Nghiệt, Phụ Hoàng, Đây Là Nghiệt Của Ai!?
Chương 51: Tình khắc vào tâm (3)
Nam Cung Thác Nguyệt, Nam Cung, Thác Nguyệt, Cung Nguyệt.
Cái tên này sao thân quen thế, là ai?
Người mang tên này là ai?
Đầu bé đau quá!
Ngay khi bé đau đầu kêu rên, người xung quanh ồn ào thấp thỏm thì trong đám sứ giả nước khác một trung niên nam tử chạy đến bắt lấy tay bé.
Cách nắm tay của người nọ rõ ràng là một đại phu.
Sứ giả thấy bé bị người chạm lập tức lớn giọng quát.
“Vô lễ, ngươi làm gì?”
“Kẻ vô lễ chính là ngươi, sứ giả AnMinh quốc. Không chính xác ngươi là sứ giả của Bắc Tương Kinh, thân rõ ràng là người phương Nam, lại thông đồng với Bắc phương, là muốn làm phản sao?”
“… Đế hoàng, ngài nói gì, thần không rõ.”
“Ngươi luôn miệng nói muốn báo thù cho ân nhân Cảnh thái tử đã chết bởi âm mưu đoạt vị của tiên hoàng, lại không nhận ra người trước mặt là ai ư? Thật vô lý.”
Người này là ai? Sứ giả này tuy là người Nam Minh quốc nhưng cũng là thân tín của hoàng đế Tương Kinh. Ông thật không thể nhận ra người Đại Yên?
"Đế hoàng nói đùa, thần là người Minh quốc, chỉ đến Đại Yên một lần lại tình cờ được Cảnh thái tử cứu giúp. Sao có thể nhận biết ai được cơ chứ?”
Ha ha ha…
Đại điện lập tức vang lên tiếng cười kinh thường, nhìn lại mới nhận ra tiếng cười ấy phát ra từ các hoàng thân và đại thần đã luống tuổi.
“Ngươi luôn miệng báo ân muốn đòi lại công đạo cho ân nhân, thế mà không nhận ra bổn vương, nực cười.” Người bị sứ giả thất tay lớn giọng châm chọc.
Trước cái miệng há lớn, đôi mắt mở to của gã, một vị hoàng thân mới đứng ra khỏi hàng quan viên, trầm thanh nói.
“Người ngươi vừa quát lớn, không ai khác chính là người mà ngươi nói đã bị tiên hoàng đoạt mệnh, Cảnh thái tử.”
“Không thể nào!?”
Sứ giả không cách nào tin.
Tin tức ông và chủ nhân nhận được từ nữ nhân thân mẫu của bé là song thân tử vong.
Nàng một người côi cút nên lang thang bên ngoài tìm họ hàng.
Ngọc bài của nàng lại tình cờ bị chủ nhân thấy, thông qua tên khắc trên ngọc bài và chích máu.
Họ mới nuôi kế hoạch hơn hai mươi năm nay, dạy dỗ ra một con rối, phá rối đất nước từ bên trong, xưng vương xưng đế cả song phương.
Trả mối đại thù truyền đời không đội trời chung với Nam Cung hoàng.
“Bổn vương đích thực chính là Cảnh thái tử trong miệng các ngươi, Nam Cung Minh Cảnh, ân nhân mà ngươi luôn miệng muốn lấy lại công đạo.”
Nói đến đây ai chẳng biết sứ giả ấy nói dối.
Hôm nay, Nam Cung Minh Cảnh xuất hiện chính là minh oan cho tiên hoàng.
Ông muốn nói rõ mọi chuyện, muốn chuyện hôm nay bá tánh dân chúng phương Nam phải rõ ràng, tránh cho tương lai lại bị người lật lên lợi dụng.
Năm xưa tàu ông đắm, được người cứu vớt nhưng mất toàn bộ ký ức.
Sau mới nên duyên với “thê tử” hiện tại, cả hai có nhi có nữ. Trưởng nữ hơn hai mươi năm trước đã mất tích, chuyện hôm nay xảy ra chắc chắn có liên quan đến kẻ đã bắt cóc nữ nhi ông.
“Nếu không phải bổn vương được tin, có kẻ lợi dụng thân phận bổn vương, mang cháu ngoại bổn vương đến đoạt lại đế vị, bổn vương cũng chẳng hay biết gì.
Tai nạn năm xưa đúng là có người giỡ trò, nhưng không phải tiên hoàng mà chính là kẻ đã mang cháu ngoại ta đến đây, chính là ngươi.
Nam Cung Minh Cảnh vừa dứt lời toàn bộ thị vệ lập tức bao vây đoàn sứ giả Minh quốc.
“Và ngươi, quốc chủ Tương Kinh.”
Sau lưng sứ giả đó thật sự là đế vương Tương Kinh Tương Cẩn.
Vị quốc chủ ấy thấy sự việc bại lộ, lập tức cùng thuộc hạ phá vòng vây muốn thoát ra ngoài.
Màn kịch chiến diễn ra, binh lính theo lời Nam Cung Minh Cảnh bắt sống, nên trước thế liều mạng của đối phương đội vệ binh rất là nổ lực.
“Ta đã hứa với kẻ đó sẽ tha mang sống cho ngươi. Nhưng tội lỗi của ngươi đối với nữ nhi ta, đối với cháu trai ta. Ta không thể tha.”
Một viên thuốc bỏ vào miệng lão quốc chủ, tay chân lão bị đánh tàn phế cùng đám thuộc hạ chờ xét xử.
Sống không bằng chết mới là cách trả thù tuyệt vời nhất.
“Nhật Lang, thằng bé không ổn, nó cứ ôm đầu kêu đau.” Người đi theo Nam Cung Minh Cảnh vội gọi lại ông.
“Phu quân chàng ở đâu? Phu quân, đệ đau quá, phu quân…”
“Nó bị hạ dược, hôm nay chịu chút kích thích nên mới ra thế.”
Vừa bắt mạch Nam Cung Minh Cảnh vừa nói.
“Độc dược khiến tâm trí nó không thể trưởng thành, tuy đã giải nhưng kẻ đó như không muốn nó sống lâu nên phục thêm thứ khác, quá mạnh, e không qua khỏi năm sau.”
“Chẳng lẻ không có cách trị.”
Người trong đại điện lục đục cáo lui chỉ chừa lại Triệu Thiệu đế, Thần quan An thân vương và một vài tông thân có quan hệ mật thiết với Cảnh thái tử.
Triệu Thiệu đế từ trên cao chậm rãi bước xuống thềm điện, tiến lại gần bé.
Ngài nghe tiếng rên rĩ cùng tiếng gọi phu quân thân thương mà tâm nhói đau, nhưng vẫn cố kiềm chế bản thân không đến quá gần.
“Dương nhi, con tỉnh?”
Nam Cung Minh Cảnh không hổ danh thần y Nhật Lang, chỉ một viên thuốc đã khiến bé hồi tỉnh từ cơn mơ hồ.
“Ngài là… ngoại công.”
“Đúng, ta là ngoại công con.”
Dương nhi vừa được phục giải dược, nhưng tâm trí lại tỉnh hơn bao giờ hết. Bởi vì quá tỉnh táo nên không biết đối diện sự thật như thế nào.
Người bận long bào này, là phu quân của bé, cũng là đường cữu của bé.
Khoảng thời gian xa nhau dù quên mất nhưng tâm vẫn nhớ da diết, giờ gặp lại chỉ hận mãi đừng nhận nhau.
Dương nhi rất muốn gọi phu quân, muốn được phu quân ôm vào lòng. Thế nhưng lúc mở miệng tiếng phu quân ấy lại nghẹn ở cổ họng không cách nào phát ra.
Trong lúc lúng túng ấy, thì một tiếng cười vang khắp đại điện.
“Nam Cung Minh Cảnh à Nam Cung Minh Cảnh ngươi quả nhiên còn sống, ngươi sống sung sướng suốt từng ấy năm, liệu có nhớ đến người đệ đệ đang bị tra tấn bởi trách nhiệm không thuộc về mình hay không?”
Người trước mặt họ mặt mày dữ tợn, tay cầm thượng phương bảo kiếm, ngự vật của tiên hoàng ban tặng, lăm lăm tiến đến chỉ vào Nam Cung Minh Cảnh.
“Thượng Tả tướng ông mang kiếm loạn sấm cung đình là có ý gì?”
“Hoàng thượng, xin thứ cựu thần thất lễ, hôm nay thần đến cũng không có ý còn sống trở ra.”
Vừa dứt lời vị Tả thừa tướng đó đã nâng kiếm đánh về phía Nam Cung Minh Cảnh.
“Tấn Vinh, có gì từ từ nói.”
“Ta không có gì để nói với ngươi, Nam Cung Minh Cảnh để mạng lại đây, mang nó đi tạ tội với Cẩn đi.”
“Tấn Vinh!”
“Vì ngươi chúng ta phải xa nhau, vì ngươi đệ ấy mang lên gánh nặng hoàng tộc, đổi lại chỉ là cái tội thí huynh.”
“Tấn Vinh!”
“Vì sao? Nếu ngươi còn sống sao không sớm trở về, để hôm nay khi mọi chuyện đã trần ai lạc định, ngươi lại mang theo con cháu mình trở lại đoạt vị. Nếu không phải vì ngươi đệ ấy cũng không bị tra tấn đến chết.”
Kẻ đánh tới người chạy trốn, đánh qua đánh lại cho đến khi vị Tả thừa tướng ấy mệt lả mới ngừng nghĩ.
“Tấn Vinh, ta hoàn toàn không biết việc đế vị phải do chi trưởng nắm giữ. Mãi đến hai tháng trước có kẻ tự xưng là phụ thân của Dương nhi đến, bảo là quốc chủ Tương Kinh muốn mưu nghịch làm loạn phương Nam.
Hơn hai mươi năm trước là ông ta hại tàu ta bị đắm.
Âm mưu bắt cóc ta không thành, liền chuyển thành trưởng nữ ta khi vừa nàng ấy.
Cháu ta còn đây, ngươi an tâm mọi chuyện sẽ ổn, chỉ cần nó ngồi lên đế vị thì Đại Yên sẽ không …”
Hai chữ cuối cùng dần dần mất dạng theo lời nói của ông.
“An tâm cái gì? Ta còn gì để lưu luyến? Cẩn đi rồi, đệ ấy đã bỏ ta đi mãi mãi.
Vì ngươi mất tích, Anh đế lập mưu hủy bỏ hôn thư của chúng ta, khiến đệ ấy cưới muội muội ta, lại gả nữ nhi mình cho ta coi như đền bù.
Cưới người mình không yêu là cái bù đắp khốn kiếp gì?
Ngươi bên ngoài có thê có nhi hạnh phúc bao nhiêu. Còn ta, ta và đệ ấy âm dương cách biệt, khi sống không thể bên nhau lúc chết lại không thể đồng huyệt.
Nam Cung Minh Cảnh, ngươi chết đi, ngươi biến mất thì cái chết của đệ ấy mới không vô nghĩa.”
Đau đớn khi biết mình và người yêu bị chia cắt bởi nguyên nhân vốn không nên có khiến Thượng Tấn Vinh mất đi lý trí.
Ông muốn cùng chết chung với kẻ đã gây nên tất cả, kẻ đã biến giấc mộng uyên ương của ông trở thành hư ảo.
A. Tiếng kêu rên đau đớn.
Thanh kiếm đâm tới, máu đào thấm đẫm vạt áo nhưng kẻ bị đâm không phải Nam Cung Minh Cảnh mà là kẻ đi cùng ông Mộ Dung Tử Hàn.
“Tử Hàn!”
Mộ Dung Minh Cảnh ôm lấy nam tử tuấn mỹ ấy, vết đâm ngay tim, dù là đại la thần tiên cũng khó cứu, huống chi một phàm phu tục tử chỉ có cái tiếng thần y như ông.
“Tại sao, sao lại đỡ kiếm cho ta?”
Người nọ nhìn ông. Ánh mắt bình thản như được giải thoát, âu yếm nhìn Nam Cung Minh Cảnh.
“Ngươi vốn có thể giết gã nhưng từ đầu lại luôn lẫn tránh. Nhát kiếm đó không phải ngươi định nhận sao?
Ta mới là kẻ có tội, ta thay ngươi nhận lấy nó.”
Lời nói nặng nề máu từ miệng người nọ từ từ tuôn ra, nhưng người nọ vẫn không ngừng nói như sợ cả đời sẽ không nói được nữa.
“Ta là người Thần tộc mang trong mình dòng máu hồ tiên có khả năng tiên tri. Ta dự đoán được kẻ mang trong mình dòng máu trữ quân nhưng lại không có số ngồi trên ngai đế vi. Vòng qua vòng lại tới đời thứ ba mới quay về đế vị.
Ta đoán được kẻ bi ai đó sẽ gặp nạn trên biển.
Ta đến đó, cứu được nhiều người đắm tàu, nhưng lại không đoán ra được trữ quân đó là ai?
Ta lại gặp phải ngươi, kẻ quên mất quá khứ. Ngươi bám lấy ta, tỏ tình với ta, đến khi Nhược nhi Khánh nhi sinh ra, ngươi lại giao cho nàng ngọc bài biểu lộ thân phận.
Ta mới biết thân phận thật của ngươi. Số phận nghiệt ngã với Nhược nhi với con cháu chúng ta.
Ta dự đoán được nhưng lại vô pháp nói ra.
Ngươi bảo ta có thể làm gì đây?
Ngươi cảm thấy có tội, vậy ta càng tội lỗi nặng nề hơn, biết mà không nói, ai đáng trách hơn đây?
Nhật Lang... Nhật Lang, tất cả... tất cả là lỗi của ta, không cần... không cần ôm tội về mình.
Là lỗi của ta, là tại ta...tại... ta... "
Xin huynh tha thứ cho ta...
"Không! Tử Hàn!" Nam Cung Minh Cảnh bi thống hô lớn.
Ông đau đớn nhìn ái nhân buông lỏng tay, đôi mắt nhắm nghiền nằm trong lòng mình.
"Không phải lỗi của huynh. Là do ta, nếu ta không đưa ngọc bài ra, mọi chuyện sẽ không diễn ra."
Vuốt ve ái nhân, Nam Cung Minh Cảnh thều thào phản bác như muốn ái nhân hùng hổ đứng dậy răng dạy ông.
Thế nhưng người nọ vẫn nhắm mắt nằm đó không một cử động.
Nam Cung Minh Cảnh cố trấn tĩnh mình, ông nhìn cháu trai vẫn còn đang trong kinh hoàng, từ ái nói.
“Dương nhi, con nghe rồi đó, huyết mạch ta vô duyên với đế vị, chỉ có đời thứ ba là con của con, trưởng tử mới có thể đăng cơ đế vị.
Con không được ngồi lên đó, sẽ yểu mệnh."
Lời Nam Cung Minh Cảnh càng nói Dương nhi càng không thích hợp, ông nói tiếp.
"Dương nhi, ta còn một đứa con trai, nó gọi Mộ Dung Khánh là tướng quân trấn giữ phiên Bắc. Chờ khi trưởng tử con đăng cơ, hãy tìm nó, nhờ nó đưa chúng ta hồi tộc.
Nếu muốn, con có thể ở lại đó, nơi đó mới thuộc về chúng ta.”
Dứt lời, ông thu mắt nhìn vào người trong lòng, ôn nhu nói.
"Huynh có lỗi gì, ta sao có thể giận huynh. Ta là đang giận bản thân.
Ta không cách nào đối mặt với họ, với thân nhân, với người dân phương Nam mình.
Ta rõ ràng còn sống đây, lại để thứ đệ gánh lên trọng trách thuộc về mình."
Nam Cung Minh Cảnh cúi người hôn lên đôi mắt người nọ, cũng thuận thế mà rút kiếm đang xuyên ngực ái nhân.
"Mạng này ta trả cho đệ Cẩn, Tấn Vinh.”
Nhanh như chớp, ông cắt ngang yết hầu mình.
Hình ảnh trước mặt quá kinh hoàng quá đẫm máu. Nó quá sức chịu đựng của Dương nhi.
A... A...
Bé hét toáng lên cố kiềm nén sự sợ hãi của mình chạy đến thi thể cả hai.
Bé muốn đánh thức họ, như kiểu phu quân vẫn thường kêu bé dậy mỗi sáng, nhưng bé làm cách nào cũng không thể lay tỉnh nọ.
“Đừng khóc, đừng khóc, Dương nhi ngoan, bé ngoan của ta, để họ đi đi.”
“Phu…quân, phu quân.”
Bé ôm chầm lấy Nam Cung Thác Nguyệt, kêu lên tiếng gọi nghẹn nơi cổ họng đã lâu, mặc cho sự ngỡ ngàng của những kẻ còn lại.
“Phu quân, ngoại công chết rồi, họ chết rồi, ta chỉ vừa nhận họ, chỉ vừa mới nhận họ thôi.
Là tại ta, nếu không phải ta họ sẽ không đến đây. Không còn ai nữa, ta không còn thân nhân nào cả.”
Dương nhi thất kinh lời nói lộn xộn chả biết mình nói gì.
“Dương nhi bình tĩnh, bình tĩnh, Dương nhi còn ta, còn có An nhi mà.”
“Không!”
Nam Cung Thác Nguyệt bất ngờ bị Dương nhi đẩy ngã, bé chạy ra khỏi vòng tay hắn, đau đớn nói.
“Ngài không phải, phu quân ta là Cung Nguyệt, không phải Nam Cung Thác Nguyệt, không phải Triệu Thiệu đế.”
“Đó chỉ là cái tên khi ta ở ngoài cung dùng, Cung Nguyệt là ta, Nam Cung Thác Nguyệt cũng là ta, đều là phu quân của đệ.”
Đoạn đối thoại của cả hai khiến người nơi đây kinh hoàng vô cùng.
Hoàng thượng và ngoại tôn Cảnh thái tử?
Nam Cung Thác Nguyệt biết họ nghĩ gì, nhưng hiện hắn không có tinh lực để phản ứng họ.
Bây giờ, trong mắt hắn chỉ có Dương nhi.
Hắn ra sức dụ dỗ trấn an khi thấy tâm trạng ái nhân không được ổn.
“Không, ngài không phải!
Khi ta gọi ngài, ngài không đáp lại ta, ngài không nhận ta. Ngài là đường cữu của ta, chúng ta là chất cữu."
Cái tên này sao thân quen thế, là ai?
Người mang tên này là ai?
Đầu bé đau quá!
Ngay khi bé đau đầu kêu rên, người xung quanh ồn ào thấp thỏm thì trong đám sứ giả nước khác một trung niên nam tử chạy đến bắt lấy tay bé.
Cách nắm tay của người nọ rõ ràng là một đại phu.
Sứ giả thấy bé bị người chạm lập tức lớn giọng quát.
“Vô lễ, ngươi làm gì?”
“Kẻ vô lễ chính là ngươi, sứ giả AnMinh quốc. Không chính xác ngươi là sứ giả của Bắc Tương Kinh, thân rõ ràng là người phương Nam, lại thông đồng với Bắc phương, là muốn làm phản sao?”
“… Đế hoàng, ngài nói gì, thần không rõ.”
“Ngươi luôn miệng nói muốn báo thù cho ân nhân Cảnh thái tử đã chết bởi âm mưu đoạt vị của tiên hoàng, lại không nhận ra người trước mặt là ai ư? Thật vô lý.”
Người này là ai? Sứ giả này tuy là người Nam Minh quốc nhưng cũng là thân tín của hoàng đế Tương Kinh. Ông thật không thể nhận ra người Đại Yên?
"Đế hoàng nói đùa, thần là người Minh quốc, chỉ đến Đại Yên một lần lại tình cờ được Cảnh thái tử cứu giúp. Sao có thể nhận biết ai được cơ chứ?”
Ha ha ha…
Đại điện lập tức vang lên tiếng cười kinh thường, nhìn lại mới nhận ra tiếng cười ấy phát ra từ các hoàng thân và đại thần đã luống tuổi.
“Ngươi luôn miệng báo ân muốn đòi lại công đạo cho ân nhân, thế mà không nhận ra bổn vương, nực cười.” Người bị sứ giả thất tay lớn giọng châm chọc.
Trước cái miệng há lớn, đôi mắt mở to của gã, một vị hoàng thân mới đứng ra khỏi hàng quan viên, trầm thanh nói.
“Người ngươi vừa quát lớn, không ai khác chính là người mà ngươi nói đã bị tiên hoàng đoạt mệnh, Cảnh thái tử.”
“Không thể nào!?”
Sứ giả không cách nào tin.
Tin tức ông và chủ nhân nhận được từ nữ nhân thân mẫu của bé là song thân tử vong.
Nàng một người côi cút nên lang thang bên ngoài tìm họ hàng.
Ngọc bài của nàng lại tình cờ bị chủ nhân thấy, thông qua tên khắc trên ngọc bài và chích máu.
Họ mới nuôi kế hoạch hơn hai mươi năm nay, dạy dỗ ra một con rối, phá rối đất nước từ bên trong, xưng vương xưng đế cả song phương.
Trả mối đại thù truyền đời không đội trời chung với Nam Cung hoàng.
“Bổn vương đích thực chính là Cảnh thái tử trong miệng các ngươi, Nam Cung Minh Cảnh, ân nhân mà ngươi luôn miệng muốn lấy lại công đạo.”
Nói đến đây ai chẳng biết sứ giả ấy nói dối.
Hôm nay, Nam Cung Minh Cảnh xuất hiện chính là minh oan cho tiên hoàng.
Ông muốn nói rõ mọi chuyện, muốn chuyện hôm nay bá tánh dân chúng phương Nam phải rõ ràng, tránh cho tương lai lại bị người lật lên lợi dụng.
Năm xưa tàu ông đắm, được người cứu vớt nhưng mất toàn bộ ký ức.
Sau mới nên duyên với “thê tử” hiện tại, cả hai có nhi có nữ. Trưởng nữ hơn hai mươi năm trước đã mất tích, chuyện hôm nay xảy ra chắc chắn có liên quan đến kẻ đã bắt cóc nữ nhi ông.
“Nếu không phải bổn vương được tin, có kẻ lợi dụng thân phận bổn vương, mang cháu ngoại bổn vương đến đoạt lại đế vị, bổn vương cũng chẳng hay biết gì.
Tai nạn năm xưa đúng là có người giỡ trò, nhưng không phải tiên hoàng mà chính là kẻ đã mang cháu ngoại ta đến đây, chính là ngươi.
Nam Cung Minh Cảnh vừa dứt lời toàn bộ thị vệ lập tức bao vây đoàn sứ giả Minh quốc.
“Và ngươi, quốc chủ Tương Kinh.”
Sau lưng sứ giả đó thật sự là đế vương Tương Kinh Tương Cẩn.
Vị quốc chủ ấy thấy sự việc bại lộ, lập tức cùng thuộc hạ phá vòng vây muốn thoát ra ngoài.
Màn kịch chiến diễn ra, binh lính theo lời Nam Cung Minh Cảnh bắt sống, nên trước thế liều mạng của đối phương đội vệ binh rất là nổ lực.
“Ta đã hứa với kẻ đó sẽ tha mang sống cho ngươi. Nhưng tội lỗi của ngươi đối với nữ nhi ta, đối với cháu trai ta. Ta không thể tha.”
Một viên thuốc bỏ vào miệng lão quốc chủ, tay chân lão bị đánh tàn phế cùng đám thuộc hạ chờ xét xử.
Sống không bằng chết mới là cách trả thù tuyệt vời nhất.
“Nhật Lang, thằng bé không ổn, nó cứ ôm đầu kêu đau.” Người đi theo Nam Cung Minh Cảnh vội gọi lại ông.
“Phu quân chàng ở đâu? Phu quân, đệ đau quá, phu quân…”
“Nó bị hạ dược, hôm nay chịu chút kích thích nên mới ra thế.”
Vừa bắt mạch Nam Cung Minh Cảnh vừa nói.
“Độc dược khiến tâm trí nó không thể trưởng thành, tuy đã giải nhưng kẻ đó như không muốn nó sống lâu nên phục thêm thứ khác, quá mạnh, e không qua khỏi năm sau.”
“Chẳng lẻ không có cách trị.”
Người trong đại điện lục đục cáo lui chỉ chừa lại Triệu Thiệu đế, Thần quan An thân vương và một vài tông thân có quan hệ mật thiết với Cảnh thái tử.
Triệu Thiệu đế từ trên cao chậm rãi bước xuống thềm điện, tiến lại gần bé.
Ngài nghe tiếng rên rĩ cùng tiếng gọi phu quân thân thương mà tâm nhói đau, nhưng vẫn cố kiềm chế bản thân không đến quá gần.
“Dương nhi, con tỉnh?”
Nam Cung Minh Cảnh không hổ danh thần y Nhật Lang, chỉ một viên thuốc đã khiến bé hồi tỉnh từ cơn mơ hồ.
“Ngài là… ngoại công.”
“Đúng, ta là ngoại công con.”
Dương nhi vừa được phục giải dược, nhưng tâm trí lại tỉnh hơn bao giờ hết. Bởi vì quá tỉnh táo nên không biết đối diện sự thật như thế nào.
Người bận long bào này, là phu quân của bé, cũng là đường cữu của bé.
Khoảng thời gian xa nhau dù quên mất nhưng tâm vẫn nhớ da diết, giờ gặp lại chỉ hận mãi đừng nhận nhau.
Dương nhi rất muốn gọi phu quân, muốn được phu quân ôm vào lòng. Thế nhưng lúc mở miệng tiếng phu quân ấy lại nghẹn ở cổ họng không cách nào phát ra.
Trong lúc lúng túng ấy, thì một tiếng cười vang khắp đại điện.
“Nam Cung Minh Cảnh à Nam Cung Minh Cảnh ngươi quả nhiên còn sống, ngươi sống sung sướng suốt từng ấy năm, liệu có nhớ đến người đệ đệ đang bị tra tấn bởi trách nhiệm không thuộc về mình hay không?”
Người trước mặt họ mặt mày dữ tợn, tay cầm thượng phương bảo kiếm, ngự vật của tiên hoàng ban tặng, lăm lăm tiến đến chỉ vào Nam Cung Minh Cảnh.
“Thượng Tả tướng ông mang kiếm loạn sấm cung đình là có ý gì?”
“Hoàng thượng, xin thứ cựu thần thất lễ, hôm nay thần đến cũng không có ý còn sống trở ra.”
Vừa dứt lời vị Tả thừa tướng đó đã nâng kiếm đánh về phía Nam Cung Minh Cảnh.
“Tấn Vinh, có gì từ từ nói.”
“Ta không có gì để nói với ngươi, Nam Cung Minh Cảnh để mạng lại đây, mang nó đi tạ tội với Cẩn đi.”
“Tấn Vinh!”
“Vì ngươi chúng ta phải xa nhau, vì ngươi đệ ấy mang lên gánh nặng hoàng tộc, đổi lại chỉ là cái tội thí huynh.”
“Tấn Vinh!”
“Vì sao? Nếu ngươi còn sống sao không sớm trở về, để hôm nay khi mọi chuyện đã trần ai lạc định, ngươi lại mang theo con cháu mình trở lại đoạt vị. Nếu không phải vì ngươi đệ ấy cũng không bị tra tấn đến chết.”
Kẻ đánh tới người chạy trốn, đánh qua đánh lại cho đến khi vị Tả thừa tướng ấy mệt lả mới ngừng nghĩ.
“Tấn Vinh, ta hoàn toàn không biết việc đế vị phải do chi trưởng nắm giữ. Mãi đến hai tháng trước có kẻ tự xưng là phụ thân của Dương nhi đến, bảo là quốc chủ Tương Kinh muốn mưu nghịch làm loạn phương Nam.
Hơn hai mươi năm trước là ông ta hại tàu ta bị đắm.
Âm mưu bắt cóc ta không thành, liền chuyển thành trưởng nữ ta khi vừa nàng ấy.
Cháu ta còn đây, ngươi an tâm mọi chuyện sẽ ổn, chỉ cần nó ngồi lên đế vị thì Đại Yên sẽ không …”
Hai chữ cuối cùng dần dần mất dạng theo lời nói của ông.
“An tâm cái gì? Ta còn gì để lưu luyến? Cẩn đi rồi, đệ ấy đã bỏ ta đi mãi mãi.
Vì ngươi mất tích, Anh đế lập mưu hủy bỏ hôn thư của chúng ta, khiến đệ ấy cưới muội muội ta, lại gả nữ nhi mình cho ta coi như đền bù.
Cưới người mình không yêu là cái bù đắp khốn kiếp gì?
Ngươi bên ngoài có thê có nhi hạnh phúc bao nhiêu. Còn ta, ta và đệ ấy âm dương cách biệt, khi sống không thể bên nhau lúc chết lại không thể đồng huyệt.
Nam Cung Minh Cảnh, ngươi chết đi, ngươi biến mất thì cái chết của đệ ấy mới không vô nghĩa.”
Đau đớn khi biết mình và người yêu bị chia cắt bởi nguyên nhân vốn không nên có khiến Thượng Tấn Vinh mất đi lý trí.
Ông muốn cùng chết chung với kẻ đã gây nên tất cả, kẻ đã biến giấc mộng uyên ương của ông trở thành hư ảo.
A. Tiếng kêu rên đau đớn.
Thanh kiếm đâm tới, máu đào thấm đẫm vạt áo nhưng kẻ bị đâm không phải Nam Cung Minh Cảnh mà là kẻ đi cùng ông Mộ Dung Tử Hàn.
“Tử Hàn!”
Mộ Dung Minh Cảnh ôm lấy nam tử tuấn mỹ ấy, vết đâm ngay tim, dù là đại la thần tiên cũng khó cứu, huống chi một phàm phu tục tử chỉ có cái tiếng thần y như ông.
“Tại sao, sao lại đỡ kiếm cho ta?”
Người nọ nhìn ông. Ánh mắt bình thản như được giải thoát, âu yếm nhìn Nam Cung Minh Cảnh.
“Ngươi vốn có thể giết gã nhưng từ đầu lại luôn lẫn tránh. Nhát kiếm đó không phải ngươi định nhận sao?
Ta mới là kẻ có tội, ta thay ngươi nhận lấy nó.”
Lời nói nặng nề máu từ miệng người nọ từ từ tuôn ra, nhưng người nọ vẫn không ngừng nói như sợ cả đời sẽ không nói được nữa.
“Ta là người Thần tộc mang trong mình dòng máu hồ tiên có khả năng tiên tri. Ta dự đoán được kẻ mang trong mình dòng máu trữ quân nhưng lại không có số ngồi trên ngai đế vi. Vòng qua vòng lại tới đời thứ ba mới quay về đế vị.
Ta đoán được kẻ bi ai đó sẽ gặp nạn trên biển.
Ta đến đó, cứu được nhiều người đắm tàu, nhưng lại không đoán ra được trữ quân đó là ai?
Ta lại gặp phải ngươi, kẻ quên mất quá khứ. Ngươi bám lấy ta, tỏ tình với ta, đến khi Nhược nhi Khánh nhi sinh ra, ngươi lại giao cho nàng ngọc bài biểu lộ thân phận.
Ta mới biết thân phận thật của ngươi. Số phận nghiệt ngã với Nhược nhi với con cháu chúng ta.
Ta dự đoán được nhưng lại vô pháp nói ra.
Ngươi bảo ta có thể làm gì đây?
Ngươi cảm thấy có tội, vậy ta càng tội lỗi nặng nề hơn, biết mà không nói, ai đáng trách hơn đây?
Nhật Lang... Nhật Lang, tất cả... tất cả là lỗi của ta, không cần... không cần ôm tội về mình.
Là lỗi của ta, là tại ta...tại... ta... "
Xin huynh tha thứ cho ta...
"Không! Tử Hàn!" Nam Cung Minh Cảnh bi thống hô lớn.
Ông đau đớn nhìn ái nhân buông lỏng tay, đôi mắt nhắm nghiền nằm trong lòng mình.
"Không phải lỗi của huynh. Là do ta, nếu ta không đưa ngọc bài ra, mọi chuyện sẽ không diễn ra."
Vuốt ve ái nhân, Nam Cung Minh Cảnh thều thào phản bác như muốn ái nhân hùng hổ đứng dậy răng dạy ông.
Thế nhưng người nọ vẫn nhắm mắt nằm đó không một cử động.
Nam Cung Minh Cảnh cố trấn tĩnh mình, ông nhìn cháu trai vẫn còn đang trong kinh hoàng, từ ái nói.
“Dương nhi, con nghe rồi đó, huyết mạch ta vô duyên với đế vị, chỉ có đời thứ ba là con của con, trưởng tử mới có thể đăng cơ đế vị.
Con không được ngồi lên đó, sẽ yểu mệnh."
Lời Nam Cung Minh Cảnh càng nói Dương nhi càng không thích hợp, ông nói tiếp.
"Dương nhi, ta còn một đứa con trai, nó gọi Mộ Dung Khánh là tướng quân trấn giữ phiên Bắc. Chờ khi trưởng tử con đăng cơ, hãy tìm nó, nhờ nó đưa chúng ta hồi tộc.
Nếu muốn, con có thể ở lại đó, nơi đó mới thuộc về chúng ta.”
Dứt lời, ông thu mắt nhìn vào người trong lòng, ôn nhu nói.
"Huynh có lỗi gì, ta sao có thể giận huynh. Ta là đang giận bản thân.
Ta không cách nào đối mặt với họ, với thân nhân, với người dân phương Nam mình.
Ta rõ ràng còn sống đây, lại để thứ đệ gánh lên trọng trách thuộc về mình."
Nam Cung Minh Cảnh cúi người hôn lên đôi mắt người nọ, cũng thuận thế mà rút kiếm đang xuyên ngực ái nhân.
"Mạng này ta trả cho đệ Cẩn, Tấn Vinh.”
Nhanh như chớp, ông cắt ngang yết hầu mình.
Hình ảnh trước mặt quá kinh hoàng quá đẫm máu. Nó quá sức chịu đựng của Dương nhi.
A... A...
Bé hét toáng lên cố kiềm nén sự sợ hãi của mình chạy đến thi thể cả hai.
Bé muốn đánh thức họ, như kiểu phu quân vẫn thường kêu bé dậy mỗi sáng, nhưng bé làm cách nào cũng không thể lay tỉnh nọ.
“Đừng khóc, đừng khóc, Dương nhi ngoan, bé ngoan của ta, để họ đi đi.”
“Phu…quân, phu quân.”
Bé ôm chầm lấy Nam Cung Thác Nguyệt, kêu lên tiếng gọi nghẹn nơi cổ họng đã lâu, mặc cho sự ngỡ ngàng của những kẻ còn lại.
“Phu quân, ngoại công chết rồi, họ chết rồi, ta chỉ vừa nhận họ, chỉ vừa mới nhận họ thôi.
Là tại ta, nếu không phải ta họ sẽ không đến đây. Không còn ai nữa, ta không còn thân nhân nào cả.”
Dương nhi thất kinh lời nói lộn xộn chả biết mình nói gì.
“Dương nhi bình tĩnh, bình tĩnh, Dương nhi còn ta, còn có An nhi mà.”
“Không!”
Nam Cung Thác Nguyệt bất ngờ bị Dương nhi đẩy ngã, bé chạy ra khỏi vòng tay hắn, đau đớn nói.
“Ngài không phải, phu quân ta là Cung Nguyệt, không phải Nam Cung Thác Nguyệt, không phải Triệu Thiệu đế.”
“Đó chỉ là cái tên khi ta ở ngoài cung dùng, Cung Nguyệt là ta, Nam Cung Thác Nguyệt cũng là ta, đều là phu quân của đệ.”
Đoạn đối thoại của cả hai khiến người nơi đây kinh hoàng vô cùng.
Hoàng thượng và ngoại tôn Cảnh thái tử?
Nam Cung Thác Nguyệt biết họ nghĩ gì, nhưng hiện hắn không có tinh lực để phản ứng họ.
Bây giờ, trong mắt hắn chỉ có Dương nhi.
Hắn ra sức dụ dỗ trấn an khi thấy tâm trạng ái nhân không được ổn.
“Không, ngài không phải!
Khi ta gọi ngài, ngài không đáp lại ta, ngài không nhận ta. Ngài là đường cữu của ta, chúng ta là chất cữu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất