Ngộ Thượng Quỷ Quỷ (Gặp Gỡ Quỷ Quỷ)
Chương 54: Chương 54
“Cháu… Cháu, chuyện gì của cháu?” Đào Hải lắp ba lắp bắp hỏi.
“Chuyện mi thông đồng với con ta a?” Ngôn Hiếu Thiên ngồi xổm xuống đất, ngửa đầu nhìn Đào Hải, trên mặt nổi lên tiếu ý tao nhã.
“Cháu không có.” Đào Hải vội vàng biện bạch. Cha đạo sĩ thoạt nhìn còn âm hiểm hơn cả đạo sĩ, không biết ổng rồi sẽ làm cái gì, không thừa nhận là tốt nhất.
“Không có a.” Ngôn Hiếu Thiên xoa xoa cằm, biểu tình có chút thất vọng, “Ta đây còn mang đồ đạc làm phép đến, vốn muốn tìm cho tên tiểu quỷ của con trai ta một cơ thể sống an thân.” Nói xong, làm bộ phất tay, “Thôi bỏ đi, nếu không có ai thông đồng với con ta, ta cũng không lắm chuyện nữa. — Để cho con trai ta tìm một người khá khẩm hơn chút, tiểu quỷ rất là phiền toái. — Là một nữ nhân thì tốt hơn.”
“Cơ thể sống?” Đào Hải mở to hai mắt, cha đạo sĩ nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ…
“A… Chú Ngôn… Cái kia… Cái kia…” Đào Hải vâng vâng dạ dạ nhìn Ngôn Hiếu Thiên, “Cháu… Cháu…”
“Cháu làm sao a?” Ngôn Hiếu Thiên cười meo meo nhìn Đào Hải.
“Cháu… Cùng đạo sĩ… Chúng cháu… Cái kia… Cái kia…” Thanh âm ngày càng nhỏ, Đào Hải chột dạ không dám nhìn Ngôn Hiếu Thiên.
Tên nhóc này dễ thương chết mất!! Ngôn Hiếu Thiên nhịn cười đến nỗi suýt nội thương.
“Này, tiểu sắc quỷ, muốn tìm một thân thể sao?” Vừa nói, vừa móc ra một lá bùa, phe phẩy trước mặt Đào Hải, “Nói muốn đi, —- ta có thể giúp nha.”
Nhìn lá bùa trong tay Ngôn Hiếu Thiên, lại nhìn biểu tình tựa tiếu phi tiếu (cười như không cười) trên mặt ổng, giọng nói và vẻ mặt kia thật giống bà mẹ kế phù thủy đang cầm quả táo độc dụ dỗ công chúa Bạch Tuyết, Đào Hải có chút chần chừ, người này có thể tin tưởng không đây? Đạo sĩ còn có vẻ đáng tin hơn a.
Dường như biết được suy nghĩ của Đào Hải, Ngôn Hiếu Thiên cười meo meo nói: “Pháp thuật của Tiểu Bình đều là ta dạy đó nhe.”
Thật vậy chăng? Đào Hải mở to hai mắt nhìn Ngôn Hiếu Thiên, một lát sau, nhỏ giọng hỏi: “… Muốn giúp thế nào?”
“Trước tiên không phải nói muốn là có thể đâu, đây chính là vấn đề lễ phép nga.” Ngôn Hiếu Thiên cười meo meo nói, “Con dâu nhà ta phải là người biết lễ phép, vậy mới có thể giúp được.”
“Con… Con dâu…” Mặt Đào Hải lần thứ hai đỏ bừng lên, “Con dâu… Cái gì…”
“Di? Vậy không phải con dâu sao? Không phải là tiểu quỷ bị con ta thượng, vậy không phải là con dâu của ta rồi… Cùng con ta không có quan hệ gì… Nếu như vậy, ta cũng không lắm chuyện với mi nữa.”
(>__
“Chuyện mi thông đồng với con ta a?” Ngôn Hiếu Thiên ngồi xổm xuống đất, ngửa đầu nhìn Đào Hải, trên mặt nổi lên tiếu ý tao nhã.
“Cháu không có.” Đào Hải vội vàng biện bạch. Cha đạo sĩ thoạt nhìn còn âm hiểm hơn cả đạo sĩ, không biết ổng rồi sẽ làm cái gì, không thừa nhận là tốt nhất.
“Không có a.” Ngôn Hiếu Thiên xoa xoa cằm, biểu tình có chút thất vọng, “Ta đây còn mang đồ đạc làm phép đến, vốn muốn tìm cho tên tiểu quỷ của con trai ta một cơ thể sống an thân.” Nói xong, làm bộ phất tay, “Thôi bỏ đi, nếu không có ai thông đồng với con ta, ta cũng không lắm chuyện nữa. — Để cho con trai ta tìm một người khá khẩm hơn chút, tiểu quỷ rất là phiền toái. — Là một nữ nhân thì tốt hơn.”
“Cơ thể sống?” Đào Hải mở to hai mắt, cha đạo sĩ nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ…
“A… Chú Ngôn… Cái kia… Cái kia…” Đào Hải vâng vâng dạ dạ nhìn Ngôn Hiếu Thiên, “Cháu… Cháu…”
“Cháu làm sao a?” Ngôn Hiếu Thiên cười meo meo nhìn Đào Hải.
“Cháu… Cùng đạo sĩ… Chúng cháu… Cái kia… Cái kia…” Thanh âm ngày càng nhỏ, Đào Hải chột dạ không dám nhìn Ngôn Hiếu Thiên.
Tên nhóc này dễ thương chết mất!! Ngôn Hiếu Thiên nhịn cười đến nỗi suýt nội thương.
“Này, tiểu sắc quỷ, muốn tìm một thân thể sao?” Vừa nói, vừa móc ra một lá bùa, phe phẩy trước mặt Đào Hải, “Nói muốn đi, —- ta có thể giúp nha.”
Nhìn lá bùa trong tay Ngôn Hiếu Thiên, lại nhìn biểu tình tựa tiếu phi tiếu (cười như không cười) trên mặt ổng, giọng nói và vẻ mặt kia thật giống bà mẹ kế phù thủy đang cầm quả táo độc dụ dỗ công chúa Bạch Tuyết, Đào Hải có chút chần chừ, người này có thể tin tưởng không đây? Đạo sĩ còn có vẻ đáng tin hơn a.
Dường như biết được suy nghĩ của Đào Hải, Ngôn Hiếu Thiên cười meo meo nói: “Pháp thuật của Tiểu Bình đều là ta dạy đó nhe.”
Thật vậy chăng? Đào Hải mở to hai mắt nhìn Ngôn Hiếu Thiên, một lát sau, nhỏ giọng hỏi: “… Muốn giúp thế nào?”
“Trước tiên không phải nói muốn là có thể đâu, đây chính là vấn đề lễ phép nga.” Ngôn Hiếu Thiên cười meo meo nói, “Con dâu nhà ta phải là người biết lễ phép, vậy mới có thể giúp được.”
“Con… Con dâu…” Mặt Đào Hải lần thứ hai đỏ bừng lên, “Con dâu… Cái gì…”
“Di? Vậy không phải con dâu sao? Không phải là tiểu quỷ bị con ta thượng, vậy không phải là con dâu của ta rồi… Cùng con ta không có quan hệ gì… Nếu như vậy, ta cũng không lắm chuyện với mi nữa.”
(>__
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất