Chương 11: Lần đầu tiên
Tính tới tính lui thì đây là lần đầu tiên hai người ăn cơm ở bên ngoài kể từ khi Tiêu Nam vào ở nhà Lục Tự.
Từ sau khi xuống xe Tiêu Nam vẫn duy trì trạng thái hưng phấn, không ngừng có các hành động mờ ám, ý cười trong mắt không sao ngăn nổi. Nếu như không phải cần để ý hình tượng thì cậu đã tung tăng nhảy nhót rồi.
Đi theo sau lưng cậu là Lục Tự mặt đầy khó hiểu. Thế này là sao? Ra ngoài ăn một bữa cơm thôi mà còn có thể thích đến như vậy? Chẳng phải hằng ngày ở nhà còn đòi tranh nấu cơm đó à?
Anh vừa định mở miệng hỏi một chút, lại nghĩ đến mình với cậu nhóc tuổi tác chênh lệch gần sáu tuổi thì đành từ bỏ ý niệm. Hai thế hệ khác biệt nào có thể dễ dàng phá vỡ như thế.
Còn chưa tới giờ cơm, chỗ ngồi trong tiệm còn trống nhiều. Lục Tự chọn một bàn trong góc vắng vẻ khá yên tĩnh rồi đưa thực đơn cho Tiêu Nam.
Tiêu Nam vô cùng vui vẻ nhận lấy thực đơn, nửa nhoài ra bàn vạch vạch chọn chọn.
Vừa xem vừa hỏi Lục Tự, “Anh Lục anh Lục, anh thích khoai tây lát không? Miến dẹt thì sao? Nhất định phải gọi một phần bánh tổ này, a, gọi thêm chút thịt viên có được không?”
Lục Tự: “Cậu thích ăn gì thì cứ gọi.”
Biểu hiện của Tiêu Nam cứ như là lần đầu tiên đi ăn cơm ở ngoài vậy, gặp mấy món rối rắm còn do dự một hồi, nhíu mày cong môi, trông thật đáng yêu.
Đến lúc Lục Tự nhận lấy thực đơn thì cũng đã được tích chừng mười món rồi, Lục Tự xem rồi lại chọn thêm một chút. Xong thì vươn tay gọi người phục vụ, “Cảm phiền đổi cần tây thành hành tây giúp tôi, cảm ơn.”
Người phục vụ nhận lấy thực đơn rồi ghi nhớ yêu cầu của Lục Tự thì đi vào, chỉ còn lại Tiêu Nam khúc khích nhìn Lục Tự.
“Anh Lục, em vui lắm.”
Lục Tự nhíu mày, “Có đến mức vui như thế không?”
Tiêu Nam đung đưa cơ thể, lại đứng đắn nói, “Tất nhiên, đây là lần đầu tiên cùng anh ra ngoài ăn cơm, rất có giá trị kỷ niệm đó.”
Hóa ra không phải là lần đầu ăn ở ngoài, mà là lần đầu tiên cùng anh đi ra ngoài ăn cơm.
Dường như khả năng chọc người vui vẻ của cậu nhóc là thiên phú vô sự tự thông.
Lục Tự rất thích tính này, nếu đổi thành khi anh còn bé với lão Lộ, trừ cái thời anh dính ông như sam ra thì chỉ hận không thể gặp mặt là mếu máo, không chịu nghe ai.
So sánh anh với Tiêu Nam và lão Lộ với anh thì đúng là khác biệt nhiều lắm.
Chỉ có điều, vô luận là lão Lộ hay là Tiêu Nam thì anh đều rất thích. Từ khi lão Lộ tạ thế anh vẫn chưa được cảm thụ ấm áp của tình thân như này.
Vì lẽ đó, sau khi nghe câu trả lời của cậu nhóc anh cũng học nói theo: “Vậy cậu cầm một quyển sổ nhỏ ra ghi lại không?”
“Không cần đâu, em nhớ tốt lắm.”
Này cũng không phải nói dối, cậu nhớ hết thảy những điều liên quan đến Lục Tự.
Lần đầu tiên gặp mặt là ngày 27 tháng 2 ba năm trước, khi đó cậu học lớp 11 và tham gia lễ tuyên thệ 100 ngày của khối 12 thì gặp được Lục Tự trở lại trường. Sau đó, cậu giấu mọi người mà thu thập khắp nơi thông tin về Lục Tự. Còn lén lút mà đi tìm anh, chỉ đứng từ xa liếc mắt nhìn một cái mà vui vẻ biết bao ngày.
Lần đầu tiên cậu đứng dưới gốc ngô đồng già mà chờ anh đi ngang qua là vào ngày 25 tháng trước, đó cũng là lần thứ hai cậu có thể nhìn thấy gương mặt của anh từ khoảng cách gần như thế. Vào ngày đó, cuối cùng cậu cũng quyết định mang chứng cứ mẹ để lại mà giao cho cảnh sát.
Rồi sau cậu lại canh đứng thời gian Lục Tự tan làm, suốt nửa tháng liền mà đứng bên gốc ngô đồng nhằm tạo cơ hội gặp mặt.
Hôm đó là ngày 20 tháng 8, cậu vô cùng chật vật xuất hiện. Cậu chờ suốt từ sáng đến trưa muốn nhìn anh một lần cuối cùng thì lại được Lục Tự mang về nhà. Lần đầu tiên cậu mặc quần áo của anh, lần đầu tiên ăn cơm với anh, lần đầu tiên mà nói ra tên của mình. Tối hôm đó là lần đầu tiên hai người cùng đi mua sắm, Lục Tự đã mua cho cậu rất nhiều thứ.
Ngày 21 tháng 8, lần đầu tiên cậu đứng dưới cây ngô đồng để đón anh về nhà, lần đầu tiên cùng nhau nấu cơm, lần đầu tiên ôm ấp, lần đầu tiên ngủ chung một giường.
Ngày 22 tháng 8, lần đầu tiên cùng đến studio, lần đầu tiên cùng anh hoàn thiện một bức tranh.
…
Cho đến hôm nay, bọn họ cũng là lần đầu tiên đến quán cà phê và cùng nhau đi ăn cơm ở ngoài.
Lần đầu tiên luôn là đẹp nhất, giữa bọn họ có quá nhiều thứ lần đầu, tất cả cậu đều nhớ rõ. Cậu cũng tin rằng, sau này sẽ còn nhiều điều hơn nữa.
Tiêu Nam rất thích ghi nhớ những điều nhỏ nhặt này, nhất là trải qua cùng với người mình thích. Cho dù là chút chuyện nhỏ không đáng kể thì cậu cũng như được ăn mật ngọt mà hạnh phúc đắm chìm trong đó. Những điều này là từng giọt mật tích tụ lại với nhau mà trở nên mênh mông cuồn cuộn, còn cậu nguyện ý mãi mãi phiêu du ở chốn này.
Bóng tối mà cậu vẫn cho là sẽ vĩnh viễn đi theo cậu kia, vào lúc có Lục Tự đi cùng mà đã tan thành mây khói.
Hết thảy mọi thứ cậu có ở hiện tại bây giờ, đều có liên quan cùng Lục Tự.
Món gà Công Bảo của bọn họ được mang lên rất nhanh. Chủ tiệm cũng là đầu bếp của quán, ông là người C thị, làm Gà Công Bảo rất chính tông, thức ăn cũng rất đầy đủ, vừa mang tới đây đã tỏa ra hương thơm đậm đà.
Hai mắt Tiêu Nam lấp lánh tỏa sáng, miệng không khép lại, ăn như hùm như sói. Hoàn toàn chẳng có chút lịch sự nào giống như bình thường ở nhà.
Suýt chút nữa thì Lục Tự bị cuộc chiến này hù sợ. Cậu nhóc gầy như vậy mà so với anh còn ăn nhiều hơn, nhanh hơn. Nhưng nhìn vậy cũng khiến người khác có cảm giác thèm ăn. Sợ cậu nghẹn, Lục Tự rót cho cậu một ly nước trái cây, “Ăn chậm một chút, không cần phải vội.”
Tiêu Nam tu một hớp lớn nước trái cây, hàm hồ nói: “Anh Lục, em ăn nhiều một chút cho nhanh cao lên, sau này ra ngoài em sẽ bảo vệ anh.”
“Cậu bảo vệ tốt bản thân là được rồi,” Lục Tự bị chọc cười, “Muốn cao thêm không phải cứ ăn nhiều là được đâu, sau này hàng ngày cậu đi tập thể dục với tôi, rồi trước khi đi ngủ lại uống thêm một ly sữa bò nữa.”
Thể dục thể thao là tử huyệt của Tiêu Nam.
Cậu gác đũa xuống, mặt đầy mong đợi nhìn Lục Tự, “Anh Lục à, em nghĩ kỹ một chút rồi. Em thấy chiều cao hiện tại của mình miễn cưỡng cũng coi như là ổn, cho nên là tập thể dục hay là thôi nhé.”
Dứt lời, còn tượng trưng mà chớp chớp mắt.
Lục Tự bật cười, “Được rồi được rồi, không ép cậu, mau ăn cơm đi.”
Sau khi ăn uống no đủ, Tiêu Nam xoa xoa bụng, muốn nán lại ngồi ở quán thêm một chút.
Trong tiệm khách bắt đầu đến càng ngày càng đông, bọn họ ngồi ở trong góc, nhìn một cái dường như không còn bàn trống.
Lục Tự đứng dậy kéo cổ tay Tiêu Nam, “Đi lên xe ngồi, nơi này nhiều người quá.”
Tiêu Nam không lên tiếng, để mặc tay mình được Lục Tự nắm. Thậm chí cậu còn có một cảm giác hạnh phúc bí ẩn, muốn cho mọi người chú ý đến cái nắm tay của bọn họ, rồi sau đó biết rằng cậu là của Lục Tự, và Lục Tự cũng là của cậu.
Xe dừng ở bãi đỗ xe ven đường.
Mới vừa ngồi vào ghế lái thì điện thoại của Lục Tự rung một cái, có email mới gửi đến.
Bình thường gửi email cho anh đa phần đều là khách hàng hẹn bản thảo.
Anh mở ra nhìn một cái, nội dung email rất đơn giản —— [Ngày kỷ niệm chín năm quen biết với mối tình đầu, muốn đặt một bức tranh sơn dầu lấy Mối tình đầu làm chủ đề.]
Lại là một dự án lớn.
Đối với Lục Tự mà nói, vẽ người, vẽ cảnh đều đơn giản. Chỉ có đụng đến mấy thư liên quan đến tình yêu, yêu cầu lại khá trừu tượng như này rất là đau đầu.
Anh về mặt tình cảm thì chính là một trang giấy trắng, cho tới bây giờ chưa hề yêu ai nên cũng chẳng biết mối tình đầu là cảm giác gì chứ nói gì đến vẽ tranh về nó.
Con người đối với lĩnh vực mình chưa biết luôn tràn đầy khao khát và chinh phục, nhưng đến Lục Tự thì hoàn toàn không có. Anh chưa bao giờ cảm thấy mình sẽ dính líu quan hệ với tình yêu.
Tiêu Nam ngoan ngoãn ngồi bên ghế phó lái tìm kiếm thông tin tuyển dụng. Đột nhiên xuất hiện một thông báo WeChat trên màn hình.
【Anh Lục: Tiểu Nam, cậu… đã yêu chưa?】
Tiêu Nam: “?!?”
Cậu đọc lại tin nhắn một lần nữa, như dùng kính lúp soi từng câu từng chữ xác nhận lại vậy.
Sao anh Lục lại hỏi vấn đề này? Hơn nữa… không phải anh ấy cũng đang ở trên xe sao? Sao lại không hỏi trực tiếp? Thế này cũng không thể gọi cả tên rồi mà gửi nhầm tin đó chứ?
Cậu chầm chậm xoay đầu, Lục Tự đang nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nắm thật chặt điện thoại di động cầm trong tay, giống như là đang cố gắng che giấu gì đó.
“Anh Lục? Anh sao thế ạ?”
Lỗ tai Lục Tự đã đỏ bừng. Vừa rồi không biết thế nào, rõ ràng đang suy nghĩ phải hoàn thành công việc ra sao. Vậy mà không cẩn thận lại nghĩ đến tướng mạo cũng như tính cách của Tiêu Nam sẽ thu hút rất nhiều bạn gái yêu thích. Đầu vừa nghĩ thế thì đã gửi tin đi rồi.
Bây giờ anh hận không thể kiếm một cái lỗ mà chui xuống.
“Không có chuyện gì.”
Anh hạ giọng xuống thật thấp, vào tai Tiêu Nam lại nghe rõ sự ngại ngùng, phối hợp với đôi tai đỏ bừng, đúng là lạy ông tôi ở bụi này(1).
“Chưa,” Tiêu Nam trả lời, suy nghĩ một chút lại bổ sung, “Chưa yêu bao giờ.”
Cậu vừa nói ra, tai của Lục Tự càng đỏ hơn, tựa như có thể nhỏ máu ra ngay vậy.
Lục Tự dứt khoát vò mẻ chẳng sợ nứt, quyết định hỏi cho đến cùng, “Ừm, vậy… Có thích ai không?”
Tiêu Nam: “Có ạ.”
Lục Tự: “Ồ…”
Tiêu Nam: “Anh Lục không hỏi là ai sao?”
Trong một giây đó, Tiêu Nam như có một sự kích động không tên muốn liều lĩnh nói lời yêu thương cho Lục Tự biết, cho anh biết rằng mình không hề đơn thuần như thế.
Nhưng cậu sợ thật sự, cậu sợ Lục Tự không tiếp thu được, sợ rằng vừa nói ra khỏi miệng thì đến cả cơ hội gặp mặt của hai người cũng chẳng có nữa.
Đứa nhỏ trả lời không có âm điệu gì, tựa như vốn không ngại gì mà nói ra bí mật nhỏ cho anh. Trái lại, lại thành ra anh mới là người mất tự nhiên.
Rõ ràng trong xe có mở điều hòa, vậy mà trán Lục Tự rịn mồ hôi. Cảm giác này kỳ lạ quá, tại sao đột nhiên lại thành ra thế này?
Anh hậm hực đáp: “Không cần, anh cũng không biết người ta.”
Rồi anh nghe thấy Tiêu Nam khẽ cười.
“Anh Lục, chúng ta đi về thôi.”
“Được.”
Chẳng biết vì sao, Lục Tự cảm thấy Tiêu Nam có chút không vui, nhất là sau tiếng cười khẽ kia.
Chuyện này là sao? Chẳng lẽ mình phải hỏi cậu ấy thích người nào? Nhưng đúng là anh chẳng biết bạn bè của Tiêu Nam, vậy thì hỏi có tác dụng gì?
Ý thức được mình mất tập trung khi đang lái xe, Lục Tự giật mình một cái, không dám nghĩ nữa.
Lúc về đến cổng Đào Cảnh Uyển, bác ở phòng nhận thư gọi Lục Tự một tiếng to, “Chuyển phát nhanh của cậu đến rồi, đồ gì mà lớn thế.”
Mấy ngày nay Lục Tự cũng chỉ mua một thứ duy nhất là cái gối ôm hình con sóc kia. Còn chưa đến hai ngày mà đã đến rồi, cũng đúng lúc để đứa nhỏ vui lên chút.
Anh dừng xe bên lề, để cậu nhóc chờ anh một chút còn mình mở cửa ra đi theo bác kia lấy bưu phẩm chuyển phát nhanh.
Gối ôm một mét rưỡi, hộp bưu phẩm đúng thật là lớn quá cỡ, nhưng cũng không nặng lắm. Lục Tự không tốn chút sức nào mà cất nó vào cốp sau.
“Anh Lục, anh mua cái gì á?” Tiêu Nam tò mò.
Lục Tự hiếm khi tỏ vẻ thần bí, “Chờ lát nữa cậu sẽ biết ngay.”
Lúc lên tầng vốn Tiêu Nam muốn đỡ Lục Tự một tay, nhưng thấy Lục Tự một tay kéo nhẹ không thì đành dẹp ý nghĩ đó đi.
Nhưng mà, hộp thì to đồ lại nhẹ. Rốt cuộc là cái gì nhỉ?
Về đến nhà Lục Tự vào cửa trước, đặt thùng bưu phẩm xuống sàn rồi xoay người đi dao rọc giấy, “Món quà nhỏ tặng cậu, tự mình bóc nhé?”
Tiêu Nam ngây ngốc nhận lấy con dao rọc, theo bản năng mà ừ một tiếng.
Anh Lục tặng quà cho cậu?!! Đây là bất ngờ ư?!! Đây là bất ngờ nhỉ?!!
Tiêu Nam thầm khen anh Lục tốt quá mười lần liền. Nhưng ngoài mặt vẫn chỉ bình tĩnh mở thùng.
Sau khi nhấc cái gối ôm ra thì cậu đã hoàn toàn mất bình tĩnh. Vì sao ư? Vì cái gối ôm này đáng yêu lắm lắm!!
Gối ôm sóc nhỏ cao đến vai cậu, toàn bộ sau lưng là màu vỏ quýt, bụng lại là màu trắng, ôm ngang hông đúng là thoải mái hết nấc. Hai cái tay ngắn ôm quả hạch trước ngực, hai cái răng trắng nhô ra, cái đuôi xù lông lấp ló lấp ló. Thực sự là thiết kế theo đúng điểm đáng yêu của Tiêu Nam.
Tiêu Nam ôm con sóc xoay một vòng, hận không thể cột nó lên người.
Lục Tự thấy vậy trêu một câu: “Thích nó thế sao? Thế này địa vị của anh chẳng mấy mà tụt hạng mất.”
Tiêu Nam bĩu môi đặt gối ôm xuống, cho Lục Tự một cái ôm thật chặt, “Anh Lục, em thích anh nhất!”
Hết chương 11.Tác giả có lời muốn nói:
Nói rõ một chút, đây hem phải mỹ thực văn hen ~( ̄▽ ̄~)
Tuôi cảm thấy mấy cậu trai dưới ngòi bút này đều có khẩu vị giống tuôi. Có điều, Gà Công Bảo ăn ngon lắm ó ~
Chú thích:
(1) Nguyên văn: 此地无银三百两 – Ở đây không có ba trăm lạng bạc. Trong dân gian có câu chuyện: Có người đem bạc đi giấu. Sợ lộ, sau khi chôn xong, anh ta bèn cắm cái bảng ở trên và ghi: “Ở đây không có ba trăm lạng bạc”. Anh hàng xóm tên là Lý Tứ thấy tấm bảng này, bèn đào lấy số bạc đó rồi viết lên mặt kia của tấm bảng: “Lý Tứ nhà đối diện không hề ăn trộm”.
Khoai tây lát
Miến dẹt
Bánh tổ
Thịt viên
Từ sau khi xuống xe Tiêu Nam vẫn duy trì trạng thái hưng phấn, không ngừng có các hành động mờ ám, ý cười trong mắt không sao ngăn nổi. Nếu như không phải cần để ý hình tượng thì cậu đã tung tăng nhảy nhót rồi.
Đi theo sau lưng cậu là Lục Tự mặt đầy khó hiểu. Thế này là sao? Ra ngoài ăn một bữa cơm thôi mà còn có thể thích đến như vậy? Chẳng phải hằng ngày ở nhà còn đòi tranh nấu cơm đó à?
Anh vừa định mở miệng hỏi một chút, lại nghĩ đến mình với cậu nhóc tuổi tác chênh lệch gần sáu tuổi thì đành từ bỏ ý niệm. Hai thế hệ khác biệt nào có thể dễ dàng phá vỡ như thế.
Còn chưa tới giờ cơm, chỗ ngồi trong tiệm còn trống nhiều. Lục Tự chọn một bàn trong góc vắng vẻ khá yên tĩnh rồi đưa thực đơn cho Tiêu Nam.
Tiêu Nam vô cùng vui vẻ nhận lấy thực đơn, nửa nhoài ra bàn vạch vạch chọn chọn.
Vừa xem vừa hỏi Lục Tự, “Anh Lục anh Lục, anh thích khoai tây lát không? Miến dẹt thì sao? Nhất định phải gọi một phần bánh tổ này, a, gọi thêm chút thịt viên có được không?”
Lục Tự: “Cậu thích ăn gì thì cứ gọi.”
Biểu hiện của Tiêu Nam cứ như là lần đầu tiên đi ăn cơm ở ngoài vậy, gặp mấy món rối rắm còn do dự một hồi, nhíu mày cong môi, trông thật đáng yêu.
Đến lúc Lục Tự nhận lấy thực đơn thì cũng đã được tích chừng mười món rồi, Lục Tự xem rồi lại chọn thêm một chút. Xong thì vươn tay gọi người phục vụ, “Cảm phiền đổi cần tây thành hành tây giúp tôi, cảm ơn.”
Người phục vụ nhận lấy thực đơn rồi ghi nhớ yêu cầu của Lục Tự thì đi vào, chỉ còn lại Tiêu Nam khúc khích nhìn Lục Tự.
“Anh Lục, em vui lắm.”
Lục Tự nhíu mày, “Có đến mức vui như thế không?”
Tiêu Nam đung đưa cơ thể, lại đứng đắn nói, “Tất nhiên, đây là lần đầu tiên cùng anh ra ngoài ăn cơm, rất có giá trị kỷ niệm đó.”
Hóa ra không phải là lần đầu ăn ở ngoài, mà là lần đầu tiên cùng anh đi ra ngoài ăn cơm.
Dường như khả năng chọc người vui vẻ của cậu nhóc là thiên phú vô sự tự thông.
Lục Tự rất thích tính này, nếu đổi thành khi anh còn bé với lão Lộ, trừ cái thời anh dính ông như sam ra thì chỉ hận không thể gặp mặt là mếu máo, không chịu nghe ai.
So sánh anh với Tiêu Nam và lão Lộ với anh thì đúng là khác biệt nhiều lắm.
Chỉ có điều, vô luận là lão Lộ hay là Tiêu Nam thì anh đều rất thích. Từ khi lão Lộ tạ thế anh vẫn chưa được cảm thụ ấm áp của tình thân như này.
Vì lẽ đó, sau khi nghe câu trả lời của cậu nhóc anh cũng học nói theo: “Vậy cậu cầm một quyển sổ nhỏ ra ghi lại không?”
“Không cần đâu, em nhớ tốt lắm.”
Này cũng không phải nói dối, cậu nhớ hết thảy những điều liên quan đến Lục Tự.
Lần đầu tiên gặp mặt là ngày 27 tháng 2 ba năm trước, khi đó cậu học lớp 11 và tham gia lễ tuyên thệ 100 ngày của khối 12 thì gặp được Lục Tự trở lại trường. Sau đó, cậu giấu mọi người mà thu thập khắp nơi thông tin về Lục Tự. Còn lén lút mà đi tìm anh, chỉ đứng từ xa liếc mắt nhìn một cái mà vui vẻ biết bao ngày.
Lần đầu tiên cậu đứng dưới gốc ngô đồng già mà chờ anh đi ngang qua là vào ngày 25 tháng trước, đó cũng là lần thứ hai cậu có thể nhìn thấy gương mặt của anh từ khoảng cách gần như thế. Vào ngày đó, cuối cùng cậu cũng quyết định mang chứng cứ mẹ để lại mà giao cho cảnh sát.
Rồi sau cậu lại canh đứng thời gian Lục Tự tan làm, suốt nửa tháng liền mà đứng bên gốc ngô đồng nhằm tạo cơ hội gặp mặt.
Hôm đó là ngày 20 tháng 8, cậu vô cùng chật vật xuất hiện. Cậu chờ suốt từ sáng đến trưa muốn nhìn anh một lần cuối cùng thì lại được Lục Tự mang về nhà. Lần đầu tiên cậu mặc quần áo của anh, lần đầu tiên ăn cơm với anh, lần đầu tiên mà nói ra tên của mình. Tối hôm đó là lần đầu tiên hai người cùng đi mua sắm, Lục Tự đã mua cho cậu rất nhiều thứ.
Ngày 21 tháng 8, lần đầu tiên cậu đứng dưới cây ngô đồng để đón anh về nhà, lần đầu tiên cùng nhau nấu cơm, lần đầu tiên ôm ấp, lần đầu tiên ngủ chung một giường.
Ngày 22 tháng 8, lần đầu tiên cùng đến studio, lần đầu tiên cùng anh hoàn thiện một bức tranh.
…
Cho đến hôm nay, bọn họ cũng là lần đầu tiên đến quán cà phê và cùng nhau đi ăn cơm ở ngoài.
Lần đầu tiên luôn là đẹp nhất, giữa bọn họ có quá nhiều thứ lần đầu, tất cả cậu đều nhớ rõ. Cậu cũng tin rằng, sau này sẽ còn nhiều điều hơn nữa.
Tiêu Nam rất thích ghi nhớ những điều nhỏ nhặt này, nhất là trải qua cùng với người mình thích. Cho dù là chút chuyện nhỏ không đáng kể thì cậu cũng như được ăn mật ngọt mà hạnh phúc đắm chìm trong đó. Những điều này là từng giọt mật tích tụ lại với nhau mà trở nên mênh mông cuồn cuộn, còn cậu nguyện ý mãi mãi phiêu du ở chốn này.
Bóng tối mà cậu vẫn cho là sẽ vĩnh viễn đi theo cậu kia, vào lúc có Lục Tự đi cùng mà đã tan thành mây khói.
Hết thảy mọi thứ cậu có ở hiện tại bây giờ, đều có liên quan cùng Lục Tự.
Món gà Công Bảo của bọn họ được mang lên rất nhanh. Chủ tiệm cũng là đầu bếp của quán, ông là người C thị, làm Gà Công Bảo rất chính tông, thức ăn cũng rất đầy đủ, vừa mang tới đây đã tỏa ra hương thơm đậm đà.
Hai mắt Tiêu Nam lấp lánh tỏa sáng, miệng không khép lại, ăn như hùm như sói. Hoàn toàn chẳng có chút lịch sự nào giống như bình thường ở nhà.
Suýt chút nữa thì Lục Tự bị cuộc chiến này hù sợ. Cậu nhóc gầy như vậy mà so với anh còn ăn nhiều hơn, nhanh hơn. Nhưng nhìn vậy cũng khiến người khác có cảm giác thèm ăn. Sợ cậu nghẹn, Lục Tự rót cho cậu một ly nước trái cây, “Ăn chậm một chút, không cần phải vội.”
Tiêu Nam tu một hớp lớn nước trái cây, hàm hồ nói: “Anh Lục, em ăn nhiều một chút cho nhanh cao lên, sau này ra ngoài em sẽ bảo vệ anh.”
“Cậu bảo vệ tốt bản thân là được rồi,” Lục Tự bị chọc cười, “Muốn cao thêm không phải cứ ăn nhiều là được đâu, sau này hàng ngày cậu đi tập thể dục với tôi, rồi trước khi đi ngủ lại uống thêm một ly sữa bò nữa.”
Thể dục thể thao là tử huyệt của Tiêu Nam.
Cậu gác đũa xuống, mặt đầy mong đợi nhìn Lục Tự, “Anh Lục à, em nghĩ kỹ một chút rồi. Em thấy chiều cao hiện tại của mình miễn cưỡng cũng coi như là ổn, cho nên là tập thể dục hay là thôi nhé.”
Dứt lời, còn tượng trưng mà chớp chớp mắt.
Lục Tự bật cười, “Được rồi được rồi, không ép cậu, mau ăn cơm đi.”
Sau khi ăn uống no đủ, Tiêu Nam xoa xoa bụng, muốn nán lại ngồi ở quán thêm một chút.
Trong tiệm khách bắt đầu đến càng ngày càng đông, bọn họ ngồi ở trong góc, nhìn một cái dường như không còn bàn trống.
Lục Tự đứng dậy kéo cổ tay Tiêu Nam, “Đi lên xe ngồi, nơi này nhiều người quá.”
Tiêu Nam không lên tiếng, để mặc tay mình được Lục Tự nắm. Thậm chí cậu còn có một cảm giác hạnh phúc bí ẩn, muốn cho mọi người chú ý đến cái nắm tay của bọn họ, rồi sau đó biết rằng cậu là của Lục Tự, và Lục Tự cũng là của cậu.
Xe dừng ở bãi đỗ xe ven đường.
Mới vừa ngồi vào ghế lái thì điện thoại của Lục Tự rung một cái, có email mới gửi đến.
Bình thường gửi email cho anh đa phần đều là khách hàng hẹn bản thảo.
Anh mở ra nhìn một cái, nội dung email rất đơn giản —— [Ngày kỷ niệm chín năm quen biết với mối tình đầu, muốn đặt một bức tranh sơn dầu lấy Mối tình đầu làm chủ đề.]
Lại là một dự án lớn.
Đối với Lục Tự mà nói, vẽ người, vẽ cảnh đều đơn giản. Chỉ có đụng đến mấy thư liên quan đến tình yêu, yêu cầu lại khá trừu tượng như này rất là đau đầu.
Anh về mặt tình cảm thì chính là một trang giấy trắng, cho tới bây giờ chưa hề yêu ai nên cũng chẳng biết mối tình đầu là cảm giác gì chứ nói gì đến vẽ tranh về nó.
Con người đối với lĩnh vực mình chưa biết luôn tràn đầy khao khát và chinh phục, nhưng đến Lục Tự thì hoàn toàn không có. Anh chưa bao giờ cảm thấy mình sẽ dính líu quan hệ với tình yêu.
Tiêu Nam ngoan ngoãn ngồi bên ghế phó lái tìm kiếm thông tin tuyển dụng. Đột nhiên xuất hiện một thông báo WeChat trên màn hình.
【Anh Lục: Tiểu Nam, cậu… đã yêu chưa?】
Tiêu Nam: “?!?”
Cậu đọc lại tin nhắn một lần nữa, như dùng kính lúp soi từng câu từng chữ xác nhận lại vậy.
Sao anh Lục lại hỏi vấn đề này? Hơn nữa… không phải anh ấy cũng đang ở trên xe sao? Sao lại không hỏi trực tiếp? Thế này cũng không thể gọi cả tên rồi mà gửi nhầm tin đó chứ?
Cậu chầm chậm xoay đầu, Lục Tự đang nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nắm thật chặt điện thoại di động cầm trong tay, giống như là đang cố gắng che giấu gì đó.
“Anh Lục? Anh sao thế ạ?”
Lỗ tai Lục Tự đã đỏ bừng. Vừa rồi không biết thế nào, rõ ràng đang suy nghĩ phải hoàn thành công việc ra sao. Vậy mà không cẩn thận lại nghĩ đến tướng mạo cũng như tính cách của Tiêu Nam sẽ thu hút rất nhiều bạn gái yêu thích. Đầu vừa nghĩ thế thì đã gửi tin đi rồi.
Bây giờ anh hận không thể kiếm một cái lỗ mà chui xuống.
“Không có chuyện gì.”
Anh hạ giọng xuống thật thấp, vào tai Tiêu Nam lại nghe rõ sự ngại ngùng, phối hợp với đôi tai đỏ bừng, đúng là lạy ông tôi ở bụi này(1).
“Chưa,” Tiêu Nam trả lời, suy nghĩ một chút lại bổ sung, “Chưa yêu bao giờ.”
Cậu vừa nói ra, tai của Lục Tự càng đỏ hơn, tựa như có thể nhỏ máu ra ngay vậy.
Lục Tự dứt khoát vò mẻ chẳng sợ nứt, quyết định hỏi cho đến cùng, “Ừm, vậy… Có thích ai không?”
Tiêu Nam: “Có ạ.”
Lục Tự: “Ồ…”
Tiêu Nam: “Anh Lục không hỏi là ai sao?”
Trong một giây đó, Tiêu Nam như có một sự kích động không tên muốn liều lĩnh nói lời yêu thương cho Lục Tự biết, cho anh biết rằng mình không hề đơn thuần như thế.
Nhưng cậu sợ thật sự, cậu sợ Lục Tự không tiếp thu được, sợ rằng vừa nói ra khỏi miệng thì đến cả cơ hội gặp mặt của hai người cũng chẳng có nữa.
Đứa nhỏ trả lời không có âm điệu gì, tựa như vốn không ngại gì mà nói ra bí mật nhỏ cho anh. Trái lại, lại thành ra anh mới là người mất tự nhiên.
Rõ ràng trong xe có mở điều hòa, vậy mà trán Lục Tự rịn mồ hôi. Cảm giác này kỳ lạ quá, tại sao đột nhiên lại thành ra thế này?
Anh hậm hực đáp: “Không cần, anh cũng không biết người ta.”
Rồi anh nghe thấy Tiêu Nam khẽ cười.
“Anh Lục, chúng ta đi về thôi.”
“Được.”
Chẳng biết vì sao, Lục Tự cảm thấy Tiêu Nam có chút không vui, nhất là sau tiếng cười khẽ kia.
Chuyện này là sao? Chẳng lẽ mình phải hỏi cậu ấy thích người nào? Nhưng đúng là anh chẳng biết bạn bè của Tiêu Nam, vậy thì hỏi có tác dụng gì?
Ý thức được mình mất tập trung khi đang lái xe, Lục Tự giật mình một cái, không dám nghĩ nữa.
Lúc về đến cổng Đào Cảnh Uyển, bác ở phòng nhận thư gọi Lục Tự một tiếng to, “Chuyển phát nhanh của cậu đến rồi, đồ gì mà lớn thế.”
Mấy ngày nay Lục Tự cũng chỉ mua một thứ duy nhất là cái gối ôm hình con sóc kia. Còn chưa đến hai ngày mà đã đến rồi, cũng đúng lúc để đứa nhỏ vui lên chút.
Anh dừng xe bên lề, để cậu nhóc chờ anh một chút còn mình mở cửa ra đi theo bác kia lấy bưu phẩm chuyển phát nhanh.
Gối ôm một mét rưỡi, hộp bưu phẩm đúng thật là lớn quá cỡ, nhưng cũng không nặng lắm. Lục Tự không tốn chút sức nào mà cất nó vào cốp sau.
“Anh Lục, anh mua cái gì á?” Tiêu Nam tò mò.
Lục Tự hiếm khi tỏ vẻ thần bí, “Chờ lát nữa cậu sẽ biết ngay.”
Lúc lên tầng vốn Tiêu Nam muốn đỡ Lục Tự một tay, nhưng thấy Lục Tự một tay kéo nhẹ không thì đành dẹp ý nghĩ đó đi.
Nhưng mà, hộp thì to đồ lại nhẹ. Rốt cuộc là cái gì nhỉ?
Về đến nhà Lục Tự vào cửa trước, đặt thùng bưu phẩm xuống sàn rồi xoay người đi dao rọc giấy, “Món quà nhỏ tặng cậu, tự mình bóc nhé?”
Tiêu Nam ngây ngốc nhận lấy con dao rọc, theo bản năng mà ừ một tiếng.
Anh Lục tặng quà cho cậu?!! Đây là bất ngờ ư?!! Đây là bất ngờ nhỉ?!!
Tiêu Nam thầm khen anh Lục tốt quá mười lần liền. Nhưng ngoài mặt vẫn chỉ bình tĩnh mở thùng.
Sau khi nhấc cái gối ôm ra thì cậu đã hoàn toàn mất bình tĩnh. Vì sao ư? Vì cái gối ôm này đáng yêu lắm lắm!!
Gối ôm sóc nhỏ cao đến vai cậu, toàn bộ sau lưng là màu vỏ quýt, bụng lại là màu trắng, ôm ngang hông đúng là thoải mái hết nấc. Hai cái tay ngắn ôm quả hạch trước ngực, hai cái răng trắng nhô ra, cái đuôi xù lông lấp ló lấp ló. Thực sự là thiết kế theo đúng điểm đáng yêu của Tiêu Nam.
Tiêu Nam ôm con sóc xoay một vòng, hận không thể cột nó lên người.
Lục Tự thấy vậy trêu một câu: “Thích nó thế sao? Thế này địa vị của anh chẳng mấy mà tụt hạng mất.”
Tiêu Nam bĩu môi đặt gối ôm xuống, cho Lục Tự một cái ôm thật chặt, “Anh Lục, em thích anh nhất!”
Hết chương 11.Tác giả có lời muốn nói:
Nói rõ một chút, đây hem phải mỹ thực văn hen ~( ̄▽ ̄~)
Tuôi cảm thấy mấy cậu trai dưới ngòi bút này đều có khẩu vị giống tuôi. Có điều, Gà Công Bảo ăn ngon lắm ó ~
Chú thích:
(1) Nguyên văn: 此地无银三百两 – Ở đây không có ba trăm lạng bạc. Trong dân gian có câu chuyện: Có người đem bạc đi giấu. Sợ lộ, sau khi chôn xong, anh ta bèn cắm cái bảng ở trên và ghi: “Ở đây không có ba trăm lạng bạc”. Anh hàng xóm tên là Lý Tứ thấy tấm bảng này, bèn đào lấy số bạc đó rồi viết lên mặt kia của tấm bảng: “Lý Tứ nhà đối diện không hề ăn trộm”.
Khoai tây lát
Miến dẹt
Bánh tổ
Thịt viên
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất