Ngộ Thượng Quỷ Quỷ (Gặp Gỡ Quỷ Quỷ)
Chương 41: Chương 41
Edit: Tiểu Nhật Dạ
“Đạo sĩ, ngươi thật sự có thể che mắt người ta nha.” Đào Hải trộm cười, nhưng thấy Ngôn Bình không nói lời nào, len lén liếc mắt nhìn, lại phát hiện Ngôn Bình biểu tình rất nghiêm túc, “Đạo sĩ, ngươi đang nghĩ gì vậy?”
Ngôn Bình cúi đầu nhìn giáo án một hồi, trong phòng làm việc, các thầy cô đều có việc làm của riêng mình. Một lát sau, các giáo viên đều ra khỏi phòng làm việc không rõ để làm gì. Văn phòng trống không, chỉ còn mỗi mình Ngôn Bình ngồi phía sau bàn làm việc.
Ngôn Bình thở nhẹ, mở miệng nói, “Không có gì, chỉ là cảm thấy hơi kỳ quái.”
“Kỳ quái chỗ nào?” Đào Hải bò lên trên bàn, “Ý ngươi là có lệ quỷ sao?”
“Không biết.” Ngôn Bình nhún vai, “Ta không phát hiện thấy gì, cơ mà cha ta có biết thuật bấm độn (*), dự đoán cũng khá chính xác. —- chỉ có điều, ta luôn cảm thấy chuyện này có chút kỳ quặc.”
(*) thuật bấm độn: một loại thuật toán bói quẻ bằng tay, tính chuyện tốt / xấu, giờ tốt / xấu, v.v… ai muốn tìm hiểu kỹ hơn thì search Google nha.
Vừa lúc không có ai trong phòng làm việc, Ngôn Bình mở máy vi tính duy nhất trong phòng, kết nối vào mạng lưới chuyên môn của các linh sư, tra tìm tin tức mới nhất và các tài liệu ủy thác gần đây, quả nhiên là có thông tin muốn tìm. Đó vốn là một thư ủy thác, người ủy thác vừa mới gửi thư tới, địa chỉ là ở một vùng gần đây, hiện tại đang bị quái vật không rõ tập kích.
Nhìn qua, đây là một công việc béo bở vì được trả giá khá cao. —- chỉ là, Ngôn Bình kéo xuống dưới trang mạng, lại phát hiện thư ủy thác này đã có người nhận.
Thật là bực mà, Đào Hải giận dữ nói, “Người nào đáng ghét như vậy, nguyền rủa hắn có bản lĩnh nhận, không có bản lĩnh làm.”
“Quên đi, là không có duyên với đống tiền này.” Ngôn Bình bất đắc dĩ thở dài, tắt trang mạng.
Đào Hải chui vào túi áo Ngôn Bình suy nghĩ hồi lâu, “Đạo sĩ, ngươi nói xem, liệu có phải là người phụ nữ xấu xí kia không?”
“Chưa chắc, nếu như nhiệm vụ có tiền thưởng cao, thì sẽ có một số linh sư từ nơi khác tới đây làm. Vì tiền thôi mà, tiền trước mặt tại sao không kiếm? Chỉ tiếc là chúng ta đã chậm một bước. Nhưng mà, nếu thật là cô ả họ Hạ kia…” Ngôn Bình nhếch miệng mỉm cười, “Không biết cô ta có bản lĩnh một thân một mình thu ma bắt quỷ không.”
Đang lúc hai người đang suy đoán, một người vội vã đi vào phòng làm việc.
Ngôn Bình ngẩng đầu, giật mình, vậy mà lại chính là thầy Hà, người mà sáng nay bị bàn tán rằng trong nhà có chuyện không hay xảy ra.
“A? Thầy Hà, không phải là nhà thầy có việc nên không đi làm sao?” Ngôn Bình nghi hoặc hỏi.
Thầy Hà thở dài nói: “Đúng là vậy, vốn dĩ muốn nghỉ ngơi ở nhà một chút. Thế nhưng —- một mặt là không yên lòng bọn nhỏ trên lớp, mặt khác là luôn cảm thấy trong nhà cứ âm u lạnh lẽo.”
Ngôn Bình tinh thần buôn chuyện hỏi: “Vậy thầy Hà rốt cuộc là đã thấy cái gì? Vừa nãy mọi người nói là quái vật, nhưng tôi cũng không tin lắm, đúng lúc thầy tới, giải tỏa nghi vấn cho tôi nghe với a.”
“Vật kia…” Thầy Hà cau mày do dự hồi lâu, lại nói tiếp, “Tôi cũng không rõ đó là cái gì lắm. Giống như là một con người, nhưng lại đi cắn người…” Nói xong, dường như hồi tưởng lại tình hình hôm qua, rùng mình, “Thật đáng sợ, cứ như gặp phải ma cà rồng trong phim ấy.”,
Ngôn Bình cười ha hả, “Sao có thể là ma cà rồng được, nếu như là ma cà rồng, nó cắn thầy, thầy hiện tại cũng là ma cà rồng a.”
Thầy Hà cũng cười rộ lên, “Tôi chỉ nói là giống vậy thôi mà, tôi đoán là trong nhà mình có người điên.”
Ngôn Bình muốn xem chỗ thầy Hà bị cắn, thầy Hà kéo áo xuống, Ngôn Bình thấy một dấu răng nanh in sâu trên cổ, nhíu chặt mày, lại sợ thầy Hà hỏi, vội cười, nói, “Thật giống với vết cắn của ma cà rồng trên TV.”
“Không phải đâu.” Thầy Hà nói, kéo áo lên, sau đó cười lớn, “Thầy cẩn thận đấy, biết đâu một ngày nào đó tôi biến thành ma cà rồng đi hút máu mọi người.”
“A, thầy Hà tới.” Trong phòng làm việc có mấy thầy cô giáo trở lại, thấy thầy Hà liền mừng rỡ đi tới. Ngôn Bình vội chuyển đề tài, trở về chỗ ngồi của mình.
Một bên vừa đọc sách, một bên vừa âm thầm tính toán.
“Không phải.” Ngôn Bình lắc đầu, “Tuy rằng có vết cắn, nhưng nếu thật là bị ma cà rồng cắn, đối phương sẽ nhanh chóng biến thành ma cà rồng. Ta cảm thấy trên người hắn không có bất kì khí tức gì liên quan tới ma cà rồng, nói như vậy, chắc chắn không phải là ma cà rồng.”
“Vậy là tốt rồi.” Đào hải vỗ ngực một cái, “Nếu như là ma cà rồng thật thì quá nguy hiểm, may mắn…”
“Tốt cái gì.” Ngôn Bình lo lắng cau mày, “Nếu như thật là ma cà rồng thì còn tốt. Biết là ma cà rồng liền biết cách đối phó, chỉ cần trực tiếp hủy diệt thân thể và ma cà rồng là xong. —- Nhưng là hiện tại, ta chắc chắn chuyện này có vấn đề, ta cảm giác được khí tức của ma vật, thế nhưng lại không có cách để xác định được vật đó là cái gì, lại càng không biết mục đích của ma vật này là cái gì, năng lực lớn như thế nào. So với ma cà rồng còn đáng sợ hơn.”
Đào Hải cũng bị dọa cho giật mình, “… Đó không phải là ma cà rồng ư, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?”
“Cũng không có gì.” Ngôn Bình bỗng nhiên cười rộ lên, “Dù sao thì ta cũng không phải là người nhận ủy thác, chuyện này không liên quan đến ta.”
“Đạo sĩ, ngươi thật sự có thể che mắt người ta nha.” Đào Hải trộm cười, nhưng thấy Ngôn Bình không nói lời nào, len lén liếc mắt nhìn, lại phát hiện Ngôn Bình biểu tình rất nghiêm túc, “Đạo sĩ, ngươi đang nghĩ gì vậy?”
Ngôn Bình cúi đầu nhìn giáo án một hồi, trong phòng làm việc, các thầy cô đều có việc làm của riêng mình. Một lát sau, các giáo viên đều ra khỏi phòng làm việc không rõ để làm gì. Văn phòng trống không, chỉ còn mỗi mình Ngôn Bình ngồi phía sau bàn làm việc.
Ngôn Bình thở nhẹ, mở miệng nói, “Không có gì, chỉ là cảm thấy hơi kỳ quái.”
“Kỳ quái chỗ nào?” Đào Hải bò lên trên bàn, “Ý ngươi là có lệ quỷ sao?”
“Không biết.” Ngôn Bình nhún vai, “Ta không phát hiện thấy gì, cơ mà cha ta có biết thuật bấm độn (*), dự đoán cũng khá chính xác. —- chỉ có điều, ta luôn cảm thấy chuyện này có chút kỳ quặc.”
(*) thuật bấm độn: một loại thuật toán bói quẻ bằng tay, tính chuyện tốt / xấu, giờ tốt / xấu, v.v… ai muốn tìm hiểu kỹ hơn thì search Google nha.
Vừa lúc không có ai trong phòng làm việc, Ngôn Bình mở máy vi tính duy nhất trong phòng, kết nối vào mạng lưới chuyên môn của các linh sư, tra tìm tin tức mới nhất và các tài liệu ủy thác gần đây, quả nhiên là có thông tin muốn tìm. Đó vốn là một thư ủy thác, người ủy thác vừa mới gửi thư tới, địa chỉ là ở một vùng gần đây, hiện tại đang bị quái vật không rõ tập kích.
Nhìn qua, đây là một công việc béo bở vì được trả giá khá cao. —- chỉ là, Ngôn Bình kéo xuống dưới trang mạng, lại phát hiện thư ủy thác này đã có người nhận.
Thật là bực mà, Đào Hải giận dữ nói, “Người nào đáng ghét như vậy, nguyền rủa hắn có bản lĩnh nhận, không có bản lĩnh làm.”
“Quên đi, là không có duyên với đống tiền này.” Ngôn Bình bất đắc dĩ thở dài, tắt trang mạng.
Đào Hải chui vào túi áo Ngôn Bình suy nghĩ hồi lâu, “Đạo sĩ, ngươi nói xem, liệu có phải là người phụ nữ xấu xí kia không?”
“Chưa chắc, nếu như nhiệm vụ có tiền thưởng cao, thì sẽ có một số linh sư từ nơi khác tới đây làm. Vì tiền thôi mà, tiền trước mặt tại sao không kiếm? Chỉ tiếc là chúng ta đã chậm một bước. Nhưng mà, nếu thật là cô ả họ Hạ kia…” Ngôn Bình nhếch miệng mỉm cười, “Không biết cô ta có bản lĩnh một thân một mình thu ma bắt quỷ không.”
Đang lúc hai người đang suy đoán, một người vội vã đi vào phòng làm việc.
Ngôn Bình ngẩng đầu, giật mình, vậy mà lại chính là thầy Hà, người mà sáng nay bị bàn tán rằng trong nhà có chuyện không hay xảy ra.
“A? Thầy Hà, không phải là nhà thầy có việc nên không đi làm sao?” Ngôn Bình nghi hoặc hỏi.
Thầy Hà thở dài nói: “Đúng là vậy, vốn dĩ muốn nghỉ ngơi ở nhà một chút. Thế nhưng —- một mặt là không yên lòng bọn nhỏ trên lớp, mặt khác là luôn cảm thấy trong nhà cứ âm u lạnh lẽo.”
Ngôn Bình tinh thần buôn chuyện hỏi: “Vậy thầy Hà rốt cuộc là đã thấy cái gì? Vừa nãy mọi người nói là quái vật, nhưng tôi cũng không tin lắm, đúng lúc thầy tới, giải tỏa nghi vấn cho tôi nghe với a.”
“Vật kia…” Thầy Hà cau mày do dự hồi lâu, lại nói tiếp, “Tôi cũng không rõ đó là cái gì lắm. Giống như là một con người, nhưng lại đi cắn người…” Nói xong, dường như hồi tưởng lại tình hình hôm qua, rùng mình, “Thật đáng sợ, cứ như gặp phải ma cà rồng trong phim ấy.”,
Ngôn Bình cười ha hả, “Sao có thể là ma cà rồng được, nếu như là ma cà rồng, nó cắn thầy, thầy hiện tại cũng là ma cà rồng a.”
Thầy Hà cũng cười rộ lên, “Tôi chỉ nói là giống vậy thôi mà, tôi đoán là trong nhà mình có người điên.”
Ngôn Bình muốn xem chỗ thầy Hà bị cắn, thầy Hà kéo áo xuống, Ngôn Bình thấy một dấu răng nanh in sâu trên cổ, nhíu chặt mày, lại sợ thầy Hà hỏi, vội cười, nói, “Thật giống với vết cắn của ma cà rồng trên TV.”
“Không phải đâu.” Thầy Hà nói, kéo áo lên, sau đó cười lớn, “Thầy cẩn thận đấy, biết đâu một ngày nào đó tôi biến thành ma cà rồng đi hút máu mọi người.”
“A, thầy Hà tới.” Trong phòng làm việc có mấy thầy cô giáo trở lại, thấy thầy Hà liền mừng rỡ đi tới. Ngôn Bình vội chuyển đề tài, trở về chỗ ngồi của mình.
Một bên vừa đọc sách, một bên vừa âm thầm tính toán.
“Không phải.” Ngôn Bình lắc đầu, “Tuy rằng có vết cắn, nhưng nếu thật là bị ma cà rồng cắn, đối phương sẽ nhanh chóng biến thành ma cà rồng. Ta cảm thấy trên người hắn không có bất kì khí tức gì liên quan tới ma cà rồng, nói như vậy, chắc chắn không phải là ma cà rồng.”
“Vậy là tốt rồi.” Đào hải vỗ ngực một cái, “Nếu như là ma cà rồng thật thì quá nguy hiểm, may mắn…”
“Tốt cái gì.” Ngôn Bình lo lắng cau mày, “Nếu như thật là ma cà rồng thì còn tốt. Biết là ma cà rồng liền biết cách đối phó, chỉ cần trực tiếp hủy diệt thân thể và ma cà rồng là xong. —- Nhưng là hiện tại, ta chắc chắn chuyện này có vấn đề, ta cảm giác được khí tức của ma vật, thế nhưng lại không có cách để xác định được vật đó là cái gì, lại càng không biết mục đích của ma vật này là cái gì, năng lực lớn như thế nào. So với ma cà rồng còn đáng sợ hơn.”
Đào Hải cũng bị dọa cho giật mình, “… Đó không phải là ma cà rồng ư, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?”
“Cũng không có gì.” Ngôn Bình bỗng nhiên cười rộ lên, “Dù sao thì ta cũng không phải là người nhận ủy thác, chuyện này không liên quan đến ta.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất