Ngộ Thượng Quỷ Quỷ (Gặp Gỡ Quỷ Quỷ)
Chương 58: Phiên ngoại 1
Edit: Tiểu Nhật Dạ
Ngôn Bình tắm sớm, chuẩn bị lên giường ngủ. Đào Hải nhảy lên giường, từ trên cao nhìn xuống, “Đạo sĩ, chúng ta làm đi.”
“Làm tình? Không làm.” Ngôn Bình ngáp một cái, chui vào chăn, “Đừng quấy rầy, ta muốn đi ngủ.”
“Đạo sĩ, có phải ngươi bị bệnh rồi không?” Đào Hải lo lắng ghé người vào bên cạnh Ngôn Bình, “Đạo sĩ, mấy buổi tối gần đây, ngày nào ngươi cũng lên giường thật sớm. Đến sáng thì ta gọi cả buổi mới tỉnh, sau khi tỉnh giấc vẫn là cái bộ dạng gật gà gật gù. Mấy ngày nay ngủ nhiều như vậy, vậy mà vành mắt ngươi lại thâm sì. Đạo sĩ, có phải ngươi bị bệnh không?”
Ngôn Bình bực mình nhắm mắt, “Ngủ. Ta khỏe như vậy. làm gì có bệnh.”
Đào Hải mất hứng hừ một tiếng, “Nhất định là dương héo rồi, hừ, không phải là cái phương diện *** này của ngươi…”
Ngôn Bình vung một cước, “Ít nói nhảm, ngủ.”
“Thật đáng ghét.” Đào Hải lẩm bẩm, ôm lấy Ngôn Bình từ phía sau, nhắm mắt lại.
Sau một hồi, Đào Hải liền tiến vào mộng đẹp, là do hiệu quả của việc đốt bùa thôi mộng vào buổi tối.
Ngôn Bình thả lỏng đầu óc, dần dần trầm tĩnh lại, cảm thấy tinh thần ngày càng chuyên chú, tinh thần chậm rãi kết thành hình, từ từ bay ra khỏi thân thể. Cuối cùng, tinh thần cùng thân thể tách rời, linh hồn nhẹ bẫng bay lên.
Cúi đầu liếc mắt nhìn thân thể của chính mình, Ngôn Bình niệm mật ngữ, đem linh hồn chìm xuống đất, càng ngày càng chìm, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Đi qua một tầng nhà, qua một tầng bùn đất, qua một màn tối om, không gian bỗng nhiên rộng rãi sáng sủa, trước mắt là một đình đài lầu các lớn, đã đến âm tào địa phủ.
Ngôn Bình đi nhanh về phía trước, không thèm nhìn những linh hồn hư ảo sát vào người mình, đi qua cầu Vãng Sinh, Vọng Hương đài, đứng trước một gian phòng lớn.
Đầu trâu mặt ngựa ở hai bên vội vàng đi ra ngăn cản, “Ngôn tiên sinh, sao ngài lại tới nữa, đã nói rồi mà, không có người nào như vậy.”
Ngôn Bình cười nói: “Đã tìm nhiều ngày như vậy, không bằng tìm thêm hai ngày nữa. Đến khi ta tìm được rồi, sẽ không thường xuyên chạy tới đây làm phiền bọn ngươi gác cửa nữa đâu.” Vừa nói, vừa đẩy đầu trâu mặt ngựa.
Đầu trâu mặt ngựa không cản được Ngôn Bình, vội vàng chạy vào bẩm báo.
Lúc Ngôn Bình đi vào đại điện, phán quan sinh tử đã ra đón tiếp.
Phán quan thở dài, bất đắc dĩ nói, “Ngôn tiên sinh, cũng đâu phải là hạ quan không muốn giúp ngài, nhưng ngài xem, sổ sách sinh tử một tháng qua, đến cả sổ sách sinh tử ghi những người sống chết gần chỗ ngài ở một năm qua, ngài cũng đã xem hết rồi. Thật sự là mấy tháng này, thậm chí là cả năm này, không hề có ai giống với người trên tấm ảnh mà ngài đưa, dù cho ngài tìm nữa cũng vô ích thôi. Mà cũng không thể chiếm đoạt thân thể sống của người ta. Huống hồ, tuổi thọ của ngài cũng bị hao tổn, thực sự là không cần thiết.”
Ngôn Bình mất hứng, mặt nhăn mày nhíu nói, “Ta hỏi qua Nguyệt Lão, ông ấy nói đó rõ ràng là linh hồn Đào Hải, thế nhưng thân thể lại không phải thân thể Đào Hải. Hơn nữa, ông ấy cũng nói thẳng cho ta biết, nhất định là có một thân thể sẽ cùng ta kết tơ hồng, lẽ nào người này không được ghi danh trong sổ sách sinh tử của ngươi sao?”
Phán quan vô cùng kinh ngạc, “Nguyệt Lão thật sự là đã nói như thế? Vậy cũng thực kỳ lạ. Sau khi con khỉ họ Tôn (là Tôn Ngộ Không đó) xóa sửa sổ sách sinh tử, toàn bộ sổ sách đã được ghi chép lại, không hề bỏ sót bộ nào, làm sao có thể xảy ra chuyện đó được?”
“Cho nên a, ngài lấy thêm mấy bộ sinh tử nữa cho ta xem một chút, nói không chừng mấy ngày nay ta bỏ sót vài trang chưa đọc.”
Phán quan bất đắc dĩ, có chút tức giận, phái tiểu quỷ phía sau vào gian đại kho, bê một chồng dày sổ sách đi ra, đặt trước mặt Ngôn Bình, “Ngôn tiên sinh, tất cả sổ sách sinh tử đều ở đây, ngài cẩn thận kiểm tra xem.”
“Được.” Ngôn Bình cười nói, trực tiếp ngồi xuống mặt đất trong đại điện, cẩn thận nhìn một quyển rồi một quyển, tỉ mỉ quan sát bức chân dung phía trên, chỉ sợ bỏ sót vài thứ.
Ngôn Bình tắm sớm, chuẩn bị lên giường ngủ. Đào Hải nhảy lên giường, từ trên cao nhìn xuống, “Đạo sĩ, chúng ta làm đi.”
“Làm tình? Không làm.” Ngôn Bình ngáp một cái, chui vào chăn, “Đừng quấy rầy, ta muốn đi ngủ.”
“Đạo sĩ, có phải ngươi bị bệnh rồi không?” Đào Hải lo lắng ghé người vào bên cạnh Ngôn Bình, “Đạo sĩ, mấy buổi tối gần đây, ngày nào ngươi cũng lên giường thật sớm. Đến sáng thì ta gọi cả buổi mới tỉnh, sau khi tỉnh giấc vẫn là cái bộ dạng gật gà gật gù. Mấy ngày nay ngủ nhiều như vậy, vậy mà vành mắt ngươi lại thâm sì. Đạo sĩ, có phải ngươi bị bệnh không?”
Ngôn Bình bực mình nhắm mắt, “Ngủ. Ta khỏe như vậy. làm gì có bệnh.”
Đào Hải mất hứng hừ một tiếng, “Nhất định là dương héo rồi, hừ, không phải là cái phương diện *** này của ngươi…”
Ngôn Bình vung một cước, “Ít nói nhảm, ngủ.”
“Thật đáng ghét.” Đào Hải lẩm bẩm, ôm lấy Ngôn Bình từ phía sau, nhắm mắt lại.
Sau một hồi, Đào Hải liền tiến vào mộng đẹp, là do hiệu quả của việc đốt bùa thôi mộng vào buổi tối.
Ngôn Bình thả lỏng đầu óc, dần dần trầm tĩnh lại, cảm thấy tinh thần ngày càng chuyên chú, tinh thần chậm rãi kết thành hình, từ từ bay ra khỏi thân thể. Cuối cùng, tinh thần cùng thân thể tách rời, linh hồn nhẹ bẫng bay lên.
Cúi đầu liếc mắt nhìn thân thể của chính mình, Ngôn Bình niệm mật ngữ, đem linh hồn chìm xuống đất, càng ngày càng chìm, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Đi qua một tầng nhà, qua một tầng bùn đất, qua một màn tối om, không gian bỗng nhiên rộng rãi sáng sủa, trước mắt là một đình đài lầu các lớn, đã đến âm tào địa phủ.
Ngôn Bình đi nhanh về phía trước, không thèm nhìn những linh hồn hư ảo sát vào người mình, đi qua cầu Vãng Sinh, Vọng Hương đài, đứng trước một gian phòng lớn.
Đầu trâu mặt ngựa ở hai bên vội vàng đi ra ngăn cản, “Ngôn tiên sinh, sao ngài lại tới nữa, đã nói rồi mà, không có người nào như vậy.”
Ngôn Bình cười nói: “Đã tìm nhiều ngày như vậy, không bằng tìm thêm hai ngày nữa. Đến khi ta tìm được rồi, sẽ không thường xuyên chạy tới đây làm phiền bọn ngươi gác cửa nữa đâu.” Vừa nói, vừa đẩy đầu trâu mặt ngựa.
Đầu trâu mặt ngựa không cản được Ngôn Bình, vội vàng chạy vào bẩm báo.
Lúc Ngôn Bình đi vào đại điện, phán quan sinh tử đã ra đón tiếp.
Phán quan thở dài, bất đắc dĩ nói, “Ngôn tiên sinh, cũng đâu phải là hạ quan không muốn giúp ngài, nhưng ngài xem, sổ sách sinh tử một tháng qua, đến cả sổ sách sinh tử ghi những người sống chết gần chỗ ngài ở một năm qua, ngài cũng đã xem hết rồi. Thật sự là mấy tháng này, thậm chí là cả năm này, không hề có ai giống với người trên tấm ảnh mà ngài đưa, dù cho ngài tìm nữa cũng vô ích thôi. Mà cũng không thể chiếm đoạt thân thể sống của người ta. Huống hồ, tuổi thọ của ngài cũng bị hao tổn, thực sự là không cần thiết.”
Ngôn Bình mất hứng, mặt nhăn mày nhíu nói, “Ta hỏi qua Nguyệt Lão, ông ấy nói đó rõ ràng là linh hồn Đào Hải, thế nhưng thân thể lại không phải thân thể Đào Hải. Hơn nữa, ông ấy cũng nói thẳng cho ta biết, nhất định là có một thân thể sẽ cùng ta kết tơ hồng, lẽ nào người này không được ghi danh trong sổ sách sinh tử của ngươi sao?”
Phán quan vô cùng kinh ngạc, “Nguyệt Lão thật sự là đã nói như thế? Vậy cũng thực kỳ lạ. Sau khi con khỉ họ Tôn (là Tôn Ngộ Không đó) xóa sửa sổ sách sinh tử, toàn bộ sổ sách đã được ghi chép lại, không hề bỏ sót bộ nào, làm sao có thể xảy ra chuyện đó được?”
“Cho nên a, ngài lấy thêm mấy bộ sinh tử nữa cho ta xem một chút, nói không chừng mấy ngày nay ta bỏ sót vài trang chưa đọc.”
Phán quan bất đắc dĩ, có chút tức giận, phái tiểu quỷ phía sau vào gian đại kho, bê một chồng dày sổ sách đi ra, đặt trước mặt Ngôn Bình, “Ngôn tiên sinh, tất cả sổ sách sinh tử đều ở đây, ngài cẩn thận kiểm tra xem.”
“Được.” Ngôn Bình cười nói, trực tiếp ngồi xuống mặt đất trong đại điện, cẩn thận nhìn một quyển rồi một quyển, tỉ mỉ quan sát bức chân dung phía trên, chỉ sợ bỏ sót vài thứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất