Chương 5
Tôi không thử tưởng tượng được phản ứng của Phương Vi Chu sẽ như thế nào khi biết chuyện này. Muốn truy hỏi, tôi cũng sẽ biện minh với nhiều lý do, đó chỉ là bạn bè gặp mặt ____cũng không phải lần nào cũng phát sinh được. Bình thường tôi luôn cố gắng kiềm chế, chẳng qua là lần nào cũng uổng công.
Cuối cùng Phương Vi Chu cũng trở lại, tôi vẫn luôn ngay ngáy không yên khi đối mặt với hắn. Hắn nhìn tôi không nói lời nào, khi tôi cáu kỉnh, Phương Vi Chu cũng chẳng biết cách lấy lòng, chỉ có tôi ôm nỗi hổ thẹn. Mỗi lần như vậy tôi đều không chống cự được đi gặp mặt Từ Chinh.
Sau khi Phương Vi Chu đi công tác về, tôi vẫn giữ liên lạc với Từ Chinh. Lúc đầu quả thật rất sợ nhưng sau đó lại hình thành thói quen, miễn cưỡng thành tự nhiên chỉ có thỉnh thoảng đột nhiên hoảng hốt. Bình thường cũng lo lắng bị phát hiện, bởi vì có vài dự án qua tay tôi, Phương Vi Chu thân là phó tổng nào đâu quản hết, đó là một cái cớ rất tiện dụng.
Thật ra thì Phương Vi Chu rất bận rộn, cả việc công lẫn việc tư. Cha mẹ hắn đã về nước, thừa dịp hắn đi công tác ở thành phố T, nên dùng mưu bắt hắn đi thăm cô hắn cùng, bữa cơm kia còn để giới thiệu cho hắn một cô gái. Đối phương cũng ở thành phố S này, là con gái của bạn thân cô hắn, vừa hay chỗ làm cũng không xa công ty chúng tôi. Cha mẹ hắn vừa về đã lập tức lên kế hoạch cho hai người ăn cơm với nhau.
Bình thường Phương Vi Chu không từ chối cha mẹ hắn ngay, chỉ đến khi đúng dịp sẽ nói rõ ràng. Tôi không biết lần này hắn cần bao nhiêu thời gian để đối phó, nhưng hắn luôn trì hoãn kế hoạch hẹn hò của chúng tôi, vậy mà lần này tôi lại cảm thấy thoải mái như chẳng có gì.
Hôm nay truócq lúc chuẩn bị tan ca, Vương Nhâm tìm tôi uống rượu, muốn tôi hẹn Từ Chinh cùng đi. Tôi ngồi trên ghế làm việc, lười biếng nói: “Cậu gọi cho y đi, sao cậu không tự mình liên lạc với y chứ?”
Vương Nhâm cười ha ha: “Chứ không phải vì các cậu rất thân quen sao.”
Tôi cười mắng gã: “Nói bậy gì đấy.”
Vương Nhâm nói; “Nói thật đi, bao giờ cậu định nói?”
Tim tôi đập thình thịch, bất giác ngồi ngay ngắn lại: “Nói cái gì?”
“Chia tay.” Vương Nhâm nói: “Lúc nào cậu nói chia tay với người kia.”
Tôi im lặng một lát rồi nói: “Tôi không muốn nói.”
Lúc này cửa phòng đột ngột bị đẩy vào, đó là Phương Vi Chu, không biết hắn có nghe được câu chuyện này không nữa. Tôi thấy hắn, lập tức kết thúc cuộc trò chuyện với Vương Nhâm, tôi nhìn Phương Vi Chu cười nói: “Sao vậy?”
Phương Vi Chu chỉ lên đồng hồ trên tường: “Hơn năm giờ rồi, không về sao?”
Tôi nhìn hắn, gật đầu: “Xong hết rồi.”
Sau đó đứng lên mặc áo khoác vào, tôi suy nghĩ một chút, không thể không hỏi hắn: “Sao hôm nay anh về sớm vậy?”
Phương Vi Chu cười tươi: “Nếu không anh ở đây làm gì? Không có việc gì thì không cần tăng ca thôi. Đi nào, hôm nay chúng ta ăn bên ngoài rồi mới về nhà.”
Tôi ngẩn người, gật đầu với hắn. Phương Vi Chu nhìn tôi hỏi: “Hay là em có việc bận?”
Tôi nói: “Không phải.”
Phương Vi Chu gật đầu. Lúc tôi với hắn đi ra khỏi phòng làm việc, đột nhiên hắn hỏi: “Vừa nãy em nói chuyện với ai vậy?”
Tôi đáp: “À, là Vương Nhâm.” Lúc này tôi mới nhớ ra chuyện hẹn nhau đi uống rượu, vội vàng lấy điện thoại ra nhắn tin.
Lại nghe Phương Vi Chu hỏi thêm một câu: “Em nói gì với cậu ta vậy?”
Tôi ngừng một lát, vừa ấn chữ, vừa trả lời qua loa: “Em vừa nói gì sao?”
Phương Vi Chu không tiếp tục truy hỏi nữa.
Không ngờ đến nhà hàng thì đụng phải Tiểu Binh và Vương Nhâm. Phương Vi Chu biết bọn họ, ở cửa rồi nên không tiện tránh, tôi cười gượng, Vương Nhâm thì ngược lại vô cùng khoái trá. Gã thừa dịp Tiểu Binh nói chuyện với Phương Vi Chu mà thì thầm vào tai tôi: “Tôi đã gọi Từ Chinh tới.”
Mặt tôi vẫn trấn định: “Ồ.”
Lúc này Vương Nhâm đột nhiên cao giọng cắt đứt cuộc trò chuyện bên kia: “Ăn cơm xong chúng tôi đi uống rượu.”Lại nhìn về phía tôi: “Hai người có đi không?”
Phương Vi Chu cười, nhìn vào tôi. Tôi làm bộ nhìn đồng hồ rồi nói: “Ăn cơm xong đã muộn lắm rồi, mai cũng không phải cuối tuần.”
Lúc này bất chợt một giong nói từ phía sau chen vào: “Ai quy định ngày mai không phải cuối tuần thì không thể uống rượu.”
Tôi không cần quay đầu lại cũng biết giọng nói đó là của ai, thật sự rất quen thuộc. Thậm chí tôi còn nhớ đến lúc đôi môi đó dán bên tai tôi còn mang theo hơi thở nóng của người nọ.
Vương Nhâm chống mắt nhìn tôi, cười nói: “Từ Chinh tới rồi à. Tôi giới thiệu cho anh một chút, đây là bạn thân tôi – Tiêu Ngư.”
Từ Chinh đến trước mặt tôi, trên mặt vẫn treo nụ cười: “Xin chào, cậu Tiêu.”
Y đã chìa tay ra, tôi đành phải nắm lấy, không ngờ y dám dùng ngón út gãi nhẹ vào lòng tay tôi. Tôi cứng đờ, suýt chút nữa thì rút mạnh tay về, cũng may là buổi tối nên ánh sáng không được tốt lắm, nếu không có thể gây sự chú ý của Phương Vi Chu rồi.
Từ Chinh nhìn Phương Vi Chu rồi hỏi: “Vị này là?”
Vương Nhâm ghé sát tai Từ Chinh nói nhỏ vài câu. Từ Chinh cười rộ lên, đưa tay về phía Phương Vi Chu: “Xin chào, tôi là Từ Chinh.”
Phương Vi Chu bắt tay với y, cười nói: “Phương Vi Chu.”
Ruột gan tôi cồn cào, may mắn có cuộc gọi đến máy Phương Vi Chu, cho nên tôi lập tức chào tạm biệt bọn Vương Nhâm. Khi đi qua Từ Chinh, tôi liếc y một cái, y lại xem như không có gì, còn nháy mắt với tôi. Tôi vội vàng quay đầu, bước nhanh theo người phía trước.
Chúng tôi ngồi vào bàn, phục vụ lập tức bưng nước mát và thức ăn lên bàn. Phương Vi Chu nhìn tôi rồi đột nhiên hỏi: “Em không quen cậu Từ kia sao?”
Tôi nói: “Lần đầu tiên thấy.” Suy nghĩ một chút rồi bổ sung vào: “Chỉ có điều Vương Nhâm có nhắc đến người này mấy lần.”
Lúc này Phương Vi Chu gật đầu với tôi: “À.”
Ánh mắt kia của hắn thật khiến tim tôi như nhảy vọt. Bên ngoài sắc mặt tôi vẫn bình thường, còn có thể cười nói, nhưng bên trong thì vừa khẩn trương vừa cứng đờ ra, vội vàng đưa ly nước lên uống để che giấu.
Cuối cùng Phương Vi Chu cũng trở lại, tôi vẫn luôn ngay ngáy không yên khi đối mặt với hắn. Hắn nhìn tôi không nói lời nào, khi tôi cáu kỉnh, Phương Vi Chu cũng chẳng biết cách lấy lòng, chỉ có tôi ôm nỗi hổ thẹn. Mỗi lần như vậy tôi đều không chống cự được đi gặp mặt Từ Chinh.
Sau khi Phương Vi Chu đi công tác về, tôi vẫn giữ liên lạc với Từ Chinh. Lúc đầu quả thật rất sợ nhưng sau đó lại hình thành thói quen, miễn cưỡng thành tự nhiên chỉ có thỉnh thoảng đột nhiên hoảng hốt. Bình thường cũng lo lắng bị phát hiện, bởi vì có vài dự án qua tay tôi, Phương Vi Chu thân là phó tổng nào đâu quản hết, đó là một cái cớ rất tiện dụng.
Thật ra thì Phương Vi Chu rất bận rộn, cả việc công lẫn việc tư. Cha mẹ hắn đã về nước, thừa dịp hắn đi công tác ở thành phố T, nên dùng mưu bắt hắn đi thăm cô hắn cùng, bữa cơm kia còn để giới thiệu cho hắn một cô gái. Đối phương cũng ở thành phố S này, là con gái của bạn thân cô hắn, vừa hay chỗ làm cũng không xa công ty chúng tôi. Cha mẹ hắn vừa về đã lập tức lên kế hoạch cho hai người ăn cơm với nhau.
Bình thường Phương Vi Chu không từ chối cha mẹ hắn ngay, chỉ đến khi đúng dịp sẽ nói rõ ràng. Tôi không biết lần này hắn cần bao nhiêu thời gian để đối phó, nhưng hắn luôn trì hoãn kế hoạch hẹn hò của chúng tôi, vậy mà lần này tôi lại cảm thấy thoải mái như chẳng có gì.
Hôm nay truócq lúc chuẩn bị tan ca, Vương Nhâm tìm tôi uống rượu, muốn tôi hẹn Từ Chinh cùng đi. Tôi ngồi trên ghế làm việc, lười biếng nói: “Cậu gọi cho y đi, sao cậu không tự mình liên lạc với y chứ?”
Vương Nhâm cười ha ha: “Chứ không phải vì các cậu rất thân quen sao.”
Tôi cười mắng gã: “Nói bậy gì đấy.”
Vương Nhâm nói; “Nói thật đi, bao giờ cậu định nói?”
Tim tôi đập thình thịch, bất giác ngồi ngay ngắn lại: “Nói cái gì?”
“Chia tay.” Vương Nhâm nói: “Lúc nào cậu nói chia tay với người kia.”
Tôi im lặng một lát rồi nói: “Tôi không muốn nói.”
Lúc này cửa phòng đột ngột bị đẩy vào, đó là Phương Vi Chu, không biết hắn có nghe được câu chuyện này không nữa. Tôi thấy hắn, lập tức kết thúc cuộc trò chuyện với Vương Nhâm, tôi nhìn Phương Vi Chu cười nói: “Sao vậy?”
Phương Vi Chu chỉ lên đồng hồ trên tường: “Hơn năm giờ rồi, không về sao?”
Tôi nhìn hắn, gật đầu: “Xong hết rồi.”
Sau đó đứng lên mặc áo khoác vào, tôi suy nghĩ một chút, không thể không hỏi hắn: “Sao hôm nay anh về sớm vậy?”
Phương Vi Chu cười tươi: “Nếu không anh ở đây làm gì? Không có việc gì thì không cần tăng ca thôi. Đi nào, hôm nay chúng ta ăn bên ngoài rồi mới về nhà.”
Tôi ngẩn người, gật đầu với hắn. Phương Vi Chu nhìn tôi hỏi: “Hay là em có việc bận?”
Tôi nói: “Không phải.”
Phương Vi Chu gật đầu. Lúc tôi với hắn đi ra khỏi phòng làm việc, đột nhiên hắn hỏi: “Vừa nãy em nói chuyện với ai vậy?”
Tôi đáp: “À, là Vương Nhâm.” Lúc này tôi mới nhớ ra chuyện hẹn nhau đi uống rượu, vội vàng lấy điện thoại ra nhắn tin.
Lại nghe Phương Vi Chu hỏi thêm một câu: “Em nói gì với cậu ta vậy?”
Tôi ngừng một lát, vừa ấn chữ, vừa trả lời qua loa: “Em vừa nói gì sao?”
Phương Vi Chu không tiếp tục truy hỏi nữa.
Không ngờ đến nhà hàng thì đụng phải Tiểu Binh và Vương Nhâm. Phương Vi Chu biết bọn họ, ở cửa rồi nên không tiện tránh, tôi cười gượng, Vương Nhâm thì ngược lại vô cùng khoái trá. Gã thừa dịp Tiểu Binh nói chuyện với Phương Vi Chu mà thì thầm vào tai tôi: “Tôi đã gọi Từ Chinh tới.”
Mặt tôi vẫn trấn định: “Ồ.”
Lúc này Vương Nhâm đột nhiên cao giọng cắt đứt cuộc trò chuyện bên kia: “Ăn cơm xong chúng tôi đi uống rượu.”Lại nhìn về phía tôi: “Hai người có đi không?”
Phương Vi Chu cười, nhìn vào tôi. Tôi làm bộ nhìn đồng hồ rồi nói: “Ăn cơm xong đã muộn lắm rồi, mai cũng không phải cuối tuần.”
Lúc này bất chợt một giong nói từ phía sau chen vào: “Ai quy định ngày mai không phải cuối tuần thì không thể uống rượu.”
Tôi không cần quay đầu lại cũng biết giọng nói đó là của ai, thật sự rất quen thuộc. Thậm chí tôi còn nhớ đến lúc đôi môi đó dán bên tai tôi còn mang theo hơi thở nóng của người nọ.
Vương Nhâm chống mắt nhìn tôi, cười nói: “Từ Chinh tới rồi à. Tôi giới thiệu cho anh một chút, đây là bạn thân tôi – Tiêu Ngư.”
Từ Chinh đến trước mặt tôi, trên mặt vẫn treo nụ cười: “Xin chào, cậu Tiêu.”
Y đã chìa tay ra, tôi đành phải nắm lấy, không ngờ y dám dùng ngón út gãi nhẹ vào lòng tay tôi. Tôi cứng đờ, suýt chút nữa thì rút mạnh tay về, cũng may là buổi tối nên ánh sáng không được tốt lắm, nếu không có thể gây sự chú ý của Phương Vi Chu rồi.
Từ Chinh nhìn Phương Vi Chu rồi hỏi: “Vị này là?”
Vương Nhâm ghé sát tai Từ Chinh nói nhỏ vài câu. Từ Chinh cười rộ lên, đưa tay về phía Phương Vi Chu: “Xin chào, tôi là Từ Chinh.”
Phương Vi Chu bắt tay với y, cười nói: “Phương Vi Chu.”
Ruột gan tôi cồn cào, may mắn có cuộc gọi đến máy Phương Vi Chu, cho nên tôi lập tức chào tạm biệt bọn Vương Nhâm. Khi đi qua Từ Chinh, tôi liếc y một cái, y lại xem như không có gì, còn nháy mắt với tôi. Tôi vội vàng quay đầu, bước nhanh theo người phía trước.
Chúng tôi ngồi vào bàn, phục vụ lập tức bưng nước mát và thức ăn lên bàn. Phương Vi Chu nhìn tôi rồi đột nhiên hỏi: “Em không quen cậu Từ kia sao?”
Tôi nói: “Lần đầu tiên thấy.” Suy nghĩ một chút rồi bổ sung vào: “Chỉ có điều Vương Nhâm có nhắc đến người này mấy lần.”
Lúc này Phương Vi Chu gật đầu với tôi: “À.”
Ánh mắt kia của hắn thật khiến tim tôi như nhảy vọt. Bên ngoài sắc mặt tôi vẫn bình thường, còn có thể cười nói, nhưng bên trong thì vừa khẩn trương vừa cứng đờ ra, vội vàng đưa ly nước lên uống để che giấu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất