Nghịch Tập Chi Hảo Dựng Nhân Sinh
Chương 66: Lại có sao?
Ban đầu hoạt động nếm thử của tập đoàn Từ thị náo nhiệt vô cùng, đột nhiên xảy ra vụ ngộ độc quy mô lớn, khiến hơn 100 người phải đi bệnh viện, thậm chí trường hợp nặng còn bị mất nước, cần phải nằm viện chữa trị.
Liên quan đến lợi ích cộng đồng thì xem ra đó không phải là chuyện nhỏ, không chỉ trực tiếp kinh động đến cảnh sát, đêm đó còn gây xôn xao trên các trang mạng xã hội.
Là một nhà hàng lâu đời có lịch sử hơn mười mấy năm, Từ thị luôn được biết đến như một nhà hàng đi đầu trong lĩnh vực phục vụ ăn uống của cả nước, vậy mà hôm nay tổ chức hoạt động ăn thử lại gây ra sai lầm lớn như vậy, tương đương với việc đập vỡ bảng hiệu của chính mình. Tối hôm đó, cổ phiếu của Từ thị lập tức rơi xuống đáy, bảy tám ngân hàng và nhà cung cấp trực tiếp thông báo cắt đứt quan hệ kinh doanh với Từ thị, đồng thời yêu cầu hoàn trả các khoản vay và thanh toán tín dụng trước thời hạn.
Tiền vốn của tập đoàn Từ thị vốn đã quay vòng không tốt, lại bỏ ra hàng triệu đô để tổ chức hoạt động nếm thử lần này. Giờ chỉ trong một đêm đã mất hết sạch, còn không có tiền trả nợ chứ đừng nói đến việc bồi thường thiệt hại cho nạn nhân.
Từ Kiến Quốc tức giận đến xuất huyết não, đêm đó được đưa vào phòng phẫu thuật, Từ Tân Niên với tư cách là người phụ trách sự kiện đã bị cảnh sát dẫn đi, khi nào được thả thì vẫn còn là một ẩn số. Trên dưới tập đoàn Từ thị giống như rồng mất đầu, công ty chia năm xẻ bảy, bên bờ sụp đổ.
Trước đây Từ thị cứ ba ngày lại lên báo rầm rộ, đối với những ân oán cẩu huyết kia của mấy gia đình giàu có, tất cả mọi người đều chỉ xem như đó là chuyện hài, bàn tán cười xong thì không ai để ở trong lòng. Nhưng chuyện lần này lại khác, bản chất đã hoàn toàn thay đổi, là một công ty cung cấp dịch vụ ăn uống mà ngay cả yêu cầu tối thiểu nhất là đảm bảo an toàn vệ sinh thực phẩm cũng không làm được, trực tiếp chọc vào dây thần kinh của công chúng. Cha con Từ gia liền trở thành con chuột lang bị người người hò hét hô đánh.
Một tuần sau, kết quả điều tra được công bố, Từ thị bị tình nghi có dính líu đến tội sản xuất, buôn bán thực phẩm không đảm bảo an toàn vệ sinh, xếp vào diện án hình sự, bị cảnh sát khởi tố ra tòa.
Chi nhánh của Từ thị buộc phải đóng cửa, bị đập phá, gia sản khổng lồ như vậy chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã lụi bại gần hết không còn sót lại bao nhiêu, triệt để biến thành trò cười của tất cả mọi người trong giới kinh doanh.
Đương nhiên, chuyện này cũng không có liên quan gì đến Từ Từ Niên, lúc này cậu mới tắt điện thoại tràn ngập scandal của Từ thị rồi ngẩng đầu nhận lấy một bản văn kiện, cười với giáo viên đối diện, "Cảm ơn cô, sau khi thủ tục này hoàn thành, chỉ cần đợi khai giảng là được phải không?"
Nữ giáo viên đối diện là một cô bé mới bắt đầu đi làm, lúc này nhìn thấy một anh chàng đẹp trai mặc vest chỉnh tề đang mỉm cười với mình khiến cô không khỏi có chút xấu hổ, dái tai đỏ bừng gật đầu, "Hộ khẩu và danh tính không còn vấn đề gì nữa, anh đến văn phòng tiểu khu xin giấy giới thiệu, chứng minh thuộc khu quản lý của trường mẫu giáo chúng tôi là là được rồi."
"À, phải rồi, còn có cái này nữa." Nữ giáo viên lấy một tấm thẻ ra đưa tới nói, "Bệnh viện Nhân dân thành phố là phòng khám sức khỏe được chỉ định cho trường mẫu giáo của chúng tôi. Anh cầm thẻ này đưa con đến đây để kiểm tra sức khỏe, chỉ cần cơ thể khỏe mạnh thì vài ngày nữa là có thể đến học rồi."
Nghe lời này, Từ Từ Niên có hơi nhức đầu, cậu chưa từng đi học mẫu giáo, khi còn bé đã được ông nội dạy dỗ, lên bảy tuổi trực tiếp vào học tại một trường tư thục quý tộc nên không biết rằng một đứa trẻ ba tuổi đi nhà trẻ lại cần nhiều thủ tục như vậy.
Không chỉ phải đăng ký trước mấy tháng để lấy chỗ mà còn phải mang theo sổ hộ khẩu để xác định trẻ có thuộc địa bàn mình quản lý hay không. Lẽ nào trường hợp không thuộc địa bàn mình quản lý, đứa trẻ sẽ không được đi mẫu giáo sao? Còn nữa, giấy giới thiệu của văn phòng quận này là cái quỷ gì vậy?
Lúc này, cậu đột nhiên cảm thấy hối hận vì đã không nghe lời Cù Thành, gửi Oa Oa đến nhà trẻ tư thục, như vậy chỉ cần trả tiền là có thể đi học rồi, đỡ phải phiền phức như bây giờ.
Từ Từ Niên cầm đống tờ đơn, đầu óc mơ hồ, tách xem những tờ nào cần đến văn phòng quận lấy dấu, tờ nào cần giữ lại bản gốc, vẻ mặt nghiêm túc, tận tâm tận lực hơn cả xử lý công việc ở Hào Đình.
Từ khi Cù Thành chuyển giao Hào Đình cho cậu, tên này đã hoàn toàn phủi tay mặc kệ, cái gì cũng không quan tâm không hỏi đến, cứ có người đến tìm là hắn lại không nhẹ không nặng nói một câu: "Đi tìm ông chủ Từ của các cậu, một tên xã hội đen như tôi thì biết cái gì? "
Lời vô liêm sỉ như vậy hắn cũng nói ra được, khiến tất cả nhân viên của Hào Đình không nói nên lời, chỉ có thể cắn răng đi tìm Từ Từ Niên.
Từ Từ Niên bị không trâu bắt chó đi cày (ý chỉ việc vượt ngoài khả năng), tự đề xuất ra vài ý kiến, không ngờ lại kiếm ngay được vài khách hàng lớn với tài sản hàng trăm triệu cho Hào Đình, đánh bậy đánh bạ chiếm được cảm tình của rất nhiều cổ đông trong công ty, giờ đây hoàn toàn ngồi vững vị trí chủ tịch.
Ngay lúc cậu còn đang ngẩn ra, một bóng người mũm mĩm đột nhiên chạy ra khỏi cửa, mặc chiếc áo len màu vàng kem, từ xa lao về phía cậu, "Ba, cầu trượt vừa nãy chơi vui lắm, ba chơi với con đi."
Mặt Oa Oa đỏ bừng, mái tóc đen mềm mại, trên người dính đầy cát dáng vẻ trông rất vui. Rõ ràng cảm thấy mọi thứ ở nhà trẻ đều hết sức mới mẻ.
Từ Từ Niên cười xoa đầu bé con, "Đợi sau này con đi nhà trẻ thì ngày nào cũng được chơi. Hôm nay chúng ta phải về nhà rồi."
Oa Oa vừa nghe xong liền mếu máo, ngẩng đầu chỉ về phía sau, "Nhưng Nhị Hắc Tử đang đợi con, anh ấy ... Anh ấy nói anh ấy muốn cùng con thi trượt cầu trượt xem ai trượt nhanh hơn, thua thì phải thơm một cái, lát nữa rồi đi được không baba?"
"Nhị Hắc Tử" là ai?
Từ Từ Niên đen mặt, từ xa nhìn thấy một cậu bé mặc áo đen chạy tới, nước da ngăm đen cao hơn Oa Oa một cái đầu mỉm cười, vẫy tay với Oa Oa từ xa, "Oa Oa, em chơi ăn gian, thua xong bỏ chạy."
"Em hông có thua!" Oa Oa không phục cãi lại, đôi má ửng hồng phồng lên, còn cuống cuồng khua khua móng vuốt.
Cậu bé đen gầy đôi mắt sáng ngời trước mặt bật cười, dùng tay nhỏ dính bẩn nhéo mặt của Oa Oa, "Em thua rồi! Thua thì phải thơm anh một cái!"
Oa Oa sưng mặt lên, liếc nhìn Từ Từ Niên, thấy có ba làm hậu thuẫn cho mình, lợi hại hơn Nhị Hắc Tử, cho nên khịt mũi một cái, hất cằm nói: "Mặc kệ, anh cao hơn em nên muốn bắt nạt em, em không chơi với anh nữa, ba ơi mình zề nhà thôi."
Từ Từ Niên nhìn cái bụng nhỏ đang ưỡn ra của Oa Oa, mặt sắp vểnh lên trời, không khỏi cười thành tiếng, cô giáo trông trẻ bên cạnh cũng vây xem, thích thú nhìn hai đứa nhỏ đấu võ mồm.
Nhị Hắc Tử học mẫu giáo đã được một năm, lớn hơn Oa Oa một tuổi, thấy em trai nhỏ hồng hào mềm mại này giận thật rồi thì hơi luống cuống, gãi đầu nói: "Ê....Em đừng đi mà. Cùng lắm ván này...Ừm, coi như em thắng đi, chúng ta tỉ thí lại lần nữa."
Oa Oa thấy hắn rõ ràng nhượng bộ, liền hất cằm, trên mặt lộ ra hai má lúm đồng tiền, tiếp tục chơi xấu, "Mới nói, coi như em thắng vậy phải có thưởng chứ."
"Vậy... Anh thua, anh thơm em một cái được không?"
Oa Oa lập tức cười toe toét, cảm thấy mình chiếm được hời lớn, đôi mắt to cong cong, ra vẻ miễn cưỡng gật đầu một cái, "Vậy phải thơm thêm mấy cái nha."
Nhóm giáo viên phía sau không nhịn được nữa bật cười, hận không thể đi lên véo véo cái mặt bánh bao của bé, Từ Từ Niên thì dở khóc dở cười, không biết phải nói gì với thằng nhóc Oa Oa này.
Trò chơi này, dù ai hôn ai thì có vẻ như con trai mình cũng chịu thiệt thì phải?
Nhị Hắc Tử hôn xong, Oa Oa liền vui vẻ ra mặt, hai đứa nhóc lại nắm tay nhau chạy đi chơi cầu trượt, lúc này điện thoại của Từ Từ Niên đột nhiên vang lên, nhìn xuống màn hình là một dãy số hoàn toàn xa lạ.
Nhận điện thoại thì nghe thấy một giọng nữ, "Xin chào, cho hỏi ngài có phải là Từ tiên sinh không ạ? Tôi gọi từ Bệnh viện Nhân dân Thành phố."
Từ Từ Niên sửng sốt một chút, sau đó gật đầu nói: "Đúng vậy, là tôi, xin hỏi cô có chuyện gì không?"
"À, chuyện là như vậy thưa tiên sinh, bệnh viện chúng tôi sẽ thăm khám lại cho bệnh nhân bị thương nặng sáu tháng một lần. Xin hỏi tình trạng sức khỏe hiện tại của ngài thế nào rồi ạ?"
Từ Từ Niên phản ứng hồi lâu mới nhớ ra cô nói đến cái gì, "Ồ, cô đang nói về vụ tai nạn xe nửa năm trước, vết thương của tôi không nghiêm trọng, sao lại thành bị thương nặng rồi?"
Đầu điện thoại bên kia truyền đến tiếng lật trang giấy, một lúc sau cô mới trả lời: "Theo hồ sơ chúng tôi ghi lại, vị trí lúc trước ngài bị thương ở đầu, nơi có nhiều dây thần kinh và có thời gian ủ bệnh cao, cho nên được đưa vào danh sách đối tượng bị thương nặng cần được thăm khám lại của chúng tôi."
"À, thì ra là như vậy." Từ Từ Niên gật đầu, không ngờ bệnh viện này lại có tâm như vậy, "Giờ đầu của tôi đã ổn rồi, cảm ơn cô."
"Không có gì đâu, thưa ngài." Y tá đầu dây bên kia cười lễ phép một tiếng, căn dặn nói, "Bệnh viện của chúng tôi đề xuất kiểm tra lại sáu tháng một lần cho mỗi bệnh nhân bị thương nặng. Tất nhiên, đây là chỉ là đề xuất của chúng tôi, ngài có thể tự do lựa chọn. Nhưng dựa theo bệnh án nửa năm trước, nếu như ngài xuất hiện triệu chứng mệt mỏi, chóng mặt, buồn nôn thì nhất định phải đi thăm khám lại càng sớm càng tốt ".
Từ Từ Niên hơi sửng sốt, có chút phản ứng không kịp, rất lâu mới nặn ra một câu, "Nếu như xuất hiện những triệu chứng này thì có nghĩa gì?"
Cô y tá nhẹ nhàng cười nói: "Não bộ là nơi có rất nhiều dây thần kinh, một khi tổn thương hoặc vết thương trở nặng thì sẽ gây ra triệu chứng mệt mỏi, choáng váng, đồng thời não bộ ứ máu cũng sẽ chèn ép nhãn cầu, dẫn đến nhãn áp, gây chán ăn, buồn nôn. Đây là những dấu hiệu báo trước của bệnh, cho nên ngài nhất định phải chú ý nhé."
Sau khi cúp điện thoại, sắc mặt Từ Từ Niên có hơi lúng túng, trong lòng hoảng sợ.
Cả người mệt mỏi, chóng mặt, buồn nôn ... Triệu chứng nào cũng xuất hiện trên người cậu, không thiếu một cái nào cả.
Cậu luôn cho là thời gian này mình cảm thấy khó chịu chỉ bởi vì do thiếu ngủ, cộng thêm chút vấn đề về đường tiêu hóa, thậm chí còn nghi ngờ mình có thai chứ chưa từng nghĩ đến khả năng khác nghiêm trọng hơn.
Nếu đúng là di chứng của vụ tai nạn xe hơi đó để lại thì phải làm sao đây?
Hơn nữa lần đó không chỉ có cậu bị thương, còn có Oa Oa....
Cậu ngẩng đầu, nhìn Oa Oa đang vui vẻ chơi với Nhị Hắc Tử ở phía xa, lòng chợt thắt lại, lúc đó Oa Oa còn bị thương nặng hơn cậu, nếu mình còn xuất hiện di chứng nghiêm trọng như vậy, thằng nhóc kia không phải còn tệ hơn sao?
Tim Từ Từ Niên đập nhanh liên hồi, vô thức đút tay vào trong túi quần, nhưng đột nhiên chạm vào một tấm thẻ, lấy ra thì thấy đó là thẻ y tế mà cô giáo vừa đưa cho cậu, địa chỉ vừa khéo là bệnh viện nhân dân thành phố.
Nhìn khuôn mặt ửng hồng của Oa Oa đằng xa, sắc mặt Từ Từ Niên thay đổi, hay là...cùng nhau đi kiểm tra thử?
*****
Từ khi phải nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt hơn một tuần, Oa Oa phát sinh tâm lý sợ bệnh viện nghiêm trọng, nhìn thấy y tá mặc áo trắng cũng bị dọa sợ, không dám ngẩng đầu lên, nghe phải tiêm thuốc là lập tức khóc ngay. Cù Thành thương con trai, bé con chỉ cần rơi một hạt đậu vàng thôi cũng có thể nổi khùng lên, khiến các bác sĩ rất sợ vị lão đại này, bé con thì càng được nước ghét bệnh viện. Có người hỏi thì nói Thành Thành sẽ bảo vệ mình, không vào bệnh viện, đặc biệt được cưng chiều mà kiêu ngạo.
Nếu như bị cảm, sốt, ốm nhẹ thì không cần đến bệnh viện cũng được, nhưng chuyện khám sức khỏe, ở nhà sao giải quyết được chứ? Cù Thành lấy đâu ra những máy móc y khoa kia?
Từ Từ Niên thở dài, xoa xoa trán, gọi Oa Oa đang chơi vui trở về, dỗ dành nói, "Oa Oa, chúng ta phải đi rồi, lát nữa còn có việc phải làm."
Gương mặt Oa Oa giống như một chú mèo con, ngửa đầu ngoẹo cổ, chu môi có chút đáng thương nói, "Nhưng con chưa có chơi đủ..."
"Nhưng nếu còn không đi, bệnh viện sẽ đóng cửa mất."
Nghe thấy hai chữ "bệnh viện", Oa Oa lập tức trợn to mắt, lắc đầu nguầy nguậy, "Không đi không đi không đi, con muốn chơi cùng Nhị Hắc Tử."
Vừa nói bé con xoay người bỏ chạy, bị Từ Từ Niên nắm lấy cổ áo xách trở lại, nhìn Nhị Hắc Tử đang ngồi xổm trên mặt đất phía xa chờ Oa Oa trở về, cậu đột nhiên nghĩ ra một chủ ý xấu, "Nếu con không đi bệnh viện, sau này sẽ mãi mãi không gặp được Nhị Hắc Tử nữa."
"Con có thể đến tìm anh ấy." Oa Oa mếu mặt.
"Cô giáo nói, nếu con không cùng ba đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe thì sẽ không cho con vào nhà trẻ. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, lấm lem của con đi, bẩn hết sức, nhà trẻ không cần một bạn nhỏ bẩn như vậy. Nhị Hắc Tử sẽ không chơi với con nữa. "
Oa Oa tin thật, chớp chớp hai mắt, tủi thân phồng má nói, "Oa Oa không bẩn, cũng hông bệnh, Oa Oa thơm thơm."
Vừa nói, cậu bé vừa dấu bàn tay nhỏ của mình ra sau lưng, không để cho ba nhìn thấy, Từ Từ Niên cố nén cười, mặt ủ rũ nói: "Trên người bẩn như vậy sẽ dễ dàng bị bệnh, bị bệnh thì không được vào nhà trẻ nữa, không được vào nhà trẻ tức là không có bạn nhỏ nào chơi với con, con xem tự lo liệu đi."
Oa Oa cúi đầu, đôi chân nhỏ bé đi giày vải màu vàng con gà cọ trên mặt đất, giương mắt nhìn Nhị Hắc Tử ở đằng, lại ngẩng đầu tủi thân gần như sắp khóc nói, "Không đi bệnh viện thì sẽ hông được gặp Nhị Hắc Tử nữa sao? "
Từ Từ Niên gật đầu.
Oa Oa càng đau lòng, vẫy tay với Nhị Hắc Tử ở phía xa, cậu nhóc đen gầy chạy nhanh tới, nhìn thấy Oa Oa sắp khóc, cậu bé lập tức ngẩng đầu hỏi Từ Từ Niên, "Chú, em ấy bị sao vậy?"
Từ Từ Niên cảm thấy mình giống như người đang bắt nạt một đứa trẻ vậy, ho nhẹ vài cái nói, "Oa Oa phải đi khám sức khỏe, nhưng làm nũng không chịu đi."
Nhị Hắc Tử nghe thấy vậy liền xung phong nắm lấy tay của Oa Oa, tựa như người lớn nói: "Oa Oa đừng khóc, anh cũng từng đi khám sức khỏe rồi, không đau chút nào, em phải nhanh lên nhé, anh sẽ đợi em."
"......Thật sao? Anh từng đi rồi hả?" Oa Oa nhỏ giọng hỏi, vẻ mặt đầy ngưỡng mộ nhìn Nhị Hắc Tử, cảm thấy những người đi bệnh viện không sợ đau đều là đại anh hùng.
"Ừ." Nhị Hắc Tử gật đầu liên tục, từ trong túi lấy ra hai viên kẹo thỏ trắng lớn, "Cái này cho em, sau này em cũng sẽ cao giống như anh vậy, không sợ đi bệnh viện nữa."
Oa Oa lập tức ngừng khóc, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, nhét viên kẹo thỏ trắng bự vào trong miệng, cười khúc khích với Nhị Hắc Tử, rồi nhào vào trong lòng Từ Từ Niên, tỏ ý là bé đồng ý đi bệnh viện.
Từ Từ Niên bật cười, dắt Oa Oa đi ra ngoài, cậu nhóc cứ đi được một bước lại quay đầu vẫy tay chào Nhị Hắc Tử, cậu bé da đen cách lan can sắt nhìn Oa Oa mỉm cười, lộ ra một hàm răng sữa.
Đôi khi tình cảm của bọn trẻ, nóng lên nhanh như vậy đấy, chơi với nhau mấy tiếng đồng hồ, mặt mũi còn lớn hơn cả ba, lòng Từ Từ Niên âm thầm cảm thấy có chút ghen tị.
Hai ba con bắt xe đến bệnh viện Nhân dân Thành phố, vì là ngày làm việc và gần tới giờ tan làm nên lúc này bệnh viện không có nhiều người lắm. Từ Từ Niên nhanh chóng lấy được số dẫn Oa Oa đi kiểm tra.
Nội dung khám sức khỏe trước khi vào nhà trẻ cũng không phức tạp, chủ yếu là chiều cao, cân nặng, phát triển trí não. Lúc kiểm tra Oa Oa còn rất ngoan ngoãn, không quấy khóc, kìm nén nỗi sợ hãi khi thấy áo khoác trắng, khi gặp bác sĩ còn chủ động chào hỏi, miệng ngọt chết người, thành ra mấy bác sĩ phòng khoa đều rất thích bé.
Vì đến khám vào buổi chiều, mục xét nghiệm máu yêu cầu phải nhịn ăn trước khi lấy máu ít nhất từ 8 đến 10 giờ nên không làm được, chỉ có thể đợi đến ngày hôm sau, vậy là Oa Oa rất nhanh đã khám xong. Bé con thấy mình không phải tiêm không phải uống thuốc, không đau không nhột, còn có chú dì ông bà cho bé đồ ăn vặt, chẳng mấy chốc mà quên mất bóng đen bệnh viện, chỉ lo ngồi ăn trong lòng ba.
Sau khi dỗ dành con trai xong, Từ Từ Niên lại phải đối mặt với chuyện của mình, nghĩ đến cuộc điện thoại vừa rồi của bệnh viện, trong lòng lại không khỏi cảm thấy lo lắng bất an.
Không phải cậu sợ chết, chỉ là cậu không rõ trong đầu mình đã xảy ra chuyện gì. Trước không ai nói thì còn chẳng cảm nhận được, đến khi vừa bước vào bệnh viện, ngửi thấy mùi thuốc khử trùng nồng nặc, dạ dày của cậu lại bắt đầu nhộn nhạo hết cả lên, toàn thân như bị rút sạch sức lực, ngồi trên băng ghế dài, động một cái cũng cảm thấy tốn sức.
Kéo bước chân nặng nề, cậu lấy số đến phòng khám chuyên khoa ngoại thần kinh, trong phòng khám là một bà lão đứng tuổi đeo kính lão, sau khi hỏi mấy triệu chứng xong, cầm một chiếc búa nhỏ gõ lên đầu Từ Từ Niên.
"Ở đây có đau không?" Bà lão gõ nhẹ vào sau ót Từ Từ Niên.
"Dạ....hơi hơi ạ."
"Ở đây thì sao?" Bà lại gõ vào trán cậu.
"Ờm.....hơi ạ...." Từ Từ Niên rất muốn nói là, ai bị gõ vào vị trí này cũng cảm thấy đau hết ạ?
Chân mày của bà lão càng ngày càng nhíu chặt, bà cầm đèn pin vén mí mắt của Từ Từ Niên soi vào, lấy một chiếc đồng hồ quả quýt lắc qua lắc lại trước mặt cậu, "Nhìn tập trung vào nó, đúng vậy, đừng rời mắt đi chỗ khác, có thấy chóng mặt không?"
Từ Từ Niên vốn đã chóng mặt sẵn rồi, nhìn chiếc đồng hồ đang lắc liên tục trước mặt mình mà hoa cả mắt, vô thức đưa tay đỡ trán, xua tay, "Bác sĩ, bác đừng lắc nữa, cháu nhìn thêm lát nữa là nôn mất."
Vẻ mặt bà lão cứng lại, nhìn tuổi của Từ Từ Niên trên hồ sơ bệnh án, lại nhìn Oa Oa đang ngồi ngoan ngoãn ở một bên mở to mắt nhìn xung quanh, tiếc nuối thở dài, "Haiiiiiz....Mới có 31 tuổi, còn quá trẻ."
Lời nói cùng vẻ mặt này khiến trái tim Từ Từ Niên lạnh đi một nửa, lắp bắp nói, "Bác sĩ....bác cứ nói thật đi ạ."
Bà lão lắc đầu, nâng cặp kính cận có độ dày ngang "đít chai" trên sống mũi, "Anh bạn trẻ, tôi nói cậu đừng sợ, mặc dù di chứng này nghiêm trọng, nhưng bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển, cậu không cần phải quá lo lắng. Cậu xem, cậu cũng có cả con trai rồi, tuy có hơi đáng tiếc một chút, nhưng cũng coi như là có người nối dõi."
Từ Từ Niên suýt nữa phun ra một ngụm máu, cảm giác chóng mặt và buồn nôn ngày càng nghiêm trọng, "Thật.... thật sự là di chứng của vụ tai nạn xe sao ạ? Nhưng đã qua nửa năm rồi, sao giờ mới có triệu chứng chứ?"
"Di chứng chính là vậy, thời gian ủ bệnh rất lâu, cậu tính ra còn ngắn. Có người hồi 3, 4 tuổi bị đụng vào đầu, đến 30 tuổi thì gục luôn trên người cô dâu đúng đêm tân hôn. Mấy chuyện này cũng không lạ gì."
"..." Mặt Từ Từ Niên tái mét, vịn bàn không nhịn được ọe một tiếng, suýt nữa thì nôn ra.
"Ôi trời." Bà lão kinh hô một tiếng vỗ vai cậu nói: "Cậu xem đi, triệu chứng của cậu quá rõ ràng. Tổn thương thần kinh đại não sẽ gây ra cảm giác nôn mửa dữ dội, hơn nữa vừa rồi gõ đầu cậu, đau lại giống như không đau, điều này cho thấy độ nhạy của dây thần kinh không còn tốt nữa, triệu chứng ngày càng nặng hơn, cậu hiểu không? Tôi cho cậu tờ đơn chụp CT não, nhân lúc chưa hết giờ làm việc mau đi chụp đi, không thể trì hoãn lâu thêm được nữa đâu cậu nhóc ạ! "
"... Có thể có nhầm lẫn gì không? Cháu cảm thấy....cháu còn rất khỏe mạnh, hay là cháu xuống lầu kiểm tra dạ dày trước?"
Bà lão lúc này có chút tức giận, cảm thấy Từ Từ Niên đang nghi ngờ y thuật của mình, hỏi thẳng: "Cậu bị đau bụng? Chán ăn à?"
"Cái này không có..." Ngược lại là càng ngày càng ăn nhiều hơn...
"Uống thuốc dạ dày chưa? Có tác dụng gì không?"
"Uống rồi, nhưng không có tác dụng gì ạ." Từ Từ Niên nói thật.
"Cho nên, đây hoàn toàn không phải là vấn đề về tiêu hóa. Nếu cậu là con gái, tôi còn có thể đề xuất cậu đi khám phụ khoa. Nôn như cậu thế này thì tám phần mười là đang mang thai, nhưng cậu là con trai, còn có tiền sử tai nạn xe cộ, không phải đầu có vấn đề thì có chuyện gì nữa? "
"..." Sắc mặt Từ Từ Niên càng xanh, nghĩ đúng là đầu mình có bệnh mới đi gặp bác sĩ.
Cầm tờ giấy chụp CT não bà lão đưa, Từ Từ Niên bàng hoàng bước ra khỏi phòng hội chẩn, lòng rối bời. Nhiều năm như vậy, kể cả khi phải ở tù, bộ dáng cậu cũng không chật vật như lúc này.
Rốt cuộc là di chứng của vụ tai nạn xe, hay là bệnh viêm dạ dày, hay là... thực sự mang thai?
Khả năng cuối cùng khiến Từ Từ Niên sởn gai ốc, nhìn bé con mình dắt trong tay, mới vừa cao đến đầu gối mình, còn cách xa vạn dặm nữa mới trưởng thành, nếu bây giờ lại có thêm một đứa nữa, cậu nghĩ chắc mình điên mất.
Huống chi, mùi vị kia một lần là quá đủ rồi, đời này cậu không muốn trải nghiệm thêm lần nào nữa, giờ Từ gia đã sụp đổ, Hào Đình làm ăn phát đạt, nhà hàng và trang trại của cậu đang trên đà phát triển. Cậu - một người đàn ông, viện cớ gì để thoái thác những trách nhiệm này, trốn một lúc mười tháng đây?!
Lòng rối bời, Oa Oa bên cạnh xé một túi khoai tây chiên, tay nhỏ mập mạp cầm vài miếng đưa lên mũi Từ Từ Niên như để ghi công, mỉm cười ngọt ngào, "Oa Oa sẽ đưa cho ba ăn trước."
Bé con là có ý tốt, nhưng cái mùi tanh xâm nhập vào khoang mũi, khiến Từ Từ Niên vốn đã buồn nôn, cảm thấy mọi thứ trong bụng bỗng trào lên cổ họng, cậu vội chạy đến nhà vệ sinh nam cách đó không xa.
"Ọe.....Khụ khụ....Khụ........."
Từ Từ Niên dựa vào bồn rửa tay, nôn thốc nôn tháo, Oa Oa ở bên cạnh bị dọa sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, ngồi trên bục bên cạnh bồn rửa tay, dùng tay nhỏ vỗ vỗ lưng Từ Từ Niên, mặt đầy sợ hãi nói, "Ba, ba có bị hao không? Ba..."
Từ Từ Niên xua tay, nâng tay lau khóe miệng, "... Ba không sao, con đừng sợ."
"Nhưng ba nôn nhiều lắm, có phải do ba lén ăn quá nhiều đồ ăn vặt của Oa Oa không?"
Oa Oa nghiêm mặt hỏi, thiếu chút nữa khiến Từ Từ Niên tức giận, tên nhóc chết bầm này chỉ biết có ăn thôi, đồ ăn vặt của con là do ba mua cho hết đấy, dù ba có ăn trộm cũng không cho tiếc!
"Con ngoan chút.....Hứa với ba, không được nói chuyện này cho ai biết, đặc biệt là Cù Thành."
Oa Oa nghiêng đầu, mặt đầy khó hiểu, "Tại sao ạ? Thành Thành xoa xoa sẽ hết nôn."
"Nói không được là không được, không có tại sao gì cả." Từ Từ Niên xoa mặt bé con, sắc mặt vẫn tái nhợt, thoạt nhìn rất yếu.
Cậu cũng không phải là một tên ngốc, trong tình huống này, cậu gần như đã đoán được mình có lẽ thực sự........trúng chiêu.
Vị tanh ngọt lại xông lên cổ họng, dạ dày nhộn lên, cậu lại cúi đầu xuống nôn một trận nữa.
Lúc này, một bàn tay vỗ vỗ vai cậu, Từ Từ Niên vô thức khua khua tay, "Ba thật sự không sao Oa Oa, con tự mình chơi đi, một lát là ba ổn thôi."
"Hóa ra cậu bé tên là Oa Oa."
Một giọng nói trong trẻo nhẹ nhàng vang lên từ phía sau, Từ Từ Niên sửng sốt một chút, sau đó quay đầu lại, đột nhiên xuất hiện một bóng dáng cao gầy, mặc áo khoác trắng, viền mắt bạc, không thể quen thuộc hơn được nữa.
Cậu mở lớn miệng, rất lâu không nói được câu nào, "Bác ... Bác sĩ Triệu?"
"May quá cậu còn nhớ. Tôi tưởng lúc đó cậu trông như vậy, hận không thể xóa đi toàn bộ đoạn ký ức kia, giả vờ như không quen biết tôi chứ." Triệu Duệ nhướng mắt, nhếch miệng cười, trông rất dễ gần.
"Không...... Không đâu, anh là ân nhân của tôi, tôi sao có thể quên được, tôi chỉ bất ngờ khi thấy anh ở đây."
Oa Oa tò mò nhìn chằm chằm Triệu Duệ, nghiêng đầu hỏi: "Ba, chú này là ai?"
Từ Từ Niên cười gượng, không biết nên trả lời như thế nào, Triệu Duệ vươn tay xoa đầu bé con, "Ôi, cháu đã lớn như vậy rồi, hồi mới sinh cháu to hơn đây có chút xíu thôi."
Hắn so sánh với chai nước khoáng, khiến Từ Từ Niên có chút xấu hổ, bụng đau xót, lại cảm thấy hơi buồn nôn.
Triệu Duệ nhìn cậu, chậc chậc hai tiếng, suy nghĩ nói, "Ba năm rồi, cậu đây là... lại có nữa? Có muốn tôi kiểm tra giúp cậu không?"
Từ Từ Niên không cách nào từ chối, bởi vì trên đời này ngoài mấy người thân cận nhất ra, chỉ có bác sĩ Triệu là biết bí mật của cậu. Bây giờ thân thể cậu lại thế này, cho dù khám ở bệnh viện nào cũng sẽ gây đến náo động, sợ còn chưa kịp khám xong đã bị đưa đến viện nghiên cứu, mổ xẻ giống như người ngoài hành tinh tới rồi. Giờ lại có thể gặp lại quý nhân giúp đỡ mình trước kia, cậu sớm nên cảm tạ trời đất, sao có thể từ chối được?
Liên quan đến lợi ích cộng đồng thì xem ra đó không phải là chuyện nhỏ, không chỉ trực tiếp kinh động đến cảnh sát, đêm đó còn gây xôn xao trên các trang mạng xã hội.
Là một nhà hàng lâu đời có lịch sử hơn mười mấy năm, Từ thị luôn được biết đến như một nhà hàng đi đầu trong lĩnh vực phục vụ ăn uống của cả nước, vậy mà hôm nay tổ chức hoạt động ăn thử lại gây ra sai lầm lớn như vậy, tương đương với việc đập vỡ bảng hiệu của chính mình. Tối hôm đó, cổ phiếu của Từ thị lập tức rơi xuống đáy, bảy tám ngân hàng và nhà cung cấp trực tiếp thông báo cắt đứt quan hệ kinh doanh với Từ thị, đồng thời yêu cầu hoàn trả các khoản vay và thanh toán tín dụng trước thời hạn.
Tiền vốn của tập đoàn Từ thị vốn đã quay vòng không tốt, lại bỏ ra hàng triệu đô để tổ chức hoạt động nếm thử lần này. Giờ chỉ trong một đêm đã mất hết sạch, còn không có tiền trả nợ chứ đừng nói đến việc bồi thường thiệt hại cho nạn nhân.
Từ Kiến Quốc tức giận đến xuất huyết não, đêm đó được đưa vào phòng phẫu thuật, Từ Tân Niên với tư cách là người phụ trách sự kiện đã bị cảnh sát dẫn đi, khi nào được thả thì vẫn còn là một ẩn số. Trên dưới tập đoàn Từ thị giống như rồng mất đầu, công ty chia năm xẻ bảy, bên bờ sụp đổ.
Trước đây Từ thị cứ ba ngày lại lên báo rầm rộ, đối với những ân oán cẩu huyết kia của mấy gia đình giàu có, tất cả mọi người đều chỉ xem như đó là chuyện hài, bàn tán cười xong thì không ai để ở trong lòng. Nhưng chuyện lần này lại khác, bản chất đã hoàn toàn thay đổi, là một công ty cung cấp dịch vụ ăn uống mà ngay cả yêu cầu tối thiểu nhất là đảm bảo an toàn vệ sinh thực phẩm cũng không làm được, trực tiếp chọc vào dây thần kinh của công chúng. Cha con Từ gia liền trở thành con chuột lang bị người người hò hét hô đánh.
Một tuần sau, kết quả điều tra được công bố, Từ thị bị tình nghi có dính líu đến tội sản xuất, buôn bán thực phẩm không đảm bảo an toàn vệ sinh, xếp vào diện án hình sự, bị cảnh sát khởi tố ra tòa.
Chi nhánh của Từ thị buộc phải đóng cửa, bị đập phá, gia sản khổng lồ như vậy chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã lụi bại gần hết không còn sót lại bao nhiêu, triệt để biến thành trò cười của tất cả mọi người trong giới kinh doanh.
Đương nhiên, chuyện này cũng không có liên quan gì đến Từ Từ Niên, lúc này cậu mới tắt điện thoại tràn ngập scandal của Từ thị rồi ngẩng đầu nhận lấy một bản văn kiện, cười với giáo viên đối diện, "Cảm ơn cô, sau khi thủ tục này hoàn thành, chỉ cần đợi khai giảng là được phải không?"
Nữ giáo viên đối diện là một cô bé mới bắt đầu đi làm, lúc này nhìn thấy một anh chàng đẹp trai mặc vest chỉnh tề đang mỉm cười với mình khiến cô không khỏi có chút xấu hổ, dái tai đỏ bừng gật đầu, "Hộ khẩu và danh tính không còn vấn đề gì nữa, anh đến văn phòng tiểu khu xin giấy giới thiệu, chứng minh thuộc khu quản lý của trường mẫu giáo chúng tôi là là được rồi."
"À, phải rồi, còn có cái này nữa." Nữ giáo viên lấy một tấm thẻ ra đưa tới nói, "Bệnh viện Nhân dân thành phố là phòng khám sức khỏe được chỉ định cho trường mẫu giáo của chúng tôi. Anh cầm thẻ này đưa con đến đây để kiểm tra sức khỏe, chỉ cần cơ thể khỏe mạnh thì vài ngày nữa là có thể đến học rồi."
Nghe lời này, Từ Từ Niên có hơi nhức đầu, cậu chưa từng đi học mẫu giáo, khi còn bé đã được ông nội dạy dỗ, lên bảy tuổi trực tiếp vào học tại một trường tư thục quý tộc nên không biết rằng một đứa trẻ ba tuổi đi nhà trẻ lại cần nhiều thủ tục như vậy.
Không chỉ phải đăng ký trước mấy tháng để lấy chỗ mà còn phải mang theo sổ hộ khẩu để xác định trẻ có thuộc địa bàn mình quản lý hay không. Lẽ nào trường hợp không thuộc địa bàn mình quản lý, đứa trẻ sẽ không được đi mẫu giáo sao? Còn nữa, giấy giới thiệu của văn phòng quận này là cái quỷ gì vậy?
Lúc này, cậu đột nhiên cảm thấy hối hận vì đã không nghe lời Cù Thành, gửi Oa Oa đến nhà trẻ tư thục, như vậy chỉ cần trả tiền là có thể đi học rồi, đỡ phải phiền phức như bây giờ.
Từ Từ Niên cầm đống tờ đơn, đầu óc mơ hồ, tách xem những tờ nào cần đến văn phòng quận lấy dấu, tờ nào cần giữ lại bản gốc, vẻ mặt nghiêm túc, tận tâm tận lực hơn cả xử lý công việc ở Hào Đình.
Từ khi Cù Thành chuyển giao Hào Đình cho cậu, tên này đã hoàn toàn phủi tay mặc kệ, cái gì cũng không quan tâm không hỏi đến, cứ có người đến tìm là hắn lại không nhẹ không nặng nói một câu: "Đi tìm ông chủ Từ của các cậu, một tên xã hội đen như tôi thì biết cái gì? "
Lời vô liêm sỉ như vậy hắn cũng nói ra được, khiến tất cả nhân viên của Hào Đình không nói nên lời, chỉ có thể cắn răng đi tìm Từ Từ Niên.
Từ Từ Niên bị không trâu bắt chó đi cày (ý chỉ việc vượt ngoài khả năng), tự đề xuất ra vài ý kiến, không ngờ lại kiếm ngay được vài khách hàng lớn với tài sản hàng trăm triệu cho Hào Đình, đánh bậy đánh bạ chiếm được cảm tình của rất nhiều cổ đông trong công ty, giờ đây hoàn toàn ngồi vững vị trí chủ tịch.
Ngay lúc cậu còn đang ngẩn ra, một bóng người mũm mĩm đột nhiên chạy ra khỏi cửa, mặc chiếc áo len màu vàng kem, từ xa lao về phía cậu, "Ba, cầu trượt vừa nãy chơi vui lắm, ba chơi với con đi."
Mặt Oa Oa đỏ bừng, mái tóc đen mềm mại, trên người dính đầy cát dáng vẻ trông rất vui. Rõ ràng cảm thấy mọi thứ ở nhà trẻ đều hết sức mới mẻ.
Từ Từ Niên cười xoa đầu bé con, "Đợi sau này con đi nhà trẻ thì ngày nào cũng được chơi. Hôm nay chúng ta phải về nhà rồi."
Oa Oa vừa nghe xong liền mếu máo, ngẩng đầu chỉ về phía sau, "Nhưng Nhị Hắc Tử đang đợi con, anh ấy ... Anh ấy nói anh ấy muốn cùng con thi trượt cầu trượt xem ai trượt nhanh hơn, thua thì phải thơm một cái, lát nữa rồi đi được không baba?"
"Nhị Hắc Tử" là ai?
Từ Từ Niên đen mặt, từ xa nhìn thấy một cậu bé mặc áo đen chạy tới, nước da ngăm đen cao hơn Oa Oa một cái đầu mỉm cười, vẫy tay với Oa Oa từ xa, "Oa Oa, em chơi ăn gian, thua xong bỏ chạy."
"Em hông có thua!" Oa Oa không phục cãi lại, đôi má ửng hồng phồng lên, còn cuống cuồng khua khua móng vuốt.
Cậu bé đen gầy đôi mắt sáng ngời trước mặt bật cười, dùng tay nhỏ dính bẩn nhéo mặt của Oa Oa, "Em thua rồi! Thua thì phải thơm anh một cái!"
Oa Oa sưng mặt lên, liếc nhìn Từ Từ Niên, thấy có ba làm hậu thuẫn cho mình, lợi hại hơn Nhị Hắc Tử, cho nên khịt mũi một cái, hất cằm nói: "Mặc kệ, anh cao hơn em nên muốn bắt nạt em, em không chơi với anh nữa, ba ơi mình zề nhà thôi."
Từ Từ Niên nhìn cái bụng nhỏ đang ưỡn ra của Oa Oa, mặt sắp vểnh lên trời, không khỏi cười thành tiếng, cô giáo trông trẻ bên cạnh cũng vây xem, thích thú nhìn hai đứa nhỏ đấu võ mồm.
Nhị Hắc Tử học mẫu giáo đã được một năm, lớn hơn Oa Oa một tuổi, thấy em trai nhỏ hồng hào mềm mại này giận thật rồi thì hơi luống cuống, gãi đầu nói: "Ê....Em đừng đi mà. Cùng lắm ván này...Ừm, coi như em thắng đi, chúng ta tỉ thí lại lần nữa."
Oa Oa thấy hắn rõ ràng nhượng bộ, liền hất cằm, trên mặt lộ ra hai má lúm đồng tiền, tiếp tục chơi xấu, "Mới nói, coi như em thắng vậy phải có thưởng chứ."
"Vậy... Anh thua, anh thơm em một cái được không?"
Oa Oa lập tức cười toe toét, cảm thấy mình chiếm được hời lớn, đôi mắt to cong cong, ra vẻ miễn cưỡng gật đầu một cái, "Vậy phải thơm thêm mấy cái nha."
Nhóm giáo viên phía sau không nhịn được nữa bật cười, hận không thể đi lên véo véo cái mặt bánh bao của bé, Từ Từ Niên thì dở khóc dở cười, không biết phải nói gì với thằng nhóc Oa Oa này.
Trò chơi này, dù ai hôn ai thì có vẻ như con trai mình cũng chịu thiệt thì phải?
Nhị Hắc Tử hôn xong, Oa Oa liền vui vẻ ra mặt, hai đứa nhóc lại nắm tay nhau chạy đi chơi cầu trượt, lúc này điện thoại của Từ Từ Niên đột nhiên vang lên, nhìn xuống màn hình là một dãy số hoàn toàn xa lạ.
Nhận điện thoại thì nghe thấy một giọng nữ, "Xin chào, cho hỏi ngài có phải là Từ tiên sinh không ạ? Tôi gọi từ Bệnh viện Nhân dân Thành phố."
Từ Từ Niên sửng sốt một chút, sau đó gật đầu nói: "Đúng vậy, là tôi, xin hỏi cô có chuyện gì không?"
"À, chuyện là như vậy thưa tiên sinh, bệnh viện chúng tôi sẽ thăm khám lại cho bệnh nhân bị thương nặng sáu tháng một lần. Xin hỏi tình trạng sức khỏe hiện tại của ngài thế nào rồi ạ?"
Từ Từ Niên phản ứng hồi lâu mới nhớ ra cô nói đến cái gì, "Ồ, cô đang nói về vụ tai nạn xe nửa năm trước, vết thương của tôi không nghiêm trọng, sao lại thành bị thương nặng rồi?"
Đầu điện thoại bên kia truyền đến tiếng lật trang giấy, một lúc sau cô mới trả lời: "Theo hồ sơ chúng tôi ghi lại, vị trí lúc trước ngài bị thương ở đầu, nơi có nhiều dây thần kinh và có thời gian ủ bệnh cao, cho nên được đưa vào danh sách đối tượng bị thương nặng cần được thăm khám lại của chúng tôi."
"À, thì ra là như vậy." Từ Từ Niên gật đầu, không ngờ bệnh viện này lại có tâm như vậy, "Giờ đầu của tôi đã ổn rồi, cảm ơn cô."
"Không có gì đâu, thưa ngài." Y tá đầu dây bên kia cười lễ phép một tiếng, căn dặn nói, "Bệnh viện của chúng tôi đề xuất kiểm tra lại sáu tháng một lần cho mỗi bệnh nhân bị thương nặng. Tất nhiên, đây là chỉ là đề xuất của chúng tôi, ngài có thể tự do lựa chọn. Nhưng dựa theo bệnh án nửa năm trước, nếu như ngài xuất hiện triệu chứng mệt mỏi, chóng mặt, buồn nôn thì nhất định phải đi thăm khám lại càng sớm càng tốt ".
Từ Từ Niên hơi sửng sốt, có chút phản ứng không kịp, rất lâu mới nặn ra một câu, "Nếu như xuất hiện những triệu chứng này thì có nghĩa gì?"
Cô y tá nhẹ nhàng cười nói: "Não bộ là nơi có rất nhiều dây thần kinh, một khi tổn thương hoặc vết thương trở nặng thì sẽ gây ra triệu chứng mệt mỏi, choáng váng, đồng thời não bộ ứ máu cũng sẽ chèn ép nhãn cầu, dẫn đến nhãn áp, gây chán ăn, buồn nôn. Đây là những dấu hiệu báo trước của bệnh, cho nên ngài nhất định phải chú ý nhé."
Sau khi cúp điện thoại, sắc mặt Từ Từ Niên có hơi lúng túng, trong lòng hoảng sợ.
Cả người mệt mỏi, chóng mặt, buồn nôn ... Triệu chứng nào cũng xuất hiện trên người cậu, không thiếu một cái nào cả.
Cậu luôn cho là thời gian này mình cảm thấy khó chịu chỉ bởi vì do thiếu ngủ, cộng thêm chút vấn đề về đường tiêu hóa, thậm chí còn nghi ngờ mình có thai chứ chưa từng nghĩ đến khả năng khác nghiêm trọng hơn.
Nếu đúng là di chứng của vụ tai nạn xe hơi đó để lại thì phải làm sao đây?
Hơn nữa lần đó không chỉ có cậu bị thương, còn có Oa Oa....
Cậu ngẩng đầu, nhìn Oa Oa đang vui vẻ chơi với Nhị Hắc Tử ở phía xa, lòng chợt thắt lại, lúc đó Oa Oa còn bị thương nặng hơn cậu, nếu mình còn xuất hiện di chứng nghiêm trọng như vậy, thằng nhóc kia không phải còn tệ hơn sao?
Tim Từ Từ Niên đập nhanh liên hồi, vô thức đút tay vào trong túi quần, nhưng đột nhiên chạm vào một tấm thẻ, lấy ra thì thấy đó là thẻ y tế mà cô giáo vừa đưa cho cậu, địa chỉ vừa khéo là bệnh viện nhân dân thành phố.
Nhìn khuôn mặt ửng hồng của Oa Oa đằng xa, sắc mặt Từ Từ Niên thay đổi, hay là...cùng nhau đi kiểm tra thử?
*****
Từ khi phải nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt hơn một tuần, Oa Oa phát sinh tâm lý sợ bệnh viện nghiêm trọng, nhìn thấy y tá mặc áo trắng cũng bị dọa sợ, không dám ngẩng đầu lên, nghe phải tiêm thuốc là lập tức khóc ngay. Cù Thành thương con trai, bé con chỉ cần rơi một hạt đậu vàng thôi cũng có thể nổi khùng lên, khiến các bác sĩ rất sợ vị lão đại này, bé con thì càng được nước ghét bệnh viện. Có người hỏi thì nói Thành Thành sẽ bảo vệ mình, không vào bệnh viện, đặc biệt được cưng chiều mà kiêu ngạo.
Nếu như bị cảm, sốt, ốm nhẹ thì không cần đến bệnh viện cũng được, nhưng chuyện khám sức khỏe, ở nhà sao giải quyết được chứ? Cù Thành lấy đâu ra những máy móc y khoa kia?
Từ Từ Niên thở dài, xoa xoa trán, gọi Oa Oa đang chơi vui trở về, dỗ dành nói, "Oa Oa, chúng ta phải đi rồi, lát nữa còn có việc phải làm."
Gương mặt Oa Oa giống như một chú mèo con, ngửa đầu ngoẹo cổ, chu môi có chút đáng thương nói, "Nhưng con chưa có chơi đủ..."
"Nhưng nếu còn không đi, bệnh viện sẽ đóng cửa mất."
Nghe thấy hai chữ "bệnh viện", Oa Oa lập tức trợn to mắt, lắc đầu nguầy nguậy, "Không đi không đi không đi, con muốn chơi cùng Nhị Hắc Tử."
Vừa nói bé con xoay người bỏ chạy, bị Từ Từ Niên nắm lấy cổ áo xách trở lại, nhìn Nhị Hắc Tử đang ngồi xổm trên mặt đất phía xa chờ Oa Oa trở về, cậu đột nhiên nghĩ ra một chủ ý xấu, "Nếu con không đi bệnh viện, sau này sẽ mãi mãi không gặp được Nhị Hắc Tử nữa."
"Con có thể đến tìm anh ấy." Oa Oa mếu mặt.
"Cô giáo nói, nếu con không cùng ba đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe thì sẽ không cho con vào nhà trẻ. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, lấm lem của con đi, bẩn hết sức, nhà trẻ không cần một bạn nhỏ bẩn như vậy. Nhị Hắc Tử sẽ không chơi với con nữa. "
Oa Oa tin thật, chớp chớp hai mắt, tủi thân phồng má nói, "Oa Oa không bẩn, cũng hông bệnh, Oa Oa thơm thơm."
Vừa nói, cậu bé vừa dấu bàn tay nhỏ của mình ra sau lưng, không để cho ba nhìn thấy, Từ Từ Niên cố nén cười, mặt ủ rũ nói: "Trên người bẩn như vậy sẽ dễ dàng bị bệnh, bị bệnh thì không được vào nhà trẻ nữa, không được vào nhà trẻ tức là không có bạn nhỏ nào chơi với con, con xem tự lo liệu đi."
Oa Oa cúi đầu, đôi chân nhỏ bé đi giày vải màu vàng con gà cọ trên mặt đất, giương mắt nhìn Nhị Hắc Tử ở đằng, lại ngẩng đầu tủi thân gần như sắp khóc nói, "Không đi bệnh viện thì sẽ hông được gặp Nhị Hắc Tử nữa sao? "
Từ Từ Niên gật đầu.
Oa Oa càng đau lòng, vẫy tay với Nhị Hắc Tử ở phía xa, cậu nhóc đen gầy chạy nhanh tới, nhìn thấy Oa Oa sắp khóc, cậu bé lập tức ngẩng đầu hỏi Từ Từ Niên, "Chú, em ấy bị sao vậy?"
Từ Từ Niên cảm thấy mình giống như người đang bắt nạt một đứa trẻ vậy, ho nhẹ vài cái nói, "Oa Oa phải đi khám sức khỏe, nhưng làm nũng không chịu đi."
Nhị Hắc Tử nghe thấy vậy liền xung phong nắm lấy tay của Oa Oa, tựa như người lớn nói: "Oa Oa đừng khóc, anh cũng từng đi khám sức khỏe rồi, không đau chút nào, em phải nhanh lên nhé, anh sẽ đợi em."
"......Thật sao? Anh từng đi rồi hả?" Oa Oa nhỏ giọng hỏi, vẻ mặt đầy ngưỡng mộ nhìn Nhị Hắc Tử, cảm thấy những người đi bệnh viện không sợ đau đều là đại anh hùng.
"Ừ." Nhị Hắc Tử gật đầu liên tục, từ trong túi lấy ra hai viên kẹo thỏ trắng lớn, "Cái này cho em, sau này em cũng sẽ cao giống như anh vậy, không sợ đi bệnh viện nữa."
Oa Oa lập tức ngừng khóc, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, nhét viên kẹo thỏ trắng bự vào trong miệng, cười khúc khích với Nhị Hắc Tử, rồi nhào vào trong lòng Từ Từ Niên, tỏ ý là bé đồng ý đi bệnh viện.
Từ Từ Niên bật cười, dắt Oa Oa đi ra ngoài, cậu nhóc cứ đi được một bước lại quay đầu vẫy tay chào Nhị Hắc Tử, cậu bé da đen cách lan can sắt nhìn Oa Oa mỉm cười, lộ ra một hàm răng sữa.
Đôi khi tình cảm của bọn trẻ, nóng lên nhanh như vậy đấy, chơi với nhau mấy tiếng đồng hồ, mặt mũi còn lớn hơn cả ba, lòng Từ Từ Niên âm thầm cảm thấy có chút ghen tị.
Hai ba con bắt xe đến bệnh viện Nhân dân Thành phố, vì là ngày làm việc và gần tới giờ tan làm nên lúc này bệnh viện không có nhiều người lắm. Từ Từ Niên nhanh chóng lấy được số dẫn Oa Oa đi kiểm tra.
Nội dung khám sức khỏe trước khi vào nhà trẻ cũng không phức tạp, chủ yếu là chiều cao, cân nặng, phát triển trí não. Lúc kiểm tra Oa Oa còn rất ngoan ngoãn, không quấy khóc, kìm nén nỗi sợ hãi khi thấy áo khoác trắng, khi gặp bác sĩ còn chủ động chào hỏi, miệng ngọt chết người, thành ra mấy bác sĩ phòng khoa đều rất thích bé.
Vì đến khám vào buổi chiều, mục xét nghiệm máu yêu cầu phải nhịn ăn trước khi lấy máu ít nhất từ 8 đến 10 giờ nên không làm được, chỉ có thể đợi đến ngày hôm sau, vậy là Oa Oa rất nhanh đã khám xong. Bé con thấy mình không phải tiêm không phải uống thuốc, không đau không nhột, còn có chú dì ông bà cho bé đồ ăn vặt, chẳng mấy chốc mà quên mất bóng đen bệnh viện, chỉ lo ngồi ăn trong lòng ba.
Sau khi dỗ dành con trai xong, Từ Từ Niên lại phải đối mặt với chuyện của mình, nghĩ đến cuộc điện thoại vừa rồi của bệnh viện, trong lòng lại không khỏi cảm thấy lo lắng bất an.
Không phải cậu sợ chết, chỉ là cậu không rõ trong đầu mình đã xảy ra chuyện gì. Trước không ai nói thì còn chẳng cảm nhận được, đến khi vừa bước vào bệnh viện, ngửi thấy mùi thuốc khử trùng nồng nặc, dạ dày của cậu lại bắt đầu nhộn nhạo hết cả lên, toàn thân như bị rút sạch sức lực, ngồi trên băng ghế dài, động một cái cũng cảm thấy tốn sức.
Kéo bước chân nặng nề, cậu lấy số đến phòng khám chuyên khoa ngoại thần kinh, trong phòng khám là một bà lão đứng tuổi đeo kính lão, sau khi hỏi mấy triệu chứng xong, cầm một chiếc búa nhỏ gõ lên đầu Từ Từ Niên.
"Ở đây có đau không?" Bà lão gõ nhẹ vào sau ót Từ Từ Niên.
"Dạ....hơi hơi ạ."
"Ở đây thì sao?" Bà lại gõ vào trán cậu.
"Ờm.....hơi ạ...." Từ Từ Niên rất muốn nói là, ai bị gõ vào vị trí này cũng cảm thấy đau hết ạ?
Chân mày của bà lão càng ngày càng nhíu chặt, bà cầm đèn pin vén mí mắt của Từ Từ Niên soi vào, lấy một chiếc đồng hồ quả quýt lắc qua lắc lại trước mặt cậu, "Nhìn tập trung vào nó, đúng vậy, đừng rời mắt đi chỗ khác, có thấy chóng mặt không?"
Từ Từ Niên vốn đã chóng mặt sẵn rồi, nhìn chiếc đồng hồ đang lắc liên tục trước mặt mình mà hoa cả mắt, vô thức đưa tay đỡ trán, xua tay, "Bác sĩ, bác đừng lắc nữa, cháu nhìn thêm lát nữa là nôn mất."
Vẻ mặt bà lão cứng lại, nhìn tuổi của Từ Từ Niên trên hồ sơ bệnh án, lại nhìn Oa Oa đang ngồi ngoan ngoãn ở một bên mở to mắt nhìn xung quanh, tiếc nuối thở dài, "Haiiiiiz....Mới có 31 tuổi, còn quá trẻ."
Lời nói cùng vẻ mặt này khiến trái tim Từ Từ Niên lạnh đi một nửa, lắp bắp nói, "Bác sĩ....bác cứ nói thật đi ạ."
Bà lão lắc đầu, nâng cặp kính cận có độ dày ngang "đít chai" trên sống mũi, "Anh bạn trẻ, tôi nói cậu đừng sợ, mặc dù di chứng này nghiêm trọng, nhưng bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển, cậu không cần phải quá lo lắng. Cậu xem, cậu cũng có cả con trai rồi, tuy có hơi đáng tiếc một chút, nhưng cũng coi như là có người nối dõi."
Từ Từ Niên suýt nữa phun ra một ngụm máu, cảm giác chóng mặt và buồn nôn ngày càng nghiêm trọng, "Thật.... thật sự là di chứng của vụ tai nạn xe sao ạ? Nhưng đã qua nửa năm rồi, sao giờ mới có triệu chứng chứ?"
"Di chứng chính là vậy, thời gian ủ bệnh rất lâu, cậu tính ra còn ngắn. Có người hồi 3, 4 tuổi bị đụng vào đầu, đến 30 tuổi thì gục luôn trên người cô dâu đúng đêm tân hôn. Mấy chuyện này cũng không lạ gì."
"..." Mặt Từ Từ Niên tái mét, vịn bàn không nhịn được ọe một tiếng, suýt nữa thì nôn ra.
"Ôi trời." Bà lão kinh hô một tiếng vỗ vai cậu nói: "Cậu xem đi, triệu chứng của cậu quá rõ ràng. Tổn thương thần kinh đại não sẽ gây ra cảm giác nôn mửa dữ dội, hơn nữa vừa rồi gõ đầu cậu, đau lại giống như không đau, điều này cho thấy độ nhạy của dây thần kinh không còn tốt nữa, triệu chứng ngày càng nặng hơn, cậu hiểu không? Tôi cho cậu tờ đơn chụp CT não, nhân lúc chưa hết giờ làm việc mau đi chụp đi, không thể trì hoãn lâu thêm được nữa đâu cậu nhóc ạ! "
"... Có thể có nhầm lẫn gì không? Cháu cảm thấy....cháu còn rất khỏe mạnh, hay là cháu xuống lầu kiểm tra dạ dày trước?"
Bà lão lúc này có chút tức giận, cảm thấy Từ Từ Niên đang nghi ngờ y thuật của mình, hỏi thẳng: "Cậu bị đau bụng? Chán ăn à?"
"Cái này không có..." Ngược lại là càng ngày càng ăn nhiều hơn...
"Uống thuốc dạ dày chưa? Có tác dụng gì không?"
"Uống rồi, nhưng không có tác dụng gì ạ." Từ Từ Niên nói thật.
"Cho nên, đây hoàn toàn không phải là vấn đề về tiêu hóa. Nếu cậu là con gái, tôi còn có thể đề xuất cậu đi khám phụ khoa. Nôn như cậu thế này thì tám phần mười là đang mang thai, nhưng cậu là con trai, còn có tiền sử tai nạn xe cộ, không phải đầu có vấn đề thì có chuyện gì nữa? "
"..." Sắc mặt Từ Từ Niên càng xanh, nghĩ đúng là đầu mình có bệnh mới đi gặp bác sĩ.
Cầm tờ giấy chụp CT não bà lão đưa, Từ Từ Niên bàng hoàng bước ra khỏi phòng hội chẩn, lòng rối bời. Nhiều năm như vậy, kể cả khi phải ở tù, bộ dáng cậu cũng không chật vật như lúc này.
Rốt cuộc là di chứng của vụ tai nạn xe, hay là bệnh viêm dạ dày, hay là... thực sự mang thai?
Khả năng cuối cùng khiến Từ Từ Niên sởn gai ốc, nhìn bé con mình dắt trong tay, mới vừa cao đến đầu gối mình, còn cách xa vạn dặm nữa mới trưởng thành, nếu bây giờ lại có thêm một đứa nữa, cậu nghĩ chắc mình điên mất.
Huống chi, mùi vị kia một lần là quá đủ rồi, đời này cậu không muốn trải nghiệm thêm lần nào nữa, giờ Từ gia đã sụp đổ, Hào Đình làm ăn phát đạt, nhà hàng và trang trại của cậu đang trên đà phát triển. Cậu - một người đàn ông, viện cớ gì để thoái thác những trách nhiệm này, trốn một lúc mười tháng đây?!
Lòng rối bời, Oa Oa bên cạnh xé một túi khoai tây chiên, tay nhỏ mập mạp cầm vài miếng đưa lên mũi Từ Từ Niên như để ghi công, mỉm cười ngọt ngào, "Oa Oa sẽ đưa cho ba ăn trước."
Bé con là có ý tốt, nhưng cái mùi tanh xâm nhập vào khoang mũi, khiến Từ Từ Niên vốn đã buồn nôn, cảm thấy mọi thứ trong bụng bỗng trào lên cổ họng, cậu vội chạy đến nhà vệ sinh nam cách đó không xa.
"Ọe.....Khụ khụ....Khụ........."
Từ Từ Niên dựa vào bồn rửa tay, nôn thốc nôn tháo, Oa Oa ở bên cạnh bị dọa sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, ngồi trên bục bên cạnh bồn rửa tay, dùng tay nhỏ vỗ vỗ lưng Từ Từ Niên, mặt đầy sợ hãi nói, "Ba, ba có bị hao không? Ba..."
Từ Từ Niên xua tay, nâng tay lau khóe miệng, "... Ba không sao, con đừng sợ."
"Nhưng ba nôn nhiều lắm, có phải do ba lén ăn quá nhiều đồ ăn vặt của Oa Oa không?"
Oa Oa nghiêm mặt hỏi, thiếu chút nữa khiến Từ Từ Niên tức giận, tên nhóc chết bầm này chỉ biết có ăn thôi, đồ ăn vặt của con là do ba mua cho hết đấy, dù ba có ăn trộm cũng không cho tiếc!
"Con ngoan chút.....Hứa với ba, không được nói chuyện này cho ai biết, đặc biệt là Cù Thành."
Oa Oa nghiêng đầu, mặt đầy khó hiểu, "Tại sao ạ? Thành Thành xoa xoa sẽ hết nôn."
"Nói không được là không được, không có tại sao gì cả." Từ Từ Niên xoa mặt bé con, sắc mặt vẫn tái nhợt, thoạt nhìn rất yếu.
Cậu cũng không phải là một tên ngốc, trong tình huống này, cậu gần như đã đoán được mình có lẽ thực sự........trúng chiêu.
Vị tanh ngọt lại xông lên cổ họng, dạ dày nhộn lên, cậu lại cúi đầu xuống nôn một trận nữa.
Lúc này, một bàn tay vỗ vỗ vai cậu, Từ Từ Niên vô thức khua khua tay, "Ba thật sự không sao Oa Oa, con tự mình chơi đi, một lát là ba ổn thôi."
"Hóa ra cậu bé tên là Oa Oa."
Một giọng nói trong trẻo nhẹ nhàng vang lên từ phía sau, Từ Từ Niên sửng sốt một chút, sau đó quay đầu lại, đột nhiên xuất hiện một bóng dáng cao gầy, mặc áo khoác trắng, viền mắt bạc, không thể quen thuộc hơn được nữa.
Cậu mở lớn miệng, rất lâu không nói được câu nào, "Bác ... Bác sĩ Triệu?"
"May quá cậu còn nhớ. Tôi tưởng lúc đó cậu trông như vậy, hận không thể xóa đi toàn bộ đoạn ký ức kia, giả vờ như không quen biết tôi chứ." Triệu Duệ nhướng mắt, nhếch miệng cười, trông rất dễ gần.
"Không...... Không đâu, anh là ân nhân của tôi, tôi sao có thể quên được, tôi chỉ bất ngờ khi thấy anh ở đây."
Oa Oa tò mò nhìn chằm chằm Triệu Duệ, nghiêng đầu hỏi: "Ba, chú này là ai?"
Từ Từ Niên cười gượng, không biết nên trả lời như thế nào, Triệu Duệ vươn tay xoa đầu bé con, "Ôi, cháu đã lớn như vậy rồi, hồi mới sinh cháu to hơn đây có chút xíu thôi."
Hắn so sánh với chai nước khoáng, khiến Từ Từ Niên có chút xấu hổ, bụng đau xót, lại cảm thấy hơi buồn nôn.
Triệu Duệ nhìn cậu, chậc chậc hai tiếng, suy nghĩ nói, "Ba năm rồi, cậu đây là... lại có nữa? Có muốn tôi kiểm tra giúp cậu không?"
Từ Từ Niên không cách nào từ chối, bởi vì trên đời này ngoài mấy người thân cận nhất ra, chỉ có bác sĩ Triệu là biết bí mật của cậu. Bây giờ thân thể cậu lại thế này, cho dù khám ở bệnh viện nào cũng sẽ gây đến náo động, sợ còn chưa kịp khám xong đã bị đưa đến viện nghiên cứu, mổ xẻ giống như người ngoài hành tinh tới rồi. Giờ lại có thể gặp lại quý nhân giúp đỡ mình trước kia, cậu sớm nên cảm tạ trời đất, sao có thể từ chối được?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất