Nghịch Tập Chi Hảo Dựng Nhân Sinh

Chương 64: Hoạt động ăn thử (1)

Trước Sau
Trải qua sự kiện lần này, tình cảm giữa hai người nhanh chóng hòa hảo, ngày thứ hai đã thu dọn hành lý trở về thành phố S.

Sau khi hiểu lầm được gỡ bỏ, tâm tình Từ Từ Niên thoải mái, ngay cả tình trạng ợ chua và buồn nôn cũng thuyên giảm đi rất nhiều. Cù Thành cũng là người trong họa được phúc, lần đầu tiên nghe được tiếng nói con tim của Từ Từ Niên, sướng đến mức ở lì trong tứ hợp viện* nhỏ mấy đêm liền không đi.

*Tứ hợp viện: hình thức kiến trúc truyền thống của người dân Hoa Bắc Trung Quốc, với bố cục là xây nhà bao quanh một sân vườn theo 4 hướng Đông-Tây-Nam-Bắc. Kiểu kiến trúc này giúp người dân chống lại khí hậu có phần khắc nghiệt ở phía Bắc Trung Quốc. Trên thực tế, những gia đình giàu có ngày xưa, có thể sở hữu các "đại hợp viện" lên đến 7 hay 9 sân tùy theo khả năng tài chính và nhu cầu của chủ nhà, còn những khu Tứ hợp viện nhỏ thì sẽ có khoảng 1 sân giữa và nó khá nhỏ.

Buổi trưa hôm nay, Từ Từ Niên nằm dựa trên ghế xích đu, ăn táo xanh mua được ở Thanh Nguyên, nhắm mắt nghỉ ngơi, nhóc Oa Oa ú nụ nằm sấp trên người cậu, trong tay cầm thú bông gà vàng nhỏ, đang chổng mông lên chơi rất vui vẻ.

Cù Thành ngồi ở một bên cầm máy tính bảng xử lý công văn, gương mặt kéo căng, xem ra vô cùng nghiêm túc, lúc này Oa Oa bi bô chọc hắn một cái, nhỏ giọng thì thầm, "Thành Thành, muốn quả táo."

Khuôn mặt đen của người nào đó lập tức từ âm u chuyển sang quang đãng, lấy tăm xiên một miếng táo mà mình đã bổ thành miếng nhỏ trước đó đút vào trong miệng Oa Oa, nhìn nhóc con híp mắt cười ăn ngon lành, hắn giơ tay xoa xoa đầu nhỏ của bé, sau đó tiếp tục cúi đầu làm việc, trở mặt nhanh như trở bàn tay, khiến cho La Tiểu Mậu từ xa đi tới lấy làm lạ trong lòng, rốt cuộc lão Từ đã dùng thủ đoạn gì, có thể thuần phục BOSS thành ngoan ngoãn vâng lời thế này.

Lúc đi tới, kéo một cái ghế dựa qua, hắn nhịn không được chậc chậc hai tiếng, "BOSS, anh có phát hiện sau khi Từ Niên theo anh về từ Thanh Nguyên, cả người đều thay đổi rồi không?"

Cù Thành ngừng tay làm việc, nhìn Từ Từ Niên nằm trên xích đu đung đưa, nhếch miệng, "Thay đổi như nào?"

La Tiểu Mậu nhìn chằm chằm người nào đó thật cẩn thận, sờ sờ cằm nói, "Cảm giác giống như là...càng lười hơn, còn trở nên vô cùng ham ăn, vừa nhìn một cái là biết hai cha con với Oa Oa."

Cù Thành bật cười, Từ Từ Niên cuối cùng cũng lười biếng nhấc mí mắt lên, "La Tiểu Mậu cậu đừng có mà bịa chuyện đi, tôi ăn có một quả táo, sao lại thành ham ăn rồi?"

Vừa nói cậu vừa chọc bụng nhỏ của Oa Oa, "Oa Oa phân xử cho ba, ba ham ăn không?"

Oa Oa lại chọc chọc Cù Thanh, đợi sau khi miếng táo được đút vào trong miệng, mới phồng má gật đầu, nhỏ giọng nói, "Ham ăn ạ, đồ ăn vặt của con đều bị ba ăn hết rồi."

"Này, nhóc con, ba nuôi con lớn như vậy, chỉ ăn đồ ăn vặt con đã đau lòng rồi? Mới bao lớn mà đã vô tâm như vậy, sau này dưỡng lão ba còn có thể trông cậy vào con sao."

Từ Từ Niên bóp mông nhỏ và má bánh bao của Oa Oa, khiến cho nhóc con cười khanh khách không ngừng, phun hết cả táo ra.

Cù Thanh không nhịn được cười, vươn tay vân vê bụng Từ Từ Niên, gương mặt như có điều suy ngẫm, "Nói thật thì hình như bụng em béo hơn chút so với ban đầu, nhưng mà sờ vào thấy thích hơn."

"Bụng em béo chỗ nào?"

Vì để chứng minh bản thân tuyệt đối không béo, Từ Từ Niên để táo xuống, vén áo lên lộ ra bụng nhỏ bằng phẳng nhẵn mịn, "Nhìn thấy chưa, cơ bụng sáu múi còn ở đây, anh tự mình sờ đi."

Cù Thành nhướn nhướn mày, đường đường chính chính đưa tay ra (sàm sỡ) xoa nắn, La Tiểu Mậu hắng giọng hai tiếng, ôm trán, "Tôi hận cẩu nam nam hai người lúc nào cũng phát cơm chó được, cút hết cho tôi!"

"Cút nè cút nè, lại cút zề nè ~ (≧▽≦ )/~" Oa Oa quấn quýt với La Tiểu Mậu quá lâu, đến nỗi lời nói hành động đều không đứng đắn giống hắn, lúc này còn làm động tác vô cùng ủng hộ, lật tới lật lui trên ngực Từ Từ Niên, suýt chút nữa đè cậu tắt thở.

"Tên nhóc nhà con lại học hư."

Từ Từ Niên giơ tay đánh vào mông nhóc, nhìn táo xanh trên bàn lại nhịn không được cho vào miệng, kết quả lập tức bị Cù Thành đè tay lại, "Hôm nay em đã ăn ba quả rồi, thứ này ăn nhiều dễ bị trào ngược, dạ dày của em vốn không tốt, đừng ăn nữa."

Động tác của Từ Từ Niên hoàn toàn là vô thức, lúc này bị Cù Thành ngăn lại, mới phát hiện bên cạnh bàn thật sự có ba hạt táo.

Lúc này cuối cùng cậu cũng ý thức được bản thân thật sự có chút bất thường, bình thường ăn trưa xong cậu tuyệt đối sẽ không ăn nhiều trái cây như vậy.

"Này...anh thật sự cảm thấy em béo sao?" Cậu sáp lại gần nhỏ giọng hỏi Cù Thành, trong giọng nói còn có chút khẩn trương.

Cù Thành nhìn biểu cảm thú vị của cậu, cố ý trêu đùa, dáng vẻ sờ cằm giả bộ ngẫm nghĩ, "Thật ra cũng không phải, nếu như dựa theo tỉ lệ chiều cao và cân nặng mà nói, Oa Oa béo hơn em nhiều."

Mọe...Có thể so sánh kiểu vậy sao?

Cúi đầu nhìn nhóc con mềm mại ở bên cạnh, lúc ngồi duỗi ra hai cái chân nhỏ, tay chân đều rất ngắn, trên bụng nhỏ còn có thịt tròn vo, má vừa trắng vừa mềm, trên người mặc áo choàng nhỏ màu vàng ấm, căn bản chính là một nắm cơm.

Sau đó lại giơ tay nhìn bản thân, chân dài tay dài, bắp thịt đều đặn cân xứng, có thể giống với nắm cơm bự Oa Oa này sao?

Cậu ngẩng đầu trừng hắn một cái, Cù Thành nhịn cười ho khan một tiếng, "Được rồi được rồi, anh thích kiểu như Oa Oa này, em có béo hơn nữa anh cũng không chê em, chung quy như vậy được chưa?"

"..." Từ Từ Niên cạn lời, nhắm mắt lại tiếp tục ngủ trưa, kiên quyết không phản ứng lại cái tên kia.

Đúng lúc này, một hồi chuông vang lên, Từ Từ Niên lấy điện thoại ra nhìn một cái, nhướn mày nhận máy, "Tiểu Quân, làm xong hết việc rồi chứ?"

Trần Quân đầu bên kia vui mừng hớn hở mở miệng, "Vâng, đều làm xong hết rồi, buổi sáng hôm nay em đã lấy tất cả rau diếp cá đưa qua cho Từ thị rồi, là Từ Tân Niên tự mình nhận hàng."

Từ Từ Niên nhếch khóe miệng, "Hắn có nghi ngờ không?"

"Không có, hắn còn cố ý gọi mấy nhân viên quản lý kho cùng tới kiểm tra với hắn, kết quả không tra ra được cái gì. Từ Tân Niên nhận hàng cực kỳ hài lòng, có khi nằm mơ cũng không ngờ được rằng những lá rau này có vấn đề, hắn còn cho cả phí vận chuyển và phí gia công, tổng cộng hết mấy vạn nhân dân tệ đó, bây giờ em chuyển qua cho anh nhé Từ đại ca."

Trần Quân cười hehe trên nỗi đau của người khác, Từ Từ Niên hài lòng gật đầu, cười nói, "Không cần, số tiền này em cầm lấy phân phát cho công nhân ở nông trường đi, cho họ món tiền thưởng lớn, cứ nói là anh mời khách."

Trần Quân nghe thấy lời này càng vui hơn, khoái chí đáp lại một tiếng rồi ngắt máy.

Từ Từ Niên nhét điện thoại vào trong túi, Cù Thành nhìn cậu bằng ánh mắt ẩn ý, "Khổng tước, em lại đang giở trò gì sau lưng anh?"

"Bí mật." Từ Từ Niên híp mắt cười gian xảo, gặm táo rột rột một miếng, "Chủ nhật này, anh dành ra chút thời gian rảnh, em đưa hai người các anh đi đến chỗ tốt."

La Tiểu Mậu và Cù Thanh hai mặt nhìn nhau, không hiểu trong bụng tên khổng tước này đang bày trò gì.

*****

Cửa hàng mới thứ 100 của Từ gia khai trương, tất cả mọi người đều đã sớm biết, báo chí, tạp chí cùng tivi, mạng internet đều ngập tràn quảng cáo của tập đoàn Từ thị.

Lần này Từ Kiến Quốc đã bỏ hết vốn liếng ra muốn xoay thân trở mình, chỉ riêng phí quảng cáo đã tốn đến năm sáu trăm ngàn, đây là còn chưa tính đến đồ dùng, đồ trang trí mặt tiền cửa hàng mới, còn cả phí sân bãi và nguyên liệu cho hoạt động ăn thử nữa.

Chủ nhật hôm đó, từ trên xuống dưới tập đoàn Từ thị bày sẵn đội hình, lắp đặt thiết bị cho nhà ăn mới nguy nga tráng lệ, lối cửa chính trải một tấm thảm đỏ dài mấy trăm mét, xung quanh hoa viên xanh biếc bày đầy bàn ghế, phía trên bàn trải khăn trắng, đặt trên đó bộ dụng cụ ăn uống màu bạc và hoa hồng đỏ, cảnh sắc vô cùng xa hoa lãng mạn.

Cửa lớn phòng ăn đã xếp đầy đoàn người kéo dài, trong tay cầm vé vào cửa, tràn đầy mong đợi với hoạt động ăn thử này.

Tuy thời gian này hình ảnh ẩm thực của tập đoàn Từ thị dính tai tiếng không dứt, nhưng chẳng ai có thể cự tuyệt sức hấp dẫn của đồ ăn miễn phí, cho dù biết phương thức bí truyền nhà bọn họ là đi ăn trộm, cũng không gây trở ngại tâm lý của mọi người chen lấn xô đẩy đến chiếm lời.

Cần gì biết ăn có ngon hay không, dù gì cũng không mất tiền, ngu hay sao mà không tới.

Từ Kiến Quốc nhờ vào bắt trúng tâm lý này của mọi người, cho nên mới chọn loại phương thức tuyên truyền thâm hụt vốn được ăn cả ngã về không thế này, cho dù tình trạng cơ thể vô cùng gay go, ông ta vẫn gắng gượng một hơi đến hiện trường sự kiện.



Trong phòng ăn vẫn chưa có người vào, bồi bàn và đầu bếp đều đang làm công tác chuẩn bị sau cùng, bác Trương đẩy ông, ngồi trên xe lăn đi vào trong phòng, lúc này Từ Tân Niên đang chỉ đạo nhân viên, kiểm tra cẩn thận thực đơn hôm nay, vừa nhìn thấy Từ Kiến Quốc tiến đến, liền vội vàng nghênh đón, "Ba, người đã tới? Thân thể thế như thế nào, hôm nay đã tốt hơn chút nào chưa?"

Hắn vươn tay kéo tấm chăn đắp trên người Từ Kiến Quốc lên, miệng hơi cười, trên thân mặc âu phục màu xám phẳng phiu và sơ mi hồng nhạt, lộ ra vẻ anh tuấn phi thường.

Nhìn chằm chằm gương mặt hắn giống với Từ Từ Niên 7-8 phần, sắc mặt Từ Kiến Quốc trở nên rất tệ. Mặc dù ông biết hiện tại con trai lớn vẫn còn sống, nhưng lại hoàn toàn không muốn có thêm nhiều người hơn nữa biết đến tin tức này, bao gồm cả Từ Tân Niên, bị con trai của chính mình dồn ép đến tình trạng hiện tại, cái mặt già này của ông không biết giấu vào đâu được nữa, cho nên dứt khoát ngậm miệng không nói, không hề đề cập tới ba chữ Từ Từ Niên này.

Nhưng con trai út hết lần này tới lần khác đi Hàn Quốc phẫu thuật mặt cực kỳ giống với Từ Từ Niên, điều này khiến Từ Kiến Quốc mỗi lần nhìn thấy hắn đều khó chịu giống như nuốt phải ruồi.

Đáng tiếc, bây giờ Từ gia đã không còn người có thể chống đỡ được nữa rồi, chính ông cũng đã gần đất xa trời, con trai lớn lại một lòng muốn dồn Từ gia vào con đường cùng, con trai nhỏ mặc dù thất bại, làm mất hết mặt mũi Từ gia, lúc này lại trở thành người duy nhất có thể chống đỡ cục diện, dù trong lòng có chán ghét nó đến đâu đi nữa thì bây giờ cũng cần nó tiếp tục ra sức giúp Từ gia.

Đè nén sự mất kiên nhẫn trong lòng xuống, Từ Kiến Quốc lạnh mặt nói, "Đồ ăn hôm nay chuẩn bị thế nào? Hoạt động sắp bắt đầu rồi, con phải biểu hiện cho thật tốt, nếu như chuyện lần này làm không tệ, con có thể trở về tổng công ty."

Từ Tân Niên gật đầu cười, "Ba, ba yên tâm đi, tất cả các khâu của hoạt động lần này con đã kiểm tra cẩn thận rồi, tuyệt đối sẽ không khiến ba thất vọng."

"Tốt nhất là như vậy." Từ Kiến Quốc hừ lạnh một tiếng, "Đúng rồi, rau diếp cá với mấy vị thuốc bắc trước kia ta nói với con, con chuẩn bị đầy đủ hết chưa? Mấy vị thuốc đó chính là chủ đề chính của hoạt động hôm nay, tuyệt đối không thể thiếu được."

"Dĩ nhiên, chuyện ba giao con làm con nhất định sẽ làm xong. Ba, ba ra ngoài ngồi trước một chút đi, lát nữa đến lúc khai mạc ba còn phải phát biểu, con pha ấm trà Long Tỉnh cho ba thấm giọng trước."

Từ Tân Niên thân thiết đi đến bên cạnh Từ Kiến Quốc, đẩy xe lăn ra ngoài cửa, thái độ nhiệt tình cung kính, giống như không còn vẻ hung hăng càn quấy trước kia.

Ra khỏi phòng ăn, Từ Kiến Quốc ngồi ở sau mành đài cao sân khấu, Từ Tân Niên dâng lên một tách trà xong lập tức xoay người đi vào phòng bếp trợ giúp tiếp.

Bác Trương nhìn chằm chằm bóng lưng hắn rời đi, cảm khái một câu, "Lão gia, tiểu thiếu gia sau khi bị thương trưởng thành lên không ít, vì hoạt động lần này luôn tận tâm tận lực, trông thật sự rất chăm chỉ, sau này có lẽ đáng để đào tạo."

Từ Kiến Quốc "Ừ" một tiếng, nhắm mắt thở dài, "Hy vọng là thế, hiện tại Từ gia đã không chịu nổi bất kỳ sóng gió nào nữa rồi, lần này dốc toàn lực, chỉ được phép thành công không được phép thất bại."

Âm nhạc vang lên, toàn hội trường trở nên vô cùng náo nhiệt, băng lụa màu, hoa tươi bay đầy trời, một trăm tám mươi tám tiếng pháo vang lên tượng trưng cho vận may phát tài, hướng lên trời hợp lại thành số "100" cực lớn, tượng trưng cho chi nhánh thứ 100 của Từ thị chính thức khai trương.

Từ Kiến Quốc mặc âu phục giày da, ngồi xe lăn đến micro bên cạnh, mái tóc hoa râm, già nua chỉ còn lại khung xương, nhưng vẫn ưỡn thẳng lưng, khuôn mặt mỉm cười, đem hình tượng ngụy quân tử nhiều năm qua thể hiện ra triệt để.

"Cảm ơn các vị khách quý trong lúc bận rộn vẫn dành thời gian tham gia hoạt động ăn thử của công ty chúng tôi, nhiều năm qua tập đoàn Từ thị luôn tuân theo thiên nhiên, phương Đông, qua tâm đến vấn đề dưỡng sinh, đem đến cho mọi người nhiều bữa ăn mỹ vị độc đáo hơn nữa...."

Âm thanh mở đầu buổi khai mạc vang lên, một người đàn ông cao lớn đeo kính râm dán chòm râu, chọc chọc người đàn ông bên cạnh cũng đeo kính râm dán chòm râu giống như mình nói, "Ba em thở cũng sắp không xong, còn muốn nói nhảm cảm xúc mạnh mẽ bắn ra bốn phía như vậy, không đứt hơi rồi nghẻo luôn chứ?"

Người đàn ông bên cạnh vuốt râu nhỏ, hạ thấp giọng nói, "Ông ta rất thích sĩ diện, không nói nhiều sợ không đủ biểu thị ông ta là người đứng đầu Từ thị, có điều ông ta cũng muốn tắt hơi rồi, kịch phía sau hát không nổi nữa đâu."

"Rốt cuộc là kịch gì, cần gì phải vòng vo nhiều như vậy chứ." Một người đàn ông cao gầy tiến lại gần, nóng lòng vô cùng, mặc một thân đồ nam, khiến người bình thường đã quen nhìn hắn mặc đồ nữ, gần như không nhận ra hắn là ai.

"Dù sao cũng là kịch hay thế là được rồi." Người đàn ông gắn râu nhỏ nhếch miệng cười, ánh mắt hẹp dài phía sau kính râm cong lên, "Một lát nữa các anh muốn ăn cái gì thì ăn, nhưng riêng những món liên quan đến rau diếp cá thì nhất định không được đụng vào nếu không tự gánh lấy hậu quả."

Người đàn ông cao lớn nhìn cậu cười đểu, không nhịn được đưa tay bóp mông cậu một cái, dẫn đến cái nhìn xem thường và câu nói cắn răng nghiến lợi của người bên cạnh, "Cẩu nam nam."

Ba người đều mặc áo thun bình thường và quần jean, còn không quên đội mũ, lẫn trong đám người, không một ai chú ý đến.

Muốn hỏi bọn họ là ai, đương nhiên là Từ Từ Niên Cù Thành và La Tiểu Mậu lén chạy đến xem náo nhiệt rồi.

"... Vào ngày chi nhánh thứ 100 khai trương, tôi hy vọng mọi người có khoảng thời gian ăn uống thoải mái, chúc mọi người vui vẻ!" Khi giọng nói của Từ Kiến Quốc hạ xuống, âm nhạc vang lên, hoạt động nếm thử chính thức bắt đầu.

Đám đông hò reo vỗ tay, sốt ruột lao vào bàn ăn để lấy thức ăn, nhìn thảm đỏ và bãi cỏ xanh, ít nhất cũng phải hơn trăm người.

Trên bàn đầy ắp đồ ăn ngon, nhìn món nào cũng đặc biệt, màu sắc rực rỡ của móng giò kho tộ, mùi vị đậm đà của canh vịt, tươi ngon của sashimi hải sản......Nguyên liệu được sử dụng vô cùng được chú trọng, đĩa cũng khác nhau, thu hút sự khen ngợi của tất cả các thực khách.

Từ thị luôn phát triển theo hướng nhà hàng cao cấp, nếu không có sự kiện lần này, nếu muốn ăn những món ngon cấp độ này ở Từ thị thì ít nhất cũng phải mất vài nghìn tệ, hơn nữa cũng không cung ứng nhiều như bây giờ.

Các tín đồ ăn uống rối rít dùng điện thoại chụp ảnh các món ngon lại đăng lên WeChat, Weibo, bộ phận quan hệ công chúng của Tập đoàn Từ thị đã sớm chuẩn bị thủy quân từ trước, thấy có người đăng hình lên là chia sẻ điên cuồng, trong vòng hai giờ đã lập tức leo lên các tiêu đề hàng đầu.

Từ Từ Niên cũng ăn nhiệt tình, dáng vẻ không chút lo lắng, tựa như Từ gia không còn nửa phân quan hệ nào với cậu, toàn bộ ánh mắt đều tập trung vào đĩa chân gà cay trước mặt, một miếng lại một miếng, khẩu vị vô cùng tốt.

La Tiểu Mậu bên cạnh nhìn dáng vẻ này của cậu, không nhịn được sáp lại gần cười gian nói, "Từ Niên...thành thật mà nói, cậu có cái đó....phải không?"

"Khụ....khụ....!" Từ Từ Niên đột nhiên sặc một cái, xuyên qua kính râm hung hăng liếc hắn một cái, "Cái gì mà có với không có, nghe không hiểu gì hết."

"Tôi nói thật nha, cậu nhìn lại khẩu vị của mình xem, không thích ăn chua thì lại thích ăn cay, trước kia khẩu vị câu đâu nặng như vậy. Hơn nữa, cậu nghĩ đi sao cậu có thể ăn nhiều như vậy, giống như quỷ đói đầu thai, nghe nói người ta mang thai cũng giống như vậy." La Tiểu Mậu cầm một cái cánh gà vừa gặm vừa nói, ăn rất vui vẻ.

"Đi đi đi, khác gì nói cậu không, cậu bây giờ không phải cũng đang ăn không ngừng sao, bớt nói bậy nói bạ với tôi." Bên tai Từ Từ Niên không khống chế được đỏ lên một chút, thật ra trong lòng cũng có chút thất thỏm.

Chính cậu cũng phát hiện ra dạo gần đây mình ăn nhiều hơn bình thường, hơn nữa cảm giác buồn nôn ợ chua cũng không biến mất, dù uống thuốc dạ dày rồi, một chút tác dụng cũng không có, vốn trong lòng đã hơi sợ hãi, bây giờ La Tiểu Mậu lại nói như vậy, cậu càng cảm thấy sợ.

La Tiểu Mậu cười nhạo một tiếng, cắn một miếng thịt, "Lời này của cậu là có ý gì, tôi không có khả năng này giống cậu, nhưng cậu đã có Oa Oa, chẳng lẽ lại không có chút cảm giác nào sao?"

"Cảm giác cái rắm, không cảm giác." Từ Từ Niên nâng tay gõ đầu hắn, vẻ mặt không nén nổi phát giận.

Cậu cũng không phải người ngu, trong lòng nhất định cũng có lo lắng, nhưng vừa nghĩ đến mình giống như đàn bà có loạt những phản ứng kia, liền cảm thấy tinh thần hỗn loạn, nói gì cũng không muốn suy nghĩ đi quá xa.

Dù gì thời điểm năm đó có Oa Oa, cậu không có bất kỳ cảm giác gì, bây giờ chỉ ăn nhiều hơn một chút, dạ dày không thoải mái một xíu, tuyệt đối không thể có chuyện kinh động như vậy được.

La Tiểu Mậu cười cười nhìn cậu, "Cậu còn nhớ năm đó thời điểm cậu mới có Oa Oa, mặt trở nên tròn hơn, cái mông cũng lớn lên một vòng, quần cậu bây giờ mặc có cảm thấy chật không? Nếu chật thì có lẽ đã....haha."

"...." Mặt Từ Từ Niên lập tức xanh lại, bởi vì La Tiểu Mậu nói đến một vấn đề rất nghiêm trọng, sáng sớm hôm nay cậu quả thực phát hiện quần trên người mình có hơi chật và siết mông một chút, trước kia hoàn toàn không phải như vậy.

"Hai người nói gì vậy?" Cù Thành bưng hai đĩa chân gà đi đến, đặt xuống bên cạnh Từ Từ Niên.

"Bọn em đang nói Từ Từ Niên cậu ấy nghi ngờ....Ưm!"

Từ Từ Niên dùng tay bịt mồm La Tiểu Mậu, một cước đá hắn sang bàn bên cạnh, cười nhếch miệng nói, "Không có gì, bọn em đang đùa thôi, chuyện em bảo anh làm xong rồi chứ?"

Cù Thành cũng không nghi ngờ gì gật đầu hạ thấp giọng nói, "Yên tâm, truyền thông hay ký giả gì cũng giúp em liên hệ hết rồi."

Từ Từ Niên hài lòng gật đầu, khom người với lấy lọ giấm đối điện, tư thế này vừa vặn làm eo cậu hạ thấp xuống mông vểnh lên, hai cánh mông bị quần jean siết thật chặt, khiến Cù Thành phải chậc chậc hai cái, lặng yên không tiếng động lại gần, cười trêu nói, "Khổng tước, anh thấy dạo này mông em lớn hơn thì phải."

"...." Ngón tay Từ Từ Niên run lên một cái, chiếc đũa rơi xuống bàn.



Cmn.....Đừng bảo là thật đấy nhé?!

....

So với sự sôi động náo nhiệt bên ngoài nhà hàng, phòng bếp đằng sau nhà hàng Từ thị đang gấp rút chuẩn bị món cuối cùng - thịt cua trộn diếp cá.

Cua lông* tươi dùng dao rạch một nhát khi còn sống và tách ra, lấy phần mai cua để luộc nấu canh, cắt bỏ phần càng cua, lấy phần thịt trong suốt, cho giấm gạo và rượu trắng vào ướp.

*Cua lông: còn được gọi với cái tên là cua đồng Trung Quốc hay cà ra - được coi là cao lương mỹ vị trong ẩm thực miền đông, đặc biệt là Thượng Hải, Giang Tô và Hồng Kông. Đa số nguồn cua lông được nhập về Việt Nam hiện nay đều đến từ Thượng Hải, nên đa số mọi người sẽ gọi là cua lông Thượng Hải.

Từ Tân Niên luôn canh chừng ở trong bếp, tâm trạng rất tốt.

Thực đơn hắn đặt ra trước đây rất được lòng thực khách, những món mang ra, cơ bản bị tranh giành hết sạch chỉ trong vòng vài phút, hương vị được khen ngợi đến mức, ngay cả Từ Kiến Quốc cũng không khỏi vui mừng khôn xiết, vừa xem các phóng sự nóng hổi trên mạng, vừa mong chờ sau khi hoạt động ăn thử kết thúc, nhà họ Từ hoàn toàn có thể trở mình.

Món cuối cùng là diếp cá do Từ Kiến Quốc tự tay chọn để cạnh tranh với món ăn đặc trưng của riêng nhà họ Triệu, chỉ cần món ăn này làm thành công, hắn – Từ Tân Niên sẽ trở thành người có công đóng góp lớn cho sự kiện này và hắn có thể một lần nữa trở thành người cốt lõi của tập đoàn Từ thị.

Ngay khi mọi thứ đã chuẩn bị ổn thỏa, Từ Tân Niên đang lòng tràn đầy niềm vui, thì nhân viên kho hàng đột nhiên vội vàng chạy đến báo cáo, "Thưa cậu chủ, xảy ra chuyện rồi! Toàn bộ rau diếp cá của chúng ta đều bị thối rữa hết rồi!"

Nghe được tin tức này, tất cả mọi người đều sững sờ, Từ Tân Niên nhất thời ngây ngẩn cả người, sau đó đột nhiên đứng lên, "Sao lại trở về? Sao tự nhiên lại thối rữa chứ? Hơn 10.000 kg đều hư thối hết!?"

Người nhân viên nọ lau mồ hôi trên trán, vì hoảng hốt mà sắc mặt cũng thay đổi, "Dạ, không biết đã xảy ra chuyện gì, hôm qua rau còn xanh tươi, bữa nay tự nhiên thối rữa, trên đó còn có gì đó giống như lông tóc, căn bản là không thể ăn được nữa."

Sắc mặt của Từ Tân Niên lập tức tái lại, sau đó, có nhân viên cầm một hộp rau diếp cá bước vào, hắn vội vàng mở hộp ra nhìn bên trong, đầu óc nhất thời choáng váng.

Những cây rau diếp cá ban đầu tươi xanh đã hoàn toàn chuyển sang màu vàng đen, rễ gần như thối rữa, xuất hiện những đốm nấm mốc, toát ra mùi hôi thối.

Hắn đã kiểm tra kỹ lưỡng tất cả các rau diếp cá khi nhận hàng, không có vấn đề gì cả, tất cả đều tươi tốt mang theo hơi nước, bây giờ là mùa xuân hơi se lạnh, nên rau không thể nào bị thối rữa như thế này chỉ trong hai ngày được!

"Các người làm việc kiểu gì vậy! Đã dặn các anh bảo quản tốt những nguyên liệu nấu ăn này, các anh lại bảo quản ra cho tôi thành mấy cọng rau chết và thối thế này đây!?"

"Thưa cậu chủ... Chúng tôi thật sự không biết, trong nhà kho luôn khô ráo, còn có thiết bị kiểm soát nhiệt độ. Chúng tôi đều làm việc theo quy định, làm sao dám có một chút sơ xuất nào ạ!"

Một số nhân viên nhà kho đổ mồ hôi lạnh, ngón tay run lên vì sợ hãi. Họ biết rất rõ những bó rau diếp cá này quan trọng như thế nào đối với hoạt động ăn thử lần này, nhưng bây giờ các nguyên liệu nấu ăn đều đã bị thối rữa, và họ là người phụ trách chăm sóc chúng trong nhà kho, trách nhiệm này làm sao họ có thể gánh nổi đây?

"Vậy thì anh hãy giải thích đi, tại sao lại biến thành như thế này!" Từ Tân Niên không ngờ mọi chuyện lại đột nhiên xuống dốc, trở thành một tình huống không thể kiểm soát được như vậy, hắn tức đến nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt vặn vẹo mất tự nhiên, hận không thể lập tức bóp chết mấy người nhân viên này.

Tất cả hy vọng của hắn đều nằm trong sự kiện này, lẽ nào chỉ vì chút sai lầm nhỏ mà thất bại trong gang tấc như vậy!?

Vài nhân viên hoảng sợ không nói nên lời, Từ Tân Niên nổi cơn lôi đình đá anh ta một cái, cả người anh ta đều đổ rạp xuống đất, toàn bộ phòng bếp phía sau đều im lặng, lúc này không ai dám nói một lời.

Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa, người phục vụ bên ngoài thúc giục, "Sao vẫn chưa dọn món ăn lên? Mọi người bên ngoài hối thúc rồi, lão gia phân phó, mau phục vụ món rau diếp cá."

Bếp trưởng thở dài với vẻ mặt buồn bã, vừa định nói rằng món rau diếp cá này không thể làm được, kết quả chưa kịp mở miệng Từ Tân Niên đã ngăn ông ta lại, "Tôi biết rồi, món rau diếp cá lập tức xong ngay, anh nói bọn họ chờ chút."

Người phục vụ nghe thấy giọng nói của cậu chủ liền không hối thúc nữa, xoay người chạy ra ngoài tiếp tục công việc, để lại toàn bộ phòng bếp đều ngơ ngác nhìn nhau.

"Cậu chủ, rau diếp cá đều đã thối rữa hết rồi, không dùng được nữa. Vẫn làm món đó sao?" Người đầu bếp mới vừa bị ngắt lời khi nãy không khỏi thắc mắc.

Từ Tân Niên sắc mặt u ám, mím môi không nói, thật lâu sau, quay đầu lại hỏi: "Hiện tại trong kho còn có bao nhiêu rau diếp cá có thể dùng được?"

Một người đàn ông lắc đầu lắp bắp nói: "Dạ, không... Không còn nữa, tất cả đều thối hết rồi, cho dù có mấy cây còn dùng được, ngay cả đĩa rau cũng không xếp chung đồng đều được."

Tiếng nhạc sôi động bên ngoài trái ngược hoàn toàn với sự im lặng chết chóc trong bếp, một nhân viên ngập ngừng nói: "Hay là chúng ta đi mua thêm một ít để ứng phó với tình thế khẩn cấp này đi! Cậu chủ, cậu nói cậu mua ở đâu? Tôi sẽ dẫn người đi mua."

"Đồ ngu! Nếu thành phố S có chỗ bán, tôi phải đến tận Thanh Nguyên mua để làm gì?" Từ Tân Niên trừng mắt nhìn anh ta, sốt ruột đi tới đi lui.

Từ Thanh Nguyên đến đây phải mất ít nhất hai giờ đi đường, hơn nữa trước đây hắn đã mua hết toàn bộ hàng từ trang trại, bây giờ có chạy đến cũng chưa chắc đã mua được, huống chi tiền trong tay hắn còn không đủ, coi như có mua được thì thực khách bên ngoài, ai có thể đợi hơn hai tiếng đồng hồ?

Lúc này mọi người đều sững sờ, trong lòng lo lắng không biết phải làm sao, bếp trưởng rất có kinh nghiệm nhìn thấy tình huống này liền dứt khoát nói: "Cậu chủ, hay là chúng ta đổi món đi. Tuy rằng hiện tại toàn bộ nguyên liệu nấu ăn đều đã dùng hết, nhưng ít nhất chúng ta vẫn có thể dễ dàng đi chợ mua một vài loại rau củ thông thường, đỡ hơn là tình trạng bây giờ."

"Không được!" Từ Tân Niên liền quát lên một tiếng bác bỏ.

"Nếu không đổi món, chúng ta lấy gì để mang lên đây?" Vị bếp trưởng cố gắng tranh luận.

"Tôi nói không được là không được, ở đây chưa tới lượt ông đưa ra quyết định đâu!" Từ Tân Niên nheo mắt lại, sắc mặt xanh mét.

Diếp cá là món do chính Từ Kiến Quốc chọn, nó đã sớm được công bố ra ngoài trước khi cả sự kiện bắt đầu, khẩu hiệu cũng là dược dưỡng sinh, hơn nữa, mục đích lớn nhất của hoạt động lần này chính là tẩy trắng cho Từ thị, so cao thấp với cái gọi là món ăn "truyền thống chân chính" của quán ăn Triệu gia. Nếu như không có rau diếp cá, thì mọi thứ chẳng khác nào đều đổ sông đổ bể hết.

Trước đây hắn từng khoe khoang khoác lác trước mặt Từ Kiến Quốc, sự kiện lần này là cơ hội tốt nhất để hắn trở mình. Nếu để lão già kia biết rau diếp cá mà hắn chịu trách nhiệm thu mua xảy ra vấn đề, sau này hắn làm gì còn có chỗ đứng trong Từ gia nữa?

Từ Tân Niên càng nghĩ càng sợ, trán toát ra một tầng mồ hôi lạnh, ánh mắt đột nhiên trầm xuống.

"Tiểu Trương, đem hết rau diếp cá để trong kho ra, cắt bỏ rễ thối, rửa những lá còn sót lại bằng nước sạch. Những người còn lại chuẩn bị giấm gạo và xì dầu ướp, ngâm diếp cá một lúc thì chan nước sốt phủ lên màu sắc bị hư, cuối cùng cho vào nước sôi nấu chín, để một lát là có thể làm theo như kế hoạch ban đầu".

"Không, thưa cậu chủ! Ngay cả khi rễ thối bị cắt đi, lá rau diếp cá vẫn đen thì làm sao dùng được? Rủi khi ăn vào có chuyện gì, chúng ta không gánh vác nổi đâu!" Sắc mặt bếp trưởng không đổi, lập tức ngăn mọi người lại.

Từ Tân Niên cũng biết rằng phương pháp này rất mạo hiểm, nhưng hắn không còn cách nào khác. "Tôi chỉ hỏi ông một câu, lá chưa hoàn toàn bị hỏng luộc qua nước, ăn vào gây chết người được sao?"

"Đúng là không gây chết người... Nhưng những thứ này không còn tươi nữa. Từ thị luôn chú trọng đến nguyên liệu nấu ăn, với lại..."

"Không có với lại gì nữa hết." Từ Tân Niên lạnh lùng liếc ông ta một cái, "Không tươi cũng không sao, miễn ăn vào không chết người là được, nếu không, khoản thiệt hại mấy trăm vạn để ông bồi thường sao?"

Sắc mặt bếp trưởng cứng đờ, nói không ra lời.

"Nếu như hoạt động lần này xảy ra sai sót, ông chính là tội đồ của Từ gia. Ông thử tính xem thu nhập hàng tháng của ông có đủ để bồi thường số tiền này không."

Trán bếp trưởng toát ra mồ hôi lạnh, không dám nói thêm gì nữa, xoay người bắt đầu xử lý rau diếp cá.

Từ Tân Niên thở dài nhẹ nhõm, xoa xoa trán đau nhức, nhìn nhân viên cúi đầu bận rộn, nắm chặt tay lại.

Chỉ là mấy lá rau diếp cá biến thành màu đen, trước khi trùng sinh vào Từ gia, từ nhỏ hắn đã đi ăn xin ở ven đường, mấy thứ hư hỏng bỏ vào thùng rác có thứ nào mà hắn chưa từng ăn qua, vài lá rau diếp cá thối luộc lên có thể gây ra chuyện lớn gì?

Hắn giễu cợt một tiếng, không để ý lắm bước ra khỏi phòng bếp, hoàn toàn không biết chuyện gì đang đợi mình ở phía trước...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau