Nghiệt, Phụ Hoàng, Đây Là Nghiệt Của Ai!?
Chương 12: Nam nhân đó, Triệu Thiệu đế?
Mỹ nhân nức nở rên rỉ thành tiếng, vì chỉ mới tiết ra một ít, chưa đạt đến khoái cảm thực thụ liền nhỏ giọng oán giận.
"Đừng đùa, muốn … nhanh … nhanh vào…"
Nhận thấy tiểu mỹ nhân chịu không nổi, hắn liền đưa tay toan tước đi mảnh vải duy nhất kia, thế nhưng giữa đường lại bị mỹ nhân chặn lại, tiếng nói trong veo câu hồn vang ở bên tai:
"Ngươi... tắt… tắt đèn." Y không muốn người này thấy cơ thể tàn tật của mình, thân thể chỉ có ở kĩ quan, giọng nói nói run rẩy đầy khẩn cầu: "Tắt đèn …"
Nghĩ tiểu mỹ nhân xấu hổ. Hắn không hỏi nhiều cũng chẳng muốn chờ lâu, bàn tay tiếc nuối rời đi thân hình kiều diễm kia, hướng ánh nến lập lòe chưởng một trận gió mạnh làm hàng chục ngọn đèn trong phòng đều tắt nhúm.
Bóng đêm bao chùm xuống căn phòng nhỏ, đêm mờ nhưng trăng không mờ, nến tắt nhưng ngọn lửa dục vọng không tắt.
"Đau, nhẹ chút."
"Ngoan tiểu mỹ nhân, phải chuẩn bị, nếu không chút nữa người chịu đau sẽ là ngươi."
Nam nhân trong bóng đêm cười đến dụ hoặc, thật khác xa dáng vẻ lạnh lùng nghiêm trang ban sớm.
Mộ Dung Thế Dương không cảm thấy gì ngoại trừ cái đau đớn, ngứa ngáy từ dưới thân truyền lên, nhưng y biết mình đã tự dâng thân vào miệng sói rồi. Vì nam nhân này rõ ràng là nói không hảo nam sắc thế nhưng vì lí do gì mà giờ phút này lại nhiệt tình như vậy.
Những ngón tay to khỏe trong bóng đêm không ngừng vuốt ve khắp người y, mà ở trong mật huyệt xấu hổ kia lại đang có dị vật lành lạnh, một cái lại một cái thêm vào, liên tục xoa nắn mở rộng mật huyệt y.
"A, đừng đùa."
"Gọi Nguyệt". Tiếng nói trầm thấp có chút ý tứ ra lệnh.
"Nguyệt!?." Vất vả rên rỉ lại phải kinh vấn người trước mặt.
"Phải, Nguyệt, tên ta." Thanh âm thỏa mãn nhưng lại đựng đầy tình dục.
"Ưm, Nguyệt." Thử gọi một chút, không ngờ ngón tay dưới thân lại đột nhiên động mạnh: "Không cần tay, vào, vào đi..."
"Tiểu mỹ nhân, ngươi thật sự khắc tinh của ta." Dứt lời liền như tên đã lên dây, tiến quân thần tốc, công thành đoạt đất.
...(Vì một vài lý do nên xin phép cho cua đồng bò ngang và ăn ăn ăn)...
Đêm tối mưa hạ lát đát nhưng vẫn lạnh thấu da thấu thịt, thế mà bên trong một sương phòng nhỏ tại Lan Tâm cung lại rất ấm cúng tràn ngập sắc hương hoan ái cuồng dã.
Một đêm vận động kịch liệt qua đi, vì “lao động quá mức” Mộ Dung Thế Dương chỉ kịp nói một câu liền lăn ra ngủ không biết trăng sao gì luôn.
"Tắm, phải tẩy rửa, nếu không ...sẽ, sẽ bệnh..."
Lẩm bẩm một hồi đến khi nghe người bên cạnh đáp ứng giúp y tẩy rửa thì Mộ Dung Thế Dương mới an tâm chìm sâu vào giấc ngủ.
Cứ thế, Mộ Dung Thế Dương ngã vào lòng nam nhân nọ ngủ thật say, hoàn toàn không hay người nọ đang mang một tâm tư quấy phá đối với mình. Y ngàn tính vạn tính lại không biết rằng cơ thể y có bao nhiêu mê hoặc đối với nam nhân, cho dù người đó không hảo nam sắc hay thân thể y có bị khiếm khuyết thì cũng có sẽ người phải mê mẫn.
"Tiểu mỹ nhân, tuy trẫm không hảo nam sắc, nhưng gặp được ngươi, trẫm mới biết thì ra trên đời này còn có một ngoại lệ, mà ngươi lại chính là ngoại lệ đó." Tiếng nói trầm thấp khàn khàn, mang theo sự bá đạo lệnh người phải kinh hãi: "Trẫm sẽ không buông ngươi, ngươi chỉ có thể là của trẫm, của Nam Cung Thác Nguyệt ta, tiểu mỹ nhân của trẫm, duy nhất một mình trẫm."
Dưới ánh ban mai mọi vật dường như đang bừng tỉnh sau cơn mưa dầm tầm tả đêm qua. Thế nhưng trong Lan Tâm cung nơi đang có hàng trăm vệ binh canh gác túc trực bên ngoài một sương phòng nhỏ lại vẫn còn người đang chìm trong giấc mộng say sưa.
Trong Lan Tâm cung tại một sương phòng, trên chiếc giường sa hoa thấp thoáng phủ màn che có hai thân ảnh xích lõa nằm sấp lên nhau, mười ngón tay xen kẽ nhau dưới lớp chăn bông.
Nam nhân chửng chạc khuôn mặt nghiêm trang dù đang ngủ cũng không giảm đi cái nét anh tuấn cùng khí chất lạnh lùng luôn hiện hữu kia. Trên thân nam nhân lại là một mỹ thiếu niên trẻ tuổi nở nụ cười ấm áp, gò má hồng áp lên bờ ngực vạm vỡ của hắn, mà bàn tay hắn lại không ngừng vuốt ve thắt lưng mảnh khảnh của thiếu niên khiến thiếu niên dù đang ngủ mê cũng phải cất lên tiếng rên rĩ mê hoặc đầy thỏa mãn.
Ngoài cửa, tiếng bước chân lúc xa lúc gần dường như đang lưỡng lự có nên hay không phá vỡ giấc mộng của người đang nằm bên trong. Nếu khiến vị quân vương bên trong không vui thì cái mạng nhỏ của chúng nô tài như họ khó đảm bảo à.
"Tiến vào!"
Thanh âm trầm thấp, thản nhiên lại có chút uy nghiêm vọng ra từ trong phòng khiến kẻ đang lưỡng lự như Vệ Mẫn Vệ Đại tổng quản thái giám lập tức không chần chừ mà đẩy cửa vào ngay. Theo sau gã là bốn thị nữ chuyên hầu hạ đế cung.
"Hoàng thượng thánh an."
Cung kính quỳ xuống hành lễ, một chút cũng không dám ngó đến chiếc giường sau bức màn phong kia.
Im lặng không có tiếng hồi đáp.
"Hoàng thượng." Vệ Mẫn lo lắng buột lòng lên tiếng gọi: "Đã bắt được thủ phạm khiến hắc nguyệt lang phá khu cấm vào khu vực chờ rồi ạ, Phùng đại nhân đang ở Thư phòng chờ lệnh."
Vẫn im lặng tựa hồ chỉ nghe được hơi thở vô cùng nhỏ. Mãi một lúc lâu, từ sau bức màn liền xuất hiện một nam nhân dung mạo tuấn tú khí chất bất phàm vừa mỹ lại vừa tà dị bận một hoàng y đơn sắc. Nam nhân nọ không ai khác chính là chủ nhân của mảnh đất phương Nam do Chu Tước Thần thủ hộ, Triệu Thiệu đế Nam Cung Thác Nguyệt.
Nam Cung Thác Nguyệt không nhanh không chậm hướng đến cách phòng bên mà bước, thoáng quay đầu đối với thị nữ trong phòng lệnh:
"Cẩn thận hầu hạ, nếu có sai sót tự lĩnh phạt."
Lời nói không nhiều nhưng cũng đủ để chúng cung nô quỳ hầu bên cạnh hiểu rõ.
Vị công tử trong kia e sẽ khiến nhiều người ghen tức đây.
Phải biết rằng Triệu Thiệu đế chưa bao giờ cùng cung phi nào đồng sàng, đồng mộng, huống chi là nam tử. Triệu Thiệu đế không hảo nam sắc, dù cho các bá quan văn võ, sứ thần các nước hằng năm tiến cống mỹ nam tử cho ngài làm nam sủng thế nhưng chưa một lần thánh thượng để ý nói chi đến chuyện lâm hạnh ở đây.
Mà nay, đột ngột xuất hiện một nam tử cũng như người đầu tiên được an giấc bên người Thánh thượng sau khi được lâm hạnh. Điều này thật khiến Vệ Mẫn cùng những kẻ theo hầu ngài vô cùng kinh ngạc, nhưng chỉ thoáng qua liền lấy lại dáng vẻ của một cung nô hiểu rõ bổn phận.
Vệ Mẫn một bên cúi người cung kính hầu hạ Nam Cung Thác Nguyệt thay đổi y phục tẩy trần buổi sớm, một bên cử người ở lại hầu hạ vị công tử trên giường. Nhìn hoàng thượng ôn nhu hôn lên mí mắt của thiếu niên, dùng thanh âm nhẹ nhàng nhất cất lên tiếng nói vốn rất băng lãnh đầy tử khí kia:
"Tiểu mỹ nhân, chờ trẫm trở về, chúng ta, lại tiếp tục."
Lời nói đầy ái muội khiến người nghe, nhìn mà muốn đỏ cả mặt, Nam Cung Thác Nguyệt lại nói cứ như là đang uống trà tâm sự rất chi là “vô tư khuần khiết”.
Nam Cung Thác Nguyệt lưu luyến rời khỏi phòng sau khi ban một đạo thánh chỉ sắc phong.
Vệ Mẫn ở bên một lần nữa lại kinh ngạc.
Vị trước mặt này có thật là chủ tử của gã không à, bị trúng tà hay là bị người tráo đổi tráo đổi rồi đây. Nhưng cái ý nghĩ hoang đường ấy lập tức bị Vệ Mẫn quẳng ngay sau đầu, làm gì có kẻ nào có cái gan nguyền rủa hay mạo danh Triệu Thiệu đế đế hoàng của Đại Yên chứ, nếu có thì chắc chắn kẻ đó không muốn đầu còn trên cổ, gia đình hòa hòa thuận thuận nữa rồi.
Cánh cửa phòng khép kín, để lại thanh âm cung tiễn tôn kính của bốn cung nữ đứng hầu trong phòng. Cả bốn nàng đều im lặng không dám thở một tia mạnh vì lo sợ đánh thức vị công tử mệt mỏi vì “vận động” quá sức đang nằm trên giường. Nhưng chẳng ai hay biết rằng cái thân ảnh sau tấm màn ấy từ lâu đã thức giấc rồi, không những thế đôi mắt thiếu niên còn mở thật to, phản ánh trong ánh mắt ấy là sự kinh hoảng tột cùng.
.
.
.
Ánh ban mai ấm áp tỏa sáng khắp nơi, mặc dù sắc trời cũng chưa sáng hẳn, mọi vật dần bừng tỉnh, bởi những thanh âm trấn động của cấm quân bên người Triệu Thiệu đế Nam Cung Thác Nguyệt .
Lan Tâm cung thuộc khu săn bắn là nơi nghĩ ngơi của hoàng gia và cận thần khi họ đi săn.
Mọi khi nơi đây vô cùng yên tĩnh, rất ít người lui tới khi chưa được lệnh. Vậy mà bây giờ lại rất ư là náo nhiệt, cấm vệ quân, nội giám thậm trí là những cung nữ nhỏ bé thôi cũng đang rất lo sợ cho mạng sống của mình trước cơn thịnh nộ của đế vương khi để mỹ nhân của ngài chạy mất.
"Truy, mau tìm, nội trong hôm nay trẫm không thấy được ngươi thì ... tất cả các ngươi ..." Triệu Thiệu đế hung tợn quét đôi mắt lạnh nhìn xuống những kẻ đang run sợ quỳ dưới chân: "Tất cả các ngươi, những kẻ có mặt trong Lan Tâm cung ngày hôm qua không cần sống nữa."
Bởi câu nói đó của Triệu Thiệu đế mà cả khu Săn Bắn Hoàng Gia đều loạn cả lên, họ truy xét lùng sục mọi ngóc ngách để tìm một mỹ thiếu nam đang chạy trốn. Vị thiếu niên may mắn vừa được Thánh thượng lâm hạnh đêm qua sau đó lại sắc phong Công tử Vũ ban thưởng Vũ Lam điện .
Chim chóc thú rừng đều chạy tán loạn khắp nơi khi bị người khoấy động. Còn nhân vật chính của chúng ta kẻ đang bị truy lùng thì đã an an ổn ổn trở về Lãnh cung với tâm trạng kinh hoàng nhất.
Mộ Dung Thế Dương đang rơi trong tình trạng hoảng loạn, khủng hoảng nhất từ trước đến nay. Y không biết chuyện gì đã xảy ra, y không biết đêm qua mình đã làm gì, với ai, y chỉ biết mình đã rất vui rất ấm áp khi ở bên người đó, y cảm giác như mình vừa tìm được một nữa của mình. Nhưng mọi chuyện dường như vỡ nát, sụp đổ tất cả khi biết người đó là Triệu Thiệu đế, là đương kim thánh thượng Nam Cung Thác Nguyệt, người phụ hoàng mười lăm năm trước đã nhẫn tâm gạt bỏ y.
Giấc mộng thật ngọt ngào nhưng sự thật lại càng tàn nhẫn hơn.
Mộ Dung Thế Dương đã tỉnh thật rất sớm ngay khi cánh cửa phòng được Vệ Mẫn mở ra. Khi y định mở mắt nhìn người đang bước vào thì lại bị cái tiếng xưng hô kia làm cho hoảng sợ.
Hoàng thượng!?
Hoàng Thượng!?
Ai!?
Là chuyện gì, chuyện gì đang xảy ra, trước mắt Mộ Dung Thế Dương như tối sầm lại. Khi nụ hôn nhẹ kia khẽ chạm trên mí mắt. Mộ Dung Thế Dương đã phải cố gắng chấn định tâm trí, giả vờ say ngủ để không phải kích động mà vùng vẫy khỏi con người đó.
Y không dám tin những gì mình nghe thấy.
Cái con người đêm qua cùng y trầm luân, cùng y trải qua cơn mây mưa cuồng nhiệt, khăng khăng một mực bắt y gọi “Nguyệt”, cười như không cười gọi y “ Tiểu mỹ nhân”, cuồng dã rong đuổi trên người y, trêu đùa quấy phá không cho y yên giấc. Nam nhân đó... nam nhân đó lại chính là Triệu Thiệu đế, phụ hoàng trên danh nghĩa của y.
"Đừng đùa, muốn … nhanh … nhanh vào…"
Nhận thấy tiểu mỹ nhân chịu không nổi, hắn liền đưa tay toan tước đi mảnh vải duy nhất kia, thế nhưng giữa đường lại bị mỹ nhân chặn lại, tiếng nói trong veo câu hồn vang ở bên tai:
"Ngươi... tắt… tắt đèn." Y không muốn người này thấy cơ thể tàn tật của mình, thân thể chỉ có ở kĩ quan, giọng nói nói run rẩy đầy khẩn cầu: "Tắt đèn …"
Nghĩ tiểu mỹ nhân xấu hổ. Hắn không hỏi nhiều cũng chẳng muốn chờ lâu, bàn tay tiếc nuối rời đi thân hình kiều diễm kia, hướng ánh nến lập lòe chưởng một trận gió mạnh làm hàng chục ngọn đèn trong phòng đều tắt nhúm.
Bóng đêm bao chùm xuống căn phòng nhỏ, đêm mờ nhưng trăng không mờ, nến tắt nhưng ngọn lửa dục vọng không tắt.
"Đau, nhẹ chút."
"Ngoan tiểu mỹ nhân, phải chuẩn bị, nếu không chút nữa người chịu đau sẽ là ngươi."
Nam nhân trong bóng đêm cười đến dụ hoặc, thật khác xa dáng vẻ lạnh lùng nghiêm trang ban sớm.
Mộ Dung Thế Dương không cảm thấy gì ngoại trừ cái đau đớn, ngứa ngáy từ dưới thân truyền lên, nhưng y biết mình đã tự dâng thân vào miệng sói rồi. Vì nam nhân này rõ ràng là nói không hảo nam sắc thế nhưng vì lí do gì mà giờ phút này lại nhiệt tình như vậy.
Những ngón tay to khỏe trong bóng đêm không ngừng vuốt ve khắp người y, mà ở trong mật huyệt xấu hổ kia lại đang có dị vật lành lạnh, một cái lại một cái thêm vào, liên tục xoa nắn mở rộng mật huyệt y.
"A, đừng đùa."
"Gọi Nguyệt". Tiếng nói trầm thấp có chút ý tứ ra lệnh.
"Nguyệt!?." Vất vả rên rỉ lại phải kinh vấn người trước mặt.
"Phải, Nguyệt, tên ta." Thanh âm thỏa mãn nhưng lại đựng đầy tình dục.
"Ưm, Nguyệt." Thử gọi một chút, không ngờ ngón tay dưới thân lại đột nhiên động mạnh: "Không cần tay, vào, vào đi..."
"Tiểu mỹ nhân, ngươi thật sự khắc tinh của ta." Dứt lời liền như tên đã lên dây, tiến quân thần tốc, công thành đoạt đất.
...(Vì một vài lý do nên xin phép cho cua đồng bò ngang và ăn ăn ăn)...
Đêm tối mưa hạ lát đát nhưng vẫn lạnh thấu da thấu thịt, thế mà bên trong một sương phòng nhỏ tại Lan Tâm cung lại rất ấm cúng tràn ngập sắc hương hoan ái cuồng dã.
Một đêm vận động kịch liệt qua đi, vì “lao động quá mức” Mộ Dung Thế Dương chỉ kịp nói một câu liền lăn ra ngủ không biết trăng sao gì luôn.
"Tắm, phải tẩy rửa, nếu không ...sẽ, sẽ bệnh..."
Lẩm bẩm một hồi đến khi nghe người bên cạnh đáp ứng giúp y tẩy rửa thì Mộ Dung Thế Dương mới an tâm chìm sâu vào giấc ngủ.
Cứ thế, Mộ Dung Thế Dương ngã vào lòng nam nhân nọ ngủ thật say, hoàn toàn không hay người nọ đang mang một tâm tư quấy phá đối với mình. Y ngàn tính vạn tính lại không biết rằng cơ thể y có bao nhiêu mê hoặc đối với nam nhân, cho dù người đó không hảo nam sắc hay thân thể y có bị khiếm khuyết thì cũng có sẽ người phải mê mẫn.
"Tiểu mỹ nhân, tuy trẫm không hảo nam sắc, nhưng gặp được ngươi, trẫm mới biết thì ra trên đời này còn có một ngoại lệ, mà ngươi lại chính là ngoại lệ đó." Tiếng nói trầm thấp khàn khàn, mang theo sự bá đạo lệnh người phải kinh hãi: "Trẫm sẽ không buông ngươi, ngươi chỉ có thể là của trẫm, của Nam Cung Thác Nguyệt ta, tiểu mỹ nhân của trẫm, duy nhất một mình trẫm."
Dưới ánh ban mai mọi vật dường như đang bừng tỉnh sau cơn mưa dầm tầm tả đêm qua. Thế nhưng trong Lan Tâm cung nơi đang có hàng trăm vệ binh canh gác túc trực bên ngoài một sương phòng nhỏ lại vẫn còn người đang chìm trong giấc mộng say sưa.
Trong Lan Tâm cung tại một sương phòng, trên chiếc giường sa hoa thấp thoáng phủ màn che có hai thân ảnh xích lõa nằm sấp lên nhau, mười ngón tay xen kẽ nhau dưới lớp chăn bông.
Nam nhân chửng chạc khuôn mặt nghiêm trang dù đang ngủ cũng không giảm đi cái nét anh tuấn cùng khí chất lạnh lùng luôn hiện hữu kia. Trên thân nam nhân lại là một mỹ thiếu niên trẻ tuổi nở nụ cười ấm áp, gò má hồng áp lên bờ ngực vạm vỡ của hắn, mà bàn tay hắn lại không ngừng vuốt ve thắt lưng mảnh khảnh của thiếu niên khiến thiếu niên dù đang ngủ mê cũng phải cất lên tiếng rên rĩ mê hoặc đầy thỏa mãn.
Ngoài cửa, tiếng bước chân lúc xa lúc gần dường như đang lưỡng lự có nên hay không phá vỡ giấc mộng của người đang nằm bên trong. Nếu khiến vị quân vương bên trong không vui thì cái mạng nhỏ của chúng nô tài như họ khó đảm bảo à.
"Tiến vào!"
Thanh âm trầm thấp, thản nhiên lại có chút uy nghiêm vọng ra từ trong phòng khiến kẻ đang lưỡng lự như Vệ Mẫn Vệ Đại tổng quản thái giám lập tức không chần chừ mà đẩy cửa vào ngay. Theo sau gã là bốn thị nữ chuyên hầu hạ đế cung.
"Hoàng thượng thánh an."
Cung kính quỳ xuống hành lễ, một chút cũng không dám ngó đến chiếc giường sau bức màn phong kia.
Im lặng không có tiếng hồi đáp.
"Hoàng thượng." Vệ Mẫn lo lắng buột lòng lên tiếng gọi: "Đã bắt được thủ phạm khiến hắc nguyệt lang phá khu cấm vào khu vực chờ rồi ạ, Phùng đại nhân đang ở Thư phòng chờ lệnh."
Vẫn im lặng tựa hồ chỉ nghe được hơi thở vô cùng nhỏ. Mãi một lúc lâu, từ sau bức màn liền xuất hiện một nam nhân dung mạo tuấn tú khí chất bất phàm vừa mỹ lại vừa tà dị bận một hoàng y đơn sắc. Nam nhân nọ không ai khác chính là chủ nhân của mảnh đất phương Nam do Chu Tước Thần thủ hộ, Triệu Thiệu đế Nam Cung Thác Nguyệt.
Nam Cung Thác Nguyệt không nhanh không chậm hướng đến cách phòng bên mà bước, thoáng quay đầu đối với thị nữ trong phòng lệnh:
"Cẩn thận hầu hạ, nếu có sai sót tự lĩnh phạt."
Lời nói không nhiều nhưng cũng đủ để chúng cung nô quỳ hầu bên cạnh hiểu rõ.
Vị công tử trong kia e sẽ khiến nhiều người ghen tức đây.
Phải biết rằng Triệu Thiệu đế chưa bao giờ cùng cung phi nào đồng sàng, đồng mộng, huống chi là nam tử. Triệu Thiệu đế không hảo nam sắc, dù cho các bá quan văn võ, sứ thần các nước hằng năm tiến cống mỹ nam tử cho ngài làm nam sủng thế nhưng chưa một lần thánh thượng để ý nói chi đến chuyện lâm hạnh ở đây.
Mà nay, đột ngột xuất hiện một nam tử cũng như người đầu tiên được an giấc bên người Thánh thượng sau khi được lâm hạnh. Điều này thật khiến Vệ Mẫn cùng những kẻ theo hầu ngài vô cùng kinh ngạc, nhưng chỉ thoáng qua liền lấy lại dáng vẻ của một cung nô hiểu rõ bổn phận.
Vệ Mẫn một bên cúi người cung kính hầu hạ Nam Cung Thác Nguyệt thay đổi y phục tẩy trần buổi sớm, một bên cử người ở lại hầu hạ vị công tử trên giường. Nhìn hoàng thượng ôn nhu hôn lên mí mắt của thiếu niên, dùng thanh âm nhẹ nhàng nhất cất lên tiếng nói vốn rất băng lãnh đầy tử khí kia:
"Tiểu mỹ nhân, chờ trẫm trở về, chúng ta, lại tiếp tục."
Lời nói đầy ái muội khiến người nghe, nhìn mà muốn đỏ cả mặt, Nam Cung Thác Nguyệt lại nói cứ như là đang uống trà tâm sự rất chi là “vô tư khuần khiết”.
Nam Cung Thác Nguyệt lưu luyến rời khỏi phòng sau khi ban một đạo thánh chỉ sắc phong.
Vệ Mẫn ở bên một lần nữa lại kinh ngạc.
Vị trước mặt này có thật là chủ tử của gã không à, bị trúng tà hay là bị người tráo đổi tráo đổi rồi đây. Nhưng cái ý nghĩ hoang đường ấy lập tức bị Vệ Mẫn quẳng ngay sau đầu, làm gì có kẻ nào có cái gan nguyền rủa hay mạo danh Triệu Thiệu đế đế hoàng của Đại Yên chứ, nếu có thì chắc chắn kẻ đó không muốn đầu còn trên cổ, gia đình hòa hòa thuận thuận nữa rồi.
Cánh cửa phòng khép kín, để lại thanh âm cung tiễn tôn kính của bốn cung nữ đứng hầu trong phòng. Cả bốn nàng đều im lặng không dám thở một tia mạnh vì lo sợ đánh thức vị công tử mệt mỏi vì “vận động” quá sức đang nằm trên giường. Nhưng chẳng ai hay biết rằng cái thân ảnh sau tấm màn ấy từ lâu đã thức giấc rồi, không những thế đôi mắt thiếu niên còn mở thật to, phản ánh trong ánh mắt ấy là sự kinh hoảng tột cùng.
.
.
.
Ánh ban mai ấm áp tỏa sáng khắp nơi, mặc dù sắc trời cũng chưa sáng hẳn, mọi vật dần bừng tỉnh, bởi những thanh âm trấn động của cấm quân bên người Triệu Thiệu đế Nam Cung Thác Nguyệt .
Lan Tâm cung thuộc khu săn bắn là nơi nghĩ ngơi của hoàng gia và cận thần khi họ đi săn.
Mọi khi nơi đây vô cùng yên tĩnh, rất ít người lui tới khi chưa được lệnh. Vậy mà bây giờ lại rất ư là náo nhiệt, cấm vệ quân, nội giám thậm trí là những cung nữ nhỏ bé thôi cũng đang rất lo sợ cho mạng sống của mình trước cơn thịnh nộ của đế vương khi để mỹ nhân của ngài chạy mất.
"Truy, mau tìm, nội trong hôm nay trẫm không thấy được ngươi thì ... tất cả các ngươi ..." Triệu Thiệu đế hung tợn quét đôi mắt lạnh nhìn xuống những kẻ đang run sợ quỳ dưới chân: "Tất cả các ngươi, những kẻ có mặt trong Lan Tâm cung ngày hôm qua không cần sống nữa."
Bởi câu nói đó của Triệu Thiệu đế mà cả khu Săn Bắn Hoàng Gia đều loạn cả lên, họ truy xét lùng sục mọi ngóc ngách để tìm một mỹ thiếu nam đang chạy trốn. Vị thiếu niên may mắn vừa được Thánh thượng lâm hạnh đêm qua sau đó lại sắc phong Công tử Vũ ban thưởng Vũ Lam điện .
Chim chóc thú rừng đều chạy tán loạn khắp nơi khi bị người khoấy động. Còn nhân vật chính của chúng ta kẻ đang bị truy lùng thì đã an an ổn ổn trở về Lãnh cung với tâm trạng kinh hoàng nhất.
Mộ Dung Thế Dương đang rơi trong tình trạng hoảng loạn, khủng hoảng nhất từ trước đến nay. Y không biết chuyện gì đã xảy ra, y không biết đêm qua mình đã làm gì, với ai, y chỉ biết mình đã rất vui rất ấm áp khi ở bên người đó, y cảm giác như mình vừa tìm được một nữa của mình. Nhưng mọi chuyện dường như vỡ nát, sụp đổ tất cả khi biết người đó là Triệu Thiệu đế, là đương kim thánh thượng Nam Cung Thác Nguyệt, người phụ hoàng mười lăm năm trước đã nhẫn tâm gạt bỏ y.
Giấc mộng thật ngọt ngào nhưng sự thật lại càng tàn nhẫn hơn.
Mộ Dung Thế Dương đã tỉnh thật rất sớm ngay khi cánh cửa phòng được Vệ Mẫn mở ra. Khi y định mở mắt nhìn người đang bước vào thì lại bị cái tiếng xưng hô kia làm cho hoảng sợ.
Hoàng thượng!?
Hoàng Thượng!?
Ai!?
Là chuyện gì, chuyện gì đang xảy ra, trước mắt Mộ Dung Thế Dương như tối sầm lại. Khi nụ hôn nhẹ kia khẽ chạm trên mí mắt. Mộ Dung Thế Dương đã phải cố gắng chấn định tâm trí, giả vờ say ngủ để không phải kích động mà vùng vẫy khỏi con người đó.
Y không dám tin những gì mình nghe thấy.
Cái con người đêm qua cùng y trầm luân, cùng y trải qua cơn mây mưa cuồng nhiệt, khăng khăng một mực bắt y gọi “Nguyệt”, cười như không cười gọi y “ Tiểu mỹ nhân”, cuồng dã rong đuổi trên người y, trêu đùa quấy phá không cho y yên giấc. Nam nhân đó... nam nhân đó lại chính là Triệu Thiệu đế, phụ hoàng trên danh nghĩa của y.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất