Chương 19: Triệu thiếu soái là một cái tra nam. (10)
Tất cả học viên lớp A ban cơ giáp đều tập trung tại đài thi đấu có vòm che. Nơi này được thiết kế để cho các Alpha tập luyện, diện tích rất lớn, kiến trúc vô cùng ưu việt. Mọi người ai ai đến đây cũng mang tư thế xem trò vui nhìn hai người đứng trên sàn đấu, tụm đầu bàn tán xôn xao. Làm sao một Omega như Mạc Diệp có thể thắng được chứ!
Hứa Vĩ là trọng tài lần này. Ông ra hiệu cho tất cả im lặng, bản thân đọc quy tắc luận bàn. "Thi đấu một cách công bằng, không gian lận. Không được gây ra thương tích quá nghiêm trọng cho đối phương. Luận bàn kết thúc khi một người bị đánh ra khỏi đài, hoặc mất năng lực chiến đấu tiếp."
"Hiện tại liền bắt đầu."
Hoa Yên Vũ híp mắt nhìn Lý Minh đang khởi động. Người này kĩ năng chỉ ở tầm trung, không có kinh nghiệm thực chiến. Thêm cái vẻ mặt coi thường người khác kia. Thật là một tổ hợp thất bại hoàn mỹ.
"Mạc Diệp, tôi nhường cậu ra tay trước."_Lý Minh hất mặt về phía y, điệu bộ dương dương tự đắc.
"Không cần. Anh nhường tôi, lát nữa thua sẽ không phục. Chi bằng để tôi nhường anh."
"Cậu!!....Lòng tự trọng cao vậy? Thôi được, đến lúc thua đừng kêu khóc là tôi bắt nạt cậu." Gã vừa dứt lời, dưới mặt đất liền rung chuyển một trận. Hoa Yên Vũ khoanh tay quan sát. "Hệ thổ sao?"
"Tôi cho cậu suy nghĩ lại trước khi tôi thật sự ra tay."
"Không cần, tiếp tục đi."
Lý Minh nghe y nói vậy liền sinh khí. Gã đã nhún nhường đến mức như vậy mà tên Omega này vẫn cứng đầu. Nét mặt y còn rất bình thản khiến Lý Minh càng tức giận. Gã thề, nhất định phải để y khóc lóc cầu xin gã nương tay.
"Này, dị năng của anh sắp mất kiểm soát rồi kìa."
"Sao anh yếu thế?"
"Ngay cả kĩ năng cơ bản cũng không thực hiện được sao?"
"Tốc độ thật chậm."
Cả trận đấu, Hoa Yên Vũ không hề động tay đánh trả một chút nào. Y né tránh liên tục những đòn công kích của Lý Minh, tiện tay còn điều chỉnh động tác giúp gã. Hoa Yên Vũ trước kia đã huấn luyện qua rất nhiều chiến sĩ. Chỉ cần qua tay y, không ai không nổi danh. 17 tuổi đã dẫn dắt ra hàng loạt nhân tài.
Nhìn Lý Minh ngay cả điều cơ bản cũng không nắm rõ, bản tính cầu toàn lại nổi lên. Cứ như vậy, một người điên cuồng tấn công, một người chuyên tâm bắt lỗi. Không khác gì mèo vờn chuột cả.
"Hai người đó đang làm cái quái gì vậy?"
"Tên Mạc Diệp sao chỉ biết né thế? Không có năng lực phản đòn à?"
"Lý Minh thua rồi."
Mọi người đang bàn tán, một giọng nói bất ngờ vang lên. Tất cả không hẹn mà đồng loạt quay về phía nam sinh vừa lên tiếng. La Tường chăm chú nhìn từng cử động của hai người dưới đài, tia ngạc nhiên hiện lên trong mắt.
"Đội trưởng, tại sao cậu lại nói như vậy?"
"Mọi người thử nhìn kĩ từng động tác của cậu ta đi."_La Tường chỉ Hoa Yên Vũ. "Di chuyển nhịp nhàng, động tác trôi chảy. Né tránh thuần thục. Chắc chắn là người từng trải, am hiểu chiến đấu. Trình độ của cậu ta bỏ xa chúng ta."
Học viên theo lời anh quan sát, lúc này thật sự mới nhìn rõ thế cục. Có người còn kinh ngạc đến trợn mắt.
"Lại nói đến Lý Minh, bình thường lười biếng, hiện tại còn vênh mặt đắc ý. Người ta chỉnh cho thảm ra như vậy. Đáng đời!"
"Mạc Diệp, cậu nghiêm túc cho tôi. Động tác của Lão tử làm sao thì liên quan mẹ gì đến cậu?"_Lý Minh thở hồng hộc, tức giận gầm lên. Con mẹ nó, chưa từng ai dám lên mặt với gã như thế cả.
"Lý Minh, cậu không xứng đáng ngồi trong lớp A."_Hoa Yên Vũ cười nhếch. "Giờ tôi phải xem lại, rốt cuộc ai dùng quan hệ để lọt vào ban đây."
"Mày dám nghi ngờ tao?"
"Chơi đủ rồi."_Nụ cười trên môi y biến mất, thay vào đó chỉ còn sự chết chóc. Hoa Yên Vũ trở về chính vị nguyên soái oai phong lừng lẫy trước kia. Đôi mắt không tồn tại bất cứ thứ gì. Một luồng gió cuồn cuộn tốc lên, đưa Lý Minh vào trung tâm lốc xoáy. Cả sân đấu mù mịt, không nhìn rõ bên trong trung tâm xảy ra chuyện gì.
Bên ngoài Hứa Vĩ không ngừng dùng thiết bị thông gió cùng cát bụi ra ngoài nhưng đều vô dụng. Mỗi lúc xoáy ốc càng lớn, đen kịt.
Bên trong, Hoa Yên Vũ dùng băng hệ, đông cứng toàn bộ tứ chi của Lý Minh. Gã nhìn y đầy sợ hãi, lắp bắp lên tiếng "Mày...mày định làm gì?"
"Thay ba mẹ, giáo huấn anh một trận nhớ đời."
Hoa Yên Vũ mỗi một chữ, nhiệt độ xung quanh gã lại tụt một cách nghiêm trọng. Y đáng ra sẽ không tính toán đến tên này. Nhưng y chợt nhớ đến thông tin 010 cung cấp, Lý Minh chính là người từng trên mạng giả lập hạ thấp danh dự của Triệu Huyền nha. Tuy chuyện đã qua lâu rồi, bất quá, y thù rất dai.
"Mày có nghe thầy nói không? Làm tao bị thương thì xác định cút ra khỏi trường đi."
"Rắc!"
Lý Minh trợn tròn mắt, đau đến nỗi không thốt được lời nào. Chân gã bị y dùng lực bẻ gãy, biến dạng đến khó coi.
"Đây là bài học đầu tiên của anh. Kiểm soát chiếc mồm thối của mình cho tốt vào." Nói rồi phất tay. Gió lặng dần, Lý Minh bị ném xuống, vô cùng thảm hại.
"Em không cố ý."_Hoa Yên Vũ nhún vai, vẻ mặt vô tội nhìn đám người kinh ngạc phía khán đài.
"Đây....đây.... Mạc đồng học! Em lên phòng hiệu trưởng với tôi."_Hứa Vĩ xanh mặt, tức giận quay đi.
...----------------...
Hứa Vĩ là trọng tài lần này. Ông ra hiệu cho tất cả im lặng, bản thân đọc quy tắc luận bàn. "Thi đấu một cách công bằng, không gian lận. Không được gây ra thương tích quá nghiêm trọng cho đối phương. Luận bàn kết thúc khi một người bị đánh ra khỏi đài, hoặc mất năng lực chiến đấu tiếp."
"Hiện tại liền bắt đầu."
Hoa Yên Vũ híp mắt nhìn Lý Minh đang khởi động. Người này kĩ năng chỉ ở tầm trung, không có kinh nghiệm thực chiến. Thêm cái vẻ mặt coi thường người khác kia. Thật là một tổ hợp thất bại hoàn mỹ.
"Mạc Diệp, tôi nhường cậu ra tay trước."_Lý Minh hất mặt về phía y, điệu bộ dương dương tự đắc.
"Không cần. Anh nhường tôi, lát nữa thua sẽ không phục. Chi bằng để tôi nhường anh."
"Cậu!!....Lòng tự trọng cao vậy? Thôi được, đến lúc thua đừng kêu khóc là tôi bắt nạt cậu." Gã vừa dứt lời, dưới mặt đất liền rung chuyển một trận. Hoa Yên Vũ khoanh tay quan sát. "Hệ thổ sao?"
"Tôi cho cậu suy nghĩ lại trước khi tôi thật sự ra tay."
"Không cần, tiếp tục đi."
Lý Minh nghe y nói vậy liền sinh khí. Gã đã nhún nhường đến mức như vậy mà tên Omega này vẫn cứng đầu. Nét mặt y còn rất bình thản khiến Lý Minh càng tức giận. Gã thề, nhất định phải để y khóc lóc cầu xin gã nương tay.
"Này, dị năng của anh sắp mất kiểm soát rồi kìa."
"Sao anh yếu thế?"
"Ngay cả kĩ năng cơ bản cũng không thực hiện được sao?"
"Tốc độ thật chậm."
Cả trận đấu, Hoa Yên Vũ không hề động tay đánh trả một chút nào. Y né tránh liên tục những đòn công kích của Lý Minh, tiện tay còn điều chỉnh động tác giúp gã. Hoa Yên Vũ trước kia đã huấn luyện qua rất nhiều chiến sĩ. Chỉ cần qua tay y, không ai không nổi danh. 17 tuổi đã dẫn dắt ra hàng loạt nhân tài.
Nhìn Lý Minh ngay cả điều cơ bản cũng không nắm rõ, bản tính cầu toàn lại nổi lên. Cứ như vậy, một người điên cuồng tấn công, một người chuyên tâm bắt lỗi. Không khác gì mèo vờn chuột cả.
"Hai người đó đang làm cái quái gì vậy?"
"Tên Mạc Diệp sao chỉ biết né thế? Không có năng lực phản đòn à?"
"Lý Minh thua rồi."
Mọi người đang bàn tán, một giọng nói bất ngờ vang lên. Tất cả không hẹn mà đồng loạt quay về phía nam sinh vừa lên tiếng. La Tường chăm chú nhìn từng cử động của hai người dưới đài, tia ngạc nhiên hiện lên trong mắt.
"Đội trưởng, tại sao cậu lại nói như vậy?"
"Mọi người thử nhìn kĩ từng động tác của cậu ta đi."_La Tường chỉ Hoa Yên Vũ. "Di chuyển nhịp nhàng, động tác trôi chảy. Né tránh thuần thục. Chắc chắn là người từng trải, am hiểu chiến đấu. Trình độ của cậu ta bỏ xa chúng ta."
Học viên theo lời anh quan sát, lúc này thật sự mới nhìn rõ thế cục. Có người còn kinh ngạc đến trợn mắt.
"Lại nói đến Lý Minh, bình thường lười biếng, hiện tại còn vênh mặt đắc ý. Người ta chỉnh cho thảm ra như vậy. Đáng đời!"
"Mạc Diệp, cậu nghiêm túc cho tôi. Động tác của Lão tử làm sao thì liên quan mẹ gì đến cậu?"_Lý Minh thở hồng hộc, tức giận gầm lên. Con mẹ nó, chưa từng ai dám lên mặt với gã như thế cả.
"Lý Minh, cậu không xứng đáng ngồi trong lớp A."_Hoa Yên Vũ cười nhếch. "Giờ tôi phải xem lại, rốt cuộc ai dùng quan hệ để lọt vào ban đây."
"Mày dám nghi ngờ tao?"
"Chơi đủ rồi."_Nụ cười trên môi y biến mất, thay vào đó chỉ còn sự chết chóc. Hoa Yên Vũ trở về chính vị nguyên soái oai phong lừng lẫy trước kia. Đôi mắt không tồn tại bất cứ thứ gì. Một luồng gió cuồn cuộn tốc lên, đưa Lý Minh vào trung tâm lốc xoáy. Cả sân đấu mù mịt, không nhìn rõ bên trong trung tâm xảy ra chuyện gì.
Bên ngoài Hứa Vĩ không ngừng dùng thiết bị thông gió cùng cát bụi ra ngoài nhưng đều vô dụng. Mỗi lúc xoáy ốc càng lớn, đen kịt.
Bên trong, Hoa Yên Vũ dùng băng hệ, đông cứng toàn bộ tứ chi của Lý Minh. Gã nhìn y đầy sợ hãi, lắp bắp lên tiếng "Mày...mày định làm gì?"
"Thay ba mẹ, giáo huấn anh một trận nhớ đời."
Hoa Yên Vũ mỗi một chữ, nhiệt độ xung quanh gã lại tụt một cách nghiêm trọng. Y đáng ra sẽ không tính toán đến tên này. Nhưng y chợt nhớ đến thông tin 010 cung cấp, Lý Minh chính là người từng trên mạng giả lập hạ thấp danh dự của Triệu Huyền nha. Tuy chuyện đã qua lâu rồi, bất quá, y thù rất dai.
"Mày có nghe thầy nói không? Làm tao bị thương thì xác định cút ra khỏi trường đi."
"Rắc!"
Lý Minh trợn tròn mắt, đau đến nỗi không thốt được lời nào. Chân gã bị y dùng lực bẻ gãy, biến dạng đến khó coi.
"Đây là bài học đầu tiên của anh. Kiểm soát chiếc mồm thối của mình cho tốt vào." Nói rồi phất tay. Gió lặng dần, Lý Minh bị ném xuống, vô cùng thảm hại.
"Em không cố ý."_Hoa Yên Vũ nhún vai, vẻ mặt vô tội nhìn đám người kinh ngạc phía khán đài.
"Đây....đây.... Mạc đồng học! Em lên phòng hiệu trưởng với tôi."_Hứa Vĩ xanh mặt, tức giận quay đi.
...----------------...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất