Ngoảnh Đầu Nhìn Hoa Rơi Trăng Khuất

Chương 27: Ô nhục

Trước Sau
Bầu trời bị mây đen kéo đến che khuất chút sáng le lói, từng tiếng sấm rền vang như đánh vào từng không gian bị trời mưa xối xả. Hi Hoa ngồi ở gốc cây mà khóc, y khóc rất lớn. Khúc Sinh nằm ra vạt cỏ mặc cho cơn mưa đánh vào mặt đau đớn, gã cũng khóc rồi như giận dữ gã đập tay đạp chân xuống đất mà la hét.. mọi thứ, gia đình đã không thể đoàn tụ rồi.

Khuôn cảnh đã bị màu đen nuốt chửng mà mưa vẫn không ngớt, trên con đường rừng đầy sỏi đá có tiếng hô bắt, quân triều đình vẫn không tha cho cả hai, trên đường dán đầy tranh với tiền thưởng vạn lượng, không biết dân chúng Lạc Dương như thế nào. Hi Hoa vừa chạy vừa nói:

"Khúc Sinh.. Chúng ta chia nhau ra đi, chạy thoát chúng là được. Nếu thoát rồi thì cố gắng tìm đường trở về nhà.. Báo tin.. cho nương."

Khúc Sinh bật khóc nói: "Chúng ta sẽ gặp lại.. ta chỉ còn có ngươi và Hứa phu nhân.."

Hi Hoa gật đầu: "Chắc chắn.. Cố lên, Ngươi.. bình an."

Cả hai nhanh chóng chia rẽ mà chạy, chạy băng qua rừng, chạy tán loạn không biết hướng, Hi Hoa như kiệt sức, cả hai ngày nay y chỉ ăn được nửa cái bánh bao, tinh thần lúc này cũng không ổn, phụ thân đã chết, y biết mình lúc này phải mạnh mẽ vì y còn nương, mong ước của cha y chính là vợ và con trai được sống hạnh phúc.

Trong màn đêm tối trong rừng, mưa vẫn rơi không ngớt, cả người Hi Hoa đau rát, phần vì té trơn trượt, phần vì bị cành cây quẹt trúng, chân cũng nhói đau lên. Hi Hoa bám víu lên thân cây cố gắng sức, chỉ cần vượt rừng chắc chắn sẽ tìm được nơi có thôn làng nào đó.. Nước mắt y không ngừng rơi nhưng y vẫn cố đưa tay lên lau đi, khắp nơi một mảng đen tối, Hi Hoa chạy trong sự linh cảm, cứ chạy cứ chạy như vậy bỗng y trượt chân ngã lăn vòng xuống một cái dốc dài. Cả người như vô lực đập vào tảng đá mới dừng lại, cơn run lạnh tràn đến, y đau đớn không thôi, mưa vẫn không ngừng mà còn muốn lớn hơn nữa, đầu óc y mơ hồ, y không còn nhận thức được gì nữa, chỉ là trước khi bất tỉnh y thấy có một vạt áo đứng từ xa, đi về hướng của y, Hi Hoa mơ hồ mở miệng gọi thầm:

"Nguyệt Liên.."

Đôi mặt Hi Hoa nhắm ghiền, y đã chính thức hôn mê bất tỉnh mà vạt áo ấy lại dừng trước mặt y

"Hắn không cứu ngươi được đâu."

Hi Hoa mơ hồ tỉnh dậy, cả người có thể lâu rồi không cử động nên đâm ra có chút đau mỏi. Từng màn trướng đỏ thẫm khẽ phất phơ trước mắt mang theo mùi phấn nồng nặc đến khó chịu, bên tai trộn nhiều tiếng ồn cười đùa lạ lẫm, y mới chậm rãi ngồi dậy đánh giá lần nữa.

* Lạch cạch*

Hi Hoa cảm thấy chân mình lạnh buốt lại đau liền nhìn xuống, phát hiện ở cổ chân mình đã bị một sợi xích đen trói lại, y trợn mắt hoảng hồn nhìn xung quanh, là một sương phòng rất lớn, bày biện cầu kì kín đáo. Hi Hoa nhìn lại thì phát hiện trên thân mình là một trung y đỏ thẫm nhưng lại rất mỏng manh. Y cố giật xích ra, rốt cuộc đây là đâu? Tại sao y lại ở đây?

"Ây dô.. Công tử, tỉnh rồi sao?"

Hi Hoa giật mình, sau bức bình phong đi vào là một nữ tử ăn vận sắc sỡ, đầu đội đầy trâm cài, phấn son đầy đủ bước đi yểu điệu cùng chiếc quạt lông phe phẩy, Hi Hoa nhíu mày: "Xin hỏi.. Đây là đâu? Vì sao ta lại ở đây? Còn cả.. như thế này?"

Nữ tử cười rồi nói: "Nơi này mà nghe tên đương nhiên công tử chắc sẽ biết nên chút nữa ta sẽ nói. Ta tên là Tú Chi, còn vì sao công tử ở đây.."

Nàng ta ngồi xuống vuốt nhẹ vai Hi Hoa khiến y giật mình lui lại góc giường: "Xin giữ tự trọng."

Tú Chi che miệng cười rồi nói: "Một tuần trước, có người đem công tử đến đây, căn dặn là phải trông nom chữa thương cho công tử thật tốt, trói công tử lại cũng là người đó căn dặn.."

"Người đó là ai?". Ngừng một chút không nghe Tú Chi nói, y liền tiếp lời: "Tuy không biết một tuần qua như thế nào nhưng cũng cảm ơn cô nương đã giúp đỡ.. ta không biết vì sao lại bắt trói ta lại nhưng vẫn mong cô nương tháo sợi dây xích này ra, ta phải đi."

"Ổ". Tú Chi gấp quạt đứng dậy hướng đến cửa sổ nhìn ra ngoài rồi chậm rãi nói: "Ngươi đi? Ha, muốn đi cũng được nhưng mà.. không dễ. Một tuần trước người ta đem ngươi đến đây cả người đầy thương tích, sau khi tẩy rửa chăm sóc liền phát hiện quả là một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, ngươi có hay chăng đã đoán ra.. Người đó đã bán ngươi cho ta, ngươi nói ngươi muốn đi, ta cho ngươi đi không phải là lỗ cho ta sao?"

"B.. Bán?". Hi Hoa há hốc, cứ nghĩ kẻ kia ra tay giúp đỡ, không ngờ lại là một kẻ buôn người.

Tú Chi cong khóe môi rồi nói: "Hắn bán ngươi với giá tám trăm lượng bạc.. Chậc chậc, ta bỏ ra mua ngươi quả không tiếc, nếu ngươi muốn đi chỉ cần trả lại ta tám trăm lượng bạc đó, cùng chút ít trả ơn một tuần qua săn sóc ngươi.."

Khẽ nuốt nước bọt, số tiền đó nếu như trước đây y có thể nhưng bây giờ thì không, y vội nói: "T.. ta không có tiền nhưng mà, Tú Chi cô nương, cô có thể cho ta đi được không, ta sẽ đi kiếm tiền rồi sẽ trở lại trả cho."

Tú Chi bật cười: "Ây dô, Tiểu công tử thật rất vô tư nha. Ta là người làm ăn, đâu dám đánh cược lớn như vậy.."

Nói rồi nàng ta bước đến, lại nhẹ nhàng nói: "Có điều nếu như tiểu công tử có việc phải đi, ta đây cũng có thể tìm việc cho công tử rất nhanh có tiền.. Tiểu công tử, có biết nơi này là đâu không?"

Hi Hoa từ nãy giờ chỉ nghe âm thanh phức tạp, có thể là một lôi đài hay một khách điếm nào đó. Tú Chi bật cười, ánh mắt cong lên nhàn nhạt nói: "Nơi này là Phong - Lãng - Lâu."

Hi Hoa trợn mắt, trong người kích động mạnh mà vùng lên: "Ngươi nói cái gì?"

Tú Chi thối lùi rồi nói: "Hứa công tử, ngài kích động làm gì, nơi này không còn là Hứa phủ nữa, cũng rất nhanh đã được bọn ta mua lại, nơi này một lần nữa trở nên cao sang tấp nập người vào.. không phải rất tốt sao?"

Cơn uất nghẹn dồn lên cổ y, trong lòng căm phẫn, y chính là không cảm thấy nơi này tốt lành chút nào. Hi Hoa nghiến răng nói: "Thả ta ra.."

Tú Chi cười khinh rồi ung dung nói: "Phong Lãng Lâu này tuy khác với các lâu khác một chút, nhưng chung quy vẫn rất được các tầng lớp phong lưu giàu có kéo đến. Ngươi muốn đi, tối nay chỉ cần ngươi vui đùa với một tên tai to bụng bự.. Tiền ngươi thu về còn nhiều hơn cả tiền ta mua ngươi, đến lúc đó ngươi muốn đi, ta cũng không cản.."

"Ng.. ngươi câm miệng." Đôi mắt Hi Hoa chằng chịt tơ máu, ả ta liền bật cười khoái cảm:

"Ngươi đừng lấy làm lạ, nơi này chính là vậy, lấy nam tử để mua vui cho những kẻ háo sắc, mà ngươi quả nhiên là đóa hoa rực rỡ nhất mà trước nay ta chưa từng gặp, chắc chắn đám mày râu dưới kia nhìn thấy sẽ rất thèm thuồng, Ngươi nghĩ sao về việc này.."

"Câm miệng.. ngươi cút.. cút cho ta." Hi Hoa vùng vẫy, chiếc giường theo đó cũng rung lên, y ném tất cả mọi thứ trên giường về phía Tú Chi, ả ta lùi lại, cau có mặt: "Tên điên này.. Ngươi có chống cự cũng vô ích, ngươi bị bán vào đây thì đã là người nơi này.. á.. á"

"Ngươi cút.."

Hi Hoa nổi cơn thịnh nộ khiến ả sợ hãi nhanh chóng chạy đi nhưng cũng không quên mắng mỏ vài câu. Khi căn phòng yên tĩnh trở lại, Hi Hoa ngồi thẩn ra, hai hàng nước mắt rơi xuống, nhưng cũng nhanh chóng được lau đi, đây không phải lúc y sợ hãi, y phải rời khỏi nên dơ bẩn này, y căm hận tên buôn người kia, đáng ghét.

Hi Hoa cố gắng thoát khỏi sợi xích nhưng nó lại thắt chặt vào chân y, càng cố tháo, cổ chân y càng trầy trụa bầm tím, còn có cả máu. Hi Hoa không từ bỏ lại dùng sức bẻ cái thanh giường, nơi mà đầu xích bên kia được cố định. Hi Hoa vẫn cố gắng, lời ả kia nói y đều bỏ ngoài tai, bắt y đi tiếp bọn quan ô kia, còn lâu.

Vầng trán thấm đẫm mồ hôi, Hi Hoa vẫn cố tìm lối thoát, y đã dự định rồi, nếu thật sự không thoát khỏi nơi này, y chỉ đành tạ lỗi với nương rồi sẽ đến đoàn tụ với phụ thân, chỉ là.. Lại phụ lòng Nguyệt Liên rồi.

Cứ nghĩ đến hắn, y lại muốn bật khóc nhưng y vẫn nghĩ hắn nơi đó có khi còn gian khổ hơn mình bây giờ, cả người đầy thương tích đang nằm ở nơi nào đó chờ cứu giúp. Nhưng y biết hắn là con người kiên cường, y cũng sẽ như vậy, y không thể vì chút chuyện mà mặc trôi theo số phận, y muốn cố đến bước đường cùng.

* Phụt*

Những ngọn nến trong phòng vụt tắt, Hi Hoa giật mình nhìn xung quanh, ở ngoài cánh cửa có những bóng người đi qua, người này dựa dẫm ôm người kia, còn nói những câu dâm mĩ thô tục. Hi Hoa hít ngụm hơi lạnh, bàn tay run rẩy cố gắng giật sợi dây xích.

"Ngươi muốn đi thật sao?"

Hi Hoa giật mình nhìn xung quanh một mảng tối, khẽ nuốt nước bọt: "Ngươi là ai?"



Giọng nam tử này tuy rõ ràng nhưng mang điệu bộ nhàn nhạt, châm chọc, hắn cười nói: "Không cần biết ta là ai? Nếu ngươi muốn đi, ta giúp ngươi.. Ngươi sau khi được ra khỏi phòng này hãy đi ra sau bức bình phong, nơi đó có một lối đi, hãy chạy vào đó, nhớ, là phải chạy thật nhanh.. nếu không bị bắt lại, ta cũng không cứu ngươi được nữa đâu."

Hi Hoa trong lòng có chút ngạc nhiên, người này là thần hay quỷ, cho dù hắn nói, y cũng không xác định được nơi hắn đứng là ở đâu, nhưng một tiếng rắc vang lên, sợi xích nhanh chống đã đứt đôi. Hi Hoa lảo đảo đứng lên nhìn xung quanh hỏi: "Ngươi vì sao lại giúp ta.."

Không nghe tiếng trả lời, Hi Hoa vội nói: "Đa tạ."

Rồi nhanh chóng chạy đi, căn phòng lại tĩnh mịch, một giọng cười man rợ vang lên.

Hi Hoa chạy theo hướng người đó chỉ, lối này đầy tăm tối lại dài vô tận, phần xích vướng lại ngay chân đập liên tục vào sàn làm vang lên những tiếng ong ong trong lối đó, Hi Hoa vừa chạy vừa lo sợ, cũng không hiểu sao mình lại dễ dàng tin người đó dù không biết là hại hay giúp. Nghĩ là vậy nhưng bước chân y vẫn không dừng lại, y vẫn mong lấy một tia hy vọng dù nhỏ nhoi, chỉ cần thoát khỏi nơi này là được.. bỗng dưng phía trước hiện ra ánh sáng, Hi Hoa trong lòng vừa hồi hộp vừa lo sợ, y không biết sau ánh sáng đó là gì, bước chân vì thế mà cứ chậm dừng nhưng cũng nhanh chóng bước vào ánh sáng đó.

Bỗng Hi Hoa hụt chân, một đường ngã lăn xuống cái sàn cứng ngắc khiến cả người y đau đớn. Hi Hoa khó khăn ngồi dậy, cảm thấy chân mình đau vô cùng, có thể là bị trật chân rồi. Vội nhìn xung quanh, vẫn là màn trướng đỏ sẫm nhưng bên ngoài tiếng ồn ào rất lớn, rồi một giọng nói vang lên rất hồ hỡi, y vừa nhận ra giọng của ả Tú Chi lúc này vừa hay mọi trướng đỏ đều được kéo lên. Hi Hoa thẩn người nhìn, phía dưới y có đông đảo người, họ ăn vận sang trọng, trên bàn toàn vàng bạc, ngân phiếu, kẻ hầu người hạ.. Và cả những nam tử ngồi bên âu yếm vuốt ve, mùi rượu nồng nàn, âm nhạc hỗn loạn mà Tú Chi đứng trên cao đài giương ánh mắt nhìn y.

"Người được đấu giá chính là một đóa hoa Tú Chi vừa đem về đây.. Hứa Chiêu Hoa"

Giọng ả vang lớn, Hi Hoa như chết chân ở nơi cao đài, chính mình cũng không thể ngờ lại bị người khác dẫn dụ đến nơi lấy người đấu giá. Phía dưới bắt đầu ồn ào, có kẻ đã biết thân phận y liền múa máy râu mồm, còn lôi cả tên cha y ra.. Còn lại đều là những ánh mắt sói dã lang kinh tởm.

"Hahaha.. cần gì đấu giá, chẳng phải là máu mủ của tội đồ sao, cứ để bọn ta lần lượt chơi đi."

"Này, này, cũng từng là một thiếu công tử có khí chất, bỏ tiền ra mua còn xứng hơn những tên còn lại ở đây, ta ra giá, ta ra giá hahaha, Chiêu Hoa đệ đệ, chờ ta hahaha"

Nhanh chóng một màn hỗn loạn nổi lên, từng giá từng giá tranh nhau hô lên.. có kẻ bạc, có kẻ vàng, còn có cả ngân phiếu. Hi Hoa cảm thấy mình không thở nổi nữa, cả người run rẩy, hốc mắt đỏ hoe, y muốn gào thét, muốn bọn chúng câm miệng lại, muốn nói cho chúng biết y không phải đồ vật, cũng không phải là kỷ nam nhưng y như bị á khẩu, một chữ cũng không cất lên được, y lại cố đứng lên nhưng chỉ động đậy nhẹ, chân lại đau điếng, cả người như bị một khối đá đè lên.. Y giương đôi mắt sợ hãi nhìn, giống như một con thú nhỏ bị bao vây bởi những tên khát máu.

Phía trên lầu cao, một nam tử khẽ nhíu mày rồi quay lưng vào ngồi xuống bàn, cùng bàn với hắn là một nữ tử khuôn mặt sắc xảo vận tử y đang ung dung nhấp rượu, nàng thấy thái độ của hắn như vậy thì đã quá quen thuộc liền nói: "Xấu quá hả?"

Nam tử cắn hạt đậu phộng, bình thản nói: "Đẹp hơn ngươi!"

Nữ tử dừng tay liếc nhìn hắn, khinh bỉ nói: "Vậy cái thái độ đó là sao?"

Nam tử lắc đầu: "Nam tử dưới kia trông qua rất non trẻ, chân có đoạn xích, y dưới lôi đài có vẻ rất sợ hãi. Đoán ra có thể bị bắt ép.. Nhưng cũng không thể phủ nhận, y rất đẹp."

"Ta thấy người ta đang đấu giá.. hay không ấy, ta mua lại cho ngươi." Nữ tử cười hô hố, nam tử liền trừng mắt: "Tuyết Lưu.. Ngươi nên nhớ chúng ta đến đây làm nhiều vụ. Ngươi dẹp cái thói trăng hoa, xấu tính đó đi."

Tuyết Lưu hất tóc mai nói: "Đùa ngươi cho vui thôi.. Hây da, để ta ra xem tiểu công tử ấy đẹp như thế nào mà khiến bằng hữu của ta thở dài thương tiếc như vậy"

Tuyết Lưu bước ra ngoài gác yểu điệu nhìn xuống đánh giá xung quanh một phen rồi dừng lại ở đài đấu giá, bỗng dưng cả người bất động. Nam tử kia cũng bước đến khoanh tay nói: "Sao vậy.. bị hớp hồn rồi à"

Vẻ mặt Tuyết Lưu trở nên bàng hoàng, vội lay tay nam tử, giọng lắp bắp: "Bác.. Bác Tu, người.. người đó."

Bác Tu nhíu mày: "Người đó làm sao?"

Bàn tay Tuyết Lưu nắm chặt thanh gác, nét mặc vội vã quay sang Bác Tu nói: "Ngươi có bao nhiêu ngân lượng cho ta mượn. Ta muốn hắn."

Bác Tu há hốc: "Ngươi.. cái tên khốn..", hắn hất tay Tuyết Lưu ra nhưng nàng lại mảy may không phản ý mà trên nét mặt lại nhuốm đầy sự lo lắng: "Ngươi mới điên, mau, mau cho ta ngân lượng."

Bác Tu nhìn Tuyết Lưu, vẻ mặt của nàng một chút cũng không phải là mê sắc đẹp mà hình như là muốn cứu người phía dưới. Bác Tu quay lưng nói: "Đợi ta đi lấy."

Bác Tu quay đi còn Tuyết Lưu nàng vẫn nhìn xuống lôi đài, ánh mắt đỏ lên khẽ gọi: "Hi Hoa.."

Phía dưới, số người reo đã ít dần mà số tiền đưa ra đã là số tiền rất lớn, Hi Hoa nghe tiếng đếm giá.. Cả người không ngừng run rẩy, đầu óc trở nên mơ hồ rồi ngã xuống sàn bất tỉnh. Tuyết Lưu trợn mắt đang tính chạy xuống liền nghe một tiếng rầm lớn, những cánh cửa đều bị đáp đổ, quân binh triều đình ồ ạt kéo đến khiến khắp nơi hoảng loạn.

Bác Tu bước đến nói: "Ngân lượng đây, ngươi bị làm sao vậy, muốn thì dùng phép cứu.."

"Khoan đã!"

Tuyết Lưu nhíu mày nhìn, Bác Tu ngạc nhiên nhìn những bọn khách lúc nãy sợ hãi đứng chụm lại, còn quân triều đình thì xếp thành hai hàng dọc dài. Một bóng người mặc kim bào, đầu đội mũ triện bước vào, ai nấy đều quỳ xuống:

"Hoàng đế vạn tuế vạn vạn tuế"

Mộ Dung Bắc Niên đi trước, theo sau là phụ tùng đông đảo, hắn không liếc nhìn ai, chỉ một hướng cao đài đi đến.

Bác Tu hỏi nhỏ: "Hắn là hoàng đế? Hoàng Đế thiếu người đến mức phải tìm đến đây sao? Hắn đoạn tụ?"

Tuyết Lưu gật đầu: "Ừm.. Người này chúng ta không thể đụng, chờ một chút hãy ra tay."

Trấn Bắc Niên nhíu mày, từ từ đỡ Hi Hoa dựa vào chân mình: "Chiêu Hoa.. Chiêu Hoa"

Nghiêm công công hằn giọng: "Các ngươi thật to gan, người của Hoàng thượng lại dám tùy tiện đem ra trêu đùa, người đâu, bắt hết chúng lại. Lần này chém đầu các người treo thay cho lồng đèn ở tường thành"

Khắp nơi lại vang tiếng van xin. Tú Chi bước đến quỳ xuống khấu đầu nói:

"Hoàng thượng bớt giận, là.. là do tiểu nữ không biết, vị công tử này một tuần trước bị người ta bán vào đây. Y làm vậy cũng chỉ là.. chỉ là tự nguyện để trả nợ rời khỏi đây.."

Mộ Dung Bắc Niên lạnh mặt, giọng khàn khàn: "Tự nguyện sao?"

Tú Chi xanh mặt, run rẩy: "V.. vâng."

"Ngươi mua hắn bao nhiêu?"

"L.. là tám trăm lượng bạc."

Mộ Dung Bắc Niên hừ một tiếng, đưa tay bế Hi Hoa lên liếc nhìn Nghiêm công công rồi bỏ đi. Nghiêm công công sai người đặt xuống trước mặt Tú Chi một hòm gỗ, nàng run rẩy mở ra, bên trong vàng sáng bóng: "Đa tạ.. đa tạ hoàng đế khai ân.". Bỗng một tiếng chém vang lên, bàn tay của Tú Chi rơi xuống hòm vàng, máu chảy loang lỗ ra, ả ta la hét một tiếng ôm bàn tay phun máu của mình. Dọa cho xung quanh ai cũng mặt cắt không còn hạt máu.



Nghiêm công công thu cây phất trần nói: "Sau này nếu còn tái phạm, cẩn thận đầu các ngươi."

Quân triều đình rút về. Mộ Dung Bắc Niên đặt Hi Hoa nằm trên một trường kỷ lát đệm êm trong cổ xe hoa lệ, chậm rãi lau nước mắt vươn trên khóe mắt y:

Cuối cùng cũng chịu xuất hiện.

Nghiêm công công bên ngoài nhỏ giọng hỏi: "Hoàng thượng, chúng ta hồi cung được chưa ạ!"

"Ừm."

Đoàn người rời đi. Sau gốc cây gần đó, Tuyết Lưu cùng Bác Tu bước ra. Bác Tu nhìn khinh bỉ nói:

"Cứ tưởng là một kẻ tốt nào, hóa ra cũng không khác mấy kẻ trong kia là bao?"

Tuyết Lưu vẫn nhìn theo đoàn người không đáp, Bác Tu khoanh tay hỏi: "Này, đang tiếc sao?"

"Ngươi thấy y giống một người không."

Bác Tu ngạc nhiên hỏi: "Ai? Vị công tử váy đỏ ấy hả.. Không biết."

Tuyết Lưu thở dài, trong đầu mơ hồ về một bóng hình, một chiếc lưng thẳng tấp dù xung quanh bao vậy bởi rất nhiều oán linh, y vẫn bình tâm ngồi trong tọa sen, một thân không nhiễm bụi trần. Nàng khẽ nói: "Nếu đây là lần lịch kiếp cho y, ta chỉ đành giúp y nếu có thể.. Bác Tu, đi thôi."

Tuyết Lưu rời đi, Bác Tu gãi đầu khó hiểu cũng đi theo y. Hai người biến mất ngay sau đó.

Tiếng hoảng loạn vang lên, Hi Hoa thấy mình bị vây khốn bởi những tên râu xanh kinh tởm, lại mơ thấy Nguyệt Liên nhìn y, ánh mắt thất vọng tràn trề. Hi Hoa liền giật mình mở mắt, y cảm nhận vạt áo trước ngực thấm đẫm mồ hôi, thì ra chỉ là mơ. Lại một lần nữa y thức dậy ở một nơi xa lạ, nhìn trần nhà điêu khắc tỉ mỉ, trướng rũ vàng nhạt không động đậy, sự tĩnh mịch âm u khiến Hi Hoa có chút rùng mình, y ngồi dậy, chân đã không còn bị xích, lại còn được băng bó, y phục vàng nhạt tươm tất. Hi Hoa vỗ đầu, kí ức chỉ dừng lại trước khi ngất đi, còn sau đó thì hoàn toàn không hay biết gì, không biết ai đã đưa y đến đây. Hi Hoa mở chăn bước xuống giường, chân trần chậm rãi bước đi vén màn trướng, nơi này rộng lớn, đây không phải sương phòng mà là một cung lớn. Bày bố rất sang trọng nhưng lại rất lạnh lẽo, Hi Hoa cảm thấy cách trang trí có chút quen mắt.. Bỗng dưng cả người đứng thẩn ra.. đúng, nơi này rất quen, tuy cách bày bố có chút sang trọng lại khác biệt, nhưng y vẫn nhớ.. đây không phải chính là phủ của cha y được Dụ Nam Hoàng đế ban cho ở trong hoàng cung sao.

Trong lòng bỗng run lên, nếu y thực sự ở nơi này.. Vậy y không phải đang ở trong hoàng cung sao.. Y bị bắt.

Tiếng cửa mở vang lên, ánh sáng ban ngày chiếu vào khiến y nhíu mày, rồi những bóng dáng bước vào, lại có một thân hình cao lớn chắn đi ánh sáng ấy. Hi Hoa đưa mắt nhìn, con ngươi bỗng chốc co rúm lại, đôi chân đứng bất động nhìn gương mặt Mộ Dung Bắc Niên in sâu trong con ngươi y.

Nghiêm công công lớn giọng: "Hỗn xược.. Thấy Hoàng Thượng sao không quỳ xuống."

Ánh mắt Mộ Dung Bắc Niên lãnh đạm nhìn Hi Hoa. Bàn tay trong ống áo Hi Hoa siết chặt, đôi mắt đầy tơ máu nhìn kẻ thù trước mắt, kẻ đã ban bố lệnh giết oan cha y, kẻ khiến gia đình y ly tán, tháng ngày phải sống khổ cực và trốn tránh lệnh truy bắt.. Hỏi cớ gì, y phải giả vờ khấu đầu cung kính hắn. Không thấy Hi Hoa phản ứng, Nghiêm công công giận xanh mặt đưa phất trần lên nói:

"Ng.. ngươi hỗn xược, muốn chết rồi phải không?"

Hi Hoa rũ mắt, bỗng cười nhạt nhạt: "Đúng vậy.. Sao không ngay bây giờ giết ta luôn đi."

Nghiêm công công trợn mắt, lại đang muốn nói thì Mộ Dung Bắc Niên lên tiếng: "Lui hết xuống đi."

Lời nói ra dù không hợp lí vẫn phải tuân theo, khay thuốc được đặt lên bàn, Nghiêm công công cùng các nô tỳ liền lùi, trả lại sự yên ắng nơi này. Mộ Dung Bắc Niên nhàn nhạt phá vỡ sự yên tĩnh: "Hận ta đến vậy sao?"

Hi Hoa không nhìn hắn nữa. Mộ Dung Bắc Niên không nói, bước chậm rãi đến ghế ngồi: "Vậy cứ hận đi. Ngươi muốn thế nào cũng được, trừ việc rời khỏi đây."

Hi Hoa quay phắt người nhìn hắn, hắn cũng không cau có: "Trừ phi.. Ngươi đồng ý với ta một việc. Nếu ngươi đồng ý, ngươi sẽ được tự do ra vào, mẫu thân ngươi cũng sẽ được đón vào Hoàng cung, lệnh truy nã đều bị gỡ bỏ."

"Muốn giết thì cứ giết, mọi điều kiện của ngươi ta sẽ không bao giờ chấp nhận. Ngươi nói nhiều cũng vô dụng."

Hi Hoa lạnh giọng. Ánh mắt Bắc Niên trở nên lạnh lẽo, quả nhiên sau bao năm không gặp lại, bản tính con người cũng khác hẳn, duy nhất một thứ đó là không bao giờ chấp nhận mọi yêu cầu của hắn. Hắn đứng dậy, từng bước đi đến trước mặt Hi Hoa. Bàn tay hướng đến y liền bị y gạt ra:

"Đừng đụng vào ta.."

"Thật khó dạy bảo. Có thể tự nguyện bán thân trả nợ, bây giờ lại giả thanh cao sao. Đáng ra ta nên để đám người đó làm ngươi đến chết mới phải."

Hắn vung tay tát Hi Hoa khiến y ngã xuống sàn. Bắc Niên bỗng khựng lại nhìn bàn tay vừa vung ra của mình, ánh mắt có chút ngỡ ngàng nhưng cũng vội thu liễu lại. Hi Hoa từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu đánh như vậy, lúc nãy bị ăn một cú, cả người như choáng váng, máu khóe miệng bỗng chảy ra. Mộ Dung Bắc Niên lạnh giọng nói:

"Ngươi xem như không cần mạng của mình, Được. Người đâu.."

Phía ngoài có hai hộ vệ chạy vào cúi người hành lễ: "Hoàng thượng có gì căn dặn."

"Điều binh đi khắp nơi, bắt hết những người của Hứa phủ năm đó, đặc biệt là Hứa phu nhân cho ta."

"Rõ."

"Ngươi.." Hi Hoa trợn mắt đứng dậy muốn xông ra ngoài liền bị Mộ Dung Bắc Niên bước đến bóp lấy cổ, cười hắc: "Ta thì sao? Ta muốn làm gì, ai quản được sao? Nếu ngươi muốn cứu chúng.. Vậy chỉ có cách đáp ứng điều kiện của ta. Ngươi nên nhớ là ta đã cứu ngươi ra khỏi Phong Lãng Lâu, ngươi còn nợ ta."

Hi Hoa cắn răng, cảm thấy hô hấp dần khó đi.

"Ngươi, trở thành quan thần, phò tá cho ta."

Hi Hoa cười nhạt, đôi mắt trừng nhìn hắn: "Ta thà là một khất cái còn hơn là làm quan dưới trướng một hôn quân."

* Rầm*

Cả người bị hất vào cạnh bàn, Hi Hoa cảm nhận được từng cơn đau buốt vì đầu bị đập mạnh vào góc bàn, khắp nơi trở nên mơ hồ.

Mộ Dung Bắc Niên tức giận đứng phắt dậy không thèm liếc Hi Hoa, hắn nghiến răng nói: "Được.. Ngươi cứ chống đối.. Rồi đợi xem từng người từng người một bị phanh thây trước mắt đi.."

Bầu không khí im lặng, Mộ Dung Bắc Niên nhíu mày quay đầu nhìn, con ngươi bỗng co rúm lại, hắn chạy vội đến đỡ Hi Hoa đang nằm bất động dưới sàn, trên đầu loang lỗ máu.

"Chiêu Hoa.. Chiêu Hoa.. Thái y, thái y đâu.. mau gọi thái y."

Trước mắt một thân hình liền hiện ra, Ôn Ngọc nhíu mày nhìn thân thể Hi Hoa như muốn xuất hồn liền cắn răng nói: "ahihi, ngươi quản tính điên của mình lại, hắn mà chết là ngươi cũng không xong đâu, Cút ra."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau