội vàng chạy ra đón, "Từ đại ca, cuối cùng anh cũng đến rồi, đám người kia sắp không đợi được nữa, em chỉ sợ bọn họ cứ vậy mà đi mất."
Từ Từ Niên chạy đến thở hồng hộc, tìm một chiếc ghế ngồi xuống, uống vài ngụm nước mới ổn định trở lại, "Tình huống Từ thị bên kia thế nào?"
"Còn thế nào được nữa, cái tên gọi giám đốc Từ Tân Niên kia dáng người nhìn rất đẹp, nhưng tính tình không tốt lắm, chê chúng ta tiếp khách vô lễ, đòi gặp anh cho bằng được."
Từ Từ Niên nheo mắt lại, gật đầu nói, "Cậu có nói cho hắn biết tên của anh là gì không?"
Mặc dù Trần Quân không hiểu gì, nhưng tuyệt đối trung thành với Từ Từ Niên, nghe lời này vội vàng lắc đầu một cái, "Anh không cho em nói, em chắc chắn sẽ không nói, em dựa theo ý của anh, thu xếp cho bọn họ vào trong phòng họp rồi, giờ bọn họ đều ở trong đấy."
"Làm tốt lắm." Từ Từ Niên nhếch miệng cười, gõ bàn nhìn máy tính, "Trước mở camera phòng họp ra để anh xem tên kia biến thành dáng vẻ quỷ quái gì."
Trần Quân không biết "tên kia" cậu nói là ai, nhưng vừa nghe cậu nói muốn xem camera giám sát, thì có hơi do dự, lát sau mới nói ra được một câu, "Từ đại ca....Thật ra em vẫn luôn muốn hỏi anh một chuyện, có phải anh với giám đốc Từ có quan hệ gì không? Không chỉ tên giống nhau, mà ngay cả gương mặt cũng.......giống nhau y hệt."
Bởi vì Thanh Nguyên ở vùng núi, tin tức không được nhanh nhạy lắm, Trần Quân lại làm việc cả ngày ở khu nuôi trồng, cho nên tuyệt nhiên không biết tai tiếng gần đây của Từ gia, việc này Từ Từ Niên cũng không lạ gì, nhưng nói cậu với Từ Tân Niên lớn lên giống nhau.....việc này không phải có hơi thái quá sao?
Từ Từ Niên không trả lời câu hỏi của hắn, chỉ chỉ vào màn hình, vẻ mặt Trần Quân vẫn đầy nghi ngờ, click chuột lên màn hình, nháy mắt toàn bộ camera giám sát ở khu nuôi trồng hiện lên, sau đó lại click hai cái vào góc phải, màn hình lập tức mở rộng ra, chiếu toàn bộ khung cảnh ở trong phòng họp.
Xa cách bảy năm, đây là lần đầu tiên cậu gặp mặt Từ Tân Niên với khoảng cách gần như vậy.
Trên màn hình gò má Từ Tân Niên hướng về phía camera, ngồi ở ghế ông chủ, ngón tay nhỏ dài gõ nhẹ lên bàn, trên người mặc bộ âu phục màu xám tro phẳng phiu, vẫn giống như trước kia để lộ hai vạt áo màu xanh nhạt ra ngoài, cả người nhìn tươi sáng và mới mẻ, gác hai chân lên nhau, nếu như không nhìn kỹ, thì không thể nào phát hiện ra chân bên phải của hắn là chân giả.
Lúc này cửa phòng họp mở ra, một cô gái nhỏ bưng nước nóng vào, rót thêm nước cho mấy vị khách, âm thanh Từ Tân Niên vang lên, "Rốt cuộc khi nào ông chủ của các cô mới chịu ra mặt? Nói chuyện làm ăn ngay cả chút lễ phép này cũng không biết sao?"
m thanh của hắn thiên mềm giống như trước, nhưng khẩu khí lại hết sức ác liệt, cô gái nhỏ kia đã được dặn dò từ trước, tuyệt đối không được tiết lộ bất kỳ tin tức nào về Từ Từ Niên, cho nên đành phải nở nụ cười nói, "Xin lỗi tiên sinh, giờ ông chủ chúng tôi đang ở bên ngoài, ngài ấy đang cố gắng chạy về, xin ngài chờ thêm lát nữa."
Từ Tân Niên cười nhạo một tiếng, không nói thêm nữa, đẩy tay một cái, chiếc ghế xoay lại, để lộ chính diện mặt hắn về phía camera.
Nếu như gương mặt trước kia của hai người, bởi vì là anh em nên có ba bốn phần giống nhau, thì bây giờ căn bản phải giống nhau đến bảy tám phần, nếu như không phải lúc giơ tay nhấc chân có chút chuyển động không giống nhau, người lạ thoạt nhìn thấy sẽ rất dễ dàng nhận lầm hai người.
Từ Từ Niên không cách nào hình dung nổi tâm trạng giờ khắc này của mình tồi tệ đến mức nào, không vì cái gì khác, mà chính vì Từ Tân Niên lại đổi một tấm da mặt khác, gần giống y hệt như cậu!
Cậu nhìn chằm chằm ống kính, hít sâu một hơi, tỉ mỉ nhìn kỹ gương mặt của Từ Tân Niên.
Không khỏi không thừa nhận, hắn đúng là không xài uổng tiền Từ Kiến Quốc cho hắn, vết sẹo xấu xí kéo dài từ trán xuống cằm vốn có trên mặt hắn đã không còn nữa, gương mặt mượt mà được sửa qua, biến thành góc cạnh rõ ràng, đôi mắt to lúc nào cũng mang theo nước ra vẻ đáng thương cũng được sửa lại, đè dẹp hình dáng của đôi mắt, thành đường nét hẹp dài như Từ Từ Niên.
Trần Quân ở bên cạnh thấy sắc mặt bất thường của cậu, nhỏ giọng hỏi, "Từ đại ca.....Anh biết người này sao? Gương mặt này của hắn quả thật......."
Từ Từ Niên rời tầm mắt, cười nhạo một tiếng, "Biết, hắn là em trai của anh. Còn nhớ câu chuyện anh kể cho em nghe ở trong ngục không, người anh cả là anh, còn người đầu sỏ hại anh tan cửa nát nhà, chính là hắn."
Giống như sợ làm bẩn tay mình, ngón tay Từ Từ Niên vừa chỉ lên mặt Từ Tân Niên đã nhanh chóng rời đi, giọng điệu vô cùng bình thản, thậm chí còn mang theo ý cười, hoàn toàn không cảm nhận được chút cảm xúc bấp bênh nào của cậu.
Đôi khi đối với một số người mà nói, bạn hận hắn chính là coi trọng hắn, cho nên cậu không cho phép bản thân mình tức giận, vì loại người như vậy, không đáng giá chút nào.
Trần Quân thoạt đầu ngây ngẩn, không phản ứng kịp ý của Từ Từ Niên, đến khi nhớ lại chuyện cậu đã nhắc đến trước kia, mới kinh ngạc há to miệng, "Fuck! Không phải chứ....Tên này đúng là không biết xấu hổ! Hắn còn mặt mũi đến đây cơ à, hôm nay em nhất định phải đánh chết hắn! Không đánh chết hắn em không phải họ Trần!"
Nói xong hắn mất hết vẻ vui mừng muốn nói chuyện làm ăn vừa rồi, tức giận nghiến răng nghiến lợi, vén tay áo lên định bụng xông ra ngoài tìm Từ Tân Niên tính sổ.
Từ Từ Niên kéo hắn lại, lắc lắc đầu, nở nụ cười âm hiểm, "Đừng đi, anh còn đang chờ tự tay giết chết hắn, bị em đánh chết rồi còn chơi gì nữa?"
"Từ đại ca, vậy anh định làm thế nào?"
Từ Từ Niên không nói gì, đôi mắt hẹp dài mang theo tia sắc bén.
Bắt đầu kể từ bây giờ cậu mới thật sự giao chiến với Từ Tân Niên, không dựa vào Cù Thành, cũng không dựa vào bất kỳ ai khác, khả năng của cậu đã đủ chống lại toàn bộ Từ gia, cho nên cũng không phải che giấu khiêm nhường, không phải cẩn thận nhẫn nhịn nữa, lưỡi kiếm đã ra khỏi vỏ, mũi nhọn đã hiện ra, cuối cùng thời điểm này cũng đã đến.
Lần này, nếu cậu còn không chơi chết Từ Tân Niên, thì đúng là có lỗi với danh họ Từ* này!
Note: Như các cô đã biết Từ Tân Niên của hiện tại là do một linh hồn vất vưởng đâu đấy nghịch thiên trùng sinh vào em trai của Từ Từ Niên, không có chút xíu quan hệ nào với họ Từ, nên Từ Từ Niên nói vậy cũng là dễ hiểu.
Sự thật chứng minh, Cù Thành đích xác là người nói là làm, trong lòng hạ quyết tâm nhất định phải thu thập Từ Từ Niên, thì tuyệt đối nói được là làm được.
Trưa hôm đó, sau khi ăn cơm xong, hắn tỏ ra vô cùng bình tĩnh, không có mảy may bất kỳ ý đồ xấu nào, ngoan ngoãn mặc cho Từ Từ Niên véo rồi lại xoa, dù có mặc quần bơi bị siết cũng không tỏ ra bất mãn, bưng trà rót nước, nói gì nghe đấy, giống như một người chồng thê nô đúng nghĩa.
Vì thế, Từ Từ Niên cực kỳ hài lòng, sau khi ăn uống no đủ xong, cho phép người nào đó cởi chiếc quần bơi kia ra, nằm với cậu ở trên giường nói chuyện phiếm, lát sau cậu lại bắt đầu buồn ngủ. Dạo gần đây, cậu không biết làm sao, lúc nào cũng thiếu ngủ, cơ thể cảm thấy rất mệt mỏi, nhìn 'gối ôm hình người' gần bên cạnh, cậu thoải mái nằm bên người Cù Thành, vừa sờ tóc hắn vừa ngủ bù.
Ngủ một giấc thẳng đến chiều, giống như bù lại khoảng thời gian thiếu ngủ sau khi điên cuồng với công việc trước đó, gác một chân ngang hông Cù Thành, hoàn toàn không để ý đến thứ giữa chân người nào đó, ngủ vô cùng an tâm.
Cù Thành tốt tính tùy cậu đem mình làm gối ôm, cũng ngầm giảm đi sự phòng bị của Từ Từ Niên, đến khi hai người ăn cơm tối xong, lúc Từ Từ Niên đang ngâm mình ở trong suối nước nóng mơ màng ngủ, hắn khoác một chiếc áo choàng tắm đi đến, khóe miệng cuối cùng cũng khẽ nhếch lên, nở một nụ cười đầy ẩn ý.
Guốc gỗ (geta Nhật) đi trên đá cuội, phát ra tiếng vang lanh lảnh, Từ Từ Niên để trần thân trên, tựa người vào cạnh bể tắm, trên cổ vắt một chiếc khăn lông, đầu gật lên gật xuống, đã ngủ được một giấc dài.
Guốc gỗ (geta Nhật)
Cù Thành chậm rãi bước qua, vỗ nhẹ vai cậu một cái, "Từ Niên, tỉnh ngủ chưa? Qua ba mươi phút rồi."
Đúng ra đã qua hơn một tiếng, thế nhưng hắn cố ý nói giảm đi một nửa.
"Ừm.....Mới được ba mươi phút.....Ngâm thêm một lát nữa." Từ Từ Niên vô thức đáp một tiếng, ngủ đến mơ mơ màng màng, ngay cả mắt cũng không mở ra, cả người cậu ỉu xìu, nhất là ngâm ở trong suối nước nóng ấm áp, càng khiến cậu ngay cả động cũng không muốn động.
Cù Thành nhìn chằm chằm gò má bị suối nước nóng xông đỏ của cậu, đôi môi đỏ mọng, trên chóp mũi thấm ra một tầng mồ hôi, không còn dáng vẻ thông minh lanh lợi và mạnh mẽ lúc còn tỉnh táo, cả người tỏ ra vô cùng mềm mại, tôn lên đoạn xương quai xanh không bị ngâm ở trong nước, càng lộ ra làn da trắng như tuyết.
"Không được ngâm nữa, phải lên giường đi ngủ thôi."
Từ Từ Niên mơ mơ màng màng, cảm giác có người muốn kéo cậu ra khỏi mặt nước ấm áp, đột nhiên cảm thấy hơi lạnh, khẽ nhăn mày lắc đầu nói, "Ở đây, buồn ngủ, không còn sức nữa....."
Cù Thành chờ chính là câu này, nhìn tay chân Từ Từ Niên mềm nhũn, dáng vẻ mơ mơ màng màng, hắn hứng thú nheo mặt lại, nâng tay cởi áo choàng tắm trên người mình xuống, nhảy vào trong bồn tắm lần nữa, chạm nhẹ vào mặt Từ Từ Niên, "Em thật sự muốn ngâm một lát nữa sao? Đừng có hối hận nhé."
"......Ưm......Sao anh phiền thế nhỉ." Từ Từ Niên ngay cả mắt cũng không mở, trở mình trong nước, nằm sấp xuống cạnh bể, dùng hai tay kê nửa gương mặt, thân dưới vẫn còn ngâm ở trong suối nước nóng, thoải mái giống như một con mèo phơi nắng, ngay cả động cũng không muốn động.
Lúc này người bên cạnh cũng không nói nữa, lỗ tai Từ Từ Niên cuối cùng cũng được yên tĩnh, tiếp tục ngủ thêm, đột nhiên bên tai mơ hồ truyền đến tiếng sột soạt, mặt nước dập dềnh, giống như động tác gì đó của con người gây nên.
Cậu cố gắng mở mắt ra, đánh một cái ngáp thật dài, híp mắt quay đầu lại nhìn, trước mắt một mảnh mờ mịt, xung quanh còn mang theo màn sương trắng, cậu đột nhiên liếc thấy một mảng ngực khỏe khoắn cường tráng, còn có.....một vệt hồng sáng mù mắt???
Đợi một chút......Vệt màu hồng này chính là......?
Từ Từ Niên lập tức tỉnh táo lại, dụi dụi mắt, còn chưa kịp nhìn kỹ lại đã bị người đằng sau ôm lấy, đè ngã xuống mép bể.
Định thần nhìn lại, không biết từ lúc nào Cù Thành đã cởi bỏ hết quần áo trên người, hờ hững, trần như nhộng đứng ở sau lưng cậu, trên người chỉ mặc mỗi chiếc quần bơi cậu tự mua cho mình, thứ nằm trong túi lưới trước mặt ngạnh lên, lúc này đã đã hùng dũng oai vệ khí thế bừng bừng.
Từ Từ Niên có ngốc đến đâu đi nữa cũng biết Cù Thành đang có ý định làm gì, tên này đàng hoàng được một buổi chiều, té ra là để đợi đến lúc này!
"Anh....Lại muốn làm gì?"
Cậu vung tay về phía Cù Thành, cố gắng tiến về phía trước, cách hắn càng xa càng tốt, thế nhưng đằng trước là thành bể cứng rắn, đằng sau Cù Thành áp sát, hai cánh tay cứng như sắt chống ở hai bên, lồng ngực tựa như tường đồng vách sắt dán qua, chặn kín đường lui của cậu.
"Không muốn làm gì cả, anh bận chuyện của anh, em ngủ tiếp đi."
Cù Thành cười áp lên, hai tay hơi dùng sức một chút, vững vàng đè Từ Từ Niên xuống thành hồ, duỗi tay bắt đầu kéo quần bơi Từ Từ Niên xuống.
Quần bơi Từ Từ Niên cùng một kiểu dáng với hắn, hai mảnh sau lưng bị xé toạc, lập tức khiến con sâu ngủ như cậu bật tỉnh, giơ tay lên bắt đầu giãy giụa, thế nhưng cậu ngâm trong suối nước nóng đã lâu, tay chân mềm nhũn, không còn chút lực nào, trơ mắt nhìn Cù Thành mạnh mẽ kéo trở lại, rơi vào trong nước lần nữa.
"Mẹ nó, anh....Cố ý! Em bảo anh ba mươi phút sau gọi em, bây giờ cũng sắp được hai tiếng rồi!" Thời điểm Từ Từ Niên rơi vào trong nước, liếc mắt về phía đồng hồ cách đó không xa, nhìn thấy thời gian phía trên, càng thêm tức giận.
Cậu lại dễ dàng bị Cù Thành tính toán như vậy.
Cù Thành nhếch môi cười, như ngọn núi vững chắc đè chặt Từ Từ Niên, cúi đầu hôn xuống cổ cậu, trêu đùa nói, "Em mua cho anh chiếc quần bơi sexy như vậy, không phải để dùng vào việc này sao, em nhìn hôm nay cũng sắp trôi qua rồi, chúng ta không thể lãng phí thời gian thêm nữa."
Vừa nói hắn vừa dùng tay giữ chặt người Từ Từ Niên, đỉnh đầu gối về phía trước, tách hai chân cậu ra, thắt lưng hơi buông lỏng một chút, trực tiếp đặt thứ đang cứng rắn trong túi lưới vào giữa kẽ mông Từ Từ Niên.
Nhiệt độ nóng bỏng cùng kết cấu thô ráp của lớp vải lưới cọ xát vào lối vào mẫn cảm, làn da ngâm lâu trong nước nổi lên một chút nếp nhăn, cửa vào ướt nhẹp đỏ hơn bình thường một chút, quần nhỏ màu đen bị Cù Thành kéo dãn ra, cạ đi cạ lại, nơi bí mật không không chế được hết mở ra lại khép lại, tựa như đã chuẩn bị xong, nghênh đón Cù Thành đâm vào.
Từ Từ Niên vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, trên người không có chút sức lực nào, giờ lại bị ép thành cái tư thế này, xấu hổ đến mức khóc không ra nước mắt.
"Cù Thành, anh lại ngấm ngầm mưu tính em, anh, đồ trời đánh chết tiệt, mẹ kiếp!"
Cù Thành bị cậu mắng vui vẻ, dùng sức đẩy về phía trước một cái, gần như không tốn chút sức nào đã đâm thẳng vào cửa vào sớm đã bị ngâm mềm mại, bị mép thịt căng chặt xung quanh siết chặt, lập tức sảng khoái thở ra một hơi.
"A......" Lớp vải thô ráp xuyên vào vị trí mẫn cảm, côn th*t mềm mại ở bên trong liên tục cọ xát, sau vài giây da đầu Từ Từ Niên đã trở nên tê dại, nghĩ đến Cù Thành mặc túi lưới đâm vào, mặt đỏ lên gần như muốn nhỏ máu, chân tay bị ngâm mềm nhũn dùng sức tránh thoát vài cái, rên rỉ nói, "Anh.......Mẹ nó, anh đi vào thật đấy à? Mẹ kiếp.....Cởi nó.....Ưm....Cởi nó ra!"
Cù Thành cười tà, vòng hai tay, ôm chặt lấy thân thể đang ngọ ngoạy của cậu, thắt lưng dùng sức đẩy về phía trước, vén lên từng đợt từng đợt sóng nước, "Coi như anh biết tại sao em lại mua size nhỏ rồi, mẹ nó, dùng để làm bao, đúng không?"
Vừa nói hắn vừa dùng sức đẩy mạnh về phía trước, toàn bộ côn th*t đều đâm sâu vào trong, Từ Từ Niên thét lên một tiếng, tựa như cá chép run lên vài cái.
Cảm giác này thật đáng sợ, vải vóc này rõ ràng sờ vào rất mềm, tại sao khi đi vào trong cơ thể lại có thể tạo ra xúc cảm mãnh liệt như vậy, mỗi một đường vân tưởng chừng như cọ sát vào dây thần kinh, quả thật muốn mạng!
"Bảo bối, có cảm giác không?" Cù Thành động không ngừng, Từ Từ Niên nằm sát trên thành bể, động cũng không động được, chôn cả khuôn mặt vào trong khuỷu tay, lỗ tai sắp nhỏ máu, mỗi lần bị đâm vào đều phát ra tiếng rên rỉ nặng nề, vừa bướng bỉnh lại vừa câu người.
"Ưm......Có......"
"Cảm giác thế nào? Tự mình mua đồ tự mình dùng, có phải rất sướng không?"
"Cảm giác muốn chặt đồ chơi này của anh xuống......Aaaaaa!"
Cù Thành nhếch môi cười, lồng ngực chấn động đến mức lưng Từ Từ Niên tê dại, hắn không nói thêm gì nữa, chỉ mạnh mẽ đâm vào trong, làm rung động cả suối nước nóng, hết lần này đến lần khác đỉnh vào điểm mẫn cảm của Từ Từ Niên.
"Ahhhh......Cù Thành, em nhất định phải chặt anh!"
Từ Từ Niên nhất thời không chú ý, liền bị Cù Thành lợi dụng sơ hở, tiếp đó binh bại như núi ngã, bị tên khốn Cù Thành không biết xấu hổ thế này thế kia, tựa như liều mạng, đè cậu lên thành bể đâm vào trong, rõ ràng là muốn trả thù chuyện ngày hôm qua cậu bắt hắn làm trâu làm ngựa.
Cho nên mới nói đàn ông nhỏ mọn lên rồi, cmn cũng như người điên!
Suối nước nóng trong bể tiếp tục cuộn trào mãnh liệt, thể lực của Từ Từ Niên không còn được như trước, chưa đến mấy lần đã mệt mỏi dã dời, còn mơ hồ có chút buồn nôn, không nhịn được giơ tay lên véo mặt Cù Thành.
"Anh......Ưmmm.....Xong chưa? Mặc quần áo dày như vậy, có phải không có cảm giác gì không?"
Cù Thành vùi đầu làm, "Yên tâm, phía trước có túi lưới, anh vẫn có thể làm em bắn."
Từ Từ Niên sụp đổ, buộc phải vịn hai chân lên người hắn, dùng sức xoa mặt và râu hắn, "Vậy anh.....Ưm.....Anh nhanh lên có được không?"
"Mặc quần bơi sexy em mua cho, siết quá không nhanh được, em chịu đựng chút đi."
Vừa nói hắn vừa dùng sức đẩy mạnh về phía trước, đỉnh côn th*t cứng rắn chợt đâm đến nơi mẫn cảm nhất, mặt lưới sần sùi mạnh mẽ cạ xát lên phía trên.
"A--------"
Từ Từ Niên hét lên một tiếng, lúc này hối hận xanh cả ruột.
***
Ánh nắng long lanh ngoài cửa sổ, trong không khí còn có lớp bụi nhẹ bay lơ lửng, Từ Từ Niên dụi dụi mắt, cuối cùng từ trong mơ tỉnh lại, vừa đứng dậy, thắt lưng đã truyền đến cơn đau nhức, khiến cậu rên lên một tiếng, ngã trở về giường.
Nháy mắt, toàn bộ ký ức tối hôm qua lũ lượt kéo về, nồng nhiệt, dây dưa triền miên, va chạm kịch liệt, nước suối bắn lên tung tóe, còn có chiếc quần bơi màu hồng chết tiệt kia......
Từ Từ Niên thở dài một cái, kéo chăn che đầu, xoay người dùng tay túm người nào đó, kết quả lại vồ hụt.
"?"
Từ Từ Niên thoáng sững sờ, lim dim mở mắt ra nhìn về phía bên cạnh, trên chiếc giường rộng lớn chỉ còn lại có một mình cậu, vị trí vốn nên có người bên cạnh đã trống không, dùng tay sờ qua một cái lạnh ngắt, rõ ràng đã rời đi từ lâu.
Cậu vén chăn lên ngồi dậy, thắt lưng tê dại như có kim châm, vị trí khó nói cảm giác vẫn còn mang theo dị vật, nháy mắt khiến cậu hơi lúng túng.
Duỗi tay mò điện thoại đặt ở trên tủ đầu giường, mới bảy rưỡi, còn sớm như thế, tên Cù Thành kia đã chạy đi đâu? Cậu nghi ngờ nhíu chặt mày, nhìn lướt xung quanh, bốn phía trống không không một bóng người.
"Cù Thành? Anh ở đâu vậy?"
Cậu gọi mấy lần nhưng không có ai đáp lại, bất đắc dĩ kéo thắt lưng mỏi nhừ xuống giường, mở cửa ban công, phòng tắm, phòng thay đồ, tìm khắp nơi đều không thấy Cù Thành đâu, lại cầm điện thoại lên nhìn, không có bất kỳ tin nhắn và cuộc gọi nào.
Đúng thật là kỳ quái, tên kia không một tiếng động, có thể đi đâu được chứ? Lẽ nào sợ sáng dậy bị chỉnh, cho nên chuồn trước rồi?
Nghĩ đến dáng vẻ Cù Thành nhân lúc trời tối chạy trốn, Từ Từ Niên không nhịn được bật cười, mở tủ ra tìm bộ quần áo mặc vào, thuận tay bấm số Cù Thành.
"Tút------------tút-------"
Sau đó là chuỗi âm thanh báo bận, giống như cuộc gọi lần trước vậy, không tắt cũng không nghe máy. Đây là lần thứ hai, lần cậu và La Tiểu Mậu cùng nhau đi mua sắm cũng thế, bên Cù Thành không có bất kỳ động tĩnh nào, một mực không nghe máy.
Từ Từ Niên thử lại mấy lần đều vậy, gọi nốt lần cuối, cậu dự định gửi một tin nhắn cho Cù Thành, hỏi xem hắn có muốn cùng nhau ăn sáng không, kết quả còn chưa gõ được mấy chữ, đột nhiên có người gõ cửa phòng,
Cậu cất điện thoại, đứng lên đi ra mở cửa, cười nói, "Ở địa bàn nhà mình còn giả bộ gõ cửa cái gì?"
Cửa phòng két một tiếng mở ra, người đứng ở ngoài cửa không phải là Cù Thành.
Nhìn người thanh niên trước mặt, Từ Từ Niên thoáng sửng sốt, "A Tứ? Sao cậu lại đến đây?"
A Tứ vẫn diện cả người âu phục, nhìn nhã nhặn lịch sự, không giống như người xã hội đen chút nào, tay hắn bưng một cái khay, phía trên còn đậy cái chụp, "Từ đại ca, anh tỉnh rồi ạ? Em vâng lời đến đưa bữa sáng cho anh."
Từ Từ Niên lách mình để cho hắn đi vào, vào một cái thấy áo choàng tắm ném khắp nơi, còn có chiếc quần bơi dính bẩn, cậu lúng túng vô cùng, vội vàng cúi đầu xuống dọn, A Tứ ở bên cạnh mím môi cười trộm, "Từ đại ca, những thứ này để người phục vụ thu dọn đi, anh mau lại đây ăn sáng, để lát nữa nguội mất."
Từ Từ Niên ho nhẹ một tiếng che giấu sự lúng túng, vội vội vàng vàng cuộn tròn thứ trên đất nhét qua một bên, vội nói sang chuyện khác, "Tại sao lại là cậu đến? Cù Thành đâu?"
A Tứ thoáng ngừng lại, anh mắt hơi rời rạc, "Ừm.....Anh Thành, sáng nay anh ấy phải đi gặp khách, cho nên rời đi trước rồi."
"Lại gặp khách?" Từ Từ Niên nghi ngờ nhíu mày, "Khách làm ăn hả? Vậy sao cậu không đi theo?"
Nhìn ánh mắt sáng tỏ của Từ Từ Niên, A Tứ sờ chóp mũi, do dự một lát mới mở miệng cười, "Em vụng về như vậy, chỉ biết đánh đánh giết giết, chuyện làm ăn em không thạo, cho nên mới không đi theo."
Không biết sao Từ Từ Niên cảm thấy có hơi kỳ lạ, nheo mắt lại, đột nhiên có một hình ảnh xoẹt qua trước mắt.
Ngày hôm qua hai người phóng túng đến nửa đêm, khi đó cậu đã mệt mỏi mơ màng buồn ngủ, lúc Cù Thành tắm cho cậu xong, khi ấy cậu giống như loáng thoáng nghe thấy điện thoại Cù Thành rung lên mấy cái, màn hình lóe sáng, Cù Thành nhìn cậu một lát rồi cầm điện thoại ra ngoài ban công.
Tiếc là lúc đấy cậu quá mệt mỏi, vừa đặt đầu xuống gối đã ngủ thiếp đi, hoàn toàn quên mất chuyện này, giờ đột nhiên nhớ lại cảm thấy có chút không đúng, hơn nửa đêm có điện thoại gì mà cần phải ra ngoài nghe máy?
Cậu bình tĩnh lại nhìn chằm chằm A Tứ, chớp cũng không chớp, cho đến khi đối phương chịu đựng không nổi mới chuyển tầm mắt, chậm rãi nói, "A Tứ, cậu chắc là cậu nói thật với tôi chứ."
A Tứ sững người một lúc, tiếp đó tự tin vỗ ngực, đĩnh đạc nói, "Đương nhiên là nói thật, Từ đại ca, anh đối tốt với anh em bang Thanh Long tụi em như vậy, tụi em ghi nhớ cả đời, nào dám không nói thật? Hơn nữa, anh Thành và anh có quan hệ thế nào, có chuyện gì mà cần phải giấu giếm, anh còn không tin anh ấy sao?"
Điều hắn nói là thật, rất lâu sau Từ Từ Niên không có đáp lại.
Tính tình kia của Cù Thành, cậu tự nhận mình đã hiểu rất rõ ràng, mặc dù tên vô lại kia ở bên ngoài mạnh mẽ tàn nhẫn chết người, nhưng tuyệt đối sẽ không nói dối ở trước mặt cậu, điểm này cậu rất tin tưởng, nếu hắn thật sự có chuyện gì muốn gạt cậu thì nhất định cũng có lý do của mình, cần gì phải sai A Tứ nói dối mình.
"Từ đại ca, anh mau ăn đi, anh Thành đặc biệt bảo em mua sủi cảo nhân tôm với cháo cá gừng cho anh, để nguội là bị tanh luôn đấy."
A Tứ thấy nãy giờ Từ Từ Niên không nói gì, vội vàng mở nắp đậy ra, đẩy bữa ăn sáng đến trước mặt cậu, Từ Từ Niên lấy lại tinh thần, nhìn món ăn tinh xảo trên đĩa sứ trước mặt, bên cạnh còn có một bát nước chấm dầu hào, đúng là mùi vị yêu thích của cậu, chỉ có Cù Thành mới suy nghĩ chu đáo như vậy.
Thấy những thứ này, Từ Từ Niên thầm ở trong lòng mắng mình mấy câu, cảm thấy đầu mình nhất định có bệnh rồi mới có suy nghĩ bậy bạ như thế.
Hôm nay là thứ hai, Cù Thành phải đi làm là chuyện cực kỳ bình thường, mặc dù hắn đi mà không nói gì, nhưng lại sai người lấy đồ ăn mình thích đến cho mình, còn có gì mà không hài lòng nữa, sao càng lớn tuổi lại càng ấu trĩ thế nhỉ?
Từ Từ Niên giơ tay gõ đầu mình một cái, cười cầm đũa lên, "Nhắc đến đúng thật là có hơi đói, cậu ăn sáng chưa, ngồi xuống ăn chung đi."
Cậu vẫy vẫy tay với A Tứ, gắp một miếng sủi cảo chấm ngập dầu hào cho vào trong miệng, nhai vài cái mới nói, đột nhiên dạ dày cuộn lên một trận, có thứ gì đó xông lên, còn hơi chua chua, ngăn ở cổ họng.
"Khụ khụ....." Cậu lập tức che miệng lại, một trận buồn nôn nổi lên, khiến cậu rất lâu không nói được gì.
"Anh sao thế, Từ đại ca?" A Tứ hoảng sợ, vội vàng rót một ly sữa bò đặt xuống bên cạnh cậu, "Trước uống một ít nước ép xuống đi."
Lúc này trong miệng Từ Từ Niên toàn là mùi tanh của tôm và dầu hào, lại nhìn thấy cháo cá cùng ly sữa bò trước mặt, càng cảm thấy khó chịu hơn, dạ dày co rút tựa như khuấy động không ngừng, cậu cầm một ly trà lạnh đổ vào trong miệng, gắng sức làm giảm mùi vị trong miệng xuống, cuối cùng mới thở phào một hơi.
"Không có chuyện gì, chắc là do trưa với tối hôm qua ăn nhiều thứ quá, không tiêu hóa được, uống nước là đỡ rồi."
A Tứ lo lắng nhìn cậu, "Chắc chắn không có chuyện gì chứ? Sắc mặt của anh không được tốt lắm, hay để em tìm anh Thành nói một tiếng?"
Từ Từ Niên vội xua tay, "Không cần đâu không cần đâu, vạn lần đừng, nếu để hắn biết sẽ nói đến tôi nhức cả đầu, không thể chịu nổi. Lão đại nhà các cậu nhìn bề ngoài thế thôi, thực tế nội tâm lại giống như bà mẹ già năm sáu chục tuổi."
A Tứ bật cười, Từ Từ Niên cũng nhịn không được cười theo.
"Cậu quản chặt miệng mình chút, đừng có chuyện gì cũng nói cho lão đại cậu, nếu để hắn biết, hoảng loạn chạy đến trước mặt tôi, sau này cậu cũng đừng đến quán của tôi ăn cơm chùa nữa."
Đồ ăn ngon ở trước mặt, A Tứ lập tức vứt hết liêm sỉ, cười he he nói, "Em là người phe anh mà."
"Được rồi được rồi, đừng có mà nịnh hót, tôi sẽ tự mình giải quyết bữa sáng, cậu đi làm chuyện của mình đi." Từ Từ Niên mỉm cười vỗ vai hắn, cầm thìa lên múc một miếng cháo cá cho vào trong miệng.
A Tứ thấy cậu có thể ăn lại bình thường rồi, mới thở phào nhẹ nhõm, lúc ra tới cửa lại đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, vẻ mặt đầy do dự quay đầu lại nói, "Từ đại ca, nếu không có chuyện gì thì anh ở trong phòng nghỉ ngơi đi, ở đây 24/24 giờ đều có người Hào Đình của chúng ta, anh cần gì thì cứ tìm bọn họ, nếu không thì gọi điện thoại cho em cũng được, đừng tự mình chạy ra ngoài."
Lời nói này vừa đột ngột lại vừa kỳ lạ, Từ Từ Niên nhếch mày ngẩng đầu lên, "Tạo sao không thể đi ra ngoài?"
"Hazza......Không phải cơ thể anh không được khỏe sao, ngộ nhỡ ra ngoài bệnh nặng thêm thì làm thế nào? Anh lại không cho em nói cho anh Thành biết, đợi anh ấy truy cứu đến chắc chắn sẽ gọt em ra mất."
Sắc mặt A Tứ vẫn rất kỳ lạ, ánh mắt láo liên, muốn nói rồi lại thôi, giống như có bí mật gì đó, tiếc là lúc này dạ dày Từ Từ Niên quả thực không được thoải mái, cho nên lần này không chú ý tới được.
Cậu cười xua tay nói, "Được, tôi không ra ngoài, có chuyện gì sẽ lập tức gọi điện thoại cho cậu, nếu Cù Thành gọt cậu, tôi sẽ cản giúp cậu, vậy được chưa?"
A Tứ khẽ thở phào một cái, vẫn có chút không yên tâm, chần chừ một lúc không tìm được lý do ở lại, mới gật đầu đi ra ngoài.
Khoảnh khắc cửa phòng đóng sập một tiếng, Từ Từ Niên không đè nén được khó chịu trong dạ dày nữa, che miệng chạy nhanh vào trong nhà vệ sinh, nôn hết đồ ăn ra ngoài, còn trực ói cả nước chua.
Ho dữ dội một lúc, cậu mở vòi nước rửa mặt, cả khuôn mặt đều biến sắc.
Đừng bảo là......Cái đó nhé?
Sắc mặt cậu tái nhợt, chống hai tay trên bệ rửa mặt, ngực phập phồng, căng thẳng đến mức lòng bàn tay toát hết cả mồ hôi.
Phản ứng này khiến cậu buộc phải suy nghĩ đến hướng kia, đặc biệt tối hôm qua còn vừa làm chuyện kia xong, mẹ nó còn không đeo bao!
Nhưng nghĩ lại thì lại cảm thấy không đúng, lần trước lúc có Oa Oa, cậu không có bất cứ triệu chứng nào, vui vẻ giống như không có chuyện gì xảy ra, nếu không phải bụng lớn, cậu ước chừng còn chẳng hay biết gì, khí thế ngất trời làm việc ở công trường.
Nhất định là do trưa với tối hôm qua ăn nhiều quá, tạm thời không tiêu hóa kịp, tuyệt đối không phải chuyện kia.
Đúng, không sai, làm gì dễ trúng thế, vả lại hôm qua vừa mới làm, hôm nay có gì đó luôn được chắc? Vậy thì quá vô lý rồi.
Từ Từ Niên nhìn chằm chằm nét mặt như bị sét đánh qua của mình trong gương, dùng sức nện đầu mình một cái, tạt nước lạnh lên mặt, làm mình tỉnh táo lại một chút sau đó mới rời khỏi nhà vệ sinh.
Bữa sáng đặt ở trên bàn vẫn còn tỏa ra chút hơi nóng, nhưng cậu quả thực không đói bụng, tâm tình cũng không ổn định, tiện tay lấy hai viên thuốc tiêu hóa trong hành lý ra nhét vào trong miệng, mặc quần áo vào định bụng ra ngoài đi dạo, kết quả nhớ đến mình đã đồng ý với A Tứ, đành quay người về.
Nếu đã đồng ý với người ta rồi, thì khỏi ra ngoài đi, ngoan ngoãn ở trong phòng xem TV vậy.
Từ Từ Niên buồn rầu, ngồi ở trên ghế liên tục đổi kênh, bấm hết một lượt xong, cảm giác cả người lại bắt đầu mệt mỏi, mí mắt đánh vào nhau, cậu mơ hồ dựa vào một bên ngủ.
Ngủ không biết được bao lâu, điện thoại ở trên bàn đột nhiên vang lên, Từ Từ Niên lập tức tỉnh dậy, mơ mơ màng màng nhìn ra ngoài cửa sổ, lại đã xế chiều, trong phòng vẫn chỉ có mình cậu, Cù Thành chưa có dấu hiệu gì là đã trở về.
"......A lô?"
Cậu dụi dụi mắt, ngay cả số điện thoại người gọi đến cũng không nhìn, tưởng là Cù Thành liền bắt máy, kết quả đầu dây bên kia truyền đến âm thanh của Trần Quân.
"Từ đại ca, là em nè!"
"À, tiểu Quân, sao thế?" Từ Từ Niên ngáp một cái, duỗi người.
"Từ đại ca, anh đang ở đâu thế, tiện đến chỗ nuôi trồng một chuyến được không? Chúng ta có mối làm ăn lớn!"
"Cậu hỏi thật đúng lúc, giờ anh đang ở Thanh Nguyên này, mối làm ăn lớn gì mà phải đặc biệt gọi điện thoại cho anh? Không phải anh giao cho cậu phụ trách hết sao, giám đốc Trần."
Từ Từ Niên cố tình nói đùa, tiểu Quân ở đầu bên kia cười khà khà, hào hứng nói, "Hôm nay Từ thị đến khu nuôi trồng của chúng ta, nói là muốn thu mua rau diếp cá bên mình với giá cao, ra giá kiếm được gấp mấy lần so với bán dược liệu."
Từ Từ Niên lập tức ngồi thẳng người dậy, "Chờ một chút, cậu vừa mới nói ai mua cơ?"
"Từ thị ạ, chính là tập đoàn Từ thị tiếng tăm lừng lẫy, lần này bọn họ cử đại diện đích thân đến, tên của người này gần giống của anh, gọi là.....À đúng rồi, gọi là Từ Tân Niên."
Từ Từ Niên phút chốc mở lớn mắt, điện thoại trong tay thiếu chút nữa rơi xuống sàn nhà.
"Cậu đợi một lát, anh lập tức đến ngay!"
Cậu nhanh chóng mặc quần áo vào, kéo cửa chạy ra ngoài, hoàn toàn quên mất chuyện mình đã đồng ý với A Tứ.
***
Từ Từ Niên không nghĩ dựa vào cách này gặp lại "em trai tốt" của mình lần nữa, nếu như có thể, cậu cả đời này cũng không muốn nhìn thấy gương mặt khiến mình chán ghét cực điểm kia nữa. Nhưng chuyện trên đời vốn rất kỳ diệu, không biết khi nào sẽ sắp đặt hai người hận nhau thấu xương chung một chỗ.
Lúc cậu vội vàng chạy đến khu nuôi trồng, Từ Tân Niên cùng mấy người hắn dẫn đến đã dựa theo sắp xếp của Từ Từ Niên ở trong phòng họp...
Diện tích khu nuôi trồng vô cùng lớn, trải qua thời gian dài kinh doanh đã mở rộng thêm mấy trăm mẫu, sau đó Từ Từ Niên lại xây tòa nhà khoa học công nghệ nuôi trồng và phòng tiếp tân cao cấp, để có thể nghiên cứu giống khác của cây diếp cá, nâng cao tỷ lệ nảy mầm của hạt giống, đồng thời còn có thể thương lượng trao đổi nhu cầu với khách hàng.
Trần Quân đang ở trong tòa nhà khoa học công nghệ nuôi trồng chờ cậu, đến khi thấy Từ Từ Niên đẩy cửa đi vào, liền vội vàng chạy ra đón, "Từ đại ca, cuối cùng anh cũng đến rồi, đám người kia sắp không đợi được nữa, em chỉ sợ bọn họ cứ vậy mà đi mất."
Từ Từ Niên chạy đến thở hồng hộc, tìm một chiếc ghế ngồi xuống, uống vài ngụm nước mới ổn định trở lại, "Tình huống Từ thị bên kia thế nào?"
"Còn thế nào được nữa, cái tên gọi giám đốc Từ Tân Niên kia dáng người nhìn rất đẹp, nhưng tính tình không tốt lắm, chê chúng ta tiếp khách vô lễ, đòi gặp anh cho bằng được."
Từ Từ Niên nheo mắt lại, gật đầu nói, "Cậu có nói cho hắn biết tên của anh là gì không?"
Mặc dù Trần Quân không hiểu gì, nhưng tuyệt đối trung thành với Từ Từ Niên, nghe lời này vội vàng lắc đầu một cái, "Anh không cho em nói, em chắc chắn sẽ không nói, em dựa theo ý của anh, thu xếp cho bọn họ vào trong phòng họp rồi, giờ bọn họ đều ở trong đấy."
"Làm tốt lắm." Từ Từ Niên nhếch miệng cười, gõ bàn nhìn máy tính, "Trước mở camera phòng họp ra để anh xem tên kia biến thành dáng vẻ quỷ quái gì."
Trần Quân không biết "tên kia" cậu nói là ai, nhưng vừa nghe cậu nói muốn xem camera giám sát, thì có hơi do dự, lát sau mới nói ra được một câu, "Từ đại ca....Thật ra em vẫn luôn muốn hỏi anh một chuyện, có phải anh với giám đốc Từ có quan hệ gì không? Không chỉ tên giống nhau, mà ngay cả gương mặt cũng.......giống nhau y hệt."
Bởi vì Thanh Nguyên ở vùng núi, tin tức không được nhanh nhạy lắm, Trần Quân lại làm việc cả ngày ở khu nuôi trồng, cho nên tuyệt nhiên không biết tai tiếng gần đây của Từ gia, việc này Từ Từ Niên cũng không lạ gì, nhưng nói cậu với Từ Tân Niên lớn lên giống nhau.....việc này không phải có hơi thái quá sao?
Từ Từ Niên không trả lời câu hỏi của hắn, chỉ chỉ vào màn hình, vẻ mặt Trần Quân vẫn đầy nghi ngờ, click chuột lên màn hình, nháy mắt toàn bộ camera giám sát ở khu nuôi trồng hiện lên, sau đó lại click hai cái vào góc phải, màn hình lập tức mở rộng ra, chiếu toàn bộ khung cảnh ở trong phòng họp.
Xa cách bảy năm, đây là lần đầu tiên cậu gặp mặt Từ Tân Niên với khoảng cách gần như vậy.
Trên màn hình gò má Từ Tân Niên hướng về phía camera, ngồi ở ghế ông chủ, ngón tay nhỏ dài gõ nhẹ lên bàn, trên người mặc bộ âu phục màu xám tro phẳng phiu, vẫn giống như trước kia để lộ hai vạt áo màu xanh nhạt ra ngoài, cả người nhìn tươi sáng và mới mẻ, gác hai chân lên nhau, nếu như không nhìn kỹ, thì không thể nào phát hiện ra chân bên phải của hắn là chân giả.
Lúc này cửa phòng họp mở ra, một cô gái nhỏ bưng nước nóng vào, rót thêm nước cho mấy vị khách, âm thanh Từ Tân Niên vang lên, "Rốt cuộc khi nào ông chủ của các cô mới chịu ra mặt? Nói chuyện làm ăn ngay cả chút lễ phép này cũng không biết sao?"
m thanh của hắn thiên mềm giống như trước, nhưng khẩu khí lại hết sức ác liệt, cô gái nhỏ kia đã được dặn dò từ trước, tuyệt đối không được tiết lộ bất kỳ tin tức nào về Từ Từ Niên, cho nên đành phải nở nụ cười nói, "Xin lỗi tiên sinh, giờ ông chủ chúng tôi đang ở bên ngoài, ngài ấy đang cố gắng chạy về, xin ngài chờ thêm lát nữa."
Từ Tân Niên cười nhạo một tiếng, không nói thêm nữa, đẩy tay một cái, chiếc ghế xoay lại, để lộ chính diện mặt hắn về phía camera.
Nếu như gương mặt trước kia của hai người, bởi vì là anh em nên có ba bốn phần giống nhau, thì bây giờ căn bản phải giống nhau đến bảy tám phần, nếu như không phải lúc giơ tay nhấc chân có chút chuyển động không giống nhau, người lạ thoạt nhìn thấy sẽ rất dễ dàng nhận lầm hai người.
Từ Từ Niên không cách nào hình dung nổi tâm trạng giờ khắc này của mình tồi tệ đến mức nào, không vì cái gì khác, mà chính vì Từ Tân Niên lại đổi một tấm da mặt khác, gần giống y hệt như cậu!
Cậu nhìn chằm chằm ống kính, hít sâu một hơi, tỉ mỉ nhìn kỹ gương mặt của Từ Tân Niên.
Không khỏi không thừa nhận, hắn đúng là không xài uổng tiền Từ Kiến Quốc cho hắn, vết sẹo xấu xí kéo dài từ trán xuống cằm vốn có trên mặt hắn đã không còn nữa, gương mặt mượt mà được sửa qua, biến thành góc cạnh rõ ràng, đôi mắt to lúc nào cũng mang theo nước ra vẻ đáng thương cũng được sửa lại, đè dẹp hình dáng của đôi mắt, thành đường nét hẹp dài như Từ Từ Niên.
Trần Quân ở bên cạnh thấy sắc mặt bất thường của cậu, nhỏ giọng hỏi, "Từ đại ca.....Anh biết người này sao? Gương mặt này của hắn quả thật......."
Từ Từ Niên rời tầm mắt, cười nhạo một tiếng, "Biết, hắn là em trai của anh. Còn nhớ câu chuyện anh kể cho em nghe ở trong ngục không, người anh cả là anh, còn người đầu sỏ hại anh tan cửa nát nhà, chính là hắn."
Giống như sợ làm bẩn tay mình, ngón tay Từ Từ Niên vừa chỉ lên mặt Từ Tân Niên đã nhanh chóng rời đi, giọng điệu vô cùng bình thản, thậm chí còn mang theo ý cười, hoàn toàn không cảm nhận được chút cảm xúc bấp bênh nào của cậu.
Đôi khi đối với một số người mà nói, bạn hận hắn chính là coi trọng hắn, cho nên cậu không cho phép bản thân mình tức giận, vì loại người như vậy, không đáng giá chút nào.
Trần Quân thoạt đầu ngây ngẩn, không phản ứng kịp ý của Từ Từ Niên, đến khi nhớ lại chuyện cậu đã nhắc đến trước kia, mới kinh ngạc há to miệng, "Fuck! Không phải chứ....Tên này đúng là không biết xấu hổ! Hắn còn mặt mũi đến đây cơ à, hôm nay em nhất định phải đánh chết hắn! Không đánh chết hắn em không phải họ Trần!"
Nói xong hắn mất hết vẻ vui mừng muốn nói chuyện làm ăn vừa rồi, tức giận nghiến răng nghiến lợi, vén tay áo lên định bụng xông ra ngoài tìm Từ Tân Niên tính sổ.
Từ Từ Niên kéo hắn lại, lắc lắc đầu, nở nụ cười âm hiểm, "Đừng đi, anh còn đang chờ tự tay giết chết hắn, bị em đánh chết rồi còn chơi gì nữa?"
"Từ đại ca, vậy anh định làm thế nào?"
Từ Từ Niên không nói gì, đôi mắt hẹp dài mang theo tia sắc bén.
Bắt đầu kể từ bây giờ cậu mới thật sự giao chiến với Từ Tân Niên, không dựa vào Cù Thành, cũng không dựa vào bất kỳ ai khác, khả năng của cậu đã đủ chống lại toàn bộ Từ gia, cho nên cũng không phải che giấu khiêm nhường, không phải cẩn thận nhẫn nhịn nữa, lưỡi kiếm đã ra khỏi vỏ, mũi nhọn đã hiện ra, cuối cùng thời điểm này cũng đã đến.
Lần này, nếu cậu còn không chơi chết Từ Tân Niên, thì đúng là có lỗi với danh họ Từ* này!
Note: Như các cô đã biết Từ Tân Niên của hiện tại là do một linh hồn vất vưởng đâu đấy nghịch thiên trùng sinh vào em trai của Từ Từ Niên, không có chút xíu quan hệ nào với họ Từ, nên Từ Từ Niên nói vậy cũng là dễ hiểu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất